Chương 73.5: Là ai cam đoan?
"Mẹ nó ngươi khốn kiếp!..."Lăng đại cô nương chỉ kịp nói có vậy, trong miệng đã ngậm đầy nước.
Mà trên cao cũng vang lên tiếng kêu đầy oán khí "Nha đầu chết tiệt! Lão tử nhất định tính sổ với ngươi! Mẹ nó! Tên lão tử sẽ viết ngược lại!"
Tiểu công chúa nãy giờ ngây ngốc nhìn, thấy bóng Diệp Minh đi xa, hoàn hồn "Oa!" một tiếng khóc. Ba năm nay nàng mới lại được thấy Diệp đại ca, như thế nào lại đi rồi?
Lăng đại cô nương ngóc đầu ra khỏi làn nước, vừa định mở miệng chửi lại bị một câu chặn lại.
"Ngoan ngoãn ở yên đó, nếu không ngày mai tỷ không xuống được giường đâu." Lăng đại cô nương câm nín ngâm mình trong nước.
"Nhược Nhược!" Một cái bóng đen từ đâu vụt tới, lao thẳng xuống hồ nước, thoáng một cái, Lăng đại cô nương toàn thân ướt đẫm đã được người ta ôm lên bờ.
Vũ Quân nhìn nam tử một chút, Thái tử Cảnh quốc, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, con nòng nọc lớn này có túi da không tệ, chẳng trách được con nòng nọc nhỏ kia đáng yêu như vậy. Đáng tiếc a...
"Nếu ngươi không thể bảo vệ được tỷ ấy thì không nên giữ tỷ ấy trong cung."
"Vân! Để cho ta đi." Trong lồng ngực nam tử, thiếu nữ hai mắt hàm xuân, gò má đã ửng hồng, dược tính ban nãy bị nước hồ áp chế lúc này dường như bùng phát trở lại. Hơi thở nam nhân bao trùm khiến Lăng Nhược Thiên cảm thấy cả người như bốc cháy. Không thể nghi ngờ, nam tính bên cạnh là liều thuốc kích thích khiến xuân dược trong người phát tác.
Thái tử Nam Cung Ngạo Vân vẫn gắt gao nhìn thiếu nữ trong ngực mình, trong mắt là giãy dụa, là thống khổ. Hắn biết ở nơi ăn thịt người này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng vẫn luôn tự tin có thể bảo hộ nàng an toàn. Hiện tại hắn biết hắn sai rồi! Ngay cả trong phòng ngủ của hắn, đối với nàng cũng không chút an toàn. Nhưng để nàng đi, hắn làm không được! Nàng trốn tránh hắn năm năm, không chút liên lạc, ai biết năm năm đó hắn sống có bao nhiêu thống khổ.
Bên kia Cảnh đế đã tỉnh hồn, gương mặt phẫn nộ đến vặn vẹo, nhất thời, ngự lâm quân vây kín hồ nước Thái tử điện. Vũ Quân hôm nay đến, chính là muốn nháo nơi này thành như vậy. Đứa nhỏ cũng đã có, huống hồ tình ý trong mắt kia không cách nào giấu được, Lăng Nhược Thiên định sẵn chết trong tay tiểu tử kia rồi. Không bằng nàng đến đây tiểu nháo một chút, sẵn tiện cho đám người trong cung kia biết không phải ai cũng có thể khi dễ đâu.
"Lui xuống!" Khí lạnh quanh người Thái tử Nam Cung Ngạo Vân càng lúc càng dày đặc, hắn không am hiểu y thuật, nhưng thân là người lớn lên ở Thần y cốc, dược trong người thiếu nữ nếu không thể nhìn ra cũng thật quá mất mặt đi.
"Lâm cô nương! Ngươi có cách nào cứu nàng?" Nam Cung Ngạo Vân nhìn chằm chằm bạch y thiếu nữ. Hắn không chỉ biết trong người Lăng Nhược Thiên là xuân dược, mà còn biết loại xuân dược này không tầm thường, nhưng hắn chính là không biết cách giải.
"Hoa Hà Bách, ta cũng không có cách."
Vũ Quân bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ hai mắt đã mê mang, thần trí không tỉnh táo đang không ngừng lôi kéo vạt áo nam nhân, hoa Hà Bách là xuân dược cũng là độc dược. Nàng không lo cho Ân Tiếu Mặc, bởi vì y có nội công thâm hậu có thể hóa giải được độc tính của hoa, lại thêm Diệp Minh ở bên cạnh, chút xuân dược đó không đáng nhắc tới. Nhưng Lăng Nhược Thiên vốn không có võ công, xuân dược dễ giải quyết, nhưng đến lúc đó, độc tính sẽ chạy sang cơ thể nam nhân, không cẩn thận có thể mất mạng. Vũ Quân ném Lăng Nhược Thiên xuống hồ chính là muốn áp chế độc tính, không cho nó lan khắp cơ thể, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.
"Hoa hà bách?" Nam Cung Ngạo Vân nghi hoặc. Hoa Hà Bách là thảo dược đã tuyệt tích nhiều năm ở Tây Vực, là xuân dược khiến nữ nhân quên hết tất cả, chỉ theo đuổi dục vọng. Đáng sợ hơn là, nam nhân sau khi cùng nữ nhân trúng hương hoa hà bách giao hoan không mấy ai sống quá được bảy ngày, tất cả đều trúng kịch độc mà chết. Thứ tà đạo này, tại sao lại xuất hiện ở Đông cung của hắn?
"Nhược Nhược! Ta xin lỗi!" Nam Cung Ngạo Vân ôm chặt thiếu nữ trong lòng. Nữ tử trúng hương Hà Bách nếu không được thỏa mãn sẽ đứt đoạn kinh mạch, thất khiếu chảy máy mà chết. Mạng của hắn và mạng của nàng, hắn chỉ có thể chọn một.
Vũ Quân nhìn thấy trong mắt nam nhân chỉ có đau khổ cùng ân hận, không hề có chút giãy giụa giằng xéo, trong lòng không khỏi yên tâm. Nam nhân này đáng để cho Nhược tỷ bốn năm qua nhớ nhung yêu thương, đáng để cho tỷ ấy nương tựa cả đời. Một nam nhân, sẵn sàng dùng mạng đổi lấy mạng một nữ nhân, yêu một người như hắn, ngươi có gì cần do dự cơ chứ! Ánh mắt nhu hòa không tự chủ nhìn về phía nam nhân đang ẩn thân trong bóng tối kia, khóe môi khẽ cong lên.
"Chuyện còn lại giao cho Thái tử, Lâm mỗ cáo từ." Tiếng nói vừa vang, bóng người đã bay xa. Không ai thấy từ một nơi khuất tối, một bóng đen cũng vụt bay đi.
"Ảnh!" Nam nhân như bóng ma thoắt hiện ra, dáng vẻ cung kính hướng Nam Cung Thái tử.
"Mời phụ hoàng cùng các vị khác rời khỏi đây. Sau này không được ta cho phép, ai cũng không được bước vào Đông cung nửa bước. Nếu có sai sót, ngươi cũng không cần ở lại nữa."
Vừa nói vừa ôm thiếu nữ về hướng tẩm điện. Mạng của hắn, chính là của nàng.
Ở căn nhà nào đó, cái bóng lớn nặng nề ném xuống giường.
"Mẹ nó! Đồ khốn kiếp! Ngươi dám quăng lão tử!"
"Ngươi câm miệng!" Diệp Minh thực tức sắp chết rồi!
Ai đó thay hắn giết tiểu tử này đi! Hắn ngày đêm lo lắng chính mình đoạn tụ, sau đó lại ngày ngày nhớ thương một nữ nhân không biết tên, đau khổ như vậy, kết quả là cái gì đây? Tiếu Vô Nhan ác danh lan xa vách cái bụng bầu năm tháng bị người ta ném cho hắn!
"Đồ vô lại này! Nàng làm khổ lão tử lâu như vậy! Từ nay lão tử sẽ dạy dỗ nàng đến nơi đến chốn!"
"Mẹ nó! Lão tử cần ngươi dạy sao? Ngươi cút ra xa một chút! Sấn sổ vào chỗ lão tử làm gì?"
Ân đại gia nhiệt tình chửi bới, bất ngờ thấy trước mắt tối sầm, môi như chạm vào thứ gì ấm ấm. Khuôn mặt nam nhân phóng đại trước mắt. Cả người nhất thời như bị rút hết sức lực, công sức dùng nội lực áp chế dược tính một chốc tan thành mây khói. Hơi thở nam tính vấn vít qung quanh khiến cả người nóng rực, không hiểu sao lại khao khát người kia đụng chạm.
"Nàng nữ nhân chết tiệt này!"
Cả đời Ân đại gia lần đầu tiên bị người ta đánh vào mông, mê muội lúc nãy cũng bị đánh tan không ít.
"Mẹ nó ngươi đánh lão tử! Ngươi dám đánh mông lão tử! Mẹ nó ai cho ngươi chạm vào mông ta!"
"Hừ! Cả người nàng có nơi nào lão tử chưa chạm qua?"
"Ngươi...Mặt dày!"
"Có dày bằng mặt nàng không?" Diệp Minh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thực sự nhẹ nhàng. Ha ha, nam nhân này là nữ nhân của hắn!
"Mẹ nó! Ngươi không cút ngay đừng trách lão tử cướp sắc!"
"Nếu ngày mai nàng còn xuống được giường, họ lão tử liền viết ngược lại!" Diệp công tử hôm nay tâm trạng phấn chấn, triệt để hóa sói.
Ân đại gia bị hơi thở nam tính khiến cho không thể suy nghĩ, trong đầu vẫn mông lung suy nghĩ chữ "Diệp" viết ngược lại sẽ thành chữ gì.
Ở dịch quán nào đó, Vũ Quân đang bị người nào đó quấn quýt không tha.
"Vũ Nhi, chuyện của Tiếu Vô Nhan là thế nào vậy?"
"Ngoài hắn ra ta không nghĩ còn ai can đảm làm Tiếu Vô Nhan lớn bụng nữa đâu." Vũ Quân nằm trong lòng nam nhân, tay nhỏ vân vê nghịch ngợm lọn tóc của hắn cùng của nàng đang quấn lấy nhau.
"Vũ Nhi" Bàn tay ai đó bắt đầu không thành thật. "Diệp Minh có hài tử rồi. Chừng nào chúng ta mới có a?"
"Chàng thành thật một chút."
"Hay tại trước nay vi phu không đủ cố gắng?" Bàn tay hư hỏng kia đã mò đến vạt áo trắng thanh lệ của thiếu nữ.
"Chàng ...chàng... Ưm..."
Màn trướng lay động không biết do gió hay do tác động từ người bên trong giường. Ngày mai, hẳn là sẽ không chỉ có Lăng cô nương hay Ân đại gia xuống không nổi giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com