Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

cô dâu 8 tuổi

Tiềm ngồi im lặng nghe ba anh thuyết giảng-ba mẹ con bé xảy ra chuyện này rồi nên việc hôn ước sẽ được xúc tiến trước-ông Nguyễn nói trong khi vẫn nhìn chằm chằm vô mặt đứa con quý tử của mình xem nó có phản ứng gì ko, nhưng thằng con ông cũng ko vừa, mặt anh lạnh tanh và đối mắt với bố mình.-ông có thấy làm khó nó ko?-bà Nguyễn vì thương con nên lên tiếng-tôi có làm khó gì nó, nó đã đồng ý đến năm 25 sẽ chính thức rước con bé về, nhưng bây giờ bà nhìn xem nó bao nhiêu-ngừng một lúc ông nói-28 tuổi đầu mà vẫn còn ăn chơi bồ bịch, tôi dao công ty cho nó nhưng cũng lo sợ nó phá nát hết cái sản nghiệp cả đới tôi gầy dựng-nhưng công ty từ ngày có nó đã phát triển lênrất nhiều vả lại con bé đó-bà Nguyễn chưa nóixong thì.Minh Tiềm đang ngồi bỗng đứng lên-con đồng ý, ba mẹ cứ sắp xếp cho con nhỏ đó đến chỗ con, con sẽ chăm sóc cho nóNói xong Minh Khiêm đứng dậy, anh biết rõ việc mình đồng ý lấy một con bé ít hơn anh 18 tuổi, và bây giờ nó cỡ 9 mười tuổi gì đó là nực cười, ba anh ép quá nên đồng ý cho ông yên lòng. Chàng công tử được mệnh danh là ăn chơi kinh khủng lại chịu bó gối trước một con nhỏ thì khó tin. Nhưng Minh Tiềm ko vừa vì chỉcó đồng ý ba mẹ anh mới thôi bàn về vấn đề này--- --------Minh Tiềm đang ngủ ngon lành trên chiếc giường yêu quý, thì có một bàn tay nhỏ nhắn ng vào vai anh-ox dậy chở em đi học-chờ chút đi bx-hỏng chịu đâu trễ rồi ngày nào cũng đi học trễ cả.Bàn tay nhỏ tùm lấy mền của anh kéo kéo, Minh Tiềm kéo cái mền về phía anh, đồng thời bàn tay nhỏ cũng bị lôi theo-đừng có nghịch nữa-Minh Tiềm nói với giọng bực tức,từ khi đem con nhỏ này về nó ko ngừng làm phiền anh, bắt anh phải xưng hô bx, ox khi nói chuyện với nó, rồi còn chuyện sáng nào nó cũng làm phiền anh, ngay cả cái việc đơn giảnnhất là đi tắm nó cũng ko làm được. Tiềm bực mình lắm nhưng nghĩ đến hòan cảnh cha mẹ cô bé mất trong tại nạn mà ko có họ hành gì, nên anh luôn chiều Nhật Tiên, chiều riết thành quen, bây giờ anh ko thể đi chơi khuya được nữa vì phải ru con nhóc đó ngủ.Nhưng Nhật Tiên đâu phải vừa, cô nhóc ngồi lên người Minh Tiềm lắc qua lắc lại làm anh đau hết cả bụng-xuống-Minh Tiềm quát xong rồi nhảy xuống giường và đi thay đồNhật Tiên đứng ngoài toalét kêu-ox nhanh lên-có tin tôi ném nhóc xuống vườn ko?-dám-sao ko?-tôi là vợ anh-vợ, tiêu chuẩn của tôi hơi cao đó, ngoại hình và chiều cao phải cỡ người mẫu, biết lái xe giỏi, là người hiểu biết, và vấn đề quan trọng làđừng có quá ít tuổi hơn tôi-anh cứ chờ đi-uh thì chơ, chờ để xem một con nhỏ mới 10 tuổi làm dâu thế nàoNhật Tiên đá vô cửa toalét và tức giận đi ra khỏi phòng xuống nhà bếpNhật Tiên ngồi khóc, ba mẹ cô bị mất trong tainạn giao thông nên cô mới phải đế nhà Minh Tiềm ở cho đến năm 18t thì làm đám cười với anhNhưng chuyện đâu có dễ, Minh Tiềm là một doanh nghiệp trẻ, có tiềm năng, đẹp trai tài giỏi, khối cô theo, mà phải bó mình vô 1 con bé mới 10t thì hỏi sao anh ko tứcMải suy nghĩ mà Nhật Tiên  ko biết đằng sau mình có người-suy nghĩ nhiều mau già lắm đó nhóc Nhật Tiên ngước lên, cô nhận ra người đang đứng sau mình, 1 anh chàng trắng tóc hơi xoăn, mặc bộ đồ thun trông rất đàn ông. Nhật Tiên nhận ra đó là bạn của Tiềm có lần lục đồ của Tiềm cô thấy tấm ảnh có anh, chỉ vì chuyện này mà Tiềm giận cô bắt cô đi lau nhà. Ko hiểu sao Nhật Tiên ko bao giờ thấy ưa mấy người bạn của Tiềm cả, hôm bữa có 1 cô tự xưng là bạn gái của Tiềm gọi đến xin gặp anh, đã bị Nhật Tiên chửi cho thế là chạy mất dép về nhà Tiềm ko chử cô chỉ bảo  Nhật Tiên là đồ ranh con thôi. NT như nhớ ra người đang đứng trước mặt mình là Trung 1 bác sĩ khoa ngọai, đang làm tại bệnh viện tư do anh mởNT như nhớ lại nên chống chế-kệ tôiTrung nhìn Nhật Tiên mà ngạc nhiên, một con nhỏ có đôi mắt to, tỏ ra rất người lớn với giọng nói sắc đến lạnh người-nhóc có quan hệ gì với nó-Trung ám chỉ nó ở đây là TiềmNT ngước cổ và nói với vẻ thách thức-hắn là ox của tôiTrung trố mắt ngạc nhiên, kế đến là anh ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Thằng bạn anh đời nàochịu sự quản thúc của một người vợ, tuy nó quen với toàn người đẹp có tiếng tăm nhưng đã có ai lọt vô mắt xanh của nó đâu, ko phải tiêu chuẩn nó cao mà nó chỉ bảo nó chưa tìm được người con gái đó thôi. Nhưng nay lại xuất hiện một con bé trông như còn học tiểu học

Trung nhìn xuống NT hỏi-nhóc học lớp mấyNhật Tiên ko thua kém, cô đứng dậy và nói-lớp 5Trung càng cười hơn, vậy là mới học tiểu học thiệt, mà ăn nói cứ như 1 bà lão ấyNhật Tiên giận bừng bừng vì thấy Trung cứ cười mình liên tụcNhật Tiên sửa lại dáng, lấy cái chân nhỏ nhắn của mình đang đi đôi dép, đạp thật mạnh lên chân Trung. Bị bất ngờ Trung dơ chân lên kêu-nhóc chơi ác quáNhật Tiên hích mũi-đó là cách những con bé lớp 5 trả đũa những người nói xấu mình-đúng là oắt con-vừa dứt lời Trung chạy bằng cái chân cà nhắc đuổi theo Nhật TiênNhật Tiên chạy đi với vẻ mặt thik thú, nhưng ko lâu Trung đã đuổi gần kịp vừa lúc đó Tiềm từ trên lầu bước xuống, như thấy được vị cứu tinh Nhật Tiên tới sau lưng TiềmTrung thấy tức lắm-mày dạy cháu mà như thế hả TiềmTiềm ko biết vì sao thằng bạn xưa nay nổi tiếng là bình tĩnh lại nổi nóng như vậy, chắc là NT lại gây ra chuyện gì rồiNT cau mày khi Trung bảo cô là cháu của Tiềm-tôi là vợ anh taNhư ko nghe Trung vẫn nói với ý nghĩ Nhật Tiên là cháu gì đó của thanừg bạn mình mà kobiết NT đang rất giận-Tiềm mày dạy lại cháu mày điTiềm ngớ người-aiTrung chỉ vào NT-con nhóc đó-nó làm gì màyTrung dơ cái chân đau của anh raTiềm thấy vậy quay sang NT, khuôn mặt anh dãn ra dần anh biết NT rất ma ranh làm ko khéo anh cũng bị vạ-bx nó là bạn anh mà-anh ta nói xấu bx của anh sao anh còn bênh anh taQuay sang Trung, Trung cũng ngạc nhiên ko kém vậy là con nhóc kia là vợ thằng bạn anh thiệt hay sao, anh nghĩ thầm “bộ mắt thằng bạn anh có vấn đề hay đầu nó bị chập” mà lại lấy con nhỏ vừa dữ, vừa chằn, mà mới học cấp1 mới chết.Con mắt của Tiềm trừng trừng vô Trung như ý “mày là gì mà để bị vậy”Trung như ko ăn nhập gì, anh hỏi 1 câu khiền Tiềm muống táng thằng bạn mình quá-con nhỏ chảnh đó là vợ mày hả? mới lớp 5 mà-mà người lớn quá chứ gì-Tiềm xen vô-biết sao còn hỏi-mày đừng nói bx tao như vậy, xin lỗi Nhật Tiên đi-Tiềm nói rít qua kẽ răng như ý “ mày câm được rồi đó” cũng như biết ý, Trung ko nói gì và xin lỗi NT, Trung ko nói gì nhưng anh đang có rất nhiều câu hỏi cho thằng bạn mình.Trung nghĩ thầm vậy là anh đã biết tên của con nhỏ chảnh đó rồi, tên đẹp nhưng tính thì xấu phải nói, anh chỉ dám nghĩ thầm chứ đâu dám nói raNT như hả được cơn giận, mặt cô nở 1 nụ cườivới TiềmTrung tức lắm, anh ko ngờ mình lại thua một con nhóc tiểu học, mà công nhận nó cười đẹp lắm như tên của nó vậy, ko như lúc nóng giậnTiềm quay sang Trung-tao đưa bx đi học

Bây giờ thì Trung đã biết cái con bé tiểu học đó đúng là vợ của thằng bạn anh, con bé đượcđịnh là khi 18t thì sẽ lấy nó, nhưng do nhà của con bé có xảy ra biến cố nên cô nhóc đó đến ởvới Tỉềm-mày đang nghĩ gì vậy-Tiềm hỏi khi thấy thằng bạn trầm ngâm ko nói-con nhóc đó là vợ mày thiệt sao?-Trung hỏi để đính chính lại-mày định gặm nhấm nỗi đau của thằng bạn nối khố của mày hảTrung cười trước con mắt tức giận của Tiềm-tao công nhận con bé đó hơi bị chằng-quá luôn-mày định lấy con bé hả-nó 18 tao mới lấy-nhưng lúc đó mày cũng đã ba mấy, chẳng lẽ nó chịu-ko chịu thì tao cưới em ThủyNhư trố mắt nhìn Tiềm, anh biết thằng bạn anh là chúa lăng nhăng, Thúy là cô bồ anh vừa lòng nhất, nhưng anh ko có tình cảm chỉ xem Thủy như gái qua đường, nhưng ngược lạiThủy rất yêu Tiềm cô là con gái duy nhất của chủ tiệm trang sức Thủy Vân, ba mẹ chỉ có mình cô nên thương cô con gái này hết mực-mày ko sợ con nhóc đó đánh ghen sao-TrungnóiCả hai cùng cười và cùng nghĩ đến cái cảnh NT đi đánh ghen, đầu tóc cô xù lên, mắt ánh lên tia căm hờn.--- ------ ------Tiềm đang ngồi xem tivi chương trình thời sự thì đột nhiên màn hình chuyển sang kênh khác anh quay lại tìm cái bấm thì anh thấy Nhật Tiên đang cầm. Khuôn mặt chăm chú nhìn lên màn hình-bật lại kênh hồi nãy-ko-tivi của ai-của anh-biết sao còn làm vậy-nhưng tôi là vợ anh-chuyện đó còn xa vời nhá nhócVừa nói Tiềm bế NT lên chọc léc cô-có đưa ko-ko, có chết cũng koNhìn con mắt sáng quắc của NT mà anh chùng lại và nhỏ nhẹ-bx ngoan đi, lên thay đồ xíu nữa tắm chung-đừng hòng-NT phùng má lên nóiTiềm nhăm mặt, anh đã quá chiều NT nên cô mới như vậy nói ko được anh quát-có chịu nghe lời ko?Thấy Tiềm quát, NT tức càng tức-no and no-bày đặt nói tiếng anh cơ đấy-nói tiếng việt anh ko hiểu nên tôi phải nói tiếng anh đấyNhư ko chịu thua, nhưng Tiềm biết anh cần nhẹ nhàng với cô bé này nên anh nhỏ nhẹ-bx ngoan đi mai anh dẫn đi W-đừng hòng dụ tôi, mai tôi có hẹn rồiTiềm to mắt nhìn NT-hẹnSuy nghĩ 1 hồi-hẹn với ai?-anh Trung-nó dẫn nhóc đi W hảGật đầu NT cười tủm tỉmTiềm thầm mắng thằng bạn vô công rỗi nghề của mình--- ------ ----xong chưa ông tướng, tránh ra cho NT xem tivi-no and noNT lấy từ người mình ra 1 bức hình rồi nói với giọng điệu uy hiếp-anh mà còn đòi chuyển kênh NT sẽ công bố bức hình này cho mọi ngườiTiềm vẫn như ko hiểu-bức gì mà quý thếGiả bộ ho ho NT lắng giọng và nói-chỉ là chuyện tổng giám đốc “RAP” danh tiếng, nổi danh là 1 công tử hào hoa lịch lãm, ước mơ của bao cô gái. Nhưng lại được xem như 1 đứa con gái khi mới vừa sinhChưa nói hết thì NT cũng thấy hiệu quả của lờinói của mình nên cô dừng lạiTiềm như nhớ ra, ba mẹ anh rất khác mọi người ông bà luôn muốn có 1 đứa con gái thậtdễ thương, nên từ khi còn nhỏ anh được xem như 1 cô công chúa ở trong nhà, ba mẹ anh lúc nào cũng chải tóc, mặc đầm cho đứa con trai mình, từ khi học tiểu học anh đã bị chê cười rất nhiều, cho nên khi lên cấp hai anh đã chuyển ra ngoài ở riêng với nhiều lần hăm dọasẽ cắt mái tóc dài. Ba mẹ anh đã chịu cho ra ngòai ở riêngCuộc sống dưới lốt con gái đã ra đi bây giờ anh là 1 thanh niên hết sức quyến rũNếu mà cho mấy bức anh mặc đầm để tóc dàithì anh còn mặt mũi nào-nhóc lấy đấu vậy-mẹ đưa cho NTĐập vô trán anh như nhớ lại, lần trước đốt một moiứ rồi nhưng vẫn còn, anh phải biết tính mẹ mình chứ, chắc bà vẫn còn để lại mấy bứcỦ rũ mặt mày anh đi lên lầuNT tỏ ra vui mừng khi mình thắng--- ------ -------Tiềm lăn qua lăn lại anh còn suy nghĩ mãi câu nói của Trung-mày nên trân trọng NT, nếu ko lo được tao loTại sao thằng bạn anh lại tỏ ra bất mãm khi anh đi đón NT trễ bắt cô chờ đến tốiCãng nghĩ càng rồi anh vò đầu đi ngủTiếng sấm vang lên, kém theo chớp và trời dần đổ mưaCộc cộc-ai vậy-tiếng Tiềm vang lên-NT nè-có chuyện gì ko?-mở cửa-anh ngủ rồiKo có tiếng trả lời, Tiềm nghĩ NT đã về giườngTiếng sấm vẫn vang lên mỗi lúc to hơnTiềm nghe rõ tiếng ai đó ngoài hành langAnh rón rén đứng dậy và đi ra mở cửaAnh bất ngờ khi thấy NT đang ở ngoài phòng mình, ngồi ôm gối khóc-bxNT quay con mắt ướt đãm về phía Tiềm, anh có thể thấy rõ NT, 1 con bé trong chiếc váy dàitới mắt cá chân đang khóc-em sợ sấmTiềm cười vang, anh ko ngờ NT con bé suốt ngày tỏ vẻ ko sợ trời ko sợ đất lại sợ mưa-thì em nhắm mắt ngủ là xong-em muốn ngủ với anh-ko được-tại sao-anh ko muốn ai ngủ trên giường mình hết-gường mình, sau này nó cũng là của em, em ko biết đâuNT khóc tiếp, ko chịu được anh liền gật đầu-thôi vô điNT chạy vô phòng anh, nhảy phóc lên chiếc giường yêu của anh và nằm lên cái gối của anh nốt-anh nằm gối nào-em đâu biếtVừa nói xong thì NT đã bị Tiềm dựt lấy cái gối, anh đặt nó xuống chỗ mình và nằm xuống-em nằm bằng cái gì?-cái gối trên tay em để làm gì?-em ôm-thì đừng ôm nữa-ko chịu-vậy thì về phòng mình mà ngủVừa nói xong thì NT đã mắt ướt, Tiềm chịu ko được lên tiếng-thôi, lấy gối đó nằm đi-ko em muốn ômQuát lên-ôm anh nè cần gì ôm cái gối đó-anh ko êmNhư chịu thua anh quay người về phía bên kia

Đoàng đoàng……..Tiếng hét vang lên và tay NT đã ôm lấy eo Tiềm và khócAnh quay lại xem NT-sao nữa-sấm-có thế cũng sợ-bộ ko được sợ sao-thường ngày nói ghê lắm màNT cong môi nói-kệ người ta-cãi nữa là ko cho ôm đâu-cứ ôm-asssssssssssssssssssssssssssssssTiếng NT khóc nấc lên-sao nữa-NT sợ-sợ gì?Quay lại anh thấy NT đang co ro, mà thấy tội-sợ gì?-lặp lại anh nhìn NTNT đưa cánh tay nhỏ nhắn chỉ lên cánh cửa đang có mấy cái bóng đung đưa trong gióTiềm ôm bụng cười, anh ko ngờ cái NT sợ lại là mấy cái bóng cây-asssssssssssssssssssssssssss-Tiềm hét lên dọa NTNT ôm chặt lấy Tiềm khi anh hét lên-cái gì vậy-tiếng NT lắp bắp-anh thấy mấy cái bóng bay bay-NT sợ, đừng nói nữa-bx nhìn nèTiềm nói với giọng nhát ma, khi NT mắt cứ nhắm nghiền“ta là quỷ vương hút máu người đây” nói xong anh cười KA KA KA làm NT sợ run người, mắt nhắm, mặt xanh létThấy vậy anh ko chọc NT nữa, và để cho cô nhóc ngủ--- ------ -------Vừa bước xuống bếp, anh đã thấy NT đang ngồi khoanh tay nhìn anh trừng trừng, Tiềm nghĩ chắc lại có chuyện gì giận anh đây-đừng nhìn thế anh mắc cỡĐưa con mắt lóe sáng về phía Tiềm, NT nói-sao hồi tối anh dọa NTNhư làm ngơ anh nói-dọa, dọa gì? Có ai dọa bx của anh hảThấy Tiềm dửng dưng làm NT tức-anh, anh..-anh, anh nói mãi, biết ròi anh đẹp trai, ko cần khenNT tức giận khi Tiềm lái lời nói của cô-chờ đó-được, tuân lệnh bxNói rồi anh đi mà trên miệng nở 1 nụ cười, vì đây là lần đầu tiên anh tahừng NTCòn NT thì tức giận phải nói--- -----Tiềm đâm ra sợ, từ khi tận mắt chứng kiến 1 tai nạn khi trên đường đi học, mà NT luôn trần tư, và sợ sệt, cô ko còn là NT trước kia nữaanh bật hết đèn lên tìm NT, ngoài trời mưa lớn lắm, ông trời đang gào rú 1 cách điên cuồng, anh biết rõ thể nào NT cũng đang ngồi co ro trên cái cửa sổ cạnh giường anh, nơi cô hay ngổi mỗi buổi chiềuanh bước tới gần, ôm lấy NT và bế cô xuống, cô đã ngủ từ lâu và ko nhận ra Tiềm bế cô xuống giườngNằm 1 hồi NT cựa mình thức dậy, thấy Tiềm đang làm việc NT đi gần lại đằng sau, và bịt mắt anh-đóan xem ai nào?-đừng đùa nữa, anh bận lắmBỏ tay ra khỏi mắt Tiềm NT nói-bận mà hôm bữa con cặp với em Tâm, Tâm gì đó-ghen hả-ko thèm, mai mốt Tiên sẽ đẹp ngất ngây ai cũng phải theo, lúc đó Tiên sẽ bỏ ox là lấy người khác-dữ quá ta?-chứ saoAnh nhìn Tiên mà bùn cười, anh biết Tiên mới học tiểu học nhưng rất biết suy nghĩ, nên anh ko tin cô lại có suy nghĩ trẻ như vậy.-nhỏ mà chảnh-chảnh mới cao giá-uhm, mai mốt ko có ai lấy thì đừng về đây van xin gì tôi đóa?-cho cũng ko thèm-nhớ đóNở 1 nụ cười-xạo thôi, NT nói rồi, NT thik nhất là ox và sẽ chỉ lấy ox thôiÔm cổ Tiềm cô lung lay-NT đói-tự mà đi ăn, ko ai hầu-ko-cô nói rồi phùng má lênTiềm ko chịu đi, anh vẫn nám lại cố làm xong mấy tập hồ sơ nhưng NT đâu phải vừa cô hết chọc thứ này rồi đến thứ khác làm Tiềm ko tậptrung được nên anh đành đi lấy cơm cho cô-chén nữa-ăn nhiều ko sợ mập hả?-ko, NT có dáng rất chuẩnNhư tỏ ý chê bai, anh đưa tay lên cằm và bỉu môi-người gì đâu trên to dưới nhỏ trông mắc cười thế mà là chuẩnNT nhăn mặt giận lắm nhưng vẫn bình tĩnh-để yên cho Tiên ănNhư nhớ ra cái gì anh nói-hôm nay anh ko đi đón được đâu?-vậy ai đón tiên?-bồ anhNT phụng phịu muốn khóc-sao nữa đây?-anh dấu tôi đi với con nào?-trời ơi-gì?-nhìn nhox bây giờ sao giống mấy mụ sắp đi đánh ghen quáTiềm vừa nói xong là NT khóc ngon lành, anh biết là mỗi khi Tiên khóc anh phải nhường ít nhất 9 phần nên anh cười và nói-dỡm thôi, thằng Trung sẽ đón nhoxNhảy cẫng lên sau khi khóc, Tiên nói-Tiên sẽ bảo ảnh chở Tiên đi ăn kemTiềm ko nói gì, anh biết Tiên sẽ hành hạ thằngbạn anh ko còn sức để lét về nhà cho coi, anh vui mừng vì đã trả thù được thằng bạn thân vì bữa hổm dám cho bổn công tử leo cây--- ------ ------Từ đằng xa anh đã thấy dáng nhỏ nhắn đang đứng ngó nghiêng tìm anh của NT, đi nhẹ nhàng lại anh bế NT lên, cô bé có vẻ hơi phật ý-bỏ Tiên xuống-sao vậy?-anh đến trễ quá-còn sớm chán, vậy nhox muốn đi đâu?-tới trường đuaNhư ko tin vào mắt mình anh hỏi lại-em đùa hả?Như ko nghe NT nói lại-anh Trung nhanh lên, em muốn tới trường đua-em định làm gì ở đóKo nói gì, NT leo lên xe của Trung-nhanh lên anh-uhm mà

Ko khí về chiều của trường đua vẫn náo nhiệt như thường, mọi nguoi chen lấn nhauTrung bế NT đến 1 cái ghế trống, hai người ngồi xuống xem-mấy giờ rồi anh?-4h30-vậy là sắp đua rồi-uhm-Trung trả lời nhưng lòng đầy thắc mắc, sao NT lại biết 4h30 là có 1 trận đấu chứ-anh nghĩ con nào về nhấtNhư trở vè thực tại, Trung nhìn xuống đường đua, anh nhìn rồi con mắt dừng lại chỗ 1 con ngựa màu đenChỉ tay về phía con ngựa, anh nói với Tiên-con ở hàng đua thứ 3Con mắt Tiên đăm đăm, nhìn vè đường đua và nói:-anh Trung cũng có con mắt quá-hồi trước anh là trùm ở đây đó-còn anh Tiềm thì sao?Hơi bị quê vì lúc nào Tiên cũng quan tâm tới Tiềm, anh hơi thấy ganh tỵ ko biết vì sao-nó hả?-chứ anh nghĩ Tiên hỏi ai?Như đánh trống lảng, Trung nói-ai biết-nói em nghe đi màMắt vẫn hướng về đường đua nhưng miệng thìvẫn năn nỉ-nó chơi rất nhiều thứ, mỗi thứ nó chỉ kết cỡ mấy tuần thì bỏ, trò nào cũng do nó mở màn và kết thúc cảBỗng khôn mặt Tiên reo lên sung sưỡng hòa vào tiếng khán giả-kị sĩ đúng là kị sĩ-sao em biết nó là “kị sĩ”Nhìn ra xa, Tiên nói-nó là của em, năm em học lớp 4 ba em tặng cho em nhưng chỉ cho em sờ nó đúng 1 ngày xong rồi bán nó đi, ông bảo “nếu em đủ thông minh thì con ngựa đó sẽ là của em” lúc đó em khóc nhiều lắm, nhưng sẽ có 1 ngày em sẽ dành nó về cho mìnhTrung ko tin vào mắt mình đây là lời của 1 conbé học tiểu học--- ---------Trung chở Tiên đi lòng vòng quanh thành phố theo lời năn nỉ của Tiên-anh Trung nè?-gì?-em muốn ăn kemHơi khó chịu nhưng ko biết sao anh trả lời khác với ý nghĩ-hương gì?-sôcôla-chờ anh chút-đỗ xe trước 1 cửa hàng tạp hóaTrung bước xuống xe, vừa lúc đó Tiên cũng bước xuống luôn, Trung hơi bất ngờ-sao theo anh?-em xem anh mua đồTrung nói vời chủ cửa hàng-cho hai hộp kem hương sôcôlaTrung nói xong, anh chờ người bán hàng đi lấykem, quay sang tìm Tiên thì thấy cô nhox đang nhìn cái gì đó, anh đi tới gần. Hơi ngạc nhiên vì thứ mà Tiên nhìn, đó là 1 mẩu quảng cáo máy chụp hình-em muốn thứ đóGật đầu Tiên nói-em muốn cái ở giữa, chụp đã lắmLại ngạc nhiên với kiến thức của Tiên anh hỏi-sao nhox biết?-em từng xàiNói cụt ngủn, Tiên bỏ đi về quầy khi cô bán hàng gọi-anh ơi?-giật mình Trung quay về phía Tiên-sao em-anh ko trả tiền àNhư nhớ ra Trung tới đưa tờ 50k cho cô bán hàng--- ------ -------Reng reng…………….-sao anh lâu thé?Vẻ mặt tức giận Tiên nói với Tiềm khi anh ra mở cửa chậm-đi chơi về trễ mà còn laĐi ngang qua Tiềm, Tiên đi vô nhà-mày làm gì con nhox đó hả hả-Tiên bảo muốn ăn kem, tao mua nhưng bà bán hàng lấy lộn hương, nên-chưa nói xong thì, Trung bị cướp lời-sao mày phải chiều con bé đóKo nói Trung quay ra xe, để lại mình Tiềm đứng đóTiềm đóng mạnh cửa rồi vào nhàAnh đi lên lầu thì thấy Tiên, cô đang ngồi trên chỗ cửa sổ, nơi đã thành 1 thói quen-nè bxHơi tức nhưng Tiềm vẫn xuống nước-ăn cơm ko?Bắt đầu hơi nóng, nhưng anh vẫn cố-hôm nay có giá xào đóTức quá vì Tiên vẫn ngồi quay mặt ra cửa nhìnđi đâu đó, ko thèm ngỏan mặt nhìn anh, Tiềm tới gần-bxVì tiếng quát hơi lớn, nên Tiên quay khuôn mặtngáp ngủ về phía Tiềm, ngáp 1 cái thật dài, cô dang tay ra và nói-ox Tiên buồn ngủ quáTiềm nhìn tuy bực mình nhưng nhìn khuôn mặt ngáp ngắn ngáp dài nên ko nói gì, anh bế Tiên xuống giường, khi cô giang tay ra--- ------ ------Như chợt nhớ ra, Tiềm chạy lên lầu-bx nè-gì?-đánh răng chưa-ko đánh đâu, buồn ngủ lắm rồiNhìn khuôn mặt bơ phờ của Tiên hơi tội nhưnganh cũng đánh thức Tiên, anh hơi trách thằng bạn của mình chở Tiên đi chơi dữ quá làm chonhóc mệt nhoài-ox bế xuống đánh răng nhá-ko mà- nhăn mặt cô nói-có đi ko?-ko-ko thì thôiAnh nghĩ dù sao Tiên cũng là 1 đứa trẻ nên thoáng hơn 1 chút

Vừa đi vừa ngáp, Tiên bước xuống nhà bếp-ra ăn sàng đi-ăn gì?Hơi tức vì cái giọng nhát gừng của Tiên, nên anh nói cụt ngủn-bánh mìVừa ngồi, Tiên vừa nhìn Tiềm, anh đang ăn hộp kem hôm qua Trung mua cho cô, hôm qua tức quá nên cũng ko biết dục đâu khi vô nhà-hương gi vậy?-đào-kinh-anh thik-khùngHơi nóng mũi vì tự nhiên tính tình của Tiênthay đổi-nhỏ ko được nói vậy-kệ-có chuyện gì nói thẳng ra điTiên nhìn Tiềm rồi khóc-anh ko nhớ sinh nhật Tiên-sinh nhậtSuy nghĩ 1 hồi-khi nào?-hôm qua-ai biết chuyện đóNgồi xuống nền Tiên ăn vạ-ko biết đâu-chứ muốn gì?-quà-chỉ giỏi vòiKo nói Tiên chỉ cười--- ------ ---------Đi mấy vòng nhưng Tiên vẫn chưa tìm được món quà mình cầnTrong khi đó, Tiềm đã bắt đầu cáu. Hồi xưa khi đưa bạn gái đi mua, chỉ cần đến mấy cái shop lớn lựa đồ là okCòn đằng này, đi khắp thành phố nhưng ko tìm được món quà cho 1 con béNgẩng khuôn mặt tui ngỉu lên tìm Tiên, ko thấy cô nhox đâu anh hơi hoảng, chạy một lúc thì thấy Tiên đang nhìn cái gì đó, tò mò anh tới gần, thứ mà Tiên đang chăm chú nhìn là 1 chiếc máy chụp hình chuyên dụ, nó đòi hỏi rất cao ở người dùng chỉ dành cho giới chuyên nghiệp. Anh ko biết vì sao Tiên có ấn tượng với chiếc máy vì nó hơi quá sức với 1 cô bé tiểu học-thik hả-ko biết-sao nhìn-muốn cóVẫn cái giọng nhát gừng hồi sáng, hình như cô nhox này vẫn chưa quên vụ kem kiếc gì đóAnh ngắc nhân viên bàn hàng, nói:-tôi mua cái kiaNgười chủ cửa hàng chỉ tay về phải cái máy ảnh đang chiểm chệ trong tủ-uhmNhìn vẻ mặt vui vẻ của Tiên khi cô mở hộpquà mà anh tặng, anh hơi chựng lại vì trò đùa quá khích của mìnhKhuôn mặt tươi tắn đón nhận món quà của Tiềm dần chuyện sang ngạc nhiên và giận dữ-sao lại thế này?Khuôn mặt Tiềm cố tỏ ra vẻ vô tội và sửngsốt, nhưng không qua được cặp mặt tinh tường của Tiên-sao lạ vậy kìa?-anh nhìn vô cái máy đang trên tay Tiên như mình chả liên quangì-cái Tiên muốn ko phải cái này?-nhưng cái này có thể chụp rồi có hình ngayNhư bất ngờ Tiên nói:-dấu đầu lòi mặt chuộtTiềm hơi sững vì cách nói độc đáo mà châm biếm của Tiên, thật khó để phân biệt Tiên với 1 cô gái hai mươi mấy-ko chịu, bắt đềnNói xong cô dục cái máy ảnh xuóng ghế và khócTiềm hơi hồi hận nhưng anh quyết định dạy cho Tiên 1 bài học, về cái thói hỗn xược trong cách ăn nói, và đòi gì được đó của cô nhox. Vì duy đi nghĩ lại Tiên cũng chỉ là 1 con nhox tiểu học--- ------ -------Trung gõ cửa đã lâu nhưng chủ nhân của căn phòng vẫn ko mở cửa, mà trả lời anh chỉ là 1 sự im lặng-Tiên anh nè, mở cửa đi nhoxQuay sang thằng bạn thân đang đứng trước cửa dựa vào tường chơi điện tử như chuyện đang xảy ra chả là cái gì-dừng nhìn tao với ánh mắt hình viên đạn như thế-bỏ cái máy vô túi Tiềm gác chân nói với Trung-mày đã làm gì nhox đó?Khoác vai Trung, Tiềm nói-ngồi xuống tao kể cho mày ngheThế là như 1 diễn viên kịch câm thực thụ Tiềm quơ tay múa chân, diễn tả lại sự việcdưới con mắt kinh ngạc. Kinh ngạc vì anh chả hiểu thằng này do nắng nên ấm ấm cái đầu sao mà cứ câm như hến chả biết làm gì-mày nói đi, đừng có múa nữaThở 1 hơi, Tiềm tối mặt, thế là công toi từ nãy giờ mình anh đọc diễn rồi tự mình hiểu nốtThế là đành làm công tác tư tưởng với thằng bạn nối khố-mày trêu tao phải ko?-trêu gì-tao nói cỡ đó mà mày ko hiểu, cứ như mày bảo rằng “Tao hiều tao chết liền” đó-mày thông mình thật, đóan được cả ý của người khác-đừng có trêu taoCười hòa, Trung nói-thôi tao hiểu rồiThế là Trung cũng như 1 thằng điên diễn lại y chang những gì “diễn viên kịch câm Tiềm” đã diễn 1 cách hào hừng, bất chợt Tiềm nói-ây-gì-sao tao với mày phải như hai thằng điên vì 1 con nhỏ bỏ cơm chứ-thế ai đã dằn tao, bắt tao dậy từ 5h sáng để chỉ đứng trước cửa phòng 1 con bé, đến bồ của tao cũng ko được ưu ái như vậyNhư suy tư Tiềm cũng đồng ý với thằng bạn thânHai người cùng cười to, và nháy mắt nhauTrung nói:-mày chọc phải ổ kiến lửa rồi-ke ke cứ chọc-cho con kiến chúa chịu ra mới thôi-anh cố ý nói to vọng vô phòng TiênAnh như nhướng mày với Trung “mày đúng là 1 diễn viên tài năng” . Tiên rất dễ tự ái nên bị vậy chắc sẽ ra thôiĐúng như dự đóan chưa đầy 30s sau cửa phòng đã bật mở. Tiên bước ra, khuôn mặt đăm đăm bật khóc-anh bảo vợ anh là kiến lửa hảCả Tiềm lẫn Trung cùng cười to, với ý nghĩ“Tiên vẫn là 1 cô nhox tiểu học thôi”Thấy vậy Tiên tức mình bỏ vô phòng, vừa lúc đó hai người nhấc bổng Tien lên-thả Tiên xuống-cô hét lênTiên bị đặt vô chiếc inovo Tiềm lái xe, Trung ngồi ghế dưới với Tiên-thả Tiên xuống?-ko-Trung nói-tính gì đây?-khuôn măht hầm hầm cô nói-đi ăn “mì quảng” đừng giận ông xã nữa-Tiềm nói với vẻ mặt hồi lỗiThế là cả hai người đàn ông lịch lãm dẫn theo 1 con nhox tiểu học đến nhà hàng, với con mắt ngạc nhiên của bao người vì vẻ phục vụ chăm sóc của hai chàng trai với con nhox tiểu học như nữ hoàng

6 NĂM SAUVừa bước ra khỏi Dre, 1 công ty liên doanh nước ngoài, vị giám đốc trẻ đầy tài năng, anh là tổng giám đốc của 1 công ty lớn nhất nhì thành phố sự nghiệp của anh ko thua kém gì ông bố hay bà mẹ của mình, bước đi tỏ ra bực tức khác với vẻ ngoài của mình, anh ngồi lên xe và nói với cô thư kí-còn cuộc họp nào ko?-thưa giám đốc, hôm nay ông chỉ có cuộc họp với bên Der thôi-vậy cho tôi về nhà-dạ-chiều giám đốc có đến công ty ko?-koCô thư kí nhìn anh với vẻ khác lạ, anh bây giờ chả giống với vị giám đốc mà cô biết, luôn luôn nghiêm nghị lạnh lùng như 1 tảng băng, trong công việc anh được mệnh danh là “ông trùm của sự độc tài” anh có thể hạ gục bất cứ ai cản đường anh, bằng bạo lực, quyền lực của chính mình. Tuy đã hơn ba mươi nhưng anh vẫn được các cô gái ngưỡng mộ, dường như trái tim anh vô cảm ko cảm nhận hay rung động bất cứ ai cho đến thời điểm này. Một người như vậy mà cũng lo lắng sao, lắc đầu với suy nghĩ của mình cô thấy thật lạ, lạ vìđây là khoảnh khắc hiếm hoi, năm năm làm việc với anh cô chưa thấy lần nào anh tỏ ra lo lắng như lần này khi nghe cuộc điện thọai. Anh luôn có 1 quy tắc bất di bất dịch là “ko làm việc riêng khi làm việc ” thế nhưng hôm nay anh nghe điện thoại trong khi họp, có vẻ đó là 1 người rất quan trọng của anh gọi, vì rấtít người biết số của anh ngay cả thư kí là cô đây cũng ko biếtAnh luôn luôn bí mật, chả ai biết anh đã có giađình chưa hay còn độc thân, nên các cô gái lao vào anh như thiêu thân vì họ nghĩ với sự nghiệp vững chắc của mình anh đã rất giàu nay còn tài sản của ông bố, bà mẹ nữa thì anhcó mà sống tiêu xài thôi ko làm cũng đủ ăn vì anh là con 1 mà. Anh luôn chiều họ nhưng luôn biết dừng đúng mứcNằm phịch xuống giường anh suy nghĩ miên man về cuộc nói chuyện sáng nay-alo?Ko có ai trả lời hơi tức vì sắp đến giờ họp, suy nghĩ 1 hồi anh chợt nhớ ra-đang ở đâu vậy?Im lặng 1 hồi, sau 1 lúc thì có tiếng trả lời-Ý-Ý-anh nhắc lại như ngạc nhiên-báo cho ox biết để khói lo, ở nhà buồn thấy mồ, nên bx đi tình nguyện bên này cho vui vì đang mùa hè màTiếng người con gái lại vang lên-ox đừng lo bx con nguyên xi đây nè, tất cả từ đầu đén chânBiết là anh đang giận, cô bồi tiếp-bx sẽ mua quà cho ox, mua món mứt ox thik nè..Chưa nói xong, thì anh lên tiếng-vui ko?-vui-bao giờ về-hai tuần-hai tuần-anh nhắc lại mà hoảng-nhưng mà còn mấy bữa nữa thôi, bx biết tự locho mình mà, gửi mail cho ox rồi đó, tối nói chuyện-lại cái vụ chat nữa hả-sao, bộ ox ko thik nó hả, bx thấy hay màCúp máy anh đi vô phòng họpNhớ lại anh hơi bực mình, Nhật Tiên luôn làm theo những gì cô nghĩ, cô nhox còn quá ngây thơ với thế giới hiểm ác này, thở dài anh nằm thiếp đi lúc nào ko hay--- ---------Trở mình thức dậy, anh xuống gường đi tắm, chợt có điện thoại gọi, anh nhấc máy-có chuyện gì ko?-mày đã biết NT đi đâu chưa-rồi-ở đâu?-con nhox đang ở bên Ý làm tính nguyện gì đó-tận bên đó lận sao? Khi nào về ?-khoảng hai ba ngày nữa, tao chưa biết chính xác-khi nào biết phone cho tao đó-rồi thưa ông hai-em trai ngoanAnh dục cái máy xuống nệm rồi bỏ vô nhà tắm, anh biết thằng bạn bác sĩ của mình quan tâm NT thái quá, nên đến giờ vẫn bị con nhox đó nũng nịu nên đâu cưới vợ được. Thầm thương thằng bạnTắm xong anh cảm thấy đỡ mệt hơn, ngồi vô máy tính làm việc, anh chợt nhớ đến cái vụ chát của Tiên nên anh thửAnh nhìn vô cái list chỉ vỏn vẹn có 1 cái nick “bx_cua_ox” sáng, đang loay hoay ko biết làm thế nào thì Tiên đã lên tiếng trước-ox, sao lâu thế bx chờ từ chiều luôn nèThế là con nhox này chờ mình, cũng lạ vì Tiên luôn là người thiếu kiên nhẫn mà-bao nhiêu % đây bx?-100 ox ạ-bên đó có lạnh ko?-lạnh cóng luôn-cho chừaChờ hồi lâu ko thấy Tiên trả lời, nghĩ là cô giận nên Tiềm lên tiếng-đang ở đâu vậy?-nhà bạn-trai hay gái-trai-ai?-ox ko biết đâu ?Tức mình anh ko nói gì luôn-ox giận rồi phải ko?-đâu nhỏ nhen đến vậy-xạo ke-kèm theo 1 hình mặc cười-thằng Trung vừa hỏi thăm bx đó-ảnh hả, bx định gọi cho ảnh lâu rồi nhưng ko biết cái di động đâu mất tiêuTiềm nghĩ đúng mà, chắc lại ở đâu trong cái nhà kho trên gác rồi, cô là chúa hay quên mà hay nhiễu sự-chắc nó trên gác xép-uhm há thế mà bx quên-sống bên đó thế nào?-vui lắm, tối nào cũng thức khuya đi chơi cả, vui quá chừng luônTiềm tối sầm mặt lại, ko có anh quản lý là cô tự tung tự tác như vậy đó-hồi còn ở nhà, lúc nào ox cũng bắt bx phải đi ngủ trước 9h, chánHơi tức, anh làm vậy chỉ muốn tốt cho cô vậy mà cô lại nghĩ nó xấu xa-khi nào ox và bx đi du lịch đi-ox ko rảnh-ox chỉ rảnh lo cho mấy con bồ thôi con vợ thì chả là gì?Tức vì từ nãy giờ cứ bị cô làm tức anh nói-đúng đó, bồ luôn quan trọng hơn vợ-thôi kệ, chả có đứa nào dám ng đến ox của bx đâuHơi ngạc nhiên vì Tiên ko giận mà nói lại như vậy Tiềm hơi bất ngờ, NT luôn luôn phá vĩnh bất cứ cuộc hẹn đi chơi nào của anh, có lần côđã giả làm má anh tới vũ trường để lôi thằng con trai về, anh đã cười suốt dọc đường khi nhìn cô đóng vai mẹ anh, nhìn cô như bà cụ non, chỉ vì chuyện đó mà cô giận anh 1 tuần.-tại sao?-vì ox chỉ thương mỗi bx nhất-sao biết-bí mật, thôi bx đi ngủ đây, chờ ox mà buồn ngủ muốn đau lòng-sao lại đau lòng-vì sợ ox đi chơi với ẻm nào quên bxNói xong câu đó là cô ko nói gì nữa, Tiềm biết bx của anh đã ngủ say lắm rồi vì bây giờ là 2h

-tụi bay thấy gì ko?-thấy gì?-hình như giám đốc có bồ-sao mày biết-ối dời, suốt ngày thấy giám đốc kè kè theo cáidi động, lúc nào cũng nhắn tin cho ai đó-tin sốt dẻo đây, ko biết ai lọt vào mắt xanh của giám đốcĐó là câu chuyện ngắn của mấy nhân viên của Tiềm, quá đỗi quen thuộc nên ko nói gì anh đi thẳng vô phòngBài “god is girl” , vang lên, Tiềm cầm chiếc di động bấm bấm“ox, nhìn bx dễ thương ko?”-kèm theo 1pic chụp Tiên đang ở 1 nơi nào của oliTiềm cười nhìn cái dáng đuổi theo con chim của Tiên mà anh vui, cô bảo là do lịch trình thay đổi nên có thể 1 tuần sau cô mời về nên anh bảo cô sắm 1 chiếc di động để tiện liên lạc, nhưng ko ngờ nó lại mang tai họa cho anh, lúc nào cô cũng chụp hình và gửi tin nhắn chỉ để kể cô đang ở đâu, hay tâm trạng như thế nàoCó lần cô gửi 1 pic chụp khuôn mặt bí xị của cô, và nhắn 1 câu “ox, bx bị đau bụng”-vì tin nhắn này mà anh cười nắc nẻ ngay trong phòng họpCông việc chưa hết, cô còn bảo anh phải chépnó sang máy nhà để về nhà cô xem, thế là bữanào anh cũng thưc chỉ để làm việc đó, 1 ngày mà cô chụp lận mấy trăm pic, mà pic nào cũng làm Tiềm ko nhịn nổi cườiNgáp 1 cái thật dài Trung ngửa người ra ghế một cách mệt mỏi, vậy là đã 2h, anhlấy di động ra nhắn tin, chờ 1hồi thì có tin nhắn “mai 7h Tiên về”Bật dậy khi nhìn thấy tin nhắn, Trung nhảy lên giường và ngủ7h-Tiềm mấy h rồi-7h ông nội ạ!, mày hỏi tao biết mấy câu rồi, mà đồng hồ của mày đâu-đang sửa-cậu ba nhà họ Vĩnh lại ko có lấy cái đồng hồ-kệ taoVừa nói Trung vừa nhúi đầu Tiềm xuống-mày chời gà vừa thôiThấy thằng bạn cứ ngồi chơi game suốt, làm anh tức điên lênTrung vừa dựt lấy cái máy game của Tiềm-mày làm gì vậy?-mày đi đâu?-đón bx của tao-sao mày đem theo cái này-thì trong khi chờ ko chơi thì chán chếtNém cái nhìn sắc lạnh về thằng bạn thân , anhnói-mày ngồi im ở đó đi--- ---------Mấy giờ rồi-9h, hay con nhox này lộn giờ?-chắc có chuyện gì rồi?-mày nói bậy ko à?Tiềm vừa nói xong thì có 1 bàn tay gõ lên đầu anh và Trung-á-sao mày đánh tao-mày thì có-Tiềm nóiCả hai quay mặt lên thì thấy, có 1 cô gái mặc cái quần short, áo cổ sơ mi tay dài mang phong cách cổ điển, Trông cô như 1 người mẫu quảng cáo. Nhìn mà hai người ko nhận rađó là Tiên-hai người cứ như dâu tị nạn vậy,còn nữa bảo là 7h30 mà bây giờ là mấy giờ rồi 9h rồi đó haiông tướngCả hai ngồi trơ mặt, họ nghĩ sao ko phải là họ chửi mà là cô nhox này-nhìn lên kia cho kĩ đi, đây là của đi “VN-Ý”Ngớ người hai anh chàng như người vừa trên núi xuống, thì ra là họ nhìn nhầm hèn chi-tại thằng Tiềm hết, nó lanh cha lanh chanh-chứ còn ai mới 5h đã gọi đến chỉ vì hỏi xem mấy giờThế là cuộc chiến đã xảy ra, cuộc chiến của hai thằng đàn ông mà ko biết rằng có 1 con béđang ngồi cười bò lăn bò lê vì cuộc cãi nhau đó. Chỉ vì nó quá là mắc cười--- ------ -----thôi nha bx, sao cười hoài vậy?-ox chửi tiếp điBực mình Tiềm và Trung đứng dậy đi về phía cửa, Tiên đuổi theo-nè-gì-hai người đồng thanh-hòa chưa-ok rồi pé ạ-Trung nói rồi đưa cánh tay trái của anh raCùng lúc đó Tiềm đưa cánh tay phải của anh ra sau hông như Trung,Tiên luồn hai tay mình vô trong, hai cánh tay rắn chắc của hai nguời đàn ôngCô đu người lên, và nói :-thẳng tiến tới “mì quảng”Họ cười với nhau--- ------ ----Tiên nằm ngục lên vai Tiềm, cô ngủ một cách ngon lành, Tiềm lấy chăn nhỏ trong xe đắp lênngười Tiên, anh nhìn xuống chân cô. Tiềm tức lắm, anh ko nhớ là mình có mua lọai quần nàycho cô, nó quá ngắnCho xe vô gara, anh định đánh thức Tiên nhưng thôi, anh vòng qua mở cửa xe và bế Tiên vô.Đặt Tiên lên giường, cô vẫn ngủ li bì, nhìn Tiên 1 hồi lâu anh ra khỏi phòng--- ------ ----ox-gì?-cho bx tham gia đi?-ko, bx sẽ phá hết lên cho coiVừa nói xong Tiền đã nhận ra hậu quả của mình, cô lấy đầu gối mình đặt vô đằng sau đầu gối, làm Tiềm suýt ngã-bx về nhà ba mẹ đi?-ko-mặt Tiên phụng phịuKo nói gì Tiềm đi xuống nhà, anh biết nếu anh ko đi Tiên sẽ đòi anh miết cho mà xem, nếu kocho cô lại bày trò gì nữa cho xem-ox chịu ko?Nhìn lên Tiên, thấy cô mang tấm hình hồi nhỏ của anh uy hiếp, anh ủ rũ-chiêu cũ hả bx-dạ thưa ox-bực mình với cái giọng mỉa mai của TiênMột hồi lâu anh lên tiếng-ko nghịch-bx của ox dễ thương thế này mà-ko gây chuyện với ai-ox nghĩ sao chớ, bx mong manh thế này dám gây với ai-Tiềm cười, Tiên mà mỏng manh anh die liền, cô như 1 con ngựa bất kham vậy khó mà thuần phục-ko nói gì bậy bạ-ox nghĩ gì lạ vậy, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinhnày là nới lớn còn khó chứ đến gì nói bậy bạ-vừa nói cô vừa hôn lên mà Tiềm 1 cái, đã quá quen với những nụ hôn như thế nên anh ko nói gì?-ko được nói chuyện với người lạ-dạ, bx sẽ chỉ nói chuyện với ox thôi-thằng Trung cũng tham gia đó, bx có thể trò chuyện với nó nữa-ok hay quá-tóm lại là ko gây ra bất cứ điều gì cả?-nếu có?-sẽ đánh 3 roi-1 rưỡi thôi-ba là ba-ox đánh đau thấy mồ, lần trước người ta chỉ đi chơi ở Ý thôi mà lận hai roiTiềm nhớ lại lần đó, lúc ngủ dậy sang gọi Tiên đi đánh răng thấy phòng cô trống ko, anh lao vô phòng thì chỉ để lại mảnh giấy “bx đi đây tí”Cái đi đây tí của Tiên là hai tuần 3 ngày, mà côsang tận bên Ý, làm anh lo phát cuống lên. Ước chi anh có thể bỏ cô vô cái túi của mình đi đâu cũng mang théo được, nên anh đã đánhcô mà anh thấy mình đánh nhẹ hều thế mà Tiên đã khócAnh hỏi mấy lần-sao khóc-đau-chỗ nào-chỗ vừa bị đánh-vậy đi bôi dầu-bôi ko hếtLần đó anh đâu biết Tiên đâu đau chỗ đó mà đau chỗ khác--- ------ ---Tiên lăng xăng lăng xăng chạy qua phòng Tiềm, cô mặt bộ đầm màu hồng kem, nó ngắn tới đầu rồi, may theo phong cách cổ điển quý phái, ôm sát người Tiên, trông rất đẹpChạy tới gần Tiềm, cô quay lưng sang anh và nói:-ox kéo dùm bx cái khóaKéo khóa, Tiềm hỏi-áo ở đâu đây?-bạn cho-ai-ox ko biết đâu?-trai hay gái-trai-đẹp trai ko?-quá đẹp trai, nhưng-nhưng gì?-ko 1 phần của oxNói xong cô chạy ra khỏi phòng, để lại mình Tiềm với đủ thứ suy nghĩ “ko biết thằng cha nào tặng đồ cho cô nhox”.Hôm nay anh sẽ công bố cô là vợ mình, nhưngTiên vô tư chả hiểu gì cả, cô cứ nghĩ đây là bữa tiệc anh chiêu đã mọi người, về việc anh kí kết được hợp đồng với bên Der

Chủ nhân của bữa tiệc ăn mặc rất bảnh, các cô gái đều suýt xoa1 nhóm các cô gái bàn tán-sao có người hòan hảo thế nhỉ-uhm, vừa đẹp trai, lại giàu-ai mà được làm vợ anh ta chắc sướng lắm-lọt vào mắt anh ta đã khó rồi chứ huống chi là làm vợ, mày mơ quá điBỗng có tiếng gót chân, đằng sau-mấy cô ko có khả năng nhưng tôi cóNhận ra được giọng cô gái sau lưng mấy cô gái lên tiếng-ai chứ Nhã Mi thì quá được-uhm, nghe nói mày là người cặp bồ với anh lâu nhất, hơn cả..-đừng nhắc đến con Hồng ở đây-Mi lên giọng ngoa ngoắt, cô mặc bộ đồ đầm dạ hội màu đỏ,trông cô như 1 bà hoàng vậyBỏ mặc nhóm con gái Mi đi tới cạnh Tiềm, anhnở 1 nụ cười và nói-hôm nay em xinh lắm-em là nhất mà phải ko anh?Tiềm ko nói, anh chỉ cười, làm Mi hơi ngượng-em cứ chơi nha, anh đi tiếp kháchVẻ mặt đắc thắng của cô, bỗng xụ xuống, quen anh đã lâu, nhưng chưa bao giờ cô thất vọng về anh, anh là 1 mẫu đàn ông quá hòan hảo, lịch thiệp, galăng, và rất giàu, anh mà làmcon rể bố cô thì ông rất thik. Nhưng giữa anh và cô chả có chút tiến triển gì, ngoài tình bạnTiềm sốt cả ruột ko biết làm gì mà giờ này rồi mà Tiên chưa xuống, anh ngoắc Trung lại và nói-mày tiếp khách dùm tao nha, tao lên xem bx của tao thế nào?-okTiềm chạy như bay lên lầu trước vẻ khó chịu và tò mò của mọi người, họ ko biết ai lại có thểchi phối anh đượcVừa bước vô phòng, Tiềm đã thấy khung cảnh lộn xộn hết sức-bx-bx-bxGọi nhiều đến thế nhưng chả có tiếng đáp trả chỉ có tiếng khỏ khỏ dưới giường, tới sáp giường anh cúi xuống gầmThì ra là cô đang ở trong đây-lại mất gì à?-dépVò đầu, lại chứng nào tật đấy, chắc cô lại vứt đâu nữa rồi, cái tật đỏan ko bao giờ sửa đượcCó lần, cô mặc nguyên đồ ngủ đi học, thế là đang họp anh phải chạy về nhà lấy cho cô bộ đồTiên chui ra khỏi gầm giường, thì người cô tòan bụi là bụi, đầu thì rồi tung, cô nhìn anh 1 cách chán nản, Tiềm dợm bước ra khỏi phòngTiên ngồi trên thành cửa sổ buồn buồn, bây giờ cô đã thay bộ đồ kia ra và mặc bộ đồ bình thường vô, cô biết chắc anh giận lắm nên ko nói gìTiềm bước vô phòng, và tới gần Tiên-bx, xuống thay đồ nèTiên quay sang Tiềm nhìn xuống giuờng, nơi đang để 1 bộ đầm mày trắng, rất đẹp, cô nhìn rồi cười, bộ đó sẽ hợp với đôi giày mà cô mới mua bên ÝDang hai tay ra cho Tiềm bế xuốngTiềm nhìn rôi cười, cô vẫn vậy trẻ con hết sức, lớn rồi nhưung chưa bao giờ cô tự trèo xuống cái cửa sổ này được, cho dù cô luôn luôn là người tự trèo lên-ox mua bộ này khi nào vậy?-tuần trước-sao ko đưa cho bxVừa thắt dây, kéo khóa cho Tiên anh nói-thì bx đã có người tặng cho đấy thôiThấy vẻ bực tức trong mắt Tiềm, cô nói-bộ đó đâu đẹp, và có ý nghĩa bằng bộ nàyTiềm ko nói gì, còn Tiên thì cười khúch khích-ox-vừa nói cô vừa chỉ lên cái đầu-uhm, ngồi yên điNhư hiểu ý, anh chải lại mái tóc cho Tiên và làm kiểu tóc mà anh thik nhất cho cô-vẫn như cũ nha ox-bỏ cây kẹo ra khỏi miệng nhanh-ko-mgoan đi bx, ngậm vậy biết sâu răng ko?-nhưng ngon mà, vị mới đó-máy roiNhư nhắc tới roi cô sợ nên đành bỏ cây kẹo đang ngậm dở vô sọt rác, xíu nữa cô sẽ xin Trung, anh là người mua cho cô cậy kẹo này mà-bx-đưa tay đâyDơ cánh tay trắng của mình ra, Tiềm deo chiếc nhẫn lấy từ bộ trang sức anh lấy từ phòng mình sang đeo cho Tiên-đẹp quá, ox mua khi nào vậy?-tuần trước, sao bx ko biếtAnh biết là Tiên hay lục đồ của mình, nhưng ko tìm ra cũng đúng, anh cất nó ở chỗ mà cô ko bao giờ ngờ tới mà-đeo hết luôn hả- chỉ vô cái dây chuyền và lắc-uhm, nhân vật chính phải là nữ hoàng trong đêm nayKo hiểu lắm, nhưng Tiên cũng ko hỏi, vì cô đang lo, lo là ko biết mình có phạm sai lầm gì koMọi người ngạc nhiên khi chủ nhân của bữa tiệc ko chỉ đi xuống 1 mình mà còn dẫn theo 1 cô gái, họ cười nói như đã quen từ lâu, khiến mọi người tò mò, ko biết là ai mà được đối đãi tốt quáTiên thật sự ngạc nhiên, rất nhiều người đến tham dự buổi tiệc, ai cũng ăn mặc đẹp cả, nhìn rất thikTiềm nhìn bx của mình mà lắc đầu anh chỉ mong cho ko có chuyện gì xảy ra trong hôm nay thôi-bxĐáp lại cái gọi thân mật của anh, là ánh mắt tròn xoe Tiềm dơ tay lên, anh vỗ vỗTiếng vỗ to gây ra tiếng vang lớn, làm mọi người đều nhìn về phía anhTiên nhìn ox mình 1 cách khó hiểu, nhìn từ trên xuống cô đã nhận ra Trung anh đang đứng gần 1 cô gái rất xinh đẹpĐảo quanh 1 vòng cô nhận ra còn có, ba mẹ chồng mình trong bữa tiệc, cô mỉm cười đáp lại mẹ TiềmBa mẹ Tiềm từ lâu đã coi cô như con dâu trong nhà nên rất thân thiếtQuay sang Tiềm, giờ đây anh đã ngay ngắn vàcòn định nói gì đó-thưa quý vị-hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người 1 nhân vật hết sức quan trọng-nhân vật chính của bữa tiệc-đó là bx của tôi cô “Trần Nhật Tiên”Có nhiều tiếng ồ lên ngạc nhiên, vì họ chưa bao giờ nghe báo chí nhắc chuyện này cảTiên lơ mơ hiểu, việc Tiềm cho cô tham gia bữa tiệc này, nhưng nó có quá sớm ko, có lần anh bảo để cô đủ 18t rồi công bố đám cưới luôn màNhìn Tiên, Tiềm như hiểu những khuất mắc trong cô, anh nói-bx, nè, đừng suy nghĩ nhiều nữaNép vô Tiềm, Tiên bật khóc-bx sợHơi bất ngờ, Tiềm hỏi:-sợ gì?-lỡ bồ của ox tạt axit thì sao?-ox làm gì có bồ?-láo, hồi trước nào cô Bảo Hiền, Thanh Ngọc, Lê Như…….-bỏ hết rồi-xạo ke, định dỗ con nít hả, hồi truớc họ ko biết Tiên là bx bây giờ họ biết họ sẽ tẩy chay bx-chẳng lẽ bx sợ họNhư chạm lòng tự ái, cô chun mùi nói:-làm gì cóNói xong cô lau nước mắt và nhìn xuống, hầu hết cặp mắt đều hướng về cô 1 cách khó hiểu-bx của tôi bị bụi bay vô mắt đó màQuay sang Tiên anh dơ tay ra, với ý dẫn cô xuống-em muốn gặp mẹ và ba-xíu nữaNói rồi anh dìu Tiên xuống, có một người luôn nhìn Tiên nãy giờ đó là Mi, vừa thấy Tiềm dẫn Tiên xuống cô đã xấn tới-anh, chúng ta ra kia điTiên như hiểu ý, vị khách này chắc hẳn là bồ của anh nữa đây màNhìn Tiềm, Tiên hỏi:-ox bỏ bà này chưaNhìn Tiên tinh nghịch Tiềm nói:-bậy, ox có cặp gì đâu mà bỏ?Khuôn mặt biến sắc của Mi khiến Tiên như hả dạCô nhướng vai lên, tỏ vẻ “chuyện là thế đó” càng làm Mi bực hơn-ox ko phải ox bảo giới thiệu bx với mọi người sao?-uhm-vừa nói anh vừa hôn lên má Tiên 1 cái, nó càng làm Mi phát hỏaNhưng với Tiên thì nó quá bình thường rồi

Sau một hồi dẫn Tiên đi giới thiệu, Tiềm mới tha cho cô được tự doNhư chim vỡ, cô chạy đến chỗ Trung, hình nhưanh đang nói chuyện với ai đó nên ko thấy côTiên đi nhè nhẹ sau anh và-hùNhưng khi cô vừa hù thì Trung là kéo cô về mình-định làm gì đây nhoxDưới con mắt ngạc nhiên của mấy cô gái đang trò chuyện, vì họ được biết cậu ba nhà họ Vĩnh là người rất khó khăn với bọn con gái tụi cô, anh luôn dè chừng chứ ko quan hệ lăngnhăng như người bạn thân của mìnhThế nhưng nhìn cách nói chuyện của anh với Tiên thật khác-định hù anhNhéo nhẹ mũi cô, mặt Tiên hơi nhăn. Vừa lúc đó Tiềm đi đến-mày đừng có nhéo mũi bx tao như vậy nữa-uhm, đúng đó cứ làm như bx còn bé lắm đóKhi nghe xong câu đó cả hai chàng trai đều cườiĐúng là Tiên còn bé màQuay sang thằng bạn đang đứng cạnh Tiên, anh nói:-từ nay mày đừng cho bx tao kẹo nữa-cổ thik ăn màNhìn sang Tiên anh nói:-bxNhư hiểu ý, cô nhe răng ra, Trung cười-mày hiều chưa, sắp gãy cái răng cửa rồi đó, mà mày còn cười-mày lo cả chuyện này nữa sao-chứ sao, tối nào tao cũng phải khổ sở lên luôn mới chịu đánh răng, ko thì ngậm nguyên kẹo đi ngủ, tất cả là tại lũ kẹo của mày-rồi, rồi tao sẽ bớtThế là từ nay ko được ăn kẹo, nhìn khuôn mặt Tiên rầu rầu,Tiềm nói:-bx-gi?-giận hả-có sao-vậy cười lên coiNhe hàm răng ra cô cười, ngượng ngạo, nhưngcái cửa chỉ của Tiềm làm cô bật cười-bây giờ mới để ý-sao-Tiên tròn xoe mắt-Hôm nay nhox là người đẹp nhất trong bữa tiệc này-thật sao, ox làm hết đó-nó sướng thật-sao sướng-vì có nhoxTiên ko hiểu lắm , nhưng cô cũng ko hỏi Trunglàm gì nữa, vì cô bận đi tìm ba mẹ Tiềm--- ----------con nhỏ đó từ đâu chui ra vậy?-ai biết-nhìn bộ váy của nó kìa, hàng bên Pháp đó-còn cái lắc nó đeo cỡ phải bạc triệu-mày xem cái nhẫn kìa, kim cương, lọai đó chỉ có hai cái duy nhất à-nhất là cái dây chuyền nó đeo cái đó nghe nói được đấu giá, và ko ngờ nó có, cái đó mắc dữ-ko biết thân phận cỡ nào mà được làm vợ anh Tiềm nhỉ-mày nhìn đi, cô ta nói chuyện với bố mẹ anh ấy như quen từ lâu rồi, họ nói chuyện thân mậtghê-cô ta thật có phúc-nhưng nghe nói mới 16t à-xời lo gì chỉ còn hai năm nữa thôi mà-nhìn con nhỏ lóc choc như 1 đứa trẻ, làm saomà Tiềm yêu được nhỉ-nhìn cách cô ta được cả Trung quan tâm mà thấy ghétMi từ nãy giờ đứng một chỗ nghe mấy cô bạn của mình bàn về Tiên mà tứcĐáng lẽ vị trí ấy phải là của cô, cô quyết dành lại dù phải dùng bất cứ thủ đọan độc ác nàoCô ngoắc mắt tụi bạn rồi ra vềTrong 1 quán cà phê mới mở, cô chủ quán ăn mặc đúng mốt, ngồi vắt chân chữ ngũ, ngồi nói chuyện với 1 gã đàn ông-mày điều tra đến đâu rồiVẻ mặt thấm mồ hôi của gã-chị hai thưa thưa cho em ít bữa đi, con bé đó rất ma ranh, em theo dõi nó mà muốn khổ luôn-thì mày phái thêm bọn thằng Ba Cuội nữa-em sãi cả lũ thằng Địch nữa dấy chứ, nhưng con ranh đó lẩn rất giỏiSuy nghĩ một hồi-mày có những gì rồi?-dạ theo lịch thì cứ chiều thứ 3,7 là nó đến trường đua. Thứ 2,4 nó đến studio ảnh của nóNói đến đó, mắt người đàn bà sáng lên-nó có studio hả-dạ, nghe nói là mẹ chồng góp vốn-tiếp điThấy sự tức giận của chị hai, gã ko lé khe gì hơn là nói hết nhưng dè chừng-chiều thứ 5 nó thường đi chơi với Trung, cậu ba…Chưa kịp nói xong, thì chị hai đã dơ tay ra hiệu khi có khách vào quán và còn là khách quen nữa-mày sắp xếp cho tao 1 kế hoạchSự hốt hoảng trên khuôn mặt gã đàn ông, ông biết chứ nếu như chị hai đã ra tay thì chỉ có nước đứa con gái ấy tàn đời. Ai nghe tiếng chị cũng kiếp vía-sao chú mày lo ko đựoc sao?-nhưng thưa có quá ko chị?-chú cứ làm đi, vụ này thân chủ của tôi chi hơihậu hĩnh đóNói xong bà chủ quán đi tới chỗ người khách, đang ngồi chờKéo ghế ngồi xuống đối diện với 1 cô gái, rất đẹp theo kiểu hớ hênhMỉm cười bà nói:-lâu lắm mới thấy Mi đến chỗ chị đó-mới hôm trước gọi điện hỏi thăm chị đấy thôi-em cứ để chị lo vụ đó cho, cần gì mà cứ phải đích thân đi đi lại lại thế này-em sợ ,,,,,,Đập vai Mi, chị hai nói:-em ko tin tưởng chị sao?-đâu có, tiếng chị ai mà ko biết-thế thì yên tâm đi--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------Mi bước ra khỏi quán chạy thẳng tới công ty của Tiềm, vừa đi cô vừa vui sướng, vậy là mọi việc đã được sắp đặt đâu vào đấy, cô chỉ cần chờ xem kết quảĐặt chân vô công ty, cô đến bàn thư kí và nói:-cho tôi gặp tổng giám đốcCô thứ kí nhìn Mi với vẻ diễu cợt, chắc đây là bồ mới đây mà-chị có hẹn trước ko ?Nghênh mặt lên, Mi nói:-cứ báo là có cô Mi đến gặp-dạ chị chờ chút xíuDợm bước, cô thư kí mở của phòng tổng giám đốc của mìnhAnh đang nhắn tin cho ai đó rất vui, mà ko chúý lắm gì đến cô tuy biết cô đã vôChờ một lúc, sau khi nhắn tin xong anh quay sang và nói:-có chuyện gì vậy?-thưa có cô Mi muốn gặp tổng giám đốcNhìn khuôn mặt đăm đăm suy nghĩ, mà cô cười thầm, chắc cô Mi miếc này ko được anh nhớ đến-à, tôi nhớ rồi-vậy ông có gặp cô ta ko?-có chuyện gì quan trọng sao-ko, cô ấy chỉ nói là cần gặp-vậy sao, cho cô ấy vô điCúi đầu chào một cái, đáp lại cô anh cũng gật đầu chào--- ------ ------Tiềm ngẩng đầu khỏi chồng hồ sơ, để nhìn vị khách mà anh cố nhớ lắm mới nhớ raCô tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế, dành cho khách và nói:-anh đang làm gì vậy?Tiềm hơi bỡ ngỡ, anh chưa từng thấy ai lại vô duyên như cô gái này-em tìm anh có chuyện gì ko?-bộ gặp có chuyện mới gặp anh được sao-uhm, anh với em chả có quan hệ gì ngoài khách hành cảKhuôn mặt xinh đẹp của Mi dần biến sắc, cô đúng là chỉ là 1 khách hàng ko hơn ko kémHơi bình tĩnh cô nói:-bộ là bạn ko được sao-được chứ, nhưng em cần gì?Lại một câu hỏi bắt bí, khiến Mi chết đứng-em đi công chuyện ngang qua đây nên ghé vô thăm anhMi đang nói thì, có tiếng“ox tin nhắn bx gửi nè”Tiềm lấy điện thoại, anh đọc tin nhắn và cười. Mi như 1 trò hề ko hơn ko kém trước mặt anhSau khi trả lời tin nhắn xong, anh quay snag Mi-xin lỗi Mi nha-ko sao, thôi em về đây-ko ở chơi sao?-anh đang bận mà, bữa sau em đếnVừa nói, cô vừa dợm bước bỏ điTiềm ko để tâm mấy, anh đang mắc cười về cái tin nhắn hồi nãy kèm theo 1 pic hết sức buồn cười mà Tiên gửiPic chụp cô, đang kệ nệ với cái bụng bầu, 1 vai diễn mà cô muốn đóng trong vở kịch của lớp, với lời nhắn “ox muốn mấy đứa”Anh thấy Tiên thật thú vi, cô khác tất cả nhữngcô gái vây quanh anh. Cô có nét đáng yêu nhưng hơi ngỗ nghịch và rất thông minh--- ------ -----Vừa bước ra khỏi trường, Tiên đã nhận được tin nhắn của Trung “hôm nay anh có ca nên ko đón em về được, em đi đường cẩn thận đó, qua đường nhớ nhìn đèn, xe……”Vừa đọc Tiên cười, đúng là chỉ có Trung là còncoi cô như con nítBỗng có một bàn tay của một người đàn ông kéo cô về phía một chiếc xe đã được mở sắn, cô kêu lên nhưng chưa gì đã ngất đi vì thuốc mê

Tỉnh dậy Tiên thấy như thân mình lơ lẳng trên ko trung, còn đầu óc thì mơ hồ, cô nhận ra trước mặt rất có nhiều người như ko nhìn rõ, mùi thuốc lá xuộc vô mũi một cách khó chịu-hình như con nhỏ đó tỉnh rồi-kệ nó, chị hai bảo là chờ lệnh chỉ màVừa nói, gã vừa lấy tay đập vô một gã đối diện-mày định gian hả kon?-mày nhìn thấy ko mà bảo-mày-tụi bay thôi điTiên có ý thức trở lại, cô mơ hồ nhận ra là mình bị bắt cóc, và người ấy được gọi là chị hai gì đóLục lại trí nhớ, cô cố nhớ xem mình có gây thù với ai ko nhưng vẫn bất lực, cô nhìn lên trên trần nhà, và xung quanh, cuối cùng cô xác định đây chắc là một nhà kho gì đó, nhưng vẫn ko nghĩ raNhớ đến chiếc điện thoại, cô cựa mình, nhưng hai tay và hai chân đều bị trói-cô em đừng cô sức nữaHướng con mắt hình viên đạn về phía một gã ko chơi bài mà ngồi nhìn mấy gã còn lại chơi nói:-sao mấy người bắt tôi-cô phải tự biết mình chuốc thù gây oán với ai chứ-tôi ko nhớNhìn Tiên bằng nửa con mắt và nụ cười khinh khỉnh, gã quay mặt điTiên cũng ko nói gì, mà làm ra vẻ như một concừa non tội nghiệp, cô cố loay hoay một hồi nhưng vẫn ko mở đượcHướng con mắt về phía mấy gã đang chơi bài và nói:-tôi muốn đi vệ sinhMấy gã vẫn dán mắt vào bài mình, có hai gã ngoắc gã đang ngồi nhìn-mày dẫn nó đi đi-sao lại là tao-thì trong đây mày là đứa rảnh nhấtNghên cái mặt ko mấy vừa lòng của mình về phía mấy gã đang chơi bài, gã đứng lên đi về phía Tiên, gã mở trói cho cô vừa nói vừa khéo tay Tiên-đứng dậy-anh nhẹ nhẹ tay thôi-tôi mà nhẹ có nước cô chạy mất à?-anh nhìn xem biết bao nhiêu người, tôi điên chắc-vậy là cô cũng biết điều đóChiếu tia nhìn kinh bỉ về phía gã-ở đâu?-tôi dẫn cô điGã đi trước dẫn đường, Tiên nhìn xung quanh, tất cả đều khín hêt, cô ko nhìn thấy có cánh cửa nào cả, ở đây mùi hôi xốc lên tận mũi-nhanh lên điTiên bước vô một cái nhà theo nghĩ nó là một cái WC nhưng nhìn kĩ nó chả giống gì cả, mùi hôi thật kinh, và dơ bẩnNhìn gã đàn ông, với con mắt dò hỏi-anh đứng đó sao tôi ấy được-kệ cô-ko kệ đượcHắn ko buồn cãi cô nữa nên đang bước điVà phán một câu-đừng có ngu mà chạy trốnNói xong hắn bỏ đi, ko quên khóa cửa lạiHắn vừa đi Tiên liền phán một câu“ko trốn mới là đứa ngu”Nói xong cô vừa bịt mũi vừa lấy điện thoại ra và gọi cho TiềmNhưng vô vọng anh đã tắt máyCô liền, nhắn tin cho anh“ox, bx đang bị bắt cóc, chúng nó sắp xử bx, chỗ này kinh lắm, hình như là một nhà kho, gần biển”Nhắn xong cô gọi cho Trung, nhưng máy ko ai nhấc cô cũng gửi một tin nhắn cho anhCô bắt đầu lo lắng khi ko nhận lại được tin nhắn. Tiên bỏ cái di động vô túiCô nhìn lên cái cửa sổ, nó quá nhỏ nên ko nhảy ra được, từ cái cửa sổ Tiên mơ hồ nhận ra đây là đâu, nó chỉ cách nhà Trung một khoảng thôiLấy di động nhắn tin cho Trung cô báo cho anh biết--- -----Tiếng gõ cửa liên tục vang lên làm Tiên giật mìnhCô vội sử lại chế độ rung cho chiếc di động-chờ đi-cô đừng có cố làm gì?Như chắc mình đã làm xong hết, Tiên thản nhiên lên giọng-mở cửa điHắn xoay cái chìa, và mở cửa, Tiên bước ra mà khó chịuCô bước về chỗ cũ, bây giờ chỉ còn lại hai gã, và hai gã đấy ko chơi bài nữa mà ngồi nói chuyện gì đóHắn xoay cái chìa, và mở cửa, Tiên bước ra mà khó chịu-ê, Vũ mày đi mua cái gì ăn đi?-tiền-mày lấy ở thằng Năm đóGã đã dẫn Tiên vô tên Vũ, bước ra cửa, nói gì đó với tên canh cửa rồi rảo bước bỏ điGã đang nằm, nháy mắt với Tiên rồi nói-cô ngồi xuống đi-anh ko sợ tôi chạy sao?-sợ chứ-sao ko trói cô lại-tôi tin là cô có thể chạy trốn, nhưng ko tin là cô chạy thóat đượcCất giọng cười ha hả, hắn nhắm mắt và ngủĐể tiên bơ vơ giữa một cái kho trốngNhìn xung quanh như dò xét-cô đừng nên cố làm gì, chỉ cần cô bước ra là “phằng”-sao mấy ng' ko giết tôi luôn-chị hai dặn “chỉ bất đắc dĩ lắm mới làm thế, thà bắn chết còn hơn gây họa sau này”-chị hai mấy ng' coi bộ ác dữ-tôi đâu biếtGã ko nói gì, nhắm mắt và ngủTiên đi đi lại lại trong cái nàh kho rộng nhưng vô vọng, ngoài anh sáng từ cái đèn trên trần, thì ko có một ánh sáng nào lọt được đến nơi đâyCô dợm bước đến chỗ cánh cửa đang đóng imỉm, mà lúc nãy gã tên Vũ bước raNhưng ngoài cửa có lận 4 , 5 gã đang ngồi bàntán chuyện gì đóCô thiểu não bước vô, vậy là hết hi vọng chỉ còn nước chờ Tiềm thôiNgồi phịch xuống cái ghế mà hồi nãy mấy gã chơi bài, cô lấy di động raChả có tin nhắn nào cho cô cảCô bấm số gọi cảnh sátNhưng hỡi ôi, tiền trong máy cô hết sạchChẳng lẽ hết hi vọng

Vừa lúc đó, một toán ng' đi vô, dẫn đầu là một ng' đàn bà bên cạnh là một ng' đàn ông cỡ bốn mươi có vẻ bệ vệ, và tinh quái, bởi đôi mắtsắc sảoNg' đàn bà trông rất sắc sảo và kín đáoHọ ngồi xuống cái bàn mà cô đang ngồi rồi nói-ông xem hàng mới đóHướng con mắt về phía tiên ng' đàn ông cười khẩy-còn trinh ko bà chị-đảm bảo-giá hơi cao đó-tiền bạc chả là gì đối với tôi cả-200 triệu-bà chị đòi hơi cao đó-hơi cao với một ng' vợ thì chả bõ bèn gì, mà với ông thì có bạc tỉ cũng ok-tôi đồng ýNgắc tay để bọn đàn em, đen tiền tới-chị đếm đi-khỏi cần, tôi tin ông màTiên như hiểu ra, thì ra ng' đang đứng trước mặt cô là ng' được xưng là hcị hai, và ng' này định bán cô cho ng' đang nói chuyện để làm vợ ông taCô vụt chạy nhưng bị giữ lạiNg' đàn ông ra lệnh-bế ra ngoài xe-dạ thưa ông chủTiên bị bế lên xe, cô cố chạy nhưng vô ích, gã đeo kính chụp thuốc cô--- ---------Tiên thức dậy, cô nhận ra mình đang nằm trong một cái giường rất sang trọng, căn phòng rất đẹp, tất cả như dành cho cô vậyCô bước xuống giường khi đầu vẫn còn nặng trịch và đau kinh khủngChạy đến đạp mạnh vào cái cửa, nhưng vô íchcó n'g đã khóa bên ngoàiCô thấy ghê tởm nơi này quá-thả tôi ra-thả tôi ra-…………….-……………Cô vô vọngNgồi sụp xuống cô khóc--- ------ ---Tiên thiếp đi lúc nào ko hay, khi thức dậy cô thấy một ng' đàn ông đang đứng bên cạnh mìnhCô nhận ra đó là ng' mà đã mua côÔng ta mặc bộ vec trông rất đẹp-em nên ngủ chút đi-cho tôi về-về, em đùa sao-tôi ko đùa-em sẽ là vợ tôi-tôi có chồng rồiThoáng ngạc nhiên trên mặt ng' đàn ông lạ, nhưng ông vẫn nói:-em đừng hù tôi-tôi ko hù ông, hai năm nữa là tôi sẽ lấy chồng-vậy là em chưa lấy-nhưng chúng tôi đã tuyên bố là 2 năm nữa tôi18t sẽ lấy nhauNg' đàn ông cau mày, lúc ông mua cô rõ rành Vân Minh đã nói cô 20t mà, vậy là ông bị lừa sao-em mới 16t thật saoGật đầu, Tiên nói:-thề ra đừng máy bay **ng-em thề vậy cũng như ko?Như ko hiểu cô nhìn ng' đàn ông dò hỏi-máy bay ở trên trời thi sao **ng em được-**ng được mới hay chứNg' đàn ông bật cười, với ý nghĩ trẻ con của NT-ông thả tôi về đi-ko-tại sao?-vì tôi sẽ cưới em-nhưng tôi mới 16 còn ông thì có thể xứng là cha chú tôi-nhưng tôi thik emTiên giật mình với những từ vừa nghe, cô nói-ông đừng đùa-tôi giống đùa lắm sao-tôi ko biết-tôi sẽ chờ em đến khi em 18t thì chúng ta sẽ lấy nhau-nhưng tôi ko yêu ông?-tôi yêu em là đủ rồi-tôi có chống rồi?-nhưng em và hắn chưa cưới nên ko có gì rành buộcNhư bất lực Tiên thở dài, cô ko thuyết phục được ng' đàn ông trước mặt-mai chúng ta sẽ sang Ý-sao phải sang đó-anh thik thếCô hiểu ng' đàn ông muốn ko cho cô về VN đây mà-tôi sẽ trốn nếu có cơ hội cho dù ông có đem tôi đi đâuNhìn cô một hồi ng' đàn ông lên tiếng-em dễ thương thật cưng à-đừng gọi tôi như vậy-anh thik mà

Tiên khóc ầm cả toa tàuNhưng có hề gìCô có thể hét ầm lên mà ko bị phiền toái gì, vì Việt Khôi đã bao nguyên cái toa hạng nhất nàyrồi-ông ko sợ sao?-sợ gì?-tôi khóc-ko-ông ác lắm, tôi muốn về với ox-…………..-ox, cứu NTLắc đầu ngán ngẩm, chưa bao h Khôi thấy mình lại có sức chịu đựng được như vậy. Lần này về VN, chủ yếu là muốn lấy vợ, nhưng thậtkhó để tìm được ng' vừa ý, khi nghe Vân Minh giới thiệu NT, khôi có vẻ tò mò, nên đã mua như theo thỏa thuận vì theo anh được biết VânMinh đâu phải là ng' bình thường, cô là 1 kẻ buôn ng' số 1 tại VN, luônn đáp ứng đủ nhu cầu của khách, anh ko tiếc khi đã bỏ ra 200 triệu để mua NT. Vì anh cảm nhận thấy cô là báu vật vô giáTừ khi đưa NT về cô đã mấy lần trốn thóat đếnnỗi bị té gãy chân phải băng bột gần hai thángKo những thế cô còn bày hết trò này đến trò khác nhằm chọc tức anhNhưng trái lại, anh ko giận dữ mà lấy làm vui sướng, nếu cô mà buồn chắc anh chết mấtMải đuổi theo những ý nghĩ của mình mà anh quên mất NT, quay lại thì thấy cô dã ngủ--- ------ -------NT đến ý rồi emKhuôn mặt phụng phịu, của NT làm Việt Khôi phì cười-ông cười gì tôi?-cưng dễ thương quá màVẹo má Tiên một cái, Khôi nhìn cô-nhìn gì?-cưng dễ thương quá chừng-đừng gọi tôi là cưng, nghe ghê quá-anh thik là đượcNT thầm rủa Khôi trong bụngKo hiểu sao anh có thể chịu đựng được cô trong mấy tháng vừa quaChắc giờ này Tiềm đang lo cho cô lắm, cô đã ko liên lạc được với anh lâu lắm rồiTất cả mọi phương tiện truyền thông Khôi đều cắt hết, anh bắt cô ở trong một căn nhà rất hoành tráng, và buồn tẻNgôi nhà chỉ có mỗi anh và cô rồi một bà giúp việc lớn tuổiNgày ngày ngoài việc chọc phá Khôi cô chẳngcó việc gì làm cả-anh tin em sẽ thik Ý?-đúng là tôi rất thik Ý, nhưng bây h thì ko-rồi em sẽ thik--- ------ --------Ng' ra đón NT và Khôi tại sân bay là một ng' quản gia theo lời kể của KhôiVị quản gia trông rất già và cung kính Khôi như ông chủ nhỏ-ông chủ, ng' định ở lại đây lâu ko?-tôi sẽ ở luôn ở đâyThoáng ngạc nhiên ông hỏi-có lý do gì ko?-tôi thik thếÔng thâm nhủ, ko biết cô gái đi bên cạnh chủ nhân của mình là ai, mà ông chủ lại đối xử ân cần như vậyÔng đã phải chuẩn bị gấp một gian phòng thượng hạng bậc nhất cho một vị khách của ông chủ, nhưng ông ko ngờ vị khách được đối xử đặc biệt là một cô gáiTrông cô gái có vẻ ko được vui, nhưng ông chắc rằng ông chủ của ông đang vui-chú Tìn, chú đừng nhìn vợ tôi như vậy, cổ mắc cỡ đóNgạc nhiên vị quản gia già hỏi-thiệt hả ông chủ-uhm, cổ hay mắc cỡ lắmĐập vô vai Khôi, NT nói-tôi mắc cỡ khi nào?-tôi đâu biếtVẻ mặc nhăn nhó, trông rất dễ thương của NT làm Khôi có một hành động khiến Tiên bất ngờAnh hôn nhẹ lên má của NTKhuôn mặt giận dữ của NT ko làm cho Khôi sợmà càng vui-sao ông làm vậy-vì vợ anh dễ thương quá àNT vò đầu, cô chưa thấy ai khùng như ng' đàn ông đang ở ngồi cạnh cô khi này-pé cưng đừng đừng vò đầu, đau đầu đóTrời hết cưng, vợ, rồi đến pé cưngNghe sao mà sởn da gà-cho rách đầu luônChỉ cười rồi nhìn cô Khôi ko nói gì, trên môn anh chỉ phản phất một nụ cười nửa miệngNgồi ghế trước vị quản gia đã nghe hết câu chuyện và hết sức kinh ngạc, chưa bao h ông chủ của ông lại tỏ ra thân mật với một cô gái từ khi vợ ông mấtMà cô gái khi cũng đâu chịu thua, ở cô toát ra sự bướng bỉnh nhưng rất dễ thương hèn gì ôngchủ ông thik là phải

Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà hết sức nguy nga tráng lệ, trông nó nhỏ nhưng hết sức dễ thươngNó xây theo lối gotic cổ-đẹp ko cưngNhư quên ng' hỏi mình là ai Tiên trả lời trong vui sướng-quá đẹp-cưng thik thì anh cũng vuiNhận ra là mình đang nói với Khôi nên cô chuyển khuôn mặt đang vui vẻ sang lầm lìCăn phòng của cô là một căn phong hết sức đẹpNó có một chiếc giường rất êm, những cái tủ dễ thương và màu sẳc rất tuyệt--- ------ -----Mở cửa căn phòng cô , Khôi bất ngờ vì cô đang khóc, rõ ràng hồi nẵy cô vui lắm mà-pé cưng em sao vậy?Hic hic-đừng im lặng?-tôi muốn về với ox-ở đây ko tốt sao-tốt nhưng tôi ko thik-tại sao-tôi nhớ ox-sao em cứ xưng ox trước chồng mình vậy-ông ko phải chồng tôi-đừng buồn cưng, cưng buồn anh cũng buồnTiên khóc và thiếp đi lúc nào ko hay, trong giấc ngủ cô đã mơ thấy Tiềm, anh đã tìm thấy cô--- ------ ---Khôi ngồi lặng ngắm Tiên ngủ, trông cô hơn cả một thiên thầnCô đang khóc và đau khổAnh biết chứ nhưng anh ko muốn trao Tiên cho bất kì ai cho dù phải dùng bất kì thủ đọan nàoTiên như mang lại sức sống cho anh, từ khi Quyên chết anh trở nên lầm lì và ít nóiNhưng Tiên đã làm anh quên tất cả và bằng bất cứ giá nào anh cũng ko để mất NTVị quản gia già chạy hớt hải ra khu vườn nói ông chủ mình đang đứng-chuyện j' vậy?-cô…..cô….chủ…-cô ấy bị sao?-hình như cổ bị sốt-sao chú biết-tôi bưng cơm vô thấy cổ nằm bất động nên đến lay, thì thấy n'g lạnh ngắtChưa nói xong thì, vị quản gai đã thấy chủ mình đi rồi--- -------bác sĩ cô ấy bị bệnh j'vậy?-suy nhược thôi, nên để cổ tịnh dưỡng-cám ơn-cám ơn j', cậu nên lo cho bệnh của mình thì hơn-tôi còn khỏe lắm-khỏe, cậu cứ coi thường sức khỏe-………-à, cô gái này là ai vậy?-vợ chưa cưới-xin chúc mừng-----Tiễn vị bác sĩ đi rồi, anh quay lại giườngTiên vẫn bất động nằm đóHơi thở nhè nhẹAnh tự hỏi:Có phải anh đã mang đau khổ đến cho cô ko?-ox NT bị bệnh rồiTiếngNT rên lên là Khôi trở về thực tạiAnh lặng lẽ bước ra khỏi phòng, mà trong lòngngổn ngangHai năm sauTiềm ngồi suy tư anh đang nghĩ về vị khách mới gặp. Vị tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, nổi tiếng khó tính nhưng ngoài sức tưởng tượng, đó là một ng' rất hòa đồng, rất dễthương lượng. Ông còn đề nghị anh đến nhà ông chơi trong khi ông còn lưu lại ở VNÔng là vị khách duy nhất mà Tiềm phải căng óc ra suy nghĩ cách giải quyết trong lần thương thuyết này, nhưng ko ngờ nó thành công--- -------Vị tổng giám đốc vừa bước vô nhà, ông đã bước lên phòng của một cô gái trẻ, cô ấy ngồi trên xe lăn, mắt nhìn đăm ra cửa sổ, đôi mắt đẹp nhưng vô hồn khiến ông sợÔng đau lòng nhìn cô-Tiên à, em xem ta mua j' về cho em nèVừa nói ông bỏ ra một vỉ bánh đậu xanhTiên cười và lấy một miếng khi ông mở ra bỏ vô miệngCô mỉm cười và tiếp tục nhìn ra cửa sổ-em đừng im lặng mãi như vậy Tiên à-………..Ko nói j' ông lẳng lặng bước ra, chắc chỉ có một ng' mới giúp được Tiên, ông đang làm tất cả để Tiên có thể hồi phục lại như trướcLỗi là do ông--- ------Hai năm về trước-ông nói dốiNói xong Tiên đẩy Khôi và chạyCô chạy ra đường và chẳng may bị tai nạn, sau tai nạn, cô bị liệt chân và ko nói chuyện với ai được nữa, cô trở thành ng' bị thần kinh phân liệt theo lời bác sĩKhôi hối hận vì đã nói dối cô là sẽ trả cô về cho Tiềm, cô phát hiện và định trốn nhưng…..-chào tổng giám đốc-các cô cứ làm việc đi, đừng để ý tới tôiTiềm đi ngang qua các cô gái, anh nhìn tòan bộ khu trung tâm thương mại anh mới xây dựng vừa đi vô họat độngNó thành công ngoài sức tưởng tưởngAnh rảo mắt khắp nơi, con mắt dừng lạiĐó là một cô gái ngồi xem lăn, mắt luôn nhìn về phía cái máy ảnh một cách yên lặng, do mặt quay ngược anh nên, anh ko nhìn thấy khuôn mặt cô gáiCô gái được một cô gái nữa, có vẻ là ng' trông nom cô, đẩy về phía cửaTiềm giật mình cô gái đó có phần giống một ng' mà anh đang tìm kiếm. Vội chạy xuống, anh loáng thoáng thấy cô, và chắc rằng đó là cô. Nhưng đôi mắt như vô hồn, ánh nhìn xa xăm. Cô được một chiếc xe rước đi, anh bất lực nhìn chiếc xe chạy đi mất hút mà ko làm được việc j'Anh chắc đó là Nhật TiênCô ko khác j' lắm, chỉ là sao cô phải ngồi xe lăn, đôi mắt vô hồn,nhìn xa xaTrở về căn nhà. Anh nằm bệt xuống giường, nó làm anh nhớ đến một lầnCô đã chọc anh bằng cách đã giăng một cái bẫy ngay trên cái giườngTối đó, anh vẫn tưởng cái giường ko sao, nên nằm ngủ một cách ngon lành, ai ngờ. Tối thấy ngứa anh bèn dậy. Giật mình khi cái giường đây kíến.Anh bèn nghĩ ngay đến Tiên. Sang phòng thì thấy cô đang ngủ một cách ngon lànhTức mình anh kéo Tiên lăn long lóc, lấy cái mền của cô và ngủ trên giường cô luôn. Sáng dậy Tiên còn chửi anh cơ hội dám lén vô nằm với cô, trong khi anh đã **ng được j' cô đâuCô luôn luôn có thói quen ngồi trên cửa sổ phòng anh vào tối nhìn bầu trời và thiếp đi, hay vào những lúc trời mưa.Căn nhà tràn ngậpnhững kí ức về cô.Anh luôn tĩnh tâm khi nghĩ về nó

Anh bước nhẹ lên những thảm cỏ xanh ngắt của ngôi biệt thự sang trọngĐó là một căn biệt thự biệt lập với bên ngoài, mang hẳn nét cổ kính của châu ÂuChủ nhân của biệt thự và một ng' đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươiTuy vậy nhưng trông ông vẫn còn nét trẻ trungvốn có-cậu thấy sao?-rất lãng mạn-tôi mua nó từ một ng' bạn làm bên kiến trúcMột cô gái bước ra mang theo những tách trà thơm ngátTiềm hơi chay mày khi nhìn cô gái trạc 30 này có nét quen quenNhấp một ngụm trà nóng, anh nhận ra đó là một lọai bạch trà của Trung Quốc-ngon chứ-đúng là trà ngon-cậu biết xuất xứ chứTiềm khá thú vị về ng' đàn ông này, ông ta như một nhà thông thái, biết nắm bắt tất cả, anh thầm hỏi liệu có ai đó đã đánh ngã được ng' đàn ông trước mặt anh chưaCó vẻ chủ nhà là một ng' mến khách, nên đã mời anh ở lại ăn cơm sau khi đã dẫn anh đi một vòng quanh nhàHầu như mọi ngóc ngách Tiềm đều được đặt chân, riêng ngôi nhà nhỏ nhưng ko thua kém j'ngôi nhà chính anh lại ko được lui tớiAnh có hỏi, ông chỉ trả lời đó là một chỗ mà một rất quan trọng của ông sống, và anh sẽ được gặp ng' đó ngay trong bữa ănTiềm hồi hộp muốn biết ng' đó là ai, anh ngồi trên chiếc bàn dài, nhưng do ko thik nên anh đề nghị được ngồi gần hơn để trò chuyện cho thỏai máiKhi thức ăn đã được dọn lênNhưng ng' quan trọng đó vẫn ko xuất hiện anhhơi thất vọngNhưng cũng cố hòa nhập vô câu chuyện của ôngLúc anh quên bẵng đi thì từ cửa tiến vàoĐó là một cô gái đeo kình, nhưng anh đóan đó là một đôi mắt trong veoKhuôn mặt trắng có vẻ đợm buồn, nhìn sao mà xa vời, cô gái ngồi trên chiếc xe lăn được một ng' đàn bà đẩyCô mặc đầm màu đen lút chân, áo len cổ lọ tay dài, nhìn rất sang trọng, anh biết cô gái năm nay 18 tuổiSở dĩ anh biết được vì ng' con gái đó là ng' màanh tìm kiếm chứ ko ai khácCô ko nhìn anh mà nhìn vào khoảng ko gian nào đó của riêng côNg' phụ nữ bưng trà chính là ng' phụ nữ mà anh bắt gặp là đang đẩy xe cho Tiên trong TTTM-xin giới thiệu đây là Lam, con gái tôiHơi ngạc nhiên bởi lời giới thiệu đóAnh hỏi lại:-cô ấy là con ruột ông-cô ấy là cô con gái duy nhất với ng' vợ trướcTiềm ko tin vào mắt mìnhCô gái trước mặt giống Tiên đến từng nétCô gái ngồi đối diện anh, ko nói j', cô ăn phần thức ăn của mình mà ko nhìn anh lẫn bố mình-nó bị như vậy được hai năm rồiCô gái ko ăn nữa mà nhìn anh chăm chăm ko nói j', rồi dơ tay lên-nó có vẻ muốn làm quen với anhKhuôn mặt nở một nụ cười rất đẹpAnh đưa tay mình đặt lên tay cô-assssssssssssssssssssssssAnh hốt hoảng khi cô hét thé lên vừa lúc anh chạm tay vô cô-bĩnh tĩnh nàoÔm cô gái ông dỗ dànhCô gái rên-về……về…….-phải ngoan mới được vềCô gái thôi rên mà im lặng trên vai bố mìnhTiềm vẫn ko thôi suy nghĩ về ng' con gái đóNg' con gái giống Tiên như tạcCô như một con cún cần được che chở, anh thấy tội nghiệp cho ng' con gái đó-thưa tổng giám đốc, đây là hồ sơ ông cầnTiềm lấy tập hồ sơ từ tay VinhAnh mở ra xem, rồi trầm ngâmNg' vợ trước của Khôi trước khi qua đời ko để lại cho ông ng' con nàoVậy Lam là ai?Sao ông Khôi lại nói dốiTiềm càng tin hơn, cô gái đó chính là Tiên--- -------tôi ko nghĩ anh lại tới chơi nữa?-tôi thik căn nhà này-cám ơn cậu đã thik nóVị quản gia nói:-thưa ông trà đã mang lênQuay sang anh ông nói:-mời cậu ra vườn uống ngụm tràTiềm thấy thoải mái khi nói chuyện với Khôi, ông ko nói j' về bản thân hay Lam mà chỉ đơn thuần là công việc-cậu thik du lịch chứCâu nói khiến anh nhớ tới Tiên, cô rất thik du lịch nghỉ hè nào anh cũng phải dành 1tuần để đi đâu đó với cô. Có lần anh lạc mất Tiên, lúc đó tưởng chừng anh như vỡ tim ai ngờ, Tiên ở ngay trước mũi anh. Cô đang ngủ ngon lành trên băng ghế chờ mà anh ko biết. Cô ngủ mộtcách ngon lành, khiến anh bực mình, ở đâu cô cũng có thể ngủ mà ko sợ j'.Tức quá anh lôi cô dậy, và mắng cô trong khi ngái ngủ và đeo headphone nên anh ra sức chửi thì cô nhìn anh với con mắt khó hiểuLúc đó anh đã rất ngượng khi cô ko có lấy mộtphải ứng nhưng những ng' đi đường đã phả ứng, họ xúm lại và chửi anh. Họ nghĩ rằng anh ăn hiếp cô-vợ chưa cưới của tôi rất thik?Anh quan sát khuôn mặt của Khôi, nó có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó ông bình tĩnh lại-anh có vợ chưa cưới rồi sao-nhưng cô ấy đã gặp một tai nạn, và mất tích được hai năm nay-anh vẫn còn tìm cô ấy chứ-tôi đã tìm, tưởng chừng tôi đã đi được nửa vòng trái đát rồi-anh rất yêu cổ-tôi yêu cổ hơn bản thân tôiKhóe mắt đỏ lên, Khôi hơi lúng túng nhưng vẫn dữ được vẻ bình tĩnh-cô ấy là con ng' ntn?-trẻ con, lăng xăng, lóc ***c, lắm trò, cô ấy rất biết quan tâm và giúp đỡ ng' khác-cô ấy như một đứa trẻ nhỉ-một đứa trẻ khiến tôi chết mê-cô ấy đẹp chứ-đẹp như một cô tiên nhỏ, chỉ muốn của riêng mình và ….cô ấy rất giống một ng'Hơi sững ng' Khôi hỏi:-anh ám chỉ ….-Lam, con gái ông-………-tôi cũng ko biết cổ có phải con gái ông ko nữaKhôi ko biện hộ, ông đứng lên đi vòng quanh cái bàn và suy tư-sao cậu biết-tôi nói rồi vì cô ấy quá giống Tiên-tình yêu thúc đẩy tất cả nhỉ-vâng-tôi đã từng yêu nhưng nó rơi vào tuyệt vọng khi vợ tôi qua đời, đó là khoảng thời gian tôi như chìm trong tuyệt vọng và cô đơnNgưng một hồi ông kể-tôi tưởng chừng như mất niềm tin vào cuộc sống thì tôi đã gặp cô ấy, một cô gái đã mang lại cho tôi nguồn sống, tôi làm tất cả chỉ để muốn cô ấy là của tôi, nhưng điều đó làm cho tôi đã vô tình hại cô ấy, một nỗi đau quã lớn-……..-cô ấy đã có một ng' yêu mà cô ấy yêu hết mình, và luôn nghĩ đến….trong lòng cô ấy ko có tôi…khi cô ấy xảy ra tai nạn tôi như sực tỉnh.. chính tôi đã hại cô ấy…từ một cô gái luôn xem cuộc đời là màu hồng thành một màu mà ko ai có thể đọc được nó màu j', tôi muốn chuộc lỗi nên đã đưa cô ấy về với ng' mình yêuKhôi quỳ xuống, ông thật sự khóc và ngục xuống-xin anh tha lỗi cho tôi-chính ông là ng' cướp đi TiênKhôi ko nói, Tiềm lắc mạnh ông-ông đã hại cô ấy ra nông nỗi như vậyTiềm nói trong đau khổ-tôi sẽ trả lại cô ấy cho anh, tôi nghĩ chỉ có anh mới giúp được cô ấy thôiTiềm ko nói, chính anh cũng đang khóc trong im lặngMột tháng sauĐám cưới đã được tổ chứcGiữa hai nhân vật chính của chúng taMột đám cưới linh đình, Tiềm rất vui, và ba mẹanh cũng thế họ chấp nhận vịệc Tiên là con dâu mình tuy cô chưa hồi phục kí ức mấy nhưng Tiềm tin chắc rằng chính anh là chìa khóa mở cánh cửa đóTrung rất vui vì tìm lại được Tiên, anh là ng' vui mừng sau Tiềm, và nhận Tiên làm em nuôi. Riêng Khôi ông đã nhận Tiên làm con nuôi, tuy buồn vì đám cưới được tổ chức nhưng ông cảm thấy được thanh thảnKhi tàn tiệc Tiềm thì thầm vào tai vợ mình“Cô dâu nhỏ của anh”“nhột”“kệ, anh sẽ nói”“nhột”“em chỉ nói được từ đó thôi sao”Cô nhìn anh ko hiểu rồi cười khi anh nhăn mặt làm mặt giận“đừng cười anh, vợ iu”

                 .......The end......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: