Chương 31
Lee SungYeol yên tĩnh lái xe, chỗ cạnh tài xế, Park JiYeon đang ngồi yên lặng, không có một giọt nước mắt, trầm mặc khiến người khác sợ hãi, anh một bên lái xe, vừa len lén quan sát nét mặt của cô, trong lúc nhất thời một câu cũng nói không nên lời.
Mới vừa thấy Son Naeun , trong lòng của anh liền có dự cảm xấu.
Quả nhiên, khi Son NaEun nhào vào trong ngực MyungSoo , anh nhìn thấy được nét bi thương trên mặt cô, thấy cô một mình chạy đi, thế nhưng quỷ thần xui khiến anh liền đi theo.
"Chuyện mới vừa rồi có thể không phải như cô nghĩ." Lee SungYeol gượng gạo giải thích.
Park JiYeon hình như không có nghe được lời của anh, một mực trầm mặc, anh cũng không tiện hỏi tiếp, vẫn nên đưa cô trở về thôi, hiện tại chỉ có thể để cô suy nghĩ thật kỹ.
"Tôi không muốn về nhà?" Hình như biết ý nghĩ của Lee SungYeol, đột nhiên nói, làm anh tức cười, nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẫn không có chút phản ứng nào, giống như lời nói vừa rồi là mình nghe nhầm.
"Hôm nay tôi có thể ở lại chỗ của anh một đêm không?" Park JiYeon nói tiếp, lúc này Lee SungYeol mới thật sự tin tưởng mình không nghe lầm.
Hớn hở gật đầu:
"Dĩ nhiên có thể, vừa lúc ở bờ biển tôi có một gian phòng để trống, cô có thể ở tại nơi đó." Tay lái chuyển một cái, xe đi vào đường cao tốc.
Cô và Lee SungYeol cũng không phải rất quen, nhiều nhất chỉ là thấy mặt mấy lần mà thôi, nhưng bây giờ lòng của cô rất loạn, căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn tìm một nơi không có anh để yên tĩnh một chút, bên tai từng trận sóng biển vỗ bờ, thỉnh thoảng có mùi tanh mặn của gió biển thổi vào, thổi rối tóc của cô, đau lòng không cách nào hô hấp, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc, mình thật đúng là không đụng tường thì không chết tâm, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể tỉnh ngộ.
Lee SungYeol không nói thêm gì nữa, chuyện giữa vợ chồng bọn họ, mình không cách nào nhúng tay vào.
Không biết qua bao lâu, xe dừng trước một căn biệt thự màu trắng, phong cảnh nơi này rất tốt, có thể thấy một khoảng biển rộng, nếu trước kia tới nơi này cô nhất định sẽ rất vui, nhưng hôm nay chỉ có bi thương và mất mác.
Park JiYeon rơi vào trầm tư, Lee SungYeol nhíu nhíu mày, thật sự nếu không mở miệng, anh bảo đảm bọn họ nhất định sẽ ngồi cả đêm ở trong xe.
"Vào đi thôi!" Lee SungYeol thay cô mở cửa xe, Park JiYeon lúc này mới phản ứng được: "Cám ơn!" Cởi dây an toàn ra, xuống xe, thật thà đi theo anh vào biệt thự.
Trang trí bên trong của biệt thự thật ngoài ý cô, không có phong cách châu Âu xa hoa, mà là tràn đầy phong cách gia đình ấm áp, mặc dù nói là không có người ở, tuy nhiên một chút bụi bặm cũng không có, khắp nơi đều dọn dẹp sạch sẽ khác thường, hiển nhiên bình thường sẽ có người tới nơi này quét dọn, vì vậy, Park JiYeon khẳng định, Lee SungYeol rất coi trọng căn phòng này.
Nhìn cô chỉ đứng, cặp mắt linh động không ngừng quan sát, trong mắt không ngừng thưởng thức, ấn tượng của Lee SungYeol với cô nhất thời đã khá hơn nhiều:
"Đừng đứng nữa, ngồi đi, tôi đi rót ly trà nóng."
"Uh!" Nhẹ giọng lên tiếng, cô còn chưa ngồi xuống, đột nhiên, đập vào mắt là một con vật khổng lồ nhảy ra từ trên lầu, chưa kịp phản ứng đã bị bổ nhào.


"A ——" Park JiYeon lập tức rơi xuống đất, chỉ cảm thấy trước ngực là một cái gì đó lông mềm mềm, ngẩng đầu lúc này mới phát hiện ra thì ra là một con chó, đang nghịch ngợm dùng đầu liếm giữa cổ và gáy của cô.
Lúc Lee SungYeol tiến vào không thấy bóng dáng của nó, cũng liền quên mất, vừa nghe tiếng kêu của cô thì chạy nhanh ra ngoài, đập vào mắt chính là một màn ấm áp này, Park JiYeon nằm ngửa trên đất, còn đầu sỏ gây nên chuyện kia đang nằm ở trên người cô ăn đậu hũ.
"Ha ha!" Đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó lớn tiếng bật cười
Ánh mắt tức giận nhìn nó, Lee SungYeol lập tức ngậm miệng, đưa tay kéo cô đang nằm dưới đất lên.
"Jack rất ít thích người lạ, tôi chẳng qua thấy nó hình như đặc biệt thích cô."
Những lời này Lee SungYeol nói không sai, Jack là quà tặng duy nhất của mẹ anh khi còn sống để lại, ở bên cạnh mình đã năm năm rồi, kể từ sau khi mẹ qua đời, tính tình Jack thay đổi rất nhiều, trừ người quen, bất kỳ người lạ nào nó cũng hờ hững, hôm nay tất cả đã ngoài ý nghĩ của anh rồi.
"Jack, ngươi tên là Jack?" Park JiYeon yêu thương sờ sờ lông của nó nói:
"Thật là một tiểu tử làm người khác ưa thích." Hôn nó một cái: "Ngươi thật hạnh phúc, có phòng ở tốt như vậy, có chủ nhân tốt như vậy, nhưng tôi. . . . . ." Nhẹ nhàng chống đỡ đầu của nó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thấy cô rơi lệ, Jack khéo léo liếm láp nước mắt trên gò má cô, trong miệng còn phát ra tiếng: "Ô ô", tựa như đang an ủi cô, hi vọng cô không đau lòng.
"Cám ơn Jack!" Bây giờ cô chỉ có thể tìm ấm áp trên người một con chó, mà người kia vẫn yên lặng là vì người trong lòng trở về nên vui sướng sao.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lee SungYeol nhìn màn hình hiện lên ba chữ "Kim MyungSoo ", hồi hộp trong nội tâm hạ xuống, liếc nhìn Park JiYeon , mới lắc mình ra cửa, nhẹ nhàng ấn nút tiếp nghe.
"Này, MyungSoo !"
"Sungyeol , vợ của tớ đâu?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh hơi giận của Kim MyungSoo , có trời mới biết khi anh về đến nhà mới phát hiện cô căn bản không có về nhà, hơn nữa điện thoại lại không gọi được.
Nhưng mà anh đột nhiên nghĩ tới Trác Nhiên, bọn họ cùng nhau ở sân bay, nhưng khi Park JiYeon mất tích, cậu ta cũng mất tích, có lẽ là cậu ta dẫn cô đi, xem như là hi vọng nên không kịp chờ đợi liền bấm điện thoại của cậu ta.
"MyungSoo , tớ hi vọng cậu để cho cô ấy yên tĩnh một chút."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, thuận tiện tắt máy.
Hình như là khóc mệt, Park JiYeon ôm Jack, một người một chó vùi ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Lee SungYeol sợ làm ồn cô, chỉ cầm cái mền đắp lên cho cô, trong giấc mộng, lông mày cô cũng vẫn rối rắm, khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống, Lee SungYeol nhìn cô, trong lòng có nỗi khổ riêng, cô có bao nhiêu khó chịu mà nằm mơ cũng sẽ khóc.
Sáng sớm, bất luận SungYeol nói gì, Park JiYeon vẫn quyết định về nhà, dù sao có một số việc bọn họ cần nói chuyện thật tốt.
Có thể là buổi tối ngủ không được ngon giấc, Park JiYeon vùi ở trên sô pha ngủ thiếp đi rất nhanh, khi tỉnh lại mới phát hiện đã hơn sáu giờ, trong phòng khách đen thui, không có mở đèn, rất dễ nhận thấy Kim MyungSoo vẫn chưa về, gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang lên nhưng không ai nhận, trong lòng có chút kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?
Trước kia coi như anh có bận rộn đi nữa cũng sẽ nhận điện thoại của cô, tâm bắt đầu lo lắng, không phải là xảy ra chuyện gì chứ, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì cô nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Kim MyungSoo chau mày, căn bản không có tâm tình nhìn món ăn trước mặt, chỉ uống từng ly rượu một, ngược lại Son NaEun đối diện thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hôm nay anh ấy có chuyện gì phiền lòng sao? Hôm nay vốn gọi điện thoại hẹn anh ra ăn cơm chính là muốn một lần nữa lấy lại đoạn tình cảm đã qua, nhưng anh chỉ một mực uống rượu, làm cho kế sách của cô không còn.
"MyungSoo , hôm nay anh có tâm sự gì sao?" Trong giọng nói tràn đầy ân cần, còn mang theo bất mãn nhè nhẹ: "Sao lại uống rượu mà không ăn món ăn, có phải những thứ này không hợp khẩu vị của anh hay không?"
Kim MyungSoo phiền não không chịu nổi, trong lòng vốn đang buồn bực cho nên Son NaEun hẹn anh cũng không từ chối.
Lắc đầu một cái, thấy nét mặt Son NaEun không vui, biết cô không cam lòng bị mình quên lãng, nhếch lên một nụ cười: "Không có việc gì, gần đây chuyện của công ty hơi nhiều mà thôi, hơn nữa những người nhân tài luôn tự nhận là rất giỏi, lại không duy trì tốt mà thôi."
Mặt Son NaEun trầm như nước ăn thức ăn trước mặt, đối với giải thích của Kim MyungSoo , cô một chút cũng không tin, anh là hạng người gì, cô còn không hiểu rõ sao, nếu như anh vấp phải những chuyện khác, cô còn cho phép mình tin tưởng, nhưng vấp phải chuyện làm ăn thì anh là một người làm việc quả quyết, đoạn thời gian bọn họ ở cùng nhau đó, công ty chưa từng có chuyện nào có thể làm khó anh? Anh đang cố ý che dấu mình cái gì sao?
Kim MyungSoo cũng không biết cô sẽ nghĩ nhiều như vậy, không biết là cố ý hay là vô tình, điện thoại di động của anh rơi ở trong xe, trên đường tới Son NaEun đột nhiên nói muốn mượn điện thoại của anh gọi điện, lúc ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa cho cô, đến phòng ăn thì Son NaEun mới nói cho anh biết điện thoại di động đặt ở trong xe rồi, lúc đó anh liền kích động muốn quay lại lấy, nhưng không biết vì sao lại bỏ qua cái ý nghĩ này.
Anh không biết Jiyeon có thể gọi điện cho anh hay không, nhưng mà anh cũng muốn cho cô nếm thử một chút mùi vị bị người khác quên lãng, nhưng bây giờ trong lòng lại vô cùng gấp gáp, ngộ nhỡ Jiyeon gọi điện thoại cho anh không ai nhận, cô có thể lo lắng hay không.
Loại tâm tư mâu thuẫn này quậy đầu óc anh căng lên.
Loại tình yêu này, quả thật sẽ làm một người đàn ông khôn khéo trầm ổn trở nên nóng nảy lo lắng.
Son NaEun có chút khó chịu, hôm nay bọn họ gặp mặt căn bản không nói hơn mấy câu, tâm tư Kim MyungSoo vẫn không xác định, cũng không hề để ý liền uống nhiều quá, những thứ rượu đỏ kia vốn có tác dụng chậm, cộng thêm tâm tình phiền muộn, anh đã bắt đầu choáng váng rồi.
Cả bữa cơm tối, anh chỉ uống rượu, căn bản không động tới đôi đũa, bụng rỗng lại uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa lúc ra cửa, gió đêm vừa thổi, dưới chân không khỏi chao đảo.
"MyungSoo , anh chậm một chút."Son NaEun lập tức đỡ anh: "Em đưa anh trở về."
Xe lái vào cửa chính biệt thự, Son NaEun dường như bừng tỉnh, phòng ốc nơi này giống với nơi ở của bọn họ ở nước Mỹ, mỉm cười nhìn người đàn ông ngủ say trên ghế xe này, trong lòng âm thầm thề, anh nhất định là của em, ai cũng không giành được, dù là cô dâu mới của anh cũng giống vậy, anh ấy nhất định là của mình.
Thật ra thì hôm nay cô tới nơi này còn có một mục đích khác, chính là tới xem người vợ trong truyền thuyết của anh một chút, chỉ bằng tình cảm Kim MyungSoo dành cho cô, cô chắc chắn có thể khiến cho cô gái kia ngoan ngoãn rời đi.
Kim MyubgSoo cũng không có say hoàn toàn, mặc dù còn có ý thức, nhưng cũng không thể khống chế thân thể, không thể không dựa vào Son NaEun dìu anh vào nhà, phòng khách không mở đèn, cả căn phòng cũng yên tĩnh, trong lòng bất giác cảm thấy mất mác, cô ấy còn tức giận, chưa trở về sao?
Dưới chân lảo đảo một cái, không chú ý hai người đồng thời ngã trên mặt đất.
Đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên, Kim MyungSoo theo bản năng lấy tay ngăn cản, cũng thấy một bóng dáng đơn bạc đứng ở cửa cầu thang, lẳng lặng nhìn anh, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng lại có một loại bi thương không nói được.
"Jiyeon ——" Kim MyungSoo lập tức tỉnh táo, mới phát hiện lúc này Son NaEun đang dán lên người mình, muốn đẩy cô ra, nhưng một chút hơi sức cũng không có, lúc này ở trong mắt Park JiYeon giống như anh không muốn buông Son NaEun ra.
Thật ra thì Son NaEun cũng không biết trong này sẽ có người, vừa tiến đến liền phát hiện tối thui, cô vẫn còn đang thất vọng, hôm nay không thể trình diễn vở kịch rồi, đáng tiếc hình như ông trời cũng đứng về phía cô, cư nhiên khiến cô gái này thấy được.
Khóe miệng nhộn nhạo âm trầm cười.
Đối với động tác muốn đẩy cô ra mới vừa rồi của Kim MyungSoo , cô vẫn còn có chút đau lòng, cô không biết đoạn thời gian này giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là từ trực giác của phụ nữ, cô biết Kim MyungSoo yêu cô gái này, hôm nay say rượu, đoán chừng cũng là bởi vì cô ta, cô không cam lòng, người đàn ông này rõ ràng là của cô.
Park JiYeon đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nước mắt nóng bỏng, nghe được trong phòng khách phát ra tiếng vang lớn, cô liền lập tức mở đèn, nhưng không ngờ chính là, cư nhiên nhìn thất chồng mình nằm trên mặt đất cùng cô gái khác, hơn nữa cô gái này lại là người yêu trước kia của chồng mình.
Cô đang suy nghĩ không biết giữa bọn họ có phải thật như vậy hay không.
Không khí đột nhiên trở nên hết sức xấu hổ, thấy Park JiYeon rơi lệ, trong lòng Kim MyungSoo cũng rất khó chịu, hiện tại nói cái gì cũng là vô ích, có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho chồng của mình ôm bạn gái trước kia xuất hiện trước mặt mình chứ, đẩy Son NaEun ở trong ngực ra, từng bước từng bước đi về phía cô.
"Là Kim phu nhân sao?" Son NaEun che giấu hài lòng trên mặt, khách khí chào hỏi: "
Tôi là Son NaEun , Kim phu nhân chắc cũng đã nghe MyungSoo nói qua, tôi là người trước kia anh ấy thích nhất, chúng tôi sống chung một chỗ rất nhiều năm."
Kim phu nhân? Hừ, Son NaEun châm biếm, vị trí này vốn là của cô, nếu như không phải MyungSoo ở chỗ này, cô nhất định sẽ tiến lên tát cô mấy bạt tay, để cô biết điều mà rời khỏi MyungSoo .
"Naeun ?" Kim MyungSoo khiếp sợ nhìn cô, cô không biết cô nói như vậy sẽ chỉ làm Jiyeon càng thêm hiểu lầm anh sao?
"MyungSoo " Son NaEun uất ức nhìn anh, âm thanh thật thấp, nhưng mọi người lại nghe được:
"Chẳng lẽ không đúng sao? Chúng ta ở nước Mĩ thời gian dài như vậy?" Quả nhiên, anh thật sự động lòng với cô gái này.
Park JiYeon nỗ lực nhẫn nhịn, không muốn nước mắt chảy xuống, tuy nhiên làm sao cũng không khống chế được nó, từng bước từng bước từ trên cầu thang xuống, khi đi ngang qua bên cạnh Kim MyungSoo , anh muốn đưa tay bắt cô, lại bị cô thoáng qua, né tránh tay của anh, cô cảm thấy bẩn, không muốn anh đụng vào mình.
Đi tới trước mặt của Son NaEun , vẽ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Thật sự xin lỗi đã quấy rầy các người, chúc các người vui vẻ!"
Kim MyungSoo có chút hoảng hốt nhìn Park JiYeon , anh không biết cô nói những lời đó là có ý gì? Giống như tùy thời cũng sẽ biến mất:
"Jiyeon , chuyện ngày hôm nay, chỉ là một hiểu lầm, không phải như em nghĩ." Nắm thật chặc cánh tay của cô gian nan giải thích, nhưng lý do lại cứng ngắc như vậy.
Park JiYeon chỉ nhìn anh, không nói gì, dần dần kéo bàn tay to đang nắm lấy tay của mình ra, Kim MyungSoo , loại trò chơi truy đuổi này tôi chơi mệt rồi, không bao giờ muốn tiếp tục nữa, tại sao tôi lại là người bị hại kia chứ, tại sao anh năm lần bảy lượt vũ nhục tôi, có phải cảm thấy rất thành tựu khi vũ nhục tôi hay không, còn lôi kéo người yêu trước kia cùng nhau vũ nhục tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com