Chương 14
Cô thật sự hối hận rồi, thật sự rất hối hận.
Trong một quán cà phê cao cấp, Jiyeon cùng một người con trai mới quen ngồi đối diện với nhau.
Người con trai kia tựa hồ rất có cảm tình với Jiyeon, từ đầu tới cuối không ngừng tìm đề tài cùng cô tán gẫu.
Ngoài mặt, cô luôn mỉm cười ứng phó với anh ta, nhưng trên thực tế, cô đã hối hận cả ngày nay rồi.
Lần đầu tiên khi mới nhìn thấy người này, cô lập tức liền muốn xoay người rời đi, nguyên nhân là vì cô một chút cũng không thể hăng hái ngồi ở đây, cùng bất kỳ một người con trai nào chung đụng.
Không phải là người con trai này không tốt, mà là tâm tư của cô đều bị một người con trai khác không nên nhớ tới chiếm hết rồi, vô luận cô có đi đến đâu, cô đều sẽ nhớ tới anh.
Ai! Cái này gọi là cô phải làm như thế nào để có thể quên anh?
"Tiểu thư Jiyeon ? Tiểu thư Jiyeon."
Người con trai phía đối diện phát hiện cô phân tâm, vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô.
"Thật xin lỗi, tôi có chút phân tâm rồi, vừa rồi anh nói cái gì, có thể nói lại lần nữa sao?"
Jiyeon lấy lại tinh thần, vẻ mặt áy náy cười cười.
"Không sao, Ham thúc thúc nói mấy ngày nay tâm tình cô không được tốt, cho nên mới muốn tôi dẫn cô ra ngoài giải sầu, nếu như cô cảm thấy phiền não, nếu không ngại thì có thể nói một chút với tôi, mặc dù chúng ta mới biết không lâu, tôi cũng không phải là người biết nói chuyện, nhưng tôi có thể là một người rất tốt để lắng nghe." Người con trai không ngại cười an ủi cô.
Lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy cô, anh ta rất nhanh đã bị cô hấp dẫn, chỉ là, anh biết giữa mình và cô không có khả năng, bởi vì từ trong mắt của cô, anh có thể nhìn ra trong lòng cô đã sớm có đối tượng.
Khốn khổ vì tình, sợ rằng đây chính là nguyên nhân khiến cho tâm tình cô không tốt.
"Cám ơn." Jiyeon cảm kích ý tốt của anh.
Eunjung cửa lớn đi vào, liếc mắt liền thấy hai người đang ngồi trong góc.
Anh lẳng lặng đi tới ngồi cách bọn họ mấy bàn.
Người con trai kia không biết đang nói cái gì với cô, mà lại khiến cho cô cười rộ lên. Mặc dù trong lòng anh rất không có tư vị, nhưng khi nhìn thấy nụ cười sáng ngời của cô, lại làm cho anh không cách nào tiến lên quấy rầy cô.
Bao lâu rồi cô không cười như thế? Có lẽ là lâu đến mức ngay cả anh nhìn cũng rất hoài niệm.
Jiyeon một tay che miệng cười run lên, một tay ra hiệu ngừng lại, tâm tình cô có vẻ hết sức thì tốt thì đúng hơn.
Eunjung chợt cảm thấy ghen tị với người con trai đang ngồi đối diện với cô, bởi vì nụ cười của cô không phải vì anh, mà là vì một người khác.
Cho đến khi người con trai kia nhiệt tình săn sóc đi ra giúp cô lấy thứ gì đó thì Eunjung mới đứng lên đi về phía cô.
"Yeonie."
Jiyeon sửng sốt một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người mới tới, trong mắt rõ ràng xuất hiện khổ sở.
"Anh, anh hai . . . . ."
Cô không quên gọi Jung là anh hai, cô làm như vậy chính là để nhắc nhở mình đừng thương Jung nữa.
"Jung là đặc biệt tới đây tìm em."
"Đúng, đúng như vậy sao? Em, em và bạn hẹn nhau ở đây, đang ngồi nói chuyện phiếm."
Cô cúi đầu, lo lắng uốn éo xoắn lấy ngón tay.
Giờ phút này, cô một chút cũng không muốn một mình đối mặt với Jung, nhất là khi cô còn không có biện pháp nào quên đi tình yêu của cô đối với Jung.
"Thật xin lỗi, Jung không biết mình đã làm thương tổn em, hại em phải đau lòng như vậy." Trong mắt Eunjung tràn đầy thâm tình nói, đối với sự trốn tránh của cô, anh đã sớm có sự chuẩn bị về mặt tư tưởng.
"Cái... cái gì?"
Lòng của cô đang run rẩy, rõ ràng cô cảm thấy thực sợ hãi . Jung. . . . . . Phát hiện ra rồi?
"Thật xin lỗi."
Mấy vị khách xung quanh phát hiện ra thân phận của anh, đối với anh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng bây giờ trong mắt anh đều là Jiyeon.
"Jung, Jung vừa nói cái gì? Em nghe một chút cũng không hiểu."
Toàn thân Jiyeon cứng đờ, máu toàn thân đông lại rồi.
"Jung không biết em yêu Jung, cho nên Jung mới nói cho em rằng Beak Suzy là bạn gái của Jung. Thật ra thì cô ấy-"
"Chuyện này không liên quan đến em. Em, em tuyệt đối không muốn nghe chuyện về cô ấy, Jung cũng hiểu lầm rồi, em, em một chút cũng không có yêu Jung, cho dù có, thì cũng chỉ là tình yêu giữa em gái đối với anh trai." Cô vội vội vàng vàng giải thích.
Jung biết rồi, Jung biết chuyện cô yêu Jung, vậy. . . . . . Jung sẽ cảm thấy thế nào về cô? Quái vật, đáng sợ, hay là nôn mửa?
"Yeonie. . . . . . Jung không phải --"
"Jiyeon, cần tôi giúp một tay không?"
Người con trai giúp cô đi lấy đường đã trở lại, thấy khuộn mặt đau thương của Jiyeon, nên anh mới cho là cô bị người này bắt nạt.
Eunjung lạnh lùng quay đầu nhìn người con trai kia, trong mắt phát ra địch ý.
"Không, không cần, anh ấy là anh trai của em."
"Đó không phải là đại danh đỉnh đỉnh Tổng giám đốc của công ty Ham thị, Ham Eunjung sao?" Người con trai rất giật mình.
Mới vừa rồi anh còn tưởng rằng người này là người tình của cô, bởi vì trong mắt Ham Eunjung là tình yêu nồng đậm, nhìn thế nào cũng không giống như đang nhìn em gái của mình, ngược lại giống như là đang nhìn. . . . . . người phụ nữ mình yêu?
"Thật xin lỗi, có thể để tôi mượn Jiyeon một lúc không? Chúng tôi có một số việc cần giải quyết."
Những lời này vốn là thỉnh cầu, nhưng với giọng điệu như thế này của Ham Eunjung thì lại như là đang ra lệnh.
Nói xong, anh vươn tay ra, không để ý tới sự cự tuyệt của Jiyeon, liền mang cô đi.
"Dừng lại, buông em ra." Phát hiện ra đã có không ít người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, nên Jiyeon nhỏ giọng yêu cầu.
Eunjung cũng không nói lời nào, trực tiếp mang cô ra xe của anh trước.
Cô muốn chạy trốn sao? Anh cũng không cho phép.
"Lên xe."
"Không cần."
Jiyeon đứng ở trước xe, nói gì cũng không khuất phục. Cô sợ phải một mình ở cũng với Jung.
"Yeonie, lên xe." Eunjung một lần nữa yêu cầu.
"Không cần. Em muốn hàn huyên với bạn một chút. Nếu Jung phải về thì về trước đi, em sẽ bảo anh ấy đưa em về." Jiyeon xoay người tính toán thoát đi.
Vừa nghe thấy cô lại muốn đi vào tìm người con trai kia, trong lòng Eunjung thật sự bốc hỏa rồi.
Anh thình lình giữ chặt tay của cô, kéo cô về phía mình.
"Jung làm cái --"
Anh -- hôn cô.
Chưa nói được gì thì nụ hôn dịu dàng đã tới, khiến cho toàn thân cô không nhịn được khẽ run lên, toàn thân vô lực.
Eunjung ôm cô thật chặt vào trong ngực, giống như sợ cô chạy mất, anh càng thêm siết chặt hai cánh tay.
"Đi theo Jung được không? Jung cũng cần nói chuyện với em." Kết thúc nụ hôn, Eunjung thở dốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở cho bình thường để kìm lại sự kích động từ đáy lòng.
Jiyeon vẫn còn chìm trong hỗn loạn lặng yên trong ngực anh, không hề ý thức gật đầu, mặc anh dẫn mình lên xe.
_________
미안해요.... xin lỗi vì ngâm fic quá lâu... thành thật xin lỗi.. 죄송해요
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com