Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Cô gái câm (16,17,18)

    Cô  gái câm (16)

      Cô  vui vẻ quay về nơi mình ở, kể cho tiểu Thanh nghe chuyện xảy ra ở thư phòng, tiểu Thanh cứ  thế há hốc mồm nghe, cô ta thật sự không dám tin: “ Thật sao?, Chủ nhân thật sự cho cô gọi tên húy của người sao?”. Cô đến đây đã 3 năm rồi nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là sự tàn nhẫn và lạnh lùng của Hình Hạo thôi! Do vậy 2 người không dám làm việc liều lĩnh, do vậy cứ chờ đợi thời cơ tốt đến!

      ‘ Thật mà, Hạo thật sự rất tốt, rất dịu dàng, không có đáng sợ như các người nói đâu!’, vừa cười vừa kéo tay tiểu Thanh ngời xuống giường, trên khuôn mặt cô ngập tràn vui sướng. Cô bỗng cảm thấy mình thật hạnh phúc! 

      “ Như vậy thì thật sự quá tốt rồi! Tiểu thư, tốt quá rồi!”, tiểu Thanh vừa nói vừa rơi lệ. Chỉ cần Y Nhi phục hồi được trí nhớ thì tất cả sẽ dễ giải quyết rồi!

      ‘ Tiểu Thanh, sao vậy?’, nhìn thấy tiểu Thanh khóc, trong lòng Tuyết Y thật sự rất khó chịu.

      “ Tiểu Thanh không sao cả, tiểu Thanh chỉ đang vui mừng thay cho tiểu thư mà thôi!”, nói xong lại dựa vào vai Tuyết Y mà khóc.

      Trong mắt Tuyết Y, tiểu Thanh thực sự là một cô  gái rất đẹp, cô thường tết hai bím tóc, đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng, thật ra bản thân mình ngoại trừ trắng hơn cô một chút, ngoài ra những điểm khác đều không thể bằng cô được, việc Hạo để ý đến mình, cô cũng không rõ là tại sao. Dù sao thì bản thân mình cũng có phần bắt đầu thích Hạo, không phải sao?

      “ Được rồi, tiểu Thư, cô mau nghỉ ngơi sớm đi, có gì thì gọi tiểu Thanh nha, tiểu Thanh đứng ngay ngoài cửa kia thôi!”, tiểu Thanh đứng dậy, nhẹ nhẹ cúi người rồi chuẩn bị rời đi.

      ‘ Không cần đâu, tiểu Thanh, cô cũng đi ngủ sớm đi! Không cần đứng ở cửa đâu!’, nhìn thấy tiểu Thanh mấy ngày nay vì bản thân mình mà lo lắng, trong lòng Tuyết Y thật sự rất cảm động.

      “ Ừhm, vậy cũng được, cô ngủ đi, tiểu Thanh đợi cô ngủ rồi sẽ đi!”

      ‘ Ừhm!’, Tuyết Y gật mạnh đầu, nằm xuống giường. Tiểu Thanh đắp chăn cho cô, sau khi cô đã ngủ say mới mỉm cười rồi xoay người chầm chậm đóng cửa rồi về phòng mình.

  Nửa đêm.

      Một thân ảnh màu đen bí mật lẻn vào phòng Tuyết Y, nhìn thấy người đang say ngủ trước mặt, y nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt cô: “ Y Nhi, thời gian qua nàng có khỏe không?”

      Nhè  nhẹ xoay người, khóe môi cô lướt qua một nụ cười: “ Tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng đến đưa em về rồi!”

      “ Y Nhi, nàng biết ta muốn đến đưa nàng về đúng không?”, đẩy nhẹ người cô: “ Y Nhi, Y Nhi, mau tỉnh dậy.”

      Người nằm trên giường nghe thấy thanh âm, chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một người mang khăn che mặt, lập tức bị dọa đến mở to con mắt, muốn gọi người đến nhưng lại không thể phát ra được âm thanh.

      “ Y Nhi, đừng sợ, là ta đây!”, hắc y nhân vội vàng giật tấm khăn che mặt xuống. Vốn nghĩ rằng như thế cô sẽ nhận ra mình, không ngờ cô vẫn cứ hết sức sợ hãi.

      ‘ Ngươi rốt cuộc là ai!”, Tuyết Y cố gắng nói nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào.

      Nhìn thấy Tuyết Y khổ sở như thế, trong lòng y lại thêm tự trách bản thân, tại sao mình lại làm cho cô ấy sợ hãi đến thế này: “  Y Nhi, nàng không sao chứ?”

      Nhận ra rồi, y chính là tên thích khách chiều nay, thanh âm này cô có thể nhận ra, nhưng y đến đây làm gì, y gọi mình là Y Nhi, giống cách gọi của tiểu Thanh, y thật sự biết mình àh, nhưng tại sao y lại muốn thích sát Hạo?

      “ Huynh thật sự đến rồi!”, cửa mở ra, là tiểu Thanh, cô ấy tại sao vẫn chưa ngủ. Trên mặt Tiểu Thanh không hề mang theo chút biểu tình nào, cô bước vào trong phòng.

      “ Thanh Nhi?”

      Cô  gái câm (17)

      Nhìn thấy tiểu Thanh bước vào phòng, Thiệu Vũ đứng dậy. Y thật sự rất kinh ngạc, y cứ tưởng chỉ có mình Tuyết Y ở đây, không ngờ đến còn có cả cô ta!

      “ Hôm nay nhìn thấy huynh, muội biết đêm nay huynh nhất định sẽ đến!”, tiểu Thanh chầm chậm đi đến bên cạnh Tuyết Y, cầm lấy tay cô: “Y Nhi đừng sợ!”

      Nhìn thấy tiểu Thanh, trái tim đang treo lơ lửng của Tuyết Y cuối cùng cũng quay về chỗ cũ. Xem ra bọn họ trước đây có quan hệ không tầm thường đâu! Có thẻ họ còn có quan hệ mật thiết với chủ nhân của thân thể này!

      “ Đi trước rồi nói, Y Nhi mau đi thôi!”, Thiệu Vũ nói xong liền kéo tay Tuyết Y, nhưng Tuyết Y lại rút tay lại, một mực lắc đầu.

      “ Sao thế, Y Nhi?”, thấy Tuyết Y có vẻ đang sợ hãi chính mình, trong mắt Thiệu Vũ ngập tràn đau khổ.

      “ Y Nhi mất trí nhớ rồi, cô ấy đã quên hết tất cả những chuyện trước kia rồi, bao gồm cả chuyện liên quan đến huynh!”, tiểu Thanh ái ngại nói.

      “ Mất trí nhớ, sao có thể?”, Thiệu Vũ không dám tin đẩy tiểu Thanh ra, y kéo tay Tuyết Y: “ Y nhi àh, nàng thật sự không nhớ ta sao? Ta là Vũ đây, là Vũ mà nàng yêu đây!”

      ‘ Xin lối!’, Tuyết Y nhẹ rút tay về, lắc đầu. Cái gì mà yêu với không yêu, không cần biết Y Nhi của ngươi có yêu ngươi không, ít nhất Dao Tuyết Y ta không yêu ngươi!

      ‘ Tại sao, tại sao lại thành thế này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, Thiệu Vũ tức giận hỏi tiểu Thanh, tất cả những gì liên quan đến Y Nhi của y, y đều muốn biết: “ Có phải tại ngươi không?”, y bống nhiên xoay người, kéo giật tay tiểu Thanh.

      Thấy Thiệu Vũ không tin tưởng mình như vậy, trong lòng tiểu Thanh rất đau khổ, thật sự bản thân không đáng để huynh ấy tin tưởng sao? Chảng nhẽ mình lại hại sư muội của mình sao? Cứ thế một hàng lệ lăn dài trên má cô.

      ‘ Ngươi làm gì vậy!’, nhìn thấy Thiệu Vũ nổi xung với tiểu Thanh, Tuyết Y từ trên giường nhảy xuống, đẩy y ra, ôm chặt tiểu Thanh vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: ‘ Đừng khóc, đừng khóc được không? Tiểu Thanh!’

      “ Y Nhi!”, Thiệu Vũ kéo Tuyết Y qua, nhưng lại bị cô  đẩy ra: ‘ Ngươi đừng có bắt nạt tiểu Thanh, nếu không ta sẽ tức giận đó!’. Sau khi ra dấu 1 tràng, Thiệu Vũ vẫn không hiểu nhìn cô, tại sao cô ấy lại không nói chuyện, cô ấy đang ra dấu gì vậy, chẳng lẽ... Y lại nhìn về phía tiểu Thanh, tiểu Thanh chỉ biết gật đầu. Xoay mặt lại, y không thể chịu đựng được nhìn Tuyết Y, rồi kéo cô vào trong lòng: “ Y Nhi của ta, tại sao lại thành ra thế này? 3 năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nàng rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi?”

      Tuyết Y bị ôm bống cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, nam nhân này bản thân rõ ràng không có quen biết mà, tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc với y như vậy nhỉ, chảng lẽ lại à Y Nhi trong lời họ nói, là chủ nhân của thân thể này hay sao? Chẳng lẽ trong ý thức của mình cô ấy vẫn còn tồn tại sao?

      Bống nhiên nhớ lại hôm nay y cũng bị thương, cô lại có cảm giác đau lòng, vội vàng đẩy y ra, lo lắng hỏi: ‘ Hôm nay ngươi bị thương, vết thương thế nào rồi?’

      “ Cô ấy bào hôm nay chẳng phải huynh bị thương sao? Vết thương của huynh thế nào rồi?”, tiểu Thanh đứng bên cạnh truyền đạt lại ý Tuyết Y vừa nói cho y nghe.

      “ Ta không sao! Chỉ là Phấn Nguyệt, đúng rồi, Phấn Nguyệt hiện giờ thế nào rồi?”. Bổng nhiên nhớ đến nữ nhân vì cứu mình mà bị bắt kia, y vội vàng hỏi thăm tình hình của cô ta.

      “ Cô ấy không sao, chỉ bị nhốt vào thôi, yên tâm đi, muội sẽ tim cách cứu cô ấy ra ngoài! Còn nữa huynh mau đi đi, huynh đến đây lâu như vậy rồi, nếu để người khác phát hiện thì sẽ thảm lắm đó!”, bản thân mình vẫn không thể khống chế được sự quan tâm đối với huynh ấy, thật là hận bản thân mình quá, tiểu Thanh thầm nghĩ.

      “ Các muội nên theo huynh đi trước đi, việc của Phấn Nguyệt, huynh sẽ ngĩ cách.”, nói xong liền kéo tay Tuyết Y định đi.

      Nhưng Tuyết Y lại rút tay ra, lắc đầu: ‘ Ta không đi. Ta ở lại  đây!’

      Cô  gái câm (18)

      “ Y Nhi, ngoan nào, nghe lời ta, nhanh đi theo ta nào!”

      ‘ Không!’, trái tim Tuyết Y bây giờ đã đặt bên Hạo rồi, sao còn muốn đi cùng y nữa.

      “ Tự huynh đi trước đi! Bọn muội lưu lại đây không có vấn đề gì đâu!”, tiểu Thanh đứng bên cạnh cuối cùng nói, thấy Vũ chỉ một lòng một dạ quan tâm đến sự an toàn của Tuyết Y, một chút cũng không quan tâm đến bản thân mình, trong lòng cô thật sự rất đau đớn.

      “ Muội điên rồi, lưu lại đây ưh?”

      “ Ừhm, bọn muội đã ở đây 3 năm rồi, không có ai phát hiện ra cả!”

      “ 3 năm, thì ra các muội 3 năm nay đều ở đây!”

      “ Có người đến!”, Thiệu Vũ nghe tiếng bước chân ngoài cửa: “ Đi với ta trước rồi nói sau!”

      “ Vũ, huynh mau đi đi, nếu để phát hiện sẽ không đi được nữa đâu, Y Nhi ở đây có muội chăm sóc sẽ không có vấn đề gì đâu!”, tiểu Thanh đẩy Thiệu Vũ ra bên ngoài, nhưng Thiệu Vũ lại một mực nhìn Tuyết Y, hy vọng cô ấy sẽ đi cùng mình.

      ‘ Ngươi đi đi, ta sẽ không đi đâu!’, Tuyết Y cũng đẩy y ra, hai người vừa khuyên vừa đẩy y ra khỏi cửa sổ, sau khi nhìn thấy bóng lưng y đã đi khuất, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

      “ Tiếu thư, người đã ngủ chưa?”, âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.

      “ Tiểu thư đã ngủ rồi, có chuyện gì không?”, tiểu Thanh trả lời.

      “ Àh, không có gì, chủ nhân nói, nếu tiểu thử không có việc gì thì kêu người qua đó một chuyến, tiểu thư ngủ rồi thì thôi, sáng sớm mai qua đó là được rồi!”

      “ Ừhm, vậy tiểu thư ngủ rồi, để sáng mai đi, sáng sớm mai ta sẽ nói với tiểu thư!”

      “ Được, vậy tiểu Nhơn đi trước nha!”

      “ Ừh!”

      ‘ Tiểu Thanh, rốt cuộc chuyện này là thế nào?’, sau khi xác định người kia đã đi xa rồi, Tuyết Y kéo tay tiểu Thanh ngồi xuống.

      “ Y Nhi…”, tiểu Thanh lại không biết phải mở miệng thế nào. Vốn dĩ cô mất đi trí nhớ đối với bản thân không phải là không có điểm tốt, chẳng phải là cô ấy đã quên Vũ rồi hay sao?

      ‘ Tiểu Thanh, rốt cuộc là tôi đã quên những gì rồi, cô nói cho tôi biết được không, tôi muốn biết những chuyện trước đây!’, bản thân mình phải có trách nhiệm với chủ nhân trước đây của thân thể này, nên biết tất cả những cái thuộc về cô ấy đúng không?

      ‘ Ta thực sự muốn biết mà, cô nói cho ta biết được không?’, lắc nhẹ thân thế tiểu Thanh, Tuyết Y cứ giống như một đứa trẻ vậy, cô ấy trước đây chỉ cần lắc nhẹ người Vũ, mỗi lần cô ấy như thế, bất luận là cô ấy yêu cầu cái gì Vũ đều sẽ đáp ứng.

      “ Y Nhi, cô ngủ trước đi, hôm khác tôi sẽ nói cho cô nghe!”, bản thân vẫn là ích kỷ không muốn nói cho cô  ấy biết chân tướng.

      ‘ Tiểu Thanh…’, không đợi Tuyết Y nói hết câu tiểu Thanh đã đứng dậy. Cô cầm lấy tay Tuyết Y nói: “ Y Nhi ngoan ngoan ngủ đi, ngày khác tiểu Thanh sẽ nói cho cô biết được không?”

      Tuyết Y không nói lại tiểu Thanh chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: