Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Cô gái câm (71,72)

             Cô gái câm (71)

            Thiệu Vũ đưa Tuyết Y chạy về hướng ngoại thành, vì hắn sợ bọn Vương Vĩnh sẽ đuổi tới, lấy sức một mình hắn thì không có khả năng đánh bại bọn chúng, vì vậy điều quan trọng trước mắt là phải tìm được nơi náu mình trước đã.

            Con ngựa cứ thế hứng phía trước mà chạy thật nhanh, không biết là đã chạy bao lâu, chạy qua cả một khu rừng lớn. Bên trong khu rừng lại thấy có một phủ đệ thật lộng lẫy: từ khi nào mà ở đây lại có một phủ đệ thế này, trước kia chưa bao giờ thấy mà. Không cần để ý nhiều vậy, trước tiên tìm chỗ trốn đã rồi nói.

            Hắn xuống ngựa: “ Y nhi, muội ở đây đợi ta một chút, ta đi xem bên trong có người không.”, hắn nói xong liền đi về phía cửa lớn, đưa tay ra gõ cửa vài cái: “ Có ai không?”, một lúc sau, cửa mở ra, một lão nhân gia khoảng 5,6 chục tuổi đi ra, khi lão nhìn thấy Thiệu Vũ thì có phần kinh ngạc, nơi này từ rất lâu rồi không hề có người ngoài nào đến, vì rất ít người có thể vượt qua được cánh rừng sương mù phía trước. Vậy bọn họ làm sao có thể đến được đây? “ Các ngươi là ai, đến đây làm gì?”, bọn họ tại sao lại cưỡi ngựa của Tiểu thư chứ?

            “ Xin chào lão bá, hai huynh muội chúng ta chỉ thuận đường đi qua nơi này, không may trên đường gặp phải cường đạo, nhìn thấy nơi này có phủ đệ nên muốn  vào trong trốn một lát, không biết lão bá có thể cho phép không?”, Thiệu Vũ rất khách khí nói với lão bá kia.

            Xung quanh đây làm sao mà có cường đạo được chứ, ông lão do dự một chút rồi lại nhìn con ngựa của tiểu thư, sau đó liền gật đầu: “ Thôi được, có điều buổi tối các người không được chạy lung tung. Ngày hôm sau phải lập tức rời đi.”, trước tiên cứ để cho bọn họ lưu lại đã, đợi tiểu thư về thì sẽ báo cáo cho người sau.

            “ Tốt quá, không có vấn đề gì, đa tạ lão bá!”, Thiệu Vũ luôn miệng đa tạ vị lão bá, sau đó xoay người ôm Tuyết Y xuống ngựa.

            “ Đi theo ta!”, lão bá dẫn hai người đi vào cửa, sau đó liền đi về phía hậu viện, cả phòng lớn cũng không có đi qua. Có điều nơi này trừ lão bá này ra dường như chỉ toàn là nữ giới, hơn nữa người nào cũng thật xinh đẹp, tất cả đều mặc y phục màu đen, mặc dù rất đẹp nhưng trên mặt lại không có tí cảm xúc gì. Hơn nữa bọn họ dường như lại có một điểm chung, đó là tất cả bọn họ đều cài một con bướm màu tím ở trên đầu!

            Qua một cánh cửa, cuối cùng cũng đến một tiểu viện tương đối cách biệt, lão bá dừng lại trước cửa một căn phòng, sau đó xoay người nói với bọn họ: “ Hôm nay các người ở đây đi. Đợi lát nữa ta sẽ sai người mang cơm tối đến cho các ngươi, còn nữa, nhớ không được đi lại lung tung!”

            “ Ưhm, chúng ta biết rồi, lão bá, người yên tâm đi!”, Thiệu Vũ đáp lời. Đây rốt cuộc là nơi nào, trong lòng hắn thực sự đã biết rõ rồi, chính là vừa rồi nhìn thấy trang phục và thái độ của những người kia mà hắn đoán ra, nhưng dù thế cũng chẳng mấy khác biệt với hắn, chỉ cần có thể giúp họ trốn được sự truy sát của bọn Vương Vĩnh là được rồi!

            Thật ra hắn không hề phát hiện ra, sau khi tiến vào khu rừng kia, bọn Vương Vĩnh sớm đã bị lạc đường, không còn đuổi theo bọn họ nữa, nhưng điều kỳ lạ là hai người họ lại không có lạc đường, mà lại có thể đến được phủ đệ này!

           Buổi tối, một cô gái mặc y phục màu đen dừng lại trước cửa lớn, vừa xuống ngựa liền lập tức có người ra đón, cầm lấy dây cương, rất cung kính cúi đầu: “ Tiểu thư, người đã về!”

            “ Tuyết Linh đã trở về chưa?”, vị tiểu thư kia vừa xuống ngựa liền hỏi cô gái cầm dây cương.

            “ Đã về thưa tiểu thư, Tuyết Linh còn mang về hai người, một nam một nữ, hiện đang ở trong hậu viện!”

            “ Tốt lắm, đưa bọn họ đến tiền sảnh!”, vị tiểu thư kia cười tà một tiếng: ta muốn xem thần thánh phương nào mà dám trộm ngựa của bổn tiểu thư ta!

            “ Vâng!”, cô gái kia cung kính hồi đáp, sau đó kéo ngựa về phía chuồng ngựa.

            Cô gái câm (72)

            Một nữ tử mang khăn che mặt màu đen đang ngồi trong phòng lớn, cô cũng mặc một thân y phục đen, trên đầu cài một con bướm tím. Nhưng có điểm không giống với những con bướm khác là trên con bướm này có một hạt ngọc trai nhỏ màu đen. Đây chính là biểu tượng của Cung tử điệp ( Tử điệp: con bướm màu tím), chỉ có cung chủ và người kế nhiệm tương lai của Cung Tử Điệp mới được mang, hạt ngọc trai trên con bướm của cung chủ có phần lớn hơn một chút, ngoài ra nó còn có màu tím.

            “ Khởi bẩm tiểu thư, người đã được đưa đến!”, cô gái vừa dắt ngựa bước vào phòng lớn, hai người đi phía sau cô chính là Thiệu Vũ và Tuyết Y. Hai người cũng đi vào theo, Thiệu Vũ vừa nhìn thấy người bên trong thì liền biết đó là người kế nhiệm của Cung tử điệp, chỉ có điều vì sao cô ta lại muốn đưa mình và Tuyết Y đến đây? Bọn họ có lẽ phải không biết thân phận của mình mới đúng chứ?

            “ Thấy tiểu thư còn không mau quỳ xuống!”, cô gái kia nói xong liền ấn vai Tuyết Y xuống. Thiệu Vũ thấy vậy liền vội vàng kéo Tuyết Y ôm vào trong lòng: “ Không được chạm vào nàng!”

            “ Ngươi…”, cô gái kia nhìn thấy Thiệu Vũ là người biết võ công liền lập tức đề cao cảnh giác, vung kiếm ra.

            “ Lui xuống đi!”, hắc y nữ tử đnag ngồi chỉ hất tay một cái, cô gái kia liền lui lại. Sau đó cô nhìn Thiệu Vũ, quan sát hai người bọn họ, sau đó liền mở miệng: “ Hai ngươi là ai, tại sao người của Thanh môn lại truy sát các ngươi?”

            “ Chúng ta chỉ là thương nhân đi qua vùng này thôi. Đến những người kia là ai ta cũng không rõ, lại càng không biết vì sao bọn họ muốn truy sát chúng ta.”, Thiệu Vũ nhìn cô ta, tùy tiện bịa ra một lý do. Hắn biết muốn lừa gạt nữ nhân trước mặt này không phải là dễ, nhưng có thể lừa được lúc nào thì lừa, chỉ cần không xung đột với bọn họ là được.

            “ Oh? Thương nhân! Qua đường! Thật trùng hợp!”, vị hắc y nữ tử kia lặp lại câu nói của Thiệu Vũ, chỉ là không có hành động gì: các ngươi coi bổn tiểu thư là gì? Tưởng như thế mà lừa được ta sao?

            “ Đúng vậy! Chỉ có thế thôi!”, Thiệu Vũ nhìn thấy cô ta không tin lời mình nói, bèn càng đem Tuyết Y ôm chặt vào trong lòng hơn.

            Tuyết Y cũng nhìn ra ở đây không có đơn giản như vậy, mặc dù cô không biết nơi đây gọi là Cung tử điệp gì đó, nhưng thấy bộ dáng căng thẳng của Thiệu Vũ, cô cũng có thể hiểu được vài phần. Trước đây trên TV chẳng phải cũng đã thấy những tình huống như thế này rồi sao?

            “ Ngươi nói!”, nữ nhân đang ngồi liền chỉ tay vào Tuyết Y, muốn cô trả lời, từ lúc bắt đầu tới giờ chưa thấy cô ta nói gì, cô có thể nhìn thấy sự căng thẳng của cô ta, nếu không thể hỏi ra cái gì từ miệng hắn chi bằng hỏi cô ta còn có thể biết được gì đó.

            Nữ nhân bên cạnh nghe thấy vậy, liền lập tức tiến lên vài bước, muốn bắt lấy Tuyết Y, nhưng Thiệu Vũ lại đem Tuyết Y kéo về đằng sau, không để cho ai tiếp cận cô: “ Các ngươi không ai được phép động vào nàng!”

            “ Không cho phép ta động, ta càng muốn xem xem ngươi có khả năng đấy không. Người đâu!”, phía sau tấm khăn che mặt của hắc y nữ tử kia lộ ra một nụ cười, cô thật muốn xem xem muốn cô ta nói một câu khó như vậy sao?

            Những nữ tử xung quanh đều vung kiếm lên, bao vậy Thiệu Vũ và Tuyết Y ở bên trong.

            “ Y nhi, đừng sợ! Có ta ở đây!”, Thiệu Vũ sợ Tuyết Y sẽ thấy tình cảnh này mà sợ hãi, liền vội vành vỗ nhẹ vào vai cô, những nữ tử xung quanh vung kiếm đâm về phía họ, nhưng hắn chỉ thủ không đánh! Không phải là hắn đánh không lại, chỉ là do hắn phải bảo vệ cho nữ nhân sau lưng thôi!

            Một kiếm rồi lại một kiếm đâm về phía hắn, hắn chặn, rồi lại chặn…, những nữ nhân của Cung tử điệp muốn tiếp cận cô cũng không dễ dàng gì. Nhưng nữ nhân đang ngồi, nhìn thấy nam tử kia không ngờ lại bảo vệ nữ tử ở sau lưng như vậy, trong lòng bỗng nổi lên phẫn nộ, đứng bật dậy, chỉ chớp mắt một cái đã đến bên cạnh Tuyết Y, bắt lấy cô về một bên, đưa tay lên kề vào cổ cô: “ Dừng tay!” 

            Thiệu Vũ xoay người, phát hiện Tuyết Y không biết từ lúc nào đã ở trong tay cô ta, liền vội vàng dừng tay, nữ tử bên cạnh cũng thuận tay giữ trụ hai tay hắn lại.

            “ Y nhi, đừng sợ!”, trong mắt Thiệu Vũ bây giờ chỉ có một mình Tuyết Y, chỉ có bàn tay đang kề lên cổ Tuyết Y kia. Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân kia: “ Ngươi muốn gì?”

            “ Nói cho ta biết các ngươi đến đây với mục đích gì, thân phận của các ngươi?”, hắc y nữ tử thấy hắn dừng tay liền giao Tuyết Y cho người bên cạnh rồi đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống.

            “ Được, chúng ta là người của Thanh môn, vừa rồi người truy sát chúng ta là sư đệ của ta, hắn sợ sư phụ đem chức chưởng môn giao lại cho ta, vì thế mà đuổi cùng giết tận ta. Bọn ta chạy đến đây cũng chỉ là trùng hợp thôi!”, Thiệu Vũ bèn đem tất cả mọi chuyện nói rõ một lần, mặc dù rất đơn giản nhưng tất cả đều là sự thật!

            “ Chính là như vậy sao?’, vị nữ tử kia nhìn sang Tuyết Y, dường như muốn hỏi lại cô.

( Còn nữa...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: