Chap 4: Heiji, đừng đi
12 giờ đêm...
Ngoài trời cơn mưa như trút nước, sấm chớp đan xen liên hồi khiến Heiji bất chợt giật mình tỉnh giấc. Ánh sáng từ tia chớp rọi qua cửa sổ làm căn phòng thoáng chốc sáng bừng rồi lại chìm vào bóng tối
Anh ngồi dậy, vươn tay vuốt mái tóc rối bời, ánh mắt lo lắng khi trong đầu hiện lên một ý nghĩ. Không chần chừ, anh vội bước xuống giường và đi thẳng sang phòng cô. Cửa phòng không khóa nên anh đẩy cửa khẽ bước vào, tiếng gió rít qua khung cửa sổ chưa đóng khiến rèm tung bay hỗn loạn
Việc đầu tiên Heiji làm là đóng chặt cửa sổ, ngăn cơn mưa không làm ướt thêm sàn nhà. Ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại trên giường của Kazuha. Dưới lớp chăn dày, cô gái nhỏ đang co ro, cả người run lên nhè nhẹ theo từng tiếng sấm nổ đùng đoàng ngoài trời. Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh giường rồi chạm nhẹ lên vai cô
" Kazuha... Kazuha ". Anh gọi, giọng trầm ấm nhưng đủ to để át đi tiếng mưa.Một khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh ươn ướt ló ra khỏi chăn. Cô nhìn anh, đôi môi mím lại như cố kiềm chế nỗi sợ
"Heiji...".Giọng cô run rẩy. " em sợ tiếng sấm... ".Không nói gì, Heiji liền vòng tay mạnh mẽ ôm trọn lấy cô. Anh kéo cô sát vào lòng, một tay vuốt nhẹ lưng, tay kia đặt lên mái tóc mềm mại của cô như muốn truyền hơi ấm
" có anh ở đây rồi. Đừng sợ, Kazuha ".Cảm nhận hơi thở đều đặn của anh, cô dần thả lỏng, trái tim cô không còn đập loạn nhịp như lúc trước. Cô tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa xua đi cảm giác bất an.
"cảm ơn anh...".Cô thì thầm, đôi mắt khẽ nhắm lại. Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, Kazuha thoáng đẩy Heiji ra, ánh mắt đầy tò mò. " sao anh biết em sợ sấm chớp? Em chưa bao giờ nói với anh mà "
Heiji cười nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng như thể đang nhìn một cô bé. Anh đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô rồi nói: " trước khi em sang Mỹ, bác gái đã hẹn anh ra ngoài nói chuyện nhưng không để em biết. Bà kể mỗi khi trời giông bão, em đều sợ hãi và không ngủ được ".Anh ngừng lại, giọng anh trở nên nghiêm túc hơn. " đáng ra em phải nói với anh sớm hơn...nếu không phải anh biết chuyện thì em định thức cả đêm nay à? "
Kazuha cúi đầu, giọng nhỏ dần như tự trách: " em không muốn anh lo lắng... Em nghĩ mình đã lớn và nên tự vượt qua nỗi sợ này...". Không trách Heiji vô tâm, chỉ trách Kazuha che giấu quá kĩ thôi, từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn như vậy cố gắng làm mọi thứ một mình, cũng không để người khác phải lo lắng vì mình
" em ngốc thật đấy! " Heiji khẽ gõ nhẹ lên trán Kazuha, ánh mắt anh vừa trách móc lại thêm phần thương xót. " có những điều không cần phải chịu đựng một mình, Kazuha....nhất là khi đã có anh ở đây "
" anh không được gõ trán em! ".Cô nũng nịu, đưa tay lên xoa trán, đôi mắt ánh lên vẻ trách yêu
Nhìn thấy biểu cảm trẻ con của cô, Heiji bật cười. Nụ cười ấy như ánh sáng trong cơn mưa đêm ấm áp và xoa dịu mọi lo lắng. Anh nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian đã muộn, liền khẽ kéo chăn lại cho cô
" muộn rồi, nằm xuống ngủ đi, anh sẽ ở đây tới khi em ngủ ". Kazuha ngoan ngoãn nằm xuống giường. Heiji ngồi bên cạnh, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vỗ về. Đợi đến khi hơi thở của cô đều đặn hơn, anh đứng dậy định rời đi.
Thế nhưng anh còn chưa kịp bước thì một bàn tay nhỏ nhắn đã giữ chặt lấy cổ tay anh, thanh âm vang lên rất nhẹ." đừng đi, Heiji..." Giọng nói của cô yếu ớt, chất chứa sự van xin khiến anh không thể từ chối. Heiji ngồi xuống trở lại, ánh mắt dò hỏi. " em vẫn chưa ngủ à? "
Kazuha khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn anh đầy hy vọng: " em không ngủ được...đêm nay anh ở lại đây được không? ". Anh hơi đắn đo nhưng trước ánh mắt tha thiết ấy mọi do dự tan biến. Heiji khẽ thở dài nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh vòng tay qua ôm lấy Kazuha: " được rồi, chỉ đêm nay thôi. Giờ thì ngủ đi, cô bé ". Được ôm trong vòng tay Heiji, cảm nhận hơi ấm vững chãi từ anh, Kazuha chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Đến sáng hôm sau...
Mưa vẫn chưa dứt, chỉ còn lại vài tiếng rì rào khe khẽ. Kazuha tỉnh dậy sớm như thường lệ, đôi mắt cô mở ra và bắt gặp gương mặt quen thuộc đang ngủ bên cạnh mình. Ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào, tô điểm thêm vẻ điềm tĩnh trên gương mặt của Heiji
Nhìn anh ngủ bên cạnh cô thấy tim mình bỗng đập nhanh, hiếm khi cô được thấy anh như thế này. Gương mặt anh khi ngủ thật khác, không còn vẻ nghiêm túc hay mạnh mẽ thường ngày mà thay vào đó là sự yên bình đến lạ
Cô vươn tay, chạm nhẹ lên sống mũi cao của anh, đôi lông mày rậm và đôi môi khẽ mím. Hơi thở của anh đều đặn, mang lại cảm giác an yên mà cô chẳng nỡ phá vỡ. Mọi cử động của cô đều rất khẽ để rời khỏi giường mà không làm anh thức giấc
Bất chợt một cánh tay mạnh mẽ kéo cô trở lại bên cạnh, anh mở mắt giọng khàn đặc như chưa tỉnh ngủ: " em đi đâu sớm thế? Ở lại thêm chút nữa được không? " Kazuha bật cười, nhẹ nhàng chạm vào tay Heiji đang nắm chặt lấy cổ tay cô. " anh ngủ thêm một lúc nữa đi " cô thì thầm rất nhỏ: " hôm nay anh được nghỉ mà, đúng không? Em tự đến trường được rồi "
Heiji nhíu mày, ánh mắt vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ. " không được. Trời vẫn còn mưa, anh không yên tâm để em đi một mình. Đừng cãi lời anh "
" nhưng cả đêm qua anh có ngủ được mấy đâu ". Kazuha nói, cố giữ giọng điệu dịu dàng nhưng trong lòng lại dậy lên cảm giác ấm áp lạ kỳ. " thật sự không cần đâu, Heiji. Anh cứ ngủ thêm một lúc nữa đi. Em đi xe bus quen rồi, không sao đâu "
Heiji nhìn Kazuha một lúc lâu, như đang cân nhắc điều gì. Rồi anh bất ngờ kéo cô ngồi xuống cạnh mình, đôi mắt đen sâu thẳm xoáy vào ánh mắt cô. " em lúc nào cũng quen chịu đựng một mình thế à? ".Giọng anh trầm xuống, mang theo chút trách móc. " lúc sợ em im lặng, lúc cần em cũng không lên tiếng. Bốn năm qua bên nhau anh vẫn chưa mang được cho em cảm giác an toàn à? "
Kazuha thoáng sững người, cô cảm nhận được sự lo lắng thực sự trong giọng nói và ánh mắt của Heiji. Anh không chỉ đơn thuần muốn bảo vệ cô mà còn muốn chia sẻ những khó khăn nhỏ nhặt mà cô luôn giấu kín
Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh dịu dàng hơn bao giờ hết. " Hattori Heiji, anhnh đúng là phiền phức thật đấy "
" ừ, anh phiền phức ".Heiji đáp, giọng anh như trêu ghẹo nhưng cũng đầy cương quyết. " anh phiền thì em phải chịu thôi. Giờ thì ngoan ngoãn để anh đưa em đến trường hoặc... đừng đi đâu cả ở nhà với anh luôn cũng được. Dù sao nghỉ học một buổi cũng không chết được, chút nữa anh viết giấy xin phép gửi đến trường em "
Kazuha bật cười lớn, cố giấu đi chút đỏ mặt. " được rồi, coi như em thua anh. Bây giờ em vào vệ sinh cá nhân, anh cũng mau về phòng thay đồ đi không muộn mất ". Nói xong, cô khẽ kéo chăn gọn lại rồi rời khỏi giường, bước về phía nhà vệ sinh
Heiji nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô khuất dần sau cánh cửa, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Anh ngồi dậy, vươn vai một cách lười biếng, cảm giác vui vẻ ngấm dần như nắng sớm rồi đứng dậy về phòng của mình
Vừa mở cửa ra, Heiji bất ngờ thấy Hakuba bước ra từ phòng ngủ, vẻ mặt có chút ngái ngủ nhưng vẫn giữ được phong thái lịch lãm thường ngày. Ánh mắt của Hakuba dừng lại trên Heiji sau đó liếc nhanh về phía cánh cửa phòng Kazuha vừa đóng lại
Bầu không khí trở nên gượng gạo trong chốc lát. Heiji thoáng bối rối, rất nhanh sau đó đã lên tiếng giải thích: " chào buổi sáng, Hakuba. Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ...". Anh cố tỏ ra tự nhiên nhưng ánh mắt lại có phần lảng tránh
Hakuba khẽ nhướn mày, trên môi nở một nụ cười nhẹ đầy hàm ý. " hôm nay không có lịch học mà cậu cũng dậy sớm quá rồi, Heiji. Thật không ngờ cậu... lại có sở thích chào buổi sáng trong phòng người khác "
Câu nói của Hakuba khiến Heiji khựng lại trong giây lát, gương mặt đỏ lên một cách khó kiểm soát. Anh vội xua tay. " không phải như cậu nghĩ đâu! Mình chỉ... chỉ tiện qua xem Kazuha dậy chưa thôi! "
" cậu ở trong đó cả đêm hay sáng nay mới vào thì cậu tự biết thôi, nhỉ?" Hakuba nói, giọng kéo dài và ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn bắt bẻ nhưng lại cố tình giữ vẻ bình thản. " khụ...khụ cậu đúng là biết cách làm người khác cứng họng đấy Hakuba ". Heiji đáp lại, không khỏi có chút lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh
Lúc này dưới nhà cả nhóm đang quây quần bên bàn ăn sáng. Cảm giác ấm cúng và đầy tiếng cười lan tỏa trong không gian, nơi mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới
Khi Heiji và Kazuha bước xuống cầu thang, họ nhận ra sự chú ý của cả nhóm đang đổ dồn về phía mình. Kaito là người lên tiếng đầu tiên, với giọng nói đầy hài hước: " này, hai cậu xuống muộn quá đấy. Mau lại đây ăn sáng đi, bữa sáng hôm nay là Aoko nhà mình làm đấy "
Aoko nghe vậy lập tức đỏ mặt và quay sang đánh nhẹ vào tay Kaito, trong khi mặt Kaito vẫn tươi cười đầy tự hào. Shinichi không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc liền lên tiếng: " Aoko nhà mình cơ đấy cứ như vợ chồng mới cưới "
Vừa nghe xong, cả Kaito và Aoko đều đỏ mặt, không thể không lén liếc nhìn nhau, càng khiến bầu không khí thêm phần ngượng ngùng. Hakuba thở dài lên tiếng giải vây: " thôi đừng trêu Kaito nữa, cậu mà còn nói nữa thì chắc đêm nay cậu ấy thức cả đêm mất "
Heiji cùng Kazuha tiến lại gần bếp để lấy đồ ăn, không khí lại trở về với sự vui vẻ và ấm áp của một bữa sáng đầy đủ thành viên. Chợt Shiho lên tiếng đề nghị: " này các cậu, mình nghe nói có một quán ăn gần đây sẽ khai trương hôm nay. Hay tối nay chúng ta qua đó ăn thử đi?! "
Ý tưởng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ran nhanh chóng đồng tình: " ý kiến hay đó mình đồng ý....chúng ta mới chuyển đến đây có lẽ nên đi khám phá thêm mấy món ngon xung quanh ". Shiho cười tươi, mắt sáng lên như thể đã tìm thấy niềm vui trong ngày: " vậy mình đặt bàn lúc sáu giờ tối nhé...giờ đó chắc mọi người đều về rồi "
" lúc nào cũng vậy, cứ là đồ ăn là cô ấy lại hào hứng khác thường " Hakuba nghĩ thầm trong lòng, vừa cười vừa nhìn Shiho. Vì hôm nay được nghỉ nên Hakuba và Shinichi tự nguyện dọn bát đũa sau bữa sáng
Heiji trong khi đó đợi cho mọi người ra phòng khách hết rồi mới nói nhỏ với hai cậu bạn: " hôm nay hai cậu dọn bát giúp mình nhé...mình phải đưa Kazuha đi học rồi. Hai cậu cũng biết mình không thể để cô ấy đi xe bus mà "
Shinichi cười xòa, trêu chọc: " rồi rồi, cậu cứ đưa nàng đi học đi, ở đây để bọn mình lo ". Heiji rối rít cảm ơn hai cậu bạn rồi ra ngoài. Lúc này, Kazuha đang loay hoay buộc dây giày, anh thấy vậy nhanh chóng bước tới. Không nói gì lập tức khụy một gối xuống, đôi tay nhanh nhẹn buộc lại dây giày cho cô
" anh đừng chiều hư em nữa, mấy việc nhỏ này em tự làm được mà " Kazuha lắc đầu, ánh mắt lại không thể giấu được sự vui mừng. " được rồi, tiểu thư Toyama. Đừng nghĩ nhiều nữa đi học thôi nào".Heiji đáp lại, ánh mắt anh ấm áp và đầy chiều chuộng
Kazuha bĩu môi, có chút ngại ngùng nhưng cũng không phủ nhận sự chăm sóc của Heiji: " anh cứ làm thế là em không lớn được đâu "
" thế thì em đừng lớn nữa...cứ ngoan ngoãn làm cô gái nhỏ bên cạnh anh là được rồi ".Heiji cười mỉm rồi nhẹ nhàng kéo Kazuha ra ngoài. Anh cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho cô, đợi khi cô ngồi vững rồi mới khởi động máy lái xe đưa cô đến trường. Trong khi tiếng động cơ vọt lên hòa cùng những tia nắng nhẹ nhàng sáng sớm làm cho không khí buổi sáng thêm phần dễ chịu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com