#6
🍓
DongHyuck từ bệnh viện trở về, mới có 3 ngày không ở nhà thôi mà cảm thấy nhớ cái giường mềm mại màu xanh của mình. DongHyuck chạy lên phòng mình dường như ngay lập tức, thả thân người nằm bẹp xuống giường, hít hà cái mùi quen thuộc trên cái mền của mình. DongHyuck liền nhăn mặt, mẹ lại đem đi giặt rồi, mất hết mùi của mình. Mặc kệ mọi người đang ở dưới nhà sắp xếp đồ đạc, DongHyuck cứ nằm trên giường hưởng thụ một chút.
"Đây mới là cuộc sống nè." DongHyuck nói một mình.
"Về đến lại chạy tọt ngay lên phòng." DongHyuck nghe tiếng Mark mở cửa phòng, bước vào tay xách cái balô đựng quần áo của cậu.
"Anh để đại ở đó đi." DongHyuck nói, vẫn tiếp tục hưởng thụ cảm giác nằm trên giường nệm của mình.
"Mẹ em đã lấy hết đồ bẩn đi giặt rồi. Em cũng đi rửa mặt thay đồ đi còn xuống ăn trưa."
"Ừa ..."
Thấy người nào đó vẫn không nhúc nhích, Mark bước lại gần giường, lấy chân khều khều cái người đang nằm. Người đó vẫn không phản ứng. Mark thở dài, sáng giờ cũng chạy đi chạy lại ở trường tập văn nghệ, lại còn phải qua bệnh viện đón DongHyuck cùng ba mẹ của DongHyuck, Mark giờ thấy cũng hơi đuối sức, liền thả người nằm kế bên.
"Thoải mái đúng không?"
"Hả? Gì...?"
"Giường ấy, nằm 'đã' đúng không?" DongHyuck mắt vẫn nhắm, nói. "Đi có 3 ngày mà nhớ gần chết, ở bệnh viện ngủ không được gì hết."
DongHyuck mà không ngủ được, rõ ràng là ngủ say như chết, sáng sớm Mark đi học có làm rơi chai xà bông trong toilet mà cũng có thức nỗi đâu, lay dậy ăn miếng cháo cực nhọc mới mở mắt ra được. Vậy mà nói không ngủ được, chắc ngủ được là kêu không dậy quá. Mark mắc cười vì suy nghĩ của mình, liền cười nhỏ.
"Cười cái gì?"
DongHyuck quay sang vì Mark không trả lời, anh ấy, trên môi vẫn còn nét cười, mắt cũng đang nhắm lại hưởng thụ như DongHyuck. Giờ thì biết vì sao sáng nào bác gái cũng phải gọi DongHyuck dậy rất lâu. Chiếc giường này thật sự rất thoải mái, có chút mùi quen thuộc, giống như trên người DongHyuck.
"Hai đứa xuống ăn cơm đi!" Mẹ của DongHyuck gọi từ dưới lầu.
Cả hai cuối cùng cũng chịu lười nhác đi xuống. Lúc trước ở cùng chỗ một lát liền gây gỗ. Mark ở kế bên lâu như vậy nhưng lại không nói gì, làm DongHyuck vẫn cảm thấy vẫn còn khá lạ lẫm. Anh không còn bắt bẻ mình, DongHyuck cũng ý thức được, anh thật sự muốn chuyện giữa hai người thay đổi. Không cần nhắc, DongHyuck cũng biết nên ngoan ngoãn hơn với anh.
Cả hai ngồi ăn cơm với ba mẹ của DongHyuck rất im lặng, lâu lâu DongHyuck còn lấy canh vào bát hộ Mark. Mark nhận ra sự thay đổi, ba mẹ cũng nhận ra. Không ai nói gì, chỉ âm thầm vui lòng. Mọi người ai cũng đều cảm thấy không khí như thế này thật tốt.
Ba mẹ Mark hôm nay là cuối tuần cũng vẫn phải đến văn phòng, nên Mark ở lại nhà của DongHyuck chơi theo ý của ba mẹ DongHyuck. Lần đầu tiên mà Mark ở trong phòng của DongHyuck lâu đến thế.
Đọc truyện tranh trên giá sách của DongHyuck một hồi, Mark buồn ngủ, tranh thủ chợp mắt một chút, nằm ngay góc giường, Mark ngủ ngon lành.
DongHyuck ngồi bên bàn học soạn sửa tập vở, đọc lại bài học một hồi cũng thấy buồn ngủ, không định đuổi Mark về nhưng mà, liền thấy người kia đã 'e lệ' ngủ một góc bên giường.
Giường không quá nhỏ, cũng đủ cho thêm một người nằm khá thoải mái. Thật sự có chút không quen thuộc. DongHyuck leo lên giường chầm chậm, tránh đánh thức người kia, rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng, có chút rộn ràng không tên, ngủ nhưng trên môi vẫn có chút nét cười. Cảm giác này quả thật không tồi.
DongHyuck tỉnh dậy trước, người kia nằm kế bên vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, đầu chỉ là hơi nghoẹo sang một chút. Từ sáng là Mark phải chạy lên trường tập văn nghệ, chắc là cũng mệt lắm. DongHyuck đứng dậy, tiếp tục ngồi học bài.
Cái môn khoa học chết dẫm này, mới ba ngày không xem mà giống như chân trời mới vậy.
Tiếng trời mưa ngoài cửa sổ làm Mark tỉnh giấc. Mở mắt mơ màng, mất 3 giây để Mark xác định được thì ra mình đang ở trong phòng DongHyuck, nhìn điện thoại, Mark không nghĩ là mình đã ngủ lâu đến như thế. Người nào đó đang vò đầu bứt tai trên bàn học. Mark ngồi dậy, đi sang đó nhìn.
"Câu này là đáp án B." DongHyuck bị tiếng của Mark làm cho giật thót.
"Trời, anh định hù chết em à?"
Mark không trả lời, cúi xuống cầm cây bút chì ghi ghi vài dòng, "Câu này phải giải theo hướng này, trước hết là phải đi tìm ... rồi cộng lại ... và còn phải giải thích ở đây nữa mới đủ."
DongHyuck là một đứa trẻ thông minh, liền hiểu được, nghe Mark giảng thật sự dễ hơn nghe cô giáo một chút, ít ra là dễ hiểu hơn Jaemin giải thích.
"Trong sách giáo khoa có một đoạn nói về vấn đề này, hình như là trang 127, mọi hôm anh có xem qua, giải thích khá đầy đủ."
Trời, nhớ luôn số trang luôn hả? Đùa nhau à?
"Câu này nữa, rõ ràng em tính ra như vậy, nhưng đáp án lại chọn câu A."
"À, anh cũng mắc lỗi giống em lúc mới làm, nó là như vầy nè, ..."
Mẹ DongHyuck đi ngang, nghe thấy tiếng nói đều đều của Mark, bác gái nhẹ nhàng mở cửa thấy một đứa lớn đang đứng khom lưng giảng bài cho một đứa 'nhỏ'. Mẹ của DongHyuck cười vui vẻ, lẽ ra bọn chúng nên như vậy từ lâu rồi, tiếc là đến bây giờ mới được. Thôi dù sớm hay muộn chỉ cần hai đứa trẻ hòa thuận như vậy là bà cũng vui rồi. Chắc là công việc của bác sĩ Hyejin cũng không còn vất vả nữa.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, ba mẹ của Mark cũng đã về, nhà của hai người, thật ra là gần cạnh bên nhau. Họ đi sang 'đón' Mark về, tay cầm theo sấp vé màu hồng hồng, đỏ đỏ.
"Hai đứa tuần sau đi cùng các bạn đi khu du lịch này đi. Là công ty đối tác của chú đã đầu tư vào khu du lịch này, nên họ cho ba mẹ một vài vé. Khu du lịch đó thích hợp cho tuổi trẻ các con hơn mấy người già ở đây."
Ba Mark nói làm cả nhà phá lên cười. DongHyuck nhận sấp vé, nhiều như thế này, thật sự có thể rủ được các anh đi cùng.
🍓
Sáng sớm chủ nhật, DongHyuck sang nhà Mark, phụ dọn dẹp lại sân vườn theo chỉ thị của mẹ DongHyuck, dù là người đang bị thương nhưng cũng không được lười nhác. Kế hoạch chiều hôm đó, bọn họ sẽ cùng ăn tối ở sân vườn phía sau nhà Mark.
Mặt DongHyuck không còn sưng lên nữa, chỉ cần băng lại một chút cho sạch sẽ. DongHyuck cầm chổi quét chỗ bàn ăn, xong lại lấy khăn, lau thật sạch bàn ghế gỗ. Lau xong còn phải xếp cho gọn gàng, DongHyuck khó nhọc mang mấy cái ghế đi sắp xếp lại.
Mark sau khi dọn sân cỏ đằng sau, quay lại chỗ DongHyuck phụ cậu ấy xếp bàn và ghế chỗ trống để đặt bàn ăn.
Hai người tán gẫu về những chuyện ở trường. Mark kể rằng mình sẽ tham gia nhảy tập thể với câu lạc bộ âm nhạc, còn Jaemin với Jeno tham gia trang hoàng cho buổi lễ kỉ niệm cùng với nhóm mỹ thuật của trường.
"Ôi, các người vui vẻ quá, trong khi tôi đây thì ngồi yên chỗ. Đáng ghét thật." DongHyuck bĩu môi, Mark thấy thái độ hờn dỗi của người kia, liền buồn cười.
"Anh nghĩ là anh Taeil cũng đang cần thêm tiết mục song ca. Em thử hỏi ảnh vào tối nay coi sao?"
"Vậy song ca với ai?" DongHyuck lơ đễnh trải khăn bàn ra và nói.
"Với anh này." Mark cũng trả lời không suy nghĩ.
Cả hai hình như bị sốc vì câu tuyên bố của Mark. DongHyuck dừng tay, ngước lên nhìn Mark.
"Thôi, mặt mũi như vầy thì làm sao mà lên sân khấu được."
"Mai chiều là được tháo băng ra rồi. Mặt em cũng không còn ..." Mark quay qua dò xét thái độ của DongHyuck, thấy người đó đang chờ xem mình nói gì, "Mặt em đẹp lại rồi. Yên tâm."
Sao Mark thấy trời hôm nay hơi nóng nực nhỉ. DongHyuck mím môi, đột nhiên lấy tay chạm lên mặt mình. Thật sự cũng muốn hát trong buổi lễ kỉ niệm của trường. Hát cùng với Mark, thật sự chưa từng nghĩ tới, nhưng cũng đáng mong đợi đó chứ.
[GÓC NHỚ THƯƠNG]
Từ dạo xem SM Station của Mark với Xiumin, với Snowball Project của Mark với Jaejung, thật sự là siêu siêu mong đợi một màn kết hợp của Mark với Haechannie luôn. இ_இ Chừng nào mới đến ngày đó hả Thầy Soo Man Lee? Con tim này chỉ chờ đợi ngày đó.
Nhắc đến vụ song ca, ngày còn 'bé', Haechannie và Markeuri đã từng có một màn collab cover 'Playboy' của tình yêu lớn EXO. Thật không thể tưởng tượng được, hai thằng mới 15, 16 tuổi mà đi cover cái bài đó. =)) Nhưng không sao, mị thích. Cũng trùng hợp là bài 'Playboy' là một trong những bài mà mị thích nhất của EXO. Lúc đó vừa nghe hai đứa nhỏ hát, mà lòng ấm áp lắm cơ.
Hóng là Mark và Haechannie sẽ lại cover bài này vào một ngày không xa. ಸ_ಸ
[GÓC NHỚ THƯƠNG] #2
[GÓC NHỚ THƯƠNG] #3
Caption: Nhìn như đi đóng quản cáo sữa bột cho trẻ em từ 5 đến 6 tuổi.
Caption2: Các bạn có thấy Jaeminnie cute hột vịt lộn hôn.
Caption3: Tôi muốn cậu ấy comeback :(
còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com