Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Hôm nay, giám đốc điều hành của khách sạn năm sao thay vì ngồi trong phòng máy lạnh ký hợp đồng bạc tỉ, lại đi làm tài xế cho một nhân viên ban tiếp đãi như Hạ Văn.

Điện thoại hắn đã tắt nguồn từ khi nói chia tay Trần Diệc Thanh đến tận bây giờ. Tần Quý Vỹ trong lúc chờ cậu chuẩn bị đồ đạc, buồn chán mở điện thoại xem, một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Trần Diệc Thanh, còn có ông anh trai yêu quý của y nữa.

Hắn nhếch môi đọc từng dòng tin nhắn hối lỗi của y, Trần Diệc Thanh tiếp tục gọi đến, Tần Quý Vỹ bắt máy.

"Em... em xin lỗi, là em nóng giận nên nói lời không hay... em đợi anh về."

"Lên máy bay trước khi tôi về."

"Anh..."

Trần Diệc Thanh chưa nói dứt câu, thấy Hạ Văn đi ra, Tần Quý Vỹ đã vội tắt máy.

Cậu mặc một chiếc áo thun trắng mỏng và quần lửng đến đầu gối màu cà phê sữa, hình như đã mặc rất nhiều lần cho nên chiếc áo có phần hơi giãn, lộ cả xương quai xanh. Tần Quý Vỹ nhìn vào phần cổ lộ ra, rồi lại nghĩ đến bé con Hiểu Khôi đang ngủ kia. Có phải người này mang thịt đắp qua con luôn không?

Hạ Văn không có thời gian để ý đến ánh mắt của hắn, nhanh chân vào phòng lấy đồ cho con. Chỉ sợ trong lúc cậu về nhà, Hạ Hiểu Khôi tỉnh giấc không thấy ba đâu sẽ khóc.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu cúi đầu cảm ơn Tần Quý Vỹ.

"Hôm nay làm phiền đến ngài nhiều rồi, cảm ơn ngài."

"Không có gì." Tần Quý Vỹ cảm thấy bất cứ ai nói những lời khách sáo với hắn đều là điều dĩ nhiên. Nhưng đối với người trước mặt, câu cảm ơn này thật khó nghe, 'Cái gì mà phiền rồi còn cảm ơn chứ?'

"Ngày mai... cậu cứ đi làm đi. Tôi trông con."

"Không cần phiền ngài như vậy, ông Từ trông nó được rồi, chỉ cần cho phép tôi về sớm một chút."

"Con tôi, tôi trông."

Hạ Văn: "..."

Một đoạn đường từ nhà đến phòng khám chỉ để giải quyết về việc ai trông con, dù sao chiều mai Hạ Hiểu Khôi cũng sẽ được về nhà, Hạ Văn mặc kệ Tần Quý Vỹ.

Tần Quý Vỹ đi theo vào phòng nhìn Hạ Hiểu Khôi một lát, bé con khi ngủ còn nói mớ, cái gì mà thịt thịt, chảy cả nước miếng. Đúng là...

Hạ Hiểu Khôi mơ màng nhìn trái ngó phải, thấy Hạ Văn đứng cạnh giường nên quơ móng thịt, rầm rì gọi, "Ba ơi, ôm ôm..."

"Ngoan, ba đây." Hạ Vân dịu dàng ôm con vào lòng, vỗ vỗ lưng bé.

Tần Quý Vỹ nhìn nhóc con rồi gật đầu chào Hạ Văn, sau đó xoay người ra xe.

Hạ Văn cho con ăn chút cháo, sau đó cũng lên giường ngủ cùng bé con.

Quả nhiên Trần Diệc Thanh đã lên máy bay, xem ra vẫn còn biết điều, không dám làm trái lời hắn. Tần Quý Vỹ về đến nhà, mệt mỏi ngả người trên ghế, hai ngón tay day day huyệt thái dương. Nhắm mắt suy nghĩ một lúc, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm xong lên giường đi ngủ, ngày mai nhiệm vụ của hắn chính là trông con.

...

Tần Quý Vỹ vừa đến đã thấy hai ba con ôm nhau nằm trên giường. Hạ Hiểu Khôi ôm chặt Hạ Văn, chép miệng mấy lần rồi lại dụi dụi vào ngực cậu. Nhóc con ngủ thẳng giấc đến tận bây giờ vẫn chưa muốn dậy.

Hạ Văn nghe tiếng bước chân đã tỉnh, nhìn hắn bằng cách mắt khó xử. Cách ngủ của Hạ Hiểu Khôi không phải do cậu chiều hư thành thói quen, mà là bẩm sinh.

Tần Quý Vỹ không biết nên mua gì đến, gọi cho trợ lý mang vài món điểm tâm tới, chính mình cũng ăn một ít.

"Khôi, ba phải đi làm. Chú Vỹ sẽ ở với con." Hạ Văn đưa tay vỗ vỗ mông con, Hạ Hiểu Khôi không những không tỉnh giấc mà còn cảm thấy thoải mái, ôm cậu càng chặt hơn.

"Muộn một chút cũng không sao." Tần Quý Vỹ chiều hư con trai.

"Khôi, dậy thôi." Hạ Văn mặc kệ lời hắn, tiếp tục gọi con trai dậy.

Bé con bị quấy, nhíu mày dụi mắt, "Ba, buổi sáng tốt lành."

Nhìn dáng vẻ bị chọc thức dậy nhưng vẫn ngoan ngoãn chào buổi sáng, Hạ Văn cưng chiều điểm tay lên mũi con, "Hôm nay chú Vỹ sẽ ở với con."

Hạ Hiểu Khôi mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu nhìn hắn, "Cha, buổi sáng vui vẻ."

Hạ Văn: "..." Được rồi, là cha con đấy.

"Mau dậy, ăn sáng."

Nhân cơ hội còn đang ốm, Hạ Hiểu Khôi làm nũng, vỗ tay hai cái rồi giơ lên muốn được ba ẵm mình đi. Hạ Văn ôm con đi vệ sinh, cùng nhau đánh răng rửa mặt sạch sẽ. Quay lại đã thấy Tần Quý Vỹ cẩn thận đặt cháo trên bàn ăn cho con.

Hạ Hiểu Khôi ngồi trên giường ăn cháo, nhấm thử một chút, gật gù rồi mới tiếp tục ăn. Mặc dù không phải cháo ba nấu, nhưng cha mua cháo cũng không tệ, bé tạm chấp nhận.

À phải rồi, bé còn có thể tạm chấp nhận thêm hai cái bánh quẩy nữa.

"Cậu cũng ăn một chút đi." Nhìn Hạ Văn chăm chút lau miệng cho con, Tần Quý Vỹ lên tiếng nhắc nhở.

"Cảm ơn giám đốc."

Hạ Văn đi làm, trong phòng chỉ còn hai cha con nhà hắn đang chơi với nhau. Bỗng nhiên, ông Từ gõ cửa chen ngang.

"Mời vào." Tần Quý Vỹ lịch sự nói.

Ông Từ nở nụ cười ân cần nhìn hai cha con, tiến lại gần, xem Hạ Hiểu Khôi còn sốt hay không mới yên tâm. Hạ Hiểu Khôi thấy ông cũng vui vẻ, phấn khích giới thiệu, "Ông ơi, đây là chú... à không, là cha của Khôi."

Tần Quý Vỹ lịch sự bắt tay với ông, trước đó hắn cũng điều tra được, ông Từ đây đã giúp đỡ cho Hạ Văn và Hạ Hiểu Khôi rất nhiều.

Ban đầu ông Từ tỏ ra ngạc nhiên, bắt tay Tần Quý Vỹ, "Xin hỏi cậu đây là?"

"Tôi là Tần Quý Vỹ, cha của Khôi."

"Tôi có thể gặp riêng ông một lúc được không?" Tần Quý Vỹ thiết nghĩ, cho dù đã biết được phần nào về quá khứ của Hạ Văn, nhưng suy cho cùng, hỏi thêm sẽ càng rõ hơn.

"Được, tôi đợi cậu ngoài kia." Ông Từ xoa đầu Hạ Hiểu Khôi rồi ra ngoài.

"Cha với ông nói chuyện một lát, Khôi ngoan nhé."

Ông Từ ngồi đối diện Tần Quý Vỹ, ông rót cho hắn một chén trà, chờ hắn nói.

"Thật sự cảm ơn ông đã giúp đỡ Hạ Văn và nhóc Khôi trong thời gian qua, tôi sẽ đầu tư tu sửa phòng khám này, ông đồng ý chứ?"

Ông mỉm cười, nhấp một ngụm trà, "Cảm ơn cậu Vỹ đã có lòng, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Còn về chuyện của Hạ Văn, tôi không thể hỏi tại sao trước đó cậu không có bên cạnh họ, nhưng bây giờ đã ở đây thì mong cậu hãy chăm sóc tốt cho thằng bé và nhóc Khôi."

Tần Quý Vỹ vẫn im lặng nghe ông nói tiếp.

"Tôi nhớ, khi đó thằng bé còn gầy hơn bây giờ, nó đến phòng khám của tôi, cúi gằm mặt nhìn bụng mình một lúc lâu mới chịu mở miệng hỏi về việc khám thai. Ban đầu tôi cũng giật mình, nhưng nhìn bộ dạng thật thà của thằng bé, đúng là đang mang thai thật. Song, tôi hứa sẽ giúp đỡ chăm sóc thằng bé, nó biết ơn tôi đến nỗi, chỉ cần không đi làm sẽ chạy đến đây giúp việc linh tinh cho phòng khám. Một thời gian sau tôi mới biết thằng bé chỉ có một mình ở đây cho nên cố gắng đi làm để mua ít đồ, chút sữa cho con mình.

Hôm đó trên đường về nhà, tôi vô tình gặp được thằng bé, có lẽ là mới tan làm, trên tay cầm hộp cơm, tay còn lại xoa bụng cười rất ngốc, nhưng mà nụ cười lại rất yếu ớt, tôi còn dặn nếu rảnh thì tới phòng khám để tôi xem. Ai ngờ ngay lúc đó bụng nó lại quặn lên đến mức ngất xỉu."

"Khôi lại là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất thương ba, cho nên tôi cũng mừng cho thằng bé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com