Chương 12
"Nhiên, mang cái này lên phòng giám đốc giúp tôi."
"Hôm nay giám đốc không đến khách sạn đâu." Hạ Văn đang cẩn thận sắp xếp danh sánh khách hàng, ngước mắt đã thấy tất cả con mắt của bao nhiêu người trong phòng đều nhìn về phía cậu.
Hạ Văn khó hiểu nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra mình vừa nói cái gì, đảo mắt nói: "À, lúc nãy có người tìm giám đốc nhưng trợ lý bên trên báo lại giám đốc nghỉ phép một ngày." Vừa nói vừa đưa danh sách sang tay Trương Thuỷ.
Trương Thuỷ gật đầu, lật đi lật lại danh sách Hạ Văn vừa đưa, thở dài nói: "Chậm nhất trong sáng ngày mai phải được giám đốc kí."
Xem ra là cậu đã làm chậm trễ công việc của Tần Quý Vỹ rồi...
Trong lúc Hạ Văn đang cảm thấy có lỗi thì Tần Quý Vỹ và Hạ Hiểu Khôi cũng đang đàm phán với nhau tìm cách để lừa cậu về một nhà. Cho dù Hạ Hiểu Khôi chịu nhận hắn là cha, nhưng quan trọng nhất vẫn là Hạ Văn chấp nhận hắn.
Có con trai cũng xem như một lợi thế, có điều về mặt tình cảm thì cả hai lại khó phát triển.
"Ngày mai cha sẽ đến trường đón con, sau đó về nhà cha, Khôi sẽ có phòng riêng." Tần Quý Vỹ vừa nghĩ ngợi vừa nghịch bàn tay mũm mĩm của con trai, "Sau đó tìm cách lừa ba của con về nhà."
Hạ Hiểu Khôi mở to mắt hỏi, "Ba sẽ chung phòng với con?"
"Ba sẽ chung phòng với cha." Tần Quý Vỹ nói một cách nhanh gọn, không hề do dự. Sợ Hạ Hiểu Khôi không đồng ý, hắn nói: "Thay vào đó phòng của Khôi sẽ có thật nhiều đồ chơi con thích."
"Con gạt ba, ba sẽ không thương con nữa." Hạ Hiểu Khôi nghe xong kế hoạch của Tần Quý Vỹ, bĩu môi nhìn hắn. 'Cha muốn cướp ba của Khôi ư? Còn khuya.'
Tần Quý Vỹ xoa đầu con, chuẩn bị một bài tấu giảng, "Con không muốn cả ba người chúng ta sống cùng một nhà sao? Người một nhà phải yêu thương nhau, ba và cha thương Khôi thì ba cũng phải yêu cha chứ. Nhưng bây giờ ba chỉ thương mỗi Khôi thôi, vì thế Khôi phải giúp cha. Còn nữa, ba Văn đã lo cho con bao lâu nay rất cực khổ, có cha ở đây, ba sẽ không cần phải vất vả nữa." Thấy con mình bắt đầu lung lay, Tần Quý Vỹ mỉm cười dụ dỗ, "Khôi lớn rồi, phải biết tự lập. Sau này mới có thể trưởng thành để bảo vệ ba Văn, dù sao cũng gần phòng của cha, nếu Khôi muốn có thể cùng ngủ, đúng rồi, chẳng phải bạn bè con vẫn cần người lớn dỗ dành sao? Khi đó con có thể ưỡn ngực mà nói 'Tớ ở phòng riêng rồi'."
Quả nhiên dân kinh doanh luôn có cái nhìn mang lợi ích về cho bản thân. Mặc dù Tần Quý Vỹ cảm thấy mình phải nói hơi nhiều nhưng nếu đón được ba con Hiểu Khôi về thì cũng đáng.
"Còn nữa, Khôi không muốn có em sao? Khi đó hai anh em sẽ ở chung phòng với nhau, cùng nhau chơi đồ chơi, xem siêu nhân,..."
Hai mắt Hạ Hiểu Khôi sáng lên, mau chóng gật đầu.
Hừm, Hạ Văn mà nghe được cuộc đối thoại này, có lẽ sẽ không cho hắn gặp Khôi nữa mất.
Cảnh giác ban nãy đã bị đồ chơi đánh đổ một nửa, cha nói ba sẽ không cần phải khổ như trước rồi có cả em nữa, không bao lâu lòng cảnh giác đã biến mất hẳn. Không sao, cho dù không được ngủ với ba nữa, nhưng một nhà ba người nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Bé con nhớ ra điều gì đó, chỉ chỉ vào bụng mình, "Ba sẽ rất đau."
Thấy Tần Quý Vỹ không nói gì, Hạ Hiểu Khôi hô, "Bụng ba có con rết."
Tần Quý Vỹ: "???"
Một lúc sau hắn mới hiểu ra, bé con đang nói đến vết mổ trên bụng cậu. Hạ Hiểu Khôi muốn có em nhưng lại sợ làm ba đau.
"Sẽ không, có cha ở đây, ba sẽ không chịu đau như vậy nữa."
Cái đầu nhỏ của bé con hoạt động hết công suất, cuối cùng gật đầu.
Năm ngón tay ngắn ngủn cuộn vào nhau thành nắm đấm, giơ cao, quyết tâm hô: "Vì tương lai sau này, Hạ Hiểu Khôi sẽ cố gắng giúp cha và ba yêu nhau, còn có em nữa."
Tần Quý Vỹ đắc thắng, cười thành tiếng ôm con trai lên, "Sau này con sẽ là Tần Hiểu Khôi, cục cưng của cha."
Không có thời gian để ăn mừng thắng lợi, Tần Quý Vỹ gọi cho trợ lý đang bận tối mặt vì sếp tổng nghỉ một ngày không lý do.
"Bốn giờ chiều nay, liên lạc với thiết kế khách sạn, báo họ chuẩn bị nhân lực làm việc trong vòng một ngày. Đến nhà tôi thiết kế một phòng dành cho trẻ em, phòng của tôi... làm tường thạch cao cách âm."
Không phải hắn lo xa, chỉ là hắn thực tế thôi, để bé con ở phòng bên cạnh... Dù sao Khôi cũng cần có em mà nhỉ...
Trợ lý Liễu Thần gật gù ghi chép, liếc điện thoại một cái, không quên nhắc nhở, "Thưa sếp, có một số văn bản cần sếp ký gấp, muộn nhất vào trưa mai phải được phê duyệt."
"Tối nay tôi sẽ tăng ca, còn việc ở nhà tôi, cô thu xếp theo dõi tiến độ giúp tôi."
Ngắt cuộc gọi, sau khi Liễu Thần buông điện thoại xuống, nở nụ cười "man rợ". Cuối cùng "tiểu thư" cũng đã bị sếp đá bay, thời gian tới chắc chắn gia đình nhỏ của giám đốc sẽ bị làm phiền không ít, thế nhưng chỉ cần giám đốc gật đầu, y sẽ biết rõ năng lực thật của cô.
Về Hạ Văn, cô đã gặp vài lần trong khách sạn, dựa vào tiếp xúc thực và tài liệu điều tra được. Căn bản cậu không phải người thích sai khiến người khác, hiền lành dễ chịu. Nhưng mà như vậy có thể sẽ bị giám đốc ăn hiếp.
Hạ Văn ngồi trong phòng làm việc, ngẫm nghĩ ngày mai được nhận lương, hôm nay lại không thể tăng ca. Nếu tăng ca nốt hôm nay cậu sẽ tăng điểm chuyên cần cuối năm. Nhưng vì Hạ Hiểu Khôi vừa khỏi bệnh đã bỏ đi làm tiếp như vậy, bé con sẽ tủi thân.
Vừa đến cửa phòng khám đã thấy Tần Quý Vỹ đang ẵm con, trên tay còn cầm thêm giỏ đồ, cậu vội chạy tới, không cẩn thận vấp đường ray kéo cửa dưới chân. Cũng may được hắn đưa tay đỡ kịp thời nên không bị ngã.
"Đừng vội, đi cẩn thận một chút."
"Ba hậu đậu quá!" Hạ Hiểu Khôi nhân cơ hội trêu Hạ Văn.
Hạ Văn ngượng đỏ cả tai, né tránh ánh mắt của Tần Quý Vỹ, đưa tay ẵm Hạ Hiểu Khôi.
"Tôi định đưa con về, lại sợ cậu chạy tới không thấy sẽ lo lắng."
"A... xin lỗi ngài, trên đường tôi mua ít cá nấu cháo nên đến trễ."
"Chờ một lát, tôi đi lấy xe."
Tần Quý Vỹ đi rồi, Hạ Hiểu Khôi mới bắt đầu làm nũng, hôn một cái lên má Hạ Văn, gục đầu lên vai cậu.
Cả ngày nay Hạ Hiểu Khôi chơi với Tần Quý Vỹ, lên xe được cậu ôm vào trong ngực lại chép miệng hiu hiu muốn ngủ. Hạ Văn bắt chuyện với con để nhóc không buồn ngủ, nếu ngủ giờ này, về nhà bé con sẽ quấy đêm.
"Ba ơi, con ngủ một tẹo, chừng này, à không, chừng này thôi." Bé con giơ ngón út ngắn cũn cỡn của mình lên.
Thấy con cứ díp mắt lại, cậu đành nói: "Vậy con ngủ đi, về đến nhà ba sẽ gọi con."
"Tôi để thuốc của trong túi, ngày mai khách sạn có sự kiện nên có thể cậu sẽ tan ca muộn, vậy nên để tôi đến đón con."
Hạ Văn nghĩ một chút mới gật đầu.
Về đến nhà, cậu đánh thức con dậy rồi xuống xe, Hạ Hiểu Khôi dụi mắt thủ thỉ, "Con đói..."
Cậu dịu dàng hôn má con, nói với Tần Quý Vỹ, "Ngài, ở lại ăn chút cháo rồi đi."
"Tôi phải quay lại khách sạn, còn nữa, ở ngoài không cần gọi tôi là giám đốc hay dùng kính ngữ gì hết. Cậu nên xem tôi là cha của Khôi." Hắn bất mãn với cách xưng hô của cậu lâu rồi, bây giờ mới nói ra.
"À... được, vậy anh... đi thong thả."
"Cha, bai bai..." Hạ Hiểu Khôi vẫy tay với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com