Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap7: Hẹn Hò

Chap7: Hẹn hò

Tôm đưa nó tới một ngọn đồi, nói là đồi chứ nơi ấy thấp lắm, chỉ nhú lên chút xíu, xung quanh rào bằng dây thép gai, có một cổng chính. Nơi đây bốn bề đều là cây, như một khu rừng thu nhỏ nhưng phần "đồi" ở giữa nhô lên thì lại chỉ toàn cỏ là cỏ. Hình như là cỏ nhân tạo, được cắt tỉa rất gọn.

- Sao cậu lại dẫn tôi tới đây?

Tôm hơi nhíu mày nhìn nó rồi chẫm rãi nói:

- Anh thấy những đôi yêu nhau thường đến đây.

Anh? Xưng hô như vậy nghe kì kì. Mặt nó bỗng nóng lên. Đây là hậu quả của việc 22 năm chưa có bạn trai, chỉ một cách xưng hô cũng khiến nó đỏ mặt.

Nó khẽ ho một tiếng rồi bước sau lưng Tôm đi về phía một tán cọ.

- Ngồi đi.

- Ừm.

Nó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tôm, có hơi hồi hộp. Những người yêu nhau thì nên nói gì nhỉ? Nói hay viết tiểu thuyết tình cảm nhưng nhân vật chính mỗi ngày chỉ nói với nhau 2,3 câu sến sến là hết ngày rồi, nó và Tôm thì còn mấy tiếng đồng hồ nữa. Thấy Tôm không nói gì, nó cũng lựa chọn im lặng.

Không gian yên tĩnh kì lạ. Không phải Tôm nói có rất nhiều đôi yêu nhau dẫn nhau tới đây sao? Nếu không phải nơi này nằm ngay giữa quốc lộ, chia đường lớn thành hai nhánh khiến nó vẫn còn nghe thấy những tiếng xe qua lại từ xa xa chắc nó đã nghĩ mình bị lạc ở ốc đảo nào rồi.

Nó chán nản, thở dài.

- Sao vậy?

Tôm hỏi, mặt nó lại đỏ lên. Nó cũng không thể nói cứ ngồi không cho hết giờ thế này quá nhàm chán được, nó đành gợi chuyện.

- Cậu... Khụ, anh sao lại dẫn em tới nơi này?

- Vì tôi thấy những cặp yêu nhau thường tới đây.

Được rồi, vấn đề này đã từng thảo luận qua. Nó không biết nói gì nữa, lựa chọn im lặng. Nhưng lần này Tôm không im lặng nữa.

- Em kể cho tôi nghe về tôi trước đây đi.

- Hả?

- Tôi trước đây thế nào?

Nó ngơ ngác nhìn Tôm:

- Anh mất trí nhớ thật à?

Nói xong nó lập tức ngậm miệng lại. Việc thừa này cũng phải hỏi lại sao? Thật là.

- Ừ.

Tôm vẫn kiên nhẫn trả lời nó. Rồi Tôm bổ sung.

- Vậy nên mới muốn nghe em nói về tôi. Trước đây tôi là người thế nào?

- Anh ấy hả?

Nó bắt đầu hồi tưởng đến ngày đầu gặp Tôm. Khi ấy nó rất ngượng nhưng vẫn còn mạnh miệng. Nó bật cười.

- Hử?

Tôm nhíu mày nhìn nó. Ngày xưa Tôm buồn cười lắm sao?

- Khụ.

Nó hắng giọng rồi bắt đầu nói.

- Thực ra em tiếp xúc với anh không nhiều. Nhưng trong cảm nhận của em anh là người vui tính, tự tin, đa tài và cũng rất đa tình.

- Đa tình?

- Ừ, thực ra trước khi chúng ta có tình cảm với nhau, anh từng có tình cảm với một cô gái khác, mặc dù theo như anh nói thì giữa hai người không phải tình yêu.

- Ồ, chuyện này tôi quên rồi. Có lẽ tôi và cô gái kia thật sự như tôi nói, không phải tình yêu.

- Ừm.

Nó ngượng ngùng không biết nói gì nữa. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của nó, có quá nhiều thứ cần phải học.

- Em chờ tôi suốt 5 năm qua ư? Vì sao?

Tôm lại một lần nữa lên tiếng. Nó nhìn Tôm, cười:

- Không có. Em đâu có ngốc nghếch mà chờ đợi vậy chứ.

Quả thật năm Tôm ra nước ngoài nó đã nghĩ Tôm là định mệnh của nó, nó nghĩ nó sẽ chờ Tôm. Nhưng hai năm sau nó đã nghĩ khác. Con trai Sư Tử rất nhiều, có thể Tôm cũng như Vũ Du thôi, chỉ là nó ngộ nhận. Đúng là nó có tình cảm với Tôm, nhưng tình yêu học trò mà, có mấy khi lâu dài.

Lên đại học, nó nghĩ chỉ cần ai làm trái tim nó rung động, dù không phải cung Sư Tử, nó cũng không bỏ lỡ nữa. Nhưng không có ai động được tới tim nó.

Dường như không hài lòng với câu trả lời của nó, Tôm hơi nhíu mày.

- Vậy sao đến giờ em vẫn chưa có người yêu?

- Anh tưởng em không muốn hả? Nhưng anh nhìn em đi. Em đâu có phúc được như anh, có cả ngoại hình và tài năng. Không ai chịu thích em thì em tìm người yêu kiểu gì?

- Nghe em nói tôi cũng hơi băn khoăn. Tại sao ngày xưa tôi lại thích em? Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ đầu óc tôi đã không bình thường?

- Hứ.

Nó bĩu môi nhìn Tôm. Rõ ràng sau câu nói đùa của Tôm nó thấy tự nhiên hẳn.

- Làm sao em biết. Không phải anh nên tự hỏi bản thân sao?

Tôm nhìn nó, không nhịn được phá lên cười. Nó ngơ ngác nhìn nụ cười của Tôm, thật giống với nụ cười trong trí nhớ của nó.

- Vậy chứ anh thì sao? Năm năm qua anh sẽ không thủ thân như ngọc chứ?

- Thủ thân như ngọc? Haha, em thật thú vị. Có lẽ tôi biết tại sao ngày xưa tôi lại thích em rồi. Thực sự vấn đề này tôi không nhớ, nhưng theo lời của Liza thì ở Pháp tôi chưa từng có bạn gái, nhiều người còn nghĩ tôi giống Liza, giới tính bất định.

- Thật sao? Anh mà cũng chưa từng có bạn gái á? Anh lừa em chắc. Nghe nhỏ Nhím nói sô cô la anh được tặng vào valentine có thể mở tiệm bán được có mà.

Nó thừa nhận, nó có chút ghen. Cũng có hơi không phục, tại sao lại có sự phân biệt rõ ràng như thế chứ.

Tôm chợt đưa tay lên cốc đầu nó. Nó đưa tay ôm đầu, trừng mắt nhìn Tôm.

- Anh làm gì đấy!

- Em còn chưa biết sai mà còn mắng người?

Nhìn khí thế bức người của Tôm, dù không hiểu ra sao nhưng nó cũng xụi lơ, không dám trừng mắt nữa, đành ủy khuất nói:

- Em sai rồi.

Nó là vậy, là một con hổ giấy. Gặp con thú nhỏ hơn nó sẽ nhe nanh múa vuốt nhưng gặp loại dữ dằn nó sẽ nhanh chóng cụp đuôi biễn thành con chó nhỏ. Có chút mất mặt.

- Sai chỗ nào?

Thấy Tôm hơi dịu giọng đi, nó nhanh chóng lấn lướt, lắc đầu nói:

- Em không biết.

Tôm lại đưa tay lên gõ đầu nó. Hình như thú vui của Tôm là gõ đầu nó. Nhưng nó đã 22 rồi, gõ đầu như vậy không vui chút nào. Nó hậm hực:

- Em sai ở đâu chứ?

- Thứ nhất, sai mà không biết mình sai ở đâu, vô tri vô giác là một tội. Thứ hai, không biết mình sai ở đâu mà nhận mình sai là cố tình nói dối tôi, thêm một tội. Tiếp theo, đã nói dối thì phải khăng khăng nói dối đến cùng, chưa đánh đã khai là em coi thường trí thông minh của tôi, tăng thêm một tội. Giờ đã biết mình sai ở đâu chưa?

Vậy cũng nói được? Nhưng cuối cùng nó đanh ngậm ngùi cúi đầu nhận sai.

- Em biết rồi.

- Sai, tôi vẫn chưa nói với em em sai ở đâu mà.

- Nè. Anh đừng quá đáng được không? Hổ không ra oai anh nghĩ nó để làm cảnh à?

Cuối cùng không kìm được nó phải bộc phát. Nó cũng muốn trở thành thục nữ lắm, nhưng mà, thôi thì đành sống đúng với bản chất vậy.

Sau buổi hẹn hò, mặc dù đến cuối cùng hình tượng đoan trang của nó bị phá hỏng hết nhưng cũng coi không tệ. Ít ra Tôm vẫn chưa đòi chia tay. Vấn đề bây giờ là, làm sao với cái Game Thiên Hạ kia đây. Nếu Tôm biết Rồng Phong Ấn là nó chắc chắn sẽ nghĩ nó lụy tình, cố tình tiếp cận Tôm. Như thế thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được, mặc dù đó là oan Thị Mầu đi chăng nữa.

Nghĩ vậy, nó quyết định vẫn cày game để phân tán sự chú ý của Tôm, đồng thời cũng chuẩn bị rất nhiều thứ cho buổi hẹn hò thứ hai. Có lẽ, sẽ rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com