Chương 7 (part 2 )
" Hừ ân... Vương bát đản... cút ngay... Ai cho ngươi sờ mó của ta..."
" Ngoan nào Ngọn Lửa Nhỏ của ta... Bản tù trưởng mấy tối rồi không có đụng ngươi a..."
" Ngươi cút đi! Cút đi tìm công chúa bộ ngực lớn kia đi, còn tìm một nam nhân ngực bằng phẳng như ta làm gì?"
" Mặc kệ, bổn tù trưởng cứ thích Ngọn Lửa Nhỏ nhà ngươi..."
" a a... đau chết ta... đại sắc ma! Ngươi mau rút ra cho ta!"
" Cáp a... Thực thích chết ta... Mấy ngày không làm cho côn thịt của ta thỏa mãn, ta thao chết tiểu huyệt dâm đãng..."
" Hừ ân... Rửa sạch cái miệng thối của ngươi cho ta... a a ... không cần a..."
" Nga nga... miệng nói không cần sao cái mông cắn chặt vậy a..."
" Không có... không có... a a ... sâu quá a..."
" Sâu mới thao ngươi tới thích được ... vù vù... thích muốn chết... Vẫn là thao Ngọn Lửa Nhỏ của ta thích nhất..."
" A a... không cần... từ bỏ..."
" Còn nói không cần, dâm thủy chảy khắp giường rồi... tiểu dâm phụ khẩu thị tâm phi! Xem hôm nay bản tù trưởng trừng phạt ngươi thế nào!"
" Nga nga... thao thật nhanh... thích quá... thích chết ta..."
" Hừ hừ... hút nhanh như vậy, có phải muốn bắn hay không?"
" A... muốn bắn! Ta muốn bắn!"
" Tốt, bảo bối, chúng ta cùng nhau..."
Ngay tại lúc hai người sắp tới cao trào...
" Tù trưởng!"
Minhyuk đột nhiên dùng cánh phá cửa xông vào khiến cho Junhyung cùng Yoseob đang gắt gao cuốn lấy nhau phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Sau vài giây sửng sốt, Junhyung mở miệng hỏi
" Minhyuk, ngươi đang làm cái gì thế? Biểu diễn người bay trên không trung sao?"
Minhyuk làm gì có thời gian cùng hắn đùa giỡn, nhanh chóng lôi hắn dậy
" Mau đi cùng ta!"
" A!" Yoseob toàn thân trần trụi xấu hổ kêu lên.
"Minhyuk, ngươi làm cái quỷ gì vậy?" Junhyung tù trưởng hổn hển ôm ngọn lửa nhỏ của hắn vào lòng, không cho hắn lộ ra ngoài ánh sáng.
" A, thật sự xin lỗi!" Vẫn là một đồng tử điểu ( con chim tơ? ) Minhyukđỏ mặt vội nhìn tránh đi chỗ khác.
" Tù trưởng, mời các ngươi mau mặc quần áo đi, chuyện rất khẩn cấp, vương hậu cần sự giúp đỡ của ngươi!"
" Vương hậu cái gì? Ngươi đang nói cái gì thế? HyunSeung quốc vương còn chưa có lập hậu. Không được nói bậy, mau ra ngoài, ta còn muốn cùng Ngọn lửa nhỏ của ta đại chiến ba trăm hiệp." Junhyung không kiên nhẫn lên tiếng đuổi hắn đi.
" Ta nói Vương hậu chính là HyunSeung quốc vương đấy!" Minhyuk cuống tới mức kêu to
" Hiện tại hắn đang nguy hiểm tới tính mạng, các ngươi mau lên đi, ta sẽ nói tình hình cụ thể trên đường đi!"
" Tính mạng đại ca gặp nguy hiểm?" Cuối cùng cũng khiến Junhyung phải chú tâm
" Được, chúng ta đi."
Junhyung điều khiển chiếc xe thể thao tân tiến nhất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay trên quốc lộ, không lâu sau thì tới nơi Minhyuk nói là " bí mật căn cứ"
" Đến rồi! Chính là ở đây!" Minhyuk chỉ vào cồn cát nhỏ trước mặt.
" Ngươi điên rồi à? Làm gì có cái gì ở đây?" Vừa nãy ở trên xe nghe Minhyuk nói một hồi, Junhyung ngoại trừ không tin vẫn là không dám tin.
" Ngươi dẫn chúng ta tới đây có phải là có mục đích khác hay không?"
" Này, chúng ta không phải bị kẻ điên này bắt cóc đấy chứ?"Yoseob cũng hoài nghi hỏi.
Dù sao những điều Minhyuk nói thật sự thái quá tới mức không thể tin nổi.
Minhyuk cũng không muốn cùng những người địa cầu này giải thích thêm, trực tiếp ấn xuống vật khống chế trên cổ tay.
Cồn cát nhỏ đột nhiên giống như bị phù phép, nháy mắt liền biến thành một cỗ máy toát ra ngân quang long lánh.
Junhyung cùng Yoseob trợn mắt há hốc mồm nhìn sự việc xảy ra, cuối cùng cũng tin những gì Minhyuk nói.
" Trời ạ... chúng ta thật sự gặp được người ngoài hành tinh!" Junhyung kêu to.
" Thật sự là chuyện không thể tin nổi!" Yoseob cũng sợ hãi than thở liên tục.
" Các ngươi còn chờ gì nữa, Vương hậu đang bị nguy hiểm tính mạng a! Mau vào đi, điện hạ đang chờ chúng ta!" Minhyuk đứng trước cỗ máy, một con dấu có khắc thần điểu hiện hữu, cửa ra vào lập tức mở ra.
Junhyung cùng Yoseob vội vàng theo Minhyuk đi vào. Cửa lập tức khép lại, máy móc màu bạc lập tức giống như thanh máy, ở giữa sa mạc rơi thẳng xuống...
" Tới rồi!"
Cửa vừa mở ra, một thế giới màu bạc như ở trong mộng hiện ra trước mắt, phảng phất như ở giữa ngân hà, không gian kim loại màu bạc nơi nơi đều là những điểm tinh quang xinh đẹp...
" Đi theo ta!"
Minhyuk mở ra đôi cánh bị che giấu, khẩn cấp bay ra ngoài.
Vì quốc vương bệnh tình, Junhyung và Yoseob cũng không kịp nhìn kỹ cảnh đẹp hiếm thấy này, vội chạy theoMinhyuk ra phía sau.
Liên tục chạy qua vô số phòng ốc, dụng cụ, cuối cùng cũng tới tẩm cung bí mật trên Địa cầu của người thống trị cao nhất tại tinh cầu Fiction.
" Điện hạ! Ta mang tù trưởng tới rồi!" Minhyuk vội vàng đi tới trước giường
" Tình hình vương hậu ra sao rồi ạ?"
Junhyung nhìn thấy quốc vương HyunSeung hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường thì lo lắng tiến lên " Đại ca!"
" Đừng kinh động tới hắn!" DooJoon điện hạ lập tức ngăn cản.
" DooJoon! Ta tin ngươi như vậy thế mà ngươi lại lợi dụng ta để tới gần quốc vương, còn khiến cho đại ca ta trở nên thảm hại như vậy!"
Junhyung tức giận chỉ thẳng vào mặt DooJoon mắng to.
" Thật sự xin lỗi, Junhyung... Ngươi hãy tin ta, ta cũng không biết sự việc sẽ diễn biến tới tình trạng hôm nay..." DooJoon điện hạ đau lòng cầm tay ái nhân nghẹn ngào nói.
" Ngươi hãy bớt nói nhảm đi! Rốt cuộc thì đại ca ta hiện giờ ra sao?"
"Hắn uống thuốc, hiện tại máu đã ngừng chảy. Nhưng... nhưng có dấu hiệu sinh non..."
" Sinh non?" Tuy rằng khi ở trên xe Junhyung cũng đã nghe qua chuyện đại ca hắn mang thai từ miệng Minhyuk nói, nhưng giờ chính tai nghe được vẫn cảm thấy rất khó tin. Chỉ có thể hoang mang lo sợ hỏi
" Vậy... vậy bây giờ phải làm thế nào?"
" Ta đoán đêm nay hắn sẽ đẻ trứng, tuy rằng không tới mức nguy hiểm tới tính mạng nhưng ta lo đại ca ngươi sau khi tỉnh lại, cảm xúc bất ổn sẽ lại làm ra những việc tổn thương chính mình cho nên mới tìm ngươi tới, hy vọng ngươi có thể trấn an tinh thần hắn!"
" Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức!" Junhyung trầm trọng gật đầu.
" Vậy sau khi đẻ trứng thì sao?" Yoseob đột nhiên ở bên cạnh đưa ra nghi vấn
" Không phải các ngươi sẽ giống như trong phim khoa học viễn tưởng, đem trứng mang đi bỏ lại người rồi lên phi thuyền vỗ mông trở về tinh cầu của các ngươi đấy chứ?"
" Không!" DooJoon điện hạ nhìn chăm chú vào người yêu đang hôn mê bằng ánh mắt thâm tình
" Bổn vương dù chết cũng không bỏ hắn lại. Hắn và bảo bảo, ta đều phải mang đi!"
" Có lầm hay không vậy?" Junhyung tức giận nhảy dựng lên!
" Đại ca ta đường đường là vua một nước, không phải là nữ nhân mà ngươi gọi thì lập tức tới, đuổi thì phải cút đi! Hắn tuyệt đối không thể đi theo ngươi!"
" Hắn nói rất đúng!"
Trên giường đột nhiên truyền tới tiếng nói yếu ớt, mọi người liền nhìn về phía HyunSeung quốc vương.
" Bảo bối, em tỉnh rồi!" DooJoon mừng như điên nói.
" Đại ca, ngươi thế nào rồi?" Mặc Ưng khẩn trương hỏi.
" Bổn vương rất tốt!"HyunSeung quốc vương sau khi tỉnh lại trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, có vẻ phi thường bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh bất thường như thế lại làm cho DooJoon điện ha mơ hồ cảm thấy sợ hãi bất an
" Bảo bối, em thật sự không sao chứ?"
HyunSeung quốc vương tới nhìn cũng không thèm nhìn hắn cái nào, chỉ hướng tới Junhyung hỏi
" Ngươi đã biết hết mọi việc rồi?"
" Đại khái là đã biết hết!" Junhyung gật gật đầu nói, lại thấy đại ca sắc mặt thập phần khó coi. Hắn là như thế cao cao tại thượng, mạnh mẽ kiêu ngạo, là vua của một nước, nay lại bị ép mang "trứng" cho một cái người ngoài hành tinh. Thật không dám nghĩ nội tâm hắn có bao nhiêu dày vò.
Junhyung trong lòng vô cùng đau khổ
" ô ô... đại ca, thực sự xin lỗi huynh, tất cả là tại ta! Nếu biết tên hỗn đản này là người ngoài hành tinh thì dù có bị đánh chết ta cũng sẽ không đem hắn đưa tới trên giường của ngươi! Ô... thực xin lỗi..."
Nhìn tới người em khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem hết cả, HyunSeung quốc vương cũng không có phản ứng gì. Trái tim hắn đã vỡ ta thành ngàn mảnh, không còn cảm giác nữa rồi.
HyunSeung quốc vương thản nhiên nói
" Không sao đâu. Ác mộng này sẽ trôi qua rất nhanh. Các ngươi nghe ta nói đây!"
Dù nằm ở trên giường nhưng toàn thân HyunSeung vẫn tản mác ra một loại khí phách vương giả.
" Hôm nay sự việc đi tới mức này, ta cũng đành chấp nhận! Nhưng ta muốn tộc Fiction các ngươi đáp ứng, sau khi lấy được thứ các ngươi muốn phải lập tức rời đi, không bao giờ trở lại!"
" Không..." DooJoon điện hạ hoảng hốt kêt to.
" Không! Ta không đáp ứng! Bảo bối, em đừng như vậy! Ta biết em giận ta, nhưng ta thực sự không phải có ý định lừa dối em, ta thật sự yêu em, ta..."
" Câm miệng!" HyunSeung quốc vương quát lạnh.
" Bổn vương đối với lời yêu thương của ngươi không chút hứng thú, nếu ngươi tiếp tục dây dưa không dứt, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi!"
DooJoon điện hạ lòng đau muốn vỡ nát, rốt cuộc không thể nhịn nổi mà rơi nước mắt... Hắn biết vì sự lừa gạt của mình đã khiến cho trái tim người yêu tổn thương rất sâu.
Rốt cuộc hắn phải làm gì mới có thể đền bù lại vết thương hắn đã gây ra?
Đêm khuya, rốt cục cũng tới thời khắc mấu chốt. Biết nam nhân thập phần kiêu ngạo sẽ không muốn có ai thấy được nên căn phòng lớn như vậy chỉ có DooJoon điện hạ ở bên cạnh hắn lúc sinh.
HyunSeung quốc vương hơi thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa.
" A a... a a a..." Cảm giác như bụng dưới bị xé rách vô cùng đau đớn, HyunSeung quốc vương cố gắng không kêu lớn nhưng vẫn không thể khắc chế bản thân phát ra những tiếng rên rỉ đầy thống khổ...
" Bảo bối, nếu đau thì cứ kêu ra đi, đừng cố chịu đựng, có ta ở bên em... ta sẽ luôn ở đây cùng với em..." Gắt gao nắm tay hắn, DooJoon điện hạ hốc mắt đỏ bừng, không biết làm sao cho phải.
" a a... ta hận ngươi! Đau quá... thật sự đau quá..." Từ trước tới giờ HyunSeung quốc vương chưa bao giờ trải qua thống khổ loại này khiến không khỏi hận thấu xương nam nhân đã lừa gạt hắn.
" Tại ta không tốt, đều tại ta không tốt!" DooJoon điện hạ nhìn người yêu chịu đau đớn như vậy, trong lòng tự trách không thôi.
" A a ... có cái gì đó muốn đi ra..." HyunSeung quốc vương cảm giác có thứ gì đó muốn từ bụng dưới hắn chui ra không khỏi sợ hãi hô to.
" Đừng sợ, bảo bối, hít sâu vào, đúng, chính là như vậy..."
" A a..."HyunSeung quốc vương sau một trận đè ép cuối cùng sinh hạ một quả "trứng"
"Trời ơi, bảo bối, em làm được rồi! Em xem, bảo bảo của chúng ta sinh ra rồi!"
HyunSeung quốc vương cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhưng trong lòng lại khó chịu không nói nên lời.
Thân thể hư thoát, hắn nhắm hai mắt lại đến liếc cũng không nguyện ý nhìn một cái. DooJoon điện hạ trong lòng chua xót nhìn hắn
" Bảo bối, vất vả cho em rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, ta mang bảo bảo ra ngoài."
Ở bên ngoài chờ đợi đã lâu khiến bọn người Junhyung thấy DooJoon đi ra thì lập tức ùa tới bên cạnh.
" Trời ơi! Là trứng màu vàng! Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ! Vương vị của tinh cầu Fiction chúng ta đã có người thừa kế!" Minhyuk kích động tới hai mắt đẫm lệ.
"Làm sao ngươi biết bên trong cái trứng này nở ra là nam hay nữ?"Junhyung tò mò hỏi. Minhyuk vui vẻ giải thích
" tộc Fiction bình thường sinh ra đều là trứng màu trắng, chỉ có trứng của người thừa kế vương vị sau này nở ra nam hài mới có màu vàng!"
" Ồ, thì ra là thế! Vậy thật muốn chúc mừng các ngươi, cuối cùng cũng lấy được thứ mình ước nguyện." Junhyung lạnh lùng cười.
Trên mặt DooJoon điện hạ cũng không tỏ ra sự vui mừng quá mức, hắn chỉ dùng tay sờ trứng của mình một chút rồi giao nó cho Minhyuk.
" Ngươi mang bảo bảo ra ngoài chăm sóc cho tốt, ta muốn ở trong này bồi vương hậu."
" Điện hạ, đây thật là một tin quá tốt. Chúng ta phải nhanh nhanh trở về tinh cầu, các tộc nhân nhất định sẽ mừng rỡ như điên!"
" Ta hiện tại không có tâm trạng. Ngươi ra ngoài trước đi. Nhớ rõ chuẩn bị chút đồ dinh dưỡng cho Vương hậu, hắn cần bồi bổ thể lực." DooJoon điện hạ cẩn thận dặn dò.
" Vâng, thần đã hiểu." Minhyuk ôm trứng bảo bảo thật cẩn thận lui xuống.
" Không cần phiền toái như vậy, ta sẽ tự mình chiếu cố đại ca. Ngươi đã đạt được mục đích của mình rồi, chúng ta muốn lập tức đưa đại ca ta trở về." Junhyung nói xong liền chuẩn bị xông vào cướp người.
" Không! Hắn không thể đi được!" DooJoon điện hạ sắc mặt đại biến.
" Này! Ngươi muốn đổi ý? Ngươi đã quên mình từng đáp ứng đại ca ta những gì?"
" Ta không quên... nhưng..."
"Không có nhưng là gì hết! Đại ca ta bị tra tấn như vậy còn chưa đủ hay sao? Ngươi muốn ép hắn phải chết hay sao?" Junhyung tức giận quát vào mặt DooJoon.
Yoseob vội vàng đứng ra nói
" DooJoon điện hạ, hiện giờ tâm trạng quốc vương đang thập phần bất ốn, ta thấy hay là trước tiên ngươi cứ tránh đi một thời gian, có chuyện gì đợi quốc vương bình tĩnh rồi nói sau."
" Có chuyện gì để nói với cái loại người ngoài hành tinh chỉ vì lợi ích cá nhân máu lạnh vô tình này chứ? Lãng phí thời gian!" Junhyung tức giận nói.
" Ngươi câm miệng!" Yoseob hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Tên ngu ngốc này, không lẽ ngươi không thấy hai người này là thật lòng yêu nhau hay sao? Còn ở đó mà thêm dầu vào lửa. Đây không phải ngươi định chia rẽ một nhà ba người bọn họ hay sao?
"DooJoon điện hạ, chúng ta phải mang quốc vương hồi cung, ngươi tùy lúc có thể tới thăm hắn một chút." Yoseob mỉm cười cổ vũ DooJoon.
" Cám ơn ngươi!" DooJoon điện hạ thập phần cảm kích nói.
" Ngọn lửa nhỏ! Không phải là ngươi có ý gì với tên ngoài hành tinh này đấy chứ? Sao lại cười với hắn?" Junhyung máu ghen nổi lên trừng mắt hỏi.
Yoseob mặc kệ hắn, chỉ đối với DooJoon cười càng thêm sáng lạn.
" DooJoon điện hạ, ngươi phải tin chính mình. Tin tưởng quốc vương rất nhanh sẽ đả thông tư tưởng, sự việc sẽ có chuyển biến rất nhanh thôi!"
" Cám ơn, Hy vọng ta có thể đợi được tới ngày đó..."
"A, ngươi nói thế là sao?"
" Không sao, vậy phiền các ngươi thay ta chăm sóc quốc vương!"
DooJoon điện hạ mỉm cười thê lương...
.................................end chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com