Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ngủ chung giường

Thi Hạ từ phòng tắm bước ra, do mới gội đầu xong nên tóc cô rất ướt. Cô lập tức đi tới trước bàn trang điểm, cầm cái khăn to mềm mại, bắt đầu lau tóc, mái tóc đen dài ngang vai, đẹp mượt mà.

Cô cũng không biết vì cái gì, chính cô lại rất luyến tiếc với cái mái tóc này, có thể là bởi vì khi còn nhỏ bà ngoại vẫn luôn muốn cô giữ lại mái tóc dài này.

Nghĩ tới bà ngoại của mình, cô nhịn không được cúi đầu, chính là, bất ngờ bị người ôm lấy từ phía sau, cô hơi kinh sợ

Nhưng khi nhìn thấy người đứng phía sau ôm mình lại là Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ liền mở to hai mắt nhìn.

"Anh sao lại ở đây?"

Cô giãy giụa, thực không quen khi Lệ Cảnh Diễn cách cô gần như vậy, hơn nữa, còn ôm cô....

Hắn tới gần lỗ tai cô, nhẹ giọng nói:"Tôi trở về ngủ".

Thi Hạ cả mặt liền đỏ ửng, lập tức đẩy hắn ra, lùi ra xa.

"Phòng của anh ở đối diện". Cô hơi hơi cúi đầu, có chút thẹn thùng mà lẩm bẩm.

Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, bước tới bên giường của cô nằm xuống

"Điều hòa phòng tôi bị hỏng rồi, tôi sẽ bị cảm."

Thi Hạ sửng sốt một chút, ánh mắt lộ vẻ không tin,

"Điều hòa hỏng rồi, sao có thể?"

Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là, khẳng định Lệ Cảnh Diễn đem việc điều hòa hỏng chỉ là cái cớ, hoặc là nói, điều hòa chỉ bị hỏng nhẹ không đáng kể.

"Tôi đi xem thử"

Cô vừa nói vừa bước qua người Lệ Cảnh Diễn. Hắn gật gật đầu:" Không tin cô có thể xem thử".

Hắn nói còn có thể giả sao, dù sao lúc ban ngày điều hòa cũng đã hỏng rồi, sau đó, hắn cũng không có kêu người tới sửa.

Thi Hạ đi vào trong phòng Lệ Cảnh Diễn, lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

"Điều hòa trong phòng anh đúng thật là đã hỏng rồi, vậy tối nay tôi ra ngoài ngủ."

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, hơi hơi có chút không cao hứng.

Đây là cách giải quyết của cô sao?

"Thi Hạ, chúng ta là phu thê, ngủ một phòng, có vấn đề sao?" Lệ Cảnh Diễn mở miệng hỏi.

Thi Hạ cảm thấy có chút bất an, cô không quen khi ở cùng phòng với Cảnh Diễn.

Huống chi là ngủ cùng giường, lúc trước ở nhà cũ , cô trong lúc đó là thân bất do kỷ!

"Lệ Cảnh Diễn, là chính anh đã nói, thời gian ba năm, nước sông không phạm nước giếng, ba năm sau liền...."

Thi Hạ mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Lệ Cảnh Diễn, chính hắn đã nói như thế, hiện giờ lại quên mất sao?

Chỉ là, Thi Hạ còn chưa nói xong, liền bị Lệ Cảnh Diễn đánh gãy.

"Được, vậy tôi ra phòng khách ngủ"

Lệ Cảnh Diễn vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu. 

Nhìn thấy hắn thật sự muốn ngủ ở phòng khách, dù sao đây cũng là nhà của hắn, Thi Hạ lại cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng cũng thấy bất an. Giống như, có chút ngượng ngùng.

"Ngươi chờ một chút, vậy.., cùng nhau....Cùng nhau ngủ đi." Cô có chút không tình nguyện mà nói lắp.

Dù sao lúc trước cũng đã từng ngủ chung một giường, sợ cái gì!

Lệ Cảnh Diễn lập tức liền nở nụ cười, hắn chạy nhanh về phía giường Thi Hạ, "Là cô nói, cùng ngủ." 

Trên tấm chăn mang theo thanh hương đặc trưng trên người cô, làm người ta có một loại cảm giác an tâm.

Trên mặt Thi Hạ lại có một chút rối rắm, cô có phải hay không đang bị Lệ Cảnh Diễn đùa giỡn?
Cứ có cảm giác là cô đang bị Lệ Cảnh Diễn lừa?

Nhưng là, nhìn đến Lệ Cảnh Diễn đang nằm trên giường kia, Thi Hạ trước mắt cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể căng da đầu mà tới bên giường.

Khi thấy Thi Hạ nằm xuống bên cạnh, còn thật cẩn thận cách xa hắn, Lệ Cảnh Diễn lại đột nhiên ngồi dậy.

"Cô cái người phụ nữ này, tóc không lau khô liền muốn đi ngủ, cô cũng không sợ hơi ẩm quá nặng !"

Cô tính để tóc ướt như vậy ngủ, không biết như vậy đối với thương tổn rất lớn sao?

"Không tìm thấy máy sấy."

Lệ Cảnh Diễn đứng dậy, vội vàng trở về phòng mình, lúc bước vào, trong tay đã cầm theo một cái máy sấy.

"Tôi sấy giúp cô"

Hắn vừa nói vừa đi ra phía sau Thi Hạ, đem mái tóc dài của  Thi Hạ hợp lại một chỗ.

Tóc cô mang theo mùi hương nhàn nhạt, thanh mát, làm người say mê.

Thi Hạ nhìn hình ảnh cô cùng Cảnh Diễn trong gương, kỳ thật thoạt nhìn  bọn họ vẫn là rất xứng đôi.

Năm phút sau, tóc Thi Hạ khô, Lệ Cảnh Diễn lúc này mới dừng động tác trong tay lại. Thi Hạ nhìn hắn, nói một tiếng cảm ơn, cô có chút chột dạ xoay người qua một bên.

Cảnh Diễn cười cười, hắn có thể nói, hắn rất thích cái cảm giác chạm vào tóc của cô

Hai người nằm trên giường, Thi Hạ nằm nghiêng một bên, tận lực không giữ khoảng cách với Lệ Cảnh Diễn. Nhưng, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên duỗi tay kéo lại và ôm cô vào ngực hắn.

"Anh làm gì?"

Thi Hạ có chút sợ hãi, co rút người lại không dám nhút nhích.

Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt mà trả lời:"Không có gì, ngủ thôi."

Hắn nói , hơi thở ấm nóng bên tai cô, có chút nóng rực.

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cảm thấy ôm Thi Hạ ngủ, khiến hắn có cảm giác đặc biệt an tâm.

Sáng ngày hôm sau.

"Hạ Hạ, chưa dậy sau?"

Nghe được thanh âm của Tô Giai Kỳ, lúc đầu Thi Hạ còn tưởng là mình bị ảo giác.Nhưng là, nơi này không phải là nhà cũ, không thể là ảo giác được.

Cô xoa xoa hai mắt của mình, từ trên giường vội vàng bước xuống.
"Mẹ? Mẹ làm sao lại tới?"

Nhìn đến bộ dáng khẩn trương của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn nhịn không được mà bật cười.

"Thi Hạ, dù sao cũng là mẹ tôi tới, lại không phải lang sói tới đâu, cô làm sao lại khẩn trương như vậy?"

Thi Hạ thở dài một hơi, che trán mình một chút, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Không có gì, tôi, tôi bình thường mà" Cô có chút xấu hổ. Vào những lúc thế này, trông Thi Hạ lại khá đáng yêu, bộ dáng có chút ngốc manh, Lệ Cảnh Diễn lại không nhịn được cười ha hả.

Nghe thấy tiếng cười nhạo mình của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ càng thêm cảm thấy xấu hổ.

"Anh cười cái gì?"

Cô có chút buồn bực mà chỉ vào Lệ Cảnh Diễn, thế nhưng Cảnh Diễn vẫn không che dấu được nụ cười của hắn.

"Tôi không cười cô a!"

Thi Hạ cắn cắn khóe miệng, lại mở to hai mắt nhìn, gắt gao mà nhìn chằm chằm Lệ Cảnh Diễn.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy mẹ Lệ - Tô Giai Kỳ ở trong phòng khách.

"Mẹ, người đã đến rồi."

Thi Hạ cười, chào hỏi mẹ Lệ (từ giờ mik sẽ gọi Tô Giai Kỳ-mẹ chồng của Thi Hạ- là mẹ Lệ nhé :)) )

Nhìn thấy con trai và con dâu cùng nhau bước ra, mẹ Lệ lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Như vậy mới giống các cặp vợ chồng bình thường , ân ân ái ái, thật tốt a!

"Hai người các con mới thức dậy a!" Mẹ Lệ cười hỏi.

Thi Hạ gật gật đầu.

"Ân"

Mẹ Lệ đem tất cả rau củ cùng trái cây mà bà đã mua ra, bỏ vào trong tủ lạnh.

Nhìn thấy tủ lạnh bên trong đều chứa đồ, mẹ Lệ vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới có cảm giác gia đình a! Bằng không, bà với chồng bà sẽ  rất lo lắng cho hai đứa nhỏ này mất.

"Mẹ vừa vặn đi chợ bán thực phẩm, thuận tiện qua đây mang cho các con một chút đồ ăn." Mẹ Lệ mở miệng nói.

Lệ Cảnh Diễn đi tới cạnh tủ lạnh, cầm một lọ sữa bò, mở ra.
"Mẹ, chợ bán thức ăn ở phía nam, nhà chúng con ở phía bắc, mẹ như thế nào lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, sau đó còn tiện đường a?"

Tô Giai Kỳ lập tức trở nên xấu hổ, hảo đi, bà chính là cố ý qua đây nhìn xem nhi tử của mình.

Cái tiểu tử thúi đáng chết này, nhất định phải vạch trần mẹ mình vậy sao?

"Mẹ ,mẹ qua đây nhìn xem con dâu mình không được sao!" Tô Giai Kỳ tức giận mà mở miệng trả lời nói.

Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu:" mẹ là lão nhân gia nói cái gì đều được!"

Tô Giai Kỳ hận không thể đem rau củ trong tay mình hảo hảo mà đánh cái tiểu tử thúi này.

"Tiểu tử thúi"

Nhìn thấy mẹ chồng cùng Lệ Cảnh Diễn tranh cãi như vậy, Thi Hạ bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, cô trước nay đều chưa trải qua bầu không khí gia đình như vậy.

Có lẽ, đây mới là cảm giác có nhà đi.

"Lão bà, anh đi làm trước"

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên kéo Thi Hạ qua, hôn một cái lên gương mặt cô, sau đó cười và xoay người rời đi. Thi Hạ lại rất kinh ngạc...Hắn vừa rồi thế nhưng hôn cô!

"Tiểu tử thúi, lại không ăn sáng!"

Thấy con trai mình lại sắp chạy đi, Tô Giai Kỳ có chút bực bội!
Hắn luôn như thế vội vội vàng vàng, cơm sáng vĩnh viễn đều không ăn!

"Hạ Hạ, việc này mẹ nhất định phải nhờ con giúp rồi."Tô Giai Kỳ đột nhiên lôi kéo tay cô. Làm cô cảm thấy mờ mịt, đây là có chuyện gì?

Cô bị Cảnh Diễn hôn một cái, mới vừa thoát khỏi tình trạng thất thần, hiện tại mẹ chồng lại có điểm khác thường...

"Việc gì a, mẹ, mẹ nói là được rồi, chúng ta đều là người một nhà a!" Thi Hạ cười, nói.

Nghe được con dâu bảo bối của bà nói vậy, mẹ Lệ liền cảm thấy an tâm rồi, quả nhiên, vẫn là con dâu bà hiểu bà nhất.

"Hạ Hạ, con có thể mỗi ngày giúp ta đưa cơm trưa cho Cảnh Diễn không?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com