Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap2293-2294

Chương 2293: Alô, cha!

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Đại trưởng lão nuốt nước miếng một cái, vội mở miệng nói, "Gia viên Ân gia như thùng sắt gió thổi không lọt, quả thực là không vào được. Bất quá chúng tôi thông qua một chút phương thức khác nghe được không ít tin tức!"

Tam trưởng lão tiếp tục báo cáo, "Chúng tôi nhìn thấy Ân Hành đột nhiên ra ngoài giữa đêm, liền đi theo, kết quả minh chủ cô đoán xem, chúng tôi phát hiện cái gì?"

Diệp Oản Oản: "Cái gì? Nói mau! Đừng thừa nước đục thả câu!"

Tam trưởng lão: "Chúng tôi phát hiện là Ân Hành lại đi gặp Tần Hi Viện đấy!"

Diệp Oản Oản cau mày: "Biết bọn họ nói cái gì sao?"

Đại trưởng lão lập tức đẩy Tam trưởng lão sang một bên giành nói: "Khi đó chúng tôi cố ý tìm một vị trí gần đó, thính lực tôi tốt, nghe được một chút. Đại khái chính là đôi cẩu nam nữ này đã gian díu với nhau, Tần Hi Viện còn mời Ân Hành làm bạn trai cô ta tại buổi yến hội tối mai!"

Tam trưởng lão lại chen vào: "Chậc chậc, ả đàn bà kia thật sự là không biết xấu hổ, lại có thể chửi Tu La Chủ đại nhân là chó không nghe lời! Rõ ràng chính là ả ta chủ động quấn lấy, nhưng đã bị Tu La Chủ đại nhân ngó lơ thì có!"

"Phải không...?" Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại.

Đối với cái kết quả này, Hách Liên Giác đã sớm cảnh báo trước, thật không ngờ là giống y như đúc với những gì ông ta đoán, hơn nữa còn nhanh như vậy.

Con ả Tần Hi Viện này thoắt cái đã chạy đi tìm Ân Hành rồi, hiển nhiên là vì muốn trả thù Tư Dạ Hàn.

Chỉ tiếc, Tần Hi Viện tự cho là có thể nghiền ép anh, uy hiếp anh! Nhưng trên thực tế, căn bản A Cửu cũng không quan tâm những thứ này.

Nhưng mà... Nàng quan tâm!!

"Còn có một chuyện..." Đại trưởng lão do dự mở lời.

Diệp Oản Oản: "Chuyện gì?"

Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng: "Thôi hay là để Tam trưởng lão nói đi!"

Tam trưởng lão lui về sau một bước, "Tin tức này là do Đại trưởng lão thăm dò được, để Đại trưởng lão nói thì tốt hơn!"

Đại trưởng lão: "Tại sao là tôi thăm dò, rõ ràng là Tam trưởng lão ông đề nghị đi đến chỗ Tu La Chủ ở thăm một chút..."

Thấy hai người lại bắt đầu trò ông đẩy tôi tôi đẩy ông, Diệp Oản Oản rút đường đao bên hông ra, "Bộp" một cái, vỗ lên bàn, "Cho các người 10 giây! Cùng nhau nói cho tôi!"

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão nhất thời đồng thanh nói, "Chúng tôi tra được Ân Duyệt Dung phái người đưa cho Tu La Chủ ba vị mỹ nhân!!!"

Diệp Oản Oản: "..."

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão: "Hơn nữa, Ân Duyệt Dung vẫn còn tiếp tục phái người tìm, dường như là không hề có ý định dừng lại!"

Sau khi dứt tiếng, bầu không khí tĩnh mịch một mảnh, xung quanh Diệp Oản Oản giống như có khí tức kinh khủng gì đó đang cuồn cuộn xoắn lại.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái, không khỏi run lẩy bẩy.

Một bên, Bắc Đẩu vô tư nói, "Ui chao, không phải chỉ là Ân Duyệt Dung đưa cho Tu La Chủ ba mỹ nữ thôi sao! Phong tỷ chúng ta gió to sóng lớn gì chưa từng gặp, cái này có gì đáng ngạc nhiên! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!"

Phó Minh Hi cũng vội vàng liên tục phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy, minh chủ cũng sẽ không để ý loại chuyện...chuyện..."

Lời còn chưa dứt, không khí đột nhiên truyền tới một tiếng "răng rắc" làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Bắc Đẩu, Phó Minh Hi, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão trơ mắt nhìn ly thủy tinh trong tay Diệp Oản Oản nứt ra giống như mạng nhện, cuối cùng, bể thành bột phấn...

Phó Minh Hi: "... chuyện... nhỏ..."

Tức khắc, mấy người nhất thời đều rúc lại vào trong xó y như con chim cút, mặt đầy kinh hoàng.

Vốn nàng cũng không muốn dùng phương pháp quá vô sỉ. Nhưng mà bây giờ xem ra, ý nghĩ của nàng so với trước đây đã đi lệch ra xa quá nhiều, quả nhiên là cần phải đi con đường của chính mình, dũng cảm làm chính mình.

Diệp Oản Oản không nói hai lời lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại trước khi đi Hách Liên Giác để lại cho nàng.

Hách Liên Giác: "Alô, Tiểu Vô Ưu..."

Diệp Oản Oản: "Alô, cha!"

Hách Liên Giác: "..."

Chương 2294: Cha và con gái tình thâm

Biên soạn: Đức Uy -

- --

Diệp Oản Oản mới vừa nói ra một chữ "Cha", đầu kia điện thoại di động đột nhiên truyền tới tiếng âm thanh cắt máy ngang "Tút tút tút".

Diệp Oản Oản đầy hoài nghi mà nhìn điện thoại di động một cái.

Có chuyện gì vậy?

Không tới ba giây, điện thoại di động của nàng lập tức vang lên, là điện thoại của sư tỷ.

Diệp Oản Oản đầy nghi ngờ nối máy, "Alô, sư tỷ?"

Âm thanh Medusa có chút lo lắng hỏi thăm, "Tiểu sư muội, mới vừa rồi muội gọi điện thoại nói với sư phụ cái gì?"

"Không nói gì, ông ấy sao rồi vậy?" Diệp Oản Oản mặt đầy khó hiểu.

Medusa vội nói, "Mới vừa rồi sư phụ đang ở tại sân thượng lầu hai nói chuyện với tỷ đây, lúc nhận điện thoại của muội, đột nhiên lại không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống dưới lầu. Sau đó vẫn đứng ngẩn người ở đó, tỷ gọi thế nào cũng không phản ứng..."

Diệp Oản Oản: "..."

Ặc, tại sao ư?

Medusa: "Tiểu sư muội, rốt cuộc muội đã nói gì?"

Diệp Oản Oản: "Muội nói một chữ."

Medusa: "Một chữ? Chuyện này là không thể nào! Vậy tại sao sư phụ lại sẽ kích động như thế?"

Diệp Oản Oản: "Một chữ: Cha."

Medusa: "..."

Sau mấy giây yên lặng, đầu kia điện thoại di động truyền tới một vài tạp âm, tựa hồ là điện thoại của sư tỷ bị cướp mất.

Sau đó, từ đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng kêu đầy kích động cơ hồ muốn khóc của Hách Liên Giác, "Tiểu Vô Ưu! Con con con... Con mới vừa gọi ta là cái gì! Con gọi ta là cha? Tiểu Sa Sa! Tiểu Sa Sa! Con nghe rồi chứ? Con gái ta gọi ta là cha rồi!"

Medusa ho nhẹ một tiếng, vội vàng vuốt lông dỗ dành, "Đúng vậy sư phụ, con nghe được rồi, con đã nói Vô Ưu vẫn luôn vô cùng tôn kính ngài, kính yêu ngài, làm sao lại có thể cự tuyệt ý tốt của ngài."

Hách Liên Giác: "Gào, Tiểu Vô Ưu! Nhanh! Nhanh lại gọi một tiếng ‘cha’ cho ta nghe một chút!"

Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài, "Được được được! Cha, cha đừng gào, con có chuyện đứng đắn muốn nói với ngài."

Lại nghe được hai tiếng "Cha", Hách Liên Giác quả thật là đầy thỏa mãn, hơn nữa nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, "Con gái ngoan, con nói đi!"

Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng nói, "Mặc dù là con không ngại lại có nhiều thêm một lớp com lê làm vỏ bọc... Bất quá, cha xác định là kiểu nói bừa này của ngài sẽ có người tin?

Mặc dù Thiên Thủy thành bên này cơ hồ không có ai nhận biết con. Nhưng mà, ít nhất Ân Duyệt Dung cũng biết con có hình dạng như thế nào đấy? Bà ấy cũng từng gặp con.

Còn có Tần Hi Viện 80 - 90% cũng đã điều tra con, biết tướng mạo của con! Con đang yên đang lành lại trở thành con gái của cha, vậy thì nói kiểu nào cũng không xuôi nổi!"

Hách Liên Giác nói với một ngữ khí tự tin siêu phàm, "Coi như là biết được tướng mạo của con thì như thế nào!! Trên cái thế giới này, người có tướng mạo tương tự như nhau nhiều vô số kể, không có gì đáng ngạc nhiên!

Huống chi, con gái ngoan, tựa hồ là con còn chưa hiểu rõ danh vọng của cha tại Độc Lập 12 Châu này. Trước đó vi phụ cũng đã nói, chỉ cần là lời nói của ta, sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi!"

Nghe đến đó, Diệp Oản Oản không khỏi nghĩ tới một thành ngữ: "chỉ hươu nói ngựa" *.

* Thành ngữ: tương đương “đổi trắng thay đen”.

Thành ngữ này cũng không phải là nói bừa, mà là chuyện có thật trong lịch sử.

Ở vị trí cấp trên, cho dù có nói bậy nói bạ, cũng sẽ trở thành chân lý.

Huống chi Dịch Linh Quân lại có danh vọng cao như vậy, sẽ không có bất luận kẻ nào tin rằng... Dịch Linh Quân lại bởi vì chính mình không có con gái, liền nhất định phải đi “câu” một người khác làm con gái cho đã ghiền...

Hách Liên Giác tiếp tục nói, "Những thứ khác, vi phụ tất nhiên cũng đã sớm xử lý xong. Mặc kệ bọn họ đi thăm dò như thế nào, điều tra ra sao, kết quả đều sẽ chỉ có một: Vi phụ có một cô con gái thất lạc đã nhiều năm, mà con chính là con gái của vi phụ!"

"..." Diệp Oản Oản quả thật là không biết nói gì cho phải.

Cũng đã sớm xử lý xong?

Hóa ra lão ma đầu này đã mưu đồ từ lâu rồi sao?

- ------------------------

* Chỉ hươu nói ngựa (指鹿为马 | chỉ lộc vi mã): Sau khi Tần Thủy Hoàng băng hà, thái giám Triệu Cao lộng quyền, chèn ép vua mới là Tần Nhị Thế. Để trừ khử những ai không phục, Triệu Cao nghĩ ra một kế cực kỳ thâm độc. Hắn sai gia nhân dắt một con hươu đến sân triều và nói với Tần Nhị Thế: “Bẩm đại vương! Thần có một con ngựa quý muốn hiến cho đại vương”.

Nhị Thế ngạc nhiên, nói đây là hươu chứ đâu phải ngựa. Triệu Cao bèn quay hỏi các đại thần, rằng đây là con gì. Những kẻ bợ đỡ, xu nịnh, muốn nhân cơ hội sau này có dịp nhờ vả Triệu Cao liền nhao nhao nói đó là con ngựa. Chỉ có một số ít người khảng khái dám nói thẳng đó là hươu chứ chẳng có gì giống ngựa.

Nghe số đông nói thế, Tần Nhị Thế tưởng là ngựa thật, nghĩ mình loạn óc, bèn vào Vọng Di cung trai giới. Còn những người nói thật là hươu đều bị Triệu Cao để bụng, về sau tìm cách trả thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com