Chương 57 - 58
Chương 57: Người Phụ Nữ Khẩu Thị Tâm Phi (*)
(*): miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo
Lãnh Đông nghe Mộ Hi nói, trong lòng có chút thay cô toát mồ hôi dầm dề, ngườ phụ nữ này thực cho rằng tổng giám đốc chết, cái gì cũng dám nói, còn dám gọi tên thẳng tổng giám đốc, anh đi theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai gọi thẳng tên tổng giám đốc, tối thiểu là không có ở trước mặt gọi thẳng tên, sau lưng cũng không biết.
Lãnh Đông sợ cô lại nói lung tung, muốn ra hiệu với cô, nhưng không có lệnh của tổng giám đốc, anh không dám, vì vậy.
"Thư kí Mộ, cô đừng quá đau khổ."
"Tôi đau khổ? Tôi là hận anh ta chết quá nhanh, tôi và anh ta còn có thù chưa báo đi?"
Mộ Hi nghe được lời Lãnh Đông nói, biết mình luống cuống, cho nên vội vàng kiếm cớ, mặc dù là đau khổ, nhưng cũng phải thận trọng một chút, dù sao bọn họ chỉ là quan hệ cấp trên dưới. Vừa mới khóc nức nở , không biết còn tưởng rằng chồng cô chết kia!
Lãnh Đông buồn cười, thật là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là đau khổ, lại tìm cớ như vậy, hù dọa đứa trẻ ba tuổi còn có thể.
"Xin hỏi là thù gì?" Nam Cung Diệu rất hài lòng phản ứng của Mộ Hi, chuẩn bị thu lưới, anh từ phía sau nhàn nhạt hỏi cô.
"Chính là... Ồ?"
Mộ Hi vừa định trả lời, cảm giác không đúng, giọng ai vậy? Giọng này truyền từ phía sau tới .
Quay đầu nhìn lại.
"Má ơi, quỷ a..."
Mộ Hi bị dọa đến trốn sau lưng Lãnh Đông, Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi nắm thật chặt cánh tay Lãnh Đông, vì vậy.
"Lãnh Đông, hôm nay cậu cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, Diệu tổng."
Lãnh Đông hết sức thức thời rời đi.
"Này? Lãnh Đông, anh đừng đi! Anh đừng đi!"
Mộ Hi cầu cứu, kỳ thật, Lãnh Đông rất muốn giúp cô, nhưng anh biết rõ lần này tổng giám đốc tới thật, bởi vì tổng giám đốc không mang theo phụ nữ trở về biệt thự của mình, Mộ Hi là người phụ nữ đầu tiên ở trong biệt thự của tổng giám đốc, cho nên anh cần phải thức thời.
Nam Cung Diệu nghe được Mộ Hi cầu cứu Lãnh Đông, trong lòng cực kỳ khó chịu, vác Mộ Hi lên đi vào bên trong.
"Thả tôi xuống, thả tôi xuống..."
Mộ Hi vừa đánh sau lưng Nam Cung Diệu, vừa dùng sức giãy giụa, nhưng đều phí công , vì vậy sức lực người đàn ông này quá lớn!
Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu ném Mộ Hi lên giường.
"Không được phép xuống giường, nếu không, tôi xé cô."
"Lại đây, làm ơn, đổi từ mới mẻ chút được không?"
Mộ Hi bị ném trên giường cũng không đau nhức, bởi vì giường rất mềm mại, Mộ Hi nằm chỗ này ngược lại không nghĩ tới ngồi dậy.
"Vừa rồi là ai khóc nức nở?"
"Anh, hèn hạ, hai tên đàn ông các người lừa gạt một cô gái nhỏ, bẽ mặt hay không."
"Đừng bảo tôi hèn hạ, nếu không tôi sẽ lập tức làm chuyện hèn hạ, không tin cô liền thử xem."
Nam Cung Diệu nói, lấy súng trên người ra, chuẩn bị thu lại, Mộ Hi nhìn thấy, sợ đến mặt trắng bệch , đứng dậy.
"Anh, anh không hẹp hòi như vậy chứ? Nói anh vài câu anh liền muốn giết người diệt khẩu."
Mộ Hi sợ tới mức ngã ra sau.
"A - - "
Ngay lúc Mộ Hi từ trên giường rơi xuống, Nam Cung Diệu ôm lấy cô.
"Nhớ kỹ, tôi sẽ không giết phụ nữ, ta chỉ biết ngủ với phụ nữ."
"Lưu manh."
"Ta không thể có lỗi với danh xưng cô đưa, hôm nay tôi sẽ lưu manh cho cô xem."
Nam Cung Diệu hung hăng hôn Mộ Hi.
"Bởi vì cô vì tôi chảy nước mắt, hiện tại tôi muốn ban thưởng cho cô thật tốt."
Nam Cung Diệu hung dữ nhìn Mộ Hi, ai ngờ thời điểm nguy cấp.
"Nếu anh dám cưỡng bức tôi, tôi liền làm cho anh biến thành thái giám, sự lợi hại của tôi anh cũng biết , bất quá, anh còn có lựa chọn, anh có thể đổi ban thưởng đặc biệt thành tiền mặt không?"
Mộ Hi lời nói thực sát phong cảnh, nhưng là, Nam Cung Diệu thích cô thẳng thắn, có rất nhiều phụ nữ đều là yêu tiền của anh, các cô ấy mặt ngoài không đề cập tới tiền, nhưng là trong mắt hướng tiền làm chuẩn , Mộ Hi mặc dù muốn tiền, nhưng ánh mắt cô lại lộ ra một loại chân thật gì đó, thứ này hết sức trân quý, đây là thứ người khác không có.
"Không được."
Nam Cung Diệu lại một lần nữa ôn nhu hôn lên Mộ Hi.
Chương 58: Mộ Hi Quá Giả Tạo, Khắc Tinh Của Tổng Giám Đốc
Trong lòng Mộ Hi hết sức sợ hãi, vì cái gì cô không phản kháng, chẳng lẽ cô cũng muốn như những người phụ nữ kia của anh sao? Nghĩ tới đây, Mộ Hi cực kỳ bực bội, giậm chân một cái, liều chết dẫm lên chân Nam Cung Diệu.
"A - - "
Bởi vì Mộ Hi còn chưa có cởi giày, cô bị Nam Cung Diệu bế vào, sau đó lại bị ném lên giường, liên tục không có cơ hội cởi giày, mà Nam Cung Diệu đi chân không, vì khi anh vừa mới móc súng lục ra, Mộ Hi nhìn thấy anh đã cởi giày, cho nên một cước này giẫm vô cùng đau đớn.
"Tôi lập lại lần nữa, tôi không làm phụ nữ của anh."
Nam Cung Diệu bị làm cho choáng váng, vừa mới bắt đầu rõ ràng cô thích anh hôn, tại sao đột nhiên lại nổi giận, đúng là bà điên.
"Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ, mà cô? Phải ngủ cùng tôi."
Nam Cung Diệu tức giận đến tái mặt, cái người phụ nữ vô lý này, quá giả tạo, lại cực kỳ sát phong cảnh.
"Tổng giám đốc đại nhân, bây giờ là ban ngày, anh muốn ngủ sao?"
"Ngày hôm qua tôi ngủ không ngon, cho nên bây giờ cô phải làm thêm giờ, nhanh đi thay quần áo, nếu không tôi giúp cô thay cũng được."
"Anh, không thể nói lý, không hiểu sao cả, không phải anh nói là có phụ nữ ngủ cùng anh sao? Bây giờ anh gọi cô ta đến đi." Mộ Hi còn nhớ rõ sáng sớm Nam Cung Diệu nói, anh có phụ nữ ngủ cùng.
"Người phụ nữ sáng nay tôi nói chính là cô, chẳng lẽ mỗi tháng tôi cho cô nhiều tiền như vậy là chỉ ngắm nhìn."
"Anh thật hèn hạ, tôi nói vì sao tiền lương lại cao như vậy? Hóa ra còn phải ngủ cùng anh, có thể, nhưng chỉ là ngủ, không thể có gì khác, anh hiểu chứ?"
"Ít nói nhảm đi."
Mộ Hi không còn cách nào, bởi vì cô cực kỳ cần số tiền này, vì em gái nhẫn nhịn, chỉ cần vì em gái cái gì cũng đáng giá. Cô đổi xong quần áo đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Nam Cung Diệu đã chui vào chăn.
"Hừ, đáng ghét, vì cái gì lúc trước anh không nói là còn phải giúp anh ấm giường?"
Mộ Hi giận dỗi chui vào trong chăn, quay người đi, đưa lưng về phía anh, trên người Mộ Hi truyền đến cảm xúc ấm áp, làm trong lòng của Nam Cung Diệu cảm thấy khác thường, trong lòng thầm mắng, đáng chết khi nào thì mình không thể bình tĩnh như vậy, chạm vào một tý, trong lòng liền ngứa ngáy.
"Quay người lại đây." Nam Cung Diệu lạnh lùng ra lệnh cho Mộ Hi.
"Quay thì quay, ai sợ ai."
Mộ Hi nói thầm vặn vẹo giống như con sâu, quay lại cực kỳ chậm, dù sao trước mắt người này là người đàn ông, một người đàn ông dáng dấp rất tốt, một người có lúc khiến phụ nữ mê muội.
Mộ Hi xoay người lại, hai người cách nhau rất gần, cách áo ngủ thật mỏng, thân thể Mộ Hi mềm mại ấm áp, khiến thân thể của Nam Cung Diệu có chút phản ứng, cảm giác rất tuyệt vời, mà mùi thơm đặc biệt từ thiếu lại nhè nhẹ chiu thẳng vào cánh mũi.
Một trận cảm giác khác thường từ dưới bụng nhỏ lan qua toàn thân, quả thực người phụ nữ này chính là khắc tinh của anh, không cho đụng chạm, vẫn còn liên tục bị cô hấp dẫn.
Không nghĩ tới là Nam Cung Diệu còn chưa có ngủ, vậy mà Mộ Hi lại đã tiến vào mộng đẹp. Khiến Nam Cung Diệu tức giận vò đầu bứt tai, đáng giận, nhanh như vậy đã ngủ mất, vốn định dùng mỹ nam kế dụ hoặc con nhím ngốc này, không có nghĩ rằng lại ngủ thiếp đi! Chỉ sợ trên thế giới này cũng chỉ có cô đối mặt với người đẹp trai như anh mà còn ngủ ngon như vậy! Thật sự là người phụ nữ kỳ lạ!
Không nghĩ tới khi Mộ Hi ngủ không có kháng cự anh, thân thể của cô lại còn co xát lên người anh, hai tay thế nhưng không có tự giác nâng lên, ôm chặt lấy eo thon tinh tráng của anh.
Bởi vì hai người thân cận quá mức, hầu kết của Nam Cung Diệu không ngừng lên xuống, trong miệng có chút khô nóng, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, không nghĩ tới khi mình nghe được tiếng nuốt nước miếng, đáng chết, lại muốn dày vò.
Mộ Hi ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng vô cùng ỷ lại, khiến Nam Cung Diệu nhìn thấy có chút mê muội, con nhím này thật sự rất đẹp mắt, bộ dáng ngủ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Vì vậy, nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó đứng dậy, thật sự nếu không rời khỏi người cô, rất khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com