Chương 71
Chương 71 (1): Tổng Giám Đốc Trở Thành Món Ăn Của Mộ Hi (1)
"Đây là dành cho em, vừa vặn chỉ có nó mới có thể cứu em, chẳng lẽ em muốn vong ân bội nghĩa, Hi."
Nam Cung Diệu cố ý gọi yêu Mộ Hi, mặt Mộ Hi hồng hồng một chút.
"Buồn nôn."
"Tôi buồn nôn? Không biết là, hôm nay nếu như không phải là ý chí của tôi kiên định, thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu em lừa gạt cứng rắn thượng. Lúc trước là tôi mạnh bạo, hôm nay tôi lại thành món ăn của em rồi."
Nam Cung Diệu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, lúc này cuối cùng cô cũng thuộc về anh, lần đầu tiên quý giá của cô vừa bị anh đoạt được, nói thật, bên trong thật sự rất chặt, chặt đến nỗi anh không nhúc nhích được, may mắn thay anh tràn đầy kinh nghiệm, nếu không nhiệt độ bên trong cao muốn chết.
Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu nhìn cô không chớp mắt, trong lòng hết sức thẹn thùng, người đàn ông này còn được tiện nghi khoe mẽ, hừ! Chính mình bị như vậy còn không phải là bị anh làm hại. Bất quá ngẫm lại cảm giác vừa rồi thật sự rất tốt, thì ra bên trong người đàn ông kia nhiều chức năng như vậy.
Hiện tại Mộ Hi và Nam Cung Diệu đều trần trụi nằm một chỗ, bấy giờ sờ thân hình của anh thì ra đẹp như vậy, trước ngực và sau lưng đều có da thịt, cảm giác vừa tráng kiện vừa gợi cảm. Vừa nhìn chính là người thường xuyên rèn luyện.
Lúc này Mộ Hi cũng có chút lưu luyến cái ôm của người đàn ông này, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với đàn ông, mùi trên gười đàn ông này thật dễ ngửi. Cô có chút si mê nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức.
"Như thế nào nhanh như vậy liền yêu tôi?
Nam Cung Diệu hết sức tự tin nói, dọa Mộ Hi say mê đến mức thoáng cái mở mắt ra, biết rõ vừa rồi có hơi quên mình, nhưng lúc cô nhìn thấy vẻ mặt tự tin kia của Nam Cung Diệu, tính cách quật cường xui khiến cô không thể cúi đầu.
"Yêu anh? Hừ! Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!"
Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi lại khôi phục quật cường và ngang tàng bạo ngược như trước kia, trong lòng có chút yên tâm.
"Người phụ nữ khẩu thị tâm phi, đôi mắt của em đã bán đứng em, có thể nhìn ra được em rất yêu tôi."
Mộ Hi càng không thừa nhận, Nam Cung Diệu càng muốn biết trọng lượng của mình trong lòng người phụ nữ này, nếu như không phải vì chuyện hôm nay, Mộ Hi chắc là sẽ không cho anh, anh hiểu được, vì trong lòng người phụ nữ này có người đàn ông khác.
"Làm ơn, không cần tự kỷ như vậy được không, hôm nay tôi không có cách nào, mới có thể thất thân cho anh, nói đi nói lại, nếu như không phải vì anh, làm sao tôi sẽ bị bắt cóc? Như thế nào lại tiện nghi cho anh rồi."
Những lời Mộ Hi nói chọc giận Nam Cung Diệu, con nhím đáng giận trở mặt liền không nhận người, nghĩ muốn ăn sạch sẽ, bất quá cô nói không sai, là mình liên lụy cô, chẳng lẽ cô không có một chút thích với mình?
"Đáng ghét, em biết hậu quả chọc giận tôi chứ? Từ giờ trở đi, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn, tôi không cho phép em có quan hệ mập mờ với bất kì người đàn ông nào, nếu không, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết."
Những câu Nam Cung Diệu nói là lời trong lòng, trong giọng nói lộ ra ngang ngược, nhưng Mộ Hi không thích bị người khác uy hiếp như vậy, đúng, đây là uy hiếp.
"Tôi khinh, dựa vào cái gì anh có thể có nhiều phụ nữ như vậy, mà tôi nhất định chỉ có một người mình anh, vậy không công bằng, Nam Cung Diệu, anh nghe kỹ cho tôi, từ giờ trở đi, anh là người đàn ông của tôi, người đàn ông của Mộ Hi tôi, chỉ cần anh dám tìm phụ nữ ở bên ngoài, tôi liền ra ngoài tìm đàn ông, không tin anh thử xem."
Mộ Hi bởi vì kích động chính mình chẳng biết đã đứng lên lúc nào, hai tay chống nạnh, mắt to nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu vẫn nằm như cũ, còn học giọng điệu của Nam Cung Diệu dạy dỗ anh.
Nam Cung Diệu không nói gì, mà thưởng thức một màn trước mắt, làn da trắng toàn thân, mái tóc đen nhánh, còn có hai quả nho tròn phía trước, phía dưới lại cực kỳ khủng, một tòa núi nhỏ đen sẫm, cảnh tượng như vậy, người phụ nữ này vậy mà còn hai tay chống nạnh, trừng mắt to dạy dỗ người, điệu bộ và vóc người này không che, cảnh này người này thật sự là cẩu huyết.
Mộ Hi chợt phát hiện mình làm sao từ trong chăn chạy ra ngoài, mà người đàn ông này đang ở trước mắt nhìn cô.
"Hắt xì, hắt xì, hắt xì..."
Mộ Hi cảm thấy một trận mát lạnh, hắt xì lên, cô vội vã chui về chăn, thân thể Nam Cung Diệu vô cùng ấm áp, mà Mộ Hi vì đứng một hồi bên ngoài, thân thể rất lạnh.
Đôi mắt to hiện lên suy nghĩ xấu xa trong đầu, thế là dùng thân thể lạnh lẻo của mình dán lên thân thể ấm áp của Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu nhất thời không hiểu nổi ý tưởng của con nhím này, vừa rồi còn diễu võ dương oai chửiuảnh, lúc này lại yêu thương nhung nhớ, tình huống gì? Chấn động quá lớn?
"Này, người đàn ông này, anh cũng đừng đa nghi, hiện tại anh là đàn ông làm ấm giường của tôi, nhớ kỹ nếu anh dám ra ngoài tìm phụ nữ, tôi liền ra ngoài tìm đàn ông. "
Kỳ thật chính Mộ Hi cũng không biết tại sao phải nói như vậy? Có lẽ cô giống những người phụ nữ khác trong lòng người đàn ông này, chỉ vui đùa một chút, cho nên cô không cam lòng, mới nói như vậy, cho mình một công đạo hư cấu, nhà có tiền như thế, làm sao sẽ mặc kệ cô sắp xếp, hơn nữa anh có nhiều tình nhân như vậy, làm sao anh có thể sẽ vì thư ký nhỏ này tuân thủ uy hiếp không ó ý nghĩa này! Mình còn quá ngây thơ rồi! Vốn cho là lần đầu tiên của mình sẽ giữ cho người đàn ông mình yêu, không nghĩ tới nhanh như vậy liền mất rồi.
Nam Cung Diệu nhìn ra trong đầu cô đang nghĩ chuyện gì, nên không quấy rầy cô, mà bàn tay thưởng thức ngực Mộ Hi, một trận ngứa kéo Mộ Hi đang suy tư trở về.
Tay Mộ Hi vỗ vào trên mu bàn tay Nam Cung Diệu.
"Anh đang làm gì thế?"
"Tôi nghĩ muốn em."
Nam Cung Diệu phía dưới đã nhô lên, nên nói chuyện đã thay mùi.
"Anh - - "
Mộ Hi bị Nam Cung Diệu nói thoáng cái lại đỏ mặt, người đàn ông này thật không biết ngại, giọng nói của Nam Cung Diệu tràn đầy mạnh mẽ, giống như hiên tại liền muốn.
Lúc Mộ Hi không biết làm sao cho phải, trong phòng vang lên chuông điện thoại di động, cẩn thận nghe.
"Ơ? Đây không phải là chuông điện thoại di động của tôi sao? Tại sao lại ở chỗ này?"
Mộ Hi lầu bầu lẩm bẩm tìm tiếng chuông, tại sao ở trong áo ngoài của Nam Cung Diệu? Cũng không nghĩ nhiều, vì điện thoại gọi đến hiện thị là em gái, vội vàng nhận.
"Em gái."
"Chị, em nhớ chị."
"Em gái, em phải chăm sóc mình thật tốt, hai ngày này chị trở về xem em và mẹ..."
Mộ Hi rất nghiêm túc nói chuyện điện thoại, thân thể không khỏi cảm giác có chút lạnh, nhưng bây giờ không thể nằm trong chăn nữa, sợ ngộ nhỡ Nam Cung Diệu lên tiếng, bị em gái nghe được, nhưng, một tay cầm điện thoại di động cũng mặc không được quần áo, đúng lúc này một thân thể ấm áp ôm cô từ phía sau, lập tức cảm thấy rất ấm áp.
Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau. Trong lòng không khỏi một trận đau lòng, một chút bản lĩnh như vậy, thân thể của cô cứ như vậy lạnh buốt, xem ra thể chất của cô thật không tốt, lại nghĩ tới bác sĩ đã nói qua cô suy dinh dưỡng nghiêm trọng, trong lòng lại càng thương tiếc, vì vậy ôm chặt hơn, Mộ Hi nói chuyện điện thoại cũng không thể chuyên tâm.
Loại cảm giác da thịt thân thiết này hết sức kỳ diệu, mình hết sức thích.
Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi khẽ nhíu mắt lại, biết rõ cô gái nhỏ bị mình giật điện, vì vậy, anh cũng bắt đầu tiến công chỗ ấy sâu một chút.
"A - - "
Mộ Hi vì thân thể phản ứng, không cẩn thận a một cái.
"Chị? Làm sao vậy?" Mộ Đồng quan tâm hỏi.
"A, em gái, vừa rồi chị nấu nước, mở bình ra, chị quên tắt lửa."
Mộ Hi vội vàng giải thích, cô dùng sức kiềm chế mình duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng người đàn ông phía sau thật lợi hại, nụ hôn của anh mỗi khi đến một chỗ đều vô cùng thoải mái.
Nam Cung Diệu mê luyến thân thể này, người phụ nữ này, còn có cái mông siêu gợi cảm này, thật sự là đàn hồi mười phần, vừa tròn vừa vểnh lên, cực phẩm.
Mộ Hi cảm giác mình có chút mất khống chế, vì vậy dùng con mắt hung hăng trừng Nam Cung Diệu, hy vọng anh thu tay lại, vô dụng, lúc này Nam Cung Diệu đã toàn thân đốt nóng, sao có thể tắt lửa.
"Chị, lúc nào chị cũng sơ ý như vậy, về sau nấu nước, không được rời khỏi, nước sôi, phải lập tức tắt lửa, an toàn quan trọng nhất, nếu không rất nguy hiểm."
Mộ Đồng thiện ý nói cho Mộ Hi, cô cũng là không yên tâm an ủi chị gái.
"Đúng vậy, em gái, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm, nhất là dễ dàng - - lửa."
Mộ Hi hung dữ nhìn Nam Cung Diệu nói, ý là anh rất nguy hiểm.
"Chị, tổng giám đốc các chị đối với chị tốt không?"
Vấn đề Mộ Đồng hỏi thật đúng lúc, kêu Mộ Hi làm sao trả lời đây! Tổng giám đốc này hiện tại giống như là một con chó động dục, đang cả người mạnh mẽ gặm mình. Nhưng nếu như không nói, em gái sẽ lo lắng, vì vậy, cắn răng một cái.
"Em gái, tổng giám đốc của chị là ông già, đi đường cũng phải chống gậy, miệng lão đầy răng giả, cười một tiếng mặt đầy nếp nhăn, lớn lên giống con tinh tinh đen, bất quá chính là đối với người độc ác - - tốt."
Mộ Hi cố ý nói như vậy, cô cố tình chọc giận Nam Cung Diệu, ai kêu anh giậu đổ bìm leo!
Nam Cung Diệu sau khi nghe được, không nói lời nào, vì anh cũng là sợ em gái nhỏ bên kia nghe được âm thanh. Vì vậy, anh đổi phương thức trừng phạt cô, anh dán thật chặt thân thể Mộ Hi từ phía sau, dùng lão nhị chống đỡ thân dưới Mộ Hi, hai tay nắm lấy viên thịt phía trước, miệng nhẹ nhàng cắn vành tai Mộ Hi.
"A - - "
Mộ Hi lại một lần kêu ra tiếng đến, em gái lại nghe được.
"Chị, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"A, không phải, chị rất tốt, chỉ là, đồng nghiệp của chị nuôi một con chó nhỏ, nó liếm chị, ngứa quá!"
Nam Cung Diệu không nói gì, người phụ nữ này miệng lưỡi thật độc ác, lúc thì nói anh là lão già, lúc thì nói anh là con chó con, Nam Cung Diệu tà mị cười, cô gái nhỏ này hết sức kích thích, thú vị, cô và người phụ nữ mười năm trước hoàn toàn khác nhau, người phụ nữ này miệng độ ác, nhưng tâm không độc ác, từ khi cô xin tha cho Cao Huy kia, cũng có thể thấy được cô có một trái tim thiện lương. Đối với người thương tổn mình cũng có thể tha thứ, nội tâm của cô và bề ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù Mộ Hi ngoài miệng là trút giận, nhưng Nam Cung Diệu ngoài miệng cũng trút giận, anh từ phía sau chuyển tới phía trước cắn ngực Mộ Hi một cái, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, Mộ Hi có chút không chống đỡ được.
"Con chó nhỏ đáng ghét, tránh ra."
Mộ Hi dùng sức đẩy Nam Cung Diệu, nhưng vô dụng, bởi vì hiện tại Nam Cung Diệu đã chuyển tới phía trước, gắt gao để ở bộ phận mềm mại của Mộ Hi, mắt ưng tà mị nhìn Mộ Hi, ý là cô còn dám nói lung tung, anh liền đi vào, Mộ Hi hiểu ý của anh.
"A, em gái, chị cúp trước, con chó nhỏ này hình như đói bụng, chị rảnh sẽ về nhà."
"Được, tạm biệt chị."
Mộ Hi cúp điện thoại, hít sâu một hơi, giận dữ trừng Nam Cung Diệu.
"Anh thật là quá đáng, không thấy tôi đang nghe điện thoại sao? Em ấy là em gái tôi, nếu như bị em ấy biết tôi liền thảm!"
Mộ Hi gấp đến độ không ngừng giậm chân, nếu như bị em gái biết, em gái nhất định sẽ đau lòng, nên vừa rồi thật nguy hiểm.
"Tôi đói bụng." Nam Cung Diệu không giải thích được một câu, giống như Mộ Hi nói không có quan hệ gì với anh!
"Được, tôi đi nấu cơm, gặp được anh thật sự là xúi quẩy!" Mộ Hi hết sức bất đắc dĩ.
Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu nói đói bụng, kỳ thật cô cũng có chút đói, từ khi bị bắt cóc, vẫn chưa ăn gì.
"Là ở đây đói."
Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới, làm vẻ mặt hết sức vô tội.
"Anh - - "
Mộ Hi biết lại bị lừa, giận đến miệng ngậm chặt, phồng má, trừng mắt.
Nam Cung Diệu ôm cô qua, in lên môi của anh, thì thầm bên tai Mộ Hi.
" Lần vừa rồi không tính, hiện tại tôi muốn chăm chú nghiêm túc muốn em, em là món ăn của tôi."
"Anh thả tôi ra, trên thế giới tại sao có loại đàn ông như anh, được voi đòi tiên, biết anh xem như tôi gặp xui tám đời, vừa rồi tại sao không tính?" Mộ Hi cảm giác được anh tiến công, lập tức có chút hoảng loạn.
" Lần vừa rồi, là lần đầu tiên của em, tôi sợ làm đau em, tôi không có dùng bản lĩnh thật sự."
Nam Cung Diệu thì thầm bên tai Mộ Hi, làm Mộ Hi mơ mơ màng màng, cái gì? Đây còn có bản lĩnh thật sự và bản lĩnh giả sao? Vừa rồi cảm thấy anh rất lợi hại, chẳng lẽ đây không phải là bản lĩnh thật sự? Nha! Vậy nếu dùng bản lĩnh thật sự mình còn có thể sống không?
"Không được, nếu anh dùng bản lĩnh thật sự, tôi sợ đau!" Mộ Hi nhỏ giọng trả lời.
"Đứa ngốc, làm sao tôi cam lòng làm đau em, bây giờ em đã rách màng, sẽ không đau, em sẽ rất thoải mái, HI." Lời Nam Cung Diệu nói giống như mang theo sóng điện nhỏ, khiến Mộ Hi tê dại một hồi.
Chương 71 (2): Tổng Giám Đốc Trở Thành Món Ăn Của Mộ Hi (2)
Mộ Hi nghe lời Nam Cung Diệu nói, cô bị mê hoặc, xong rồi, loại tình độc! Trong lòng muốn cự tuyệt anh, thân thể lại yếu ớt ngồi vào lòng Nam Cung Diệu, không thể phủ nhận, người nam nhân này rất quyến rũ, thân thể của anh cũng hết sức khỏe đẹp.
"Hi, em rất ngon, tôi thích."
Nam Cung Diệu ôn nhu nói, bây giờ anh không phải giúp cô dập lửa, lúc này đây anh muốn để lại nhiều tốt đẹp hơn cho cô, không có phụ nữ nào có thể chống lại sức hấ dẫn của anh, chết tiệt, vậy mà anh lại muốn dùng mỹ nam kế quyến rũ người phụ nữ này!
Nhưng, vì đoạt được trái tim cô, anh cho rằng đáng giá...
Rất lâu, hai người đều lười nhát nằm trên giường, giống như một đôi vợ chồng mới cưới, hưởng thụ yên tĩnh sau khi triền miên.
"Ùng ục, ùng ục."
Trong phòng hết sức yên tĩnh, bụng Mộ Hi kêu hai tiếng ùng ục, vốn là Nam Cung Diệu ngủ say chợt mở hai mắt ra.
"Hi, em đói bụng?"
Trải qua hai lần triền miên, Mộ Hi đã quen Nam Cung Diệu kêu cô là Hi.
"Uhm." Mộ Hi nhỏ giọng uhm một cái, có vẻ rất yếu, vốn là cô suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lại từng bị bắt cóc, bị Nam Cung Diệu gặm hai lần, cô đã không còn sức, cảm giác toàn thân đều đau, nhất là phía dưới, dùng tay nhẹ nhàng sờ, đều sưng lên, mặt không khỏi có chút hồng.
Nam Cung Diệu nhìn thấy sắc mặt Mộ Hi vốn có chút tái nhợt, vì sao lại khẽ đỏ lên một chút, còn phát hiện bàn tay cô để phía dưới, chẳng lẽ là còn muốn?
"Như thế nào? Nghiện ?"
"Nào có, người ta cảm giác chỗ đó có chút đau nhức, vừa sờ thì ra đều đã sưng lên."
Mộ Hi có chút ngượng ngùng nói, nếu như không nói thật, Nam Cung Diệu sẽ cho là mình thật sự lại muốn, nên vẫn là nói thật.
"Ha ha..."
Nam Cung Diệu nghe cười to, thì ra cô non nớt như vậy, mới hai lần liền sưng lên.
"Anh - - cười cái gì, người ta đã sưng lên anh còn không biết xấu hổ cười, còn không phải là anh làm hại!"
Mộ Hi có chút thẹn quá hoá giận, đá tới đá lui lung tung trong chăn.
"Đừng động, nếu không, tôi sẽ làm một lần nữa."
Nam Cung Diệu hung dữ nhìn Mộ Hi, tiểu yêu tinh này thật là đáng yêu.
Mộ Hi biết rõ anh nói được là làm được, vì vậy ngoan ngoãn nằm lỳ trên giường, lúc này bụng lại kêu ùng ục. Kỳ thật Mộ Hi đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, trong bụng trống trơn không có gì.
"Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Nam Cung Diệu nhìn vóc người Mộ Hi hơi gầy có chút đau lòng, vì vậy, thúc giục cô rời giường. Vừa nói đi ăn cơm, Mộ Hi lên tinh thần, sớm chờ anh nói đi ăn cơm!
"Tôi đi tắm trước."
Mộ Hi nìn thấy Nam Cung Diệu chuẩn bị đi tắm, vì vậy cô thật nhanh đoạt trước một bước xông vào phòng tắm, toàn thân đều là mùi trên người Nam Cung Diệu, còn có loại mùi gì đó, cô muốn rửa sạch mình rồi mới đi ăn cơm.
Nam Cung Diệu vừa nhìn, người phụ nữ này dám đoạt phòng tắm của anh, bên cạnh phòng ngủ còn phòng tắm, Nam Cung Diệu không vào, mà trực tiếp vào phòng tắm Mộ Hi vừa vào.
"A, anh vào đây làm gì? Tôi xong ngay, chỉ qua loa một chút."
Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu cũng vào, vội vàng nói anh biết, mình xong ngay, hy vọng anh chờ một chút.
"Cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian."
Mộ Hi nhìn bộ dáng anh chăm chú, không nói gì nữa, mà tốc độ nhanh hơn. Cô không dám nhìn Nam Cung Diệu, cho dù là phát sinh quan hệ, cô cũng xấu hổ nhìn, cúi đầu nhanh chóng thoa sữa tắm.
Nam Cung Diệu bật vòi nước phía dưới, anh và Mộ Hi mặt đối mặt, phòng tắm mặc dù rất lớn, nhưng anh cảm giác cách Mộ Hi rất gần, tay anh xoa xoa trên người, ánh mắt lại liếc Mộ Hi, chỉ thấy phía dưới Mộ Hi vốn là đen, bây giờ phía trên tất cả đều là bọt, thế nhưng thành màu trắng, biến thành một ngọn núi tuyết nhỏ, đồ sộ, xinh đẹp.
Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu ánh mắt quét tới quét lui trên người cô, cô nhanh chóng rửa sạch bọt, cầm khăn tắm liền đi, trước khi đi nói một câu: "Tôi tắm xong rồi, anh cứ tiếp tục."
Hết thảy nhìn như rất tự nhiên, kỳ thật, tim Mộ Hi cũng đã nhanh nhảy đến cổ họng, tắm cùng đàn ông như vậy, nằm mơ cũng chưa bao giờ gặp, thế nhưng xảy ra trong hiện thực, thật không thể tưởng tượng nổi!
Nam Cung Diệu đi ra từ trong phòng tắm, Mộ Hi đã mặc quần áo tử tế, ngồi trước máy vi tính, viết gì đó, phát hiện Nam Cung Diệu đi ra, vội vàng đóng máy tính, chính là một động tác như vậy cũng bị Nam Cung Diệu nhìn thấy, vì sao cô gái nhỏ này nhìn thấy anh đi ra vội vàng tắt máy tính, chẳng lẽ cô có bí mật gì?
Nam Cung Diệu tỏ ra hết sức tự nhiên, mặc dù trong lòng rất tò mò trong máy tính của cô rốt cuộc có gì? Nhưng cũng không thể hiện trên mặt.
"Muốn ăn gì?"
Giọng nói Nam Cung Diệu lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, đây giống như đã trở thành một thói quen, gần đây anh thường xuyên cười khi ở cùng với Mộ Hi, đây đã là tiến bộ rất lớn. Bởi vì nhiều năm như vậy anh vẫn là trải qua như thế, lạnh như băng.
"Tùy ý, có thể ăn no là được."
Lời Mộ Hi nói, khiến Nam Cung Diệu đang mặc quần áo nhìn về phía cô, cô không có yêu cầu đối với ăn uống, xem cách cô mặc quần áo cũng thoải mái, dưới chân vẫn là đôi giày thể thao bạc màu, mỗi tháng cô cũng có tiền lương chừng hai mươi vạn, chẳng lẽ cô không muốn bỏ tiền ra?
Phụ nữ đều thích đẹp, vì sao cô không muốn như vậy? Nói như thế nào thì hiện tại cô cũng là người phụ nữ của mình, cho nên cơm nước xong nhất định phải đưa cô đi mua quần áo, cẩn thận nghĩ lại, nếu như đột nhiên mua quần áo cho cô lại sợ đả thương lòng tự trọng quật cường của cô.
Vẫn là đi ăn cơm trước rồi nói sau! Cô nhất định đói bụng lắm.
Mộ Hi ngồi trên chiếc xe sang trọng của Nam Cung Diệu, mặc dù cô không biết về xe, nhưng nhìn ra đây tuyệt đối là xe tốt.
Nam Cung Diệu đưa co đến một nhà hàng rất xa hoa, bên trong thức ăn Trung Quốc và Phương Tây đều có, như vậy Mộ Hi muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, anh muốn bồi bổ cho Mộ Hi một chút.
"Đi tìm chỗ ngồi, tôi đến ngay."
Nam Cung Diệu là khách quen ở đây, anh dặn nhà hàng đem đến ba món ăn Trung Quốc ngon nhất, còn có cơm Tây cũng tới ba phần, vì sao phải ba phần, bởi vì anh biết rõ Mộ Hi có thể ăn. Anh ăn một phần là đủ rồi, hai phần khác cho Mộ Hi ăn.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ sinh bưng món ăn lên đây, Mộ Hi vừa nhìn là cơm Tây, nhướng mày, không thích, từ nhỏ ăn món ăn Trung Quốc, không có một chút hứng thú với mùi vị cơm Tây, Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi, nở nụ cười, may mắn còn có đồ ăn Trung Quốc.
Lại một lát sau, đồ ăn Trung Quốc bưng lên, ánh mắt Mộ Hi sáng lên, tốt nha, tất cả đều thơm ngon.
"Nhanh ăn đi."
Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi rất thích, anh yên tâm.
"Ngon như vậy, tôi đều không bỏ được, như tác phẩm nghệ thuật, ăn có chút đáng tiếc!"
Mộ Hi cười hì hì nói, nhìn Nam Cung Diệu ăn từng miếng từng miếng cơm Tây, mà cô lại ở một bên ngồi ngớ ngẫn với món ngon.
"Mặc kệ, chỉ cần có thể no bụng là được."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, kỳ thật trong lòng không nhịn được cười, người phụ nữ này, thật sự quá đáng yêu, không phải một chút việc, thế nào có nhiều xúc động như vậy!
Nhìn thấy Mộ Hi vẫn không đành lòng ăn hết những món ngon kia, trong lòng Nam Cung Diệu có chút thiếu kiên nhẫn.
"Mau ăn, tôi bề bộn nhiều việc."
Lại là một câu lạnh lùng, Mộ Hi nghe được còn học anh nói chuyện: Mau ăn, tôi bề bộn nhiều việc, nói xong tự mình cũng nở nụ cười.
Không nghĩ tới tiếng cười của mình có chút vang dội, dẫn tới người chung quanh nhìn chằm chằm, hù dọa cô vội vã che miệng lại, dừng tiếng động.
Bởi vì tiếng cười của cô dẫn tới một người đàn ông nhìn chăm chú, đương nhiên Mộ Hi không phát hiện, nhưng, Nam Cung Diệu luôn luôn nhạy bén sớm cảm giác được, anh không có thể hiện ra ngoài, vẫn yên tĩnh ăn cơm.
"Rất xin lỗi, tao phải ăn mày, bởi vì tao thật sự rất đói bụng, cho nên tao phải no bụng trước."
Mộ Hi độc thoại với mâm thức ăn, không tình nguyện gắp một khối trong mâm nhét vào trong miệng.
"Nha, không nghĩ tới mày không chỉ nhìn đẹp mắt, mà còn ăn rất ngon, vậy tao liền không khách khí nha?" die-nda-nle-quy-don
Mộ Hi ăn từng ngụm từng ngụm, ăn quá ngon, lòng Nam Cung Diệu nhìn có chút chua xót, những thứ cơm này anh đều đã ăn chán, nhưng Mộ Hi lại khen không dứt miệng. Vì vậy, anh quyết định về sau thường xuyên đưa cô đến.
Lúc Mộ Hi ăn nhiệt tình.
"Hi?"
Người nói chuyện là Hàng Thiên Vũ, anh cũng tới đây ăn cơm, vừa nghe được tiếng Mộ Hi cười, phát hiện cô. Hàng Thiên Vũ nhìn thấy Mộ Hi giống như rất vui vẻ, hơn nữa ánh mắt Nam Cung Diệu ở bên cạnh nhìn Mộ Hi tràn đầy yêu thương, mặc dù anh tỏ ra rất lạnh lùng, nhưng trong lòng anh có Mộ Hi, đây là trực giác của người đàn ông.
Hàng Thiên Vũ không ngừng do dự có nên tới không, khó khăn lắm mới nhìn thấy cô, không thể vứt bỏ cơ hội này, vì vậy, to gan đi đến.
Mộ Hi nghe được giọng nói này, nhiều năm như vậy chính mình vẫn ghi nhớ sâu đậm giọng nói này, cô không ngẩng đầu liền biết là ai gọi cô?
"Hi, cuối cùng anh cũng gặp được em, gần đây anh sắp điên rồi, vì sao em trốn anh?"
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Mộ Hi bị nghẹn, cô vẫn không ngẩng đầu lên, cô không dám nhìn Hàng Thiên Vũ, cô sợ mình dao động.
Hàng Thiên Vũ ngồi vào bên cạnh Mộ Hi, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, ôn nhu nói: "Mau, uống nước liền tốt rồi."
Hàng Thiên Vũ bưng nước lên định cho Mộ Hi uống.
"A, học trưởng, trùng hợp như vậy, khụ khụ... Lại gặp mặt, em tự mình có thể, cám ơn."
Mộ Hi nhận ly nước, uống một ngụm, vụng trộm liếc Nam Cung Diệu ngồi đối diện một cái, chỉ thấy anh vòng hai tay trước ngực, dựa lưng vào trên chỗ ngồi, mắt nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt kia lạnh chết người, giống như một thanh đao lạnh giá chém đến bên này. Mộ Hi hít một hơi khí lạnh.
Nha, người đàn ông này lại phóng ra bom băng vô hình, thực không hiểu nổi Hàng Thiên Vũ tìm là cô, Nam Cung Diệu tức giận cai gì, không giải thích được!
"Hi, em làm sao vậy? Vì sao trở nên xa lạ như vậy? Chẳng lẽ em không yêu anh ?"
Nhìn ra Hàng Thiên Vũ rất đau khổ, anh nhìn chằm chằm Mộ Hi, hy vọng có thể biết rõ đáp án, nhưng Mộ Hi cái gì cũng không nói, chỉ liên tục lắc đầu.
"Hàng Thiên Vũ, anh nháo đủ chưa?"
Nam Cung Diệu gầm nhẹ, Hàng Thiên Vũ căm tức nhìn anh, chính là tà ma đáng chết này chiếm lấy Mộ Hi của anh, Nam Cung Diệu nhìn ra từ trong ánh mắt của Hàng Thiên Vũ cũng không sợ anh, người con trai này nhìn giống như vị công tử, không nghĩ tới còn rất có gan dạ, biết rất rõ anh là ai, còn dám nhìn anh như vậy, không khỏi có chút bội phục người con trai gan dạ sáng suốt này, khó trách Mộ Hi sẽ...
Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, anh không cho phép trong lòng người phụ nữ của mình có người khác.
"Tôi biết rõ anh là ai? Có phải anh uy hiếp Mộ Hi đi theo anh không, anh rốt cuộc muốn thế nào, mới buông tha cho cô ấy?"
Hàng Thiên Vũ biết tính tình Nam Cung Diệu, cho nên ấn tượng với anh rất xấu, anh tin Mộ Hi nhất định có oan ức, hoặc là bị bức ép.
"Buông tha cô ấy? Không thể nào."
"Anh có nhiều phụ nữ như vậy, vì sao còn có miễn cưỡng cô ấy?"
Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ nói, vì sao người đàn ông này muốn đoạt Mộ Hi của anh, anh ta đã có nhiều phụ nữ như vậy!
"Miễn cưỡng?" Nam Cung Diệu nghe được hai chữ miễn cưỡng mặt lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.
"Anh không hiểu Mộ Hi, cô ấy sẽ không yêu người đàn ông như anh, trừ phi cô ấy có lời khó nói!"
Hàng Thiên Vũ nhìn Nam Cung Diệu nói, mà Mộ Hi lại cúi đầu cũng không dám nhìn ai, đây ở trong mắt Hàng Thiên Vũ hết sức đau lòng, Mộ Hi nhất định là bị bức ép.
"Cô ấy yêu ai tôi mặc kệ, quan trọng là, tôi muốn cố ấy."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, vì sao Mộ Hi vừa nhìn thấy người đàn ông này liền trở nên ngoan ngoãn như vậy? Bình thường ngang tàng bạo ngược đâu rồi?
Mộ Hi nghe lời Nam Cung Diệu nói hết sức thất vọng, đúng vậy, mình chỉ là một thư ký nhỏ, làm sao có thể so với những minh tinh kia, người mẫu, nữ cường nhân kia! Quả nhiên anh chỉ là vui đùa một chút, mình thật sự quá ngây thơ rồi, ngây thơ cho rằng có thể thay đổi anh, tỉnh lại đi, Mộ Hi.
Chương 71 (3): Tổng Giám Đốc Trở Thành Món Ăn Của Mộ Hi (3)
"Anh làm như vậy là tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Hàng Thiên Vũ gầm nhẹ với Nam Cung Diệu, dù sao anh vẫn biết nơi này là chỗ dùng cơm.
"Dưa vào anh?" Nam Cung Diệu cười tà mị.
"Chẳng lẽ anh muốn cô ấy không danh không phận đi theo anh? Cái gì anh cũng không cho cô ấyđược, vì sao không để cô ấy tự do?" Lúc này, Hàng Thiên Vũ hy vọng tà ma này nói một chút đạo lý cỡ nào!
"Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên anh quản."
Nam Cung Diệu đã nhịn không được, Mộ Hi biết rõ người đàn ông độc ác này đứng lên hết sức đáng sợ, nên cô sợ Hàng Thiên Vũ gặp nguy hiểm, vì vậy liền.
"Học trưởng, anh đi đi, em nghĩ anh đã hiểu lầm , em chưa bao giờ yêu anh, trước kia vậy, hiện tại cũng vậy, chuyện của em, anh cũng ít quản, em và người đàn ông này, em nguyện ý, anh ấy có tiền, người lại đẹp trai, có gì không tốt!"
Mộ Hi nói một câu trái lương tâm, chẳng phải biết những lời này tổn thương Hàng Thiên Vũ cỡ nào, đồng thời còn có Nam Cung Diệu khó chịu, người phụ nữ này là bảo vệ người đàn ông này, cô sợ mình quýnh lên giết anh ta. Chẳng lẽ cô cứ thương anh ta như vậy!
Nghĩ tới đây, Nam Cung Diệu tức giận mặt trở nên vặn vẹo, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này có vẻ đặc biệt khủng bố. Bất quá không thể nào thừa nhận, Hàng Thiên Vũ thắng rồi, ít nhất trong lòng của người phụ nữ này có anh ta!
"Đủ rồi, nói cho hắn biết em là người phụ nữ của tôi."
Giọng nói Nam Cung Diệu chậm, trầm, ngoan độc, phun ra chữ như ném ra tảng đá. Người phụ nữ anh nhìn trúng, ai cũng không có tư cách có được, anh nhất định phải đoạt được trái tim của người phụ nữ này, cho dù hận anh cũng được! Tóm lại, anh muốn Mộ Hi nhớ kỹ Nam Cung Diệu này.
Hàng Thiên Vũ ngơ ngác ngồi đó,oánh không tin, anh biết Mộ Hi không phải là loại người này!
Mộ Hi một bên nhắc nhở mình phải bình tĩnh, một bên cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Nam Cung Diệu, hy vọng anh đừng quá đáng.
"Học trưởng, em nói thiệt cho anh biết, người đàn ông em yêu chính là anh ấy - - Nam Cung Diệu, em đã là người của anh ấy, mặc dù em không phải duy nhất của anh ấy, nhưng em hy vọng anh ấy là duy nhất của em."
Những lời này trong mắt Nam Cung Diệu đều là lấy ra gạt Hàng Thiên Vũ, chẳng biết những lời này đều là lời trong lòng Mộ Hi, lời thật lòng, chỉ là lúc này Mộ Hi vẫn chưa nhận ra rõ lòng mình.
"Anh không tin, anh không tin, em gạt anh, làm sao em sẽ yêu hắn? Em đã từng nói: Tình yêu của em nhất định phải là duy nhất của hai bên."
Đây là lời Mộ Hi đã từng nói, Hàng Thiên Vũ vẫn còn nhớ rõ, lúc này từ trên xuống dưới trong lòng anh đều quằn quại, lục phủ ngũ tạng đều đau, mũi anh chua xót, đôi mắt trong nháy mắt ẩm ướt, anh cũng không thể kiềm chế tình cảm của mình nữa...
Mộ Hi không dám nhìn Hàng Thiên Vũ, cô chỉ hy vọng tất cả nhanh lên kết thúc, người đàn ông nắm giữ trái tim mình này, hiện tại cô đã không đáng để Hàng Thiên Vũ yêu cô như vậy, bởi vì cô đã giao thân mình cho tà ma này, cô không có tư cách được Hàng Thiên Vũ yêu!
"Học trưởng còn nhớ rõ, em đều đã quên, khi đó chúng ta cũng còn nhỏ, căn bản không biết yêu là gì? Thì ra tình yêu không có vì cái gì? Thời điểm yêu đến, anh căn bản không kịp nghĩ, cũng đã yêu ."
Nếu như lúc này không có Hàng Thiên Vũ ở chỗ này, Nam Cung Diệu sẽ hoàn toàn tin lời Mộ Hi nói, không hề hoài nghi. Nhưng, những lời này chỉ là cô đang lấy cớ đuổi người đàn ông kia, cô sẽ yêu anh sao? Thực bội phục hành động của cô, mình cũng thiếu chút nữa bị cô lừa, xem ra lần này Hàng Thiên Vũ sẽ tin, quả nhiên, Hàng Thiên Vũ tuyệt vọng nhìn Mộ Hi.
"Hy vọng mỗi lời nói của em đều là lời trong lòng, nếu không... Anh sẽ không tha thứ cho em."
Hàng Thiên Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn xem Cung Diệu.
"Anh muốn yêu thương cô ấy thật tốt, bởi vì cô ấy là độc nhất vô nhị."
Hàng Thiên Vũ đi, không quay đầu lại nhìn Mộ Hi một cái, để lại một bóng lưng cô độc.
Mộ Hi nhìn bóng lưng Hàng Thiên Vũ nước mắt rơi xuống, từ trong giọng điệu của anh có thể nghe được, anh hết sức tuyệt vọng và bất đắc dĩ, kỳ thật cô không phải là không đúng như thế! Cô không muốn tổn thương anh, nhưng lại không thể không tổn thương anh! Đau dài không bằng đau ngắn!
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi vì người đàn ông kia rơi nước mắt, rối rắm, nhìn ra được, người đàn ông kia rấtyêu Mộ Hi, nhưng là, anh không thể buông người phụ nữ này ra được, vì anh cũng không thể không có cô.
Rất lâu, Mộ Hi không nói một câu, cuối cùng.
"Cám ơn bữa tối của anh, tôi muốn ở một mình một chút."
Mộ Hi nói xong, không đợi Nam Cung Diệu trả lời, đứng dậy đi ra ngoài, Mộ Hi chạy ra khỏi nhà hàng, Nam Cung Diệu đau khổ nhắm mắt sâu một chút, người phụ nữ này quan tâm tên đàn ông kia như vậy sao?
Mộ Hi ra khỏi nhà hàng đi về phía khu vườn hoa trước mặt, đi vào trong một chỗ nghỉ chân nhỏ ngồi xuống, trước mặt tất cả đều là hình ảnh Hàng Thiên Vũ đau lòng, cô hết sức đau lòng. Nhưng cô không thể không làm như vậy!
Còn nhớ trước khi tốt nghiệp, cô liên tục ngóng trông Hàng Thiên Vũ thổ lộ với cô, vì cô cũng anh sâu đậm, nhưng ở thời điểm sắp tốt nghiệp, mẹ Hàng Thiên Vũ tìm cô, nói với cô: Cô tốt nhất cách xa con tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cô cút khỏi quê hương, loại phụ nữ nghèo túng như cô, còn muốn bước vào cửa nhà tôi, không có cửa đâu, vì cô không xứng.
Mộ Hi bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt, thật sự là buồn cười, con trai ưu tú như vậy, vì sao người mẹ không thể nói lý như vậy?
Mộ Hi là ai, thà rằng mình ủy khuất, cũng cần tự ái, người sống sao có thể không có tôn nghiêm!
Mộ Hi khóc thương tâm, bên cạnh cây phía trước một người đàn ông nhìn đến đau lòng, người phụ nữ này đang nói dối, vừa rồi nói đều là nói dối, cô không yêu người đàn ông kia, tại sao phải nói dối?
Đột nhiên, Mộ Hi bị người ôm lấy từ phía sau.
"A - -" Mộ Hi sợ đến kêu to.
"Đừng sợ, là anh." Mộ Hi nghe được sợ đến mức vội vàng lau nước mắt.
"Không cần lau, anh đều đã thấy, vừa rồi em nói dối, vì sao? Nói cho anh biết? Có phải Nam Cung Diệu kia uy hiếp em không? Đừng sợ, nói cho anh biết, cùng lắm thì anh dẫn em đi, vĩnh viễn rời khỏi chỗ này được không?" Thì ra Hàng Thiên Vũ cũng không rời đi, bởi vì anh tin chắc Mộ Hi không phải là loại phụ nữ này, cho dù vừa rồi cô nói rất tuyệt tình, nhưng anh vẫn không tin.
Mộ Hi đau khổ nhắm mắt lại, ông trời thật sự trêu cợt người, rõ ràng yêu nhau, nhưng không cách nào cùng một chỗ, người đàn ông này thật quá tốt, mình không xứng có được anh, coi như không có người nhà anh phản đối, hiện tại cô cũng không thể tiếp nhận anh, bởi vì lần đầu tiên quý báu của mình đã không còn!
"Học trưởng, xin buông tay, em nghĩ anh hiểu lầm, vừa rồi em rơi nước mắt không có bất cứ quan hệ nào với anh, thật sự, xin tin em, em phải đi, xin buông ra."
Hàng Thiên Vũ cảm giác được thân thể Mộ Hi khẽ run lên, vì vậy, anh đi đến trước mặt Mộ Hi, hai tay nắm lấy cánh tay Mộ Hi, thâm tình nhìn Mộ Hi.
"Nhìn anh, nhìn anh, có phải người đàn ông kia bắt nạt em không? Mộ Hi anh muốn em nói thật, em yêu anh, anh cảm giác được, đi theo anh, chúng ta đi Mỹ được không? Cũng không trở lại, anh sẽ yêu em một đời một kiếp, anh sẽ không để cho bất kì kẻ nào tổn thương em nữa, cho anh một cơ hội, để anh bảo vệ em, anh sẽ không để cho em chảy một giọt nước mắt nào nữa." Rất rõ ràng, Hàng Thiên Vũ không bỏ qua cho Mộ Hi.
"Không - - cái này không có khả năng, em đã là người phụ nữNam Cung Diệu, tuyệt đối không do dự, anh rất ưu tú, nhất định sẽ tìm được người con gái tốt, vẫn hy vọng học trưởng không nên đi trêu chọc Nam Cung Diệu, em không hy vọng giữa hai người vì em xảy ra chuyện không vui."
Đến bây giờ Mộ Hi mới phát hiện kỳ thật hai người đàn ông này cô cũng không muốn thương tổn!
"Buông cô ấy ra." Nam Cung Diệu cũng nhìn không được nữa , bước nhanh tới bên này, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Hàng Thiên Vũ thấy Nam Cung Diệu, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, tên đàn ông đáng chết này, cũng bởi vì anh ta, Mộ Hi mới cự tuyệt anh.
"Hôm nay tôi phải mang cô ấy đi." Hàng Thiên Vũ hôm nay chính là chết, cũng phải cùng anh ta liều mạng, bởi vì ngày không có Mộ Hi tựa như cái xác không hồn, sống còn có ý nghĩa gì, không bằng này hung hăng PK một trận với người đàn ông.
Nhìn ánh mắt khiêu chiến của Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Diệu chưa nói hai lời đấm một quyền về phía Hàng Thiên Vũ, mà Hàng Thiên Vũ cũng sớm không thể nhịn được nữa, đánh không lại cũng muốn đánh, vung nắm đấm về phía Nam Cung Diệu, hai người đàn ông hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình, đánh lẫn nhau. Anh một quyền, hắn một quyền...
Rất rõ ràng Hàng Thiên Vũ không phải là đối thủ của Nam Cung Diệu, ngoại trừ quyền đầu tiên đánh Nam Cung Diệu, phần khác chính là bị đánh, Mộ Hi nhìn đến đau lòng, nhanh chóng kêu to.
"Đừng đánh, dừng tay."
Hai người đàn ông ai cũng nghe không lọt, ngược lại càng đánh càng kịch liệt, Mộ Hi chứng kiếnhìn thấy Hàng Thiên Vũ liên tục bị đánh, vì vậy, tiến lên ngăn lại, không nghĩ tới, bị đàn ông đánh nhau vứt qua một bên, khoảng chừng xa ba bốn mét.
"A - - "
Mộ Hi a một tiếng té ngã trên đất, hai người đàn ông đồng thời dừng tay, nhìn về phía Mộ Hi bên này.
"Em làm sao vậy?"
"Các anh lại đánh, tôi sẽ chết cho hai người xem, Nam Cung Diệu, không tin anh thử xem."
Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu nói, bởi vì cô biết rõ Hàng Thiên Vũ không phải đối thủ của anh, như vậy sẽ đánh chết người.
"Được, tôi tạm tha cho hắn, bây giờ em lập tức đi theo tôi." Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, em còn có chuyện nói với anh ấy." Mộ Hi cứ như vậy bị Nam Cung Diệu ôm, nhìn Hàng Thiên Vũ, bị đánh mặt mũi bầm dập, Mộ Hi tức giận hung dữ nhìn Nam Cung Diệu.
"Học trưởng, về sau xin anh không cần tới tìm em nữa, em không muốn bị quấy rầy, Nam Cung Diệu không có bức em, là em cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy, mặc kệ anh nghĩ thế nào, nhưng em muốn nói cho anh, em đã yêu anh ấy, chúng ta đi thôi."
Mộ Hi ý bảo Nam Cung Diệu rời đi, cứ như vậy để lại Hàng Thiên Vũ ngây ngốc, đây không phải người phụ nữ anh yêu, cô đã thay đổi, đây là đáp án cuối cùng của Hàng Thiên Vũ.
Mộ Hi nằm trong lòng Nam Cung Diệu, ngửi mùi hương nam tính quen thuộc này, lời vừa rồi mình nói là nói dối hay là lời nói thật lòng? Mình cũng bị choáng váng, xem ra là quá mệt mỏi, cô cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Vì vậy, nhắm mắt lại, cũng không thèm nghĩ gì nữa, cũng không muốn quản gì, cứ như vậy để anh ôm đi, dù sao anh có rất nhiều sức lực.
Nam Cung Diệu mặc dù đánh nhau không có thua thiệt, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này coi anh như bia đỡ đạn, kỳ thật trong lòng vẫn cam tâm tình nguyện làm bia đỡ đạn, nhưng vì sao cô rơi nước mắt vì người đàn ông kia, mình liền đau lòng, đáng chết, khi nào thì mình thiếu có tự tin như vậy! Không phải là phụ nữ sao!
"Tôi sẽ khiến em yêu tôi, người phụ nữ này em chờ đó cho tôi."
Nam Cung Diệu cúi đầu nhìn Mộ Hi ngủ say, thật sự thua cô, dưới tình huống nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đi ngủ! Cũng không phải trẻ con! Có người ôm liền mệt chỉ muốn ngủ, Nam Cung Diệu bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thật, nhìn kỹ, thật sự cô còn rất nhỏ, ít nhất nhỏ hơn anh rất nhiều, suy nghĩ một chút, mình đã ba mươi bốn tuổi, mà cô mới hai mươi tuổi, gương mặt đó rất trẻ, gương mặt đó rất mê hoặc người, khó trách Hàng Thiên Vũ kia theo đuổi không buông tha, mình có kinh nghiệm với nhiều phụ nữ như vậy, cũng không thể kháng cự sức hấp dẫn của cô!
Trở lại biệt thự, Lãnh Đông dừng xe, nhìn Nam Cung Diệu một chút, nói ra điều mà mình nhịn một buổi tối.
"Tổng giám đốc, có muốn đem người giết người đàn ông kia không?"
Thì ra chuyện tối nay Lãnh Đông cũng biết, vì Mộ Hi ngủ thiếp đi, Nam Cung Diệu không thể lái xe, cho nên gọi điện thoại cho anh, Lãnh Đông nhìn thấy trên mặt Nam Cung Diệu có vết bị đánh, cho nên liền hỏi, Nam Cung Diệu nói đại khái sự tình cho hắn. Lúc ấy Lãnh Đông liền có một cái ý nghĩ, nhưng vẫn không dám nói, cho đến khi Nam Cung Diệu muốn xuống xe, Lãnh Đông cảm thấy không thể không nói, bởi vì anh làm bất cứ chuyện gì cũng phải qua Nam Cung Diệu phê chuẩn.
"Chuyện này cậu đừng động vào, tôi tự có chừng mực."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, ôm Mộ Hi chuẩn bị xuống xe.
"Tổng giám đốc, còn có một chuyện, chính là, chính là lão gia gọi điện thoại tới, nói là có một bữa tiệc thương mại, bảo anh tham gia, ông nói anh cũng biết."
Lãnh Đông dè dặt nói, còn thỉnh thoảng nhìn Nam Cung Diệu một cái, trong lòng hết sức không nắm chắc, chỉ sợ nhắc tới lão gia chọc giận anh. Nhưng không nói không được!
Nam Cung Diệu nghe không có thay đổi gì, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, nhìn Lãnh Đông.
"Trả lời điện thoại, nói tôi đến đúng giờ."
"Vâng, tổng giám đốc."
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đi vào biệt thự, Lãnh Đông rất hoang mang, trước kia lão gia điện thoại tới bảo anh đi, tổng giám đốc lúc nào cũng không chút khách khí từ chối, lần này vì sao không có thoái thác?
Thì ra bữa tiệc thương mại này tụ hội tầng lớp thương nhân cao cấp, nói là tiệc, kỳ thật chính là mượn danh bữa tiệc làm thông gia, giao hữu, còn có chính là trao đổi bạn gái, chính là đưa phụ nữ của mình cho người khác hưởng dụng, loại chuyện như vậy còn nhiều, một số người vì cuộc mua bán lớn, biết sử dụng phụ nữ của mình đi nịnh nọt đối phương, ở bữa tiệc này, có trai xinh gái đẹp, tất cả ông trùm thương mại cũng sẽ mang theo con gái của mình hoặc người thân thuộc tới tham gia.
Lãnh Đông nói lão gia chính là cha của Nam Cung Diệu, mỗi lần có loại tiệc này, ông cũng sẽ nhắc nhở con trai tham gia, bởi vì sự nghiệp con trai làm được rất lớn, phụ nữ cũng rất nhiều, nhưng không có ý chuẩn bị kết hôn, cho nên lão gia sốt ruột, đàn ông hơn ba mươi, vẫn chưa có gia đình, đây không phải là ảnh hưởng đời sau sao?
Kỳ thật, một số người vì hợp tác với Nam Cung Diệu, cũng cố ý đưa lên cho anh một số mỹ nữ, lễ vật đặc biệt, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng chấp nhận tất cả. Điên cuồng hơn chính là những phụ nữ kia cho rằng có thể cùng Nam Cung Diệu phát sinh quan hệ là hết sức vinh hạnh.
Lúc này đây lão gia giúp Nam Cung Diệu xem xét một mục tiêu, chỉ còn chờ Nam Cung Diệu đến, tất cả mọi người đều muốn cùng kết thông gia với tập đoàn Nam Cung, cho nên lão gia tử chỉ cần vừa ý con gái nhà ai, chỉ cần câu nói đầu tiên thu phục, bản thân Nam Cung Diệu anh tuấn, tàn khốc, đẹp trai người người đều biết, cho nên các cô gái đều cam tâm tình nguyện đồng ý.
Nam Cung Diệu sở dĩ sẽ đồng ý đi, vì trong lòng anh có một cái kế hoạch, có thể thoát khỏi quấy nhiễu về sau, cho nên ra lệnh cho Lãnh Đông trả lời điện thoại thông báo bên kia tham gia đúng giờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hi bị ánh sáng yếu ớt bên ngoài soi sáng đôi mắt, xoa xoa mắt đôi mắt buồn ngủ, nhìn thời gian, đã sáu giờ, xem ra mình thật sự mệt mỏi, vạy mà một giấc ngủ đến bây giờ, mới vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện mình bị một cánh tay có lực ôm từ phía sau.
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi còn đang ngủ từ phía sau, xem ra anh vẫn chưa tỉnh, Mộ Hi hết sức bất đắc dĩ nhìn anh, đây coi là cái gì? Mình không giải thích được làm ấm giường cho anh. Nhìn kỹ lại, người đàn ông này dùng từ mỹ nam hình dung anh một chút không quá phận, khó trách nhiều phụ nữ thích anh như vậy, lại nghĩ mình bây giờ xem là gì? Phụ nữ của anh? Không cần, như vậy mình cũng xem thường chính mình!
Mộ Hi không kìm lòng được chạm vào đôi môi Nam Cung Diệu, chính là đôi môi này đoạt đi nụ hôn đầu của mình, chính là người đàn ông này cướp đi lần đầu tiên của mình, đáng chết, cô không thể sa ngã, cô muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh.
"Xem đủ chưa? Tôi không ngại để em nhìn nhiều một chút." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, kỳ thật, giọng nói lạnh lùng, chỉ là một thói quen của anh.
"Thân thể trụi lủi này của anh có gì đẹp, cắt - - tự kỷ!" Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu mở mắt ra, làm bộ không khẩn trương, kỳ thật trong lòng sớm liền thùng thùng gõ vang.
"Vậy tôi thật muốn nhìn một chút cái gì là thân thể trụi lủi?" Nói xong Nam Cung Diệu một phen vén chăn lên, lộ ra Mộ Hi trần truồng.
"A - - tại sao tôi không mặc đồ ngủ? Ai cởi quần áo cho tôi?" Mộ Hi nhìn bản thân không mặc gì, sợ đến vội vàng kéo chăn qua che trước ngực.
"Em ngủ như heo, gọi cũng không tỉnh, cho nên... Tôi đành phải động thủ rồi!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Anh còn làm cái gì? Anh có hay không?" Mộ Hi vội vàng xem một chút phía dưới, sau đó còn ngửi thân mình có không có mùi lạ.
"Cái gì có hay không?" Nam Cung Diệu kỳ thật hiểu ý cô nói, anh cố ý giả bộ không hiểu.
"Thì, chính là anh có gì đó không?" Mộ Hi nói đến loại chuyện đó, vẫn rất xấu hổ, côlà lo lắng Nam Cung Diệu thừa dịp cô ngủ phát sinh quan hệ với cô.
"Cái gì gọi là gì đó? Có phải như vậy hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com