Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23


Reng... reng... reng"

Chờ mấy đứa trong lớp ra hết, cậu ra hiệu bảo Ranpo và hắn về trước. Cậu tiến đến chỗ cô đang thu dọn đồ đạc.

- Đi với tôi đến một nơi được chứ?

Cô mỉm cười gật đầu

- Đợi cô thu dọn một tí!

Cô cất dụng cụ dạy học vào túi xách rồi cùng cậu ra về. Cậu và cô ghé vào quán trà sữa gần trường. Sau khi gọi nước, cô hỏi

- Muốn cô làm gì cho em đây?

Cậu lắc cốc trà rồi bảo

- Bà chị thôi đi! Bây giờ có còn trên lớp học nữa đâu mà cô với trò.

Cô giáo của chúng ta bật cười khúc khích

- Nhưng cô vẫn là cô mà! Gọi cô đi!

Cậu bĩu môi

- Không bao giờ và đừng mong chờ! Hơn người ta có 3 tuổi mà bày đặt.

Cô chịu thua cậu, hắn giọng

- Thế cưng muốn gì ở chị đây?

- Thời gian, địa điểm tên trai bà chị xuống máy bay. - cậu ngả người ra sau ghế.

- Sân bay thành phố, 2 tháng sau. - cô uống một ngụm trà sữa.

- Tốt! Về thôi! - cậu đặt tiền xuống bàn rồi đứng lên bước đi.

Bó toàn thân với cậu luôn. Cô nhìn theo cậu rồi cười híp mí, cô thích cái tính lạnh lạnh của cậu. Thích cái ánh mắt tràn đầy sát khí khi cậu dẹp loạn những băng nhóm làm loạn trong khu vực, thích phong cách cậu đua xe. Kết cậu rất nhiều điều. Cô coi cậu như một đứa em trai ngổ ngáo luôn khiến cô bất ngờ.

Mọi người đang thắc mắc vì sau cô lại nghĩ thế về cậu?

Cô là em gái của một đại ca khét tiếng trong giới xã hội đen, cậu là người đã cứu được cô và được anh trai của cô ra sức chiêu mộ . Mối quan hệ thân thiết của ba người bắt nguồn từ đó, từ một đêm mưa của 2 năm trước.

*Flashback

Cậu phóng xe motor trên một con đường rất vắng. Tuy điều đó đối với một tên lớp 10 là vi phạm luật nhưng đố cha thằng cảnh sát giao thông nào dám đụng vào con trai duy nhất của tập đoàn Nakahara lớn nhất nước Đài Loan. Trời đổ mưa và chiếc xe cậu vẫn lướt trên đường.

Cậu nhận ra cảnh tượng hỗn loạn trước mắt qua ánh đèn xe. Một đám du côn đang dùng bạo lực với một cô gái, cậu tăng tốc và đâm xe vào cái đám đó làm vài tên ngã nhào ra đất bị thương. Cậu gạt chống xuống, đưa đôi mắt bất cần đời nhìn lũ côn đồ trước mặt. Cô gái đó lập tức chạy đến sau lưng cậu, cái miệng cô ta cứ như cái loa phát thanh

- Ngon nhào dô kiếm ăn!!!

Mới lúc nãy còn tỏ ra hoảng sợ bây giờ thì lên giọng phát ớn chưa? Cậu bước xuống xe và đánh nhau với cái đám đó túi bụi. Kết quả là 5 tên đó nằm lăn lóc nằm dưới đất trong khi cậu không hề xước một cái móng tay. Cô gái đó tiến đến bên nó cười rạng rỡ

- Yeah! Thắng rồi!!! Thắng rồi!!!!

- Stop cái mồm của thím lại giùm tôi! - cậu nói rồi leo lên xe định chạy đi nhưng cô gái đó giữ cậu lại.

- Nhóc bỏ tôi lại à?

- Thế bà thím muốn gì đây? - cậu đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái đó.

- Người ta mới 19 tuổi thôi mà thím cái gì? Chở tôi về đi!

- Tại sao?

- Tại nhóc đã giúp thì phải giúp cho trót! - cô ta đưa đôi mắt cún con nhìn cậu.

Cậu nhếch môi rồi tra chìa khóa vào ổ

- Tự đi về đi! Tôi không thích cho người khác đi nhờ!

- Uầy! Nhóc tàn nhẫn thế?

Cậu cứ tưởng cô là gái hư nên tỏ ra không thiện cảm với cô. Ai ngờ cô bảo

- Chị phải về ngủ sớm để mai còn đến trường nữa! Nhóc đưa chị về nha.. nha....

Cậu ngạc nhiên

- Chị học trường nào?

- Đại học XYZ cách đây vài con đường... thẻ sinh viên của chị này....

Cậu nhìn vào thẻ rồi nhìn cô. Xem ra cô không nói dối, cậu cũng chẳng thích làm khó người khác. cậu bảo

- Lên xe đi!

Cô mừng quýnh leo lên để cậu đưa về, theo như cái địa chỉ cô đọc thì cuối cùng cậu ngừng trước một cái quán bar. Sao la đi về nhà mà, chẳng lẽ cậu bị cô gạt? Cô xuống xe móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó, cậu nghe loáng thoáng được nội dung cuộc điện thoại.

- Anh à! Em đang ở trước quán bar của anh này, mang chìa khóa nhà ra cho em đi!

- .................................

- Em bị người ta đuổi đánh suýt chết đấy!

- ................................

- Em không biết mấy thằng đó! Nhưng có một người đã tốt bụng cứu em!

- ...............................

- Anh ra đây ngay đi để em còn về nhà nữa!

- ...............................

- Vâng.

Cô cúp máy rồi quay sang nhìn nó

- Nhóc đợi tí xíu nha!

Một tên con trai tầm 19 tuổi bước ra khỏi quán bar. Nhìn mặt anh ta y hệt cô gái, họ là một cặp song sinh. Anh ta có mái tóc màu nâu cùng với gương mặt rất đẹp trai, sở hữu chiều cao rất lí tưởng và khoác lên người bộ vest đen trông rất uy quyền. Anh ta tiến tới xoa đầu cô gái rồi lên giọng trách móc

- Đêm hôm khuya khoắt em lại la cà vào khu vực của tụi đó làm gì? Nếu chúng biết thân phận của em thì có thể em sẽ mất mạng đấy!

Cô gái đó xụ mặt xuống, không bao lâu thì lại gân cổ lên cãi lại

- Cũng tại em sinh ra đã làm em của anh! Làm em của đại ca thì có gì sung sướng đâu chứ? Lúc nào nguy hiểm cũng cận kề, cũng mai lúc nãy có người giúp em. Không thì chắc em đi gặp ba mẹ từ lâu rồi!!!!

Anh ta chỉ về phía cậu rồi hỏi

- Ai thế?

- Ân nhân của em đấy! Nhờ nhóc ấy mà em thoát chết.

Cô ấy dắt tay anh trai tiến về phía cậu, cô giới thiệu

- Đây là anh trai của chị!

Cậu phun bã kẹo ra ngoài rồi đưa đôi mắt lạnh có một tí khó chịu nhìn cô

- Tôi chả cần biết! Tóm lại bây giờ chị an toàn rồi đúng không? Tôi về!!!!

Cậu mang mũ bảo hiểm vào rồi phóng như bay rời đi. Cô gái đó có gọi nhưng nó không dừng lại. Anh ta nhìn nó một cách khó hiểu, trẻ con mà lại mang cái bộ dạng đó à? Cô gái phụng phịu

- Anh nhất định phải tìm ra nhóc đó giúp em! Em muốn được kết bạn với nhóc đó!

Anh bó tay với cái tính ngang bướng của em gái mình. Anh đồng ý và cuối cùng cũng điều tra ra lai lịch của nó. Anh và cậu sau vài lần chửi lộn và đánh lộn cuối cùng trở thành bạn của nhau. Anh cho cậu biết thân phận của mình, cậu chỉ cười nhẹ và đáp cậu biết lâu rồi. Ba người thường xuyên gặp nhau và cùng đi ăn uống, chơi bời. Có khi bị phục kích, anh cùng cậu liều mạng bảo vệ cho nhau. Đã giao du với xã hội đen thì đây chỉ là điều sớm muộn, cậu được anh dạy bảo đủ điều. Kết quả là cậu trở thành đại ca như ngày hôm nay.

Một năm sau, anh sang Mĩ để phát triển sự nghiệp bên đấy của gia đình. Anh gửi cô lại cho cậu chăm sóc. Anh thích cậu, cậu không hề biết. Anh sợ mình ngộ nhận hay cậu sẽ bất ngờ khi có người đồng giới có tình cảm với mình nên tìm cách sang Mĩ để ổn định lại tình cảm của bản thân. Anh muốn thời gian sẽ giúp anh trả lời, khi đó anh sẽ chính thức thổ lộ với cậu. Nhưng anh không hề biết anh đã đánh mất cơ hội, giờ thì cậu đã thuộc về một người khác.

*Tachihara Michizo - Tachihara Maeko: 21 tuổi, là một cặp song sinh rất xinh đẹp. Ba mẹ của cả hai qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, để lại số gia sản vô cùng lớn. Anh là đại ca của băng nhóm lớn nhất của khu vực, anh đảm nhận luôn phần phát triển công ty của gia đình. Cô là một cô giáo mới ra trường, ban ngày là cô giáo ban đêm là ma nữ trong quán bar. Sở hữu ngoại hình xinh đẹp, cực kì chịu chơi luôn nhé! Là chủ của mấy shop thời trang trong nước. Coi cậu như em trai và rất thích kiếm chuyện cho nó chửi.

..........................................................

Cậu và hắn về nhà thì nhà cửa vắng hoe. Sau khi tìm kiếm thì phát hiện một mảnh giấy do ba mẹ chồng để lại

"Ba mẹ phải về Nhật gấp! Hai đứa nhớ lo cho nhau đàng hoàng nhé! Mẹ đã gửi một số tiền lớn vào tài khoản chung của cả hai rồi, có việc thì cứ dùng. Chúc hai con vui vẻ và mau sinh cháu cho mẹ!"

Cậu và hắn nhìn nhau rồi nhún vai, cuối cùng cũng đã được giải thoát. Cậu lập tức chia ranh giới với hắn, mỗi người một phòng. Hắn cũng lấy làm tiếc nhưng mà cũng cắn răng cắn cỏ dọn đồ sang phòng kế bên. Sống riêng kiểu này "sinh cháu" bằng niềm tin chắc. Sao mà tính cách cậu khó hiểu đến thế cơ chứ? Đúng là không hiểu nổi! Không hiểu nổi mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com