Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

11.


Đồng hồ báo thức vang lên lúc 8:00 sáng, đến hồi chuông thứ hai chủ nhân của nó vẫn không nhúc nhích, nó tiếp tục reo lên hồi thứ ba để đánh thức chủ nhân thì liền bị một lực đạp đá văng vào tường khiến nó chết mà không kịp trăn trói. Người vừa đạp nó dường như thoả mãn vì không còn ai làm phiền, tiếp tục xoay người tìm tư thế thoải mái mà ngủ tiếp. Chủ nhân của nó tỉnh giấc nhưng không nhìn lấy nó một lần, ngài ấy nhìn sang người vừa mưu sát nó một cách tàn nhẫn rồi ôm lấy tiếp tục ngủ.

Andree thực sự tỉnh giấc vào lúc 11 giờ, mất khoảng 5 phút để hắn có thể lấy lại tinh thần. Cánh tay tê rần vì phải làm gối nằm bất đất dĩ suốt một đêm cho ai đó bây giờ gần như không thể cử động nữa. Cái đầu với máy tóc màu trắng đâm vào cổ làm hắn ngứa ngáy. Andree nhìn người đang nằm trong lòng xem hắn như cái gối ôm mà ngủ ngon lành, nhịp thở đều đều không có vẻ gì là sẽ thức giấc. Hắn nhẹ nhàng đỡ đầu thằng nhóc qua một bên, lấy lại cánh tay tê nhức của mình, anh ngồi dậy xoa xoa cổ rồi mới rời giường bước vào nhà vệ sinh. Trước khi đi vẫn không quên chỉnh điều hoà và đắp chăn cẩn thận cho người kia.

Andree ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lau tóc thì chú ý tới chiếc chuông đồng hồ đáng thương nát bét nằm một góc tường đằng kia. Không cần hỏi cũng biết hung thủ là ai. Anh cúi xuống nhặt nó lên, trông có vẻ không dùng được nữa, Andree nói lời xin lỗi và cảm ơn rồi bỏ vào thùng rác. Đối với hắn, vạn vật đều có linh nên hắn đều sẽ đối xử như một con người. Andree đứng trước giường nhìn chằm chằm cái đầu trắng lộ khỏi chăn vẫn đang say giấc kia. Thật lòng mà nói thì Andree cũng không biết hắn đang làm gì và tại sao lại có lòng bao dung lớn đối với một thằng con trai như nó. Lúc đầu là cảm thấy trêu nó rất vui, sau đó thấy nói chuyện cũng không tệ nên mới tiếp xúc nhiều hơn. Và hắn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày thằng nhóc kia sẽ nằm trên giường mình, một nơi đặc biệt riêng tư như thế. Andree nghĩ có lẽ hắn nên tìm hiểu kỹ về những cảm xúc kỳ lạ và rối ren này, và liệu có sự ngộ nhận nào dành cho cả 2 hay không.

____________

Bray thức giấc với cái đầu đau như bị bổ đôi, nó bật dậy ngơ ngác ngồi giữa giường, đầu óc vẫn còn mong lung, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra hết. Mất khoảng 10 phút để Bray tỉnh táo và nhận diện mọi chuyện, nó như muốn tháo tạm cái đầu ra và vứt đi chỗ khác để giảm bớt cơn đau điếng này. Và tự hứa rằng trong một thời gian dài nó sẽ không động vào một giọt bia nào nữa.

"Ủa ở đâu đây?"

Nó nhìn quanh căn phòng một lượt, nhìn cách trang trí không giống trong khách sạn, đã rất rất lâu rồi Bray mới tỉnh giấc ở một nơi không phải nhà nó như thế này. Bray phát hiện ảnh của Andree ở góc phòng, thầm xác nhận hôm qua nó đã ngủ ở nhà hắn. Nó ngẩn người ngồi trên giường cảm thấy khó hiểu, Bray biết tính cảnh giác của nó rất cao, nó chỉ dựa dẫm vào người nó thật sự tin tưởng. Vậy là nó tin tưởng Andree hả?

"Tỉnh?"

Andree cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, Bray ngơ ngác dời ánh nhìn. Nó thấy người đàn ông kia đang đứng ở cửa, trên người đeo một cái tạp dề, trông khá buồn cười và nó thật sự đã cười rất to.

"Cười đã chưa? Ra ăn cơm"

Lúc Bray xuống bếp đã thầy Andree ngồi trên bàn bấm điện thoại. Nó nhìn những món được đặt trước mặt hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Anh biết nấu cơm hả?"

"Không, anh đặt về rồi làm nóng lại thôi"

"Ò"

Cả hai ăn cơm trong im lặng, bầu không khí cũng không còn gì căng thẳng, chỉ là cả hai không có thói quen nói chuyện khi ăn. Bray biết mình yếu thế nên xung phong rửa chén, Andree cũng không tỏ vẻ gì, đồng ý cho nó rửa. Hai chiếc chén, 1 cái tô và 1 cái dĩa nhưng Bray rửa trong 30 phút, Andree thầm nghĩ hắn sẽ mua một chiếc máy rửa bát để sẵn ở nhà.

Bray vất vả rửa xong đóng chén, rửa tay rồi ra phòng khách định cảm ơn Andree rồi đi về. Dù sao nó cũng tỉnh, ở lại cũng không để làm gì.

"Andree, ùm-"

"Một chọi hai hay đấy. Khoẻ nhỉ?"

"..."

"Em có nhớ mình là nghệ sĩ không?"

"Hôm qua say quá..."

"Cho nên hôn anh cũng là do em say hả?"

Bray mở to mắt và mồm, nó chỉ nhớ đến lúc nó đấm hai người kia. Đấm hả hê thì buồn ngủ quá ngất mất nên không nhớ gì nữa. Nó mấp máy môi không biết nói gì. Andree nhìn nó xoắn suýt mà buồn cười, thật ra nó chẳng làm gì hết, đấm người ta xong thì ngủ, ngoan như cún. Chẳng qua thấy nó căng thẳng nên định trêu nó xíu thôi, Andree mím môi nín cười, định giải thích-

"Xin lỗi, chắc em nhầm anh với người khác"

😀

Nụ cười và lời giải thích của Andree chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại.

"Cảm ơn anh đã đưa em về, xin lỗi vì đã làm chuyện không phải với anh. Anh không cần để trong lòng đâu ạ, từ giờ em sẽ cách anh thật xa. Em xin phép về trước ạ."

Bray chạy ra cửa trước khi Andree kịp phản ứng. Đến lúc hắn nhận thức được thì căn nhà chỉ còn lại một mình hắn. Vốn định trêu nó một chút, không ngờ tự bê đá đập chân mình.

Các bạn đã bao giờ chưa?

Bray chạy khỏi nhà Andree bằng tất cả sức lực của nó. Ở lại thì ngại chết mất, nó nghĩ gì mà lại đi hôn Andree, lão ấy là một thằng đàn ông đó. Thoáng chút Bray không còn dám tự tin khẳng định mình là trai thẳng nữa. Nó thất tha thất thiểu bắt taxi về nhà, tại sao hôm qua Andree không đưa nó về nhà nhỉ? Hắn biết nhà nó mà? Hay do nó say quá nên đành đưa tạm về nhà hắn? Nó không thể tìm ra câu trả lời cho tất cả câu hỏi trong đầu nó hiện giờ. Để tránh không suy nghĩ linh tinh nữa, Bray gọi các thí sinh của mình và vùi đầu vào công việc để quên đi nó. Trốn tránh không phải là cách giải quyết nhưng biết đâu sau một khoản thời gian nó lại tìm được đáp án thì sao?

Bray rời khỏi phòng thu lúc 8h30 tối, tất cả các thí sinh đều chạy biến trước khi nó định mời cả bọn đi ăn tối vì thấy có lỗi khi mang những áp lực áp lên bọn nhỏ. Thôi thì nó có lòng nhưng chúng nó không có dạ thì thôi vậy. Bray mở điện thoại lên nhận được một loạt tin nhắn từ mọi người, nó vô thức tìm kiếm tin nhắn từ người nào đó nhưng tay chợt khựng lại, thói quen đúng là đáng sợ mà, nhất là khi người kia cứ nhắn tin cho nó mỗi ngày.

________________

10:29 p.m

Le Tuan Anh

Anh Bảo, đến Commas không?

Bao Thanh Thien

hay nhỉ? hôm qua mới nhậu xong

Le Tuan Anh

Hôm qua em lái xe nên đâu có uống

Có anh mình có tài xế nên uống quá chừng 😏

Uống đến nỗi 1 mình 2 mạng cơ mà

Bao Thanh Thien

🙂

thích kháy không

mà thôi, nay anh k có tâm trạng

Le Tuan Anh

Ơ sao thế anh mình?

Có Đạt nữa nà

Cả mấy cô xinh xinh hỏi anh mãi này

Bao Thanh Thien

...

ok

30p nữa anh đến

____________

"Anh Bảo ơi, bên này"

Bray tiến vào quán bar, không khó để tìm thấy Masew và Đạt G cùng vài người khác. Vị trí của bọn họ ngay đối diện sân khấu, Bray chịu đựng tiếng nhạc đùng đùng làm điếng từng khối tế bào trong não di chuyển về phía Masew. Nó bắt tay chào mọi người rồi ngồi vào vị trí trống được chừa sẵn. Bray từ chối rượu, lần đầu tiên đi bar nó lại chọn nước suối, uống rượu thì cũng được đó nhưng cơn đau đầu vào hôm sau thì không xứng đáng để nó đánh đổi lắm, nhất là khi show truyền hình nó còn tiếp tục phải quay.

"Không uống rượu thật à?"

"Tha anh hôm nay đi"

"Kìa, em gái đằng kia hỏi anh không dưới 5 lần rồi đấy"

Nó nhìn theo hướng Masew chỉ, ở bàn bên cạnh một cô gái với đôi mắt to tròn và body nóng bỏng nháy mắt với nó. Bray mỉm cười đáp lại, nếu là bình thường nó sẽ tiến đến và trò chuyện với cô gái đó, hơn thế nữa, biết đâu họ sẽ có một đêm nồng cháy.

Nhưng không phải hôm nay, khi đầu nó tràn ngập hình bóng của một người khác. Sau khi đáp lại lời chào của cô gái, nó xoay người tiếp tục trò chuyện cùng Đạt G và Masew. Cảm thấy Bray không phản ứng nhiều, cô gái quyết định tấn công.

"Chào anh"

Bray không nghĩ cô gái với ngoại hình trông đáng yêu nhưng lại táo bạo như thế, hắn vẫn lịch sự đáp lại cô gái.

"Chào em"

"Em ngồi đây được không?"

Là một người đàn ông với châm ngôn dịu dàng với phái nữ, Bray không từ chối, nó nhích sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi cạnh. Cô gái như nhận được tín hiệu ngồi gần như dựa vào người nó, Bray cũng không tỏ vẻ khó chịu. Có lẽ nó còn thẳng hơn nó nghĩ.

"À hôm nay có mời rapper ấy nhỉ?"

"Oh, hình như còn là người quen của chúng ta"

Bray ngồi im lắng nghe cô gái bên cạnh nói chuyện nhưng đầu óc lại bay đi nơi khác. Nó thậm chí có chút muốn về nhà rồi. Bảo thích náo nhiệt nhưng không phải hôm nay.

Một giai điệu quen thuộc vang lên khiến Bray giật mình, quán bar đang mở nhạc của người mà nó đang nghĩ đến. Bray ngước mắt lên nhìn về phía sân khấu, trùng hợp thay có một đôi mắt cũng đang nhìn về phía nó, đầy giận dữ.

"Khách mời của chúng ta đêm hôm nay, xin chào đón Andree Right Hand!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com