Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Hello :) long time no see
Trước ngàu comeback quẩy nguyên đêm thì tôi ngoi lên tặng mọi người một chap dễ thương đọc lấy tinh thần. Vậy thôi ^^ đọc vui nha~yêu.


Trong một căn phòng tối tăm không chút ánh sáng,cả không gian đầy lạnh lẽo và u tối những vỏ chai rượu nằm la liệt khắp sàn nhà,trên ghế sopha vứt đầy những mẩu thuốt lá đã hút cạn. Một bóng lưng thô kệch đang không ngừng run rẩy,chiếc áo sơmi trắng màu cũng bị những vệt rượu làm cho biến màu,đầu tóc rối bù nhìn muốn bao điên dại thì có bây nhiêu điên dại.

" Nayeon! Nayeon ah!...hức anh xin lỗi, anh không nên mắng em,không nên chửi em anh sai rồi hức! Tài sản của anh cũng là của em, phá đi cũng được,vứt đi cũng được chỉ cần em thích là tốt rồi! Nayeon ...quay lại đi anh sẽ không đánh em nữa,sẽ không bao giờ tổn thương em nữa... Anh yêu em mà...!"

*Tách* *Tách* Từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà rồi vỡ tan, người đàn ông khóc khi đang cười,khóc khi đang không ngừng kêu tên chị,khóc cho cái tôi của hắn,khóc cho lần cuối cùng hắn yếu đuối. Yêu một người là sai vậy thì hắn đã sai từ khi nhìn thấy chị rồi,người cho hắn biết cảm giác yêu thích thật sự là như thế nào,cho hắn biết trên đời này còn có thứ hắn không thể hoàn toàn có được, là người dạy cho hắn biết rằng càng yêu bao nhiêu thì khi thương tổn sẽ lại càng hận thù bấy nhiêu. Suốt những năm qua hắn đều một lòng yêu chị,dù cho chị luôn tìm cách hãm hại hắn hay muốn tìm cách giết hắn thì hắn vẫn luôn như vậy yêu chị. Đúng, hắn biết chị không yêu hắn hơn cả là còn hận hắn, hàng đêm khi ngủ hắn vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt hận thù của chị nhưng hắn vẫn nhịn không được mà tiếp tục yêu chị,yêu đến giờ chính là yêu đến phát điên vì chị. Bây giờ hắn mất tất cả, mất gia đình,mất bạn bè,mất địa vị,mất toàn bộ tài sản và tệ hơn cả hắn mất chị. Đã từng điên cuồng chửi bới,điên cuồng dọa nạt,điên cuồng truy lùng suy cho cùng hắn cũng chỉ sợ mất chị,chỉ có chị.

" Hahaahaa....Nayeon, anh yêu em mà tại sao vậy? Anh thì kém gì con khốn kia chứ? Em muốn tiền anh cho em cod thể gấp 10 lần nó,em muốn địa vị haha chỉ cần em nói anh sẽ dùng tất cả mọi cách để em đạt được và hơn cả anh có thể cho em 1 đứa con thứ mà con nhãi kia sẽ chẳng bao giờ làm được haha...vậy tại sao hả Nayeon.. Tại sao hết lần này đến lần khác đều là nó HẢ...."

Thân hình đồ sộ của hắn bước đi lảo đảo trên mặt đất,đôi mắt hắn đục ngầu đi vì khóc, khuôn mặt cau lại cùng bộ dạng nhơ nhác có biết mấy phần đáng sợ. Hắn vừa đi vừa lẩm tên Nayeon, tay phải cầm chai rượu đã vơi hết nửa bình đi về phía tầng hầm.

" Tất cả là tại con chó đó...haha nếu không có nó thì Nayeon chắc chắn đã yêu mình rồi chỉ tại nó..ha...ha"

Những bước chân lảo đảo khiến hắn không ngừng té ngã, hắn cứ cười rồi lại khóc, cứ điên dại rồi lại căng tràn hận thù. Đứng trước cánh cửa đã phủ đầy rêu xanh,hắn cố khiến mình đứng vững rồi mở cửa bước vào. Trong căn phòng tồi tàn chỉ có độc duy nhất một cái đèn cùng một chiếc ghế ghỗ đơn sơ,khắp nơi đều toát lên mùi ẩm mốc khó chịu. Dưới ánh đèn lập lòe của bóng đèn,một thân người gầy yếu bị chói chặt vào chiếc ghế khiến cho dây thừng lằn vào da thịt trắng muốt khiến nó tím lại. Cả người vô lực, nét mặt xanh xao cùng với chiếc áo phông nát tan, méo mó khiến cho người ta cảm thấy chỉ cần đụng vào sẽ vỡ tan thành cát bụi.

" Sao nào? Đừng nói là mới có thế mà mày đã chềt rồi nhá haha trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!"

Một chậu nước lạnh dội xuống thân người mòn manh kia,với cái thời tiết lạnh giá của mùa đông xứ Hàn thì biết được cái việc này có biết mấy phần tàn ác. Cái tê lạnh thấu sâu tới tận xương cứng rồi buốt lên tới tận não bộ khiến người còn đang hôn mê kia vì đau đớn từ các thương còn chưa đóng vảy mà tỉnh dậy.

" Ha....lại tới hả?"

Dù trên người đều chằng chịt những vết thương cùng bầm tím nhưng người con gái kia vẫn bình thản nhìn thẳng vào hắn,khóe miệng nhếch lên mang theo vài phần khinh bỉ,đôi mắt đen láy không có lấy một tia sợ hãi đơn thuần.

* chát *

" Con mẹ nó Yoo Jeongyeon, đừng tưởng tao không giết mày luôn thì mày có cái cớ mà lên mặt. Cứ chờ đi, để tao xem lão già nhà mày có chịu bỏ tiền ra để cứu con gái của ổng không haha hay là ông ta sẽ chỉ quan tâm tới thằng con trai vô dụng kia thôi mặc kệ đứa nghiệt chủng như mày haha!..... Cả mẹ mày là đồ chó đẻ, bà ta luôn tìm cách quyến rũ người khác để đoạt lợi cho bản thân mình nhưng rồi cuối cùng bà ta cũng bỏ lại mày ở đó haha ..."

" Im đi! Mày không có quyền nhắc tới mẹ tao...tất cả là tại mày..."

Hắn điên dại đi vòng quanh cô rồi chợt vồ lấy,bóp chặt lấy cổ cô khiến mặt cô trở nên tím ngắt. Miệng hắn vẫn không ngừng chửi rủa, mắt hắn đục ngầu chỉ thấy rõ những tia máu màu đỏ hằn lên, đúng thế hắn thật sự điên rồi.

" Nếu không tại mày thì Nayeon sẽ không từ chối tao,sẽ không vì mày mà trở mặt với tao và tao sẽ không mất tất cả... Yoo Jeongyeon tất cả là tại mày,là tại mày haha... Mày là một đứa con riêng không hơn vậy mà mày đòi xứng với Nayeon sao? Mày thì có cái gì ngoài cái nha hàng tép diu hay mấy loại đầu bếp tầm thường kia chứ hả? Mày nên biết là không có thằng cha mày chống lưng thì mày chả làm được cái gì cả, máy sẽ chả là ai hết không giống tao,tao tự bước đi trên con đường này,tự đạt được hết tất cả mọi thứ nhưng tại sao! Tại sao em ấy lại chọn mày mà không phải tao! Tao phải giết mày!!!!"

Cảm giác tầm mắt mờ dần,cô cố gắng hết sức giãy dụa khi nhận ra phổi của mình sắp đau đến vỡ tung ra. Nhưng cô càng dãy dây thừng lại càng siết chặt lại khiến vết thương ở cổ tay chưa kịp liền lại càng thêm nặng,máu nhỏ từng giọt xuống sàn gạch nhuộn đỏ một góc gạch. Tai cô dần ù đi,cả cơ thể căng cứng gần như sắp không chịu nổi đúng lúc đó thì hắn ta thả cô ra, rồi đứng một bên dmìm cười nhìn sự thống khổ của cô bằng đôi mắt phấn khích.

" khụ...khụ... Haha mày chỉ có thế thôi sao nào... Ha...mày đã mất công bắt cóc tao cơ mà, vậy mà chỉ có vậy thôi sao?  Đừng nhạt nhẽo hơn tao chứ!"

Cố nén lại nỗi đau ở buồng phổi, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào con người của hắn,một cái nhìn lạnh lẽo và khinh miệt.

" Tao biết là mày đang tỏ vẻ Yoo Jeongyeon nhưng sẽ được bao lâu đâu haha mày có 1 tuần nữa để sống thôi, tin tao đi dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tao cũng sẽ giết mày kể cả khi tao phải lôi mày cùng xuống địa ngục hahaha...còn bây giờ thì tao sẽ tra tấn mày từng chút một."

Cầm trên tay một con dao nhỏ, hắn man rợ đâm xuống đùi cô khiến vết thương lần trước lại tiếp rục chảy máu. Hít vào một ngụm khí lạnh,dù cả người đau như muốn chết đi nhưng cô vẫn cắn răng không chịu phát ra một tiếng kêu,bởi vì cô biết giờ là lúc cô không được tỏ ra yếu thế, cô sẽ không bao giờ để ai chà đạp lên cái tôi của mình nữa,Yoo Jeongyeon năm 16 tuổi đã thề sẽ không cúi đầu trước ai nữa. Từng nhát xoáy sâu vào tận da thịt,cả thân cô máu thịt lẫn lộn khiến người ta ghê rợn,vẫn không có lấy một âm thanh ngoài tiếng cười của hắn,tiếng cười của kẻ điên trong đêm,hắn không dừng được, cô càng đau, càng ra nhiều máu hắn càng vui,mỗi nhát đâm đều khiến từng tế bào trên người hắn như muốn nổ tung vì sung sướng. Tầm hầm tràn đầy nhữnng âm thanh của hắn,đầy mùi máu tanh tởm của người con gái Yoo Jeongyeon.

Đã hai ngày kể từ khi Jeongyeon mất tích một cách bí ẩn. Sau khi đi gặp Nayeon thì Momo cũng vội vàng trở về nhà nhưng khi mở cửa thì lại thấy bên trong tối thui. Em thất vọng thả người lên ghế sopha vì nghĩ rằng Jeongyeon có lẽ đang ở bên cạnh Nayeon nhưng em vẫn cố gắng tin rằng chỉ là do cô có việc bận thôi. Tối đó cô không về,em thẫn thờ nhìn cánh cửa vẫn im lìm rồi gục đầu vào đầu gối mà khóc nấc lên,em sợ mất Jeongyeon rồi. Cả thân người bé nhỏ run rẩy thu mình lại trên sopha đầy cô độc,em đợi Jeongyeon về dỗ em, đợi cô về ôm lấy em vỗ về.

" Sao mãi Jeong chưa về vậy hả hic... Mau về đi em đợi...hic..."

Cứ chờ đợi trong vô vọng cả một đêm dài,em mệt mỏi lê thân mình khỏi sopha. Cả ngày hôm qua Jeongyeon không về,cũng không có một cuộc điện thoại nào cả,dù em gọi thì cũng báo không kết nối được. Mắt em sưng đỏ lên vì khóc, em đã quá yếu đuối rồi vì một kiên cường của em đều đã dùng hết cho cô rồi vậy nên bây giờ em yêu cô bằng trái tim trân thành nhất và cũng là yếu đuối nhất. Em đã hi sinh mọi thứ và điều duy nhất em có bây giờ là cô... Chỉ duy nhất cô, nếu một ngày cô thật sự bỏ em đi thì chắc chắn đõ cũng là ngày cuối cùng em sống trên đời này. Em yêu cô bằng mọi cảm xúc em có dù là điên cuồng hay ngu ngốc thì cũng đều vì Yoo Jeongyeon chứ không còn một ai khác. Nên em thật sự sợ hãi,em tự ti vì mình không còn trái tim trọn vẹn để trao cho cô bởi nó chứa đầy những vết thương và những đường may chắp vá,cẩu thả. Em từng kết hôn,từng đã có ý định quên đi cô nhưng mỗi khi nhìn thấy mình trong gương em lại đau lòng,lại nhớ cô điên cuồng. Nên em bỏ lại hết mọi thứ ở phía sau,gia tộc,người thân,bạn bè,tài sản để tay trắng quay lại đất Hàn này để tìm cô. Nhưng điều em lo sợ đã thành sự thật,có người đã xuất hiện và đoạt đi vị trí vốn thuộc về em,đoạt đi mọi quan tâm, lo lắng vốn trước giờ chỉ dành cho mình em. Em biết mình không có quyền ích kỉ vì em đã sai khi từ bỏ nên em chấp nhận chia sẻ,nhưng nó đau tới nỗi tim em không thở nổi,tâm trí em trống rỗng mỗi khi thiếu vắng Jeongyeon.

" hức... Jeongyeon.... Làm ơn quay về đi, một chút thôi. Quay về và nói là Jeong yêu em đi vì thật sự lúc này em đang sợ lắm....hức.."

Nước mắt lại rơi,em đã khóc suốt tối hôm qua cho đến khi mệt rồi ngất lịm đi và bây giờ khi thức dậy em lại khóc,Momo yếu đuối tới mức chỉ cần chạm nhẹ vào em sẽ vỡ tan ra vậy.

*king kong*

Tiếng chuông cửa khiến em thoát khỏi trầm tư,có vẻ người ngoài cửa vô cùng vội vã.

" Chết tiệt! Mau mở cửa ra Momo!"

Giọng của Mina?  Tại sao cậu ta lại tới đây?

" Tại sao...Nayeon?"

Cánh cửa vừa mở ra người đằng sau cửa khiến Momo phải giật mình,Nayeon đứng ở ngay đằng sau Mina?

"  Vào đã rồi nói sau!"

Mina vội kéo cả hai người vào nhà rồi nhanh tay khóa chặt cửa lại,sau khi thấy mọi thứ đã ổn định thì nàng ta mới bước đến sopha nhìn hai con người đều đang đăm chiêu nhìn mình.

" Momo... Cậu nên bình tĩnh khi nghe về việc này nhưng Jeongyeon đã bị bắt cóc vào chiều hôm qua... "

Mina thở dài rồi châm lấy điếu thuốc lá,nhả ra làn khói khiến tâm cũng nhẹ hơn một tí.

" Sao có thể....Nhưng...sao cậu lại biết còn nữa chị ta thì liên quan gì?  Và tại sao cậu lại mang chị ta tới đây?"

" haiz thật ra tớ là người của ông Yoo phái đến theo dõi Jeongyeon sau khi cậu đi... Nói chung là mình sẽ kể sau còn chị ta đến đây là vì Nayeon nên Jeongyeon mới bị bắt cóc. Tên bắt cóc đe dọa là nếu không đưa hắn một khoản tiền lớn và Nayeon thì đến ngày thứ 7 hắn sẽ giết Nayeon.

" Vậy tại sao còn không đi cứu Jeong đi? Còn ở đây nói cái gì hả?"

" Đừng gắt,giờ có cả đám người đang muốn giết chị ta ngoài kia nên tớ phải mang tới đây còn số tiền kia quá lớn....ông Yoo vẫn chưa quyết định..... "

Ngán ngẩm nhìn Nayeon ngồi đối dịên mặt vẫn lạnh tanh không một gợn sóng,nếu không phải thấy hai tay của chị ta đang nắm chặt đến bật máu thì cũng không ai biết được nổi tâm trạng của chị .

" Cái gì... Chưa quyết định.... Cứu con gái mình mà còn chưa quyết định...rốt cuộc bây giờ phải làm sao đây hả Mina!"

Momo lay mạnh lấy người Mina,em không thể ngừng run rẩy và lo sợ,tại sao vậy? Mọi việc cứ nhất thiết phải khó khăn vậy sao,không thể bình bình đạm đạm qua ngày sao?

TẠI SAO VẬY?

P/s: chap này từ ngữ nó hơi bậy mọi người thông cảm nha!
P/s2: lời thương :) không đọc chùa nhớ vote và cmt nha~ yêu😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com