Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Chương 11: Một Vòng Tay, Ba Sinh Mệnh


Trong phòng, Lâm Kha ngồi nghiêng bên giường. Cơn nghén kéo lên bất ngờ khiến cậu phải ôm lấy chiếc gối lông, mặt tái đi, trán vã mồ hôi. Mùi gỗ trầm thơm dịu thường ngày giờ cũng khiến cậu buồn nôn.

Dì Hứa hốt hoảng mang nước chanh mật ong vào, ngồi xuống cạnh mép đệm, xoa lưng cậu nhè nhẹ.

"Thôi nào... thở sâu vào. Uống một ngụm nhé, dịu thôi là con sẽ thấy đỡ."

Cậu gật nhẹ, uống từng ngụm nhỏ. Ánh mắt mờ mệt, hàng mi cụp xuống như vừa trải qua một cơn sóng mỏi mệt tràn qua thân thể.

Trên tầng ba, phòng làm việc của Chủ tịch yên ắng.
Dữ liệu khám thai sáng nay đã được mã hóa và gửi trực tiếp về hệ thống nội bộ tầng ba Tư trạch. Trên màn hình lớn, nhịp tim của hai thai nhi hiện lên rõ nét — từng cú đạp, từng chuyển động nhỏ đều được ghi lại bằng công nghệ hình ảnh y khoa tân tiến

Tư Mặc Kỳ nhìn điện thoại, không chớp mắt.
Ánh sáng từ màn hình hắt vào mắt ông khiến màu hổ phách thẫm lại, ươn ướt.

"Hai nhóc con... khỏe thật."

"Rất khỏe mạnh. Không dấu hiệu bất thường." — lời bác sĩ như vẫn còn vang đâu đó trong trí nhớ.

Ông lẩm bẩm. Không ai nghe, không ai đáp. Chỉ có đồ thị nhịp tim — đều và sống động — là lời xác nhận duy nhất.

Một người làm gõ cửa phòng Lâm Kha, khẽ cúi đầu:

"Thưa cậu... bữa phụ ạ."

Trên tay là khay bạc được phủ lụa mỏng, đặt lên bàn cạnh ghế bành. Mọi thứ đã được chuẩn bị theo chỉ định dinh dưỡng từ chuyên gia:

Cháo yến mạch nấu hạt sen, ngọt thanh, không béo.

Trứng gà lòng đào hữu cơ, luộc đúng độ 5 phút.

Sữa hạnh nhân nóng, giữ ở 45°C.

Một lát bánh mì lúa mạch kẹp phô mai mềm ít muối.

Trái cây cắt sẵn: lê Hàn Quốc, nho đỏ bóc vỏ.

"Ngài Chủ tịch nói... hôm nay hai bé máy nhiều, nên cần bổ sung năng lượng. Cậu cố ăn hết... để ba lớn yên tâm ạ."

Người làm cúi đầu lui xuống. Giọng nói không nài ép, nhưng cách truyền đạt đủ khiến ai nghe cũng cảm thấy bản thân được quan tâm mà không bị tổn thương.

Lâm Kha mỉm cười, thì thầm như trả lời:

"Vâng... con ăn ngay đây."

Lâm Kha cầm thìa, ăn từng chút. Mỗi lần nuốt là một lần trán nhăn lại. Cậu đã cố gắng, nhưng chỉ ăn được nửa bát cháo thì bụng đã trướng lên âm ỉ. Vị giác chậm, cổ họng khô, nước mắt dâng nhẹ nơi khóe mi vì mệt.

Đặt thìa xuống, cậu khẽ nghiêng đầu, thở hắt. Rồi đưa tay xoa bụng, từng vòng tròn nhỏ.

Một cú đạp nhẹ. Rồi một cú nữa, phía bên trái.

Cậu bật cười khẽ:

"Nãy ba lớn chạm vào hai đứa... thích không?"

Một cú đạp mạnh hơn. Rõ ràng là bé trưởng.

Cậu cúi xuống, áp má vào bụng:

"Là con phải không, nghịch như mọi khi... Nhẹ thôi, em còn đang ngủ..."

Làn da bụng căng tròn, ửng hồng. Mạch máu hiện mờ dưới làn da mỏng. Thai nhi đã lớn — những cú máy rất rõ, đôi khi đủ để khiến cơ thể cậu nghiêng nhẹ.

Cậu xoa đều, chậm rãi như ru:

"Hai đứa ngoan... ngủ một lát nhé."

Một cú đạp cuối cùng. Nhẹ, như gật đầu.
Rồi im bặt.

Một tiếng gõ khẽ vang lên ngoài cửa phòng Tầng 3.

"Thưa Chủ tịch, xe đã sẵn sàng."

Tại đại sảnh, chiếc Rolls Royce Phantom màu xám tro ánh bạc đã đỗ im lặng ngay bậc tam cấp.

Biển số xanh lam mang biểu tượng riêng của Tư Thị — một con số VIP ai cũng biết, vừa quen thuộc vừa không ai dám đến gần.

Cửa xe mở sẵn. Tài xế riêng mặc vest đen đứng cúi đầu. Hai xe Land Rover đen phủ gương, vệ sĩ bên trong đã vào vị trí. Đội hình ấy không quá phô trương, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn: một lãnh địa đang di chuyển.

Tư Mặc Kỳ bước ra từ cửa chính, gió se lùa qua lớp áo khoác dài. Khi ông đứng bên mép xe, bàn chân vừa chạm bậc đá, ánh mắt bất giác ngước lên tầng hai.

Rèm phòng Lâm Kha vẫn buông nhẹ. Không có ai đứng đó.

Nhưng ông vẫn nhìn. Như thể chỉ cần nhìn thôi là thấu cảm được hơi thở bên trong. "Hai đứa bé ... giờ này hẳn đang nghe người kia ru ngoan ngoãn nghỉ rồi."

Không một lời nào thốt ra, ông ngồi vào ghế sau.

Cửa xe đóng lại. Không gian kín tiếng như chính lòng ông. Tấm ảnh siêu âm vẫn nằm trong túi áo ngực trái — gần nhất với tim.

Đoàn xe chậm rãi lăn bánh, đi qua sân chính rộng hơn ngàn mét vuông, lát đá trắng Ý, hai hàng tùng bách uốn lượn như nghi lễ vĩnh cửu.

Qua chặng thứ nhất — hồ thủy sinh ánh ngọc lam, nơi đàn cá koi vàng bơi dọc theo thành đá. Qua chặng thứ hai — vườn mẫu đơn đang độ giao mùa, cánh hoa rơi nhẹ như sương cuối thu.

Khi cổng chính tự động mở ra bằng hệ thống nhận diện gương mặt, mặt trời vừa nhô lên khỏi rặng ngân hạnh.

Dinh thự phía sau lùi lại.

Hôm nay, ông sẽ lên tập đoàn. Họp cổ đông. Ra quyết sách.

Nhưng trong tâm trí ông... chỉ có một hình ảnh duy nhất.

"Sáng nay .. hai đứa trẻ đạp nhẹ trong vòng tay mình."

Buổi trưa. 

Phòng ăn tầng trệt được dọn sẵn từ sớm. Cơm trưa là canh xương hầm rong biển, trứng hấp đậu hũ, cháo yến mạch và một dĩa trái cây cắt nhỏ.

Lâm Kha ngồi vào bàn, mỉm cười dịu dàng khi thấy dì Hứa đứng bên cạnh với ánh mắt lo lắng. Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên tay bà.

"Dì đừng lo. Con không sao. Hai bé cũng khỏe lắm."

Dì Hứa cười, mắt rưng rưng. Chú Trình - bác bảo vệ gầy gò hay gác cổng phía Đông - hôm nay cũng được nghỉ ca trưa, vừa vào đã cúi đầu:

"Ba nhỏ về rồi. Tôi đứng gác sáng nay, gió lạnh thấu xương... mà cứ ngóng mãi..."

Cậu kéo ghế ra cho chú ngồi.

"Chú ăn gì chưa? Để con lấy nước trà gừng nha."

Cô hầu nhỏ - tên A Nghi - mang khăn ấm đến lau tay cho cậu, cười lí nhí:

"Em thấy bé con sáng nay máy mạnh lắm. Khi nào sinh ra chắc nghịch lắm luôn đó."

Cả bàn ăn bật cười nhẹ nhàng. Không ai trong biệt thự này gọi cậu là thiếu phu nhân, hay cố áp đặt cho cậu một danh phận. Nhưng ai nấy đều gọi cậu là "ba nhỏ", một cách tự nhiên như thể đã là người thân trong nhà từ lâu.

Bữa trưa nay, Lâm Kha không ăn nhiều, nhưng vẫn cố gắng gắp từng đũa thức ăn mềm cho vào chén. Vừa ăn, vừa kể chuyện vui:

"Hồi nhỏ em từng nấu cháy cả nồi mì. Mấy đứa nhỏ trong viện ăn mà vẫn cười, vì lần đầu có người nấu..."

"Giờ hai bé trong bụng, chắc không chê món cháo em nấu đâu nhỉ?"

A Nghi bật cười, rót thêm nước. Chú Trình kể một mẩu chuyện tiếu lâm cũ. Dì Hứa lau nhẹ mồ hôi trên trán cậu bằng khăn thơm mùi thảo dược.

Khoảnh khắc ấy - chỉ một giờ đồng hồ ngắn ngủi giữa trưa - căn biệt thự tưởng như băng giá đã trở nên ấm áp lạ kỳ. Không vàng bạc, không quyền lực, không danh phận - chỉ có một người trai trẻ hiền lành đang ôm lấy cái bụng dần lớn, cùng một bàn ăn nhỏ nơi mọi người không đối xử với cậu như công cụ sinh nở, mà như một phần ruột thịt.

Và rồi, khi đồng hồ điểm sang 3 giờ chiều...

Tổ ấm ngắn ngủi ấy sẽ vụn vỡ bởi một cơn gió lạ vừa mở cửa bước vào.

Biệt thự chìm trong ánh nắng nhạt cuối giờ trưa. Tiếng chim ngoài vườn vang vọng xa xa, dì Hứa đang chuẩn bị trà chiều cho ba nhỏ - người vừa có một buổi khám thai ổn định và vui vẻ. Cậu đang ngồi ở ghế dài phòng khách, đọc sách thiếu nhi, tay vẫn khẽ đặt lên bụng.

Cửa chính bỗng mở ra.

Tiếng giày cao gót vang dội như xé toang không khí bình yên. Bộ váy đỏ sẫm ôm sát, kính râm to bản, dáng người cao và mùi nước hoa phương Tây sực nức khiến cả căn phòng thay đổi nhiệt độ.

Lý Mạn Thanh. Ảnh hậu, minh tinh quốc tế, người từng đứng bên Tư Mặc Kỳ trên thảm đỏ Cannes - giờ đang bước vào biệt thự như thể là chủ.

Quản gia chỉ kịp cúi người, lắp bắp:

"Cô Lý... Chủ tịch hiện không ở nhà. Cô... muốn đợi?"

Cô ta nhếch môi:

"Tôi chỉ ghé thăm một chút. Chủ tịch từng mời tôi đến đây nhiều lần. Tôi thuộc nơi này mà."

Đội an ninh không ngăn lại - họ từng thấy cô đến nhiều lần, từng được lệnh "không cản nếu là khách quen." Và thế là, không ai biết phía sau cánh cửa vừa khép, một cơn bão đang dần nổi lên.

Lâm Kha ngẩng lên, vẫn ngồi im. Mắt cậu thoáng khựng lại khi thấy người phụ nữ kia bước thẳng vào.

Lý Mạn Thanh tháo kính râm, ánh mắt sắc như dao lướt qua cậu - bụng nhô lên, tay vẫn đặt nhẹ trên da. Một hình ảnh bình dị... nhưng với cô ta, là mối đe dọa cay nghiệt.

"Cậu là ai?" - Cô ta hỏi, giọng lạnh như băng.

"Tôi..." - Lâm Kha đứng dậy, cúi đầu - "...Tôi chỉ đang nghỉ dưỡng thai."

Lý Mạn Thanh bật cười - giòn, nhưng trống rỗng.

"Nghỉ dưỡng? Ở đây? Cậu tưởng chỗ này là nhà dưỡng lão từ thiện chắc?"

Cô ta tiến lại gần, từng bước một, giày cao gót nện xuống sàn đá trắng. Cậu không lùi lại. Chỉ cúi đầu thấp hơn, tay vẫn bảo vệ bụng.

"Cậu trèo cao bằng cái gì? Cái bụng đó à?" - Cô ta hạ giọng, rít qua kẽ răng.

Lý Mạn Thanh liếc xuống bụng cậu — ánh mắt sắc lịm như lưỡi dao tráng kim, lướt chậm qua lớp áo bông nhô lên. Cái nhìn ấy không chỉ là khinh miệt, mà còn mang theo một thứ thù ghét không thể gọi tên.

"Không cha mẹ, không danh phận, không giá trị. Cậu nghĩ sinh được con là leo lên vị trí của tôi sao?"

Một cơn chuyển động nhẹ. Rồi một cú đạp dứt khoát bên trái. Lâm Kha hơi khựng lại.
Cơn máy bắt đầu loạn. Như phản ứng tức thì với tiếng nói lớn và căng thẳng đổ dồn nãy giờ. Bụng cậu siết lại — không phải đau, mà là một cảm giác nghẹt thở, như thể cả hai sinh linh bé nhỏ bên trong đều đang co lại vì sợ hãi.

Lâm Kha biết con hoảng, tay lập tức ôm lấy bụng. Ngón tay run nhẹ, xoa vội mấy vòng, như vỗ về :"Ngoan...  ba nhỏ ở đây."

Một cú đạp nữa. Lần này rõ hơn, nhanh hơn. Là bé út.

Lý Mạn Thanh vẫn không chịu dừng lại. Ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy cay nghiệt..

"Cậu nghĩ như vậy là có thể yên vị giữ chặt lấy người đàn ông như anh ấy sao?" - Ảnh hậu đanh giọng, giấu không nổi sự đố kỵ cuồng loạn trong mắt. "Hai đứa con không phải tấm vé để cậu bước vào thế giới này!"

Lâm Kha vẫn không nói gì.

Không phải vì cậu không thể phản bác, mà vì cậu biết - nếu cậu cãi lại, người khổ sẽ là những người tốt bụng trong biệt thự này. Quản gia, vú nuôi, người hầu - tất cả đều lo cho cậu như người thân. Cậu không muốn làm phiền, càng không muốn rắc rối đến với họ. Thậm chí là mất việc — chỉ vì một cuộc cãi vã không cần thiết.

Cậu chỉ mím môi, gật đầu nhẹ.

"Tôi không có ý cạnh tranh với ai," cậu nói, giọng rất nhẹ, rất chậm, như sợ chính mình cũng nghe thành quá to. "Tôi chỉ muốn sinh hai bé thật khỏe mạnh."

Lý Mạn Thanh cười khẩy sầm mặt. Đôi mắt long lên - đầy ghen tị, tổn thương và căm ghét. Cô ta bất ngờ giơ tay. Ánh sáng loá lên trên chiếc nhẫn kim cương lóa lên, phản chiếu tia sáng bén ngót.

Bàn tay vung thẳng, không chần chừ. 

'Chát!'

Đầu cậu nghiêng bật về một bên. Không kịp phản xạ.
Mắt hoa lên trong tích tắc. Lưng trượt nghiêng theo sàn gỗ.

Và rồi —

'Bộp!'

Ngã nhào về phía bàn trà gỗ lớn. Cạnh bàn gỗ lim va thẳng vào bụng dưới, nơi thai nhi xoay về bên trái... 

Tiếng tát như xé gió.

Quá nhanh không kịp đỡ bụng. Một tiếng trầm đục vang lên từ chính bụng cậu, như thể vang vọng qua lớp da căng mỏng ấy đến tận xương sống.

Cậu ngã xuống sàn. Tay lập tức ôm bụng. Mồ hôi lạnh tuôn ra sau gáy. Mắt mở to, môi run lên.

Một giây — kéo dài như nghìn nhịp.
Không máy.
Không một cú đạp nào.
Chỉ là một khoảng trống thinh lặng dưới tay cậu.

Bụng dưới, nơi đáng lẽ luôn lăn tăn cử động, giờ bất động.
Làn da mịn căng ấy, như vừa rút đi tất cả sinh khí.
Cậu không thấy gì. Không cảm được gì.

Hơi thở nghẹn lại.
Máu trong ngực nghịch dòng.
Đầu óc như lao vào khoảng trống không trọng lực.

"Hai con... đừng làm ba nhỏ sợ..."
Cậu thầm thì. Không thành tiếng. Không còn hơi.

Bầu da hồng ửng bỗng tái đi dưới ánh sáng chênh.
Tay cậu dán chặt — nhưng không cảm thấy gì.
Như thể tất cả âm thanh bên trong bụng... vừa biến mất.

Và rồi —
Một cú máy khẽ.
Như có ai vừa tỉnh khỏi cơn hoảng loạn.

Rồi cú đạp thứ hai.
Nhanh, mạnh, loạn xạ.

Bé út.
Cơn hoảng sợ bật ngược lại cậu — như thể bé vừa vùng dậy từ trong cơn mơ tồi tệ.

Lâm Kha lập tức ôm chặt lấy bụng.
Ngực phập phồng.
Lòng bàn tay dán lên da căng, run rẩy.

"Ngoan... đừng sợ... ba nhỏ đây..."

Bụng rung lên theo nhịp tim gấp gáp.

Toàn thân cậu run lên. Cơn đau lan từ bụng lên ngực, lên óc thở gấp.

Bé con cử động hỗn loạn, như đang cố gắng vùng vẫy chống lại cảm giác bất an.

"Không sao... không sao... " - Lâm Kha thì thầm, giọng khản đặc, run rẩy, nước mắt lăn xuống.

Tay cậu xoa bụng như cầu nguyện, như dỗ dành. Những vòng xoa chậm rãi, cố giữ bình tĩnh. Ánh sáng xiên chiếu thẳng xuống bụng cậu, nơi làn da hồng nhạt lấp lánh. Làn sáng ấy khiến hai sinh linh bên trong như hiện ra dưới một tầng ánh sáng mỏng — rõ ràng, non yếu, đang run sợ.

Một cú đạp khác. Rõ ràng là bé út. Mạnh mẽ và hốt hoảng.

Cậu khẽ rên một tiếng. Không vì đau, mà vì sợ.

Không khí lạnh ngắt.

Lý Mạn Thanh chỉnh lại váy, ánh mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô ta nhìn cậu đang co người dưới sàn, rồi cúi xuống, giọng lạnh buốt:

"Đừng tưởng mang thai là có thể giữ chân được anh ấy. Loại như cậu... chỉ là lồng ấp cao cấp."

Cô ta nhìn xuống bàn tay mình, rũ một sợi tóc khỏi cổ tay — như thể từng đụng chạm vào cậu là vết bẩn cần phủi sạch, gột bỏ.

Không ngoảnh đầu, cô ta bỏ đi. Gót giày dẫm thẳng lên thảm Ba Tư, âm thanh chát chúa kéo dài ra tận của rồi đóng sầm  của phòng lại.

Lâm Kha vẫn nằm nghiêng dưới sàn, gò má ửng đỏ vì tát, bụng nhô lên đang rung nhẹ từng hồi.

Cậu co rút người lại, như vòng tay bảo vệ lấy hai đứa trẻ.

Cậu cắn môi. Máu thấm ướt kẽ răng.
Một hơi thở ngắn rít qua kẽ cổ họng.
Rồi rất khẽ — gần như không thể nghe được:
"Xin lỗi... xin lỗi con..."
"Đau..."

Không ai biết chuyện. Quản gia đang chuẩn bị cháo gà trong bếp. Người làm vườn đang cắt cành hồng ngoài sân. Trong phòng khách lạnh tanh, chỉ còn một chàng trai ôm bụng run lên từng đợt, môi cắn chặt đến bật máu.

Cùng lúc đó - Du thuyền ngoài khơi, giữa thế giới khác

Cách biệt hoàn toàn với mặt đất — giữa đại dương mênh mông phía Đông Thượng Hải, một du thuyền khổng lồ mang tên Celestial One đang lững lờ lướt trên sóng biển, như một thành phố nổi dành riêng cho giới tài phiệt. Mỗi ngóc ngách đều phủ lớp vàng hồng mờ, những tấm kính chịu lực được cắt laser phản chiếu mặt biển ngũ sắc dưới ánh chiều.

Nơi đây không có người bình thường. Mỗi người góp mặt đều là một mảnh ghép sáng giá trong mạng lưới đầu tư Châu Á. Những người thừa kế tập đoàn viễn thông châu Âu.

Trung tâm khu vực VIP — vòng trong thứ ba của boong tàu — là nơi duy nhất không có ca sĩ trình diễn hay champagne rót tràn ly. Ở đó, Tư Mặc Kỳ đang ngồi. Trên bàn là một chiếc ly pha lê chứa rượu vang đỏ Ý ủ từ năm 1982, ánh rượu sóng sánh như máu dưới nắng lặng cuối ngày.

Chủ tịch Tư không nói nhiều. Ông chỉ mỉm cười nhàn nhạt khi một cổ đông Mỹ hỏi chuyện:
"Lần này đầu tư mạnh vào streaming, không phải hơi cảm tính sao?"
"Ngược lại." – Tư Mặc Kỳ nhẹ nhàng xoay ly. – "Cảm tính mới là thị trường."
 "Chưa ai nói với tôi như vậy."
"Đó là vì họ chưa từng mất gì để hiểu bản năng con người."

Cùng lúc, tại khu boong phía Tây — nơi một nhóm người mẫu và diễn viên đang ngồi quanh bàn trái cây khoe nhẫn, trang sức , bàn tán không ngừng nghỉ về... một người phụ nữ không có mặt trên tàu.

"Chị Mạn Thanh lại giành vai chính bản điện ảnh mùa thu?"

"Suất đó là của Trần Gia Linh đấy. Nhưng sau buổi tối ở Empire..."

"Là tầng 58 căn đó á?"

"Ừ. Nghe bảo rèm cửa thôi đã hơn 3 triệu tệ. Làm gì có ai không hiểu tầng đó chỉ dành cho một người."

Một người mẫu nam bật cười, nhấc ly rượu martini:
 "Chiều như vậy, ai dám nói gì. Không ai dám cạnh tranh khi biết người đứng sau là ai."
 "Có ai lại không biết chủ tịch Tư là con cháu dòng dõi gia tộc truyền đời, giàu từ khi Thượng Hải còn chưa có tháp truyền hình."
 "Lần đó nghe nói chỉ vì Lý Mạn Thanh nói không thích mùa đông, anh ấy cho người xây biệt thự ở Tam Á. Toàn bộ là kính cường lực một chiều, đổi gió theo mùa."
 "Là chiều như vậy đó. Nhưng cũng chỉ là 'chiều', chứ không phải 'yêu'."

Câu cuối vang lên, khiến nhóm người im lặng vài giây. Mọi người hiểu rõ sự phân biệt tàn nhẫn ấy. Trong thế giới này, người được chiều chưa chắc là người được ở lại cuối cùng.

Trở lại khu VIP.

Tư Mặc Kỳ không biết những lời bàn tán ấy, hoặc có biết thì cũng chẳng bận tâm. Trên tay là ly rượu vang đỏ, nụ cười xã giao hoàn hảo. Không ai biết, trong ngực áo ông là một bức ảnh siêu âm gấp lại cẩn thận.

"Song thai phát triển tốt. Cực kỳ hiếu động." - lời bác sĩ sáng nay vẫn vang trong đầu ông như một bản nhạc du dương.

Ông nghĩ: mình đã làm đủ rồi. Bác sĩ tốt nhất. Biệt thự tốt nhất. Dịch vụ y tế 5 sao. Còn gì cậu ta cần?

Rượu vang đắng nhẹ nơi đầu lưỡi. Nhưng tim ông lại dội lên một vị ngọt không tên : " Chắc giờ này uống sữa rồi... nghén cũng phải ăn uống ". 

Tình cảm? Yếu tố thừa. Chỉ cần con ông khỏe mạnh là được. Còn người mang thai? Đã có bác sĩ lo.

Và ông tiếp tục nâng ly, không hề hay biết - ở một nơi khác, người đang mang hai đứa con trai ông trong bụng, vừa bị đẩy ngã, vừa bị tổn thương, vừa không thể lên tiếng.

BUỔI TỐI Tư gia

Bầu trời Thượng Hải dần sẫm lại, ánh chiều rút đi nhường chỗ cho những vì sao lấp lánh lẻ loi giữa nền trời mờ đục. Trong biệt thự Tư gia, ánh đèn pha lê vẫn rực rỡ. Người làm trong bếp chuẩn bị bữa tối đầy đủ như thường lệ, theo đúng thực đơn do chuyên gia dinh dưỡng từ Thụy Sĩ gửi về sáng nay.

Ở lầu ba, trong căn phòng ngủ sang trọng như một tổ ấm hoàng gia, Lâm Kha đứng trước gương, bàn tay khẽ vén áo bầu. Trên da bụng trắng mịn, một mảng tím sẫm đã lan rộng từ hông sang dưới rốn. Da cậu nóng ran, mỗi lần chạm vào là một cơn đau nhói dội lên lồng ngực.

"Chỉ là va nhẹ... không sao đâu... chắc mai sẽ tan..."

Cậu khẽ mỉm cười, nhưng giọng run lên. Đôi mắt dõi vào hình ảnh phản chiếu trong gương, nơi gương mặt mình dường như xa lạ và gầy hơn mỗi ngày.

Không để ai phát hiện, Lâm Kha mặc lại áo kín cổ tay dài, cài nút gọn gàng. Cậu bước xuống tầng trệt, đi vào phòng y tế biệt thự.

"Dì à... cháu... tay hơi va vào bàn, dì có thuốc bôi chống sưng không ạ?"

Dì Hứa - vú nuôi lâu năm - vừa đun nước gừng vừa quay lại, lo lắng:

"Để dì bôi giúp con nhé?"

"Không cần đâu dì, thật sự không nghiêm trọng đâu. Con tự làm được." - Lâm Kha cười, mắt long lanh ẩn giấu tất cả.

Dì Hứa tin cậu, như mọi lần, không nghi ngờ. Bà quay đi lấy túi trà, còn cậu cẩn thận giấu hộp thuốc trong tay áo.

Bữa tối được dọn ra. Cơm mềm, canh tổ yến, cá hồi áp chảo, cháo hạt sen, trái cây được cắt nhỏ tỉ mỉ. Mọi thứ đúng như chỉ thị từ Tư Mặc Kỳ - không thiếu bất kỳ chất nào cần cho sự phát triển song thai.

Lâm Kha ngồi lặng lẽ trước bàn ăn, đôi mắt không có tiêu điểm. Thìa cháo vừa kề môi, cậu lại dừng lại. Cơn đau bụng dai dẳng khiến cậu chỉ muốn nằm nghiêng và thở thật sâu.

"Trưa con ăn hơi nhiều... để lát nữa con ăn tiếp..." - cậu nói, nụ cười dịu dàng nhưng nhợt nhạt.

Không ai nghi ngờ. Không ai hỏi thêm. Họ tin tưởng rằng "ba nhỏ" luôn biết cách chăm sóc bản thân - vì cậu chưa từng làm phiền ai.

Tư Mặc Kỳ không về.

Trên du thuyền xa hoa giữa lòng Thượng Hải, ông đang nâng ly rượu chúc mừng một thương vụ tài chính mới. Mỹ nhân váy đen ngồi bên, ánh đèn mờ phủ lên bờ vai trắng. Xung quanh là dàn pháo hoa ngợp trời, sắc đỏ vàng tím rực rỡ hắt xuống mặt sông như một vũ hội ánh sáng. Các nhà đầu tư cụng ly, tiếng pha lê va vào nhau leng keng.

Nhưng trong ngực áo ông, vẫn là bức ảnh siêu âm được gấp vuông vắn — nơi hai đứa con trai ruột đang nằm quay đầu vào nhau. Mỗi lần rảnh tay, ông lại rút ra xem.

Giữa tiếng ồn ào chúc tụng, ông ngẩng lên, nhìn những vì sao lấp lánh treo cao trên trời đêm, trong lòng thoáng nhớ tới hai cục vàng nhỏ đang nằm ở biệt thự cách đây vài cây số. Một cú đạp nhẹ trong trí nhớ khiến ngực ông thắt lại, mơ hồ đến mức chính ông cũng không nhận ra mình đã siết chặt tấm ảnh trong tay.

"Chỉ cần hai đứa khỏe... là đủ."

Và ông lầm tưởng rằng: chỉ cần ra lệnh đầy đủ, cung cấp dịch vụ tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất, biệt thự an toàn nhất, là đã làm tròn bổn phận.

Ông không biết — đêm nay, cậu ấy không thể ngủ vì đau.

Khi đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.

Lâm Kha bước ra khỏi phòng tắm, bụng sưng tím ẩn sau lớp áo mỏng, nhiệt độ cơ thể nhích dần lên. Cậu nằm nghiêng bên gối, ôm bụng, thì thầm thật khẽ:

"Hai con đừng sợ... Ba nhỏ vẫn ổn..."

Cơn sốt nhẹ khiến mắt cậu đỏ hoe, lòng bàn tay mồ hôi lạnh. Trong mơ, cậu thấy mẹ - dáng người mờ nhòe, đứng bên hàng rào cô nhi viện dưới trời mưa.

"Ba nhỏ  ơi... con không sao... chỉ là hơi đau một chút thôi..."

Không ai bên cạnh. Không bác sĩ. Không người hầu. Không có người cha từng dịu dàng đặt tay lên bụng cậu sáng nay.

Chỉ có hai đứa nhỏ - đạp nhẹ nhẹ như an ủi.

"Ngoan nào... mai mình sẽ khỏe... không được để ông ấy biết... ba nhỏ không muốn ai lo lắng..."

Ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên trần nhà. Trên giường, chàng trai trẻ nằm nghiêng, tay ôm bụng, mắt nhắm lại - như đang ngủ, nhưng nỗi tủi thân thì âm ỉ không lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com