Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Hai mươi lăm tuần - Nhịp đập sinh mệnh


Chương 9: Hai mươi lăm tuần – Nhịp đập sinh mệnh

Ánh sáng buổi sớm chiếu vào tầng cao nhất của biệt thự Tư gia, phủ lên lớp rèm mỏng một màu hổ phách dịu nhẹ. Bên trong căn phòng rộng lớn, Lâm Kha đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế bọc nhung gần cửa sổ, hai tay dịu dàng ôm lấy bụng. Cậu đã mang thai hai mươi lăm tuần. Thai động đã rõ ràng. Mỗi cú đạp của con khiến trái tim cậu nhói lên, vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào.

Cậu không biết chủ biệt thự đã âm thầm theo dõi mọi hành động của mình qua hệ thống giám sát riêng biệt. Tư Mặc Kỳ chưa từng trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu kể từ ngày đưa về, nhưng toàn bộ bác sĩ giỏi nhất, dinh dưỡng chuyên sâu, và nhân viên chăm sóc đều được ông đích thân chỉ định.

Từ khi Lâm Kha đặt chân đến đây, biệt thự vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp. Cậu không kiêu ngạo, không xa cách, trái lại luôn nhẹ nhàng quan tâm đến từng người hầu. Biết dì Hứa – người nấu bếp – bị đau tay, cậu lặng lẽ xuống bếp làm nước ấm giúp bà xoa bóp. Thấy chú Trình – bảo vệ lớn tuổi – hay ho về đêm, cậu tự tay nấu trà gừng mang ra. Một người đang mang thai song thai cao quý, lại không phân biệt địa vị, không hề đòi hỏi. Cậu như ánh nắng sớm chiếu rọi từng ngóc ngách lạnh giá nhất của biệt thự.

không một ai trong biệt thự cảm nhận sự kiêu ngạo hay xa cách nơi cậu trai trẻ.

Lâm Kha dịu dàng gọi từng người bằng tên, tự ghi nhớ thói quen của từng người hầu:
– Bác vú nuôi bị đau lưng, cậu gợi ý pha trà gừng, đích thân nấu mang đến.
– Cậu đầu bếp người gốc Pháp không nói tốt tiếng Hoa, cậu ngồi lại dạy tiếng Anh đơn giản mỗi chiều khi rảnh.
– Người làm vườn già nua bị đứt tay, Lâm Kha vội chạy đến phòng y tế, mang băng gạc ra, nhẹ tay sát trùng như đã làm quen từ nhỏ.

Cậu không ngại khom lưng dù bụng đã hơi nhô, không để ai cúi chào quá thấp, luôn lễ phép đáp lại bằng nụ cười ấm áp.

Dù người ta biết cậu đang mang trong mình "hai hoàng tử" tương lai – người kế thừa gia tộc Tư thị – nhưng cậu chưa từng có ánh mắt ban ơn, chưa từng cao giọng ra lệnh, chưa từng bắt ai làm gì cho mình.

Cậu sống lặng lẽ, chỉ hỏi:
– "Chị ăn cơm chưa?"
– "Bác thấy trời chuyển lạnh, xương có đau hơn không?"
– "Cậu nhỏ nhà anh học lớp mấy rồi? Em từng học toán giỏi lắm, cần em giúp không?"

Vì thế, từng người hầu trong biệt thự, từ già đến trẻ, từ đầu bếp đến quản gia, đều âm thầm thương cậu, quý trọng cậu như người trong nhà.

Vú già chắp tay niệm Phật mỗi tối, thầm cầu cho hai đứa nhỏ trong bụng cậu bình an. Cô hầu gái nhỏ tuổi vừa rửa chén vừa nhẩm tên bé con trong bụng như gọi em trai.

Chỉ duy nhất một người không biết điều đó – chính là ba của hai đứa bé, Tư Mặc Kỳ.
Ông vẫn tin rằng chỉ cần tiền bạc, biệt thự, bác sĩ giỏi, không cần hiện diện hay tình cảm cũng đủ bảo vệ hai đứa con.
Ông chưa từng bước vào phòng, chưa từng biết rằng người đang mang thai ấy – lại khiến cả căn nhà trở nên ấm áp như một mái ấm thực sự.

Người hầu ai nấy đều yêu quý "ba nhỏ". Họ gọi cậu như thế – người mang thai hai thiếu gia tương lai. Tuy nhiên, họ cũng hiểu cậu không hề biết rõ thân phận cha của hai đứa trẻ là ai. Cậu chưa từng hỏi, cũng chưa từng đòi hỏi điều gì. Chỉ lặng lẽ dưỡng thai, dành hết sự dịu dàng và tình yêu thương cho hai con trai trong bụng.

Cùng lúc đó, ở khu nhà khách phía Đông, ánh đèn mờ ảo trong căn phòng sang trọng rọi lên làn da trắng của một người phụ nữ. Ảnh hậu Lý Mạn Thanh, nữ thần trên thảm đỏ, đang quấn hờ tấm chăn tơ tằm, tựa vào ngực người đàn ông từng khiến giới tài chính châu Á run sợ.

Tư Mặc Kỳ nằm bất động, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Ông không nói lời nào. Không hôn môi, không ôm ấp. Lý Mạn Thanh rướn người lên, dùng ngón tay vẽ một vòng trên ngực ông, cười như không:

"Anh vẫn tuyệt như trước. 

Ông không đáp. Đêm mưa, dục vọng, xác thịt – nhưng trái tim ông đã để lại ở nơi khác. Nơi bụng cậu thiếu niên đang dần dần hình thành hai sinh linh mang huyết mạch Tư gia. Đêm nay, ông cần giải tỏa. Không yêu, không ràng buộc. Nhưng chính ông cũng không hiểu – tại sao khi nhớ lại tiếng bác sĩ nói: "Hai bé trai khoẻ mạnh lắm, nhưng mẹ thì đang kiệt sức" – tim ông lại đau một chút.

Tư Mặc Kỳ không yêu Lâm Kha. Trong mắt ông, cậu chỉ là người được chọn để sinh ra hai người thừa kế tài phiệt. Nhưng từ khi thai nhi động, cảm xúc của ông ngày càng trở nên phức tạp. Ông khao khát được chạm vào cái bụng kia, áp tai nghe tiếng tim đập bé xíu, cảm nhận hai sinh mệnh do chính ông tạo ra... Nhưng ông chưa vội. Thai mới 25 tuần, còn quá sớm để xuất hiện. Ông là người tính toán kỹ lưỡng – chưa đến thời điểm, ông tuyệt đối không được mềm lòng.

Hôm nay, bác sĩ đến khám định kỳ. Hai thiếu gia khỏe mạnh, trái tim đập vững vàng. Nhưng sản phụ lại mệt mỏi rõ rệt, thiếu máu, huyết áp hơi thấp. Bác sĩ khuyên nên truyền dịch và nghỉ ngơi tuyệt đối. Khi về phòng y tế, ông nhận được báo cáo đầy đủ từ bác sĩ trưởng – người được ông đích thân tuyển từ Thụy Sĩ. Bác sĩ ngập ngừng nhìn màn hình, nơi chủ tịch quyền lực nhất châu Á đang chờ kết quả:

"Thai đôi... phát triển tốt lắm, rất năng động. Sản phụ hơi mệt, nhưng tâm lý vững. Cậu ấy không ăn nhiều cho bản thân, nhưng khẩu phần cho hai đứa bé luôn hỏi kỹ. Lúc nghén nặng từng bị ngất trong toilet, nhưng không than một câu. 

Tối nay, mưa rơi lất phất ngoài khung cửa. Lâm Kha ngồi trước lò sưởi, đọc sách thiếu nhi, vừa đọc vừa thủ thỉ với hai con:

"Mai ba nhỏ sẽ kể chuyện cổ tích nhé. Còn một tuần nữa là siêu âm tiếp rồi..."

Tư Mặc Kỳ im lặng thật lâu.

Đêm đến, ông vẫn lặp lại thói quen đứng trong căn phòng âm thanh cách âm, nhìn vào chiếc màn hình lớn – nơi Lâm Kha nằm nghiêng ôm bụng, mỉm cười khe khẽ khi cảm nhận cú đạp nhỏ xíu.

Hai con trai ông đang sống, đang lớn lên từng chút một – bên một người dịu dàng hơn bất kỳ ai.

Còn ông, một người lạnh lùng, chỉ biết nắm giữ quyền lực và tiền bạc – lại chẳng thể tự tin bước ra trước mặt cậu, đặt tay lên bụng, gọi tên các con.

Quan trọng là: hai đứa con trai ấy là huyết mạch ông, là người thừa kế tương lai của gia tộc Tư thị.

Vậy nên ông sẵn sàng bỏ tiền bạc, quyền lực, mạng lưới tinh anh nhất chỉ để chăm sóc thai nhi ấy—miễn là hai đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, thông minh, đủ tư cách kế vị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com