Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Nhịp đập sinh mệnh


Ánh sáng buổi sớm chiếu vào tầng cao nhất của biệt thự Tư gia, phủ lên lớp rèm mỏng một màu hổ phách dịu nhẹ. Bên trong căn phòng rộng lớn, Lâm Kha đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế bọc nhung gần cửa sổ, hai tay dịu dàng ôm lấy bụng. Cậu đã mang thai hai mươi lăm tuần. Thai động đã rõ ràng. Mỗi cú đạp của con khiến trái tim cậu nhói lên, vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào.

Cậu không biết chủ biệt thự đã âm thầm theo dõi mọi hành động của mình qua hệ thống giám sát riêng biệt. Tư Mặc Kỳ chưa từng trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu kể từ ngày đưa về, nhưng toàn bộ bác sĩ giỏi nhất, dinh dưỡng chuyên sâu, và nhân viên chăm sóc đều được ông đích thân chỉ định.

Từ khi Lâm Kha đặt chân đến đây, biệt thự vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp. Cậu không kiêu ngạo, không xa cách, trái lại luôn nhẹ nhàng quan tâm đến từng người hầu.
Biết dì Hứa - người nấu bếp - bị đau tay, cậu lặng lẽ xuống bếp làm nước ấm giúp bà xoa bóp. Thấy chú Trình - bảo vệ lớn tuổi - hay ho về đêm, cậu tự tay nấu trà gừng mang ra. Một người đang mang thai song thai cao quý, lại không phân biệt địa vị, không hề đòi hỏi. Cậu như ánh nắng sớm chiếu rọi từng ngóc ngách lạnh giá nhất của biệt thự.

không một ai trong biệt thự cảm nhận sự kiêu ngạo hay xa cách nơi cậu trai trẻ.

Lâm Kha dịu dàng gọi từng người bằng tên, tự ghi nhớ thói quen của từng người hầu:
- Bác vú nuôi bị đau lưng, cậu gợi ý pha trà gừng, đích thân nấu mang đến.
- Cậu đầu bếp người gốc Pháp không nói tốt tiếng Hoa, cậu ngồi lại dạy tiếng Anh đơn giản mỗi chiều khi rảnh.
- Người làm vườn già nua bị đứt tay, Lâm Kha vội chạy đến phòng y tế, mang băng gạc ra, nhẹ tay sát trùng như đã làm quen từ nhỏ.

Cậu không ngại khom lưng dù bụng đã hơi nhô, không để ai cúi chào quá thấp, luôn lễ phép đáp lại bằng nụ cười ấm áp.

Dù người ta biết cậu đang mang trong mình "hai hoàng tử" tương lai - người kế thừa gia tộc Tư thị - nhưng cậu chưa từng có ánh mắt ban ơn, chưa từng cao giọng ra lệnh, chưa từng bắt ai làm gì cho mình.

Cậu sống lặng lẽ, chỉ hỏi:
- "Chị ăn cơm chưa?"
- "Bác thấy trời chuyển lạnh, xương có đau hơn không?"
- "Cậu nhỏ nhà anh học lớp mấy rồi? Em từng học toán giỏi lắm, cần em giúp không?"

Vì thế, từng người hầu trong biệt thự, từ già đến trẻ, từ đầu bếp đến quản gia, đều âm thầm thương cậu, quý trọng cậu như người trong nhà.

Vú già chắp tay niệm Phật mỗi tối, thầm cầu cho hai đứa nhỏ trong bụng cậu bình an. Cô hầu gái nhỏ tuổi vừa rửa chén vừa nhẩm tên bé con trong bụng như gọi em trai.

Chỉ duy nhất một người không biết điều đó - chính là ba lớn của hai đứa bé, Tư Mặc Kỳ.
Ông vẫn tin rằng chỉ cần tiền bạc, biệt thự, bác sĩ giỏi, không cần hiện diện hay tình cảm cũng đủ bảo vệ hai đứa con.
Ông chưa từng bước vào phòng, chưa từng biết rằng người đang mang thai ấy - lại khiến cả căn nhà trở nên ấm áp như một mái ấm thực sự.

Người hầu ai nấy đều yêu quý "ba nhỏ". Họ gọi cậu như thế - người mang thai hai thiếu gia tương lai. Tuy nhiên, họ cũng hiểu cậu biết rõ thân phận cha của hai đứa trẻ là ai.
Cậu chưa từng hỏi, cũng chưa từng đòi hỏi điều gì. Chỉ lặng lẽ dưỡng thai, dành hết sự dịu dàng và tình yêu thương cho hai con trai trong bụng.

Buổi tối, ở một nơi khác.

Tầng 58 của khách sạn Empire – tòa khách sạn 6 sao thuộc tập đoàn Tư thị – ánh đèn hành lang mạ vàng khẽ phản chiếu bóng người đi ngang. Cánh cửa số 5801 đóng kín, biểu tượng hoàng kim Tư thị được chạm nổi trên tay nắm bằng đồng Ý. Không được công khai tên – nhưng giới thượng lưu ngầm hiểu: Đây là suite cao cấp chỉ mở theo lệnh cá nhân từ Tư Mặc Kỳ, không nhận đặt phòng, không được phép vào, ngoại trừ một cái tên – Lý Mạn Thanh.

Bên trong, đèn trần Baccarat toát ra thứ ánh sáng vàng ngà mềm mại như tơ, đổ xuống ga giường lụa trắng, vẽ thành từng vệt sáng loang lổ trên làn da mịn như sứ của người phụ nữ đang tựa lưng vào gối.

Lý Mạn Thanh rút tấm chăn tơ tằm ngang ngực, hờ hững che nửa thân thể đang đỏ lên sau một trận mây mưa. Làn da mang chút vết cào rất nông dấu vết để lại trên người Chủ Tịch. Cô rướn người, đôi mắt sắc như tơ mỏng lướt về phía người đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh. Trên người ông vẫn còn vương hơi nước ấm từ bồn tắm xông thảo mộc, làn da ngăm vừa vặn dưới áo choàng lụa màu khói bạc.

Ánh sáng rọi nghiêng qua xương quai xanh gồ lên rõ rệt, đường nét lạnh lùng, xa cách và quyền uy đến nghẹt thở. Một vài dấu vết mờ trên xương quai xanh như minh chứng cho sự hoang dã vừa qua.

Tư Mặc Kỳ không chạm vào cô lần hai. Sau khi kết thúc, ông chỉ lặng lẽ nằm nghiêng, ánh mắt nhìn lên trần nhà mạ vàng, khói thuốc nhả ra từng vòng mỏng như đang thở bằng kỷ luật. Không có cái ôm sau cùng. Không có nụ hôn. Không có lời thì thầm. Chỉ có im lặng.Lý Mạn Thanh không quen điều đó, nhưng lại không dám phá vỡ. Cô rướn lên, dùng móng tay đỏ nhạt vẽ vòng trên ngực ông, mùi da thịt hòa quyện rượu cognac đắt tiền vẫn chưa tan hết.

"Anh vẫn tuyệt như trước," – cô thì thầm, môi lướt nhẹ lên cổ.Ông không đáp.

Lý Mạn Thanh biết rõ, đêm nay cô đã được "khen thưởng". Không chỉ là một căn biệt thự nhìn ra biển, mà còn là lời hứa: vai chính trong dự án điện ảnh mùa thu, đầu tư bởi chính quỹ cá nhân của Chủ tịch Tư."Nếu em nói muốn đóng vai chính, anh có rót vốn không?""Có." – Ông đáp, ánh mắt vẫn không rời trần nhà. – "Em làm chính. Anh bảo CEO studio xử lý giấy tờ."

Với ông, tình dục là giao dịch. Tài nguyên là phần thưởng. Cô chỉ cần đẹp, ngoan, và không hỏi nhiều. Cô hiểu luật chơi, và cô biết ơn. Đơn giản là vậy.

Lý Mạn Thanh cười khẽ, tựa đầu vào vai ông, thủ thỉ:"Cảm ơn... Mặc Kỳ."Cô dùng chất giọng mê hoặc của mình để gọi tên ông, nhưng ông không nhìn. Làn khói trắng nhả ra, tan dần trong không khí điều hòa.

Ngoài khung kính kéo dài sát sàn, mưa đêm rơi lác đác, tạo thành từng vệt ướt mảnh.

Ánh đèn thành phố phía xa nhòe đi, như đôi mắt người phụ nữ không dám hỏi một điều tưởng như đơn giản nhất: "Em có thể trở thành chủ nhân của Tư gia không?"

Ông vẫn nằm im.Lý Mạn Thanh sở hữu danh hiệu "nữ thần phòng vé", nhưng lại không thể khiến Tư Mặc Kỳ đêm nào cũng bật camera an ninh lên chỉ để nhìn Lâm Kha ôm bụng mà ngủ.

Tư Mặc Kỳ chưa từng yêu Lý Mạn Thanh. Nhưng ông cũng chưa từng yêu ai.

Chỉ là... đêm nay, khi dục vọng đã được thỏa mãn, khoảnh khắc nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên hiện ra không phải là người phụ nữ đang nằm bên cạnh, mà là ảnh siêu âm hai vòng đầu nhỏ đang quay lưng chạm vào nhau, ẩn sau lớp da bụng trong căn biệt thự cách đây hơn tám cây số.

Tư Mặc Kỳ không quay đầu. Nhưng bàn tay đang cầm bật lửa bỗng siết lại."... Chỉ cần con mình khỏe là được... hai con ra đời là của mình."Câu nói buột khỏi môi, khẽ hơn cả tiếng mưa. Nhưng Lý Mạn Thanh không nghe thấy. Cô đang mỉm cười nghĩ rằng mình là người duy nhất chiếm được trái tim ông.

Tối nay, ông cần giải tỏa. Không yêu, không ràng buộc.
Nhưng chính ông cũng không hiểu tại sao khi nhớ lại tiếng bác sĩ nói: "Bé con khỏe như ba nhỏ thể chất hơi kém" - tim ông lại đau một chút.

Tư Mặc Kỳ không yêu Lâm Kha. Trong mắt ông, cậu chỉ là người được chọn để sinh ra hai người thừa kế tài phiệt. Nhưng từ mỗi ngày thấy cậu qua màn hình, cảm xúc của ông ngày càng trở nên phức tạp.

Ông khao khát được chạm vào cái bụng kia, áp tai nghe tiếng tim đập bé xíu, cảm nhận hai sinh mệnh do chính ông tạo ra... Nhưng ông chưa vội. Thai mới 25 tuần, còn quá sớm để xuất hiện. Ông là người tính toán kỹ lưỡng - chưa đến thời điểm, ông tuyệt đối không được mềm lòng.

Hôm nay, bác sĩ đến khám định kỳ. Hai thiếu gia khỏe mạnh, trái tim đập vững vàng. Nhưng người mang thai lại mệt mỏi rõ rệt, thiếu máu, huyết áp hơi thấp. Bác sĩ khuyên nên truyền dịch và nghỉ ngơi tuyệt đối. Khi về phòng y tế, ông nhận được báo cáo đầy đủ từ bác sĩ trưởng - người được ông đích thân tuyển từ Thụy Sĩ. Bác sĩ ngập ngừng nhìn màn hình, nơi chủ tịch quyền lực nhất châu Á đang chờ kết quả:

"Thai đôi... phát triển tốt lắm, rất năng động.

Người mang thai hơi mệt, nhưng tâm lý vững. Cậu ấy không ăn nhiều cho bản thân, nhưng khẩu phần cho hai đứa bé luôn hỏi kỹ. Lúc nghén nặng từng bị ngất trong toilet, nhưng không than một câu.

Tối nay, mưa rơi lất phất ngoài khung cửa. Lâm Kha ngồi trước lò sưởi, đọc sách thiếu nhi, vừa đọc vừa thủ thỉ với hai con:

"Mai ba nhỏ sẽ kể chuyện cổ tích nhé. Còn một tuần nữa là siêu âm tiếp rồi..."

Tư Mặc Kỳ im lặng thật lâu.

Đêm đến, ông vẫn lặp lại thói quen đứng trong căn phòng âm thanh cách âm, nhìn vào chiếc màn hình lớn - nơi Lâm Kha nằm nghiêng ôm bụng, mỉm cười khe khẽ khi cảm nhận cú đạp nhỏ xíu.

Hai con trai ông đang sống, đang lớn lên từng chút một - bên một người dịu dàng hơn bất kỳ ai.

Còn ông, một người lạnh lùng, chỉ biết nắm giữ quyền lực và tiền bạc - lại chẳng thể tự tin bước ra trước mặt cậu, đặt tay lên bụng, gọi tên các con.

Vậy nên ông sẵn sàng bỏ tiền bạc, quyền lực, mạng lưới tinh anh nhất chỉ để chăm sóc thai nhi ấy-miễn là hai đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, thông minh, đủ tư cách kế vị.

Quan trọng là: hai đứa con trai ấy là huyết mạch ông, là người thừa kế tương lai của gia tộc Tư thị.

Đúng lúc ấy, trên màn hình, Lâm Kha khẽ rướn người, bụng nhô lên, một cú đạp bất chợt khiến đường cong mềm mại rung khẽ dưới ánh đèn ngủ.

Tư Mặc Kỳ bất giác siết chặt tay ghế, bàn tay còn lại... chạm lên chính ảnh siêu âm. Cảm giác dội qua như một cơn sóng, khiến ông giật mình rụt tay lại, ngón tay cứng đờ.

Chỉ trong thoáng chốc, ông suýt đứng dậy. Bàn tay run nhẹ nắm chặt tay ghế bọc da, như sợ bản thân thật sự bước ra ngoài kia, bước đến cạnh người đó. Đêm tối yên ắng, ánh mắt ông tối lại, sâu hoắm, như kẻ đang vật lộn với chính trái tim mình.

Lời bác sĩ buổi sáng như vọng lại trong đầu:

"Cậu ấy không ăn nhiều cho mình, nhưng luôn hỏi kỹ phần của hai đứa nhỏ."

Ông siết chặt cây bút, vết mực hằn sâu trên giấy như một vết cắt. Ngực thắt lại, một câu trượt khỏi môi, khẽ hơn cả tiếng gió:

"... Chỉ cần con mình khỏe là được."

Ánh sáng vàng nhạt từ đèn bàn rọi xuống bức ảnh siêu âm đặt trên mặt gỗ nâu sẫm.
Tư Mặc Kỳ ngồi bất động, tay phải cầm chiếc khung ép plastic — bên trong là hình ảnh hai vòng đầu nhỏ, xoay lưng chạm nhau, ánh siêu âm mờ ảo như sương sớm.

Ngón tay ông trượt chậm theo đường viền mỏng manh ấy, nhẹ đến nỗi chính ông cũng không cảm nhận được độ lực. Trong đôi mắt đen sâu, ánh nhìn không còn sắc như thường ngày mà như vừa đi lạc vào một nơi anh không thể kiểm soát.

Ông đã từng ký hàng trăm hợp đồng sinh tử, từng ép đối thủ phá sản chỉ bằng một cái gật đầu.

Nhưng giờ đây — thứ khiến Tư Mặc Kỳ  không dời mắt được — lại là hai hình ảnh mờ xám nằm sát nhau trong một tấm phim.

Cốc... cốc... cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, rất khẽ, nhưng rõ ràng.
Đồng hồ chỉ 11 giờ 47 phút đêm.

Tư Mặc Kỳ không quay đầu lại.

Đợi một lúc lâu, ông mới trả lời, giọng khàn đặc như mài đá: 'Vào đi"Vào đi."

Cánh cửa thư phòng được mở ra.
Quản gia bước vào với vẻ mặt điềm đạm thường thấy, tay cầm một tập hồ sơ mỏng, bước chân nặng nề như cố giảm tiếng động xuống mức thấp nhất.

Ông đứng cách bàn ba bước, cúi đầu, giọng cung kính:

— "Thưa Chủ tịch, xin phép báo cáo một việc liên quan đến hai tiểu thiếu gia."

Tư Mặc Kỳ vẫn không ngẩng đầu, chỉ hơi nghiêng mặt.

— "Nói."

— "Khoảng 9 giờ 10 tối nay, bác sĩ trưởng từ Bộ phận tiền sản có gọi đến. Nhưng lúc đó... có lẽ ngài đang bận, nên máy báo tắt."

(9 giờ 10 tối — đúng lúc Chủ tịch đang nằm trên giường khách sạn, tắt máy để "giải tỏa" thể xác cùng Ảnh hậu Lý Mạn Thanh.)

Quản gia tiếp tục, vẫn giữ giọng đều nhịp:

— "Bác sĩ dặn kỹ — tuần 26 là một trong những cột mốc quan trọng nhất đối với thai đôi."

— "Là thời điểm có thể kiểm tra phản xạ sơ sinh đầu đời, theo dõi não bộ phản hồi và tim thai song lập.
Nếu có người thân đi cùng trong buổi siêu âm — theo kinh nghiệm chuyên môn — sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn cho thai nhi lẫn người mang thai."

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy.

Tư Mặc Kỳ đặt khung ảnh xuống bàn.

Ông không nhìn quản gia.
Chỉ nhấc tay, với lấy cây bút máy bạch kim cạnh hồ sơ, gõ nhẹ ba nhịp lên mặt bàn — một thói quen từ thời còn ngồi ở London để ký hợp đồng quốc tế.

Hít một hơi thật sâu. Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại.

Rồi, giọng ông bật ra, thấp và khàn như sương đêm rơi xuống mặt hồ, như thể phải dùng hết sức lực để nói ra hai từ đó:

'Biết rồi.'"

Quản gia im lặng gật đầu, lùi lại từng bước, khẽ khép cửa.

Trước khi cánh cửa đóng hẳn, Quản gia thoáng liếc nhìn — ánh mắt chạm phải một cảnh tượng mà suốt đời có lẽ ông cũng không quên:

Chủ tịch Tư — người đàn ông khiến cả giới tài chính châu Á nể sợ — đang ngồi đó, im lặng đến kỳ lạ, bàn tay siết nhẹ bức ảnh siêu âm như đang giữ một sinh mệnh thực thể, không dám thở mạnh.

Ánh đèn rọi lên nửa gương mặt ông — không lạnh lẽo, không cứng rắn — mà nhuốm một thứ gì đó rất giống một người cha thực sự. 

Quản gia khép cửa lại, nhẹ như gió lướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com