Bản Đồ của Máu
Tokyo sáng lên bằng thứ ánh sáng của những màn hình và đèn xe, nhưng đối với Shiho, thành phố ấy bừng tỉnh bằng một thứ khác: những tiếng rung — rung của điện thoại, rung của chuông cấp cứu, rung mơ hồ trong ngực cô như nhịp đồng hồ bị lệch. Cơn mưa đêm trước như chưa kịp rửa trôi thứ mùi kim loại ám trong không khí. Mọi tiếng động nhỏ đều lớn lên, như muốn báo rằng cái gì đó đã thay đổi mãi mãi.
Cô ngồi trước bàn, giữa một ổ giấy tờ lộn xộn: bản chụp những file bị rò rỉ, những bản ghi email, các ảnh chụp màn hình, và — tờ giấy từ phong bì — dãy ký tự đã khiến cả thành phố bị kéo vào trò chơi. Dãy ký tự đó nằm giữa tất cả như một câu hỏi.
Không phải một câu đe dọa đơn thuần. Đó là một cấu trúc có chủ đích, có lớp lang, có độ chính xác đủ để đòi hỏi người nhận phải suy nghĩ theo một lối nhất định. Cô không thể dập tắt cảm giác như thể người gửi biết rõ cách cô suy luận — như thể người đó đã ngồi trong đầu cô, sắp xếp những con chữ theo một nhịp mà chỉ có cô mới nhận ra.
Cô dùng bút chì, viết lên bản photocopy từng ký tự rồi khoanh, nối, đánh dấu. Công việc lặp đi lặp lại khiến mắt cô chói. Nhưng từng nét bút lại kéo cô về một thứ khác — không phải là trí tuệ lạnh lùng, mà là ký ức: những phòng thí nghiệm quá khứ, những đêm khuya cô ngồi bên microscope, trong tay là những ống nghiệm nhỏ li ti chứa thứ chất lỏng trong veo rực ánh. Những lúc đó, cô tưởng mình đang làm điều tốt. Cứ tưởng thế, cho tới khi mọi thứ biến tướng.
Cô nhớ từng chi tiết của dự án người ta gọi là "khoa học cứu tế", nhớ từng tên cơ chế mà cô từng góp một đoạn ngắn trong đó — một enzyme điều chỉnh sự phân giải một đường dẫn tế bào khi gặp một đoạn mã kích hoạt. Lúc ấy cô nghĩ nó là thuốc chữa, để khóa chết những tế bào khuyết. Sau này, rõ ràng, người ta đã dùng những phần cô viết để đặt thành cái bẫy.
Một ý nghĩ lóe lên, nhỏ đến mức cô phải đọc lại từng dòng một lần nữa mới tin: nếu tổ chức có bản thiết kế enzyme ấy — và nếu họ có cách mã hóa để kích hoạt nó theo chỉ định — thì họ cũng có thể dùng chính mã di truyền làm chìa khóa để truy tìm dấu vết ngược lại. Nghĩa là: dấu vết trong mẫu máu, trong trình tự xoắn DNA, có thể dùng như một la bàn ngược, dẫn trực tiếp về một nguồn duy nhất — nơi enzyme được tổng hợp hoặc phát ra.
Cô đặt tay lên trán, cố nhớ rõ phương trình bước đầu. Điều cô cần tìm không phải là lời khẳng định, mà là cách làm: làm sao một đoạn mã có thể vừa là vũ khí vừa là bản đồ? Lịch sử học thuật trong đầu cô xếp hàng, từng công thức, từng phương pháp dò gen mà cô đã từng đọc, từng làm. Những đường dẫn enzym, những công thức điện hóa, những vector vận chuyển — tất cả dồn lại thành một cách làm: mã hóa trong protein một "dấu vết" hóa học. Dấu vết ấy, khi quét bằng nhiễu phổ, sẽ cho ra một vệt đặc trưng — và khi đối chiếu với dữ liệu hiện trường, sẽ vẽ ra nơi phát xuất.
Cô tự cười khẽ, một nụ cười buồn: đây là thứ khoa học cô từng mơ sẽ cứu người; giờ nó được dùng làm lưỡi dao. Nhưng một lưỡi dao — nếu biết chỗ ở — có thể bị đảo ngược.
Đó là lý do cô rời Tổ chức lúc đó: một lỗ hổng an ninh, một phút sơ hở, cô bám lấy và chạy. Cô đã được cứu bởi may mắn, bởi sự vụng về của kẻ khác. Nhưng may mắn ấy không xuất phát từ tay cô nữa: nó được cho.
Giờ đây, cô đứng giữa những mảnh vụn do chính những người từng coi cô là "tài nguyên" tạo ra. Và cô nhận ra: không phải cô mới phát hiện ra trò chơi — cô chỉ là kẻ được xếp vào giữa bàn cờ khi trò chơi đã bắt đầu. Tổ chức dựng kịch bản sao cho cô, vì cô, vì cách các nhà điều tra sẽ nhìn vào mọi thứ, sẽ nghi ngờ một người có liên quan — và nhờ đó, che giấu mục tiêu thực sự.
Cô lật những file cũ — chi tiết nhỏ mà lúc trước cô đã nghĩ là vô thưởng vô phạt: một con dấu mực, một mã số giao dịch, một số tài khoản được chuyển tiền qua những công ty vỏ bọc. Những đường đi đó — ban đầu cô cho là vụng về, nhưng bây giờ chúng cho thấy một mô thức: phân tán dữ liệu, chia nhỏ nhân danh, biến mỗi mẩu thành một "bằng chứng" vụn vặt có thể bị trói buộc vào bất kỳ nhóm nào. Họ đã chia những mảnh thông tin để tạo ra nhiều "kẻ phạm tội giả" — phe thứ ba, phe thứ tư — rồi dùng chúng để điều khiển dư luận và cảnh sát.
Cô thở dài. Đây chính là điều cô từng e ngại: Tổ chức không cần xóa sạch dấu vết; họ chỉ cần dành dụm các mảnh vụn và đặt chúng ở những nơi mà người ta dễ bị lừa bởi logic thông thường. Một hồ sơ quá hoàn chỉnh sẽ bị coi là bằng chứng, còn một hồ sơ bị sắp đặt để người ta "tìm thấy" sẽ dẫn hướng suy luận — đúng vào con đường mà Tổ chức mong muốn.
Shiho nhắm mắt lại và để ký ức tự chảy về: ngày cô chạy, cô đã để lại một dấu vết nhỏ — một cái tên ẩn trong đoạn mã, một kí tự khác thường mà chỉ một người trong nhóm thiết kế mới hiểu. Đó là thứ cô nghĩ sẽ giúp cô nhớ, nhưng giờ nó lại chính là manh mối — manh mối để người khác biết cô từng biết bao nhiêu. Họ đã tận dụng lỗ hổng ấy. Họ đã dùng cái "ém dấu" nhỏ của cô làm mồi nhử, để sau này quay chiếc lưỡi dao vào chính cô.
Những mảnh lại ghép nối. Từng đoạn ký tự, từng trích đoạn giao dịch, từng số tài khoản bỗng hiện lên trong đầu cô không còn là những dữ kiện rời rạc nữa mà thành một bức tranh: Tổ chức đã cố tình để rò rỉ "bằng chứng" có thể dẫn tới họ — nhưng cái "rò rỉ" ấy được đặt để bị người ta đọc sai. Họ đã đóng vai nạn nhân để tránh bị soi. Họ thực hiện chiến thuật duy nhất một tổ chức lớn có thể dùng: tự đóng khung mình thành nạn nhân, và khi người ngoài lần theo mớ manh mối ấy, mọi kết luận đều đi vào chiếc kệ họ đã dựng sẵn.
Và sự phẫn nộ — không phải chỉ vì chính bản thân bị dồn, mà vì những người vô tội nằm giữa đường — đổ dồn trong cô. Hình ảnh người mẹ ôm xác con trên màn hình replay lại trong đầu, lần này ở mọi góc cạnh: khuôn mặt mẹ, đôi tay nắm chặt, miệng hét lên như vết cắt vào không khí, một tiếng gọi nặng như đá rơi. Cô không thể chấp nhận rằng công trình khoa học một thời có thể trở thành cái cớ để giết người và để che giấu quyền lực.
Cô mở laptop, chạy lại mô phỏng: nếu ta dùng chính trình tự mã của enzyme đã bị biến đổi làm đối xứng đảo ngược — tức là tạo ra một "phản mã" mang các đặc điểm độc nhất — thì việc quét mẫu máu của nạn nhân qua tủ thiết bị sẽ trả về một "dấu vết" hướng về nơi phát sinh enzyme. Hệ thống dò phổ hôm nay đủ tinh vi để phát hiện sự khác biệt nhỏ nhất trong cấu trúc protein. Cô từng biết điều đó. Và giờ, điều đó là hy vọng duy nhất.
Không phải vì cô muốn tự đóng vai anh hùng. Không phải vì cô muốn chịu đựng lần nữa. Mà vì cô đã nhìn thấy những hình ảnh đó — những bà mẹ ôm con — và cảm thấy trong lồng ngực một thứ trách nhiệm tàn nhẫn: nếu cô không làm, liệu ai sẽ?
Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ. Đường phố mờ ảo dưới mưa, những vệt đèn xiên ngang như dòng chữ tan loãng. Heiji đứng sau lưng cô, im lặng. Cậu chạm vai cô, nhẹ như để nhắc cô rằng có một người vẫn đứng bên cạnh.
Cô quay lại, ánh mắt vững. Lần đầu tiên kể từ khi bước ra khỏi bóng tối Tổ chức, cô cho phép mình nhìn thẳng vào một lựa chọn mà người khác sẽ gọi là liều lĩnh: dùng chính kí ức, chính vết thương của mình — cả mã gen, cả kỷ niệm — như công cụ để phá vỡ tấm lưới. Cô biết rõ giá của việc đó; cô biết rõ điều sẽ xảy ra nếu bị lộ: chính phủ sẽ muốn kiểm soát, báo chí sẽ bới móc, và người dân sẽ tìm ai để đổ lỗi. Nhưng cô còn có một điều nữa: cô đã từng sống dưới quyền của những kẻ dùng con người như công cụ. Bây giờ cô sẽ một lần dùng công cụ ấy—không cho bản thân họ, mà cho những người đã chết vô tội.
Cô gập lại tờ giấy ký tự, đặt vào chiếc phong bì cũ. Không còn nghi ngờ: quá trình khám phá đã dạy cô hai điều quan trọng. Thứ nhất: Tổ chức kéo con người vào trò chơi bằng cái nhìn khiến họ nghĩ rằng họ đang thấy sự thật. Thứ hai: sự thật ấy có thể bị đảo chiều bằng sự hiểu biết sâu về công nghệ làm nên nó.
Shiho ngồi xuống, chậm rãi đặt hai bàn tay lên bàn phím. Cô không tuyên bố, không la hét. Cô bắt đầu soạn một đoạn mã — không phải mã phá hoại, mà là mã đối chiếu; một chuỗi phản mã tinh tế, một la bàn ngược mà chỉ ai từng nghiên cứu enzyme mới nhạy bén nhận ra. Đó là công cụ để truy vết, và cũng là tấm khiên.
Khi dòng lệnh đầu tiên chạy, cô nhắm mắt lại một giây. Bên ngoài, phố vẫn ồn ào. Nhưng trong phòng thí nghiệm nhỏ ấy, trong khoảnh khắc của quyết định, một điều rõ ràng hơn cả: cô đã không bị đưa vào thế bị động nữa. Cô đã biến sự hiểu biết về bản thân thành vũ khí, không để ai biến cô thành con tốt tiếp theo.
Và khi con số đầu tiên hiện lên trên màn hình — một điểm bức xạ nhỏ trên bản đồ Tokyo — cô cảm thấy một luồng khí lạnh tràn vào cổ họng, không phải vì sợ, mà vì hiểu rằng mọi bước tiếp theo sẽ đặt cô và những người cô yêu quý lên một cán cân mà không có chỗ cho sai sót.
Cô thở tiếp. Công việc bắt đầu. Các mảnh ghép cô tìm được — từng dấu vết nhỏ — đang xếp thành một con đường dẫn tới nơi mà Tổ chức tin rằng họ có thể làm chủ được cả ván cờ. Bây giờ, bằng chính lối tư duy mà họ sử dụng, cô sẽ lần theo con đường đó — nhưng lần này, không phải để họ điều khiển. Cô sẽ cho họ thấy mình đã biết, và sẽ buộc họ phải chịu trách nhiệm.
Heiji đứng im lặng bên cạnh, đôi mắt căng thẳng nhưng tin cậy. Cô liếc nhìn cậu, nói rất nhỏ, như cầu nguyện cho chính mình:
"Cậu sẵn sàng chưa?"
Câu trả lời không cần lời. Cái gật đầu nhẹ của cậu đủ để cô hiểu rằng, dù thế nào, họ sẽ bước vào cùng nhau — để đối diện với một tổ chức đã biến khoa học thành dao, và với những hậu quả mà dao đó đã gây ra cho người thường.
Ván cờ vừa mới thay đổi bàn tay. Và Shiho, từ con người từng bị đóng dấu, giờ đứng lên như kẻ sẽ đột phá vết nứt, để ánh sáng chảy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com