Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyền Chỉ Huy Trong Khói Lửa

Tokyo không thức dậy theo cách thường thấy. Thành phố dậy bằng tiếng còi hụ, bằng ánh đèn nhấp nháy không ngừng, bằng những dòng bản đồ đỏ chồng lên màn hình—những chấm đỏ như vết bẩn lan rộng trên vải toan. Ở tầng hầm của tòa nhà an ninh, nơi các quan chức và đặc vụ tập trung, không khí nặng như sương, dày đặc hơn cả khói mù ngoài kia. Mọi mùi đều bị lấn át bởi mùi cao su của dây cáp, mùi mực in của bản đồ và một thứ mùi lạnh bám trên da thịt: mùi sợ hãi được đóng gói lại thành trách nhiệm.

Phòng họp tạm thời—một căn phòng không trang trí, chỉ có các màn hình lớn treo dọc tường, một bàn tròn đồ sộ và vô số ghế—đã đầy người trước khi mặt trời kịp lên. Người của Cục Bảo An, người của cảnh sát Tokyo, đại diện FBI với suit vừa vặn, người của CIA với ánh mắt không bộc lộ cảm xúc, vài gương mặt đại diện cho Interpol và một số quan chức an ninh quốc gia nữa. Họ đứng thành những đảo nhỏ, nói vội, cãi vã bằng những con số và sắc thái quyền lực.

Ở góc phòng, trên một chiếc ghế được để riêng, Heiji đứng tựa lưng vào tường, tay vô thức gõ nhịp trên đùi. Anh nhìn quanh, ánh mắt nôn nóng nhưng cố gắng giữ nhịp thở đều; trong mắt anh có thứ ánh sáng lo lắng của người trẻ muốn bảo vệ cả Tokyo. Shiho ngồi gần bàn trắng—bảng trắng đã được kéo vào vị trí trung tâm—gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt thì sáng như thép. Giữa hai người là mớ giấy tờ, thiết bị cầm tay, và tờ giấy đã khiến cả thành phố rung chuyển: dãy kí tự hàng loạt, những con số, các ký hiệu mà cô đã giải từng bước một.

"Chúng ta không thể cứ đứng đây cãi nhau," một giọng đàn ông vang lên, lạnh và quyết đoán. Ông ấy là đại diện hàng đầu của Cục Bảo An, tuổi đã xế chiều, mái tóc muối tiêu, đôi mắt như kho lạnh. "Tokyo là đất nước chúng ta. Mọi quyết định cuối cùng phải do chúng tôi đưa ra."

James Black—một người đàn ông tóc nhuộm xám, giọng Mỹ, sắc bén—nhếch môi, đưa ra những dữ liệu anh ta có: kinh nghiệm xử lý các vụ đánh bom hàng loạt, quy trình phối hợp quốc tế. "Chúng tôi có đội gỡ bom, có thiết bị, có chuyên gia nhận dạng. Nếu để các anh dẫn, nhịp độ sẽ chậm. Chúng ta cần một đầu mối trung tâm quốc tế."

Bầu không khí như bị kéo căng giữa hai cực. Mỗi bên nắm lấy quyền lực như kẻ giữ áo choàng: ai nắm đầu mối, người đó nắm quyền sinh sát trong việc điều phối lực lượng. Nhưng giữa họ, im lặng như một tấm gương treo—vẻ cầu thị của mọi mắt hướng về một chiếc bảng trắng bẩn: Shiho.

Không có tiếng hét, không có lập luận nặng nề hơn lời thật: "Anh ta đã nói đúng," Heiji nói, giọng như được kéo ra. "Nhưng nếu không có lời giải của Shiho, các đội xử lý sẽ như đi trong đêm mà không có đèn."

Lời nói rơi xuống như viên đá rơi vào nước. Căn phòng chùng xuống. Mọi ánh mắt quay về phía cô gái trẻ. Mỗi đôi mắt mang một tính toán: liệu một người từng thuộc về Tổ chức có thể là chìa khóa cứu cả thành phố hay là mồi lửa khiến nó cháy rực?

Shiho ngẩng đầu. "Tôi không muốn làm người được nghe lời," cô nói, tiếng cô nhỏ, nhưng trong đó có quyết tâm. "Tôi chỉ có thể làm một việc: giải mã. Tôi sẽ nói từng bước, từng dấu hiệu. Các anh làm theo. Nhưng tôi không chịu trách nhiệm cho những quyết định chiến lược lớn—đó là công việc của các anh."

Giữa những người đàn ông áo suit, câu nói ấy như một lưỡi dao thẳng. Một vài người gật đầu miễn cưỡng; vài người dịch chuyển vị trí, như để không ai bắt gặp họ không chịu khuất phục. Vì bản năng nghề nghiệp, ai cũng hiểu một điều trần trụi: lúc này không có chỗ cho sĩ diện. Mọi người cần giải pháp, và Shiho—dù ít ai muốn thừa nhận—nắm giữ manh mối duy nhất.

Misao Takigawa(—hay Madam Curator, hoặc "người phụ nữ áo măng-tô xanh"), khuôn mặt lạnh của Cục Bảo An, cất tiếng: "Cô có thể bắt đầu được chứ? Mỗi phút đều quý giá. Chúng tôi sẽ bảo đảm mọi nguồn lực theo sát những gì cô nói."

Shiho hít một hơi dài. Bàn tay cô run nhẹ khi cô cầm bút, viết lên bảng trắng: ⌖ 21:03 // Δ-07 // 5'. Chữ viết nghiêng, dứt khoát. Bóng của con số kia rơi dài xuống nền xi măng.

"Đầu tiên," cô nói, mắt nhìn qua đám người, như muốn biết rằng họ hiểu mức độ của câu nói—"kí hiệu ⌖ là trạm chỉ huy, vị trí trung tâm. 21:03 là thời gian. Δ-07 là mã lớp, có thể là lớp hình dạng địa danh, hoặc ký hiệu delta. Và '5''—năm phút, chu kỳ nổ."

Một người đàn ông phía FBI bật cười khẩy, tưởng đó là điều hiển nhiên. "Chỉ vậy thôi sao? Cả thành phố đang chờ, và cô..."

"Không chỉ vậy," Shiho ngắt lời, giọng cô dốc xuống như mũi dao. "Chuỗi này không là thông báo, mà là chuỗi điều khiển. Mỗi phần dữ liệu nó dẫn đến một mảng giải mã khác; chúng không công khai, chúng được thiết kế để ai đó có trình độ phản ứng cao mới theo kịp. Kẻ gửi rõ ràng biết ai sẽ giải—và muốn chúng tôi, đám người trong phòng này, phải nghe theo từng bước."

Trong đầu Heiji, các mảnh ghép nối lại theo thứ tự: phong bì, vụ nổ Shibuya, dãy kí tự, Shiho—và giờ đây là tấm bảng trắng với giờ giấc. Cậu cảm nhận một mùi: không phải mùi thuốc súng ban đầu, mà là mùi mưu toan. Tổ chức không cần đưa tin; họ đang điều khiển màn kịch, và vai diễn chính—dù có muốn phủ nhận —vẫn là cô ấy.

"Nhưng tại sao lại là cô?" Giọng người đại diện Interpol thắc mắc. "Tại sao không gửi tới một cơ quan nào đó? Tại sao thích hợp để làm thế này?"

Shiho khẽ ho: "Bởi vì họ biết tôi sẽ phản ứng theo một cách cụ thể. Họ biết tôi sẽ cố gắng giảm thương vong, và họ muốn biến điều đó thành công cụ thanh lọc. Nếu tôi phản ứng không kịp, họ loại bỏ những mắt xích yếu—dù là dân thường hay là những người họ đã cho là 'đồng minh'." Cô nhìn quanh, với một ánh mắt không cần biết sự đồng cảm: "Họ dùng chứng cứ giả, kịch bản giả để tạo một vở diễn—và chúng ta đều là khán giả, trừ khi chúng ta nhận ra mình đang được sắp đặt."

Một tràng im lặng mới lại phủ xuống. Những kẻ trong phòng tính đến sự thật ấy; những cỗ máy quyền lực bỗng chốc đơn sơ như một nhóm người đứng trước lửa. Một đại diện truyền thông lặng lẽ rút điện thoại, nghe tin mới: "Một vụ lặp lại tại ga Shinjuku, 5 phút trước. Chuỗi thời gian rút ngắn."

"Đó là điều họ muốn," Misao nói, giọng đã mềm hơn một nấc. "Áp lực thời gian ép buộc hành động sai lầm."

"Chúng ta sẽ làm theo cô," Agent Carter nói, nhưng trong câu nói ấy có một sự đắn đo. "Nhưng chúng tôi sẽ đồng thời phân chia nguồn lực. Không thể đặt tất cả trứng vào một giỏ.."

Shiho nhìn vào bản đồ trên màn hình: biểu tượng đỏ nhấp nháy, quỹ đạo lan rộng. "Phân chia nguồn lực là cần thiết. Nhưng chúng ta phải có một trạm chỉ huy thống nhất để nhận dữ liệu giải mã. Tôi sẽ nói to, các anh canh chừng. Nếu tôi nói 'ngay', thì đội sơ tán phải khởi hành; nếu tôi nói 'đi chậm', thì có lẽ còn vài phút để điều tra một số thứ."

Heiji bước tới, chạm nhẹ vào vai cô. "Cậu không nên gánh hết," cậu nói. "Chúng ta sẽ làm cùng nhau."

Nét căng cứng trên gương mặt Shiho dịu lại trong một giây. Cô đáp bằng một cái nhìn, không lời, và quay về bảng.

Thời gian không chờ đợi. Các đội bộ phận nhận lệnh, rồi lại lập tức tranh cãi về thẩm quyền; một vài người muốn trói chặt mọi nguồn lực dưới quyền quốc tế, một vài người đòi độc quyền lãnh đạo vì chủ quyền. Nhưng có một điều không thể tranh cãi nữa: bây giờ, quyền chỉ huy thực tế là do người có thể đọc mã nắm giữ.

Shiho bắt đầu thao tác, từng bước. Cô nói, không quá nhanh, nhưng cũng không thể chậm: "⌖ là trạm trung tâm tại khu vực Odaiba. 21:03 là thời điểm đã khóa. Δ-07 tạm dịch là tầng thứ bảy trong mã lắp ghép—chúng ta phải kiểm tra những vị trí có mã tầng bảy trong vòng bán kính 500 mét. Và chu kỳ 5'—các đội tháo bom phải ứng trực tại những điểm dự phòng trong bán kính đó."

Các chuyên gia nghe và gật đầu. Màn hình lớn nhảy số, lọc tọa độ, phóng to lên các bản đồ vệ tinh. Những chiếc xe chở đội gỡ bom rời bến, còi hú, đèn xoáy quay. Trên đường phố, người dân bắt đầu sơ tán tự phát: một cảnh hỗn loạn được dàn dựng trước mắt.

Giữa bộn bề công việc, Heiji đứng bên cạnh Shiho, tay cậu không rời bảng, mắt cậu cố gắng giữ ở mức tập trung cao nhất. Cậu nhận thấy mỗi chữ cô viết xuống đều mang một trọng lượng khác nhau—như những viên đá nặng cán chùng mà cô phải đỡ.

Không phải ai cũng tin rằng một cô gái từng thuộc về Tổ chức có quyền quyết định số phận thành phố. Nhưng thực tế, niềm tin lúc này đã bị ép nát dưới một lý lẽ khác: hiệu quả. Shiho biết rõ điều này—và chính vì thế, mỗi bước cô nói ra đều phải được cân nhắc như con bài cuối cùng.

Khoảnh khắc trôi đi, kim đồng hồ trên màn hình chỉ 21:00. Bốn phút. Ba phút. Mọi hoạt động như chậm lại thành một dải chuyển động chậm trong tâm trí; mọi người thở gấp, nhưng ai cũng giữ giọng nói đủ bình thản để hệ thống vận hành. Người của FBI báo cáo: đội gỡ bom A đang đến Odaiba; Cục Bảo An điều phối giao thông vùng lân cận để phục vụ đội; CIA kết nối nguồn tin về một nhóm liên quan, nhưng thông tin đó chỉ là manh mối lơ lửng.

"21:03 là ở cầu Rainbow, lối vào phía Bắc," một giọng nói vang lên từ góc: đó là một chuyên gia địa phương, người đã rà soát bản đồ vệ tinh. "Tôi đã xác minh một cấu trúc giống với mô tả trên bản đồ. Nhưng... không có tín hiệu khả nghi trên radar."

Shiho lặp lại: "Đi chậm. Tôi cần ba phút để đối chiếu một biến thể trong chuỗi. Nếu tôi sai, báo ngay cho đội A dừng lại. Nếu tôi đúng, họ phải phá hủy gói hàng ấy an toàn."

Lệnh đi vào tai mỗi người như mệnh lệnh quân sự. Ai đó gõ phím, tín hiệu truyền đi. Tiếng còi trực thăng vang lên bên ngoài như trái tim đồng bộ với kim đồng hồ.

Heiji siết chặt tay trong một khoảnh khắc vội. "Cậu chuẩn bị chưa?" cậu hỏi, giọng thừa lo âu.

Shiho nhìn vào mắt cậu, trong đôi mắt đó — chỉ thoáng — có điều gì như trẻ con, như tội lỗi. "Tôi đã chuẩn bị từ lâu," cô đáp. "Nhưng không phải cho Tokyo. Cho chính mình. Để biết mình đã từng là ai."

Câu trả lời khiến Heiji lặng đi. Trong đầu cậu, hàng loạt những giả thuyết tụ lại: Tổ chức dùng cô như con mồi, hay cô đã hiểu ra tất cả và dùng chính thứ họ để chống lại họ? Cậu không biết. Cậu chỉ biết một điều đơn giản: giờ phút này, cô là người họ cần.

Kim đồng hồ chạm 21:03. Căn phòng nín lặng như thể cả thành phố đang nín thở. Điện thoại reo, bộ đàm vang, đôi giày trên nền xi măng kéo dài tiếng bước. Tin tức đến từ sân: đội gỡ bom thông báo họ đã phát hiện một bọc hàng khả nghi dưới cầu. Họ dừng. Đội trưởng nói: "Xin chờ lệnh từ cô."

Shiho buông bút. "Phá huỷ," cô nói, giọng dội nhẹ vào bộ đàm. "Nhưng chỉ khi chúng ta chắc chắn: nếu bên trong là chất nổ, chúng ta không thể cố gắng di dời người dân vòng quanh để làm giảm thiệt hại—kịch bản đó chỉ làm tăng rủi ro. Chúng ta cần phá hủy an toàn."

Một đám người lập tức hành động. Chiếc trực thăng vút lên bầu trời, đèn xoay đỏ rực, tiếng gầm như tiếng rống. Bao nhiêu bước đi, bao nhiêu lệnh, đều được điều phối từ lời nói nhỏ của cô trên bảng trắng—và dù người ta có muốn hay không, quyền chỉ huy thực tế không còn nằm trong cái hào quang của chức danh, mà nằm trong khả năng đưa ra những quyết định đúng vào khoảnh khắc.

Khi đội gỡ bom làm việc, khi dòng người sơ tán chảy qua các phố nhỏ, khi các phương tiện liên tiếp di chuyển như một cơn lũ chảy có điều khiển, Heiji nhìn Shiho. Cậu thấy cô ấy co người lại.

Cuối cùng, đội báo cáo: bọc hàng bị vô hiệu hoá an toàn. Căn phòng thở phào. Nhưng không ai mỉm cười. Họ chỉ lặng lẽ gật đầu, như những người chứng kiến một sự khủng khiếp đã được ngăn nhưng chưa chấm dứt.

Shiho quay về bảng, lau bút, cẩn thận viết thêm vài ký hiệu, vài biến thể. Mỗi chữ cái, mỗi dấu chấm phẩy như một móc neo cắm sâu xuống mặt đất. "Chúng chỉ vừa mới bắt đầu," cô thì thầm, không phải với ai mà như tự nhắc mình. "Họ sẽ còn thử nữa."

Misao tiến đến, đặt tay lên vai cô một cách kín đáo—một hành động đồng cảm hiếm hoi. "Cô đã làm tốt," cô nói, nhưng trong giọng nói đó có âm vang của người hiểu hậu quả: "Nhưng chúng ta cần có một kế hoạch dài hơi hơn, chứ không chỉ phản ứng theo chuỗi. Ai đó phải tìm ra nguồn, chặn mạch thông tin điều khiển."

Agent Carter quay sang, đôi mắt ông ấy nhìn qua mọi người: "Các anh có thể bắt nguồn đó không? Những kẻ đã thiết kế chuỗi này có công cụ, có quy mô—họ không phải cá nhân lẻ. Nếu đó là Tổ chức, thì... chúng ta đang đối diện với một đội quân."

Shiho nhìn lên, ánh mắt lạnh. "Đó là lý do họ đưa trò chơi tới cửa tôi. Họ biết tôi sẽ làm gì. Họ muốn chúng ta chơi theo kịch bản. Và nếu chúng ta chỉ phản ứng, họ sẽ thắng theo cách của họ: thanh trừng nội bộ, tạo hỗn loạn, và đưa cả thành phố vào vòng xoáy."

Người trong phòng trao nhau một ánh nhìn—không còn lời buộc tội, chỉ là nhận thức lạnh lùng: giờ đây, cuộc chiến không chỉ là dập tắt bom; đó là cuộc chiến lấy lại quyền điều khiển câu chuyện. Người đàn ông tóc muối tiêu đứng lên, tiếng ông vang lên như cột chống: "Chúng ta bắt đầu hành động từ bây giờ. Có người sẽ phụ trách thu thập thông tin. Có người sẽ lo khu vực công chúng. Và quan trọng nhất: cô, Shiho, sẽ tiếp tục giải mã. Nhưng cô sẽ không đơn độc. Tôi cam kết—một liên minh tạm thời, có kẻ đứng ở trước mặt và kẻ ở sau lưng cô."

Cô nhìn ông, nhìn chung quanh, thấy cả những khuôn mặt chưa hẳn tin, nhưng bây giờ chịu sự thật. Cô chậm rãi đứng dậy, bàn tay run, nhưng giọng nói cứng: "Tôi cần dữ liệu toàn bộ về Harada Tech, mọi dòng tiền, mọi cuộc gọi nội bộ. Và tôi cần an toàn cho gia đình Kudo—không ai được tiết lộ địa chỉ. Nếu các anh muốn sử dụng tôi, hãy dùng tôi như công cụ, nhưng đừng bắt tôi làm kẻ liều mình vì bí mật của ai đó."

"Được," Misao đáp, nghiêm túc. "Chúng tôi sẽ bảo hộ nhân thân. Các đồng minh khác sẽ hỗ trợ. Nhưng nhắc lại: nếu tình thế vượt khỏi giới hạn—Furuya Rei, anh sẽ là người đảm nhiệm tình huống buộc cô ấy phải chọn phe."

Lời nói đó, một lần nữa, như sợi dây siết. Furuya Rei—cái tên vang lên không phải như một danh xưng, mà như một lời cảnh báo. Và trong khoảnh khắc đó, mọi người đều hiểu rõ: lựa chọn không riêng thuộc về cô; nó cũng là đe doạ treo lơ lửng phía trên đầu họ.

Phòng họp chìm vào một thứ yên lặng khác—không phải yên bình, mà là tiền âm của một cuộc chiến sắp tới. Trên màn hình lớn, những chấm đỏ vẫn nhấp, tiếp tục kêu gọi những bàn tay mau lẹ. Người ở đây—từ những đại diện quyền lực đến cô gái trẻ với bộ óc lạnh—đều đã biết: ván cờ đã đổi mặt, và Tokyo là sân khấu mà họ buộc phải diễn vở.

Bên ngoài, Tokyo vẫn chao đảo. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, họ vừa lập nên một liên minh tạm bợ: không dựa trên quyền lực, mà trên sự cần thiết, trên một chân lý lạnh rùng: để cứu được nhiều người, cần phải nghe những lời ít ai muốn nghe—lời của kẻ hiểu rõ kịch bản hơn hết. Và Shiho, dù mang vết thương của quá khứ, giờ là người đang kéo sợi chỉ dẫn đến những nút thắt có thể gỡ ra hoặc thổi tung cả thành phố.

Kim đồng hồ rít lên nửa phút—một nhịp ngắn như tiếng búa rơi. Những bước tiếp theo được đánh dấu không phải bởi danh xưng, mà bởi hành động. Và Tokyo—thành phố tròn trĩnh, ngổn ngang, đáng thương—sẽ sống hay chết theo từng đoạn mã mà cô gái kia sẽ đọc.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com