Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Con trai trở thành cháu trai sao?

Giới thiệu đến Hiromi, cô bé vỗ vỗ bàn tay, giới thiệu tới nhóc Wataru, nhóc Wataru lúc này đã thấy cha mình gầy gò, khí sắc không khoẻ mạnh.

Lần trước chỉ là nhìn thoáng qua, không thể xem rõ ràng, chỉ là cảm thấy ông đã già hơn rồi.

Hiện giờ vừa thấy như vậy, trong lòng cậu dường như có rất nhiều lỗ hổng, nước mắt từ từ chảy ra, trái tim nóng rực như sôi lên, bắt đầu nổi lên những cảm xúc khó chịu.

Nghe được Kisaki Rai giới thiệu nhóc Wataru, trái tim cha Date như trầm xuống, hô to một tiếng: "Wataru?!"

"Đã nhiều ngày tôi cũng muốn để anh Date nhìn thấy Wataru", cô giải thích nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh Date đã thấy thấy mặt anh với Wataru vô cùng giống nhau."

"Kỳ thật Wataru là đứa bé tôi tình cờ nhận nuôi , trước đó không lâu tôi ở trong Sở Cảnh sát Tokyo cũng trùng hợp nghe được chuyện về cảnh sát Date cùng bạn gái......" xem xét câu trả lời này, đã được nhận thấy có chút không thích hợp.

Mẹ đây là —— hoài nghi mình là con trai của Natalie với mình đời trước?! Rốt cuộc cậu cũng là đứa trẻ duy nhất mà mẹ nhận nuôi, mẹ nghĩ như vậy cũng không có gì là sai.

Nếu có thể chứng thực điểm này cũng tốt, nếu có quan hệ huyết thống với cha mình, con trai đương nhiên không tốt bằng cháu trai rồi.

Nhưng mà cậu không muốn rời xa mẹ Rai, mẹ thực sự rất yêu thương bọn họ, nếu cậu đi rồi, mẹ Rai sẽ đau lòng mà ôm đầu ngồi góc tường đi.

Nghĩ đến đây, lựa chọn quyết định không lựa chọn! Trẻ con chính là không nói đạo lý, muốn lựa chọn? Cả hai nhà cậu đều muốn.

Một bên là cha mẹ đời trước sắp lên chức ông bà, một bên là mẹ hiện tại của mình, cũng không có mâu thuẫn gì về thân phận.

Biến thành trẻ con nhóc Wataru càng trở nên tham lam hơn, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Cậu giả vờ ngây ngốc và mỉm cười như một đứa trẻ, một tay ôm Kisaki Rai, một tay nắm lấy cha Date. Cơ thể nhỏ bé của cậu bắt đầu lắc lư vui vẻ, đung đưa qua lại.

Cha Date thở dốc, kích động ôm chặt lấy tay nhóc Wataru, đồng thời cũng cúi đầu nhìn Hiromi.

Cha Date nhớ rõ nhà bạn gái của Wataru là con lai, cô bé mới vừa cầu ôm một cái cái này có đôi mắt xanh, vừa nhìn đã biết là con lai, hai đứa nhỏ nhà Kisaki Rai, một cái lớn lên giống Wataru, một cái con lai, có lẽ đều là con của Wataru với bạn gái nó?! Vừa lúc một người giống ba, một người giống mẹ!

Bất quá cái ý niệm này rất nhanh bị đánh đánh mất, thân hình cô hé này so với cậu bé vừa nhìn là biết không sinh ra cùng nhau.

Rốt cuộc, cô bé đã cầu xin ông ôm ngay khi ông đến. Cô gần gũi với ông như vậy, trông giống như cháu gái của ông, sao lại không phải là con của Wataru và bạn gái nhỉ?

Thật đáng tiếc.

Tuy có chút đáng tiếc, nhưng có một nhóc Wataru cũng đã là may mắn mà ông trời ban phát.

Giờ phút này, cha Date cơ bản đã tin tưởng nhóc Wataru chính là con trai của Wataru nhà họ, diện mạo giống nhau y đúc.

Kisaki Rai nói với cha Date suy đoán của cô và hoàn cảnh lúc nhận nuôi cậu bé.

"Anh Date, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm DNA, nhìn xem Wataru có phải là con của cảnh sát Date hay không", cô hơi trầm xuống, "Nếu đúng là như vậy, có thể hay không để tôi tiếp tục nuôi Wataru, tôi...... Luyến tiếc thằng bé."

Cha Date gật đầu: "Sao có thể không được? Cô Kisaki là một người mẹ rất có trách nhiệm và chu đáo. Chăm sóc bọn trẻ không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nếu nhóc Wataru thực sự là con của Wataru nhà tôi thì tôi thực sự không biết phải cảm ơn như thế nào nữa."

Bế cậu nhóc vào lòng, cha Date ước lượng cân nặng nhóc Wataru vô cùng chắc chắn.

Ồ, không thể tin được

Lúc trước bọn họ nuôi dưỡng Wataru nhà mình, điều kiện không tốt nên không thể nuôi được trắng nõn khỏe mạnh như này.

Đồ đạc của bọn trẻ ở khắp nơi trong nhà đều rất đắt tiền xa xỉ.

Cô Kisaki một mình chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, còn nhận nuôi bé con chăm sóc tỉ mỉ. Lúc trước khi thấy ông gặp nguy hiểm cũng ra tay cứu giúp.

Cô thực sự là một người tốt hiếm có, làm việc thiện không cần hồi đáp.

Đúng là bởi vì cô thật sự quá tốt, cho nên liền tính nhóc Wataru là con của Wataru nhà bọn họ, bọn họ cũng không thể xúc phạm đến chuyện của cô.

DNA đương nhiên là muốn kiểm tra,cho dù có tin tưởng cũng cần phải xác nhận lại một chút, biết rõ ràng mới không phát sinh phiền toái. Tạm thời không nên để vợ mình biết điều này, vạn nhất không phải, hy vọng càng lớn lại thất vọng càng nhiều.

Sau khi đồng ý, họ thu dọn một ít đồ đạc và đi đến bệnh viện để làm xét nghiệm.

Để thực hiện xét nghiệm này cần mẫu tóc, máu, v.v. từ trẻ em hoặc người lớn để làm mẫu. Một người lớn tuổi như cha Date không thể sợ những thứ này, nhưng với Date Wataru, người đã biến thành trẻ con thì không chắc lắm. 

Date Wataru vốn dĩ tự tin mười phần, không phải chỉ là lấy tóc với rút máu thôi sao?! Chỉ là trong chớp mắt.

Nhưng sau khi bị nhổ ra mấy sợi tóc, cậu nhìn chằm chằm vào kim tiêm lấy máu màu bạc sáng ngời, cánh tay đầy thịt của cậu không tự chủ được rụt lại. 

"Đừng sợ, đừng sợ," Kisaki Rai che mắt nhóc Wataru, dùng thanh âm dịu dàng xua tan sự sợ hãi của cậu, "Wataru, đến nói chuyện với mẹ đi, hôm nay con muốn ăn cái gì nào? Con có thể chọn món đó ~"

Đồ ăn! Sự chú ý của cậu nhanh chóng được chuyển dời.

Cánh tay của cậu lặng lẽ bị khống chế, cậu còn chưa kịp nghĩ xem nên ăn gì thì mẫu máu đã được lấy xong.

Họ không cần phải làm gì nữa, chỉ cần chờ đợi kết quả. 

Cả Kisaki Rai hay cha Date đều muốn biết sớm, Kisaki Rai liền chi thêm tiền để xử lý nhanh hơn. Tuy nhiên sau khi giải quyết xong, họ vẫn phải chờ thêm hai ngày nữa mới có kết quả. 

Trước ki có kết quả, cha Date tạm thời sẽ không để vợ thấy nhóc Wataru, cho nên bữa ăn ở nhà ông cũng bị hủy bỏ.

Sau khi ra khỏi viện liền đi tới cửa hàng mẹ và bé gần đó. Mặc kệ cậu nhóc có phải hay con của Wataru nhà họ hay không, ông cũng muốn mua đồ cho bọn nhỏ.

Cha Date đã bao nhiêu năm không tới những chỗ như thế này, xem đến hoa cả mắt, ông choáng váng trước tên các loại đồ dùng dành cho trẻ em: "Nuôi con bây giờ phiền phức thế sao?"

Hiromi ngồi ở trong xe đẩy buồn cười gật đầu, nuôi con xác thực vô cùng phiền toái. Bé con nhanh đói, cách một đoạn thời gian cần phải cho ăn; còn phải thường xuyên đổi tã lót, khóc còn phải dỗ dành; mua quần áo muốn mua loại khoáng chất thông khí, không thể làm để quần áo làm dị ứng da; bé con muốn đi chơi thì phải đi theo cùng......

May mắn thay, cô và các anh trai của mình không phải là những đứa trẻ thích làm ầm ĩ.

Nghĩ, cô nhìn bộ đồ liền thân màu sắc dịu nhẹ trong cửa hàng, HIromi mở to mắt, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra để với lấy.

Cái này đẹp đấy! Cái kia nhìn cũng đẹp! Bộ nào cũng thích!

Kisaki Rai thấy cô thích liền lấy hai bộ xuống: "Hiromi, con thích cái nào hơn?"

"......" Khó có thể lựa chọn.

Ánh mắt Hiromi ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa bộ bên trái và bộ bên phải, cuối cùng chọn bộ màu vàng nhạt bên trái. 

Kisaki Rai cười khúc khích: "Không cần hồng nhạt nữa sao?"

Hiromi nhìn thẳng vào bộ đồ màu hồng nhạt, nhìn qua hình như trông đẹp hơn......

Mẹ đúng là "đồ xấu xa", thích trêu bạn nhỏ, rõ ràng biết cô không lựa chọn được, còn muốn hỏi cô nữa. Cô cảm thấy mặt mình bắt đầu sưng lên, chu cái miệng nhỏ, dùng ánh mắt lên án Kisaki Rai.

【 Hừm ~】

Kisaki Raivội hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiromi: "Bảo bối, mẹ cảm thấy con mặc màu hồng nhạt hay vàng nhạt đều đẹp cả, chúng ta đều mua về nhà đi!"

"!"

Hiromi: Mẹ ơi, mẹ là người lớn rồi đó, không thể nghịch ngợm, phải học được tiết kiệm!

Ai—thực sự là rắc rối ngọt ngào, mẹ thực sự quá yêu bọn họ.

Đồ của nhóc Wataru, Kisaki Rai cũng chọn một số món mà cậu thích, cha Date chọn đến hoa mắt giờ phút này cũng được tìm thấy núm vú cao su treo ở bên kia. Ông nhớ lại lúc lớn như vậy, ông đã nhìn thấy Wataru ngậm một cây tăm trong miệng và học cách cầm núm vú giả mỗi ngày.

Sau đó ông đi tới cầm chiếc núm vú giả đắt tiền nhất đưa đến trước mặt nhóc Wataru: "Wataru, cháu thích không?"

Nhóc Wataru nhìn lên, thấy cha đã chọn cho mình, đương nhiên là gật đầu.

Cha Date thả lỏng mà cười cười: "Thích thì tốt rồi, thích thì tốt rồi."

Ông đưa chiếc mún vú cao su đã đóng gói cho nhóc Wataru chơi, nhìn cậu nhóc vui vẻ lắc lư, ông đã hiểu tại sao trong nhà Kisaki Rai lại có nhiều đồ chơi đến vậy. Chỉ cần con thích, mua! Nhìn con vui vẻ, trong lòng cũng sẽ vui vẻ.

Trong chớp mắt lại mua thật nhiều đồ, cha Date muốn thanh toán hết nhưng Kisaki Rai lại sợ hãi lắc đầu lập tức.

Cái này không được đâu, sao có thểđể cho ông mua nhiều đồ như vậy được! Đồ cho nhóc Wataru thì chưa tính, còn cả của Hiromi nữa.

Kisaki Rai giải thích cho cha Date: "Anh Date, hai người nên tiết kiệm tiền để sinh hoạt sau này. Mua cho bọn nhỏ vài món quà, bọn họ rất vui vẻ có thể hiểu được tâm ý của anh. Tôi hiện tại vẫn còn trẻ, vẫn có thể kiếm tiền, không cần lo lắng cho tôi không có tiền."

"Được rồi."

Cha Date cảm giác mình quả thực có chút nhiệt tình quá mức, cô Kisaki cũng không phải là người thích lợi dụng người khác.

Vì thế ông đã chọn một vài món để làm quà cho bọn nhỏ, chờ đến khi có kết quả DNA, lại mua đồ cho bọn nhỏ sau, lúc ấy nói là mua cho cháu mình, hẳn là cô Kisaki cũng sẽ không ngại.

Sau khi đi dạo cửa hàng mẹ và bé, Kisaki Rai lại đi mua rất nhiều đồ ăn, lần này đổi thành cô mời anh Date tới nhà cô ăn cơm.

Nhưng mà anh Date đã từ chối lời mời của cô, cũng mua chút đồ ăn chuẩn bị về nhà nấu cơm cho vợ.

"Được rồi." Người ta phải về nhà với vợ của mình, đây là điều đúng đắn, cô cũng không thể ngăn cản. Vẫn là chờ về sau có cơ hội, cùng nhau có một buổi tụ tập vui vẻ đi.

Sau khi tiền anh Date về tới nhà, nhóc Wataru lưu luyến miễn cưỡng vẫy tay chào, nhìn tấm kiên cường đầy tinh thần của cha, cậu ngồi vững vàng trên ghế trẻ em.

Sau đó, cậu theo Kisaki Rai cùng Hiromi về nhà.

Mới vừa ở bệnh viện dỗ nhóc Wataru nói là làm đồ ăn ngon, Kisaki Rai nói được thì làm được, về đến nhà liền viết ra mấy món ăn ngon cho nhóc Wataru bốc thăm.

Nhóc Wataru vô cùng hứng thú lục lọi một đống giấy tờ được gấp lại, cầm một cái đư cho Kisaki Rai.

Khờ khạo cười tiếp tục ra tay muốn lấy thêm một cái nữa.

Kisaki Rai đè lại tay nhỉ nhóc Wataru: "Một lần chỉ có thể ăn một món, bằng không bụng nhỏ của con sẽ đau."

"......" Nhóc Wataruthả tay nhỏ ra, dùng ánh mắt gấp không chờ nổi bảo Kisaki Rai mở tờ giấy này ra. Vừa mới bốc thăm, nhưng cậu đã chú ý đến chuyển động của bàn tay mẹ và sự khác biệt khi mở tờ giấy.

Cậu đã vận dụng tất cả những kiến ​​thức học được ở Học Viện Cảnh Sát, chỉ để ăn món mì sườn heo mà cậu muốn ăn!

Cậu chắc rằng đây sẽ là món mà mẹ mở tờ giấy ra.

Kisaki Rai cũng muốn nhah nhìn xem cậu nhóc này chọn được món ăn gì, động tác trên tay cũng nhanh hơn, rất nhanh cô đã cao giọng nói: "A, mì sợi!"

Vừa lúc, hôm nay cô liền nấu một nồi mì sườn heo, cho con ăn, đồng thời cũng giải quyết được bữa trưa của mình luôn.

Hiromi, người duy nhất trong nhà không thể ăn cũng xem đến là vui vẻ, ngoài uống sữa ra, cô cũng có thể ăn một ít chuối, cháo, thật sự quá dễ chịu. Cô nhéo nhéo thân mình "củ sen", ôm khuôn mặt tròn trịa, chọc vào phần thịt trên mặt.

Đây đều là cô vất vả ăn mới ra được từng chút một đó!

Chờ đến khi em gái có thời gian rảnh tới nhà cô chơi, khẳng định cũng sẽ rất thích cảm giác mềm mại như bông này của cô, sẽ giống như mẹ ôm cô, hôn cô, bồi cô chơi trò chơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com