Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 1: Chương 3: Linh, Sisha, Người, Hoa... Vạn vật

Rất nhiều người, cho dù cuối cùng trở thành kẻ thù với ta, ta vẫn không hối hận vì đã gặp gỡ họ, bởi vì ngoại trừ thù hận, bọn họ mang đến cho ta càng nhiều hồi ức tốt đẹp.

Nhưng ta lại không thể hỏi bọn họ có hối hận vì gặp gỡ ta hay không,

ta rất sợ nhận được đáp án.

——- Công Hoa

“Linh sáng tạo là cái gì?” Công Hoa đột nhiên cảm thấy mình hôm nay nhất định có rất rất nhiều vấn đề cần hỏi.

Cedric thở một hơi thật dài, nói: “Vậy thì nói từ đầu đi, em biết “linh” không?”

Công Hoa lắc lắc đầu.

Kaz lập tức xen vào: “Em biết, mọi thứ trên trên Sisha đều là do linh “liên kết” mà thành! Có đúng không?”

“Không sai.” Cedric gật đầu, nói: “Trên lý luận, vạn vật Sisha đều là do linh liên kết mà thành, bao gồm người ở trong, chẳng qua khi chúng ta nói đến linh, thông thường là chỉ thứ khác.”

“Thứ gì?” Công Hoa tò mò hỏi.

“Chia làm ba loại: linh tự nhiên, linh ý tưởng và linh thực thân. Linh tự nhiên chính là linh mà Linh Sứ, Linh Sĩ và Liên Linh Sư có thể vận dụng… hm! Em lại không hiểu?”

Công Hoa gật đầu, đây khiến Cedric cảm giác đau đầu, hắn không ngờ Công Hoa vậy mà ngay cả thường thức cơ bản nhất cũng không có, cứ như một đứa trẻ sơ sinh, đây thật không biết phải bắt đầu nói từ đâu rồi.

Nhưng Owen lại ném tới hết cái nhìn này đến cái nhìn khác, muốn hắn mau chóng giải thích, hắn cũng chỉ có hít sâu một hơi, bắt đầu giải thích: “Linh tự nhiên chính là linh có liên kết không mạnh, rời rạc mà rải ra ở trong tự nhiên, có thể được vận dụng để công kích, bảo vệ và cải biến tính chất chế tạo vật phẩm đặc thù.

Ví dụ như, tôi là Linh Sứ, Linh Sứ có thể liên kết linh tự nhiên lại, sau đó dùng những linh liên kết kia để công kích kẻ địch hoặc làm cái khác. Owen là Linh Sĩ, cậu ta có thể “giải liên” linh, khiến cho kẻ địch trở nên suy yếu dễ tổn thương, sau dó dùng vũ khí đánh bại kẻ địch yếu ớt.

Ngoại trừ cái này, chức nghiệp vận dụng linh còn có một loại chính là Liên Linh Sư, bọn họ có thể phân biệt ra linh vô cùng nhỏ bé, đem linh giải liên và liên kết để chuyển đổi tính chất, có thể dùng để chế tạo vật phẩm đặc thù.”

Nghe xong cả một chuỗi này, Công Hoa muốn mở miệng dò hỏi, nhưng căn bản không biết nên bắt đầu hỏi từ vấn đề nào, gần như mỗi một câu đều có thứ nó không hiểu.

“Tóm lại, linh tự nhiên chính là như thế!”

Cedric thật bị hỏi cho sợ luôn rồi, thấy Công Hoa còn đang do dự có muốn mở miệng hay không, hắn vội vàng đi vào vấn đề tiếp theo: “Sau đó là linh ý tưởng và linh thực thân, hai mục này chủ yếu là về phương diện tín ngưỡng, linh ý tưởng chính là một loại linh không có thực thể như là linh rượu linh được mùa, linh chiến tranh vân vân; linh thực thân thì thật sự tương đối khó giải thích rồi… A! Tôi nghĩ ra rồi, tín ngưỡng của Diệp tộc chính là linh thực thân, nghe nói là, là một cái cây?”

Cedric lại có chút không xác định lắm, về chuyện của Diệp tộc gần như đều toàn là tin đồn mà thôi.

Công Hoa không hiểu tín ngưỡng, linh ý tưởng và linh thực thân vân vân rốt cuộc là thứ gì, nhưng Cây lại là thứ nó đã quá quen thuộc, nó lập tức nói: “Cây là cha mẹ.”

Cedric lại hiểu lầm, hắn gật đầu nói: “Không sai, rất nhiều chủng tộc đều sẽ coi linh của tín ngưỡng như là tổ tiên của mình. Tóm lại mà nói, linh thực thân chính là tồn tại dị thường cường đại, thông thường đều có chủng tộc thờ phụng nó. Thế này đã hiểu chưa?”

Công Hoa lại lắc lắc đầu, đây khiến Cedric ngửa mặt lên trời thở dài, cảm giác mình nói cho môi khô miệng khát đều là uổng công.

“Im miệng giùm đi!” Owen nghe cho đến đau đầu nhức óc, khẽ rống: “Cậu giải thích như vậy ngay cả tôi còn không thông, Công Hoa làm sao mà hiểu được? Tôi chỉ là muốn cậu nói về chuyện Linh Sứ, Linh Sĩ và Liên Linh Sư, sau đó xem xem Công Hoa có thiên phú để làm ba loại chức nghiệp này hay không mà thôi! Cậu nói nhảm nhiều như thế làm gì?”

Cedric nãy giờ nói cho môi khô miệng khát, nổi nóng rống trở lại: “Còn không phải tại con gái cậu đã hỏi cả đống vấn đề!”

“Đã nói với cậu nó không phải là con gái tôi…”

Mila vội vàng khuyên ngăn: “Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, hai người lớn cãi nhau trước mặt trẻ con, các anh cũng thật không biết ngượng!”

Owen hừ một tiếng, như hạ mệnh lệnh mà nói: “Mau chóng xem xem thiên phú của Công Hoa có được không!”

Cedric mắt trợn trắng, bực mình nói: “Cậu quên cậu lúc đó là kiểm tra thế nào sao? Có thiên phú hay không không phải vừa kiểm tra là biết ngay, phải luyện Linh Lực Nhìn một tháng trước, xem xem thành quả thế nào mới có thể phán định.”

Owen biết lần này là mình đuối lý, cũng “ờ” một tiếng coi như trả lời.

Lúc này, Kaz giống như khoe khoang nói xen vào: “Em đã có thể nhìn thấy linh rồi đấy!”

Đây làm cho Owen tò mò, hỏi: “Oh? Vậy em thích hợp làm cái gì?”

Kaz bĩu môi, thấp giọng nói: “Ca nói em Linh Lực Nhìn của em không cao, làm Linh Sứ rất miễn cưỡng, tốt nhất vẫn là làm Linh Sĩ.”

“Linh Sĩ rất tốt!” Owen lập tức ra sức tán thưởng: “Linh Sĩ mới là chức nghiệp của nam nhân, em xem xem, khôi giáp và vũ khí… thích chứ? Nhìn ánh mắt của em đã biết em thích rồi, quả nhiên là Linh Sĩ bẩm sinh! Có muốn sờ thử kiếm của anh không?”

Kaz vừa nhìn thấy Owen rút kiếm ra, thân kiếm sáng lấp lánh thu hút mọi chú ý của nó, hoàn toàn quên béng vấn đề Linh Lực Nhìn của mình là cao hay thấp, lập tức đã đi đến gần sờ lên thân kiếm rồi.

Nghe thấy lời của Owen nói, Cedric lườm hắn một cái, nhưng không có ngăn cản em trai mình đi đụng chạm vào kiếm, hắn vốn đã định mời Owen làm lão sư của Kaz, bây giờ như thế là tốt nhất rồi.

Owen kỳ thực cũng biết ý của Cedric, hắn cũng sớm đã có ý nhận Kaz làm học sinh theo như ý nghĩ của đối phương rồi, chẳng qua cũng không định chịu lỗ! Hắn sau khi ném kiếm cho Kaz chơi, quay đầu thương lượng với Cedric: “Tôi làm lão sư cho Kaz nhà cậu, sau đó cậu làm lão sư cho Công Hoa nhà tôi, thế nào?”

“Còn nói không phải con gái? Cũng đã dùng “Công Hoa nhà cậu” rồi!” Cedric bực mình nói: “Nó còn chưa biết có thể nhìn thấy linh hay không đây! Sau một tháng, chỉ cần Linh Lực Nhìn của nó đạt tiêu chuẩn, xác định có thể làm Linh Sứ, tôi liền nhận nó làm học sinh, chẳng qua cho dù Linh Lực Nhìn của nó không đủ, tôi cũng sẽ giả vờ nó là học sinh của tôi, để nó có thể ở trong quân đội làm nhân viên tùy quân. Thế này được rồi chứ? Đội trưởng đại nhân?”

Ý định chân chính bị người nhìn thấu, Owen có chút xấu hổ cười “hề hề” hai tiếng, chẳng qua vẫn là đáp ứng: “Thành giao!”

“Thật tốt quá!” Mila lập tức ôm lấy Công Hoa, mừng rỡ nói: “Công Hoa, em có thể trở thành nhân viên tùy quân rồi.”

Nhìn thấy Mila cười, Công Hoa cũng cười theo, hỏi: “Nhân viên tùy quân là cái gì?”

“Chị chính là nhân viên tùy quân nè! Chỉ cần em cũng là nhân viên tùy quân, liền có thể ở luôn trong quân đội, có thể luôn ở cùng chị và Owen!”

Luôn ở cùng Mila và Owen… Công Hoa mặc dù rất cao hứng khi nghe thấy câu này, nhưng có chút không hiểu hỏi lại: “Các người sẽ không vứt bỏ em sao?”

Mọi người đều sửng sốt, Mila có chút miễn cưỡng hỏi: “Vứt bỏ? Vì sao lại nói như thế? Em… em vẫn luôn lo lắng chuyện này sao?”

Công Hoa gật đầu nói: “Diệp vứt bỏ em, bọn họ không cần em, về sau, Cây mất rồi, Cây cũng không cần em. Mila, vì sao bọn họ đều không cần em?”

Nghe vậy, Mila ôm chầm lấy Công Hoa, đau lòng nói: “Công Hoa, mặc kệ bọn họ, bây giờ không có ai sẽ không cần em, ít nhất chị cần em, chị tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em, Owen cũng vậy.”

“Mila tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em?” Công Hoa ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mila.

Sau khi nhìn thấy thần sắc của Công Hoa, Mila càng buồn rầu, cô không hề biết thì ra trong khoảng thời gian này, Công Hoa vẫn luôn ôm theo tâm tình sẽ bị vứt bỏ trong lúc chung sống với bọn họ.

“Uh, chị tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em, tuyệt đối sẽ không!”

Mila ôm rất chặt, rất chặt, chặt đến Công Hoa cũng cảm thấy đau, sau đó Owen với thân hình cao lớn cũng dang hai tay ôm cả hai người, lấy lực lượng Linh Sĩ của hắn, đây đúng là đã tuyết còn thêm sương.

Mặc dù bị hai người ôm rất đau, Công Hoa lại phát hiện mình rất cao hứng, vô cùng vô cùng cao hứng.

Bên cạnh, Cedric lại không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Căn cứ vào tin đồn của Diệp tộc, bọn họ bẩm sinh thiện lương, làm sao sẽ tùy ý vứt bỏ đứa trẻ của bổn tộc?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng bây giờ ba người Owen căn bản là một nhà hòa thuận, hình như không phải thời cơ tốt cho nghi vấn, hắn cũng chỉ có giấu nghi hoặc ở trong lòng, chỉ là nghĩ mình nên chú ý nhiều hơn một chút là được.

“Công Hoa!”

Kaz sau khi chơi chán kiếm trên tay, kéo lấy Công Hoa, mắt long lanh nói: “Chúng ta đi thi trèo cây đi!”

“Được.”

Nhìn hai đứa trẻ dắt tay đi tìm cây trèo, và cử chỉ hoàn toàn là trẻ con kia của Công Hoa, Cedric không khỏi muốn gõ đầu mình một cái, ở trong lòng chửi mắng bệnh đa nghi của mình thật là càng ngày càng nặng rồi, một đứa trẻ như thế thì có thể có tính uy hiếp gì đây?

Mila thử đề nghị với Cedric: “Sau này để cho Kaz thường tới chơi với Công Hoa đi? Hai đứa bọn chúng vẫn là trẻ con, hẳn là có thể chung sống rất tốt. Kaz mới mười tuổi, anh chung quy không phải thật sự muốn trong đầu nó chỉ toàn nghĩ đến chuyện phục thù chứ?”

Cedric trầm mặc một lát, trong lúc đó, phương xa truyền đến tiếng cười của hai đứa trẻ…

Hắn gật đầu.

◊◊◊◊

Owen vén cửa lều, nhưng chỉ có Mila ở bên trong.

Mila đang bận sửa mấy cái váy, để cho Công Hoa có thể mặc vừa hơn một chút, nếu không phải gần đây không có thành trấn gì, cô vẫn thật muốn mua một ít vải màu sắc trẻ trung hơn làm mấy bộ quần áo mới cho Công Hoa.

“Công Hoa đâu?”

Mila ngẩng đầu lên, nhìn thấy Owen, rồi lại cúi đầu tiếp tục chế quần áo, đồng thời trả lời: “Chơi với Kaz rồi, bọn chúng nói muốn đi trèo cây, con gái trèo cây thật có chút không hợp… Nhưng bọn chúng thoạt nhìn đều rất cao hứng, nên cũng thôi.”

Nghe vậy, Owen gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Làm sao là Kaz quấn lấy Công Hoa? Đây không giống ý định ban đầu của mình.”

“Ý định gì?” Lỗ tai của Mila rất thính, sự tình lại dính dáng đến Công Hoa, đây khiến cô lập tức buông công việc trên tay, trực tiếp bắt đầu bức hỏi Owen.

Ý định của Owen cũng không có gì xấu xa, cho nên cũng thành thật khai báo: “Anh muốn giới thiệu Công Hoa cho Cedric, ai biết kết quả là em trai cậu ta quấn lấy Công Hoa.”

“Anh muốn tác hợp Cedric và Công Hoa?” Mila đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại cảm thấy cách nghĩ của Owen cũng không tệ.

Tuổi của Cedric tuy lớn hơn Công Hoa khoảng mười tuổi, nhưng nói làm sao cũng là một Linh Sứ, chức nghiệp này thế nhưng hiếm hơn Linh Sĩ nhiều, số người ít nhưng công dụng lại rất rộng, cho nên mỗi một Linh Sứ đều vô cùng được săn đón. Trong tiểu đội ba mươi mấy người của bọn họ, có tám Linh Sĩ nhưng chỉ phối hợp với một Linh Sứ, cho nên mặc dù Owen là tiểu đội trưởng, nhưng quân bổng của Cedric còn nhiều hơn hắn một chút.

“Nhưng Công Hoa không phải Nhân tộc, đây không có vấn đề gì sao?” Mila đột nhiên nhớ tới việc thân thể của Công Hoa có chỗ khác người thường.

Owen lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Anh đã nghe ngóng rồi, không vấn đề! Diệp tộc không khác Nhân tộc bao nhiêu, mặc dù sinh con có khả năng có chút khó khăn, nhưng đây lại vừa vặn, Cedric từng nói cậu ta chỉ muốn nuôi lớn em trai, hơn nữa cũng ghét trẻ con.”

Nghe vậy, Mila mặc dù vẫn là cảm thấy có chút bối rối, nhưng cũng không có hỏi nhiều, trái lại bắt đầu thuyết giáo.

“Vậy Kaz thích Công Hoa há chẳng phải càng tốt? Nhìn cái kiểu của Cedric, phần lớn cũng không có tâm tư gì với con gái. Chỉ cần em trai thích, rồi anh ráng khuyên anh ta thêm, nói Kaz còn nhỏ cần một cái nhà, sau đó lão sư anh đây bảo học sinh Kaz đi nhao nhao đòi cần một người mẹ, anh thấy Cedric sẽ không động lòng sao?”

“Oh! Nói không chừng thật sự có thể được!” Owen gật đầu, như nghĩ tới cái gì mà nói: “Nói không chừng hai cuộc hôn lễ có thể cùng cử hành, cũng bớt phiền hơn.”

Hai cuộc hôn lễ? Mila ngẩn ra một chút, lúc này mới hiểu ý của Owen… Đây chẳng phải là đang cầu hôn với cô sao?

Owen mang theo ngữ khí thương lượng nói: “Anh đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn là quyết định chờ chuyện lần này được giải quyết, anh sẽ cùng Cedric thương lượng, hai nhà chúng ta cùng tìm cái thành trấn ở lại đi!”

“Nào có đơn giản như thế chứ?” Mila cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta… Anh không có nhà, phải ở đâu đây?”

Owen vội vàng nói ra ý định của mình, “Anh họ xa của anh, Weist, dưới danh nghĩa có mảnh lãnh địa, chúng ta có thể ở thành trấn trong lãnh địa anh ấy, anh ấy có thể an bài anh và Cedric ở đó làm lính trú thành hay là bảo vệ thành chủ gì đó, tóm lại đừng chạy ngược chạy xuôi thế này nữa. Kaz mới mười tuổi, bây giờ cũng không ai có thể phó thác rồi, dù sao ở mãi trong quân đội cũng không tốt.”

Sau khi nói xong, Owen căng thẳng nhìn Mila, nhưng người sau chỉ là mãi cúi đầu, rất lâu sau mới “ừ” một tiếng.

Owen đột nhiên bế Mila lên, người sau la hoảng một tiếng, sau đó hắn vừa điên cuồng la lớn “thật tốt quá, thật tốt quá”, sau đó vừa giơ cao xoay vòng Mila.

Mila xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ có mắng “Đồ ngốc! Mau bỏ em xuống” gì gì đó để che giấu xấu hổ của mình.

Owen lại cười ầm ầm, ra sức la to: “Không buông! Vĩnh viễn không buông!”

“Owen và Mila đang làm gì vậy?”

“Làm chuyện trẻ con không thể hỏi.”

Owen chân trái vấp chân phải, suýt nữa vồ ếch, loạng choạng mấy cái mới để cho Mila bình yên chạm đất, bản thân cũng không té chổng vó lên trời. Tiếp đến, hắn nhìn về phía cửa lều, Công Hoa và Kaz đang tay dắt tay đứng ở đó, hai người đều chơi đến cả người dơ bẩn.

Lúc này, Công Hoa đột nhiên bế Kaz lên, sau đó giơ nó lên cao, bắt chước Owen và Mila xoay vòng, người sau giật nảy mình, la to: “Chị làm gì thế?”

Công Hoa dừng xoay vòng, nhưng vẫn là giơ Kaz lên, chỉ là quay đầu qua nhìn Owen và Mila, nói: “Làm chuyện mà Owen và Mila làm.”

Nghe vậy, đầu của Mila sớm đã cúi đến không thể cúi thấp hơn, Owen dù rất tỉnh cũng có chút xấu hổ, sờ đầu một cách ngây ngốc, muốn ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Kaz cười lớn: “Đồ ngốc! Mila là nữ, nhưng em không phải nữ, em không muốn bị xoay vòng vòng! Bỏ em xuống!”

Công Hoa bỏ Kaz xuống, sau có nhìn nó, nói: “Vậy cậu xoay tôi vòng vòng?”

“Em bế chị không nổi…” Kaz nhìn Owen và Mila một cái, như ông cụ non mà nói: “Đi thôi, đi thôi! Ca ca bảo em đi luyện Linh Lực Nhìn, chị cùng luyện với em đi! Đừng quấy rầy người ta.”

Mila vội vàng ngẩng đầu nói: “Hai đứa đừng… đừng chạy quá xa!”

Kaz “ơ” một tiếng, cố ý hỏi: “Nhưng như thế sẽ trở về sớm lắm đó? Không sao chứ?”

Mila sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng, Owen chửi ầm lên: “Tên tiểu sắc quỷ này, nói bậy bạ cái gì đó!”

“Em mới không phải tiểu sắc quỷ, Owen lão sư mới là đại sắc quỷ!”

Kaz làm mặt hề, sau đó lập tức kéo Công Hoa bỏ chạy, phía sau còn truyền đến tiếng chửi mắng của Owen.

“Đi thôi!” Kaz kéo Công Hoa, vừa đi vừa nói: “Chị thích nước nhất, đúng chứ? Chúng ta đi múc một thùng nước tới, em dạy chị làm sao nhìn thấy linh của nước.”

“Owen bảo cậu trở lại.” Cho dù đã chạy xa, Công Hoa vẫn có thể nghe thấy tiếng la của Owen.

Kaz không hề quan tâm nói: “Đừng ngó ngàng anh ta! Anh ta mới không phải thật sự muốn chúng ta trở về, Owen lão sư bây giờ muốn tương thân tương ái với chị Mila đấy!”

“Tương thân tương ái là cái gì?”

“Tương thân tương ái chính là nam và nữ làm chuyện xấu hổ với nhau.”

“Xấu hổ là gì?”

“Xấu hổ chính là…”

Ở trong một hỏi một đáp vô tận, hai người múc nước, cùng xách một thùng nước, đi đến cây vừa mới trèo.

Kaz đặt thùng nước xuống, lần đầu làm lão sư nên nó rất hưng phấn, nó hối hả nói: “Mau lên, chị nhìn vào nước đi.”

Công Hoa làm theo ngồi xuống nhìn nước trong thùng.

“Được, ca ca là nói thế này, mới đầu phải nhìn chằm chằm vào nước, không được phân tâm, đừng nghe cũng đừng cảm giác cái gì hết, coi như mình bây giờ chỉ có mắt, đặt hết mọi cảm giác lên thị lực! Chính là như thế, mau làm thử xem đi!”

Kaz vừa nói xong liền ngậm miệng lại, cũng ngồi ở bên cạnh thùng nước nhìn chằm chằm vào Công Hoa. Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, căn bản không có kiên nhẫn, chưa tới mấy giây sau, nó liền sốt ruột mở miệng hỏi: “Thế nào? Nhìn thấy không?”

Công Hoa khó hiểu hỏi: “Nhìn thấy nước.”

“Không phải! Chị có nhìn thấy trong nước có những chấm không?”

“Có.” Công Hoa gật đầu.

“Không có đúng không? Không sao, đây là chuyện bình thường! Ca ca nói phải luyện cỡ một tháng mới có thể nhìn thấy một chút xíu, còn có rất nhiều người không có thiên phú cả đời cũng nhìn không thấy linh… Chị vừa mới nói cái gì?”

Đang nói dở chừng, Kaz mới nghe hiểu lời của Công Hoa nói, ngạc nhiên dừng lại, dùng ánh mắt khó có thể tin trừng thẳng vào Công Hoa.

“Có.” Công Hoa lặp lại một lần, còn bổ sung: “Toàn bộ nước đều là những chấm nhỏ.”

Đôi mắt của Kaz trợn to như mắt thú, lập tức la to: “Chị làm sao có thể nhìn thấy toàn bộ? Ca ca rõ ràng nói với em, chỉ cần có thể nhìn thấy một nửa đã có thể thông qua giám định Linh Lực Nhìn cao cấp, đó thế nhưng siêu khó đấy! Rất nhiều Linh Sứ siêu lợi hại cũng chỉ có Linh Lực Nhìn trung cấp!”

Công Hoa lại vẫn là nói: “Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ.”

Kaz trừng vào Công Hoa, mặc dù không dám tin, nhưng trải qua mấy ngày chung sống, nó cũng sớm đã biết tính cách của Công Hoa rồi, Công Hoa sẽ không nói dối. Nó không khỏi có chút hâm mộ nói: “Thật tốt, Linh Lực Nhìn của chị mạnh lắm đó! Chẳng lẽ bởi vì chị là…”

Nó nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Linh Lực Nhìn của Diệp tộc đều tốt như thế sao?”

“Tôi không biết.” Công Hoa thành thật nói.

Cả người Kaz ngã về sau, nằm thành hình chữ đại, lẩm bẩm oán giận: “Đây căn bản không cần luyện nữa! Chị còn lợi hại hơn anh trai em, Linh Lực Nhìn của anh trai em cũng còn chưa thông qua giám định trung cấp đây! Anh ấy nói nếu như Linh Sứ có thể thông qua giám định trung cấp của Linh Lực Nhìn trước ba mươi tuổi, đó đã là vô cùng tài giỏi rồi.”

Công Hoa thấy vậy, cũng bắt chước nó nằm xuống, vừa nằm xuống liền nhìn thấy trời xanh mây trắng, cỏ xanh trên đất ít nhiều có chút ẩm thấp, đây khiến nó cảm giác vô cùng tốt.

Nằm một hồi, Kaz đột nhiên vươn tay chỉ vào bầu trời, nói: “Chị nhìn đám mây kia, có giống bánh mì kẹp thịt không?”

“Không giống.”

“Rõ ràng rất giống! Bằng không chị nói giống cái gì?”

Công Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Giống lá cây.”

“… Được thôi, thật sự giống chiếc lá hơn.”

“Đám mây kia.” Công Hoa chỉ vào một đám mây trắng ở đằng xa, nói: “Giống cậu.”

“Làm sao có thể… Đúng là có chút giống thật!”

Kaz kinh ngạc phát hiện hình dạng đám mây đó vẫn thật có hơi giống tóc của mình, tóc của nó chẳng bao giờ nghe lời, cứ luôn vểnh từng chùm lên bốn phương tám hướng, dù Mila đặc biệt giúp nó chải đầu, nhưng chỉ cần nhảy vài cái đã khôi phục nguyên trạng rồi, cuối cùng thậm chí ngay cả Mila cũng chịu thua tóc của nó.

Kaz hết sức phấn khởi nói: “Ha ha, đám mây kia là mây của em! Đó là mây Kaz!”

“Ha ha, mây Kaz.” Công Hoa cũng cười.

Hai người sau khi cười một hồi vẫn nằm ở trên cỏ, lúc này, Kaz nhớ tới căn dặn trước đó của anh trai, muốn nó hỏi Công Hoa về chuyện bị bỏ rơi… Mặc dù không muốn hỏi lắm, nhưng nó lại không muốn để cho anh trai thất vọng, chỉ có thể mang theo chút tâm tình bất an dò hỏi: “Công Hoa, ba mẹ chị vì sao muốn vứt bỏ chị?”

“Tôi không biết.”

“Chị cái gì cũng không biết, thật sự rất kỳ quái đó!” Kaz suy nghĩ một chút, rồi lại chán nản nói: “Kỳ thực cũng không có gì kỳ quái, em cũng không biết vì sao ba mẹ lại bị giết, còn có chị và anh rể… em bé của anh chị rất đáng yêu! Em vốn định chờ nó lớn hơn một chút, dạy cho nó gọi em là ca ca! Chẳng qua anh rể luôn nói với em, em bé phải gọi em là cậu mới đúng.”

Kaz quay đầu qua, oán giận: “Nhưng cậu nghe lên rất kỳ, ca ca dễ nghe hơn, chị nói có đúng không?”

Công Hoa lắc lắc đầu, nó cảm thấy nghe lên đều như nhau.

“Nhưng bây giờ, em bé đã không còn rồi… ba, mẹ, chị và anh rể, anh trai thường cho em kẹo bên hàng xóm, bà cụ có giọng nói thật lớn sống ở đối diện… mọi người đều mất rồi, em chỉ còn lại ca ca mà thôi.”

Nói đến đây, Kaz dùng mu bàn tay che mắt, giống như cảm thấy mặt trời quá chói, đây khiến Công Hoa cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ ở dưới bóng cây, hoàn toàn không phơi được ánh nắng.

“Ca ca bây giờ cũng trở nên thật kỳ quái, trước kia anh ấy lần nào về nhà cũng sẽ mang đồ chơi cho em chơi, bây giờ mỗi ngày đều bảo em luyện Linh Lực Nhìn, luyện thể lực và luyện kiếm, bảo em mau chóng lớn lên, cùng anh ấy đi tìm hung thủ, cùng báo thù, giết chết hung thủ…”

Công Hoa cái hiểu cái không, nó không hiểu chuyện lúc này nên làm là an ủi người, nó thậm chí không hiểu ý nghĩa của an ủi, cho nên chỉ là lặng lẽ lắng nghe Kaz oán giận, hơn nữa rất nghi hoặc tiếng của Kaz vì sao trở nên khác.

Đột nhiên, Kaz xoay người ôm lấy Công Hoa, sau đó vùi mặt ở ngực nó, vai còn run run.

Công Hoa dùng tay chống nửa thân trên dậy, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Kaz, khó hiểu hỏi: “Kaz, cậu đang làm gì?”

“Đồ ngốc… em đang khóc!”

“Khóc là cái gì?”

Kaz đột nhiên ngẩng đầu lên, la lớn: “Chị thật là rất khoa trương đấy! Nhìn em đi, em chính là đang khóc!”

Công Hoa nhìn kỹ Kaz, hốc mắt của nó đỏ, còn không ngừng rớt ra nước.

Công Hoa dùng ngón tay quẹt lấy một giọt nước trên mặt của Kaz, nếm thử, có chút kinh ngạc la lên: “Nước mằn mặn!”

“… Chị thật sự rất kỳ quái!” Kaz không nhịn được từ khóc sang cười, “Nào có ai lại đi ăn nước mắt!”

“Vì sao phải chảy ra nước mằn mặn?”

Kaz lau nước mắt, bực mình nói: “Đó gọi là khóc! Cũng không phải nước mằn mặn, mà là nước mắt! Bởi vì rất đau lòng, cho nên sẽ khóc!”

“Đau lòng?” Công Hoa quan tâm hỏi: “Cậu đã bị thương sao?”

“…” Kaz uể oải nói: “Đau lòng không phải thật sự bị thương! Là nói trong lòng rất khó chịu, cứ giống như… giống như ngực bị nhét rất nhiều cục đá lớn, cũng giống như bị đánh một quyền còn bị cắt một đao, thế này hiểu không?”

Công Hoa lại vẫn là lắc lắc đầu.

Thấy vậy, Kaz có chút tức giận nói: “Chị làm sao có thể không biết cảm giác đau lòng? Chẳng lẽ lúc cha mẹ của chị chết, chị không có đau lòng sao?”

Công Hoa suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu nói: “Không có đau lòng, nhưng rất đau, toàn thân đều rất đau rất đau.”

“Đó chính là đau lòng đấy!” Kaz như chuyện hiển nhiên nói.

Nó tưởng rằng rất đau mà Công Hoa nói nghĩa là rất đau lòng, nhưng trên thực tế, lúc Cây chết, Hoa gần như là chịu cùng cảm giác, là đau đớn trên thân thể chân chính mà không phải đau lòng mà nó tưởng.

Công Hoa cái hiểu cái không, lại nhớ tới vấn đề ban đầu, hỏi: “Cậu vì sao đau lòng?”

“Bởi vì mọi người đều chết rồi, ca ca cũng đã thay đổi… Nhưng ca ca nói đúng!” Nói đến đây, tiếng của Kaz đột nhiên trở nên cao vút, “Mọi người đều chết rồi, ca ca cũng khác đi, đây đều toàn là do tên hung thủ kia hại! Em nhất định sẽ học kiếm với lão sư Owen cho tốt, làm một Linh Sĩ rất lợi hại, cùng với ca ca đi phục thù, giết chết tên hung thủ kia!”

Lúc này, Công Hoa đột nhiên hỏi: “Kaz muốn giết tôi sao?”

Kaz sửng sốt, quay đầu nhìn Công Hoa, cười ha ha nói: “Công Hoa, chị đang nói cái gì thế? Em mới sẽ không giết chị, em là muốn giết kẻ thù cơ!”

“Kẻ thù là gì?”

“Kẻ thù là…”

Kaz có chút nghẹn lời, mặc dù nó bởi vì trải qua thảm kịch lần này mà trở nên chín chắn hơn, nhưng nói làm sao cũng vẫn là đứa trẻ mười tuổi, rất nhiều ý niệm thù hận vẫn là lời nói do anh trai Cedric trực tiếp nhồi nhét cho nó, bản thân nó kỳ thực cũng không thật sự hiểu rõ ý nghĩa của hai từ này. Mấy ngày qua, Kaz thậm chí vẫn còn cò thể chơi đùa khắp nơi với Công Hoa.

Nếu bản thân nó đối với thù hận là hiểu biết nông cạn, thì làm thế nào có thể để cho Công Hoa hiểu ý nghĩa của thù hận đây?

Kaz chỉ có nỗ lực suy nghĩ anh trai ở thời gian này rốt cuộc đã nói cái gì, sau đó đúc kết thành lời dễ hiểu: “Chính là… chính là có người giết người chị yêu, hắn chính là kẻ thù của chị, và chị sẽ phải đi phục thù!”

“Vì sao phải đi phục thù?”

Công Hoa sau khi hỏi xong, lần nữa kiên nhẫn chờ đợi đáp án, nhưng lần này Kaz trầm mặc rất lâu rất lâu, sau đó mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực em cũng không biết vì sao phải phục thù, cho dù thật sự phục thù rồi, chúng ta giết chết kẻ thù xong, mọi người cũng sẽ không sống lại… Nhưng ca ca nói phải phục thù, nhất định phải để cho kẻ thù nợ máu trả máu, cho nên nhất định phải phục thù đi?”

“Cậu vẫn muốn khóc sao?”

Nhìn thấy trong mắt Kaz long lanh nước, Công Hoa hiểu rõ nói: “Cậu có thể ôm tôi khóc lần nữa, mặc dù Mila nói không được để cho con trai sờ tôi, nhưng…” Nó nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, “Nhưng cậu là Kaz, cho nên không hề gì.”

Kaz ngẩng đầu lên, cũng không có chảy nước mắt, trái lại còn cười nói: “Mặc dù chị rất ngốc, cái gì cũng không hiểu, nhưng em vẫn thích chị nhất… Được! Em quyết định rồi.”

Công Hoa tò mò hỏi: “Quyết định cái gì? Quyết định muốn đi trèo cây sao?”

“Mới không phải!” Kaz la lớn xong, đột nhiên cong môi hôn một cái lên trán của Công hoa, sau đó lớn tiếng thề: “Em đã hôn được rồi! Cho nên chờ sau khi em lớn lên, chị phải gả cho em!”

” ‘Gả cho em’ là cái gì?” Công Hoa không hiểu hỏi.

“Chính là kết hôn đó! Xoay vòng vòng giống như Owen lão sư và Mila tỷ, vĩnh viễn ở cùng nhau!”

Kaz vươn tay ôm lấy Công Hoa, nhưng nó đương nhiên không thể bế đối phương lên xoay vòng, mặc dù có chút chán nản, chẳng qua tinh thần lại càng hăng hái.

“Công Hoa chị phải chờ em đấy! Chờ đến lúc em lớn thêm một chút, trở thành một Linh Sĩ tài ba, có thể nhấc chị lên xoay vòng vòng, là có thể cưới chị rồi! Ai da, chị nhất định lại không biết cưới là gì rồi, cũng là kết hôn thôi!”

Công Hoa cái hiểu cái không hỏi: “Chính là vĩnh viễn ở cùng nhau sao?”

“Đúng!” Kaz ra sức gật đầu: “Chị nhất định phải chờ em lớn lên! Có được không?”

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Kaz, Công Hoa suy nghĩ một chút, nó hình như không có lý do không thể chờ, cho nên liền gật đầu.

“Được, tôi chờ cậu lớn lên.”

◊◊◊◊

Mila vừa giúp Công Hoa đo kích thước, định dùng để sửa quần áo, vừa hỏi: “Hôm nay muốn làm cái gì đây?”

Công Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Chờ Kaz luyện xong Linh Lực Nhìn đến tìm em chơi.”

Trên cơ bản, sinh hoạt mỗi ngày của nó bây giờ gần như là giúp Mila làm việc cộng với chờ Kaz đến tìm nó chơi.

“Em ở chung với Kaz tốt như thế à? Cũng phải, ở đây cũng chỉ có thằng bé Kaz này có thể chơi với em.” Mila cười nói: “Công Hoa, vậy em thích Cedric không?”

Công Hoa lắc đầu nói: “Em thích Owen…”

Nghe vậy, tim của Mila đập mạnh một cái.

“… Thích Mila, cũng thích Kaz.”

Nghe xong toàn bộ, Mila thật là vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng có chút lo lắng hỏi: “Chỉ không thích Cedric?”

Công Hoa lắc lắc đầu nói: “Không thích Cedric.”

“Chị nghĩ cũng phải.” Mila thở dài.

Cô sớm đã từ trong miệng Owen biết được, Cedric bây giờ đầy tâm tư đều là tìm ra hung thủ hủy diệt tiểu trấn, sau đó muốn đối phương nợ máu trả máu, ngay cả phương pháp rèn luyện Linh Lực Nhìn cũng là kêu Kaz đến dạy Công Hoa, đây bảo Công Hoa làm sao có cơ hội thích đối phương chứ?

Cái chuyện thích này không thể gấp được! Mila quyết định nói bóng nói gió, cô cố ý nói: “Nhưng mà, nếu như em thích Cedric, sau này gả cho anh ta, liền có thể ở cùng với Kaz rồi nhỉ?”

Công Hoa lại vẫn là lắc đầu, nói: “Kaz muốn em chờ cậu ấy lớn lên, sau đó gả cho cậu ấy, vĩnh viễn ở cùng nhau.”

Mila sửng sốt, kinh hô: “Kaz nói như thế? Nhưng nó còn nhỏ…”

Nói đến đây, cô lại đột nhiên nhớ tối Kaz đã mười tuổi rồi, Công Hoa xem ra khoảng mười lăm tuổi, chênh lệch tuổi tác giữa hai người bọn họ thế nhưng còn ít hơn giữa Cedric và Công Hoa nhiều.

Mila đỡ trán, có chút dở khóc dở cười đối với phát triển của sự tình, nhưng trái lại không định ngăn cản chuyện này. Mặc dù chủ ý của Owen rất không tệ, nhưng Công Hoa thích Kaz, Kaz cũng thích Công Hoa, nếu thật gả Công Hoa cho Cedric, đó thật đúng là sai lầm lớn rồi, nói không chừng còn khiến anh em trở mặt nữa kia!

Đây thế nhưng không được! Phải đi nói một chút với Owen. Mila đã quyết định.

“Công Hoa, chị phải đi tìm Owen, em muốn đi không?”

Công Hoa chủ động dắt tay của Mila, gật đầu.

Mila cũng nắm tay của mình, hai người bởi vì không vội, cho nên đi khá chậm, có thể xem như đang tản bộ rồi.

Doanh trại của nhân viên tùy quân cách doanh trại của những sĩ binh khá xa, doanh trại của sĩ binh ở ngay bên cạnh tiểu trấn bị hủy diệt mà thôi, đây là để cho dễ làm việc.

Nhân viên tùy quân khác mặc dù cũng nên ở bên cạnh tiểu trấn mới dễ làm việc, nhưng bọn họ lại thà ở xa một chút, phiền toái một chút, cũng không muốn ở bên cạnh tiểu trấn.

Khi hai người đi đến gần doanh trại sĩ binh, lại nghe thấy chỗ xa truyền đến tiếng tranh chấp.

“Cậu thực sự hạ lệnh muốn đi? Người của cả tiểu trấn đều chết rồi, hung thủ là ai ngay cả một chút manh mối cũng không có, dưới tình huống này, cậu lại có thể nói muốn đi?”

“Cedric, cậu nghe tôi nói…”

“Tôi không muốn nghe cậu nói! Cả nhà tôi chết ở đây, trước khi chưa tìm được hung thủ, tôi chết cũng sẽ không đi!”

Mila bất giác nắm chặt tay của Công Hoa, tăng nhanh bước chân đi qua, không bao lâu đã nhìn thấy tràng diện Cedric và Owen giằng co.

Owen nhíu chặt mày, nhưng Cedric lại tức đến ngay cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Kaz đứng ở một bên, biểu tình thoạt nhìn giống như sắp bật khóc.

Những sĩ binh khác cũng đứng ở một bên không biết làm sao, đối với bọn họ mà nói, Owen là tiểu đội trưởng, nhưng Cedric lại cũng là Linh Sứ quan trọng nhất trong đội, hai người này đều là đối tượng mà bọn họ không thể nhúng tay quản.

Mila đi lên, cô biết đây không phải chuyện mình nên nhúng tay, cho nên chỉ là tiến lên kéo Kaz đi.

Công Hoa nhìn Kaz, phát hiện hốc mắt của nó lại đỏ rồi, thế là nó bỏ tay của Mila ra, sau đó ôm lấy Kaz, còn áp mặt nó ở trước ngực của mình.

Kaz gần như là lập tức ôm ngược lại Công Hoa, sau đó liền khóc, chỉ là bởi vì anh trai còn ở đây, nó cũng không dám lớn tiếng khóc, chỉ có nỗ lực đè nén, đem tiếng khóc biến thành tiếng nức nở.

Mila có chút kinh ngạc nhìn hành động của Công Hoa, cô không ngờ Công Hoa không hiểu sự đời lại có thể biết được phải làm như thế. Nghĩ đến những ngày qua, Kaz thật sự đã dạy Công Hoa không ít chuyện. Mila nghĩ đến đây, cũng liền càng kiên định ý nghĩ Công Hoa không thể kết hợp với Cedric.

Cedric phẫn hận khẽ rống: “Owen, tôi nói cho cậu, tôi chết cũng sẽ không…”

Lúc này, Owen túm lấy cổ áo của Cedric, kéo hắn đến trước mắt mình, rống giận với hắn: “Tên khốn kiếp, nghe tôi nói! Cửa ải Táng Hạ đã bị phá vỡ rồi, người Danya đã quét vào đại lục Tịch Tông! Bọn chúng bây giờ ở ngay quốc thổ của Chiến Viêm quốc chúng ta đốt giết cướp bóc khắp nơi!”

Cedric sửng sốt, cả khuôn mặt đầu trắng bệch, kinh hô: “Cái gì? Không thể nào! Đây không phải là thật…”

Owen từ trong người móc ra một tờ giấy, sau đó ném lên người Cedric, khẽ rống: “Đây là quân lệnh khẩn cấp một của Kỳ Phong thành phát tới, triệu tập mọi quân đội lập tức trở lại đại bộ đội của mình thuộc về!”

Cedric run rẩy cầm lấy giấy nhìn, quả nhiên không sai!

Owen nhìn sĩ binh xung quanh, những sĩ binh đều lộ ra biểu tình hoảng hốt bất an, hắn không khỏi âm thầm thở dài. Hắn vốn định mang sĩ binh trở về đại bộ đội trước, rồi nói rõ lý do sau, tránh cho tạo thành bất an không cần thiết, nhưng ai ngờ hắn vừa mới hạ lệnh, Cedric lại có thể nổi bão ngay tại chỗ.

Nghĩ đến đây, Owen không khỏi có chút sẵng giọng: “Sáng mai lập tức chạy về, sợ rằng đến lúc đó cũng không có bộ đội để về!”

Cedric cũng không có lời để nói, chỉ là lặng lẽ gật đầu.

Lúc này, Mila tiến lên, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của Owen, Owen quay đầu nhìn cô, cười khổ nói: “Mila, kế hoạch của chúng ta có lẽ phải trì hoãn rồi.”

“Đừng lo.” Mila lắc đầu nói: “Nếu Chiến Viêm quốc bị người Danya chiếm lĩnh, chúng ta đến đâu tìm thành trấn cư trú đây? Chỉ là dọc đường phải tìm cái thôn an toàn, tìm người chăm sóc Kaz và Công Hoa mới được, chúng không thể đi theo chúng ta lên chiến trường.”

Nghe thấy Mila nhắc đến em trai mình, Cedric lúc này mới nhớ tới Kaz, vội vàng quay đầu tìm kiếm nó khắp nơi, nhưng lại nhìn thấy biểu tình bất an của sĩ binh trước, sau đó mới nhìn thấy Kaz ở trong lòng Công Hoa, người trước hiển nhiên là đang khóc.

Lúc này, Cedric rốt cuộc hiểu mình đã gây ra đại họa, cúi thấp đầu ảo não nói: “Xin lỗi, tôi đã quá kích động.”

“Đừng để ý.” Owen vỗ vỗ vai của hắn.

Mila mở miệng nói: “Cedric, tối nay cứ để cho Kaz tới chỗ tôi đi! Anh sau này sợ rằng không thể chăm sóc nó.”

Ai ngờ vừa nói ra lời này, Kaz lại chạy về bên cạnh anh trai, nắm chặt lấy tay của anh mình, mặc cho Cedric trách mắng làm sao, nó cũng không chịu buông tay.

Thấy vậy, Mila dắt lấy tay của Công Hoa, đi đến bên cạnh Kaz, ấm giọng nói: “Kaz, bọn chị phải gửi các em ở trong thôn, nhưng Công Hoa cái gì cũng không hiểu, sợ rằng thôn dân sẽ không hiểu rõ trạng huống của em ấy, cho nên, chị có thể giao Công Hoa cho em chăm sóc không? Em có thể đáp ứng chị, bất luận làm sao cũng sẽ ở bên cạnh em ấy không?”

Kaz vốn bất kể làm sao cũng không định buông tay của anh trai, nhưng vừa nghĩ đến Công Hoa, nó liền do dự.

Mặc dù nó cũng biết Mila phần lớn là dựa vào đây muốn nó ngoan ngoãn ở lại trong thôn, đừng đi theo Cedric lên chiến trường, chẳng qua cũng là sự thật, Công Hoa đúng là có rất nhiều chuyện không hiểu, bên cạnh của Công Hoa thật sự không thể không có người đi theo!

Nhưng Kaz vừa lại không muốn rời khỏi anh trai, nó chỉ còn lại người thân duy nhất là anh trai thôi, chiến trường thì lại rất nguy hiểm…

Công Hoa nhìn Owen và Mila, dò hỏi: “Em không thể đi theo các người sao?”

Mila dịu dàng trả lời: “Đúng vậy, Công Hoa, em không thể đi theo bọn chị lên chiến trường, chỗ đó rất nguy hiểm.”

Công Hoa trầm mặc rất lâu, mới nói: “Owen và Mila cũng muốn vứt bỏ em rồi sao? Mila từng nói sẽ không vứt bỏ em, nhưng bây giờ cũng muốn vứt bỏ em rồi, em không hiểu.”

“Chị không có nói muốn vứt bỏ em mà!” Mila kinh hô.

Công Hoa bảo trì trầm mặc, nghĩ thầm, Diệp cũng không có nói muốn vứt bỏ nó, nhưng bọn họ vẫn là đi rồi, cũng không chịu để cho mình cùng đi theo bọn họ.

Nó nhìn Mila, cảm giác ngực quai quái, cứ giống như, giống như…

Đau lòng cứ giống như ngực bị nhét rất nhiều cục đá lớn, cũng giống như bị người đánh một quyền còn bị cắt một đao.

… Vì sao phải khóc? Bởi vì rất đau lòng, cho nên liền khóc! Cho nên sẽ khóc!

Đau lòng là cái gì? Đau lòng vì sao phải khóc? Nước mằn mặn từ mắt rớt ra có liên quan gì với đau lòng?

Công Hoa vẫn không hiểu, nó chỉ là cảm thấy lạ hốc mắt của mình làm sao nóng lên, sau đó thứ gì từ trong mắt rớt xuống, chảy một mạch qua má… Tay của nó chạm lên má, sau đó liếm ngón tay.

Mằn mặn, đăng đắng… thứ nước thật khó uống. Còn khó uống hơn nước khi bị nhốt ở trong lồng uống.

Vừa thấy Công Hoa khóc, Mila vừa buồn vừa sốt ruột nói: “Nghe chị nói, Công Hoa, bọn chị không có muốn vứt bỏ em, chỉ là tạm thời để em ở trong thôn mà thôi! Chờ chiến tranh kết thúc, bọn chị sẽ lập tức đi tìm em, được không?”

Công Hoa lại cúi đầu xuống, tự sờ nước mắt trên mặt, nếm thử nước mắt trên mặt, không có trả lời cái gì.

“Công Hoa…”

Mila còn đang nói, nhưng Công Hoa lại không có chú ý lắng nghe, nó cho rằng không nghe cũng không sao, Mila từng nói không vứt bỏ nó, nhưng bây giờ vẫn là muốn vứt bỏ nó rồi… Lời nói ra nếu không phải thật sự, vậy vì sao nhất định phải nghe đây?

Nhưng đột nhiên, tay của Công Hoa lại bị người túm lấy một cách thô lỗ, hơn nữa còn vùng không ra, nó sửng sốt, ngẩng đầu lên mới phát hiện là Kaz đã túm lấy tay của mình.

Kaz nghiêm túc nói: “Công Hoa, chúng ta cùng nhau chờ! Anh trai em chỉ còn đứa em trai là em thôi, cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ em, anh ấy nhất định sẽ tới! Cho nên, Owen ca và Mila tỷ cũng nhất định sẽ đến đón chị, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ chị.”

Công Hoa có chút nghi hoặc hỏi: “Kaz không vứt bỏ tôi?”

Kaz ra sức gật đầu, lớn tiếng nói: “Uh! Em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chị, cũng không có ai muốn vứt bỏ chị! Owen ca và Mila tỷ chỉ là rời khỏi một lát mà thôi, trước kia bọn họ cũng không phải ở bên cạnh chị suốt mà? Lúc chúng ta đi chơi, bọn họ cũng đâu có mặt! Owen ca mỗi ngày đều phải làm việc, anh ấy mỗi ngày đều rời khỏi chị, nhưng anh ấy luôn là sẽ trở về xem chị không phải sao?”

“Sẽ trở về…” Công Hoa trầm mặc một chút, quay đầu nhìn Owen và Mila, hỏi: “Sẽ trở về?”

Mila lập tức ôm lấy Công Hoa, ra sức gật đầu nói: “Uh! Mặc kệ làm sao, chị đều sẽ trở về tìm em!”

Lúc này, Owen cũng lớn tiếng kêu la: “Thật là, em làm sao không có lòng tin đối với bọn anh như thế? Anh nói cho em biết, anh dù là bò cũng bò về bên cạnh em!”

Công Hoa lại khó hiểu hỏi: “Lòng tin là cái gì?”

Kaz lập tức cười lớn: “Lòng tin chính là tin tưởng bọn em sẽ không vứt bỏ chị!”

“Nhóc con, nói tốt lắm!” Owen khen ngợi.

Tin tưởng sẽ không bị vứt bỏ… Công Hoa nhìn Owen, Mila và Kaz, khi ba người đồng thời cười nhìn lại nói, nó đột nhiện hiểu ý nghĩa của “tin tưởng”.

Tôi tin tưởng.

———–

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: