Tập 4: Chương 1: Con đường tên là giết chóc
Chưa từng nghĩ đến vậy mà có thể nặng nề đến mức độ này, cuộc di cư của toàn tộc không thể xảy ra chút sai sót nào, ta bắt đầu hiểu rằng vì sao cho dù chăm sóc chu đáo thế nào, tình hình sức khỏe của Diệp Chúa vẫn cứ ngày càng sa sút.
Có gánh nặng như thế ở trên vai, thân thể làm sao khỏe lên được?
Gánh nặng này sắp sửa đến phiên ta gánh vác, ta là Diệp Chúa hạ nhiệm... Nhưng vì sao là ta?
Hoa, vì sao lại chọn ta?
Từ xa xa, ta đã đi nhìn ngươi nhiều lần, trong bụng đầy nghi vấn, nhưng vừa lại không dám đến gần.
Ta sợ ngươi nói không ra đáp án, có lẽ ngươi chỉ là nhất thời nông nổi, căn bản không có ý nghĩa đặc biệt, không phải bởi vì ta có khả năng dẫn dắt tộc nhân hoàn thành di cư, hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ.
Nhưng mà, ta lại càng sợ ngươi trả lời...
Hoa, bọn ta sắp rời khỏi rồi, ngươi hiểu không?
-- Ngân Thiết Tử
"Kaz, đến rồi."
Nghe thấy tên của mình, Kaz ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nửa bên mặt trái của nó quấn đầy băng vải, ngay cả mắt cũng bao kín, vết thương này đúng lúc rạch qua mắt trái của nó, ngay cả nhãn cầu cũng không bỏ sót, may mà vết thương không sâu, nhân viên y liệu tùy quân cũng không thể khẳng định con mắt trái đó có sẽ mù hay không.
Thái độ của sĩ binh đối với nó có chút bối rối, mặc dù có phần đồng tình, nhưng lại không biết nên an ủi đối phương làm sao.
Cedric hiển nhiên là bị Owen giết rồi, nhưng bọn họ là sĩ binh phía dưới Owen, Cedric vừa lại là linh sứ hiếm thấy, nói thật, bọn họ luôn cảm thấy Cedric giết Mila trước, bị Owen giết chết cũng là chuyện đương nhiên, tự nhiên không thể nói ra lời an ủi hay ho nào đối với Kaz.
Kaz không nói một lời, chờ được sĩ binh bế xuống ngựa, xung quanh là đường phố náo nhiệt mà nó chưa từng thấy qua, nếu như là trước kia, sợ rằng nó sớm đã hưng phấn chạy tới chạy lui rồi, nhưng Kaz bây giờ lại ngay cả sức xuống ngựa cũng không có, chỉ có vẻ mặt ngơ ngác và đờ đẫn.
Nó là kẻ sống sót "duy nhất" của thôn, vốn còn có anh trai Cedric, nhưng bây giờ xác thực là chỉ còn lại một mình nó, cộng thêm nó hoàn toàn không có nơi khác để đi, cho nên những sĩ binh đành lấy danh nghĩa người sống sót, nhân chứng gì đó để mang theo nó đến thủ đô Kỳ Phong thành, nhưng trên thực tế, không ai mong đợi một đứa trẻ mười tuổi có thể nói ra điều gì hữu dụng, huống hồ hiện trường còn có rất nhiều sĩ binh cũng nhìn thấy tất cả.
"Có muốn ăn chút gì đó không?" Sĩ binh cuối cùng cũng tìm được cách an ủi đối phương.
Kaz sao cũng được mà gật đầu, sau đó được bế xuống ngựa, đi đến quán rượu gần nhất, đây đương nhiên không phải nơi tốt lành để cho trẻ con ăn cơm, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, sự hủy diệt của tiểu trấn, thú linh, cô gái vô hại chớp mắt trở thành linh cường đại, cuối cùng, linh sứ trong đội ngũ bị giết chết, đội trưởng mất tích...
Những sĩ binh thực sự quá cần uống cho say nát.
Mặc dù sĩ binh không có bao nhiêu tiền, nhưng mời một đứa trẻ ăn cơm trái lại vẫn không thành vấn đề, nhất là cảm giác Kaz thực sự đáng thương, dưới đồng cảm, đồ ăn gọi tới xếp đầy bàn trước mặt đứa trẻ, sau đó bọn họ liền tự lo uống rượu.
Kaz ngẩn ngơ nhìn đồ ăn trước mặt, bởi vì cảm thấy không đói, cho nên cũng không vội ăn, chỉ là đầy đầu óc suy nghĩ miên man, trong lúc nghĩ còn bất giác sờ lên má trái, trên má truyền đến từng cơn đau nhói.
Vết thương còn rất đau, lúc nào mới sẽ lành, mới sẽ không đau? Nó có mù không?
Nó còn sẽ nhìn thấy cô ta không?
"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?"
"Mẹ kiếp! Còn dám trừng ta!"
Những sĩ binh uống rượu xong lớn tiếng la hét, chọc giận mỗi một người đi qua trước mặt bọn họ, thậm chí còn ném bình rượu lung tung lên người khác, làm cho mỗi một người trong quán đều lạnh nhạt nhìn bọn họ, chỉ là sĩ binh người đông thế đông, bên cạnh còn có vũ khí, nên cho dù bị chọc giận mọi người vẫn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, sờ sờ mũi né thân.
Cuối cùng, ngoại trừ chủ quán rượu với sắc mặt khó coi, trong quán gần như chỉ còn lại đám sĩ binh đang quậy phá, ngay cả nữ hầu bưng mâm cũng trốn sạch.
Kaz lặng lẽ ngồi xuống quầy, bên tai lắng nghe sĩ binh nói bậy nói bạ, nó trái lại cảm thấy an tâm, bây giờ người nó duy nhất quen biết chính là những sĩ binh này, nếu như bọn họ cũng biến mất...
"Chiến Linh ở trên, đây là đang làm trò gì vậy!"
Đột nhiên có tiếng rống giận rung trời khiến cho Kaz giật nảy mình, ngẩng đầu lên, nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh, giọng nói này vậy mà khiến cho những sĩ binh đang hò hét đều trầm tĩnh trong chớp mắt, bọn họ mang theo biểu tình hung dữ nhìn hướng đối phương, rất có ý vị muốn khiến cho đối phương không thể nói ra lời nữa.
Người đó đứng ở cửa quán rượu, khuôn mặt vuông vắn, lông mày dày đậm và mặt mày dựng ngược, mặc dù nhìn khuôn mặt hẳn là cũng không già, nói không chừng còn chưa tới ba mươi, nhưng bởi vì thần tình cuồng dã, vóc người hết sức cao lớn, còn mặc quân trang, cả người hệt như lão tướng sa trường.
Mặc dù như vậy, Kaz vẫn không cho rằng hắn có thể đánh thắng nhiều sĩ binh như thế, nó cảm thấy người này hẳn là sắp bị đánh một trận đau đớn rồi.
Ngoài dự liệu, những sĩ binh lại không có động thủ, bọn họ uống say đến mắt lờ mờ nhưng vẫn nhìn rõ giai cấp của bộ quân trang kia, đó không phải đối tượng bọn họ có thể chọc nổi.
Sĩ binh chung cuộc vẫn là sĩ binh, vừa nhìn thấy là thượng cấp, cho dù uống có say cũng không dám tiếp tục làm loạn -- Huống hồ, phía sau vị thượng cấp đó đột nhiên có cả một hàng sĩ binh khác đi theo, khí thế lẫm liệt, vũ trang kỹ càng, xem ra không chỉ cao hơn một bậc so với đám sĩ binh uống say khướt này.
Quân nhân cầm đầu đi vào quán rượu, sắc mặt vô cùng khó coi, khi hắn đi đến trước mặt đám sĩ binh kia, Kaz suýt nữa tưởng rằng hắn sẽ trực tiếp rút kiếm giết chết tất cả sĩ binh, không khỏi thốt lên: "Đừng!"
Tên quân nhân đó liếc mắt nhìn hướng Kaz, không hiểu làm sao có trẻ con ở nơi rồng rắn lẫn lộn này, mày nhíu càng sâu, nhưng điều hắn trước hết phải xử lý là đám sĩ binh, mà không phải một đứa trẻ, chỉ liếc một cái, lực chú ý của hắn liền trở lại đám sĩ binh quậy phá.
Mà Kaz sau khi hét xong câu này, bị quân nhân trừng một cái, cũng rúc trở lại quầy, không dám nói chuyện nữa.
Sĩ binh uống đến say khướt bị trận trượng của đối phương dọa cho tới tấp đứng nghiêm, nhưng bởi vì uống quá nhiều, đứng làm sao cũng xiêu vẹo, đừng nói bộ dạng quân nhân, ngay cả bọn lưu manh côn đồ cũng có khí thế hơn bọn họ nhiều.
Quân nhân đầu lĩnh tức đến muốn rút kiếm ra cho mỗi tên một kiếm kết liễu, nhưng dù xúc động làm sao, hắn cũng không thể làm như thế, chỉ có phun trào lửa giận về phía những sĩ binh: "Các ngươi là lũ khốn kiếp của quân đoàn nào!"
Vấn đề này vốn nên do đội trưởng Owen trả lời, cho dù là Cedric thân là linh sứ cũng có tư cách hơn những sĩ binh nhiều, nhưng bây giờ trông mong hai người bọn họ trả lời, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Một sĩ binh tương đối lớn tuổi trong đó đành bất chấp đến cùng trả lời: "Báo cáo trưởng quan, chúng tôi vừa về thành, vẫn chưa có báo danh."
Quân nhân mất kiên nhẫn nói: "Chung quy biết đơn vị báo danh chứ?"
Sĩ binh trầm mặc một chút, nói: "Ngày mai trực tiếp báo danh với bộ quân pháp."
Nghe vậy, quân nhân giận quá hóa cười, nhất thời nộ khí dâng trào, vậy mà không biết nên nói cái gì, sau khi liên tiếp nói ba chữ "được", mới có biện pháp mở miệng trào phúng nói: "Chiến Viêm quốc ta đối xử với sĩ binh đúng là không tệ, sĩ binh phạm tội còn có thể đến quán rượu uống rượu gây sự!"
"Chúng, chúng tôi không có phạm tội!" Sĩ binh hoảng lên, vội vàng hét lớn: "Chỉ là báo cáo chuyện xảy ra, không, không phải chúng tôi làm!"
"Báo cáo chuyện gì?" Quân nhân càng mất kiên nhẫn.
"Là, là..." Sĩ binh nhìn nhau mấy cái, lúc này mới thấp giọng nói: "Là tiểu trấn bên Nguyệt Hồ."
Quân nhân hình như cũng đã nghe nói qua chuyện này, vừa nghe thấy tiểu trấn bên Nguyệt Hồ, hắn lập tức hiểu rõ, dù sao chuyện này thực sự quá chấn động, cho dù là ở lúc người Danya xâm nhập, vẫn thu hút rất lớn chú ý.
Chỉ là bởi vì chiến tranh, quân đội vì thiếu nhân lực, chỉ phái một phân đội nhỏ đi qua điều tra, vốn tưởng cùng lắm là cường đạo hay thiên tai, một phân đội nhỏ đã thừa sức rồi, nhưng không ngờ lại truyền đến tin dữ, chỉ là vẫn không biết tường tận rốt cuộc thế nào.
Quân nhân dù cảm thấy phẫn nộ với tư thái khó coi của sĩ binh làm sao, lòng tò mò vẫn lấn át lửa giận, không khỏi hỏi: "Các ngươi chính là đơn vị lính đi điều tra kia?"
Những sĩ binh trầm mặc mà gật đầu, vậy mà ngay cả đứng nghiêm đáp vâng cơ bản nhất cũng không có làm, đây khiến quân nhân nhíu mày, nhưng bởi vì đã biết sự đặc thù của đám lính này, hắn không tràn ngập lửa giận nữa, mà lưu tâm chú ý trạng huống của bọn họ, vừa mới tập trung đánh giá liền cảm giác không đúng lắm.
Mặc dù sĩ khí của những sĩ binh này sa sút, toàn thân phát tán khí tức uể oải, còn say đến xiêu vẹo, không có cái dáng vẻ quân nhân, nhưng hình thể mỗi người đều tinh hãn, da phơi nắng thành màu đồng đen, khớp ngón tay thô to, hiển nhiên được huấn luyện kỹ, cũng không có lỏng lẻo, lính như thế làm sao lại là tư thái suy đồi này?
Quân nhân nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trong nước có thế lực nào có thể đánh sập một tiểu phân đội? Cho dù gặp phải đoàn cường đạo có số người đông đảo, sĩ binh cũng có thể bằng vào trang bị tốt và chiến thuật được huấn luyện lâu dài để đánh bại đối thủ, quân chính quy thế nhưng không phải đối tượng mà trộm cướp bình thường có thể chống lại.
"Chúng tôi gặp phải, gặp phải cái thứ... Linh sứ trong đội nói đó là thứ giống như Chiến Linh! Nó gọi là Dạ Trảo, còn mang theo một bầy thú lớn, bọn tôi căn bản đánh không thắng, còn có cô gái kia, cô ta, cô ta..."
Sĩ binh đột nhiên không biết nên miêu tả "cô ta" làm sao, bọn họ căn bản không rõ cô ta rốt cuộc là thứ gì, mặc dù nghe Cedric nói cô ta là thứ giống như Dạ Trảo, nhưng đối phương thoạt nhìn là một cô gái -- một cô gái có lực lượng khủng bố.
Quân nhân nghe vậy mày nhíu sâu, xuất hiện thứ thú linh này đã là chuyện khó tin, làm sao lại đột nhiên bốc ra một cô gái? Một cô gái thì có thể làm gì một quân đội?
Cho dù muốn nhận định tên sĩ binh trước mặt là uống say mới nói bậy nói bạ, nhưng những người khác cũng lộ ra biểu tình vẫn còn sợ hãi, đến bây giờ, trên mặt bọn họ đã không còn bao nhiêu vẻ say rượu, cùng lắm vẫn có chút đứng không vững, muốn nói là say đến không biết đang nói cái gì sợ rằng quá mức miễn cưỡng.
"Đội trưởng các ngươi đâu?" Quân nhân có chút mất kiên nhẫn, sĩ binh trước mắt căn bản không thể nói cho rõ sự tình.
Sĩ binh ủ rũ nói: "Đội trưởng và linh sứ đều chết rồi."
"Bị thú linh giết rồi?"
Quân nhân không khỏi cảm thấy xót xa cho bọn họ, thân là quân nhân, chết trận trên sa trường là làm vinh quang cho Chiến Linh, cho dù chết đi cũng có thể gia nhập quân đội quang vinh của Chiến linh, nhưng bị thứ như thú linh giết, đó thì không biết có thể được Chiến Linh chấp nhận hay không.
Biểu tình của sĩ binh có chút kỳ quái, lời nói ấp a ấp úng, không ngừng "ah, um", mãi mà nói không ra một câu hoàn chỉnh.
"Ừm." Sĩ binh dứt khoát dùng cái từ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Mới không phải như thế!" Kaz nhảy xuống cái ghế cao của quầy rượu, xông đến trước mặt sĩ binh, không dám tin mà nhìn bọn họ.
Quân nhân vừa phát hiện là đứa trẻ vừa rồi, biểu tình cứng nhắc liền thả lỏng một chút, nhớ tới mấy tên tiểu quỷ cũng không sợ trời không sợ đất như thế này trong nhà mình, nhưng băng vải quấn nửa khuôn mặt của tên tiểu quỷ này là chuyện làm sao? Trẻ con ham chơi bị thương không phải hiếm, nhưng bị thương thành thế này sợ rằng không phải tự mình làm ra.
Mặc dù muốn hỏi thương của đứa trẻ này là làm sao có, nhưng trên miệng quân nhân vẫn là mắng: "Tiểu quỷ, người lớn nói chuyện ngươi xen vào cái gì? Hơn nữa làm sao đến giờ này rồi còn không về nhà? Nếu là thằng tiểu quỷ nhà ta tối thế này còn chưa về, ta nhất định sẽ đánh cho nó ngay cả mẹ nó cũng nhận không ra! Mặt của ngươi quấn thành thế này, tám phần chính là không ngoan bị cha mẹ đánh chứ gì!"
Vừa nói ra lời này, mặc dù sĩ binh phía sau hắn vẫn bảo trì tư thái nghiêm túc, nhưng khóe miệng lại thấp thoáng xuất hiện ý cười, đối với lời trưởng quan vừa nói, hiển nhiên không phải tín phục lắm.
Cha mẹ... Kaz đột nhiên nhớ tới cha mẹ và chị gái, nó đã rất lâu không có nhớ tới rồi, lúc vừa mất đi đã khóc mấy ngày, ngay cả anh trai Cedric cũng không biết làm sao với nó, nhưng về sau...
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt lúc chết của Cedric.
Kaz ra sức lắc đầu, nói: "Tôi không có nhà."
Quân nhân nhíu mày, nhìn thấy đứa trẻ liếc mắt về phía những sĩ binh, vừa lại nhớ tới đủ loại hành động vừa rồi của đối phương đều có liên quan với sĩ binh, hắn lập tức xoay người rống giận với bọn họ: "Ai là người thân của nó, ra đây cho ta!"
Sĩ binh đối mặt nhìn nhau, không có ai đứng ra.
Đối phương giận quá hóa cười: "Được, được, vậy mà không dám đứng ra? Chiến Viêm quốc chúng ta vậy mà có lính hèn thế sao!"
Sĩ binh vội vàng nói: "Không ai là người thân của nó, anh trai nó là linh sứ của chúng tôi, nhưng đã bị đội trưởng giết rồi --"
Lúc này, đồng đội bên cạnh hắn thúc hắn một cái, hắn bấy giờ mới phát giác mình vậy mà đã nói ra chân tướng, sắc mặt tức thì trở nên hết sức ngượng ngùng.
Mặt của quân nhân vặn vẹo một chút, thấy những sĩ binh khác không có phản bác, hắn cũng hiểu đây thật sự là chân tướng, tiểu trấn đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đội trưởng các ngươi vì sao muốn giết linh sứ? Nếu linh sứ không phạm lỗi lớn, tự tiện giết linh sứ thế nhưng là tội chết!"
Sĩ binh quay mặt nhìn nhau, bọn họ chỉ biết lơ mơ đối với cả sự kiện, mặc dù đại khái biết một số ngọn nguồn, khi sự kiện phát sinh cũng ở đó, nhưng trên thực tế lại không rõ lắm rốt cuộc là chuyện làm sao.
"Đứa trẻ đó nói không chừng biết rõ hơn chúng tôi."
Nghe thấy trả lời này, quân nhân tức đến méo mặt, vậy mà đẩy sự tình cho một đứa trẻ, đứa trẻ này nhìn chỉ có khoảng mười tuổi, bảo hắn hỏi chuyện một đứa trẻ mười tuổi, không thể làm dữ cũng không thể rống, nói không chừng hỏi vài câu đã khóc, đây thật sự khiến người quá mức bực bội.
Nhưng quân nhân do dự một chút, vẫn là nhìn hướng đứa trẻ kia.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Kaz cảm thấy có chút bất lực, nó cũng không biết nên trả lời làm sao, quay đầu nhìn những sĩ binh một cái, nhưng mọi người đều né tránh ánh nhìn của nó, không ai dám nhìn nó hoặc đứng ra giúp nó, cho đến tận lúc này, Kaz mới chân chính hiểu rõ -- Mình chẳng còn cái gì cả!
Không có ai sẽ nhìn nó, sẽ đứng ở phía trước bảo vệ nó, cha mẹ, anh trai, lão sư, còn có... cô ta.
Những sĩ binh này không phải người thân, bọn họ sẽ không đứng ra, bọn họ sẽ không ngó ngàng tới mình --
"Trẻ con không nên có vẻ mặt này!"
Kaz sững sờ ngẩng đầu nhìn quân nhân, đối phương đang nhíu mày nhìn nó.
"Nhóc con ngươi không còn nơi để đi đúng không? Hôm nay trước hết hãy đi theo ta, ngày mai ta sẽ mang ngươi đến bộ quân pháp."
Kaz ngẩn ra, lắp ba lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng mà..." Nó quay đầu nhìn hướng đám sĩ binh kia, không muốn rời khỏi người duy nhất quen biết, nhưng bọn họ không phải quay đầu thì cũng là cúi thấp đầu, căn bản không muốn nhìn nó, Kaz lúc này mới phát hiện mặt của những quân nhân kia kỳ thực cũng không khác người xa lạ bao nhiêu...
Nó rốt cuộc gật đầu với quân nhân, lặng lẽ đi theo đối phương rời khỏi.
◊◊◊◊
Ngồi ở trên cành cây, Kaz bất giác sờ lên mắt trái, vừa phát hiện mình lại có cái động tác này, hắn mất kiên nhẫn bỏ tay xuống, một sát thủ không nên có bất cứ động tác quen nào, đây sẽ trở thành sơ hở.
Huống hồ, vết thương ở mắt trái sớm đã lành rồi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát ra một cơn đau nhức, cho dù tìm liệu sư cũng không hiểu là chuyện làm sao, liệu sư cùng lắm chỉ sẽ mang theo ánh mắt thương xót nói câu "yếu tố tâm lý đi".
Hắn khịt mũi đối với loại kết luận như thế. Nếu như là nhân tố tâm lý, vậy đáng lẽ sẽ đau không ngừng, nào sẽ thỉnh thoảng mới đau một chút như thế này.
Phía dưới truyền đến tiếng gọi quen thuộc: "Kaz, thay ca rồi."
Kaz nhìn xuống dưới, mái tóc màu tím bạc kia phát sáng như vầng trăng, ở trong bóng đêm, là một mục tiêu hết sức minh hiển, đúng là ngu chết đi được!
Lưu loát xoay người xuống đất, Kaz đánh giá thần sắc của Ngân Thiết Tử, quả nhiên, thần sắc của đối phương không tự tại lắm, đây hoàn toàn không ngoài dự liệu của hắn, Kaz không khỏi đắc ý cười gian, hỏi: "Nghe đến đâu rồi?"
Ngân Thiết Tử lặng lẽ nói: "Ngươi tiến vào đoàn đạo tặc, nhưng không làm đạo tặc, mà là giúp đoàn trưởng ám sát, còn dạy kỹ thuật giết người cho những đứa móc túi kia, cả đoàn đạo tặc biến thành đoàn sát thủ, ngươi dẫn đám trẻ kia đi khắp nơi ám sát, chuyện sau đó, bọn họ không muốn kể tiếp, bảo tự ngươi nói, bọn họ không dám tùy tiện tiết lộ."
Lúc này, Anton đứng ở chỗ không xa, hắn phải gác ca thứ hai với Ngân Thiết Tử, cho nên cũng đã tới, nhưng lại không dám quấy nhiễu hai người nói chuyện, chỉ có thể đứng ở chỗ hơi xa, nhưng lỗ tai kéo khá nhọn.
"Có cái gì không dám nói?" Kaz hừ lạnh một tiếng với Anton ở chỗ xa, nói: "Chẳng phải cái tên thủ lĩnh kia quá ngu xuẩn, việc mà người khác không dám tiếp, hắn vậy mà lại nhận vào tay, đã thế còn muốn ta đích thân đi làm! Ta thấy việc này không thể thành công, cho dù thành công cũng không có kết quả tốt, cho nên mang theo hai người bọn họ chạy, còn thuận tiện bộc lộ vị trí hang ổ của hắn để cho người ta tóm gọn, tránh cho tên thủ lĩnh ngu xuẩn kia truy sát ta."
Đối với lời của Kaz nói, Ngân Thiết Tử cũng không cảm thấy có gì không đúng, mặc dù nói ra chỗ của đoàn đạo tặc xác thực có hơi không nhân hậu lắm, chẳng qua nghĩ đến việc sẽ bị truy sát, hành động này cũng không phải không có đạo lý, nhưng lời tiếp đến của Kaz, liền khiến hắn hiểu vì sao Anton và Venter không muốn nói tiếp.
Kaz biếng nhác nói: "Ta còn mang theo hai người bọn họ đi xem tình huống thủ lĩnh và sát thủ khác bị treo cổ chết. Nhìn người khác bị treo cổ, mình còn sống rất tốt, cảm giác đó thật sự rất khoái trá."
Ngân Thiết Tử không muốn nghe hắn nói kiểu này, nên chuyển đề tài mà nói: "Người ngươi không muốn giết là ai? Chắc không phải là quốc vương hoặc vương tử chứ?"
"Quốc vương?" Kaz trào phúng nói: "Nếu loại công việc này cũng dám nhận, ta thấy tên thủ lĩnh kia có lẽ quên mọc đầu rồi! Chẳng qua ta nhớ trên cổ hắn xác thực có thứ gì đó. Mục tiêu là người mà ngươi cũng đã gặp Ansairo."
"Ansairo?" Ngân Thiết Tử nhíu mày, nói: "Vì sao? Hắn lúc đó hẳn vẫn còn là trẻ con đi? Ai lại muốn giết hắn?"
"Chiến tranh giành gia sản ngu xuẩn mà thôi, không đáng lãng phí thời gian ngủ của ta để kể tường tận cho ngươi." Nói xong, Kaz hô về phía xa: "Anton, ngươi rốt cuộc có đến trực ca hay không? Hay là muốn ta đi qua đánh ngươi cho đến khỏi cần trực?"
"Tới, tới đây!"
Anton vội vàng đi tới, lúc đi ngang qua Kaz, còn nhận được mấy cái trừng hung dữ đậm ý vị cảnh cáo.
Ngân Thiết Tử nhìn lên cây, vẫn là quyết định ngồi ở dưới cây, không ngồi ở trên cây giống như Kaz vừa rồi.
Vừa mới ngồi xuống, Anton liền đi tới, mang vẻ mặt ủy khuất nói: "Bọn ta chẳng phải bảo ngươi hỏi xem đội trưởng, lúc hắn không có chấp hành nhiệm vụ, thường thường bỏ lại một câu ra ngoài một lát liền mấy tháng không thấy bóng dáng, rốt cuộc đã chạy đi đâu, ngươi làm sao không hỏi? Bọn ta cũng đã nói cho người nhiều chuyện về đội trưởng như thế rồi."
Ngân Thiết Tử liếc hắn một cái, nói: "Bởi vì không cần hỏi, ta biết đáp án."
Nghe vậy, đôi mắt của Anton sáng lên.
"Hắn đang tìm kẻ thù." Đang tìm ta.
"Thì ra là tìm kẻ thù sao?" Nghe vậy, Anton nhíu mày, nói: "Nghe đội trưởng miêu tả, đâu có giống kẻ thù chứ, hơn nữa nếu hắn là đi tìm kẻ thù, làm gì không chịu mang ta và Venter đi?"
"Ngươi biết hắn đang tìm người?" Ngân Thiết Tử có chút tò mò hỏi, hắn cho rằng Kaz hẳn sẽ không muốn nói cho người khác chuyện năm đó.
"Trước giờ vẫn biết, bọn ta cũng đã bỏ không ít sức lực đi tìm, nhưng đội trưởng chỉ nói phải tìm một cô gái tóc dài màu đen, đôi mắt màu đỏ đậm và làn da rất trắng, miêu tả này cũng quá ít rồi, ngoại trừ mắt màu đỏ còn tính là có chút đặc thù, đặc trưng khác khắp thiên hạ đều có--"
Nói đến đây, Anton đột nhiên dừng lại, xem xét kỹ Ngân Thiết Tử, nghi hoặc nói: "Mắt của ngươi hình như là màu đỏ?"
Ngân Thiết Tử cả kinh, nhưng biểu hiện vẫn bảo trì bình tĩnh, nói: "Là màu cà phê, bây giờ quá tối, ngươi nhìn nhầm thôi."
Anton "oh" một tiếng, mang theo ngữ khí oán giận nói: "Bởi vì đặc trưng quá ít, đội trưởng vừa lại không chịu nói thêm, ta và Venter căn bản không có chút đầu mối gì, sao tìm được người, chẳng qua đội trưởng hình như cũng không mong đợi bọn ta có thể tìm được nên gần như chưa từng hỏi bọn ta tìm kiếm thế nào, cộng thêm ngươi bây giờ vừa lại nói đội trưởng thỉnh thoảng mất tích cũng là đang đi tìm người, ta thấy hắn căn bản là muốn tự mình tìm, không muốn ta và Venter nhúng tay."
"Quan hệ của các ngươi và Mắt Trái hình như không tệ?"
Ngân Thiết Tử cảm thấy hết ngạc nhiên, tính cách của Kaz không phải loại hình sẽ khiến người thích, nhưng Anton và Venter lại hình như rất tín phục hắn.
Mặc dù đây cũng không tính là chuyện kỳ quái, bản thân Ngân Thiết Tử cũng là người tính khí không tốt, nhưng bất luận là Liteli, Owen, Mila, thậm chí là vương tử Edward, hình như cũng không đếm xỉa tới cái tính nóng nảy của hắn, ai nấy đều chủ động bám lên, còn dính lấy không buông!
Anton gãi gãi đầu, nói: "Nếu không có đội trưởng, nói không chừng ta và Venter bây giờ vẫn là đạo tặc, cũng có khi sớm đã bị người chặt tay hoặc đánh chết rồi cũng không chừng, nào còn có thể làm việc trong hoàng cung như bây giờ, luôn nói mình là chó săn của hoàng thất, chẳng qua so với làm tiểu tặc ở đầu phố, cuộc sống bây giờ đương nhiên tốt hơn nhiều, cho nên... hơ..."
Hắn đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút xấu hổ.
"Cho nên?" Ngân Thiết Tử lại không thức thời mà tiếp tục hỏi.
Anton có chút nổi nóng khẽ rống: "Tóm lại đội trưởng rất không tệ!"
Kaz hình như thật sự không điên rồ như hắn tưởng tượng, mười năm qua hình như cũng có cuộc sống của riêng hắn, không phải chỉ có truy tìm và phục thù.
Phát hiện điều này, Ngân Thiết Tử thả lỏng không ít, biết Kaz ít nhất sống tốt hơn hắn, cho dù chỉ là chênh lệch một chút, cảm giác vẫn là tốt hơn nhiều.
"Nói đến ngươi và đội trưởng không có vấn đề chứ?" Anton đột nhiên hỏi như thế.
Ngân Thiết Tử không có trả lời, chỉ là lặng lẽ nghĩ thầm vấn đề giữa bọn họ thế nhưng rất lớn là đằng khác.
"Ngươi và đội trưởng thoạt nhìn như là đồng hương còn là oan gia thích đấu đá, nhưng có lúc thoạt nhìn lại giống như thật sự muốn giết đối phương! Ta phải nói trước cho ngươi, Ngân Thiết Tử, nếu như ngươi dám động thủ với đội trưởng, ta và Venter đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu đấy."
Ngữ khí và thần thái của Anton thoạt nhìn như là đang nói đùa, nhưng trong mắt lại lóe qua một tia sáng lạnh.
Ngân Thiết Tử mỉm cười.
Đây khiến Anton càng không lần được đầu mối, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ phản ứng của đối phương, định trở về nói cho Venter, xem xem hắn có thể phân tích ra cái gì không. Venter trước giờ thiện trường xử lý loại chuyện này, nhưng Anton thà rằng mạo hiểm sinh mạng đi thực địa thăm dò, cũng không muốn đối mặt với một đống manh mối hại não.
Như gần đây rốt cuộc là tình huống gì, rốt cuộc là quốc gia mình hay là người Danya đang giở trò quỷ, Anton không hề định suy nghĩ, dù sao bất luận là trò quỷ của ai, cũng chỉ có hai con đường khai chiến và không khai chiến.
Không khai chiến, vậy bọn họ chính là tiếp tục làm thị vệ giả thích khách thật ở hoàng thất.
Nếu khai chiến, đội trưởng và bọn họ đại khái sẽ lên chiến trường làm sĩ binh giả thích khách thật.
Khác biệt này rất lớn sao?
"Trước hết nói một câu ngươi cũng đừng tức giận." Anton đánh giá trên dưới Ngân Thiết Tử, nói: "Không phải ta và Venter không yên tâm, chỉ là ngươi thoạt nhìn thật không giống linh sĩ, vóc dáng không cao, tay chân mảnh khảnh, muốn nói ngươi là vương tử, nhưng lại cảm thấy ngươi giống công chúa hơn!"
Nghe vậy, Ngân Thiết Tử không có phản ứng gì, cho đến khi Anton nhíu mày nhìn hắn, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, khẽ rống: "Ai là công chúa! Có cần đánh một trận thử xem không?"
Lần nữa không có kịp thời phản ứng, Ngân Thiết Tử trước giờ không mẫn cảm lắm đối với phân biệt giữa nam nữ, dù sao hắn căn bản không rõ mình rốt cuộc là nam hay nữ, sở dĩ lựa chọn nam trang cũng chỉ là tiện cho đi lại một mình ở bên ngoài, làm sao có thể sẽ đi để ý bị nói là nữ nhân.
"Đừng! Nghe nói ngươi có thể đánh với đội trưởng, đúng không? Ta thế nhưng không có bản lĩnh đó."
Anton liên tục xua tay, động tác khoa trương khiến Ngân Thiết Tử cảm thấy phản ứng của đối phương không chân thực lắm, giống như làm trò.
"Mặc dù nếu ngươi và đội trưởng đánh nhau thật, đội trưởng nhà ta thắng là cái chắc! Máu dính trên tay hắn ấy hả, chậc chậc, đó không phải điều mà ngươi có thể tưởng tượng."
Nghe thấy lời này, Ngân Thiết Tử suýt nữa bật cười, trên đời này còn ai có thể đầy tay máu tanh hơn hắn? Hắn trào phúng nói: "Ta và hắn trên tay ai nhiễm nhiều máu hơn điều này rất khó nói -- Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
Hắn đột nhiên đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
"Âm thanh?" Thần sắc của Anton lập tức trở nên nghiêm túc, đối với công việc, hắn thế nhưng được đội trưởng huấn luyện đến mức không dám có chút cẩu thả, nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe cả buổi, lắc đầu nói: "Cái gì cũng không nghe thấy, ngươi có phải là nghe sai rồi không?"
Ngân Thiết Tử do dự, mặc dù không nghe thấy nữa, lại cảm giác xung quanh có người tồn tại, nhưng thứ trực giác vô lý này lại không phải lý do tốt để thuyết phục người khác.
Hắn đành tuần tra xung quanh, muốn tìm ra manh mối, ở đây là nơi hoang vu giữa đêm khuya, nhưng ánh trăng tối nay hết sức dồi dào, tầm nhìn cũng không kém, thứ có thể đưa mắt nhìn thấy cũng chỉ có rừng cây và bụi cỏ, không có bóng dáng người khác.
Ở rất lâu trước kia, loại hoàn cảnh này sẽ khiến Ngân Thiết Tử cảm thấy an tâm, bởi vì hắn là Hoa, rừng rậm mới là nhà của Hoa, chỉ cần ở trong rừng rậm, không gì cản nổi hắn!
Nhưng loại cảm giác an tâm này sớm đã biến mất, từ sau khi mất đi lực lượng, Ngân Thiết Tử hình như cũng mất đi nơi trở về, rừng rậm chỉ còn lại hồi ức lúc cùng chạy trốn với Owen, sự vật quen thuộc là bóng lưng của Owen và đống lửa trại, mà không phải bản thân rừng rậm.
Vì sao hắn lại trực giác thấy phụ cận hình như không ổn lắm?
Ngân Thiết Tử có chút khó hiểu, nhưng cũng không dám lờ đi cỗ trực giác này, quyết định cảnh giới suốt đêm nay, mặc dù lượt của hắn là ca giữa, sau đó kỳ thực còn có một ca gác sáng sớm, nhưng hắn định cứ như thế gác đến sáng.
Hẳn là sẽ không có vấn đề, từ sau khi suýt chết lại được tóc của Mẫu Hoa cứu tỉnh một cách kỳ tích, Ngân Thiết Tử liền cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn không ít, cho dù bớt ngủ mấy tiếng, hắn cũng không cho rằng sẽ là vấn đề gì lớn.
"Rừng rậm luôn có các loại âm thanh linh tinh, đừng quá mẫn cảm!" Anton an ủi nói.
Ngân Thiết Tử lắc lắc đầu, nói: "Ta đến phụ cận đi loanh quanh."
Anton nhíu mày, vội vàng ngăn cản: "Đừng, nếu không có mai phục thì thôi, nếu như có, một mình ngươi căn bản là cái bia ngắm tốt."
Nghe vậy, Ngân Thiết Tử cảm thấy có lý, mặc dù hắn tin dưới tình huống một chọi một, mình sẽ không thua bất cứ người nào, nhưng lại không thể bảo đảm kẻ mai phục chỉ có một người.
Chỉ là không đi tìm, cứ như thế bỏ mặc, Ngân Thiết Tử cảm giác vô cùng không yên tâm.
"Bất thường như thế à?" Anton đứng lên, nói: "Ta đi gọi đội trưởng dậy."
Ngân Thiết Tử có chút ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi tin ta?"
Vừa rồi không phải còn nói rừng rậm chính là có đủ loại âm thanh sao? Hiển nhiên hắn cũng không tin thật sự có động tĩnh, nhưng bây giờ lại định gọi Kaz dậy.
Anton nhún vai nói: "Đội trưởng từng nói thứ trực giác này thà bị nó phiền chết, cũng đừng vì bớt chú ý một lần mà chết thật."
Kaz cẩn thận như thế? Ngân Thiết Tử có chút ngưỡng mộ, thân là Hoa, tính cách của hắn trước giờ không dính dáng đến cẩn thận, cho nên ngụy trang đối với hắn mà nói vẫn luôn là chuyện rất khó khăn, học tập nhiều năm, cộng thêm có Liteli ở bên cạnh trông coi, lúc này mới không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng vẫn thỉnh thoảng có người cảm thấy hắn hết sức kỳ quái, không giống người bình thường.
"Ta ở đây trông, ngươi đi gọi Kaz đi."
Anton gật đầu, đi về phía doanh địa.
Bọn họ ngồi ở dưới cây cách doanh địa khoảng hai mươi mét, mặc dù cách doanh địa có hơi xa, nhưng bởi vì do địa thế khá cao, bên này trái lại có thể nhìn rõ trạng huống xung quanh, cho nên mới chọn đây làm trạm gác đêm.
Ngân Thiết Tử nhìn Anton đi về phía doanh địa, giữa doanh địa có một đống lửa trại, mặc dù ánh lửa bất lợi đối với ẩn giấu hành tung, nhưng đây dù sao cũng là rừng rậm, hơn nữa không phải khu bên ngoài, mà đã vào sâu một đoạn, nếu không nhóm lửa trại, sợ rằng sẽ dẫn tới thú.
Thú thế nhưng còn gay go hơn thích khách nhiều, rất nhiều thú đều là kết thành bầy, hơn nữa vô cùng thù dai, chọc phải một con liền bằng với chọc vào một bầy, cho dù có thể giải quyết mười mấy hai mươi con, về sau có thể sẽ đuổi tới mấy chục một trăm con, thực sự là chọc không nổi.
May mà, thú bình thường đều ghét lửa, trừ phi quá đói bụng, hoặc trận chiến tranh trước kia, có thú linh Dạ Trảo lĩnh quân, nếu không bọn chúng thông thường sẽ không đến gần chỗ có lửa trại.
Mặc dù có lửa trại và ánh trăng chiếu sáng, nhưng Kaz khéo léo sắp xếp mọi người nằm ở chỗ tối, liếc mắt nhìn chỉ sẽ phát hiện một người nằm ở đó, chính là bản thân Kaz, hiển nhiên chính là mồi nhử.
Nhưng vì sao không để cho Anton hoặc Venter đi làm mồi nhử đây? Ngân Thiết Tử cảm thấy tâm tình càng tốt hơn, nghĩ đến Kaz thật sự không phải điên rồ như hắn biểu hiện ra --
Một cảm giác ớn lạnh đột nhiên luồn lên sống lưng, Ngân Thiết Tử chưa làm rõ là chuyện làm sao, lại đã theo phản xạ nhảy một cái, lúc này, sau lưng truyền tới mấy tiếng vang gần như không thể nghe, đó là tiếng giẫm lên lá cây!
Lúc rơi xuống đất xoay người, Ngân Thiết Tử đã rút ra Dạ Trảo kiếm, hét lớn: "Địch tập kích!"
Một bóng đen từ trên cây nhào xuống, lúc này, Ngân Thiết Tử nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vang, doanh địa hình như đã bị tập kích, chẳng trách hô địch tập kích cũng không có người đến chi viện.
Mặc dù phát hiện doanh địa có khả năng bị tập kích, nhưng Ngân Thiết Tử không có thời gian quay đầu dò xét, kẻ địch trước mắt có thể ẩn nấp sâu như thế, cho đến thời khắc ra tay mới khiến hắn phát giác, có thể thấy thân thủ không yếu, không phải đối tượng có thể phân tâm ứng phó.
Nhưng cho dù không biết trạng thái doanh địa, Ngân Thiết Tử cũng không làm sao lo lắng, trong đội ngũ này không có lấy nửa người không thể chiến đấu, chỉ cần Liteli thôi đã đủ rồi, cho dù thật sự không đánh thắng, cũng luôn có thể chạy thoát, Litekilier thế nhưng không phải hư danh.
Lúc này, Ngân Thiết Tử thậm chí có xúc động muốn thử, trạng thái bây giờ của hắn tốt đến không ngờ, mức độ của mấy đợt thích khách lần trước đều không thể khiến hắn lấy ra thực lực để chiến đấu, thậm chí có cảm giác đánh không đủ sướng.
Tên thích khách trước mắt hình như cũng không định đi chi viện đột kích ở doanh địa, chỉ là nhằm vào Ngân Thiết Tử, vừa rút đơn đao ra là trực tiếp đột tiến về phía hắn, tốc độ không tầm thường!
Nhưng Ngân Thiết Tử không sợ, tốc độ cũng là điểm mạnh của hắn, một cái chuyển động khẽ dưới chân liền né qua mấy đường công kích liên tiếp không ngừng của đối phương, phán đoán đối với điểm đặt công kích của kẻ địch vô cùng chuẩn xác, tốc độ còn hơn đối phương một bậc.
Mặc dù song phương chưa sử dụng năng lực giải liên, nhưng Ngân Thiết Tử cũng không tin có linh sĩ nào có năng lực giải liên mạnh hơn mình, bây giờ trừ phi lực lượng của đối phương hơn xa mình, nếu không trận chiến này sẽ chẳng có gì hồi hộp.
Có chút đáng tiếc, nếu công kích đột ngột vừa rồi của đối phương đắc thủ, có lẽ thắng thua vẫn sẽ không minh xác như thế, đáng tiếc hắn đã cảm ứng được nên kịp thời né tránh, khiến trận chiến đấu này ở lúc đó đã trở thành định cục.
Sau khi né qua một đợt công thế, Ngân Thiết Tử hiếm khi quyết định lấy công làm chủ, hắn tiến lên một bước, Dạ Trảo kiếm tấn công từ góc độ hiểm hóc nhất, khiến cho thích khách không thể không liên tục lùi lại, né tránh công thế gần như không khe hở.
Dựa vào công kích, Ngân Thiết Tử bức đối phương lùi về hướng chỉ định đặc biệt, trên con đường thối lui đó, mấy cái hố đang chờ đợi hắn, nhưng đối phương hình như cũng biết năng lực giải liên của Ngân Thiết Tử cao cường, cho nên tốc độ di động cũng không nhanh, bước chân vững vàng, cho đù đạp phải hố trũng, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Thấy vậy, Ngân Thiết Tử lập tức từ bỏ việc giải liên mặt đất để tạo chướng ngại vật, cũng không định giải liên vũ khí của đối phương, đối phương hiển nhiên rất hiểu rõ hắn, giải liên vũ khí phần lớn là tốn công vô ích, không bằng chuyên tâm ở trên kiếm thuật.
Phong cách kiếm thuật của hai người hoàn toàn khác nhau, thích khách thân thủ vững vàng, hoàn toàn không có bao nhiêu động tác thừa, Ngân Thiết Tử thì nhanh nhẹn linh hoạt, động tác thật thật giả giả khó có thể phân biệt, hai kiểu chiến đấu đều có ưu khuyết điểm, nhưng với hai người này mà nói, điểm mấu chốt cũng không nằm ở kiểu chiến đấu nào nổi tiếng hơn, mà là thực lực cơ bản đã chênh lệch quá xa.
Ở trong đao kiếm qua lại, Ngân Thiết Tử rất nhanh chóng phát hiện khuyết điểm của đối phương, mặc dù động tác vững vàng, nhưng không đủ mạnh dạn, có lẽ đây là bởi vì hắn không có lộ ra sơ hở, nhưng cao thủ đối chiến làm sao có thể chờ mong đối phương có sơ hở, thậm chí ở lúc nhìn thấy sơ hở, ý nghĩ đầu tiên nên là có gian trá, mà không phải là có thể lợi dụng.
Ngân Thiết Tử tranh thủ liếc mắt nhìn trạng huống của doanh địa, đúng lúc Kaz cũng nhìn về bên hắn, tầm nhìn của hai người bắt gặp, Ngân Thiết Tử nhìn thấy hắn nhíu mày, tức thì cảm thấy có chút chột dạ, mình thực sự không nên coi thích khách làm đối tượng luyện kiếm, có thể giải quyết thì phải mau giải quyết mới đúng.
Khi đang có suy nghĩ này, áp lực trên tay đột nhiên tăng lên, kiếm của Ngân Thiết Tử bị đánh văng đi, nhưng hắn không có thời gian bận tâm Dạ Trảo kiếm, mà là trực tiếp hạ thấp người né qua công kích nhắm thẳng vào tim mình, tiếp đến thuận thế xoay vòng, đạp mạnh vào cẳng chân của thích khách một cái, tiếng xương nứt vang lên, đối phương không thể không quỳ một gối xuống, đau đến phát ra một tiếng rên.
Ngân Thiết Tử lại không có đơn thuần cho rằng thích khách sẽ cứ như thế mất đi chiến lực, trải qua mấy lần kinh nghiệm khiến hắn biết những thích khách này dù là dùng miệng cắn kẻ địch cũng làm ra được, dù sao không phải kẻ địch chết thì cũng là bọn họ bỏ mạng, giết chết kẻ địch chính là giữ lấy mạng của mình, cho nên bọn họ sẽ không để ý chiêu thức xử lý đối thủ có vô sỉ hay không.
Đá lên một cái, Ngân Thiết Tử đá văng kiếm của đối phương, thuận tay tiếp lấy, thay thế Dạ Trảo kiếm kê ở trên cổ đối phương.
Lúc này, Ngân Thiết Tử suýt nữa muốn mở miệng khen thích khách một tiếng, mặc dù thực lực của đối phương không đủ tốt, nhưng vừa rồi nắm thời cơ vô cùng chuẩn, nhắm đúng lúc hắn phân tâm, lập tức nắm chắc thời cơ tiến công, chỉ đáng tiếc thực lực không đủ, cho dù nắm được cơ hội cũng không thể đánh thắng.
Sau khi áp chế thích khách, Ngân Thiết Tử do dự một chút, quyết định trực tiếp giết chết hắn, tránh cho đối phương uống thuốc độc tự tử.
Nhìn thấy mấy lần kết cục uống thuốc độc tự tử của thích khách, hắn sâu sắc cảm thấy một đao đâm chết đối phương muốn nhân từ hơn nhiều.
Đang định dùng sức cắt đứt cổ của đối phương, nhưng Ngân Thiết Tử lại đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra rống giận.
"Dừng tay!"
Lưỡi đao đã rạch vào cổ của thích khách, nhưng Ngân Thiết Tử vẫn là kịp thời dừng tay, bởi vì âm thanh này là của đối tượng mà hắn không thể làm lơ, Kaz.
Kaz chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi, khiến cho Ngân Thiết Tử mù mờ, không biết mình rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc giận hắn, vừa rồi chẳng phải chỉ là chiến đấu với thích khách thôi sao?
Lúc này, thích khách lại bất chấp lưỡi đao không cách xa cổ mình bao nhiêu, cố xoay người vùng ra.
Ngân Thiết Tử đang khó hiểu Kaz vì sao có sắc mặt khó coi, nhất thời không chú ý, khiến cho thích khách thoát ra được, nhưng hắn cũng không để ý lắm, thích khách này đã bị thương ở chân, cho dù muốn bỏ chạy cũng không chạy được bao xa, lựa chọn duy nhất hắn sẽ làm chính là tự vẫn, giống như những thích khách trước kia, một khi ám sát thất bại chính là uống thuốc độc tự tử -- hửm?
Ngân Thiết Tử trợn lớn mắt, thích khách đó vừa bò người dậy, vậy mà xoay người bỏ chạy, cho dù lê một cái chân tàn, tốc độ chậm rãi, hắn vẫn muốn chạy, hơn nữa hình như hoàn toàn không quan tâm người sau lưng có đuổi theo hay không.
Hắn vậy mà không định tự vẫn?
Ngân Thiết Tử ngạc nhiên, mọi thích khách lúc trước chỉ cần thất thủ, gần như đều là tự vẫn kết thúc, người này lại không có làm như thế, mà là lựa chọn chạy đi.
Nếu như chỉ là thích khách chạy đi, Ngân Thiết Tử có lẽ còn sẽ cho rằng hắn hoảng sợ nên không muốn tự vẫn, đây cũng không có gì kỳ quái, cho dù là tử sĩ, nhưng sẽ luôn có người không muốn chết nhỉ?
"Vì sao ngăn cản ta?" Ngân Thiết Tử đứng nguyên tại chỗ, không có đi đuổi đánh thích khách, bởi vì vai của hắn đang bị người túm chặt lấy.
"Câm miệng!" Kaz khẽ quát một tiếng, lại không có làm bất cứ giải thích gì, chỉ là trầm mặt, chăm chú nhìn hướng thích khách chạy đi.
Bóng lưng đó quen thuộc đến khiến hắn phải ngăn cản Ngân Thiết Tử giết đối phương, đồng thời, cái bóng lưng đó cũng khiến cho hắn hiểu, rốt cuộc là ai đang ở sau lưng làm trò quỷ.
"Ngươi quen biết thích khách này?" Ngân Thiết Tử thấp thoáng đoán được rồi.
Ánh mắt Kaz siết lại, nói lại lần nữa: "Câm miệng!"
---
Aicomicus & Tuyết Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com