Chương 86-hoàn
Bác 86
Trước khi khai giảng, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ phụ huynh của Diêu Hân Hân.
Họ nói vào kỳ nghỉ đông Diêu Hân Hân đã đăng ký một khóa học ngắn hạn và vào lò luyện vẽ một thời gian. Học kỳ mới này, cô bé muốn vừa học mỹ thuật vừa học văn hóa, hy vọng thầy Tiêu có thể quan tâm đến cô bé nhiều hơn.
Tuy rằng nghe giọng của cha Diêu Hân Hân vẫn không mấy vui vẻ, nhưng Tiêu Chiến vẫn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cha mẹ đã chấp nhận và cho phép cô bé học mỹ thuật.
Tiêu Chiến cùng hai vị phụ huynh hàn huyên thật lâu, nói về kế hoạch học tập và thi cử của Diêu Hân Hân trong hơn một năm tới.
Trước khi cúp máy, cha Diêu nói: "Thầy Tiêu , thầy có thời gian thì hãy khuyên bảo con bé, học văn hóa mới là chính đạo, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ nghĩ thông suốt."
Tiêu Chiến thoáng ngừng lại, rồi nói: "Tôi sẽ giám sát con bé học thật tốt, nhưng về việc chọn con đường nào, tôi vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của con bé."
Ông Diêu hình như còn muốn nói gì đó nhưng bị mẹ Diêu rút điện thoại đi. Tiêu Chiến nghe được bà mắng khẽ: Đủ rồi đấy ông Diêu, nghỉ đông cãi nhau nhiều thế vẫn chưa đủ à? Con bé kiên định như vậy thì để nó thử đi.
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến cảm nhận được ấm áp trên vai, đó là Vương Nhất Bác.
"Còn chưa khai giảng mà đã bắt đầu tăng ca rồi sao?"
Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống: "Lớp 11 rồi, phụ huynh lo lắng là chuyện bình thường."
Nhìn vào mức độ bận rộn của Tiêu Chiến trong học kỳ trước, Vương Nhất Bác không cần nghĩ cũng biết học kỳ này y sẽ bận đến mức nào, hơn nữa còn dự đoán được năm sau sẽ còn bận hơn.
"Thầy Tiêu vất vả rồi." Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên tóc Tiêu Chiến: "Cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt."
Tiêu Chiến lắc lắc điện thoại: "Họ đã bắt đầu hối thúc cập nhật rồi, cuối tuần e là phải quay phim."
"Nếu quá bận thì thôi." Thầy Bạch Tuộc nói với giọng điệu của người từng trải: "Sự hối thúc của mấy cô nàng không bao giờ kết thúc."
Học kỳ mới đã bắt đầu.
Thầy Tiêu trở lại trường sớm như thường lệ, tham gia các cuộc họp, hội thảo và chuẩn bị mọi thứ cho khai giảng. Đúng như dự đoán của y và Vương Nhất Bác, mọi thứ nhanh chóng trở lại guồng quay bận rộn.
Ngày đầu tiên đi học, học sinh chép bài tập thì cứ chép, tra đáp án thì cứ tra, thu dọn đồ đạc, dùng khăn giấy ướt lau bàn, tụm năm tụm ba trò chuyện cười đùa.
Không khí nhốn nháo ồn ào quen thuộc đã quay trở lại.
Trải qua một kỳ nghỉ đông đặc sắc phong phú, uy lực của thầy Tiêu vẫn không giảm.
Ngay lúc không khí trong lớp đang náo nhiệt nhất, thầy Tiêu bất ngờ bước vào làm cho tất cả mọi người không kịp trở tay, ngay lập tức thu giữ năm cuốn vở bài tập và chín tờ bài thi vi phạm quy định.
Cả lớp lập tức câm như hến.
Tầm mắt Tiêu Chiến lãnh đạm đảo xuống, cả đám lúa mạch thấp bé co rụt lại.
Những học sinh ngồi không đúng chỗ vội vàng cúi đầu, đổ mồ hôi, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Chiến lúc này mới thản nhiên ngẩng đầu, xoay người đi ra khỏi phòng học, bỏ lại một câu: "Trò nào chép bài tập, ra ngoài với tôi."
Rõ ràng thầy Tiêu đã nhiều lần nhắc nhở, cấm chép bài tập, nộp giấy trắng cũng không được chép, mỗi lần đều bị phạt nặng nhưng luôn có người không rút ra được bài học, lần nào cũng bị bắt, lần sau lại dám làm.
Thầy Tiêu dẫn theo vài học sinh đi ra ngoài, trong lớp vẫn im thin thít, không ai dám nói chuyện.
"Đệt! Sợ chết khiếp."
Phạm Đồng ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, nói nhỏ với Viên Tuấn bên cạnh: "Nhìn dáng vẻ của anh Rìu mà xem, đúng là Diêm Vương sống, ổng làm sao có thể là..."
"Nhưng tôi thật sự thấy giống." Viên Tuấn cũng hơi do dự, kéo tay áo Diêu Hân Hân ngồi phía trước, giọng càng nhỏ hơn: "Chị Hân, bà cũng xem chương trình đó rồi. Bà còn bỏ phiếu, chẳng lẽ bà không cảm thấy thầy FuFu có cảm giác như từng quen biết sao?"
Diêu Hân Hân quay lại, xoa cằm: "Ừ, đúng là hơi giống."
"Đậu má, đúng rồi, bà Kẽm!" Phạm Đồng lập tức sống lại, cúi đầu kéo vạt áo Diêu Hân Hân.
"Kẽm thần, không phải kỳ nghỉ vừa rồi bà vừa kết bạn với họa sĩ Balls sao? Ổng và nhóm người Hổ Nha, Phi Phi chắc là rất thân quen với thầy Fufu đi —— bà có thể đi tìm họa sĩ Balls hỏi thăm một chút?"
Diêu Hân Hân mở to mắt: "Tìm họa sĩ Balls? Hay là thôi đi, ông ấy kiểu đại thần ấy...... Hơn nữa cũng không phải kết bạn, là tôi mặt dày thêm vào, đến bây giờ cũng chưa nói được mấy câu."
"Kẽm thần khiêm tốn quá." Viên Tuấn thật sự sùng bái: "Bà bây giờ đã có mấy vạn fan rồi!"
"Cái này ai biết." Diêu Hân Hân mỉm cười, nụ cười rất chói mắt.
Trước kỳ nghỉ đông, Diêu Hân Hân nào có ngờ mình sẽ nổi tiếng một phen, còn được quen biết rất nhiều tay vẽ khác, bao gồm cả đại thần trấn giới — Balls.
Học kỳ trước, nhờ sự kiên trì không ngừng của Diêu Hân Hân và sự giúp đỡ của thầy Tiêu , ba mẹ cuối cùng cũng đồng ý để cô bước vào con đường thi đại học mỹ thuật. Vì vậy, cô lập tức đăng ký một khóa học, mỗi ngày đều vẽ không ngừng nghỉ.
Việc học có hệ thống khác hẳn so với tự mày mò, Diêu Hân Hân cảm thấy việc tập huấn cường độ cao này thực sự giúp cô ngộ ra nhiều điều, không còn chỉ dựa vào trực giác để vẽ nữa.
Kỳ nghỉ đông này cô rất năng suất, ban ngày luyện tập các kiến thức cơ bản tương đối khô khan trong phòng vẽ, buổi tối về nhà lại sáng tác nhiệt huyết cho CP của mình. Vương gian vẽ tranh mỗi ngày còn nhiều hơn đi ngủ, nhưng cô không hề thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy say mê.
Dạo gần đây, trên mạng đang rộ lên trào lưu "So sánh tranh vẽ sau mười năm", nhiều họa sĩ nổi tiếng đã đăng tranh vẽ của họ từ mười năm trước và hiện tại, cho thấy sự tiến bộ rõ rệt.
Diêu Hân Hân cũng theo trào lưu này và đăng một bài viết trên Weibo.
@ Kẽm Oxit: "Cuối cùng cũng bắt đầu học vẽ có hệ thống, vui quá đi! Tranh năm 7 tuổi VS năm 17 tuổi của mình, mình còn muốn vẽ thêm nhiều lần mười năm nữa."
Bức tranh năm 7 tuổi được vẽ bằng chì màu thô ráp, còn bức tranh năm 17 tuổi là bức fanart mà Diêu Hân Hân tâm đắc nhất sau khi học vẽ.
Bài viết này ban đầu được bạn bè và những học sinh cùng lớp yêu thích anime chia sẻ, sau đó ngày càng được lan truyền rộng rãi và trở nên nổi tiếng.
Trên mạng tràn ngập những bình luận như "Quá đẹp!", "Thần!", "Má, đây là trình độ của một người 17 tuổi sao?", "Nhìn tranh của người ta rồi nhìn lại mình", "Đây không chỉ là tiến bộ, đây là thành thần rồi", "Ông trời đang đuổi theo ban phát đồ ăn cho cô ấy aaah!".
Nguyên tác đã rất nổi tiếng, thêm vào đó là cách phối màu và không gian của Diêu Hân Hân rất ấn tượng, bức fanart này ngay lập tức gây sốt.
Nổi tiếng đến mức vài họa sĩ nhỏ like bài của cô ấy, còn điên cuồng nhắn tin riêng, gọi cô là "Kẽm- kami có thể kết bạn được không (che mặt khóc)".
*Kẽm-kami: Kẽm thần
Cứ như vậy, Diêu Hân Hân đã kết bạn với một nhóm họa sĩ nhỏ.
Cùng bạn bè cắn CP, nói chuyện điên cuồng và vẽ tranh lung tung thật sự rất vui vẻ, bạn bè hỏi cô có muốn cùng nhau làm một quyển tranh ảnh không, hướng đến triển lãm truyện tranh mùa hè năm nay, có thể cùng nhau mở sạp ở triển lãm.
Diêu Hân Hân vui vẻ đồng ý, rồi bị kéo vào một nhóm chat.
Vừa vào nhóm đã thấy ở vị trí thứ hai trong danh sách thành viên nhóm, thình lình viết: Balls.
Diêu Hân Hân choáng váng một trận, hỏi bạn bè đây có phải là Balls - Chiến Thần vẽ tranh người lớn không?
Bạn bè nói ha ha, đúng vậy!
Diêu Hân Hân lại choáng váng lần nữa, không ngờ mình sẽ xuất hiện trong cùng một cuốn fanart với họa sĩ Balls.
Sau đó dưới sự xúi giục của bạn bè, Diêu Hân Hân cứ như vậy kết bạn với Balls.
Phạm Đồng và Viên Tuấn ở bên cạnh không ngừng kích động, nói rằng Kẽm thần, trọng trách vạch trần bộ mặt thật của anh Rìu đặt lên vai bà, cầu xin bà, cảm ơn bà!
Nhưng đại thần Balls này có thể dễ dàng quấy rầy sao?
Diêu Hân Hân định quay lại lườm họ thì thầy Tiêu dẫn một nhóm khỉ con ủ rũ trở về, cô lập tức quay người lại, ngồi nghiêm chỉnh.
Thầy Tiêu bắt đầu giảng bài, tiểu đội bát quái buộc phải ngừng thảo luận.
"Diêu Hân Hân." Tiêu Chiến nhẹ nhàng gọi tên cô: "Ra đây một chút."
Diêu Hân Hân hơi giật mình, nhưng nhìn thầy Tiêu không có biểu cảm gì, ánh mắt lại rất ôn hòa, cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Có lẽ thầy chỉ muốn nói về chuyện thi trường nghệ thuật của mình.
Quả nhiên, thầy Tiêu dẫn cô đến văn phòng, muốn nói chuyện riêng về kế hoạch học tập của cô.
Dù sao cũng là thi nghệ thuật, tình huống không giống với các bạn học khác trong lớp.
Tuy rằng Diêu Hân Hân là điển hình của "học sinh ngoan", nhưng Tiêu Chiến nhìn ra được cô bé rất có chủ kiến, có suy nghĩ của riêng mình và kiên trì với điều đó.
Mọi việc đều có lợi và hại, quá mức kiên trì có thể sẽ khiến bạn mắc kẹt trong lối mòn cố chấp.
Cho nên Tiêu Chiến vẫn giống như phần lớn các giáo viên khác, hàm súc nhắc nhở: "Môn văn hóa vẫn là quan trọng nhất. Hãy tập trung vào việc học, đừng suy nghĩ quá nhiều về những chuyện khác, có một số việc thích hợp để thử sau khi lên đại học."
Ý của Tiêu Chiến muốn nói, là hãy học tập chăm chỉ, đừng yêu đương.
Y biết trong trường có không ít người công khai lẫn thầm lặng theo đuổi Diêu Hân Hân, một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng ai mà không thích, nên sợ cô bé sẽ chìm đắm trong mối tình thanh xuân mà không thoát ra được.
Nhưng Diêu Hân Hân lại hiểu theo một ý hoàn toàn khác.
Vừa mới bàn luận với Phạm Đồng và Viên Tuấn về những nghi vấn xung quanh FuFu và thành công nhỏ trong giới vẽ của cô trong kỳ nghỉ đông. Câu nói của thầy Tiêu dường như muốn cô đừng quá mê vẽ, cũng đừng tham gia vào cộng đồng nào đó, việc học mới là chính đáng.
Ba mẹ mình sẽ không kể chuyện mình vẽ tranh ngày đêm và đăng lên mạng cho thầy Tiêu biết chứ?
Diêu Hân Hân bình tĩnh nghĩ lại, chắc không phải đâu.
Dù cho thầy Tiêu có biết, chắc cũng sẽ không ngăn cản mình, cùng lắm là nhắc nhở một chút thôi.
Diêu Hân Hân thoáng yên tâm.
Tuần đầu tiên của học kỳ hai lớp 11, thầy Tiêu đã ngắn gọn liệt kê toàn bộ kế hoạch học tập trong một năm rưỡi tới trong giờ sinh hoạt lớp.
Khi nào kết thúc tất cả chương trình học, khi nào bắt đầu ôn tập đợt một, đợt hai, các kỳ thi thử lớn, rồi giai đoạn nước rút...
Tất cả đều được trình bày rõ ràng trên bảng đen, mỗi giai đoạn chỉ có vài tháng.
Một năm rưỡi nhìn thì có vẻ dài, nhưng khi chia thành nhiều nhiệm vụ rõ ràng, áp lực lập tức tăng lên.
Tiêu Chiến chỉ vào đoạn thời gian mùa hè năm nay, nói: "Kỳ nghỉ hè từ lớp 11 lên lớp 12 phải ôn tập thật tốt, coi như nó không tồn tại. Kỳ nghỉ đông vừa qua là kỳ nghỉ thảnh thơi cuối cùng của các em."
Dưới lớp vang lên những tiếng gào thét giận mà không dám thốt thành lời.
"Còn hơn bốn trăm ngày nữa."
Tiêu Chiến đặt viên phấn xuống bàn, phát ra một tiếng động nhỏ.
"Thầy sẽ cùng các em cố gắng."
-
Tiêu Chiến lại trở về cuộc sống thường ngày với việc tăng ca chấm bài và soạn giáo án, mà y thích nghi rất tốt.
Cho nên vào một buổi tối, khi đột nhiên nhận được tin nhắn của Chung Tử Nhan, Tiêu Chiến còn sửng sốt một phen.
Chung Tử Nhan bình thường đều trò chuyện với Vương Nhất Bác, nếu có việc gì cần tìm Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác cũng sẽ ở đó, việc tìm riêng y như thế này rất hiếm.
"Thầy Tiêu , cậu có ở nhà không?"
Tiêu Chiến kêu một tiếng "Bà chủ Chung": "Còn chưa về, đang tăng ca."
"Vậy vừa đúng lúc." Bà chủ Chung đi thẳng vào vấn đề: "Thầy Tiêu , chị muốn hỏi ý kiến của cậu trước."
"Có ban tổ chức muốn mời cậu tham gia một sự kiện offline vào mùa hè năm nay, triển lãm truyện tranh quy mô lớn nhất trong nước, chất lượng không phải bàn, cậu muốn tham gia không? Họ nói đã nhắn tin riêng vào tài khoản của cậu một tuần trước mà không nhận được hồi đáp, nên mới nhờ chị hỏi cậu."
Tiêu Chiến hỏi: "Họ có mời Vương Nhất Bác không?"
Chung Tử Nhan: "Không."
Tiêu Chiến cười một tiếng: "Chỉ cần em, không cần Vương Nhất Bác?"
"Thật đấy. Họ cảm thấy hình tượng của cậu rất phù hợp." Chung Tử Nhan cũng cười nói: "Nên chị phải hỏi ý kiến cậu trước, tự cậu quyết định, mặc kệ Vương Nhất Bác. Cậu muốn đi thì đi, không muốn thì chị sẽ từ chối."
Tiêu Chiến vô thức gõ đốt ngón tay lên mặt bàn: "Mùa hè năm nay phải không?"
"Đúng, triển lãm truyện tranh mùa hè."
"Có lẽ bỏ qua thôi." Tiêu Chiến rũ mi xuống, nhìn bài thi của học sinh mở ra trước mặt: "Mùa hè lớp 11 lên lớp 12 rất quan trọng. Nếu là mùa hè năm sau, sau khi yên tâm đưa bọn nhỏ thi tốt nghiệp, em có thể cân nhắc."
Chung Tử Nhan ở đầu dây bên kia cười một lúc, nói được, thầy Tiêu quyết định thế nào cũng được.
Tiêu Chiến vốn định tối đó về nhà sẽ tâm sự chuyện này với Vương Nhất Bác, kết quả về đến nhà lại thấy Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn nước trong bồn tắm, bật chế độ mát xa, còn đặt hai ly rượu vang đỏ trong phòng tắm. Giáo sư Vương mặc áo sơ mi tối màu, cổ áo mở rộng, ánh mắt thản nhiên nhìn y.
Đầu óc thầy Tiêu nóng bừng, trong nháy mắt liền vứt việc này ra sau đầu.
Cho đến cuối tuần, khi Tiêu Chiến nằm trên ghế lười đọc truyện tranh, Vương Nhất Bác ngồi dựa vào, nhẹ nhàng hỏi: "Có nhãn hàng mời hai chúng ta tham gia triển lãm truyện tranh mùa hè năm nay, cos một cặp đôi, em có hứng thú không?"
Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra Chung Tử Nhan đã từng hỏi chuyện tương tự, liền nói: "Em chắc là không được đâu, lúc đó sắp lên lớp 12 rồi."
Vương Nhất Bác dừng vài giây, gật đầu.
Tiêu Chiến quan sát sắc mặt hắn, hỏi: "Anh muốn đi sao?"
"Anh nói anh không muốn, em tin không." Vương Nhất Bác cười hỏi ngược lại.
Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, Vương Nhất Bác đã tiếp tục: "Chỉ cần là hoạt động có em tham gia, anh đều muốn đi."
"Nhưng lớp 12 đúng là quan trọng thật, bỏ qua thôi." Vương Nhất Bác thản nhiên chấp nhận.
Tiêu Chiến có chút không đành lòng, hôn nhẹ lên khóe môi Vương Nhất Bác như để dỗ dành: "Mình có thể đi triển lãm truyện tranh vào mùa hè năm sau, bình thường cũng có thể chụp ảnh cos..."
"Được thôi, em nói đấy nhé." Vương Nhất Bác nắm lấy cằm Tiêu Chiến, nửa đùa nửa thật nói: "Chờ đến lúc tiễn đám nhóc con đó đi, thầy Tiêu sẽ hoàn toàn là của một mình anh thôi."
Rất hiển nhiên, giữa sự nghiệp giáo viên và coser, Tiêu Chiến đã chọn công việc chính, nhưng điều đó không có nghĩa y từ bỏ niềm vui trong cộng đồng cosplay.
Đêm hôm đó, khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chen chúc nhau trên sofa xem phim, điện thoại di động rung lên rất lâu y mới phát hiện.
So với nhận được cuộc gọi từ Chung Tử Nhan, càng làm y kinh ngạc hơn chính là nhận được cuộc gọi wechat từ Phi Phi.
"Phi Phi?"
Tiêu Chiến nhìn cuộc gọi wechat, hơi sửng sốt.
Vương Nhất Bác nhấn dừng phim.
Tiêu Chiến ấn nghe, sau đó bật loa ngoài.
Vừa kết nối, một tràng cười và tiếng hoan hô ồn ào vang lên.
"Wow ha ha ha ha, thầy Fufu thật sự bắt máy rồi!"
"Phi Phi đỉnh lắm!"
"Aaa thầy Fufu, em muốn tỏ tình với anh, em là con cún của anh!"
Tiêu Chiến nhíu mày, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Vương Nhất Bác tối sầm lại.
"Chào thầy FuFu, em là Phi Phi đây!"
Tiêu Chiến: "Chào Phi Phi."
"Xin lỗi buổi tối rồi còn làm phiền anh!!" Phi Phi giải thích: "Mấy người bạn bọn em đang livestream chơi trò chơi, ngẫu nhiên gọi điện cho người trong danh sách bạn bè, mà em rút trúng anh."
Vương Nhất Bác nhanh chóng đăng nhập vào ứng dụng livestream, quả nhiên thấy ảnh đại diện của Phi Phi đang lan tỏa một vòng tròn, điều đó có nghĩa là cậu đang phát livestream.
Nhấp vào phòng lives, thấy vài người đang ngồi trên ghế sofa cười rất vui vẻ.
Đều là những gương mặt quen thuộc từng gặp trong chương trình: họa sĩ Balls, Tường Vi, Phi Phi, Hổ Nha.
Ở góc dưới bên phải còn có vài ô cửa sổ nhỏ, có lẽ là những người đang livestream cùng họ, Tiêu Chiến không quen biết lắm.
Bình luận trong phòng livestream đang điên cuồng spam tên FuFu, hét lên rằng FuFu ơi, đã lâu không gặp anh sau chương trình, anh và thầy Bạch Tuộc đã đi đâu rồi!!
"Tôi thấy các bạn đang livestream." Tiêu Chiến nói.
Phi Phi: "Vậy thầy FuFu muốn tham gia chơi game không? Chỉ cần mở mic là được, bọn em đang chơi "Ai là nội gián"."
- Phi Phi tuyệt vời của mẹ!
- Aaa, thầy FuFu ở lại đi mà!
- Không chơi game cũng được, chỉ cần trò chuyện thôi QAQ.
Phi Phi truyền đạt mong muốn của khán giả: "Thầy FuFu, không chơi game cũng không sao, chỉ cần trò chuyện một tí thôi được không?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, sảng khoái nói: "Được, trò chuyện."
Ngay sau đó, mọi người nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bạch Tuộc ở bên cạnh: "Mười phút thôi. Bọn tôi đang xem phim dở."
- Ha ha ha ha ha, Cá tám móng, anh quả nhiên ở đó!
- Bạch Tuộc: Tức chết đi được, xem phim cũng bị gián đoạn.
- Được được được, 10 phút nữa trả lại vợ cho anh được chưa!
- Đừng như thế mà, thầy Bạch tuộc, cùng trò chuyện đi.
- A a a, ôm chân FuFu và Bạch Tuộc lại, đừng đi mà, các anh nói khi nào có hoạt động tiếp theo đi, bọn em thật sự rất muốn gặp các anh!!
Bác 87: [Kết thúc]
Mọi người đều hỏi khi nào có thể gặp lại bọn họ, giọng nói của Tiêu Chiến rất ôn hòa nhưng lời nói ra cũng rất vô tình: "Tôi sẽ không thường xuyên tham gia hoạt động offline, mọi người đừng ôm hy vọng gì. Lúc nên gặp sẽ gặp lại."
- Aaa, FuFu, anh không thể như thế được!
- Đệt, lạnh lùng tàn nhẫn quá.
Y nhìn sang Vương Nhất Bác, cười cười: "Nhưng mọi người có thể mong đợi thầy Bạch Tuộc nha."
Ý của Tiêu Chiến là mặc dù y không tham gia các hoạt động offline, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến Vương Nhất Bác. Anh ấy có thể tự do tham gia các sự kiện như trước.
Nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi cùng thầy Fu."
Bình luận toàn là tiếng tắc lưỡi "chậc chậc chậc"
"Chậc" xong lại bắt đầu gào lên, nói các anh không thể xây dựng ân ái trên thống khổ của cư dân mạng được!
Gặp gỡ trực tiếp là điều hiếm hoi khó có được, mà nếu có sự kiện cũng chưa chắc đã giành được vé, vì vậy mọi người chỉ có thể lùi một bước, yêu cầu cái kế tiếp.
- Vậy khi nào sẽ có cập nhật mới!
- Hai thầy hãy cosplay cặp đôi của em đi, cầu xin đấy!!
- Nằm mơ cầu nguyện, hy vọng Bác Fu có thể cosplay cảnh hôn nổi tiếng của cặp đôi mà tôi yêu thích. Hì hì.
Lần này đổi thành Bạch Tuộc trả lời: "Khi nào cần cập nhật sẽ cập nhật."
Bình luận lại gào khóc một trận.
- Bạch Tuộc, anh thật sự thay đổi rồi, Bạch Tuộc năng suất cao ngày xưa đâu rồi?!
- Các chị em hãy nghĩ theo hướng tích cực đi, thầy Bạch Tuộc không quay lại mà còn cùng thầy Fu quay lại, chẳng phải chúng ta lời rồi sao!
- Hai thầy cứ tiếp tục cập nhật là được, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn, phải nghỉ ngơi đầy đủ, đã ba giây trôi qua rồi mà sao vẫn chưa thấy sản phẩm mới đâu?
Tiêu Chiến vẫn không đành lòng để khán giả ngóng trông không có phương hướng, nói trấn an: "Bình thường đương nhiên vẫn sẽ ra video, mọi người muốn xem cái gì có thể nhắn lại cho chúng tôi."
- Đi đâu để lại lời nhắn, Fufu, anh thậm chí còn không có tài khoản Weibo!
- Tôi nhắn tin vào tài khoản video của FuFu, nhưng hình như anh ấy chẳng bao giờ đọc QAQ.
Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ: "À, Weibo, sẽ mở sớm thôi."
Một bình luận nổi bật bay lên hàng đầu, hỏi: "Hai thầy, các anh còn nợ chúng tôi câu đố đấy! Trong chương trình các anh nói đã hợp tác với người khác, là với ai vậy?!"
Bình luận đồng loạt bắt đầu truy vấn: đúng đó đúng đó, hai người đánh đố bọn tôi à, có phải nên nói rõ ràng ra không?
Không có chi tiết nào mà fan CP sẽ bỏ qua.
Những đoạn tương tác trong chương trình được đông đảo khán giả cắt ghép và xem lại không biết bao nhiêu lần, hết thảy ngọt ngào ăn ý đều có dấu vết để lần theo, nghi hoặc duy nhất còn sót lại chính là cái này.
Bạch Tuộc đặc biệt nhấn mạnh rằng tham gia chương trình không phải là lần hợp tác đầu tiên kể từ khi anh ấy quay lại, FuFu cũng nói lần hợp tác đầu tiên của anh ấy là với một người khác, vậy hai người họ còn có thể hợp tác với ai khác đây?
- Cái này còn phải hỏi, hai người bọn họ chắc chắn đã ở nhà vụng trộm hợp tác quay phim.
- Mau tung ra cho chúng tôi xem đi, đừng có không biết điều!
- Không cập nhật thì thôi, nhưng ngay cả hàng tồn kho cũng không cho xem sao QAQ.
Những bình luận này quá nổi bật, muốn phớt lờ cũng không được.
Tiêu Chiến tránh xa điện thoại, nhỏ giọng cười với Vương Nhất Bác: "Trí nhớ của họ tốt quá."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Nói thế nào, muốn nói cho họ không?"
"Họ đều đoán được." Tiêu Chiến nói: "Rất thông minh."
Bình luận bên dưới không hài lòng.
- Tôi nghe thấy hai người đang thì thầm, sột sà sột soạt, có dám lớn tiếng một chút không?
- Lại nói nhỏ sau lưng khán giả!
Tiêu Chiến lấy tay che điện thoại, giống như lần che micro trong chương trình, hai người thì thầm vài câu bên cạnh.
Chỉ nghe thấy Bạch Tuộc hắng giọng, lời ít ý nhiều tuyên bố kết quả thảo luận: "Sẽ cho mọi người xem."
- Các anh tốt nhất là giữ lời đấy!!"
Phi Phi hưng phấn giơ nắm đấm lên: "Hai thầy nhớ giữ lời nhé, bọn em cũng muốn xem!"
- Ha ha ha!
Họ trò chuyện với khán giả suốt buổi, tất cả đều thông qua cuộc gọi với Phi Phi được truyền trực tiếp vào phòng livestream, thỉnh thoảng vài người chen vào một câu, cả nhóm đều cười đùa rất vui vẻ.
"Bọn em phải tiếp tục chơi trò chơi rồi." Phi Phi hỏi: "Các anh có muốn ở lại không?"
"Mười sáu phút rưỡi rồi." Bạch Tuộc bấm đồng hồ nói.
- Cười chết mất, Cá tám móng còn nhớ phim của bọn họ.
- Trẫm thả các ngươi trở về thế giới hai người, bye bye!
Tiêu Chiến nói đùa: "Thầy Bạch Tuộc, anh lui xuống trước đi, em ở lại đây chơi trò chơi một lát."
Bình luận nhao nhao vui mừng. Phi Phi cũng hoan hô muốn Tiêu Chiến ở lại.
"Được rồi." Tiêu Chiến nháy mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Chúng tôi đi đây, chúc mọi người chơi vui vẻ."
Mọi người tỏ vẻ giận dữ, nói FuFu đã hư rồi, biết cách trêu chọc người khác, không biết là học từ ai nữa.
Nhưng sau khi trò chuyện một lúc lâu như vậy, thực sự ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chào tạm biệt mọi người rồi tắt điện thoại.
"Được rồi, tiếp tục xem phim nào." Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại của Vương Nhất Bác, định chuyển livestream về bộ phim.
Cửa sổ livestream đã được thu nhỏ lại, nhưng Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại.
Vương Nhất Bác lại gần: "Sao vậy?"
Trong livestream, bọn họ đã bắt đầu vòng tiếp theo của trò khiêu chiến cuộc gọi ngẫu nhiên, lần này đến lượt họa sĩ Balls.
Quy tắc là bọn họ nhắm mắt lại, chọn ngẫu nhiên một người từ danh sách bạn bè, ai được chọn sẽ phải liên lạc và hỏi liệu người đó có muốn tham gia trò chơi hay không.
Hoạ sĩ Balls chọn ngẫu nhiên một người, khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên trong vài giây.
Hổ Nha nghiêng qua nhìn: "Ai vậy?"
"Thấy không tiện làm phiền cô ấy lắm." Họa sĩ Balls nói. "Mới kết bạn không lâu, không thân."
"Ai nha! Đây không phải là ý nghĩa của trò chơi này sao, không thân cùng nhau chơi đùa là có thể thân thôi." Phi Phi vươn cổ: "Đến đây xem, rút được ai rồi?"
Họa sĩ Balls đưa màn hình cho cậu xem: "Kẽm Oxit."
Phi Phi mở to mắt: "À, Kẽm Oxit."
- Wow, quả nhiên là những họa sĩ tôi thích đều quen biết nhau đấy!!
- Đó là Kẽm! Đại thần mười bảy tuổi kìa!
- Aaa, xin các anh đó, hãy liên lạc với cô ấy đi QWQ.
- Thích trò chơi này quá, viết huyết thư mong mọi người nhất định phải biến nó thành hoạt động thường xuyên! Như vậy chúng ta sẽ thấy được nhiều sự kết hợp mơ ước, hahaha.
"Tôi biết nha, Kẽm oxit. Tôi muốn làm quen với cô ấy từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội!" Phi Phi cười vui vẻ: "Thế thì đúng dịp rồi."
Thấy Tiêu Chiến chăm chú xem, Vương Nhất Bác hỏi: "Muốn xem tiếp không?"
"Em muốn xem livestream của họ thêm một chút nữa." Tiêu Chiến cười cười vuốt cằm, nhìn về phía Vương Nhất Bác. "Được không?"
"Đương nhiên." Vương Nhất Bác một tay mở coca, tiếng xì ga vang lên.
Hắn tự nhiên đưa cho Tiêu Chiến, hai người cụng nhẹ: "Xem gì cũng được."
Lúc này, phần tử khủng bố xã giao Phi Phi đã gọi điện, chờ người bên kia nhấc máy.
- Đậu má, quả nhiên vẫn là Phi Phi lợi hại!!
- Tôi cá là, từ một đứa trẻ mắc chứng sợ xã hội như Hổ Nha trở thành người như bây giờ, chắc chắn công lớn thuộc về Phi Phi, hahaha.
Tiêu Chiến chăm chú đợi điện thoại của họ kết nối, Vương Nhất Bác hơi tò mò: "Em có quen không?"
"Không chắc là quen." Tiêu Chiến nheo mắt: "Nhưng em có hiểu biết đôi chút về học sinh của mình."
Tiếng chuông reo hồi lâu, khi Phi Phi tưởng rằng Kẽm Oxit sẽ không nghe máy thì tiếng "tút" vang lên, phía bên kia đã nhấc máy.
Trong phòng livestream, một giọng nữ nhẹ nhàng có chút rụt rè vang lên: "...Alo?"
"Alo alo, tôi không phải Balls, tôi là Phi Phi bạn của anh ấy, một coser. Chúng tôi đang livestream chơi trò chơi, ngẫu nhiên chọn trúng bạn, thế nên mới gọi điện thế này..."
Phi Phi giải thích một lượt và nhiệt tình tự giới thiệu bản thân. Cô gái bên kia cũng từ từ thả lỏng, nghe rất bất ngờ vui vẻ: "A, là Phi Phi thật sao, có phải là Phi Phi thật không?"
Bọn họ cười nói, bạn Kẽm bây giờ có thể mở livestream lên nhìn xem, chúng tôi là hàng thật giá thật đây.
Bên kia yên tĩnh trong chốc lát, rồi đột nhiên có tiếng "ôi trời" nhẹ nhàng vang lên, có lẽ cô gái đã mở livestream và xác nhận mình không nằm mơ.
- Hahaha, cô Kẽm sốc rồi.
- Giọng cô Kẽm nghe dễ thương nhỉ, trẻ trung nữa!
- Cảm giác là một cô gái mềm mại, muốn nắn bóp quá QWQ
Tiêu Chiến một tay chống cằm, không khỏi nhếch khóe miệng.
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt y, nhướng mày hỏi: "Thật sự là học sinh của em à?"
"Nghe giọng thì giống, nhưng không chắc lắm." Tiêu Chiến cười: "Đứa nhỏ này bình thường đâu có ngọt ngào thế."
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Kẽm rõ ràng đã vào đúng nhịp, bắt đầu phấn khích: "Trời ạ, thật sự đang nói chuyện với mọi người rồi! Bọn em có rất nhiều người thích các anh chị lắm, kích động chết đi được, về nhà em sẽ khoe khoang tới bến!"
- Ha ha ha ha, giống như nhìn thấy chính mình.
- Bà Kẽm dễ thương quá!
- Giống y như tôi ở triển lãm vậy ha ha! Ở gian hàng nhìn thấy người mình yêu thích: A a a, anh ơi, rốt cuộc gặp được anh rồi! Sau đó cả hai điên cuồng cúi đầu bắt tay mãi.
Hổ Nha vốn không hay nói chuyện, bây giờ lại ghé sát vào điện thoại, khẩn trương nói: "Tranh của bạn Kẽm rất đẹp, mình thích lắm!"
Họa sĩ Ballls ngồi ở bên cạnh nhàn nhạt quét mắt nhìn Hổ Nha, sau đó vươn cánh tay dài, hai ngón tay mảnh khảnh đáp lên cổ kéo cậu trở về.
Hai bên đều phấn khích nhưng vẫn lịch sự làm quen với nhau, hứa sẽ trao đổi thông tin liên lạc. Nghe giọng của Kẽm Oxit như đang sắp ngất vì hạnh phúc.
Trong mắt Tiêu Chiến đầy ý cười, thấp giọng nói: "Không có tiền đồ."
Ở trong lớp tất cả mọi người gọi cô bé là "chị Hân", ngay cả trước mặt Diêm vương gia Tiêu Chiến cũng chưa từng sợ hãi, luôn trật tự rõ ràng, trầm ổn tỉnh táo. Vậy mà giờ đây, khi gặp được coser và họa sĩ mà mình yêu thích, cô bé lại lễ phép cung kính, kích động đến mức nói không nên lời.
Thầy Tiêu bị đả kích.
Diêu Hân Hân quay sang cửa sổ trò chuyện, gửi vào nhóm chat hàng loạt dấu chấm than: Aaa, mọi người ơi, tui thật sự rất gì và này nọ nhé, mau vào xem livestream của Phi Phi!! Mẹ ơi, con lên TV rồi!!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhóm tiểu đội Anime đã đầy trăm dòng tin nhắn, toàn là "Đậu má, bà Kẽm đỉnh thế!"
Phi Phi tò mò hỏi: "Kẽm bây giờ còn đang học trung học phải không?"
Diêu Hân Hân "Ừm" một tiếng: "Đang học lớp 11."
- Woohoo, đúng là thần.
- Mới học trung học đã vẽ đẹp như vậy, chị bé hãy kiên trì tiếp tục nhé, chắc chắn sẽ trở nên siêu đỉnh!!"
Nghe được "Lớp 11", Tiêu Chiến gần như đã chắc chắn, cười một lúc lâu: "90% là học sinh lớp em, Diêu Hân Hân, chắc anh gặp rồi."
"À, anh nhớ cô bé ấy rồi. Lần các em đến tham quan trường đại học, cô bé vẽ khoa học thực vật rất đẹp." Vương Nhất Bác mỉm cười, đưa tài khoản Weibo của "Kẽm Oxit" cho Tiêu Chiến xem: "Thầy Tiêu , học sinh lớp em vẽ mấy anh đẹp trai cởi trần cũng đẹp lắm đấy."
Tiêu Chiến cười đỡ trán, mạnh dạn nói: "Không chừng còn có trai đẹp khỏa thân hoàn toàn đấy, chỉ là chưa được tung ra thôi."
Nếu các học sinh nghe được câu này của Tiêu Chiến, chắc chắn họ sẽ nói: "Thầy Tiêu , thầy đừng hiểu biết quá thế chứ."
"Cô bé rất tài năng." Giọng Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc hơn: "Có niềm tin mạnh mẽ và sẵn lòng nỗ lực, là một đứa trẻ rất tốt."
Tiêu Chiến vừa dứt lời, chợt nghe Phi Phi hỏi: "Vậy lớp 11 có bận không?"
Diêu Hân Hân trò chuyện quá nhiệt tình, vô tình buột miệng phàn nàn: "Hiện tại cũng ổn thôi, chỉ là thầy giáo dạy Toán giao bài tập nhiều quá."
Tiêu Chiến:?
Vương Nhất Bác sửng sốt rồi bất ngờ ôm lấy Tiêu Chiến, cười to thành tiếng.
Nhóm tiểu đội Anime cũng cười nghiêng ngả.
Viên Tuấn: Chị Hân trâu bò!!
Tô Tô: Ha ha ha ha, chắc thầy Tiêu không nhìn thấy đâu nhỉ?
Phạm Đồng: Chắc chắn cuối tuần anh Rìu đang soạn đề đó, làm sao mà thấy được!
"Vất vả, vất vả rồi." Trong phòng livestream, các coser khác cũng tham gia, mọi người cùng nhau nhớ lại những năm tháng rực rỡ của thời cấp ba. Tất cả đều đồng ý dù cấp ba có vất vả đến đâu, đó vẫn là khoảng thời gian đáng nhớ nhất.
Diêu Hân Hân: "Thật sao?"
Mọi người nói: "Kẽm à, sau này bạn sẽ hiểu."
Có lẽ vì đề cập đến thầy giáo dạy Toán, nhóm tiểu đội Anime trở nên sôi nổi hơn hẳn.
Phạm Đồng: Đúng rồi, chị Hân! Nắm lấy cơ hội này, thừa dịp mấy coser đều ở đây, mau hỏi họ có biết tin tức gì về FuFu không!!
Tô Tô:!!
Tô Tô: Đúng vậy, không chừng họ biết thân phận của FuFu, hoặc ít nhất cũng đã thấy mặt mộc anh ấy ngoài đời thật!
Viên Tuấn: Gào khóc, chị Hân xông lên, tụi này trông cậy vào bà đó!!
Diêu Hân Hân nhìn thấy các bạn học điên cuồng, tim cũng đập nhanh hơn.
Đây đúng là thời cơ tốt nhất, cơ hội chỉ đến có một lần.
Vì vậy cô nàng khẽ cắn môi, hỏi: "Nói chuyện này một chút, muốn hỏi Phi Phi, Tường Vi hoặc là Hổ Nha các anh chị, mọi người tại chương trình cosplay... có quen biết với thầy Fufu sao?"
Tiêu Chiến:???
Ban đầu y đang ngả người vào Vương Nhất Bác, nghe câu hỏi này liền ngồi thẳng dậy.
Vương Nhất Bác buồn cười, bả vai run rẩy: "Học trò Diêu được lắm nha."
Thầy Tiêu tâm tình phức tạp, vừa buồn cười vừa bất ngờ. Đám nhóc này thật sự điều tra đến đầu y rồi.
Phi Phi lập tức phấn khích: "Ô, em cũng thích thầy FuFu à?"
Diêu Hân Hân: "... Vâng."
"Các người ai cũng thích thầy FuFu!" Phi Phi có vẻ buồn bực: "Thôi được rồi, anh ấy đúng là rất đẹp trai, nhưng... được rồi, anh ấy thắng."
Diêu Hân Hân lập tức hỏi: "Mặt mộc anh ấy cũng rất đẹp trai sao?"
Phi Phi có hỏi tất đáp, hơn nữa trả lời rất thành thật: "Bọn anh chưa từng thấy mặt mộc của thầy FuFu, nhưng nhìn vào biết ngay là đại mỹ nam! FuFu và Vương Nhất Bác ngoài khoe tình cảm ra thì lúc khác họ rất kín đáo."
Tường Vi cũng gật đầu: "Hai người đó có chút thần bí."
"Vậy à." Diêu Hân Hân hơi thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
"À, đúng rồi, anh có số WeChat của thầy FuFu, em có muốn không?" Phi Phi hào hứng nói, sau đó chuyển giọng: "Nhưng anh phải hỏi trước xem thầy FuFu có muốn cho em không."
Diêu Hân Hân đột nhiên lạnh sống lưng, cười gượng: "À, cũng có thể.... Nhưng mà, hay là quên đi...... Ha ha."
Lén tìm hiểu thì được, nhưng nếu FuFu thật sự là thầy Tiêu —— rồi Phi Phi đến tìm FuFu và nói có một họa sĩ nhỏ muốn làm quen với anh, sau đó gửi wechat của Diêu Hân hân cho anh ấy, thầy Tiêu vừa nhìn vào, đây chẳng phải là Diêu Hân Hân sao?
Thật là kinh khủng!
Giáo sư Vương xem đến khoái chí: "Sao lại thôi."
Thầy Tiêu đã lấy lại bình tĩnh, từng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, như đang suy nghĩ một kế hoạch xấu xa nào đó.
Vì Phi Phi và những người khác cũng không biết nhiều về FuFu, nên Diêu Hân Hân không tiếp tục hỏi thêm.
Trong phòng livestream còn có các họa sĩ khác đang kết nối, lúc này họ mới có cơ hội xen vào.
"Bạn Kẽm này, mùa hè năm nay có đi triển lãm truyện tranh không? Chúng ta gặp mặt và trao đổi quà lưu niệm nhé!"
- A a a, quỳ xuống cầu xin cô Kẽm đi triển lãm nhé! Không biết có thể yêu cầu xa vời một bức ký họa không.
- Đã bắt đầu mong chờ mùa hè rồi, gặp mọi người tại triển lãm truyện tranh nhé!
- Mình cũng muốn gặp các bạn ấy, huhu.
"Hiện tại mình đang tham gia làm một cuốn ấn phẩm sẽ bán ở triển lãm truyện tranh này." Diêu Hân Hân dừng một chút: "Về phần mình có đi triển lãm hay không..."
Cô nàng do dự, bởi vì thầy Tiêu đã nói rõ ngay từ đầu học kỳ, kỳ nghỉ hè giữa lớp 11 và lớp 12 rất quan trọng.
Tuy nhiên, triển lãm chỉ kéo dài vài ngày, lén đi một chút vào cuối tuần chắc cũng không sao...
Tiêu Chiến nhướng mày, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.
Vương Nhất Bác buồn cười, cô gái bé nhỏ lúc này còn không biết lựa chọn tiếp theo của mình quan trọng thế nào đâu.
Diêu Hân Hân do dự một hồi, cuối cùng vẫn xin lỗi nói: "Có thể sẽ không đi, sắp vào lớp 12 rồi, phải tập trung học."
Mọi người trong livestream cũng hiểu và chúc cô bé thi đỗ trường mà mình mong muốn.
- Cô Kẽm, cố lên!
- Vậy thì gặp bạn vào mùa hè năm sau nhé, Kẽm!
- Kẽm vất vả rồi.
Diêu Hân Hân cười ha ha: "Mình thi tốt nghiệp xong chắc chắn sẽ đi triển lãm truyện tranh, hẹn gặp nhau vào mùa hè năm sau nhé!"
Ánh mắt thầy Tiêu dịu lại, tạm coi như cô bé miễn cưỡng vượt qua bài kiểm tra.
-
Tuần sau trở về trường, trên bảng đen xuất hiện con số đếm ngược hơn 400 ngày, khiến mọi người nhao nhao kinh ngạc. Sao lại bắt đầu đếm ngược sớm thế này?
Thầy Tiêu không có biểu cảm gì, bước lên bục giảng, nói một câu có vẻ tùy ý: "Điểm số không phải là tất cả, nhưng có những sở thích cần phải tạm thời nhường chỗ cho thành tích."
Câu nói tưởng không đầu không đuôi nhưng lại đánh trúng nhiều đối tượng, từ chơi game, xem chương trình truyền hình đến hâm mộ thần tượng, ai cũng tự hỏi liệu thầy có đang nói đến mình không, nhưng lại không dám chắc.
Tim Diêu Hân Hân đập thình thịch.
Thầy lại lạnh nhạt nói tiếp: "Các em cuối tuần về nhà, cũng đừng chơi điện tử quá nhiều."
Mấy cái đầu trong lớn lại cúi thấp hơn.
Thầy Tiêu thản nhiên quét mắt nhìn cả lớp, bất ngờ hỏi: "Bài tập Toán thầy giao có nhiều không?"
Không ai trả lời.
Nhưng trái tim của Diêu Tân Tân và các thành viên trong tiểu đội Anime bỗng chốc thắt lại.
Bọn họ giống như bắt được manh mối gì đó, nhưng lại không có chứng cứ!
Thầy Tiêu cười khẽ: "Có lẽ là chưa đủ nhiều."
Oa—— Dưới lớp lập tức vang lên tiếng khóc ròng.
Cuối cùng thầy Tiêu cũng không giao bài tập nhiều hơn, chỉ đứng trên bục giảng, dùng giọng bình thường nhất nói: "Mùa hè năm sau chúng ta sẽ tạm biệt nhau rồi, vì vậy thời gian đếm ngược này không chỉ là đếm ngược đến kỳ thi đại học."
Thực ra có chút kiểu cách, nhưng Tiêu Chiến vẫn nói: "Nhưng trước khi điều đó xảy ra, dù có khó khăn hay mệt mỏi đến đâu, thầy sẽ luôn ở bên các em."
Trong lớp học rất yên tĩnh, bọn nhỏ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn về con số trên bảng đen, ngoài cửa sổ là ánh sáng mùa xuân rực rỡ, chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót vang vọng.
Qua mấy trận mưa xuân, những chồi non trên đầu cành đã bắt đầu nhú, thời tiết dần ấm lên.
Gần đây giáo sư Vương rất bận, nhóm dự án tranh thủ mùa xuân, điều kiện thích hợp để đi thu thập mẫu vật. Họ lại ra ngoài một lần nữa để khảo sát dã ngoại, lần này đi những ba tuần.
Ban đầu thầy Tiêu nghĩ rằng mình sẽ thích ứng nhanh thôi, mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, nhiều học sinh phải quan tâm, hoàn toàn không có thời gian để nhớ Vương Nhất Bác.
Kết quả mới đi qua nửa tuần, Tiêu Chiến nằm một mình trên giường, lại cảm thấy chiếc giường này dường như quá lớn.
Bị lần trước dọa cho sợ hãi, bây giờ mỗi tối Tiêu Chiến đều phải gọi điện cho Vương Nhất Bác, kiểm tra xem hắn có bị thương hay gặp nguy hiểm gì không.
Vương Nhất Bác nói không có, Tiêu Chiến vẫn không tin, xụ mặt muốn Vương Nhất Bác cởi toàn bộ quần áo để cho y tận mắt nhìn thấy không có gì mới gọi là không sao.
Giáo sư Vương ở đầu dây bên kia cười khẽ, nói thầy Tiêu , ngài đưa ra yêu cầu này có phải hơi quá rồi không.
Thực tế chứng minh, đôi khi đúng là quá thật.
Công việc thu thập mẫu vật ngoài trời rất mệt, lưng phải vác theo hộp đựng dụng cụ, ống kính, còn phải leo núi vượt đèo, nhưng giáo sư Vương như một con thú hoang vừa được thả về rừng, qua màn hình có thể cảm nhận được sự hoang dã của hắn, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hô hấp dồn dập.
Da rám nắng hơn, đường nét cơ bắp rõ ràng hơn và cũng gợi cảm hơn.
Tiêu Chiến công tư phân minh yêu cầu hắn giơ tay lên, để lộ làn da không có vết thương, Vương Nhất Bác khẽ cười nhìn vào ống kính, ánh mắt dịu dàng.
Dù sao có mấy ngày như vậy, điện thoại gọi tới gọi lui, gọi lên trên giường.
Thầy Tiêu thì không sao, ở nhà cách âm tốt, hơn nữa thiết bị đầy đủ hết. Chỉ khổ cho giáo sư Vương, ở trong phòng nhỏ rách nát trong núi, chỉ có một tấm ván mỏng ngăn cách với phòng bên cạnh.
Tiêu Chiến nhìn thấy đường gân xanh dữ tợn nổi lên trên cổ hắn, biết rằng Vương Nhất Bác đang kiềm chế đến phát điên.
Ba tuần sau, khi Vương Nhất Bác trở về, thầy Tiêu đặc biệt xin đổi ca dạy buổi tối với giáo viên khác, rời trường sớm lúc bảy giờ, lái xe đi đón hắn ở sân bay.
Giáo sư Vương ném hết đống dụng cụ và mẫu vật cho các nghiên cứu sinh, tự mình ngồi vào xe của chồng, đóng sầm cửa xe.
Về đến nhà, cả hai người còn chưa vào đến phòng ngủ đã lột sạch hết bộ quần áo mỏng mùa xuân trên người đối phương.
Mồ hôi nhỏ xuống theo yết hầu, rơi xuống lồng ngực người kia.
Vương Nhất Bác nheo mắt lại, thấy trên tường đầu giường đã treo một bức ảnh mới.
Đó là ảnh cưới cosplay của họ.
Tiêu Chiến khó khăn bắt được tầm mắt của hắn, thở hổn hển: "Em, em tìm người làm khung ảnh, thấy thế nào..."
Vương Nhất Bác cúi xuống, hôn sâu vào môi y.
Vào lúc 4 giờ sáng hôm đó, thầy FuFu đột nhiên mở tài khoản Weibo, đăng bài viết đầu tiên.
@FuFu: "Lần hợp tác đầu tiên của tôi là chụp ảnh cưới với @Thầy Bạch Tuộc. Hợp tác rất vui vẻ, hy vọng sẽ tiếp tục trong tương lai."
Ảnh kèm theo là một tấm ảnh cos có thể nói là thần tích.
Vị thần tóc vàng với đồng tử nhạt màu trong bộ đồ trắng phấp phới, lòng bàn tay nâng lên trái tim đầy máu, khẽ ngẩng đầu.
Ma vương tóc đen xõa dài đứng sau, roi xương vung lên cao, bàn tay sát nhân nắm chặt cổ tay mảnh mai của vị thần.
Hai người như đang giao đấu, lại như đang hôn nhau.
Nói tóm lại, hào quang của họ xuyên qua nhau, khó có thể tách rời.
Bốn giờ sáng, cư dân mạng vẫn còn sống sót đều hoài nghi mình bị hoa mắt, mộng du hay hồi quang phản chiếu.
Khu bình luận lúc 4 giờ sáng trở nên náo loạn.
- ??? Tỉnh dậy trong ngỡ ngàng, đây là Weibo của FuFu sao??
- Aaa, đẹp quá, quá đẹp!!!
- Ôi đệt, lần hợp tác đầu tiên của hai người lại là ảnh cưới à?!! Aaa!!!
- Thần!!!
- Mẹ, lần đầu tiên nhìn thấy ý nghĩa của hợp tác là kết hôn haha!!
- Aaa, cặp đôi coser mà tôi yêu thích thật sự đã cos nhân vật CP của tôi rồi, huhu—
- Hai ngươi có độc sao, rạng sáng bốn giờ còn online, hai thầy khai mau, vừa mới làm cái gì xong đấy?!
Mọi người nhìn thấy weibo của FuFu là bởi vì Bạch Tuộc đã theo dõi y trước, sau đó nhấn like.
Ngay sau đó, mọi người thấy Bạch Tuộc cũng đăng một bài trên Weibo, kèm theo bức ảnh giống với FuFu.
@Bạch Tuộc: "@FuFu, em giúp họ giương cánh bay cao, còn anh nguyện mãi là đầu cành nơi em có thể yên bình dừng chân."
♤
(END)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com