Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Vietnam x Germany

Những ai còn trên con đường "xây dựng đất nước" sắp thi chưa nè? Mọi người cần làm gì trước khi thi zọ? Động lực của bạn là có từ đâu? Có bí kiếp nào để nâng cao tinh thần học tập không? Cùng chia sẻ với nhau ha?

———————

- Việt Nam, sắp tới có một kỳ thi nên thầy muốn nhắc nhở em nhớ là ôn tập nha!

———Tại Phúc Long (Ai mê uống ở quán Phúc Long giống mik hok nì :)————

Trong một quán nước yên tĩnh nọ, cô gái có mái tóc đen huyền, mượt mà ngồi chăm chú vào những tờ đề cương còn tay thì cặm cụi viết. Vy, cô gái xinh đẹp của chúng ta đang ôn bài tại đấy và...ờm...cô chỉ ngồi có một mình Ó^Ò...Cùng tôi =)))

- Chào bạn, ờm...không biết bạn đã gọi món gì chưa?- Một nhân viên đến gần hỏi han vì thấy cô đã ngồi đó một lúc rồi nhưng không thấy cô đi gọi món

What about me~? Omg, look at me~ I'm invisible TVT (Còn tui thì sao? Ô mai, tui vô hình nè TVT)

- Cảm ơn bạn nha! Thật ra đã có người đi cùng lấy giúp mình rồi- Cô cảm ơn người nhân viên ấy rồi tiếp tục nhìn chăm chăm vào tờ đề ôn thi

- Mình muốn hỏi bạn một câu hỏi cuối cùng trước khi bạn thưởng thức món nước ở đây vì mình không muốn làm gián đoạn việc học tập của bạn. Bạn có cần mình giúp gì nữa không nhỉ?- Cậu nhân viên ấy thì thầm với vì cậu không muốn làm phiền Vietnam.

- Bạn có biết giải phương trình này không? Chỉ mình với .^.

- A...hả?

———Cùng lúc ấy———

- Kính chào quý khách- Ah...là..là người nước ngoài hả?

Một chàng trai cao ráo, tóc nâu sẫm. Đôi mắt của anh rất đặc biệt, một bên mắt trái là màu xanh da trời, bên mắt phải còn lại là một màu hạt dẻ vô cùng hiếm thấy. Nước da của cậu "trắng như Bạch Tuyết". Đặc điểm khuôn mặt này đã thu hút không ít người khách và nhân viên của quán nước ấy.

- Ôi chu choa moạ ơi~ Tây kìa bây ơi- *xỉu 1*

- Trai đẹp! Trai đẹp! Anh ơi cho em xin in4- *xỉu 2*

- Woah, Thiên Thần giáng trần hả trời? Đẹp quá *xỉu 3*. Không được...Bình tĩnh! Welcome to Phúc Long! May I take your order? (Chào mừng đến Phúc Long. Vui lòng anh hãy đặt món

- Hi there, may I please have a bee- no...a...um...(Xin chào, Tôi có thể mua bi- à...ừm...)- Cậu con trai ấy muốn đặt một thức uống nhưng vì thói quen khi vào quán nước "ruột" của cậu nên cậu mém nói chữ bia

- Haizzz, đúng là bạn tốt thật. Tui có phải osin đâu chứ..? Mà thôi kệ, dù gì cô ấy cũng đang học...Anh êy, cho em xin phần order của em nhe anh zai!- Tôi đến để lấy thức uống cùng đồ ăn mà hai chúng tôi đã gọi

- Hở? Tác Giả? Is that...you?-Cậu ấy nghe được giọng nói tôi nên đã gọi tôi

- Hả? Ai gọi mình hả ta?- Tôi ngó nghiêng xung quanh thì thấy người quen của tôi

- !? Đức đó à? Hallo, cậu cần giúp gì chứ?- Tôi vội vã hỏi cậu ấy

- Yes, please. (Có, làm ơn). Cô có thể cho tôi biết được trên menu có những món gì không?

- Ồ, được thôi, để tôi, but, first thing first. Welcome to Phuc Long (Nhưng trước tiên, chào mừng đến Phúc Long) Ở đây có Hồng Trà Đào, Trà Vải, Trà Sữa Phúc Long, Bánh Quy,... - Tôi liệt kê những món đồ ăn uống "đỉnh của chóp" của Phúc Long

- Hồng Trà Đào...xin vui lòng...- Cậu chốt đơn

- Ok chị ơi cho em một Hồng Trà Đào nha!-

- Của em 45.000 vnd!

-...Tại sao tui luôn phải đầu tư những khoản như thế này chứ??? Hết Halloween rồi mà~?- Tôi khóc trong lòng

- Ờm...cho em thanh toán-

- Không, không, không, không. Cậu là khách, hôm nay cậu đến Việt Nam chơi nên tôi sẽ thay Vy đãi cậu...ok hăm?

- Liệu...sẽ ổn...?

- Dĩ nhiên, tất nhiên rồi!

- Vậy tôi cảm ơn...

- *híc* Không có gì TvT

———Bên chỗ Vy———

- Vậy là chúng ta có kết quả x phải lớn hơn hoặc bằng 10. Chúng ta xong rồi ha?- Hai con người ấy vẫn hăng say giải một bài tập toán từ nãy đến giờ.

- Ồ, mình hiểu rồi cảm ơn bạn nha!- Cô mừng rỡ, cảm ơn ríu rít

- Không có gì!





- /Vậy là ngày hôm nay 155 cành đã ra đi~ Không sao! Đây là việc tốt mình nên làm mà...Đ...đúng không..?/

- Tác Giả nè,...- Cậu con trai ấy gọi tên tôi.

- Tôi đây? Có chuyện gì sao?

- Cho tôi hỏi...Vietnam...Ý tôi là...VietNam của khối A hiện có đang ở đây không?

- Ừm...cô ấy đang ở đây và tôi đang trên đường đi lấy đồ cho cô ấy. Nghe nói sắp tới có kỳ thi nên cổ dành thời gian để ôn bài nên nhờ tôi mang đến hộ.

- Ra..ra là vậy...

Chàng trai đặc biệt này là Lukas, là người đại diện cho Đức của khối B. Tôi cùng cậu ấy đến chỗ ngồi của Vietnam. Cậu ta vừa đi vừa chú ý đến hai ly nước trên khay mà tôi đang cầm

- Cà phê..? Nghe nói ở Việt Nam nổi tiếng về cà phê lắm đúng chứ? Nhưng...tôi nhớ là cả hai người đâu có ai uống được cà phê..nhỉ?

- Cậu đúng là hiểu biết nhiều thật đó! Chả bù cho "ai kia" không hiểu con gái người ta gì hết trơn á~





—————————

- *hắt xì* Ai nhắc mình vậy ta?

- Bless you, Viet. (Thượng Đế ban phúc lành cho bạn, Việt.)

- Thank you...

—————————








- Ừm, có lẽ cà phê ở Phúc Long là loại cà phê duy nhất mà Vy có thể uống được. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao, chắc là do nó đắt. TvT

- Đắt sao..?

- Nah, tôi chỉ đùa thôi, tôi cũng từng hỏi cổ thì cổ nói lá bởi cà phê ở đây dễ uống và...còn một lý do nữa nhưng mà tôi không thể nói cho cậu biết được. Xin lỗi nha...

- Ờm, không sao, nếu là chuyện riêng giữa các cô gái thì tôi xin lỗi đã tò mò!

- Không hẳn là chuyện riêng...bởi vì tôi không muốn làm cô ấy cảm thấy buồn mà...Ugh, ignore it! (Ugh, bỏ qua nó đi!)

Tôi cùng Lukas đến bàn của Việt Nam.

- Yô, cô gái, nghỉ ngơi một chút nào!- Tôi nhẹ nhàng sắp tài liệu của Vietnam gọn gàng rồi cẩn thận để ly cà phê của cô ấy lên một tấm lót ly...mà tôi đã mang theo :]

- Gì zậy trời? Đi uống nước mà cũng mang cái tấm lót ly này nữa pà?

- Vì nó đẹp, mua không dùng cũng uổng đúng không? Điệu thì chịu hoy chứ biết sao bây giờ.

- Vậy nhé ạ, bây giờ mình đi đây! Chúc các bạn thưởng thức đồ uống thật ngon!- Cậu nhân viên chào những người ở đấy và chuẩn bị tiếp tục công việc của cậu.

- Ơ...khoan..ờm..ừm...Nevermind...

- Sao thế?

- Ừm...thật ra...tôi cần người giúp mấy cái bài này nè...Ê, chỉ giúp ik!

- Hớ, bè nghĩ sao lại hỏi một con người "nhu" toán như tui?

- "Như" toán kiểu gì mà lại là 1 trong 2 người được điểm cao nhất trong bài kiểm tra vừa rồi của lớp zị bà?

- Nói quá hok mẩy, chỉ có 80/100 thoyyy, cao nhất lớp..? Tui hok nghĩ z :]

- Tôi có thể coi chứ? Việt Nam..à...ý tôi là...Vy?- Đức đứng kế bên tôi chợt hiểu ra vấn đề mà Vietnam đang mắc phải

- Trời đất Thánh Thần Thiên Địa bên hột zịt lộn ơi!? Ồ...ờm...chào anh..? Lukas..? Thật vinh dự cho tôi quá! Top 1 của khối B...

- Chúng ta học cùng với nhau mà, chỉ khác khối thôi, vinh dự gì chứ? Vì chúng ta là bạn bè với nhau ở trường cũng như ngoài đời thôi mà...nhưng nói riêng về Top5 thì...đúng thật...Rất hân hạnh khi được gặp cô! Top 4 của khối A!- Đức bắt tay với Việt Nam

- Cảm ơn anh!

- Cô đang gặp rắc rối trong việc giải bài tập toán sao? Để tôi xem xem..?

- Đây, rất mong được anh giúp..- Vietnam đưa cho cậu xem bài tập về hàm số mà cô đang bối rối

- Th..thật sự là bồ không biết làm những bài này sao?- Tôi nhìn lướt qua từng câu hỏi, con số

- Vậy là bồ biết làm?- Vy nhíu mày, miệng cười

- Tất nhiên không- Ý tui là..không hẳn...chỉ là tôi cần khá nhiều thời gian để figure out nó...

- Cần chút thời gian để tìm ra cách giải sao? Ngay cả khi bè chưa từng học nó thì bè vẫn có thể tìm ra đáp án sao?

- Không đâu, muốn biết những thứ nâng cao và sâu xa hơn thì chúng ta ta luôn phải bắt đầu từ những thứ cơ bản trước, nó có thể nằm trong sự hiểu biết của mình từ đó tìm ra đáp án hay cách giải. Bè biết mà, giỏi cách mấy thì cũng có giới hạn bởi tui là con người chứ có phải là Thần là Thánh gì đâu mà biết tất cả chớ.

- Tác Giả nói đúng, đôi khi một số khó khăn khi ta nhìn vào lần đầu tiên thì có lẽ sẽ khá bối rối, tuy nhiên, nếu ta đọc kỹ nó nhiều lần thì chúng ta có lẽ có thể sẽ biết cách giải quyết. Tóm lại thì khi chúng ta "hiểu" một vấn đề nào đấy và nó như thế nào thì khi ấy chúng ta mới "biết" chúng ta cần làm gì và hoặc nên làm gì. Cô hiểu ý tôi chứ?

- Vy nè, trong kỳ thì sắp tới ấy, câu nào không biết thì tạm bỏ qua để sau ta làm tiếp, cứ làm các câu mà bè biết trước, nếu còn thời gian thì làm nốt phần còn sót.

- Làm cách nào để tui có thể làm những câu khó khăn đó đây?

- Just give it a try. - Tôi và Đức đồng thanh nói

- Quả là một câu dặn dò huyền thoại! Tôi đã hiểu! Cảm ơn hai người!

- No problem.

- Được rồi, Vy nè! Tối nay cô rảnh chứ? Qua nhà tôi đi! Tôi sẽ dành thời gian để kèm thêm cho cô.- Đức ngỏ lời

- Kèm thêm cho tôi?

- Tui thấy ý kiến hay nè. Bè biết câu tui nhớ nhất khi học toán là gì không? Cô giáo dạy toán của tui luôn nói rằng, "Nếu như không hiểu bài thì có thể hỏi những người bạn xung quanh để họ giúp chúng ta. Những người bạn chơi với nhau một phần là để giúp đỡ chúng lẫn nhau, người này giỏi cái này, người kia giỏi cái kia sẽ làm chúng ta phát triển thêm về năng lực, khi đó tất cả sẽ là nhóm bạn cùng tiến."

- Cũng đúng ha? Cơ mà Đức nè..? Anh thật sự có thời gian rãnh rỗi để luyện thêm cho tôi hả?

- Tất nhiên rồi, vì cô, tôi sẵn sàng.- Đức lỡ miệng nói ra câu mà cậu đang nghĩ trong lòng

- Huh..? I'm sorry, what?(Hả? Tôi xin lỗi, cậu nói gì cơ?)

- À, ờm, không...không...Ừm, ý là tôi sẵn sàng giúp những ai đang cần giúp ấy mà~

- Vậy thì được, nhưng anh chắc chứ..?

- Chắc mà, tại sao cô lại hỏi tôi như thế?

- Tại vì theo tôi anh luôn bận rộn với công việc, hơn nữa...mắt...của anh...

- Mắt của tôi sao cơ? Không lẽ vì đôi mắt "biến dị" như thế này thì tôi không thể nhìn nhận một cách đúng đắn sao?- Cậu tiếp tục hỏi cô với giọng nghiêm

- Không, tôi không có ý đó...Chỉ là...

- Chỉ là..?

- Mấy nay anh mất ngủ à? Mắt anh bắt đầu có vết xám xám của quầng thâm mắt rồi đấy...

- !? T..thật á...Tôi không để ý...

- Haizz, anh có thể lo lắng cho người khác vậy tại sao anh không thể lo lắng cho bản thân chứ? Ngay cả cà vạt của anh mà cũng không ngay nữa đây này!- Cô vừa chỉnh cà vạt của cậu vừa trách

- Vậy em có thể lo lắng chăm sóc cho tôi cả nửa cuộc đời còn lại được không?- Cậu lỡ miệng lần 2 =)))

- Hả?

- AHHH, KH..KHÔNG CÓ GÌ!!!- Cậu vội vã quay phắt đi vì ngại

-...- Tôi vẫn đứng đó kiểu -_-





———Tại nhà của Đức———

- Lukas, tôi đến rồi đây...- Cô đứng ngoài cửa gọi cậu

- Vy đang ở nhà của cậu sao? Germany?- Một giọng nói từ trong điện thoại của Đức phát ra

- Ừ, tôi rủ cô ấy qua nhà để cùng nhau học ấy mà...Có chuyện gì sao?

- Khoan!? Hiện...chỉ có cậu ở nhà...và bây giờ...có thêm cô ấy nữa..? Vậy là...nhà hiện chỉ có hai người..?

- Ừm, thì sao nữa?

-...Nghe đây Lukas...

- Tôi đang nghe đây..?

- Cậu...không được có ý đồ gì với Vy có biết hay chưa? Nếu không, tôi sẽ không nể cậu nữa đâu đấy!

- Gì vậy? Tôi với cô ấy đã có gì đâu?

- Who knows? (Ai biết được?) Biết đâu bây giờ không? Nhưng mai sau thì lỡ có chuyện gì đỡ sao mà nỗi?

- Rồi, rồi, tôi đâu phải là cái loại người hay say xỉn chứ? Cái gì cũng phải có hạn thì mới kiềm chế được hiểu không? Trừ vũ trụ, tình yêu và các con số là vô hạn thôi.

- Ừ thì đấy, tình yêu! Chính nó!- *tiếng cúp máy*

- Xin mời vào, chào mừng đến nhà tôi!- Cậu đến lịch sự dắt cô vào





- Cái tên "Bia Đức" chớt tiệt này!?- "Ai đó" bực bội vì Đức vội cúp máy





- Cảm ơn.

- Chúng ta bắt đầu nhỉ?

- Tôi đã sẵn sàng!

Thời gian bắt đầu trôi dần, nhìn cả hai nghiêm túc mà tập trung vào những tờ giấy, hết ghi rồi lại gạch bỏ. Đức (Germany) thì chăm chú cách cô tính toán rồi lại khoanh đáp án của các câu hỏi. Đây chỉ là một bài kiểm tra thử thôi nhưng dù có là nháp đi chăng nữa cô cũng rất cố gắng.

- Lukas! Tôi xong rồi! Anh giúp tôi kiểm tra nhé!- Cô đặt cây bút xuống đưa đề kiểm tra cho cậu bằng hai tay

- Được rồi...mà...không cần phải lịch sự đưa tôi bằng hai tay như vậy đâu...Chúng ta bằng tuổi nhau kia m-

- Có sao đâu mà~? Tôi chỉ muốn tôn trọng người khác thôi, với lại lịch sự với mọi người là điều dĩ nhiên rồi, dù có ở bất kỳ độ tuổi nào cũng vậy.

- Được rồi, cô nói đúng, giờ thì để tôi xem nào...Cô đoán mình sẽ sai bao nhiêu câu?

- Tôi không chắc 2 câu, còn các câu còn lại tôi đã chắc chắn!

- Thực chất cô sai đến tận 5 câu...

- HẢ? C-Cái gì cơ? Sao...sao có thể..?

- Tôi hỏi nè, tôi thấy cô khoanh đáp án và tính toán rất nhanh...nhất là khi cô vừa mới chuyển câu hỏi ấy...Bằng cách nào..?

- À...ờm...thì...thật ra...tôi chỉ đọc sơ qua thôi, tôi chủ yếu chú ý đến những từ ngữ chính quan trọng trong câu hỏi...

- Ứm ừm, Vy, nghe tôi dặn nè, trong các bài kiểm tra hoặc kỳ thi, 1 điều quan trọng là cô CẦN PHẢI ĐỌC KỸ ĐỀ BÀI, CHÚ Ý XEM NGƯỜI TA MUỐN HỎI ĐIỀU GÌ, nếu cô chỉ chú ý đến những từ ngữ chính của câu hỏi thì liệu nó có nghĩa hay không? Hay cô có hiểu họ đang cố gắng muốn yêu cầu cô tính toán thứ gì đó? Cô biết tận dụng thời gian, điều đó tốt không hẳn là sai, tuy nhiên, đừng cố gắng "rush" vì nếu cô chỉ đọc nó một cách qua loa, khả năng cao cô sẽ bị mất điểm đấy, cô hiểu ý tôi chứ?

- Ra là vậy...Cảm ơn vì lời khuyên, tôi sẽ rút kinh nghiệm!

- Vietnam của khối A, hãy nghe tôi! Nếu kỳ kiểm tra sắp đến cô mà được điểm cao, tôi hứa sẽ tặng cô một món quà! 

- M..món quà..? Điểm cao..?

- Ừm, à mà...đừng tự đặt áp lực, lo lắng hay những thứ tương tự, đây coi như là món quà chúc mừng cũng như là thứ động viên cô. Được chứ?

- Được! Tôi sẽ cố gắng!

———The end———

To be continue...

Cảm ơn đã đọc!

November 1st + 6th & 7th, 2023

Ngày 2 + 7 & 8 tháng 11 năm 2023

———Behind the comic———

- Yza, chào độc giả, có ai đã bắt đầu kỳ thi chưa??? Chắc là một số người đã thi xong rồi, số khác thì chưa. Trong chương này, mình vừa kể câu chuyện của cặp đôi Vietnam x Germany vừa muốn "chia sẻ bí quyết" khi đi thi, hy vọng mọi người có thể biết và cân nhắc một số thứ trước bạn nộp bài thi!

Nếu bạn chưa hoàn thành kỳ thi, xin chúc bạn làm tốt!

Nếu bạn đã thi xong nhưng chưa biết điểm, xin chúc bạn may mắn!

Nếu bạn đã thi xong và đã biết điểm và nó cao/điểm như bạn mong đợi/điểm khiến bạn hào lòng, xin chúc mừng bạn! Keep it up!!!

Nếu bạn đã thi xong và đã biết điểm nhưng nó không cao cho lắm/điểu không như bạn mong đợi/điểm khiến bạn không hài lòng, rất lấy làm tiếc...TUY NHIÊN...đừng bỏ cuộc bạn nhé! Bây giờ chỉ đang trong thời gian giữa của học kỳ I, bạn có thể cố gắng trong cuối kỳ! Bạn có thể làm được! Bạn có thể làm tốt! Cố gắng học tập, ôn bài thật kỹ và tốt! Bạn sẽ đạt được mục tiêu mà bạn đã đưa ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com