[ AllCouple ]
Đau
Chỉ Có Máu, Nước Mắt Và Cái Chết
Xin Đừng Bàn Luận Vì Sao Họ Lại Làm Vậy
Vì Người Chết Sẽ Mãi Im Lặng
______________________________
Russian Empire nhìn lên bầu trời đầy sao, trầm ngâm rồi cười, cứ như khổ tâm đến mức muốn khóc cũng không khóc ra được. Weimar lặng thinh tựa vào vai lão, bên trong đôi mắt đỏ nhạt có những nổi niềm chất chứa. Bàn tay của RE vuốt nhẹ mái tóc đứa trẻ đang gối đầu lên đùi lão- Việt Nam Cộng Hoà đã khóc một lúc lâu, đã thiếp đi từ lúc nào.
Hướng ánh mắt đến người ngồi đối diện, China đặt nhẹ li nước xuống bàn nhưng giữa không gian lặng ngắt này, tiếng động đó thật chói tai. Nụ cười dịu dàng của Russian vẫn ở đó, lão nói.
" Hát đi China... Hát đi... Con chỉ còn lần này và 1 lần nữa để hát thôi đó..."- Russian Empire
Lặng lại một lúc, tiếng hát đậm chất Hí Kịch đấy vang lên.
" Nàng tha hương xướng ca, gặp lại người cũ
Từng bước từng câu đều là tương tư "- China
" Người dưới đài đã đề tên bảng vàng
Sao lại chưa từng nhận ra người quen cũ trên đài "- China
" Người ta nói động phòng hoa chúc là khi
Chúng nhân mừng giai nhân xứng đôi tài tử "- China
" Nhưng chưa từng nghe một câu
Đành thở dài, si trong hí... "- China
[...]
Việt Nam Cộng Hoà nhìn ngôi nhà lặng ngắt, đôi mắt màu rượu đỏ hoe. Hắn đi lướt qua tất cả, nhìn ngắm đồ vật trong nhà. Đôi chân trần đặt xuống nền cỏ, cảm nhận sự nhồn nhột khi cỏ cọ vào lòng bàn chân, bàn tay thiếu một ngón lua theo từng ngọn cây, nâng niu từng bông hoa trong tay như thể sẽ không thể thấy chúng nữa. Từng giọt lệ rơi xuống, thầm lặng và đau sót
" Mặt Trận... Anh có yêu em không..."- Việt Hoà
" Có... Anh yêu em rất nhiều..."- Mặt Trận
" Nếu sau này em chết... Anh sẽ cưới người con gái khác chứ? "- Việt Hoà
" Anh chưa từng cưới ai ngoài em... Vậy nên sẽ không có người con gái khác đâu... Với lại... Anh sẽ bảo vệ em, em sẽ không sao đâu"- Mặt Trận
[...]
China khoác lên mình bộ phục trang của các vở tuồng Kinh Kịch, hắn đứng một mình trên sân khấu, tự hát, tự nhảy. Bên dưới chỉ có một chiếc ghế duy nhất không ai ngồi, thế mà Mỹ Nhân Phương Đông ấy vẫn diễn cho hết. Vì Hí Kịch mà, người không xem, chưa chắc quỷ thần đã không xem. China múa hát từ tuồng này đến tuồng khác, mặc cho những giọt lệ của hắn đã lấm lem hết mặt mũi, nhoè đi cả phấn son.
" VietNam này... Sau này trước khi tôi chết, tôi sẽ hát Kinh Kịch cho cậu nghe, hát cho đến khi tôi chết thì thôi..."- China
" Tôi mong rằng mình sẽ không bao giờ phải nghe thấy tiếng hát đó... "- VietNam
" Thật phũ phàng đó..."- China
" Cứ hát như bình thường đi, tôi sẽ hát cùng anh. Anh nghĩ tôi tập lâu như vậy để làm gì chứ?"- VietNam
" Tôi chỉ cần cậu nghe tôi hát thôi..."- China
[...]
Weimar vuốt nhẹ con dao được điêu khắc tinh sảo, đôi mắt đỏ nhạt nhìn nó trân trọng. Cảm nhận từng hoạ tiết trên đầu ngón tay, thương yêu đọng nơi đôi mắt, hoá thành lệ mà rơi xuống, dẫu cho như thế nào đi nữa bản thân anh vẫn chưa bao giờ ngừng yêu. Yêu đến nỗi đánh mất cả bản thân, yêu đến nỗi từ bỏ cả quyền phản kháng. Mắt Weimar mờ nhoè đi bởi nước mắt, từng giọt lệ cứ chảy xuống cán dao.
" Naz này... Em có khi nào muốn bỏ rơi anh không?"- Weimar
" Hiển nhiên là không rồi Weimy! Em chỉ có anh thôi..."- Nazi
" Naz này... Sau này anh có chết... Hãy yêu một người khác... Sống thật hạnh phúc..."- Weimar
" Weimy à... Em sẽ không để anh chết đâu... Đừng nói vậy..."- Nazi
[...]
Russian Empire ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, bàn tay gân guốc vuốt nhẹ tấm áo choàng đỏ mà lão hay mang trên người. Làm sao mà lão quên bóng lưng cao lớn nào đó đã ngồi căm cụi thêu từng mũi kim một, cẩn thận tỉ mỉ đến khó tin. Từng giọt lệ rơi xuống tấm áo choàng, yêu đến mức mất đi cả thế giới, chỉ có lão thôi. Thanh giọng trầm nhẹ cất lên, hát bài ca Kachiusa mà SoViet thích nhất. Russian Empire cứ khóc, vừa khóc vừa hát, mặc cho nước mắt bị nuốt vào miệng, mặc cho giọng đã khàn đặc đến mức không thể hát thành tiếng.
" Sov... Con có yêu ta không?"- Russian Empire
" Hiển nhiên là tôi yêu lão rồi... Sao vậy?"- Soviet
" Không có gì... Ta chỉ nghĩ nếu sau này ta chết... Ta phải làm sao để con vẫn hạnh phúc..."- Russian
" Tôi ư? Tôi vẫn còn Russia, Belarus và những đứa con khác là một nửa hạnh phúc... Nhưng nếu lão vẫn ở đây với tôi... Tôi sẽ có toàn bộ hạnh phúc..."- Soviet
_______________________________
Việt Nam Cộng Hoà nhận lấy cái thùng sắt có đồ mà mình đặt làm, nó nặng đến mức chỉ có thể đẩy, không thể bưng. Đôi mắt đỏ rượu nhìn vào trong thùng, còng tay, còng chân có nối một quả cầu sắt. Nhìn vào người nào đó đang chăm cây ngoài vườn, một nụ cười khổ nở trên môi.
" Mặt Trận, xin anh hãy hạnh phúc... Đây là điều cuối cùng em cầu xin anh..."- Việt Hoà
China cười khúc khích ủi lại bộ đồ hắn hay mặc để hát Hí Kịch, lau lại cái nó và chuẩn bị đồ trên sân khấu. Nhìn bóng lưng cao lớn nào đó đang vừa nấu ăn vừa lèm bèm rằng vị Mỹ Nhân Phương Đông nào đó không chịu ăn uống đàng hoàng.
" VietNam... Xin hãy thật hạnh phúc..."- China
Weimar dùng khăn tay, cẩn thận lau từng chi tiết trên con dao, nhìn xuống Nazi đang rất vui vẻ rửa chân và xoa bóp cho mình, đôi mắt đỏ nhạt bất giác lại dâng lên sự đau lòng.
" Nazi... Đừng bao giờ lặp lại sai lầm cũ..."- Weimar
Russian Empire ngồi trong lòng của SoViet thưởng thức bữa tối do y làm. Nhìn khuôn mặt góc cạnh, lão chỉ cười rồi quấn lấy tấm áo choàng. Nhận được sự cưng chiều của Soviet, đôi mắt hổ phách ấy lại dâng lên những tia đau đớn và khó lườn.
" Soviet... Con phải sống hạnh phúc hơn ta..."- Russian Empire
[...]
Việt Nam Cộng Hoà bật ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, cánh tay nhỏ bé bám vào lưng người đang điên cuồng luân động ở phía dưới. Mặt Trận bị lượng thuốc lớn làm cho mờ mịt cả đầu óc, vừa làm người dưới thân vừa không ngừng gọi tên Việt Hoà. Cả hai quấn quít nhau, cứ ôm ấp mãi không rời.
" Mặt Trận... Em yêu anh... Rất yêu anh..."- Việt Hoà
" Nguỵ... Nguỵ.... Đừng khóc... Anh thương em..."- Mặt Trận
China tựa lưng vào đầu giường, chống đỡ bản thân trước khoái cảm dồn dập mà VietNam mang lại. Đôi bàn tay thon gọn nâng khuôn mặt ấy lên, nhìn vào đôi mắt vàng kim đã mù mờ do mê hương hắn đặt. Cánh tay của VietNam ôm lấy vòng eo thon, hông không ngừng luân động.
" Đừng dừng lại VietNam... Tôi yêu cậu... Yêu rất nhiều...."- China
" Mỹ Nhân của ta... China... Tôi ở bên em... Cứ khóc với tôi..."- VietNam
Weimar mông lung tựa vào người Nazi, cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay mình, ấm áp biết bao. Nazi lúc bình thường cực kì nhẹ tay với Weimar, nhưng khi bị thuốc bức đến không còn thần trí, hắn thật sự rất mạnh mẽ mà ra vào.
" Nazi... Anh rất yêu em... Anh muốn em hạnh phúc... Làm ơn... Đừng phạm sai lầm nữa..."- Weimar
" Wei... Wei... Hoàng Hậu của ta... Ta muốn dâng cả thế giới cho người..."- Nazi
Russsian Empire nhìn vào đôi mắt hổ phách kia , môi áp vào môi, quấn quít không rời. Cơ thể đong đưa theo nhịp độ luân động của Soviet. Nhìn y mất thần mất trí giữ lấy lão, yêu thương lại càng tăng.
" Sov à... Ta rất yêu con... Vì vậy... Con chắc chắn phải hạnh phúc hơn ta..."- Russian Empire
" Russian... Russian... Người thật xin đẹp... Ta nguyện yêu thương người cả đời..."- SoViet
---------------------------------------------
Đêm tối tĩnh mịch. Việt Nam Cộng Hoà tay đeo còng cầm theo quả cầu sắt nối với xích chân đi đến bên bờ vực cạnh thác nước. Hắn để quả cầu xuống nghe mép vực, đôi mắt đỏ rượu bình thản rũ bỏ vạn sự. Quay sang hỏi kẻ đứng đằng sau.
" Làm đến nước này rồi... Ngươi hài lòng chứ?"- Việt Hoà
" Cậu rất đẹp khi mang trên mình xiềng xích đấy!"-
" Ha... Cũng đúng... Kiếp này của ta giống như môt giấc mộng si vậy, hối hận cũng đã không kịp nữa...."- Việt Hoà
Trước dự chứng kiến của kẻ đó, Việt Hoà đạp quả cầu xuống vực, lôi theo cả cơ thể hắn rơi xuống. Tảng đá nhọn hoắt như đang đón đợi từ lâu, đâm xuyên qua giữa ngực cơ thể nhỏ bé, máu bị nước từ thác nước cuốn trôi. Viêt Nam Cộng Hoà đã chết.
" HOÀ À!!! EM Ở ĐÂU!!! HOÀ À!!!"- Mặt Trận
Và gã tìm được một cái xác, đớn đau.
China vận bộ trang phục Hí Kịch, cầm tấm ảnh hắn và VietNam bên nhau hôn lên trước ngọn nến. Hỏi kẻ kia.
" Hài lòng rồi chứ?"- China
" Người rất đẹp đó! Dĩ nhiên là tôi hài lòng rồi"-
" Tỉnh giấc mộng xuân.... Mới biết sai... Tâm trạng thê lương... Lệ đẫm máu..."- China
Châm bức ảnh vào lửa, rồi lại nhìn sàn nhà tẩm đầy săn, đưa vào tấm rèm cửa mà VietNam chọn cho.
Trong đêm đen đó tiếng hô hoán của nhiều con người vang lên. Ngôi nhà mang đậm nét Trung Hoa cháy rừng rực không có dấu hiệu ngừng lại. Ai ai cũng cố gắng dập lửa nhưng hầu như không có tác dụng. Từ ô cửa sổ người ta có thể thấy bóng hình vị Mỹ Nhân Phương Đông đang nhảy những màng Kinh Kịch xinh đẹp. VietNam nhìn từ dưới lên ô cửa sổ, cố gắng gào giọng lên gọi.
" CHINA!!! CHẠY KHỎI ĐẤY MAU!!! CHINA!!!"- VietNam
Nhưng sau tất cả tiếng gào ấy, anh chỉ nhận được những tiếng hát Hí và một cái xác đã bị cháy đen vận đồ Kinh Kịch.
Nhìn con dao Nazi tặng trong tay và nhìn bồn tắm đầy nước, đôi mắt đỏ của Weimar lại tĩnh lặng.
" Được rồi... Chết thôi..."- Weimar
" Không sợ à?"-
" Ha.... Cả đời ta, chỉ vì nụ cười của Nazi, bản thân mình là ai cũng không biết... Còn sợ gì nữa sao?"- Weimar
Lưỡi dao sắt bén, cứa vào động mạch một cách ngọt ngào , máu ứa ra nhanh chóng. Weimar im lặng ngâm mình vào bồn tắm, mặc cho máu của mình đang loan rồi hoà vào trong nước. Đầu anh bắt đầu choáng vàng rồi ngất đi. Weimar đã chết, trong khi tay kia vẫn nắm chặc con dao mà từ lúc Third Reich trao cho anh thi chưa bao giờ rời khỏi người. Nazi điên cuồng phá cửa nhà tắm khi nghe thấy mùi máu.
" WEIMAR!!! TỈNH LẠI WEIMAR!!! WEIMAR!!!"- Nazi
Hắn ôm cái xác đã lạnh đến cứng đờ đó gào khóc cả đêm.
Nhìn chậu than được đặt vào trong phòng, Russian Empire yêu cầu người làm đóng cửa và ra ngoài. Căn phòng đóng kín, còn lò than thì chầm chậm toả nhiệt như muốn lấy mạng lão một cách từ từ.
" Ta đã làm như người muốn... Giờ nói đi... Ngươi muốn gì?"- Russian Empire
" Tôi chỉ muốn nói cho ngài một sự thật... Về con của ngài và ngài Soviet..."-
" Thế quái nào mà ngươi biết về thằng bé? Nó còn chưa được chào đời..."- Russian Empire
" Tôi có cách của tôi..."-
" Nói đi..."- Russian Empire
" Ngài còn nhớ khi Thế Chiến Thứ 2 ngài bị bắt làm con tin để gây sức ép cho ngài Soviet chứ? Đứa trẻ bị sảy mất khi ngài ở trong ngục đúng chứ?"-
" Đúng..."- Russian Empire
" Lúc đó ngài Soviet vì cứu ngài đã đồng ý trao đổi tù binh với Third Reich với một điều kiện đảm bảo an toàn cho ngài và tất cả các tù binh Liên Xô... Nazi đã đích thân đưa đồ ăn đến ròi đưa ngài đến phòng của Weimar để dễ bề canh giữ... Nhưng đêm đó ngài lại sảy thai... Sinh ra hận rằng Third Reich vì muốn gây áp lực lên ngài Soviet mà giết chết con hai ngài... Rồi ngài cũng tự tay... Khiến Weimar không còn cơ hội sinh con nữa... Đúng không?"-
" Đúng..."- Russian Empire
" Thật ra... Chính ngài mới là người khiến đứa bé không thể chào đời... Trong lúc ngài bị thương vì tra khảo cơ thể vì hồi phục mà tiết ra chất độc và truyền vào đứa nhỏ. Trùng hợp thay, cái ngày ngài Nazi đưa người đến phòng Weimar lại là cái ngày cơ thể ngài đào thải cái xác thai nhi trong bụng..."-
" ....! Ha... Giờ ta sắp chết rồi ngươi mới cho ta biết sự thật... Rằng ta đã hận nhầm người... Trả thù sai người..."- Russian Empire
Quẹt đi giọt lệ nơi khoé mắt, lão cầm bình rượu độc lên rót ra li rồi uống cạn. Ruột gan như bị thiêu đốt, không còn một chút oxi nào để thở. Lão ôm cái áo choàng ngồi trên ghế rồi nhắm mắt. kHông lâu sau miệng chảy ra máu, nhỏ lỏng lỏng xuống áo choàng rồi chết. Mặc cho Soviet đang cố gắng phá cửa, cuối cùng là lại thấy một cái xác của của lão.
" Russian... Dậy đi... Dậy đi..."- Soviet
_______________________
Mary: Lâu quá toi không ngược nên mấy chế coi thường toi quá ròi :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com