Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Uk and USA : Cha mới là cha của con

LƯU Ý : Truyện không có yếu tố ship , đa phần viết về tình phụ tử hơn 
British Empire và Uk không hẳn là 1 , sau khi British Empire tan rã , UK được tạo ra để lãnh đạo Anh Quốc dưới thân phận của B.E .
Chuyện không xúc phạm bất cứ cá nhân hay tổ chức nào 
Hãy xem nếu bạn hứng thú , ko xem = next 
Kiến thức lịch sử có hạn hoặc ko có ... sai chỗ nào mong mọi người góp y :3
--------------------------------------------------------------------

Gã chưa bao giờ hết hận người ... dù người giờ chẳng còn nữa mà chỉ tồn tại trong lịch sử ... dưới hình dáng của United Kingdom ...Gã và người chưa từng có một lần thân thiết ... dù thỉnh thoảng ngày xưa người vẫn dắt tay gã đi đến trang viên họp... nhưng chỉ trên danh dự ...

" kẻ đứng đầu không bao giờ khóc ..." 

Người đã luôn nói thế với gã khi gã còn bé ... người không cho phép gã yếu đuối ... người không cho phép gã để bị vượt mặt ... Người nghiêm khắc ... vô cảm ... vô tâm ... dù không đánh đập nhưng chưa bao giờ người dành cho gã tình thương như các em của gã ...Gã cũng muốn được yêu thương ... gã muốn được người bế như New Zealand , gã muốn được quan tâm hỏi han như Australia và muốn được cưng chiều như Canada ... người mềm mỏng với các em nhưng cứng rắn chỉ riêng mình gã ... bởi gã là anh cả ? Bởi gã là niềm hi vọng phục hồi đế chế hùng mạnh của người hay thật sự người chỉ nuôi dạy gã trên danh nghĩa ...một lúc nào đó gã sẽ bị người bỏ rơi ... 

-------------------------------

Ngày 19-10-1781, cuộc chiến giành độc lập của Mỹ chính thức chấm dứt.

Phản đối việc độc lập của gã , người không ngần ngại gây ra chiến tranh để đưa gã về lại trong tầm kiểm soát ... gã hiểu rằng ... người chưa thật sự bao giờ quan tâm gã mà chỉ luôn coi gã như một con rối , toàn quyền để cho người điều khiển đất nước... Gã hận người lắm ... tại sao gã lại không bao giờ có được sự quan tâm từ người dù chỉ một chút ... khi gã lớn lên , thay vì thả lòng cho gã ... người lại siết chặt kiểm soát hơn với gã ... bất đắc dĩ thì dùng vũ lực để trấn áp gã ... với người - đế quốc hùng mạnh thời kì đó ... gã không tài nào mà phản bác lại được ... 

" Trẻ ngoan sẽ không có kẹo ... mà kẻ mạnh không phải kẻ chiến thắng ... kẻ chiến thắng là kẻ mạnh ... tại sao nhóc không nghĩ tới việc được tự do điều khiển đất nước ... giải thoát cho người dân của nhóc ...? " 

France - đế quốc thực dân , kẻ thù của Đế quốc Anh ... sau trận chiến thua cuộc của Napoleon , Pháp dần đưa bản thân khép kín lại ... nhưng vẫn ngầm âm mưu điều gì đó để rồi hôm nay ...hắn tới đây ... trên danh nghĩa đồng minh của gã mà sẵn sàng giúp gã dành độc lập khỏi Anh 

" Chứng minh cho hắn thấy ... ngươi hoàn toàn có thể tự chủ vươn lên thế giới mà không cần nhờ tới sự giúp đỡ của hắn" Lời của Spain như khơi dậy ý chí độc lập trong đầu gã ... và rồi ... gã quyết định đứng lên ... chống lại đấng sinh thành tìm cách giải thoát cho bản thân ...

Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm sau sự kiện vào tháng 12 năm 1773, khi mà những người ủng hộ độc lập đã phá hủy một lô hàng bị đánh thuế tại cảng ở . Người Anh đã đáp trả bằng cách phong tỏa cảng Boston, tiếp đó là ban hành một loạt các đạo luật nhằm loại bỏ có hiệu quả quyền tự trị của . Vào cuối năm 1774, những người ủng hộ độc lập cho các thuộc địa ở Bắc Mỹ đã thành lập một chính phủ của riêng họ tại Hội nghị lục địa lần thứ nhất, với mục đích phối hợp tốt hơn các nỗ lực kháng chiến chống lại Đế quốc Anh . Chiến sự nổ ra giữa dân quân thuộc địa và chính quyền Anh vào ngày 19 tháng 4 năm 1775. Cuộc xung đột đã dần phát triển thành một cuộc chiến quy mô toàn cầu, trong đó , và ủng hộ quân đội Cách mạng chống lại người Anh và những người trung thành với họ trong sự kiện được gọi là (1775–1783)Pháp tham gia chiến tranh với tư cách là một đồng minh của Hoa Kỳ. Một lực lượng kết hợp Mỹ-Pháp đã giành được một thắng lợi lớn trước quân Anh tại vào mùa thu năm 1781, qua đó kết thúc chiến tranh một cách hiệu quả. 

Ngày 3-9-1783, Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và đồng minh ký hiệp định Pari với Anh về kết thúc chiến tranh. 13 bang Bắc Mỹ thoát khỏi sự chiếm đóng của Anh và Hợp chủng quốc Hoa Kỳ (gọi tắt là Mỹ) chính thức được thành lập.

--------------------------------------

Sự sụp đổ của quyền lực đế quốc Anh - tất cả gần như hoàn toàn vào giữa những năm 1960 - có thể bắt nguồn trực tiếp từ tác động của Thế chiến thứ hai.Những thất bại thảm khốc của Anh ở châu Âu và châu Á từ năm 1940 đến năm 1942 đã phá hủy sự độc lập về tài chính và kinh tế, nền tảng thực sự của hệ thống đế quốc.Nước Anh bây giờ bị lu mờ bởi Hoa Kỳ và Liên Xô, nền kinh tế nội địa của nó đã bị suy yếu nghiêm trọng và chính phủ Lao động đã bắt tay vào một chương trình cải cách xã hội khổng lồ và tốn kém.Để tránh bị mắc kẹt trong một cuộc đấu tranh tốn kém với các phong trào dân tộc chủ nghĩa địa phương, Anh đã rút lui khỏi hầu hết các thuộc địa còn lại với sự vội vã không hợp lý.Tất cả dẫn đến vào những năm 1970 ... Đế Quốc Anh sụp đổ , đánh dấu sự kết thúc của đế chế . Anh giữ lại được một phần lãnh thổ nhỏ ở châu Âu ... chuyển giao cho người tiền nhiệm là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland ... thành lập 

United Kingdom ... dmặc dù là người được tiền nhiệm vẫn mang hình hài và kí ức của British Empire . Hai người họ có thể gọi là 1 dù cho tính cách của UK vốn không hề giống British Empire ... người dịu dàng và có phần hiền lành ... người không mở rộng chiến tranh cũng chẳng xâm lược lãnh thổ ... người rút khỏi EU khi nhận ra khối liên minh ảnh hưởng tới người dân và đất nước của người ... thành lập mối quan hệ với cả France và một số nước khác ... và đương nhiên ... người bao bọc và yêu thương các con mình bao gồm cả America ...dù tụi nhỏ tất cả đều đã độc lập ... giờ chỉ còn mỗi người ... với căn biệt thự trống vắng ... người ở lại và tìm hiểu tất cả những kí ức của B.E và cố gắng tìm cách ... hàn gắn lại America và người ...

America ... dù biết cái người trước mặt mình không phải British Empire ... tuy nhiên gã vẫn không tránh khỏi việc giữ khoảng cách với ngài ... gã ám ảnh bởi những gì người từng làm với gã và gã mặc định rằng ... người với cha gã là một ... họ là một và bản chất của British Empire chưa bao giờ thay đổi trong UK ... 

" Con lại ra ngoài buổi đêm à ? cẩn thận sương xuống dễ ốm đấy ..." 

Vẫn là tông giọng trầm đó ... người đứng đằng sau gã ... gã đã lớn và cao hơn người rất nhiều ... gã không trả lời mà chỉ cầm tập tài liệu gọi cho Canada đưa gã đến trang viên ... bỏ mặc ngài ở đằng sau ...

" Anh không định tha thứ cho cha ư ? " 

" Sau tất cả những gì ông ta làm với anh ? Nada ... em không hiểu toàn bộ mọi chuyện ... em không thể khẳng định bất cứ thứ gì ... " 

Hai anh em lái xe tới trang viên , Canada cầm tay lái trong lúc chờ đèn đỏ thì tiện hỏi anh trai về một số chính sự và cả ... chuyện gia đình ...America tuy không được quan tâm bằng các em mình nhưng gã chưa bao giờ ghét cũng chẳng bao giờ ghen tị với chúng ... B.E không quan tâm gã ... đó là việc của người ... nhưng lũ em gã còn chẳng làm gì gã cả ... chúng không có tội ... hà cớ gì gã phải ghét chúng ... tuy vậy nhưng chính Canada lại dùng cái lý do đó để hỏi ngược lại gã ... UK cũng không có tội ... vậy sao anh cứ giận người như thế ? America im lặng ... gã đơn giản là không muốn giải thích nhiều ... kể cả có là Scotland , England hay ai khuyên đi chăng nữa ... đối với gã ... người vẫn là người ... không thay đổi ...

" Em mong một ngày nào đó ... anh sẽ hiểu cho cha ... " 

" Vậy thì anh xin lỗi ... có muốn anh cũng chẳng hiểu được ... " 

Canada im lặng thở dài ... có lẽ chút nữa cậu sẽ kiếm Ukraine để trò chuyện sau khi họp xong vậy ... Anh , New Zealand và Australia hồi đầu cũng cảm thấy hơi lạ ... New Zealand hồi đó còn quá bé nên con bé chưa hiểu hết mọi chuyện , khóc nằng nặc đòi người về cho bằng được ... em khác gã ... em coi người và y là hai người không giống nhau ... cho tới lúc em thật sự cảm nhận tình yêu thương của người dành cho em ... em và các anh bao giờ cũng được người chuẩn bị , chăm sóc chu đáo , người thường kể chuyện cho em nghe , bên cạnh mỗi khi em khóc và luôn nở nụ cười với em sáng sớm ... Trước đây người chưa từng như vậy ... người thỉnh thoảng thì vỗ về dỗ dành em nhưng chưa bao giờ cười ... người bận việc mà chẳng thể quan tâm tới em nhiều ... người thương em nhưng lại luôn bỏ qua những thứ mà em dành cho người mà cho nó là tốn thời gian , công sức ... đến giờ ... khi nhận được tình yêu thương chân thành từ y ... em cười tươi và dần hiểu hết tất cả mọi chuyện ... so với ngày xưa ... em và các anh giờ đã trưởng thành ... tự lo cho đất nước và chính bản thân mình ...

" Con có thể về đây với cha bất cứ lúc nào con muốn ... cha luôn ở đây để ôm con vào lòng mỗi khi con cần ... con và các anh dù lớn tới bao nhiêu cũng mãi mãi luôn là con của cha ..." 

Người ôm em và lòng khi em đi xa ... em cũng không từ chối mà đặt nụ hôn lên tóc người ... em chấp nhận người từ rất lâu rồi và em cảm thấy tình cảm người dành cho em luôn luôn chân thành ... chắc chỉ còn mỗi Ame mà thôi ... anh luôn im lặng và ngó lơ người ... cũng chẳng bao giờ chịu nói chuyện với người mà chỉ gật đầu ậm ừ cho qua chuyện ...

----------------------------------------------------------------------------

"Cuộc họp tới đây là kết thúc ... mọi người về được rồi ..." 

Un gấp tập tài liệu lại , ra hiệu giải tán cuộc gọp , Russia phải chạy vội về nhà vì hiện tại em trai cậu - Ukraine đang ở nhà một mình và gia tín hiệu SOS khi cái tên lá phong kia đang đứng trước cửa nhà mình ... vậy là chỉ còn China và America ở lại thu dọn ... China vỗ vai gã đề nghị đi uống chút gì đó rồi về ...

" Thôi cha ơi , con chưa muốn bị thổi còi đâu "

" Lo gì , mình là nhân quốc mà ... không có thì tôi kêu thằng nhóc Taiwan đến đón , cậu đi gọi cho đám em nhà cậu là được mà ? " 

" Chúng nó có cuộc sống riêng rồi , tôi không muốn làm phiền chúng " 

" Vậy thôi , chút nữa tôi bảo Taiwan đưa cậu về ... ủa mà trời mưa đấy , cậu có mang áo mưa không ? " 

" Mưa nhỏ nên tôi không mang , kệ đi ! " 

" Đừng có chủ quan đấy ! Mai còn đầy việc ra , UN mà biết cậu nghỉ thì kiểu gì cũng nổi trận lôi đình với tôi cho mà xem :V " 

" Kệ cậu chứ ? Chính cậu đề nghị trước mà " 

" E hèm ... tán nhảm xong chưa mấy chú , tôi khoá cửa nhốt cả hai đứa giờ nè ! " 

WHO đứng trước cửa , ho nhẹ nhắc nhở cả hai ra ngoài trước khi UN phát hiện họ chưa về mà vẫn còn tám nhảm ở đây . China cười cười rồi kéo Ame ra bên ngoài đến ngay quán đối diện bên cạnh ... họ tán nhảm với nhau toàn chuyện trên trời dưới đất ... đến khi nhìn đồng hồ ới dời ơi gần 1 giờ sáng ... China thì chưa say đâu nhưng thằng kia thì nó ngà ngà say rồi đó ! trời cũng mưa nặng hạt hơn rồi nên cậu không tính gọi cho Taiwan nữa mà tự bắt taxi về ... còn tên này ... nhà cậu trái tuyến với gã nên chắc phải gọi cho người nhà ... cậu với lấy điện thoại của gã ... đụ mẹ ... yêu cầu nhập mật khẩu ... vãi l thật ...

" Chẳng nhẽ mật khẩu lại là sinh nhật nó ? Biết cái đ*o j đâu mà nhập ? " 

Anh nhập đại dãy số 111801 ...

" Ha , lẽ nào mà mở đ-...*

// mở khoá thành công //

" ôi đệt Holysh*t  mở được rồi nè ...~ mày chớt với tao rồi America ơi nihohohoho!" 

Cậu lướt xuống danh bạ điện thoại , trừ New Zealand , Canada và Australia là có tên bên trên đám còn lại không có tên , China lười biếng định gọi một trong ba đứa em của gã để gọi nhưng gã bảo không được làm phiền chúng nên cậu cố gắng lướt xuống tí nữa thì thấy một cái số hơn chục năm nay không dùng của gã... 

                            Dad... 

Giờ này thì còn kén cá chọn canh gì nữa , nhấc máy gọi cmn luôn chứ giờ cậu cũng buồn ngủ rồi ... chuông điện thoại reo tầm năm giây ... một giọng nói trầm mà ấm áp ở bên kia đầu dây cất tiếng ...

" Alo ? Tôi là United Kingdom , có chuyện gì vậy ? " 

" Oh ! Uk ... lên đón cậu con quý tử của ngài về nè , nó đi uống với tôi nhưng tửu lượng kém quá , giờ say nên tôi không đưa về được ... trời đang mưa nữa nê-..." 

" Khoan ! Từ , ta tới ngay ! Chờ ở đấy tầm 30 phút thôi " 

Người ngắt máy , vội vã cầm theo một cái ô và cái áo khoác đi ra ngoài lấy con Porsche trong kho của mình ra khởi động máy rồi nhanh chóng phi tới nơi mà China đưa địa chỉ ... Người lái xe mà như thể chưa bao giờ được lái ... nhanh chóng phi lên đường cao tốc tới trang viên ...

--------------------------------

" Ay ya ! Muộn 1 phút 36 giây 12 tích tắc đấy nhá quý ngài Anh quốc !~ " 

China cười cười cầm cái máy đếm sô trên tay , người không quan tâm mà lại vào xem tình hình của con trai ... nó ổn ... nhưng hình như say quá nên không nghe được người gọi gì ... y nhờ China đưa nó lên xe hộ rồi vào trong đánh máy đi luôn ...

" Cậu có cần ta đưa về không chàng trai được mệnh danh đẹp nhất trang viên ? " 

"A ha ! Không cần đâu . tí nữa Taiwan đến đón tôi rồi ! Cám ơn ngài đã quan tâm nhé " 

Cậu vẫy tay chào cả hai rồi trở về nhà ,... Y đưa con trai lên phòng ... chạm vào trán nó ... hơi sốt ... chắc nãy dầm mưa đây mà ... ngài lấy cái khăn chườm cho gã rồi khẽ thay cho gã cái áo thoáng hơn ... Xong việc , người đi ra ngoài định pha một cốc trà gừng thì thấy gã kéo tay áo người ... 

" K...Ko ... cha ! C...con xin lỗi ... làm ơn ... đừng bỏ con lại ... đừng rời bỏ con đi mà ... xin cha ..." 

Ngài nắm lấy tay con mình ... khẽ nâng gã dậy xoa mái tóc vàng kim đó rồi vỗ lưng gã an ủi ... 

" Ta ở đây ... ở đây với con rồi ... mọi thứ ổn rồi ... ngoan nào ... " 

Người cũng thương gã lắm ... lúc chuyển kí ức của B.E vào đầu người ... người đã biết tất cả ... người thương gã khi gã không có chút tình yêu thương nào từ bé ...dù còn nhỏ tuổi nhưng lại phải gánh vác trọng trách của cả quốc gia và phải đau đớn đứng lên chống lại đấng sinh thành của mình để dành độc lập ... người có thể không hiểu ... nhưng người biết ... và người thương gã ... con nào chẳng là con ... người ít khi nói lời yêu thương ... nhưng người cố gắng quan tâm tới tụi nhỏ từng chút một ... nhất là thằng cả và người luôn mong nó chấp nhận mình ... dù chỉ một chút ... giờ gã và người đều ở đây , người đặt tay lên đầu gã , tay còn lại vỗ về an ủi gã từng chút một ...

Once upon a younger year
When all our shadows disappeared
 The animals inside came out to play
When face to face with all our fears
Learned our lessons through the tears
Made memories we knew would never fade
One day my father, he told me
 "Son, don't let it slip away"
He took me in his arms, I heard him say
 "When you get older
 Your wild heart will live for younger days
Think of me if ever you're afraid"
He said: "One day you'll leave this world behind
So live a life you will remember"
My father told me when I was just a child
"These are the nights that never die"
My father told me ...

 Thuở xưa lúc tuổi còn thơ
Khi những chiếc bóng của ta biến mất
Những loài thú hoang ẩn nấp bên trong bò ra chơi đùa
Mặt giáp mặt cùng muôn nỗi sợ bủa vây
Ta đã học được những bài học quý qua làn nước mắt
Làm cho những kỷ niệm ta từng trải sẽ không hề phai
Một ngày nọ, cha tôi- Ông bảo tôi:
"Con trai à, đừng để vuột mất cơ hội"
Ông choàng tay ôm lấy tôi, tôi nghe ông nói
"Khi con lớn hơn
Trái tim hoang của con sẽ sống những ngày trẻ dại
Hãy nghĩ đến ta nếu con thấy sợ hãi"
Ông bảo: "Một ngày nọ, con sẽ bỏ cả thế giới này lại đằng sau
Để sống một cuộc đời con sẽ nhớ mãi"
Cha tôi nói với tôi khi tôi còn là một đứa trẻ
Đây là những đêm không bao giờ tàn lụi
Cha tôi răn dạy tôi

The nights - Avicii 

Người ngân nga khúc nhạc trong đêm khuyu thanh vắng , vỗ về an ủi gã trong vòng tay ấm áp ... gã dụi đầu vào người y ... cảm nhận hơi ấm dịu dàng từ người ... đã lâu rồi gã không được ngủ ngon đến vậy , tay khẽ ôm lấy người mà nằm im trong vòng tay người ... để tiếng hát ngân nga của người đưa gã vào giấc ...

------------------------------------

Gã khẽ cựa người thức dậy ... đầu vẫn còn đau nhức ... hôm qua có lẽ gã dầm mưa ... xong lại còn đi uống với China nên ... mà hôm qua hình như gã được ai đó đưa về ... không phải Taiwan ... gã khẽ đưa tay lên trán phát hiện miếng dán hạ sốt và một cái khăn ấm chườm ở cổ ... gã cố gắng gượng dậy thì thấy người gục đầu bên giường ... có lẽ người đã thức chăm gã suốt đêm qua ... gã im lặng nhìn người ... lòng bỗng cảm thấy đau nhói ...

"Khi con lớn hơn
Trái tim hoang của con sẽ sống những ngày trẻ dại
Hãy nghĩ đến ta nếu con thấy sợ hãi" ...

Gã với lấy cái áo khoác choàng cho người ... bỗng người lại khẽ mở mắt và phát hiện ra gã đã thức dậy ... người vội ngồi dậy kiểm tra xem gã đã đỡ sốt chưa ... đồng thời hỏi han gã có thấy khó chịu ở đâu không ... kì lạ là gã lại ngồi yên để cho người kiểm tra ... khi cảm thấy gã ổn hơn rồi , người kéo chăn định đắp lại cho gã nhưng gã lại nhẹ đẩy nó ra .... 

" Tôi còn việc và phải đi họp nữa ... không rảnh ở nhà được ... " 

" Nhưng con còn chưa khỏi nữa ..." 

" Nhưng nếu tôi không đi ... UN sẽ chỉ trích tôi đó- " 

Ngài rút điện thoại ra gọi cho UN , không biết như nào nhưng thấy người chỉ tươi cười nói vài câu người đầu dây bên kia lập tức đồng ý ...

" Ta vừa hỏi UN rồi , gã bảo để con ở nhà hôm nay cho khoẻ ... còn việc của con ta sẽ giúp được phần nào thì giúp ... nay con nghỉ một hôm đi ... " 

" Nhưng tôi-..." 

" Con tính cãi lại ta sao ? " 

Gã rùng mình , câu nói này B.E đã từng nói với gã rất nhiều lần ... đương nhiên là gã ghét nghe nó ... gã quay đi không thèm trả lời , người nhận ra người vừa động lại vào nỗi đau của gã thì thở dài ...

" Ta xin lỗi ... nhưng ta chỉ muốn con ... " 

Người nói giữa chừng thì im lặng ... người hiểu dù có nói thế nào gã cũng không nghe nên thôi ... quay xuống dưới nhà ... gã thì im lặng suy nghĩ ... sau đó lại đáp mình xuống gối nằm nghỉ ... Người vừa pha xong cốc trà gừng và chút cháo cho gã ... người không giỏi nấu ăn và đã cố gắng làm đúng theo công thức USSR gửi nên mong là nó không quá dở ... người chỉ dặn dò gã một chút rồi rời đi ... gã vẫn còn thức và nghe được tất cả ...

---------------------------------------

Người sau khi xử lý hết đống giấy tờ của người và Gã thì gục xuống bàn vì mệt ... không thèm để ý có một bóng dáng khẽ đem áo tới choàng cho ngài ... Gã đi ra nhẹ nhàng đóng cửa nhất có thể ...

Sau thời gian đó ... người và gã cũng có một khoảng thời gian riêng xích lại gần nhau hơn ... gã mặc dù vẫn còn lạnh nhạt nhưng đã chịu nói chuyện với người .... Nada và hai em cảm thấy rất vui vì cuối cùng ông già nhà mình đã chịu làm lành với cha ... Sớm thôi ... ngày họ đoàn tụ chẳng bao xa nữa đâu ... 

-------------------------------------------------------

Gã và người đứng đối diện nhau , một bên má gã đỏ ửng sau khi vừa bị tát ... còn người ... khuôn mặt người vừa chứa đựng sự tức giận và đau khổ ... tại sao ư ... vì họ vừa diễn ra một cuộc cãi vã ... Gã là cường quốc số một thế giới ... chính vì vậy đôi lúc gã lại sử dụng quyền lực ... biến những con rối ngoài kia thành vật thí nghiệm của gã ... không chỉ vậy ... chính gã là người đã lôi kéo thêm một số đồng minh ... trong đó có các em gã vào chiến tranh lạnh ... UK ... không đồng ý với điều đó ... 

" Con đang nghĩ cái quái gì vậy Ame ? Con nghĩ rằng việc gây ra chiến tranh lạnh ... kéo các em con vào thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao ? con nghĩ cái quái gì vậy cơ chứ ? Chiến tranh đau thương xảy ra ... vậy nói đi ! Ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho hành động của con ? Ai? " 

Người đứng trước mặt gã ... khoé my chợt cay ... người đau lòng khi nhận ra gã chưa bao giờ từ mọi thủ đoạn để giữ lấy ngôi vị đầu tiên của thế giới ... kể cả là lợi dụng những đứa em của gã ... vậy giờ thì sao ? Gã đáp vỡ cái kính râm xuống đất , gần như là hét lên với người ...

" Chẳng phải chính cha nói thế sao ? Chính cha đã bảo tôi phải đứng đầu cơ mà ? Chính cha đã bảo tôi là kẻ đứng đầu có thể làm mọi việc và không bao giờ được phép khóc cơ mà ?! Tại sao dù lý do thế nào cha cũng chưa bao giờ quan tâm tôi cơ chứ ? " 

" Quan tâm không đồng nghĩa với việc ta bỏ qua khi con trở nên như vậy ... con lạm dụng quyền lực quá rồi đấy ! " 

" Tôi phát triển đất nước thì có gì sai ? Tôi bảo vệ người dân của tôi có sai ko ? tại sao cha chỉ luôn nghĩ tới hậu quả mà tôi làm mà không bao giờ hiểu lý do của những việc đó ?! Cha chưa bao giờ thay đổi , cha vẫn luôn là British , cha ko nghe tôi nói , cha ko quan tâm tôi ... đúng ko ? " 

Gã chạy tới đẩy mạnh người sang một bên rồi lao ra khỏi nhà ... người bàng hoàng mà khuỵu xuống đất ... tay ôm lấy mặt ... người luôn cố gắng để hiểu gã ... tại sao .... người đã sai sao ? Hình như là vậy ... nhưng rồi xong ... coi như công sức gây dựng mối quan hệ đổ sông đổ bể rồi ...

------------------------------------------------------------- 

" Rồi sao , ngươi và con trai cãi nhau hở ? " 

USSR  cầm cốc trà tới đặt trước mặt UK , người chán nản không muốn nói thêm gì cả ... 

" Nhà cậu coi vậy mà đầm ấm ghê nhỉ ? Chứ tôi thấy mỗi cái chiến tranh Nga với Ukraine là căng thôi , đán còn lại yên ổn phết ! " 

" Cái bọn đó đánh nhau bên ngoài xong về nhà thì lại anh anh em em dắt tay nhau đi mua xân biển ngoài kia ấy ma-..." 

" BA OIWIIIIIII , ANH RUSSIA VỚI BELARUS LẤY TÚI KẸO CỦA CONNNN " 

" Hỡi ôi tụi mà để ba yên một ngày không được phổng ? Lũ mất nết này ! " 

Người không nhịn được mà phì cười ... lũ nhỏ đó có đánh nhau ... ừ nhưng toàn đánh chơi chứ  chẳng có gì là mâu thuẫn nặng như nhà người ... nghĩ lại người cũng thấy buồn ... người chưa bao giờ hết thương những đứa con của mình cả ... trong mắt người dù chúng có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một lũ trẻ con ... Ussr thân với British ... ngài biết thừa cái tính của B.E nó như thế nào nhưng rồi cũng chẳng tiện mà nói ra ... B.E khác với UK , hắn lầm lỳ , nghiêm khắc và bảo thủ ... tên đó dù thế nào cũng ko bao giờ chịu nghe lời của bất cứ ai ... sau cùng thì còn mỗi ngài thân với hắn ... nhưng rồi ngài cũng im lặng rút lui sang một bên đề phòng hắn gây tổn hại đến người thân của mình ... giờ đây ... Hắn tồn tại dưới dạng là United Kingdom ... nhưng người lại khác hắn ... người dịu dàng ... hiền lành ... biết cách lắng nghe và quan tâm tới mọi người ... Ussr vì thế mà cũng không bao giờ bỏ rơi người suốt từ những năm người trở thành người kế nhiệm ... ngài ngồi nghe những điều người nói ... chăm chú từng chút một ...

" Tôi thương tụi nhỏ lắm chứ bộ ... thương luôn cả B.E  họ đề trải qua quãng thời gian ám ảnh để rồi đưa bản thân vào con đường hiện tại ... tôi cũng muốn có thể một phần nào đó bù đắp cho tụi nhỏ ...nhưng rồi tôi nhận ra tôi vừa tự đạp đổ luôn công sức hàn gắn của mình ... có phải vì tôi không thật sự theo chúng lớn lên ... không thật sự quan sát chúng nó hay không thật sự là cha chúng mà tôi ... dù cố gắng hiểu như nào chúng vẫn không chịu mở lòng ? " 

Ussr vỗ vai người ... cái truyện này người cũng thấy nhiều ... mâu thuẫn giữa cha và con chẳng hiếm thấy ở cái chốn Countryhumans này ... trước đây ngài cũng từng trải qua nên ngài hiểu ... 

" Nhưng lần này cậu không sai mà ... đúng chứ ? là tôi thì tôi cũng không để yên cho con tôi như vậy ... " 

" Chịu ... nãy tôi vừa lỡ tay tát thằng nhỏ xong ... giờ íu thấy nó đâu ... định mệnh nó ghét tôi thật rồi ... " 

" Haizzzz " 

-------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 01/9/1939, phát xít Đức tiến công xâm lược Ba Lan, chính thức mở đầu Chiến tranh Thế giới lần thứ II. Năm 1940, quân Đức đánh chiếm hàng loạt nước châu Âu, gồm: Đan Mạch, Na Uy, Hà Lan, Bỉ, Pháp, Hungari, Rumani, Bungari. Năm 1941, quân Đức sử dụng không quân và hải quân đánh phá nước Anh....Sau khi vào năm 1940, Anh và đế quốc của mình cô độc chống lại Đức ...

" Vậy mà ta cứ tưởng đế quốc mặt trời không bao giờ lặn nó phải đáng sợ thế nào chứ ... " 

Tên đó - N@zi đứng trước mặt người tỏ ra khinh bỉ với sự yếu đuối của người ... người không phải là British ... hắn biết nhưng hắn còn chẳng quan tâm ... thứ hắn muốn chính là đánh gục người để mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ... người nằm trên vũng máu ... cả thân thể đầy vết súng và vết dao đâm ... người không cựa quậy nổi ... thứ người muốn là bảo vệ người dân và bảo vệ các con của người ... người không muốn chiến tranh xảy ra nên từ khi bắt đầu thế chiến I ... người đã cẩn thận không dây dưa với hắn ... vậy mà ...

" Ngươi nghĩ ngươi có khả năng chống lại ta không ? " 

Người im lặng không trả lời ... bên ngoài hiện đang rất náo loạn ... số người bị thương liên tục tăng ... ngay từ đầu dù có là British thì chắc chắn cũng không thể nào thắng nổi nếu chỗ này mình bảo vệ được ... chỗ khác chắn chắn sẽ bị hắn đánh lén ... với cái tình thế bị ảnh hưởng sau chiến tranh thế giới thứ nhất này ... cùng với việc bị tấn công dồn dập ... thật sự mà nói Anh Quốc khó khăn trong việc chống lại Đức ... Trong Thế chiến thứ hai, mặc dù Anh đã chống lại Đức Quốc xã một cách kiên cường, đặc biệt là trong giai đoạn đầu khi nước này phải đối mặt với những cuộc tấn công ồ ạt từ quân đội Đức. Ngay sau khi Đức xâm lược Pháp vào năm 1940, quân đội Anh đã cố gắng bảo vệ các lực lượng Pháp và thực hiện chiến dịch di tản Dunkirk (tháng 5-6 năm 1940), nhưng cuối cùng Pháp đã thất thủ . Hiện tại chỉ còn người ... vẫn đang chiến đấu lặng lẽ ... Người không đóng góp nhiều cho việc dẹp bỏ Đức qu0c x# ... song vì người dân và đất nước vẫn bắt buộc người phải chiến đấu mặc cho lúc đó người không có đồng minh bên cạnh ...Hắn chĩa thẳng súng vô đầu người ... chuẩn bị nhắm bắn kết thúc cuộc đời của người kế nhiệm hoàng gia thì ...

* Đoàng * 

Tiếng súng vang lên ... sau đó là một người con trai cao lớn bước vào chĩa khẩu Súng trường Mosin-Nagant về phía hắn ... ngài lên tiếng cảnh cáo nếu dám nổ súng bóp cò thì ngài sẽ cho hắn phanh thây ngay ở đây và lúc này ... hắn - hiện tại không có quân đội bên cạnh , thừa sơ hở nhảy ra khỏi cửa sổ và chạy biến mất ... ngài sai lính đuổi theo bắt hắn còn mình thì ở lại xem tình trạng của người ...

" Cậu còn sống không đấy ? Này ? Ey , nội ơi nội còn chưa trả nợ con , con cấm nội chết đấy ! " 

Mặc dù đang trong tình trạng nguy kịch nhưng người vẫn phải bất lực trước câu nói như thể chọc tức chọc cười người khác của Ussr ...

" Tôi đau ... " 

" Đau á ? Sao mà đau ? " 

" Bị cậu chọc tức ... nên đau ..." 

"..." 

Ngài đưa người đi trị thương ngay sau đó ... New Zealand , Australia và Canada có mặt ngay khi nghe WHO thông báo tình hình ... người vẫn còn bất tỉnh hiện tại đã qua cơn nguy kịch nên tạm thời ổn ... công việc hiện chuyển cho Scotland nắm giữ một thời gian , New Zealand đứng cạnh giường người mà gục xuống ... Australia tính gọi điện cho America thông báo tình hình thì bị Canada chặn lại ... 

" anh ..." 

" Cả hai vừa cãi nhau xong ... em quên à ? " 

" Nhưng mà anh Ame không phải người tuyệt tình đến vậy đâu , anh ấy chắc chắn quan tâm tới cha mà ! " 

Canada im lặng bỏ ra ngoài , cậu bấm gọi điện cho Ukraine để nói chuyện ... mong được an ủi phần nào ... Ame và người xa cách như vậy , cậu vơi thân phận là anh thứ trong nhà ... rất khổ sở hàn gắn mối quan hệ của họ ... giờ họ thành ra như vậy ... cậu chẳng còn gì để nói cả ... 

" Cậu không phải lo lắng về vấn đề đó đâu ... theo tôi , thời gian sẽ chữa lành những vết thương , chỉ cần đưa họ lại gần nhau ... cho họ ko gian riêng dù ko muốn cũng không sao cả đâu ! " Y ở bên đầu dây an ủi anh ... Russia sau khi nghe chuyện nhà Anh Quốc từ ba thì cũng đi tới ngồi kế bên em trai hỏi han tình hình ... 

" Tôi đoán America cùng lắm sẽ chỉ giận một lúc thôi , anh ta không phải trẻ con ... chắc chắn anh ta sẽ suy nghĩ rất kĩ ... đương nhiên Ame cũng là một người giàu tình cảm ... anh ta sẽ không giận ba mình lâu đâu ... khéo anh gọi một cuộc gọi thôi là anh ta cũng phi tới đấy ! " 

Russia nói thêm vào ... anh ở bên Ame cũng khá lâu nên đủ hiểu tính cách của gã ... gã đối với những người mình thương mở lòng rất tốt ... gã sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ những người thân thiết bên cạnh mình ... một người như vậy chắc chắn sẽ rất quan tâm tới ba mình chứ đừng có nói là UK đối xử với gã tốt như vậy ... gã đã từng nói vậy với anh ... Canada lấy hết can đảm gõ vài dòng tin nhắn gửi cho anh ... thông báo tình trạng của ba ... 

* ... Anh có thể về đây một chút không ? * 

15 phút 

30 phút

1 tiếng 

3 tiếng ...

Không một phản hồi ... dù anh đã đọc ...

Anh hận ba đến như vậy ư ? ...

-------------------------------------------------

 Cuộc tấn công Trân Châu Cảnh Ngày 7 tháng 12 năm 1941, Nhật Bản bất ngờ tấn công căn cứ hải quân Trân Châu Cảng của Mỹ tại Hawaii. Cuộc tấn công này đã khiến Mỹ chính thức tham chiến vào Thế chiến thứ hai...America ... cùng lúc đó cũng đang ở Trân Châu cảng kiểm tra tình hình ... phát hiện sự việc trở tay không kịp ... 
Cuộc tấn công vào Nhật Bản bằng bom nguyên tử vào các thành phố Hiroshima và Nagasaki vào tháng 8 năm 1945 đã dẫn đến sự đầu hàng vô điều kiện của Nhật Bản, kết thúc Thế chiến thứ hai... Một quân địch vì tiếc thương cho đồng đội đã dùng chút sức lực tàn cầm súng nã đạn về phía gã ... gã lúc đó đang thả lỏng cảnh giác ... chữa thương cho đồng đội mà phản ứng muộn ... 

" AMERICA ! " 

Tiếng súng nổ ra , người ôm lấy gã mà quỳ xuống ... Tại sao người lại ở đây ? Chẳng là người nghe Canada rằng anh mình chuẩn bị quyết chiến với Japan Empire nên người lo lắng tới xem ... người vốn chỉ định quan sát từ xa mà không can thiệp vì đó là việc của gã ... nhưng rồi khi phát hiện một tên lính có dấu hiệu lạ ... người vội chạy xuống ôm lấy gã ... và rồi ... 

" Cha làm cái quái gì vậy ? Sao cha lại ở đây ? Cha có biết nguy hiểm lắm không ? " 

" Ame .. " 

" Đừng có nói nữa để tôi cầm máu cho , chậc ! Chết tiệt , ngay đúng động mạch chủ vùng bụng ... " 

Countryhumans không thể chết ... nhưng khi họ bị tác động khiến cho một người bình thường mất mạng ... thì đến cái lần thứ hai bị tác động có chúa mới cứu nổi họ ... 

" America ..." 

" Tôi đã bảo cha đừng có nói nữa rồi mà !? Để yên đi tôi chữa trị " 

Người không nói gì lẳng lặng đặt bàn tay ấm áp áp nhẹ lên má gã ... điều mà gã chưa bao giờ cảm nhận được từ British ... gã im lặng và có phần bất ngờ ... người xoa nhẹ đầu gã ... cố gắng nở nụ cười an ủi ... 

" Ah ! Lại phải làm phiền con rồi ... ta đúng là ... ta chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm cả ... đúng chứ ... hôm trước ... ta đã hơi nóng nảy mà tát con ... con chắc giận ta lắm nhỉ ? " 

                                                " Ta xin lỗi ... " 

Gã im lặng , đôi mắt hơi trùng xuống , mặc người hết xoa đầu rồi vỗ lưng gã an ủi ... 

" Xin lỗi cái gì cơ chứ ... đây đâu phải lỗi của cha ... tất cả là tại hắn cơ mà ... cha đâu có tội tình gì cơ chứ ? " 

Gã nắm chặt bàn tay ... im lặng nhìn vào đôi mắt xanh lapis buồn kia ... người vẫn cười ... nhẹ nhàng nói ... 

" Con biết không ? Ta đã và luôn luôn ở trong phòng đọc sách gia đình ... ta đã cố gắng tìm kiếm một chút gì đó thông tin về british và biết được rằng ... Con và British chưa bao giờ hoà thuận ... nói ra thật mỉa mai nhưng ta đã cố gắng thay hắn để yêu thương các con nhiều hơn ... vì ...

Ta thương các con ... 

Ta chưa bao giờ muốn trách con bất cứ việc gì bởi ta hiểu ... con đã chịu nhiều uất ức và tổn thương ... con chưa bao giờ cảm nhận được tình thương từ gia đình là như thế nào ... con cố gắng tỏ ra mạnh mẽ vì các em con ... vì các bạn và vì người dân , đất nước của con ... con có thể mắc sai lầm ... nhưng ko sao ... ta đoán con cũng đã tìm ra lỗi sai của bản thân rồi nhỉ ? Con có thể ghét ta ... có thể hận ta ... nhưng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi con ... sẽ luôn ở đằng sau ... và sẵn sàng ôm con nếu con cần ... 

Ta xin lỗi ... tha thứ cho ta ... người dù cố gắng nhưng không thể nào hiểu được các con ... "

Gã im lặng nhìn người bất tỉnh vì mất máu , Canada vội vàng chạy xuống đỡ lấy người ...

-----------------------------------------------------------------

1 thánh sau ... 

UK ngồi trong phòng thư , hoàn thành nốt đống sổ sách còn lại ... 

" Hôm nay chắc chắn là một ngày yên bình với mình ... chắc chắn là mình se-..." 

* RẦM * 

Cái cửa bị đá không thương tiếc sang một bên , ngài cầm một giỏ trái cây xông vô phòng khiến người suýt bị sặc trà mà thăng thiên luôn ở đấy ! 

" Здравствуйте, я пришел к вам в гости без причины!( Hế lô ! tao đến thăm mày đếch vì cái lý do gì đây ! ) "

" Mày không thể đến thăm tao một cách nhẹ nhàng hơn à ? " 

" Ay , sao mày lại nói thế ~ tao có lòng tốt vậy mà ~ Thằng France đâu ? " 

" Đến thăm xong chạy mất hút cmn đâu rồi * tối ông cho ngủ ngoài sofa * "

" Mà mày làm lành với con chưa ? " 

Người hạ quyển sách xuống , ngả người về phía sau chiếc ghế ... 

" Tối nay họp gia đình mà không biết chúng nó có về không nữa ... " 

" Kiểu gì chẳng về , ít ra ba đứa kia cũng về mà ..." 

" À , nay ở lại nhà ăn cơm không ? ..." 

" Thôi tao về-... " 

" France nấu ! " 

" ... chốt ! " 

Trần đời có hai quyển sách ngắn nhất lịch sử ... đó là ẩm thực nước anh và lịch sử nước Mỹ ... ... Ussr mặc dù về hưu rồi nhưng không vì thế mà ngài không thương xót cho cái dạ dày của mình đâu ... 

--------------------------------------

" CHA OWIIIIII ! TỤI CON VỀ RỒI NÈ ! " 

New Zealand chạy ngay vô trong ôm chầm lấy người , phía sau là Canada , Australia và ... America ... France vẫn đang lạch cạch trong bếp lo đống thứ đồ còn lại ... Anh làm một mình chứ nhất quyết không để người đẹp của mình  vô bếp ... nếu không ngày hôm nay sẽ là đám giỗ của cả nhà ...UK đưa tay ra ôm ba đứa nhỏ vô lòng mà xoa đầu từng đứa ... người hướng mắt về phía America ... 

" Asley ! "  (  tên thật của America do British đặt ) Gã đã lâu rồi không được gọi bằng tên thật nên giờ nghe lại lại cảm thấy bối rối và ngạc nhiên , căn bản là không biết nói gì ... 

" Con không muốn ôm ta sao ? " 

Gã chần chừ nhưng rồi cũng từ từ bước tới đứng yên để người ôm ... người xoa đầu hắn vẫn như bình thường một cách dịu dàng ... 

" Cha ... " 

" Ơi ? Ta nghe ! Con có gì muốn nói à ? " 

" ....

Con xin lỗi ... "

Canada phải tự vả vào mặt mình mấy cái lấy lại tỉnh táo , hai đứa em đứa thì mắt chứ A mồm chữ O , sốc không nói lên lời ... gã chịu xin lỗi cha ư ? Vl thật ! Người ôm lấy gã rồi vỗ lưng hắn dỗ dành ... 

" Rồi rồi ... ta tha thứ cho con được chưa , vậy ha ? " 

Gã choàng tay ôm lấy người ... gã không nhớ lần cuối British ôm gã là khi nào nữa ... nhưng giờ thì thôi bỏ đi ... gã tìm được cha mình rồi ... 

" Con còn nhớ tới British Empire không ? " 

" Không con không muốn nhớ bất cứ thứ gì nữa đâu ... giờ con chỉ có cha là cha của con thôi ... 

Cha mới là cha của con ... " 

" Lạy tụi bây , vô trỏng ăn tối đi này ... Ussr , bảo mấy đứa con mày vô trong đi , xong sắn tay áo lên giúp tau rửa bát ! " 

" Ớ , mày đối xử với khách thế hả ? " 

" Mà có hiểu ý nghĩa câu tự nhiên như ở nhà không ? " 

" Rồi rồi ... mấy đứa ! Vô trong đi ! " 

" Anh Ame tránh ra em còn chưa được ôm mà , anh ôm lắm thế ? " 

" Kệ chúng mày ... ba là của anh mày ... thế thôi ? " 

" Đứa nào không vô ăn nhịn nè , mà tránh tránh xa vợ tau ra ... Người đẹp UK là của tau ! " 

" Thôi ạ dùm con đau cả đầu ! " 

---------- UK and USA ( hết ) --------------------

Vã ảnh chút xíu  Cre : Valentine 


Cre : Retire De La Vie 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com