Món quà
Và vì bất ngờ nho nhỏ cậu dành tặng cho Philippines mà cả đám đc ăn cơm chó trong thầm lặng . Sofia thì có vẻ đang chinh phục thiểu năng , cậu cũng chả hiểu nổi ả , chinh phục thiểu năng làm j ko bt . Đúng là thiểu năng .
– Anou~ anh Việt Minh ơi~~ chừng nào sinh nhật anh dợ~~ ! -Sofia-
Đông Lào đang ăn trăn luộc thì nghe tiếng Sofia mà ho sặc sụa .
– Khụ khụ n.. nước khụ ! -Đông Lào-
Cậu đưa ly nước cho Đông Lào , rồi ực một phát hết bà ly nước .
Đông Lào thở dài cái r nói .
– Sinh nhật tôi bằng anh hai tôi đấy ! -Đông Lào-
– Vậy anh Nam ~~ sinh nhật anh là...~~ ? -Sofia-
– Chủ nhật tuần sau ! -Việt Nam-
– Sinh nhật cậu muốn ta tặng j ko ? -USSR-
– Ê ! Thằng búa liềm , câu đó tao nói mới đúng chứ thằng choá này !? -Nazi-
– Ko có j đâu ! Tôi đâu tổ chức sinh nhật !! -Việt Nam lúng túng-
Mọi người nghe cậu nói thì quay lại nhìn , mặt ai cũng bất ngờ , tại sao ko tổ chức sinh nhật .
– Tại sao ko tổ chức ? -Nguyên đám-
– Đó h làm j có tổ chức sinh nhật !? -Việt Nam-
– Hả ? -Vatican-
– Từ khi Phil tới thì tôi ko có sinh nhật nào cả ! -Việt Nam-
Bây h thì mọi thứ chìm vào im lặng , ko một ai nói j , còn cậu vẫn cười, nụ cười ngây thơ của một con quỷ .
Cậu thấy ko khí ngột ngạt thì vẫn điềm tĩnh mà kêu mọi người đi ngủ , ko ai nói ai mà phân chia chỗ ngủ đầy đủ . Cậu thì ko ngủ mà ngồi một góc nhớ lại sinh nhật đó của cậu .
Ký ức :
Cậu vẫn nhớ như in hôm đó ba Đại Nam lúc đi chơi có nói sau khi chơi xong sẽ có quà sinh nhật cho cậu . Cậu vui mừng mà cười ngây thơ . Đâu bt rằng đây là ngày cuối cậu gặp ba .
– Nam à ! Hồi về ba tặng con món quà này ! -Đại Nam-
– Quà à ! Con thích quà lắm! Hihi ! -Việt Nam-
__________________________________
– Ba à ....hic..con..ko..c.. cần quà...! Con... cần ba...hic..cơ !! -Việt Nam-
Ngày hôm đó là sinh nhật cậu , cũng là đám tang của ba cậu . Từ đó cậu ko còn làm buổi sinh nhật nào cả , chỉ có Cuba nhớ sinh nhật cậu mà đưa cậu những món quà . Lúc nào tới sinh nhật cậu cũng đều cầm một bó hoa sen đến chỗ cha mình .
Nhớ ngày ba đi , ba đã tặng con bức ảnh gia đình . Cậu cầm móc khóa lên bấm một cái , xuất hiện ra một tấm hình , ba , anh hai , anh ba và cậu . Đây là tấm ảnh cậu chụp với gia đình thật vui , nụ cười cậu thật đẹp và tuyệt vời .
Nhưng bây h thì sao ? Nụ cười ấy ko còn , tìm lại cảm xúc ấy thật khó khăn , cậu đã từng cố tìm nó , nhưng cuối cùng thì cậu nhận đc j chứ ? Niềm tin của cậu mất đi . Cô đơn đến tột cùng , ko tin tưởng đc bất kỳ ai , sự hận thù xuất hiện và cậu sống chung với thứ đc coi là hận thù....Đông Lào .
Hết ký ức .
Cậu cất bức ảnh vào rồi ngồi đó , bỗng Cuba ngồi dậy và đi tới chỗ cậu .
– Cậu chưa ngủ sao ? Việt Nam ! -Cuba-
– Chưa ! Tớ bận suy nghĩ r ! -Việt Nam-
Cậu nhìn người trước mặt mà nhớ đến thằng bạn thân , cậu ta dù hút chít nhưng vẫn là người ân cần với cậu . Nhưng chính tay cậu đã giết ch.ết người bạn ấy , vâng ! Chính Nam đã GIẾT người bạn thân nhất của mình . Trước khi chết cậu ấy đã cười với cậu rồi nói .
– Mình... luôn tin cậu ! Việt Nam ! -Cuba-
Cậu ko nói j mà dựa đầu vào vai đứa bạn thân , ko bt đc người kia đã đỏ mặt từ bao h . Cậu nhẹ nhàng nói .
– Chúc ngủ ngon ! -Việt Nam-
Giọng nói cậu trong trẻo như thiên thần .
Cậu thật ra chỉ là một thiên thần với lớp mặt nạ của một con quỷ . Cậu dần khép đôi mắt nặng trĩu lại , ko bt rằng khi cậu nói những đôi mắt khác đã hé mở , lén nhìn trộm một thiên thần đang ngủ say .
Buổi tối hôm nay thật là đẹp .
__________________________________
Cảm ơn vì đã đọc .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com