chap 22+23
chap 22: Seobang mẫu mực
Lại là một năm mười hai tháng trôi qua, Tiffany hoàn thành xong kì thi tiếng anh ra khỏi phòng thi cô liền mua một chiếc bánh ngọt tự mình ăn mừng.
" Em tự tin mình thi tốt đến vậy sao ?" Taeyeon nhìn cô kì quái.
"Vâng." Tiffany gật đầu, "Cho dù kết quả không tốt thì lần sau em cũng không thi bằng B nữa." Cắt một miếng bánh nhỏ bỏ vào bát ăn cho Ginger, Taeyeon không thích đồ ngọt nên một mình cô đánh chén.
Taeyeon ngồi một bên, uống trà, nhìn cô gặm chiếc bánh.
"Ah, em nghĩ, Hẳn là em nên cảm ơn Tae mới phải, Tae nói xem Tae muốn em tặng Tae cái gì bây giờ ?"
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Taeyeon buông ly , đưa ra đề nghị : "Tae đang thiếu một đôi giày chơi bóng."
... Tiffany chậm rãi quay đầu, ngây ngốc nhìn Taeyeon...
Cứ như vậy, Tiffany cùng Taeyeon đi dạo một vòng qua những cửa hàng bách hóa cách trường khá xa. Vì sao lại chạy tới chỗ cách xa trường đến vậy, bởi vì Taeyeon nói khó có cơ hội được cô tặng quá, nhất định phải chọn thứ tốt, quan trọng hơn là, trên tay Taeyeon có rất nhiều phiếu mua hàng của các cửa hàng nổi tiếng, cô ấy và cô cũng nên dùng bớt đi chứ nhỉ ...
So với người khác , Taeyeon mua giầy thật sự là nhanh chóng, nhất là giầy thể thao, nhãn hiệu ưa chuộng không thay đổi, ở trên mạng chọn sẵn kiểu dáng ưng mắt, tới cửa hàng thử một lần, OK, mua luôn.
Thanh toán xong, Tiffany cầm lấy túi đồ đã mua, không nói câu gì ngửa mặt lên trời, bọn họ chạy xa như vậy cũng chỉ vì 10 phút này hay sao?
Taeyeon vẻ mặt buồn cười đón lấy chiếc túi: "Sao mặt em lại ỉu xìu như vậy?"
"Mình đi dạo tiếp đi, biết đâu còn có thứ gì cần." Cô đề nghị.
"Em biết không? Người bình thường mua sắm có 80% là thứ không cần đến, chỉ là tùy tiện đi dạo kìm lòng không được mà mua đấy." Taeyeon bày ra bộ dạng rất lí trí cự tuyệt.
Tiffany xem thường, tức giận hỏi: "Tiền bối, Unnie là không tin bản thân mình có thể kiềm chế hay là không tin em ?"
Taeyeon trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ. Sau một lúc lâu, rốt cục đồng ý với đề nghị của cô.
Hai người đầu tiên là đi dạo cửa hàng thời trang bán quần áo nam tính một chút, Taeyeon một chút hứng thú cũng không có, quần áo của cô đã quá nhiều , không muốn mua thêm làm chật tủ. Tiffany vốn cũng không có hứng thú, cô chưa từng mua quần áo cho người khác, càng miễn bàn là cho phái mạnh. Mà khi Taeyeon không cẩn thận đứng gần một bộ quần áo nào đó trước mặt cô, cô lại không kiềm chế được phát huy khả năng trí tưởng tượng, trong đầu thầm nghĩ Taeyeon mặc thứ này bộ dáng sẽ như thế nào ... Ưmh, có vẻ thích hợp nha. Mà sự thật chứng minh, quả nhiên là rất hợp.
Chờ khi bọn họ đi ra, trong tay Taeyeon đã có vài gói lớn gói nhỏ, hai cái áo T-shirt khác kiểu, một chiếc áo khoác ngoài, hai chiếc quần jean, một chiếc cà –vạt ...
Đến khi tới cửa hàng dành cho nữ, gió bèn đổi chiều, Taeyeon giống như muốn trả thù , bắt Tiffany đi thử trang phục, cho cô biết mùi vị thế nào là cởi ra mặc vào giữa mùa đông ...
Từ trong phòng thử đồ đi ra, Tiffany có chút ngượng ngùng kéo nhẹ quần áo, quần áo này thật sự là thật sự là...
"Rất gợi cảm rất đẹp!" Cô nàng bán hàng nhiệt tình tán thưởng , "Bộ quần áo này thật sự là rất hợp với vị tiểu thư đây, mặc đi ra ngoài, nhất định là ai cũng ngoái đầu, khiến người người phải hoa mắt nha."
"... Phải không vậy?" Tiffany nuốt nuốt nước miếng, đương nhiên là sẽ hoa mắt, gắn đầy kim tuyến đây này.
Cô bán hàng nhiệt tình thuyết phục: "Đúng vậy, bộ quần áo này là mẫu mới nhất của năm nay, vừa mới tung ra thị trường không lâu, tiểu thư liếc mắt một cái liền nhìn trúng , thật sự là quá lợi hại . Chị nhìn xem , có phải chị mặc vào cả người đều khác hoàn toàn ? Có phải rất chói mắt hay không? Mặc bộ này hơn hẳn bộ trước ~~~~~~~ "
"Đúng là không thể bì được." Xem kỹ nửa ngày, Taeyeon rốt cục lên tiếng, "Vẫn là bộ trước đó có vẻ nhìn thuận mắt hơn, mặc bộ này là quần áo mặc em chứ không phải là em mặc quần áo , rất kì cục"
Tiffany thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thực sợ Taeyeon sẽ bị vị tiểu thư kia thuyết phục.
Mà chị gái bán hàng nhất thời xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải. Người yêu luôn là người thuyết phục khách hàng tốt nhất, đàn ông bình thường không phải thích bạn gái mình ăn mặc xinh đẹp rực rỡ để người khác ngắm nhìn rồi khen ngợi hay sao ? Cặp đôi này sao lại đặc biệt như thế? (Pon: Đưa nhiên rồi vì "ảnh" đâu phải đàn ông a...lol)
Taeyeon nhìn nhìn, chọn một bộ quần áo màu nâu đưa cho cô, chọn một chiếc thắt lưng khác, lại bảo cô đổi đôi giày cao cổ thay vào đó là một đôi giày thích hợp với cô hơn.
A, hiệu quả cũng không tệ lắm, vừa rồi bộ kia gợi cảm có thừa, có vẻ cô yểu điệu quá mức, hiện tại là cứng mềm vừa phải, nhu hòa vừa phải, rất hợp với tính cách của cô.
Kết quả, Tiffany đương nhiên cũng mua không ít... Cũng đủ thỏa mãn vài loại phong cách mà Taeyeon thích.
Thực sự khiến cho người ta không nói lên lời là, đến khi đến cửa hàng đồ gia dụng, khao khát mua sắm của Tiffany mới có cơ hội bành trướng.
Sô pha, ga trải giường, rèm cửa sổ, bàn trà... Mỗi thứ cô ấy thấy thích liền mua, cái này rất tốt, cái kia cũng không tệ a ...
"Loại ga trải giường này rất hữu dụng, chỉ cần phủ lên, sau đó kéo khóa bốn góc là được, thật tiện lợi. Hơn nữa, Tae không thấy sờ nó rất thoải mái sao ? Nhất định là ngủ trên đó rất dễ chịu?" Tiffany kiềm chế không được xúc động nói .
Taeyeon theo trực giác đã muốn tránh đi ánh mắt lóng lánh của cô ... Rất chói mắt , chói mắt đến mức người bán hàng vốn đang cùng đi bên cạnh không biết khi nào đã hổ thẹn rời đi ——lời kịch của bản thân đều bị khách hàng nói hết , cô còn cái mặt mũi gì ở tại chỗ này? Taeyeon chưa bao giờ biết cô nhiệt huyết dâng trào như thế này ... Khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng là, với quyền lợi của người thực tế sử dụng, cô cảm thấy mình cũng nên lên tiếng bảo vệ quyền lợi của mình mới phải.
"Tae cảm thấy này vải vóc có chút... Khụ, trơn nhẵn như thế này Tae không quen dùng, quan trọng hơn là, không biết kích thước giường như thế nào, nếu mua về không vừa lại không dùng đến."
Vậy mà Tiffany lại cười, nói: "Em biết mà, sẽ không mua nhầm . Tae dùng một thời gian sẽ quen, thật sự rất thoải mái, nhất định phải thử xem. Chị bán hàng, phiền chị lại đây một chút."
"Không, không phải..." Taeyeon ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bán hàng vẻ mặt tươi cười cùng cô vẻ mặt hạnh phúc thảo luận vẫn đề chi tiết . Ai...
Có một thì có hai , có hai tất có ba, có ba thôi thì ... Taeyeon bắt đầu hoài nghi hôm nay quyết định đi mua sắm có phải là rất sai lầm hay không, cô hẳn là nên tìm hiểu thói quen mua sắm của Tiffany trước, nếu không thì không cần phải ngây ngốc đến đây.
Đợi đến khi tính tiền, Taeyeon dùng hết những phiếu mua hàng mà vẫn còn chưa đủ, Tiffany nhanh tay giành trước đưa thẻ tín dụng của mình. Sau khi nhìn hóa đơn thanh toán , Taeyeon hết chỗ nói , rồi đưa cho Tiffany, Tiffany cũng không biết phải nói gì.
Nhớ tới lúc trước còn thảo luận về vấn đề "kiềm chế", hai người thật sự thật sự đúng là hết chỗ nói rồi.
Taeyeon nghĩ rằng, nếu có thể chấm điểm về tự chủ, cô tuyệt đối có thể lấy điểm 10, như thế nào hôm nay lại mất hết tiêu chuẩn đến vậy? cô yên lặng nhìn người bên cạnh... Chắc chắn, về sau nếu cùng cô ấy đi mua sắm nhất định sẽ không mang nhiều tiền, cũng không cần mang nhiều phiếu mua hàng nữa.
Tiffany nghĩ rằng, nếu nói có thể chấm điểm về khả năng mua sắm, cô tuyệt đối chỉ được có 3 điểm, như thế nào hôm nay lại hăng hái như vậy ? Cô yên lặng nhìn người bên cạnh... Chắc chắn, từ nay về sau cùng người này đi mua sắm phải nhớ kĩ lập một danh sách trước khi đi mới được.
Hai người vất vả về tới nhà, Tiffany mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng rất hăng hái muốn nhìn thấy thành quả của ngày hôm nay .
Taeyeon không nghĩ mình lại trở nên như vậy ... Có vẻ bất bình thường, liền lấy cớ vào phòng bếp làm cơm tối.
Sau đó, Tiffany liền một mình bắt tay trang hoàng lại căn phòng . Lần đầu tiên đi vào trong đầu cô đã nghĩ tới khung cảnh một gia đình nhỏ ấm áp hạnh phúc, hôm nay rốt cuộc cũng có thể biến bức họa kia thành sự thật. (Pon: Sao mà giống hai vợ chồng mới cưới sửa soạn nhà vậy trời)
Vì thế, sô pha thay đổi vị trí, bàn trà khoác bộ cánh mới, rèm cửa sổ cũng thay đổi, còn thêm rất nhiều rất nhiều thứ nữa...
Khi Taeyeon mang món chính ra, cô thật sự bị căn phòng doạ sốc... Loại kinh sợ này không khác gì chuyện mỹ nữ ở trên mạng trước và sau khi bỏ lớp trang điểm hiệu quả chấn động như nhau. Nếu một ngày nào đó bạn cô đột nhiên trở về, có thể nghĩ tới chính mình đã cầm nhầm chìa khoá của người khác rồi hay không ? Hay là nên vào lấy máy chụp ảnh lại nhỉ tránh cho việc người đó hoa mắt nhìn nhầm. Taeyeon cũng biết là mình mua cũng khá nhiều ... Nhưng mà, có tác dụng lớn đến như vậy sao? cô ảo não kinh hãi kiêm nghi hoặc quay về phòng bếp.
Chờ toàn bộ đồ ăn đã dọn lên bàn, Tiffany nhanh nhẹn hoàn thành nốt công việc sắp xếp đồ đạc.
"May mắn là hôm nay Tae ở nhà." Taeyeon cảm khái.
Tiffany khó hiểu nhìn cô.
"Nếu không về tới nơi không chừng Tae còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà đấy?"
Tiffany bị chọc cười : "Tae hiện tại rất ổn?"
Phải, đương nhiên là rất ổn , lúc trước Taeyeon không rõ cô nói nơi này giống nhà là có ý gì, hiện tại rốt cục đã biết, thật sự là... Rất giống nhà, cần phải thích ứng mới được nếu không đến ngày mai tan tầm trước khi vào cửa chỉ sợ lại bối rối, luật sư bình thường nghiêm túc về nhà lại thấy khẩn trương.
"Xem ra lần này em rất hăng hái." Taeyeon giúp cô dọn dẹp bát đũa, vừa nói, nếu cô ấy tích cực vì cô, dĩ nhiên cô rất hạnh phúc
"Đó là liên quan đến phúc lợi của khách khứa." Tiffany hợp tình hợp lý nói xong, sau đó vui vẻ đi rửa chén.
Khách ? Taeyeon nghiền ngẫm nghiên cứu từ này, cô chưa bao giờ xem Tiffany là khách , mà cô ấy... Dường như cũng chưa bao giờ coi mình như một vị khách cả.
Tắm rửa xong, Tiffany hưng phấn vô cùng, phi lên giường lăn qua lăn lại , chỉ còn thiếu nước chưa kêu " Thật là hạnh phúc, thật là hạnh phúc " thôi.
Nhìn người nào đó đang lăn lộn trên giường rất kì quái, Taeyeon nhịn không được hỏi: " Thoải mái như vậy sao."
"Tae muốn thử hay không ?" Tiffany cuốn lấy chăn ngồi dậy, có lòng tốt chia sẻ.
Chậc chậc chậc, khách đây ư? Taeyeon lắc đầu, có ai đến nhà người khác mà "khách khí" đến trình độ này không vậy?
Theo lệ cũ , sau khi Tiffany tắm rửa xong , Taeyeon liền đưa cô trở về phòng kí túc xá.
Trên đường quay về nhà , nhận được điện thoại của Sooyoung gọi đến .
"Vụ án ngày kia cậu xem đến đâu rồi?" Sooyoung hỏi.
"Chưa có xem." Taeyeon thành thật trả lời.
"Cái gì!" Sooyoung thét chói tai, "Vụ án quan trọng như vậy, cậu thản nhiên không xem qua, vậy phải làm sao ?"
"Làm seobang mẫu mực."
"Hả?"
"Đưa bà xã đi thi , hầu hạ bà xã đi mua sắm, nhìn bà xã trang trí phòng, nấu cơm cho bà xã, sau đó đưa bà xã về kí túc, đây không phải là Seobang mẫu mực thì là cái gì ?"
Sooyoung ngây ngốc, cậu ta nói những lời này là oán thầm hay là sung sướng đây? Taeyeon hẳn là không phải vui vẻ đến rạng rỡ cả mặt đi, khẳng định là thầm oán, nhất định .
"Ngươi có phải hay không cảm thấy làm Seobang tốt không thể qua đêm cùng bà xã rất nhàm chán? Cậu cảm thấy là làm Seobang mẫu mực phải ngoan ngoãn đem người đuổi về phòng ngủ, không thể giữ lại qua đêm?"
Taeyeon trầm mặc... Cái người này, trong não toàn ý đồ đen tối sẽ sao ? Cô hiếm có khi cao hứng như vậy, liền bị tên này bóp chết , thực không đáng.
" Tôi đã đoán sai? Hay là vì cậu đã làm cơm còn muốn rửa chén nữa cho nên thấy không thoải mái ?"
Taeyeon lại trầm mặc, người này đúng là đang mặc định cô không thoải mái.
Bọn họ luôn là ai nấu cơm thì người kia rửa chén, có gì không đúng ? Choi Sooyoung này, nhất định là trong nhà chuyên môn bị ức hiếp nên mới " Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử" đây mà.
Chap 23: Nhớ nhung là chuyện đương nhiên.
Kết thúc đợt thi, một học kì cứ như vậy mà trôi qua, kì nghỉ xuân cũng đã bắt đầu.
35 ngày xa cách, dựa theo kế hoạch, Taeyeon thấy hoàn toàn không cần phải lo lắng, cũng nên xa cách một thời gian, để cho người nào đó còn có thời gian ngẫm nghĩ. Quan trọng là Tiffany Hwang căn bản không có tinh thần giác ngộ, ngờ ngệch khiến cho người ta phải phát điên, nhưng cũng không thể nói cô hoàn toàn không có thay đổi gì, ít nhất cô đối với người bên ngoài cũng không bao giờ tùy ý như vậy, ngay cả bạn trai trước cũng không được hưởng đãi ngộ này. Đưa cô đến nhà ga, sắc mặt người kia liền biến sắc, nhưng người nào đó vẫn vô tâm hỏi tại sao thời tiết lạnh như thế này cô không chịu vào xe mà ngồi, nếu Taeyeon là Siwon, chỉ sợ lúc này đã nằm trong bệnh viện truyền máu —— bởi vì đã bị phun hết mất rồi.
Vài ngày sau khi Tiffany đi khỏi, Taeyeon cũng thu xếp mang theo Ginger trở về nhà . Tuy rằng từ trường về nhà không phải xa lắm, nhưng bình thường cô cũng không hay về. Bởi vì trong nhà chưa chắc đã có ai, cha thì thường xuyên ra ngoài giải quyết công việc, mà mẹ lại thích tụ tập với mấy người bạn thân thiết, cô ở nhà một mình cũng thật buồn chán. Lúc có người ở nhà cũng thực là phiền toái, mẹ cả ngày bởi vì một chuyện không đâu vào đâu tới làm phiền cô, làm cho cô không chịu nổi sự phiền phức . Thật may trong khoảng thời gian này công việc Taeyeon có vẻ bận bịu, mẹ đại khái cũng biết khó khăn của cô, không đến quấy rầy cô nữa, bên tai thanh tịnh đi không ít.
Vừa mới được vài ngày, Taeyeon thường xuyên nhớ tới Tiffany , lúc ăn cơm, lúc cùng Ginger đi chơi , khi công tác ...
Nhớ nhung cũng khiến cho người ta thật khổ sở.
Tiffany cũng rất buồn chán, mùa đông ở đây rất lạnh, không muốn đi ra ngoài, chỉ nằm mốc meo trong nhà.
Ông ngoại quan sát mấy ngày, cùng bạn già nói chuyện: "Đứa nhỏ kia có phải có tâm sự gì phải không ?"
"Ông cũng thấy à ?" bà ngoại nhìn Tiffany đang nằm trên ghế sofa ôm ôm cái gối cứ một chốc lại lật qua lật lại.
Đứa nhỏ này, muốn nói nó có điểm gì không thích hợp bọn họ thực không thể nói rõ ràng, hình dung thế nào cũng không rõ, nhưng là cảm thấy cô tuy chuyện gì cũng làm tốt nhưng lại thiếu một chút tinh thần, thiếu đi sự hưng phấn ..,
"Hay là bà ra hỏi nó đi."
"Hỏi thì có ích lợi gì, con bé là đứa kín đáo, có tâm sự gì đều giữ ở trong lòng cả." bà ngoại suy nghĩ một lát, nói thêm, "Hay là umma nó lại nói gì không đúng ?"
Aizz, đối với hai mẹ con chúng nó, đời trước không biết có phải kẻ thù hay không, chưa từng có lúc hợp nhau, vừa thấy mặt liền giận dỗi. May mắn Tiffany là là một đứa không thích tranh cãi, bằng không nhất định ngày nào trong nhà cũng ồn ào, quan hệ của mẹ con chúng nó lại càng căng thẳng.
Umma Tiffany vất vả đi du học từ Mỹ trở về, vốn tưởng mẹ con sẽ vì xa nhau mà sẽ hòa giải, nào biết còn chưa ngồi ấm chỗ, lại bởi vì một vấn đề mà cục diện lại lâm vào bế tắc.
Umma Tiffany hỏi: "Nghe nói tở Seoul khắp nơi đều là người giàu, có địa vị, con cũng nên tìm lấy một người mà dựa dẫm?"
Lực sát thương mười phần... Tiffany đang vùi đầu ăn cơm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ông bà ngoại còn chưa kịp nói gì, Mẹ cô lại nói tiếp còn nói: "Không có người dựa dẫm ? Mẹ nghĩ cũng con chỉ là một con nhóc mà thôi."
"Con nhóc cũng là do mẹ sinh ra ." Tiffany thản nhiên đáp lại một câu.
"Hừ, gen của ta vô cùng ưu tú, chỉ sợ là di truyền hết những yếu kém của người khác." Umma Tiffany vẻ mặt chán ghét.
Tiffany đã sớm quen biểu hiện kia của mẹ cô khi nhắc đến người kia, có điểm bất mãn: "Người khác là ai?"
Chỉ một câu này thôi, khiến cho bữa cơm đoàn viên lại trở nên khó nuốt.
Aizz, Ông bà Hwang nghĩ lại cũng chỉ có thể than vắn thở dài. Ông Hwang định tìm cháu gái nói chuyện, khuyên giải cô, điện thoại của cô bỗng vang lên , ông đành phải để sau.
"Tôi Tiffany đây." Chỉ thấy Tiffany lười biếng tiếp điện thoại, động tác chuyển kênh trên tay cũng không vì thế mà dừng lại.
Bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc : "Em vẫn đang ngủ à?"
Tiffany lập tức giật mình, điều khiển trong tay cũng suýt văng ra ngoài ... Hô, may mắn là bắt lại được.
"Không, không có ... Em đang xem tivi thôi."
Cô vội vàng nói, bây giờ đã là bốn giờ chiều, còn hỏi cô đang ngủ sao?
"Nghe qua có vẻ rất giống."
Giọng nói uể oải của cô Taeyeon nghe được vài lần, hơn phân nửa đều là vào giữa trưa, cho nên cô đoán khi đó Tiffany đang ngủ.
"Ừ... Tìm em có việc gì vậy?" Tiffany không giải thích, trực tiếp nói sang chuyện khác.
"Không có việc gì thì không thể tìm em sao ?" Taeyeon hỏi lại cực kỳ hợp tình hợp lý, khiến cho Tiffany không còn lời nào để nói.
"Quả thật đúng là có chút việc."
Taeyeon cười cười, nói:
"Máy tính trong văn phòng Tae có vấn đề, lúc trước vẫn bình thường, tự nhiên vừa rồi màn hình đen xì, một lúc sau cứ sáng lên rồi lại tắt, thử vài lần đều không được, có ít tài liệu để trong máy tính, trợ lí lại không chuẩn bị tài liệu dự bị, Tae lại cần gấp."
"Tìm vài người thử sửa xem, nếu không có ai em có thể giới thiệu..."
Tiffany đề nghị.
"Vô ích thôi " Taeyeon trực tiếp loại bỏ phương án này, " Đã tìm ba người rồi, nhưng họ đều bó tay."
Tiffany suy nghĩ một chút, hỏi: "Máy khởi động bình thường?"
"Rất bình thường, ba vị nhân viên chuyên nghiệp có thể đảm bảo." Taeyeon cố ý nhấn mạnh bốn chữ nhân viên chuyên nghiệp.
Tiffany nghe ra Taeyeon đang rất tức giận có chút buồn cười, quả thực có đôi khi Taeyeon cũng có lúc phải nổi cáu, xem ra tài liệu này thật sự rất quan trọng với cô ấy.
"Màn hình thế nào?" cô hỏi tiếp: "Có phải là máy tính để bàn không?"
"Đúng là máy tính để bàn nhưng màn hình không có vấn đề, đã thử bằng cách nối vào máy khác rồi."
- Ừm.. Có khi là do RAM không nhỉ? Lúc vận hành có nghe thấy tiếng tít ... tít... tít không?" Cô lại hỏi.
Đợi một lát, điện thoại truyền đến cho một người khác, giọng điệu có vẻ hơi bực mình:
"Tôi là nhân viên sửa chữa YYY của công ty máy tính XXX số một thành phố, ổ cứng bình thường, màn hình máy cũng bình thường, chúng tôi mỗi một phần đều test qua, tất cả đều rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao màn hình lại đen, cô không tin sự chuyên nghiệp của chúng tôi ư ?"
Tiffany ngẩn ra: "À, cám ơn."
Taeyeon nghiêm mặt tiếp nhận điện thoại, cô đương nhiên biết việc gọi cho một sinh viên giúp đỡ, chính là khiêu chiến lòng tự trọng của ba vị này, nhưng cô cũng không buồn để ý, Taeyeon đã cho bọn họ cơ hội, chẳng qua bọn họ làm không tốt mà thôi.
"Thế nào?" Taeyeon hỏi.
Tiffany cầm một quả táo, mạnh mẽ cắn một miếng: "Ha ha, về cơ bản em đã đoán được nguyên nhân."
"Nguyên nhân là gì?"
"Nguồn điện." Cô lại cắn thêm một miếng,
"Không phải nguồn điện bên trong ổ cứng, mà là nguồn điện cung cấp không ổn định , em nghĩ các Tae nên ấn chặt lại phích cắm hoặc đổi cái ổ cắm khác đi là được"
Taeyeon: "..."
Cúp điện thoại, Tiffany cười tủm tỉm cắn quả táo, tưởng tượng tình huống của Taeyeon bên kia.
Ông Hwang cùng bạn già quay mặt nhìn nhau, như thế nào lại trở nên vui vẻ như vậy ? Đúng là người trẻ tuổi, thay đổi thật nhanh chóng. Cuộc điện thoại vừa rồi, hẳn là bạn tốt gọi tới đi? Hy vọng có thể thường xuyên gọi đến nữa.
Cúp điện thoại, Taeyeon nhìn lướt qua ba vị nhân viên bảo trì đang khiêu khích, xoay người rút phích cắm, ấn chặt lại, nhẹ nhàng mà khởi động lại.
2 phút sau, tất cả mọi người ngây ra , này... Quả thật là tài năng .
Mọi người rốt cuộc cũng hiểu được cái liếc mắt vừa rồi của Taeyeon là ý gì ...
"Ha ha, coi như đây là kinh nghiệm đi" Sooyoung hoà giải, nhưng càng nói lại càng thấy được là năng lực ba người kia không cao, làm cho người ta càng thấy quẫn bách.
Tiễn người, Sooyoung lau mồ hôi lạnh: " Vừa rồi nhìn tới ,biểu hiện của ba vị kia thật phong phú."
Taeyeon không nói gì, chỉ ngồi xem tài liệu.
"Taeyeon, bạn của cậu thật lợi hại ." Eunhyuk tán thưởng nói.
"Không chỉ là bạn bè đâu ~~" Sooyoung nhiều chuyện nói chen vào.
Eunhyuk thấy được bầu không khí màu hồng, kinh ngạc nói: "Taeyeon hóa ra là cô có chủ rồi ? Thật sự là đáng tiếc , nhiều em gái xinh đẹp còn đến nhờ tớ làm mối cho đấy."
"Đáng tiếc cái quỷ, cậu ta có chủ , cơ hội không phải dành cho cậu sao?" Sooyoung nhíu mày nói thêm.
"Taeyeon, Tiffany khi nào thì về? Chúng ta dù sao cũng thật có phúc .Dù sao cũng là người một nhà, cũng sẽ không chiêu đãi khách qua loa chứ."
Taeyeon ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói: "Ở nhà chúng tôi, kinh tế là độc lập ."
Có ý tứ gì? Sooyoung nhìn về phía Eunhyuk.
Eunhyuk nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái là nói, luật sư ở nhà cần hỗ trợ lên tiếng, hay là muốn trả tiền phí sinh hoạt." (Đại khái là nói Taeyeon ở nhà bị vợ ăn hiếp)
Tâm thật sự là ngoan độc a ... Sooyoung trong lòng rơi lệ.
Buổi tối, trên Video trực tuyến.
"Nói đi, em gặp chuyện gì không vui vậy ?" Taeyeon một chút cũng không biết nghệ thuật khéo léo.
"Chẳng có gì không vui cả ." Tiffany phủ nhận cũng rất rực tiếp.
"Vậy sao giọng điệu lại rầu rĩ đến vậy ?"
Tiffany trừng mắt, không hỏi Taeyeon vì sao lại nghe ra như vậy, dù sao cô ấy cũng có chỗ hơn người, cô hỏi cũng không biết được. Cô không muốn nói, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi , nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì , huống hồ cô lại cảm thấy ...
"Tae không có nghĩa vụ phải nghe em phàn nàn." Cô nhắc nhở Taeyeon.
Taeyeon nghe xong, cúi đầu cười khẽ, thông qua tín hiệu truyện tới hình ảnh mơ hồ nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy tâm động như trước, nói:
"Tae quả thực không có nghĩa vụ, nhưng mà, Fany, than thở với bạn bè là chuyện bình thường, em để ý cái gì?"
Bạn bè?
Tiffany bị từ ngữ quen thuộc này làm cho sửng sốt, bọn họ hóa ra đã là bạn bè ư. Có tâm sự, tìm bạn bè nói hết, quả thật là chuyện bình thường.
"Chẳng lẽ em không tin Tae, sợ Tae tiết lộ sao ?" Taeyeon lại truy kích.
"Đương nhiên không phải..." Tiffany do dự, chậm rãi kể ra tâm sự của mình.
Cô và mẹ đương nhiên không phải phải là quan hệ từ nhỏ đã xấu như vậy, đại khái là thời gian năm cô học lớp một lớp hai, cô thường xuyên hỏi mẹ về chuyện của ba, ban đầu mẹ vẫn trả lời cô, nhưng lâu dần cô vẫn hỏi đi hỏi lại mẹ cũng không còn kiên nhẫn nữa, thậm chí gắt gỏng. Mà mẹ là một người tham công tiếc việc, không có nhiều thời gian ở cùng cô, khoảng cách giữa hai mẹ con càng ngày càng lớn, cuối cùng khi cô lựa chọn đại học SM, cảm xúc của mẹ liền đến cực điểm,chẳng những tìm mọi cách ngăn cản, ngăn cản không được chuyển qua châm chọc khiêu khích, thậm chí nói cũng không cần suy nghĩ. Có đôi khi, cô thật sự thực hoài nghi, mẹ có phải là giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt, đem hận ý với ba trút hết lên người cô hay không ?
"Nói như vậy, cha của em ở Seoul ?" Taeyeon hỏi.
"Vâng , em biết ông ở nơi nào." Tiffany bình tĩnh trả lời, "Lúc trước là muốn thấy ông , xem người cho em một nửa gen là người như thế nào, hiện giờ em không còn suy nghĩ đó nữa. Với em mà nói, hiện tại người nhà vậy là đủ rồi, ông có tồn tại hay không, quả thật không còn quan trọng nữa."
Ý nghĩ này là sau khi bà ngoại bị bệnh mới xuất hiện, quý trọng những thứ trước mắt vẫn là quan trọng hơn.
"Vẫn còn chưa đủ, tương lai em sẽ có nhiều người nhà hơn." Cô sẽ có seobang, có bé con, có một gia đình nhỏ của chính mình.
"Có lẽ vậy, chị họ của em sắp kết hôn, em muốn làm phù dâu." Nói tới đây, Tiffany rốt cục cũng cười , "Em có chút chờ mong."
"Chúc mừng nhé, khai giảng nhớ đem ảnh cho Tae xem."
"Được, nhưng Tae đừng nên kì vọng nhiều." Tiffany dừng một chút, nói: "Cám ơn Tae."
"Là bạn bè còn cảm ơn cái gì ?" Taeyeon trả lời, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm thấp, "Thật ra, Tae có chút nhớ em ."
Hả? Tiffany ngẩn ra, mặt ửng hồng.
"Ginger cũng rất nhớ em, có phải hay không, Ginger?" Kế tiếp là hai tiếng sủa hăng hái của Ginger.
"Em đấy? Có nhớ hai người bọn Tae hay không vậy ? Nếu không có, người bạn như em cũng thật sự là quá tuyệt tình"
"Em, em... Đương nhiên cũng nhớ hai người." Tiffany nói xong mặt đỏ hồng.
"Nhớ là đương nhiên , không cần xấu hổ." Taeyeon mở miệng giáo dục cô
Đương nhiên sao? ... So với chuyện này, cô quả thật thấy cái người đem chuyện nhớ nhung ai đó nói ra thật dễ dàng da mặt quả thật là dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com