Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 34+35

HAPPY BIRTHDAY TIFFANY HWANG MIYOUNG 1/8/1989_1/8/2014

chap 34: Sự lãng mạng của hai người

Thời điểm chính thức kết giao một tháng , Taeyeon dành cho Tiffany một sự ngạc nhiên lớn.

Sáng sớm, Taeyeon đã gửi tin nhắn nói rằng ngày hôm đó cô bận rộn nhiều việc, muốn Tiffany buổi trưa qua trông nom Ginger.

Tiffany không nghi ngờ gì, giữa trưa tan lớp liền chạy tới, lại không phát hiện tung tích Ginger đâu. Tìm kiếm khắp nơi, phát hiện trên bát ăn cơm của Ginger có dán một tờ giấy: "Cuộc sống thật nhàm chán, chúng ta đều cần một chút thử thách. Đồ vật bắt đầu bằng chữ S đồ vật bắt đầu bằng chữ M." (*)

Tiffany ngẩn ngơ... Quả nhiên Taeyeon rất là nhàm chán . Nghĩ ngợi một lát rồi chạy đến bên giá sách nhìn nhìn, tìm được một quyển 《 Luật dân sự thông luận 》 mở ra, tìm được tờ giấy thứ hai : "Không rời em, mỗi ngày được em ôm, em nằm lên, tôi cảm giác thực hạnh phúc."

... Taeyeon nói là ngược luyến sao?

Tiffany không nói gì lật chiếc gối đầu lên, tìm được tờ giấy thứ ba viết: "Em thích mơ mơ màng màng hướng tới tôi, để cho tôi nhìn thấy khuôn mặt chân thực nhất mông lung nhất của em."

Chân thật lại mông lung? Tiffany suy nghĩ nửa ngày, tìm được tờ giấy thứ tư bên cạnh tấm gương trong phòng tắm: tôi thích tính tình cáu giận một chút của em, có chút buồn bực cũng có chút đáng yêu."

... Điều khiển từ xa.

Tiffany ở dưới TV tìm được tờ giấy thứ năm : "Tôi thuộc về bạn bè phương xa , thuộc về tuổi trẻ mông lung yêu say đắm, cũng thuộc về người yêu thần bí chưa từng gặp mặt , còn em thuộc về ai?"

Thế này làm khó Tiffany rồi, cô suy nghĩ cản thận thật lâu cũng chưa nghĩ ra là cái gì. Phương xa ? Tuổi trẻ? Chưa từng gặp mặt ... Điện thoại? Internet? Đều không có a... Có cái gì có thể liên lạc khi hai người không thấy mặt ? A... Hòm thư. Bạn bè Phương xa gửi thư, thiếu niên nhắn gửi thư tình, còn có mật ngữ tình nhân không thấy mặt... Thật là lạnh nha, Tiffany run rẩy.

Đi xuống lầu, mở hộp thư ra , lấy ra tờ giấy: "Nhìn bên phải xem."

Tiffany không nói gì ngẩng đầu, chậm rãi nhìn sang phía bên phải.

Ở lối vào, Ginger chậm rãi bước ra, ngồi xuống, nhìn cô, miệng ngậm một nhành hoa hồng đỏ thắm.

Tiffany ngây ngốc...

Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc cô nhận lấy đóa hồng, không rõ nguyên nhân. Ginger đứng lên, gãi gãi chân của cô, đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn cô.

Tiffany bước theo Ginger đi ra ngoài, liền thấy Taeyeon xinh đẹp, lãng tử cầm một chùm bóng bay lớn, chờ cô.

"Tae..." Tiffany không nói lên lời, không biết là vì quá kinh ngạc hay là vì quá cảm động.

Taeyeon đi tới, nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má, nói: "Thực sự cảm ơn em đã cho Tae một tháng ngọt ngào như vậy."

Thì ra là kỉ niêm một tháng kết giao nha... Tiffany mơ mơ màng màng nhớ lại, trái tim đập nhanh cực nhanh tâm cũng giống những quả bóng trong tay lơ lửng bay. Cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi những lời gợi ý kia đều biến thành lời ngon tiếng ngọt của Taeyeon dành cho cô , đầu cô càng choáng váng .

Choáng váng cả một buổi chiều, Tiffany đặc biệt làm một cái bánh ga tô siêu lớn làm quà đáp lễ Taeyeon.

Taeyeon rất nể tình ăn hết, nói: "Về sau em chỉ có thể làm bánh gato cho Tae."

"Vì sao?" Cô khó hiểu.

"Đây là vật đính ước của chúng ta , vì sao có thể cho người khác nếm được? Em muốn trèo tường sao?"Taeyeon nói vẻ rất hợp tình hợp lí.

Tiffany ngây ngốc.. Vật đính ước ... Cô còn tưởng rằng Ginger mới là chứ...

Kết giao ba tháng.

Tiffany có tiết cả ngày, tan giờ học đã là hơn chín giờ tối . Taeyeon đứng trước cửa phòng chờ cô, thấy cô bước ra liền kéo cô đi. Đi tới sân vận động,  Taeyeon từ ba lô lấy ra một đôi giầy trượt băng giúp cô đeo vào, rồi nắm tay cô vòng quanh sân vận động trượt một vòng rồi lại một vòng nữa.

Tiffany từng nói với Taeyeon trước đây hồi còn nhỏ học trượt băng bị ngã gẫy chân, mọi người trong nhà không cho cô trượt băng nữa, Taeyeon thế nhưng lại nhớ rõ.

Xa xa ánh đèn đường mờ ảo chiếu lại đây, Tiffany say nhìn đôi mắt như ánh sao sáng của Taeyeon, cùng cô ấy chia xẻ nụ hôn ngọt ngào ấm nóng .

Kết giao nửa năm.

Hai người đều bận việc, Tiffany đi thi đấu, mà Taeyeon vừa vặn phải đi công tác, đành bỏ lỡ.

Từ ngoài trường trở về, đã là đêm khuya, Tiffany không muốn quay về phòng ngủ sợ quấy rầy các bạn, đành tới nhà Taeyeon trong ánh mắt mờ ám của mấy anh chàng trong đội .

Đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nhận thấy được có người kéo chăn lên, nằm ở bên cạnh.

Cô muốn mở to mắt, một mùi hương quen thuộc bay đến.

"Đừng thức dậy, tiếp tục ngủ đi." Taeyeon giọng khàn khàn mang theo nét mỏi mệt vang bên tai cô .

Cô cảm thấy không ổn, xoay người muốn đứng lên, lại bị Taeyeon gắt gao đè xuống không thể nhúc nhích."Tae đã mệt thành như vậy , còn có thể làm chuyện gì?" Taeyeon cam đoan .

Ưmh... Cô mơ mơ màng màng ngủ lại ... Nhưng vì sao vừa rồi nghe ngữ khí của Taeyeon cảm giác lại có chút đáng tiếc vậy...

Hai người ngủ đến lúc trời sáng rõ.

Tiffany là bị liếm mà tỉnh , cô kéo cái chăn cái trùm lên mặt. Sau đó là một tiếng cười khẽ, chăn bị giật ra, lại là một trận nháo loạn mộng đẹp đụng vào.

Cô giận: "Taetae, Tae có thể lôi con trai Tae ra chỗ khác được không ?" (cái này dễ hiểu lầm lắm nak)

Tiffany cư nhiên tưởng Ginger... Taeyeon lại là nhẹ nhàng cười, cúi đầu cho cô một cái hôn ngọt ngào, ý định cùng đoạt không khí.

Dần dần,nụ hôn vui đùa hôn của hai người dần biến chất , càng ngày càng có xu hướng không thể khống chế . Vì sao càng ngày càng nóng vậy... Tiffany nửa ngủ nửa tỉnh nghĩ... Trên cổ quả thật , có chút khó chịu... Áo ngủ hình như bị nhấc lên , xúc cảm lạnh lạnh dọc theo thắt lưng hướng lên trên lan ra, dừng lại ... Cô không có mặc nội y, cho nên...

Ôi! Tiffany nháy mắt tỉnh táo, thấy Taeyeon ghé vào trên người mình , hoảng sợ, không khống chế tốt độ mạnh nhẹ liền một cước đem Taeyeon đá xuống giường. (Pon: ôi... umma ít có ác)

"Tae, Tae... Hơi quá đáng rồi." Cô đỏ mặt, lắp bắp nói xong, luống cuống tay chân đem áo ngủ cài lại.

Tuy rằng bọn họ là người yêu, tuy rằng, tuy rằng bọn họ tình cảm dường như thật sự rất tốt, thực ra phát sinh chuyện như thế này là rất bình thường nhưng mà, nhưng mà... Cô một chút tâm lý chuẩn bị cũng chưa có.

Taeyeon đứng lên, có chút buồn cười lau mặt, nói: "Tae đi rửa mặt một chút." Đi được vài bước, quay đầu lại, ôm ngực, vẻ mặt ai oán tha thiết: "Bà xã đại nhân, lần sau cước hạ lưu tình, bằng không seobang em sớm hay muộn cũng hộc máu bỏ mình mất." Vừa rồi một cước kia, thật sự là không nhẹ ...

Một cái gối đầu bay đến.

Tiffany giận, ai là bà xã của Tae? Còn nữa, cái gì kêu lần sau? (Pon: ờ... thì là lần sau đó)

......

"Là cái gì vậy?" Taeyeon tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ đặt trên tay mình, hỏi.

"Quà tặng." Tiffany mất tự nhiên không dám nhìn Taeyeon, "Quà tặng nửa năm."

Taeyeon không nói gì, thật cẩn thận mở ra, là chiếc Pocket PC loại mới nhất.

" Không phải máy tính của Tae đã cũ rồi sao ? Vừa vặn em lại quen một người là bán cái này ..." Tiffany khẩn trương giải thích, không muốn để cho Taeyeon cảm thấy là mình đã tiêu rất nhiều tiền, "Anh ta còn chiết khấu khá nhiều cho em..."

Taeyeon vuốt ve món quà trên tay, rũ mắt xuống , có chút xấu hổ nói: "So sánh với cái này, quà tặng Tae chuẩn bị có chút thất vọng , hy vọng bà xã sẽ không ghét bỏ."

"Làm sao em có thể ghét bỏ được? Không đâu không đâu ." Tiffany vội vàng tỏ thái độ, đã quên phủ nhận cách xưng hô bà xã, cũng đã quên mất người âm hiểm giả dối như Taeyeon giả làm sao có thể bởi vì chút đả kích này mà lại suy sụp được.

"Nếu như vậy, mặc vào cho Tae xem đi." Taeyeon lấy ra quà tặng của mình.

Tiffany nhất thời có một loại ý nghĩ xúc động muốn tự sát ... Cô cũng không thể được thu hồi lời nói vừa rồi? Cô thật ghét bỏ, ghét bỏ đến đòi mạng nha... Tuy rằng là cô rất thích sờ chất lụa tơ tằm rất thoải mái này, tuy rằng màu sắc cũng là màu trắng mà cô thích nhất, nhưng mà... Vải vóc quá ít , rất lộ liễu ...

"Không thích cái áo ngủ này sao?" Taeyeon vẻ mặt ủ rũ, hỏi.

Tiffany nhìn người kia, lại nhìn áo ngủ trong tay, nuốt nuốt nước miếng: "Không, không có..."

"Vậy đi thay đi, để cho Tae xem xem." Taeyeon gắt gao nhìn cô.

A... Làm sao có thể! áo ngủ của cô luôn luôn đều là loại tối bảo thủ , lập tức đổi sang loại hình gợi cảm này ... Lại còn muốn giữa ban ngày ban mặt mặc cho Taeyeon xem, giết cô đi!

Cảm thấy bản thân trêu đùa đã đủ, Taeyeon  mới kéo cô ngồi xuống: "Tae đùa em thôi. Hai ngày trước đi bách hóa mua tất, vừa vặn thấy loại áo ngủ này. Vốn cũng không định mua cái này đâu, nhưng là xem xét rất nhiều cái , chỉ có chiếc này có chất vải mà em thích."

Quần áo là Taeyeon mua ,cô ấy thích nói như thế nào đều là như thế, Tiffany ủy khuất nghĩ.

Taeyeon còn nói: "Cất đi về sau đồng ý lại mặc cho Tae xem."

Tiffany trừng mắt liếc Taeyeon một cái, oán hận đem chiếc váy thả lại vào chiếc túi, nhét vào trong tủ quần áo.

Mặc cho Taeyeon xem... Có lẽ còn lâu nữa ... Cô cũng không dám chắc, bởi vì cô đối Taeyeon càng ngày càng quyến luyến, càng ngày càng đắm say.

============

Giải thích mấy bức thư bên trên nha

S : Là chữ cái bắt đầu của từ sách (shu)

M: Là từ bắt đầu của quyển " Luật dân sự thông luận" (mínfă tonglùn)

chương 35: Bi đác gặp mặt

Lựa chọn đại học SM, dự định ban đầu của Tiffany rất đơn giản. Mọi người đều nghĩ rằng cô không biết chuyện của cha ruột mình, kỳ thật trước đây đã từ lâu, cô liền thông qua một vài nguồn tin biết được cha của mình ở Seoul, cho nên cô lựa chọn tới Seoul chính là muốn gặp ông một lần. rất nhiều lần cô đã tưởng tượng ra tình cảnh khi hai người gặp mặt, nhưng cũng không thể ngờ được lại có thể gặp ông trong hoàn cảnh như vậy.

Nói, Tiffany được Hyoyoen hẹn nhau ở quán trà sữa ôn lại tình đồng hương . Nói là hẹn nhau, kỳ thật là Hyoyeon làm việc ở một quán trà sữa trong trường, cần phải gia tăng doanh số... bạn học Hyoyeon tính toán như thế này , cô mời Fany uống một cốc trà sữa, Fany tự nhiên phải có phúc cùng hưởng mua một cốc cho người yêu của mình là Taeyeon, mà Taeyeon yêu ai yêu cả đường đi lối về phải mời ba bạn cùng phòng của Fany, sau đó Taeyeon sẽ phải đồng ý với Fany thỉnh hai vị bạn cùng phòng của mình tới đây... Ha ha...

"Tổng cộng 6  cốc, xin mời trả tiền." Hyoyeon vui tươi hớn hở nói.

Tiffany không nói gì nhìn Hyoyeon như trẻ con, lấy ví tiền ra... Chuyện này, đồng hương gặp đồng hương, không phải hai mắt nước mắt lưng tròng sao? Vì sao gặp cô người này liền biến thành đồ tể đói khát thế này?

Có lẽ mọi người còn không biết, Hyoyeon của chúng ta bộ dạng trẻ con rất chi là tú sắc khả cơm (*), nhất là ở quán trà sữa nơi này xuất đầu lộ diện, bị người đùa giỡn bị người đối xử như J ( hem biết J là cái gì ) là chuyện thường xuyên xảy ra, mà lúc đó nhân vật chính phẩm chất cao nhã nhóm Bia Đỡ Đạn thường xuyên có mặt khắp nơi ... Ví dụ như giờ phút này.

(*)Tú sắc khả cơm: ngắm thôi cũng no

"Chủ quán, hôm nay buôn bán không được tốt lắm nhỉ, cần chúng tôi giúp đỡ không?" một tên trong nhóm lên tiếng.

Hyoyeon mày liễu dựng thẳng, cố ý lớn tiếng hướng Tiffany nói: "Bạn học, cậu muốn bẩy cốc trà sữa à, xin chờ một chút."

Tiffany không nói gì.

Nhóm người kia sửng sốt sửng sốt, không dự đoán vừa khai pháo lại bị xịt như thế này, kẻ nào mà dám ở trước mặt đại gia hắn uống bảy cốc trà sữa? Hắn lại rất kiêu ngạo nói: "Tôi muốn mười cốc."

Hyoyeon mắt cũng không thèm ngước lên một cái, nói: "Xin đợi."

"Đợi là có ý tứ gì?" tên đó bất mãn .

"Chúng tôi trước hết phải phục vụ bạn học này trước đã, phiền các vị chờ một chút, có thể chứ?" Hyoyeon chuyên nghiệp nói. Làm sao nào, cho dù mấy người mua một trăm cốc cũng phải chờ phía sau . Cô vụng trộm liếc đồng sự một ánh mắt, để cho cậu ta tay chân chậm chạp một chút, cho bọn họ sốt ruột chết đi! Ai bảo bọn họ như lại phiền vậy, mỗi ngày đều đến ăn đậu hủ của người ta! ( đậu hủ : chiếm tiện nghi )

Đợi một hồi lâu, nhóm Bia Đỡ Đạn không kiên nhẫn được nữa rốt cục ý thức được bản thân mình đang bị lạnh nhạt ...

Vì thế còn có người tiến lên động tay động chân, Hyoyeon rất tự nhiên lui vào trong quán, để cho ông chủ đi ra ứng phó. Ông chủ cũng rất buồn bực, cái đám người này, bọn họ xem mình như hoàng đế phải cung phụng sao , đã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hơi chậm trễ tí, đã nhân cơ hội mà nháo loạn... Thật sự là phiền càng thêm phiền...

Ông chủ khuyên can mãi, nhóm người kia vẫn không chịu nhân nhượng, một người trong số họ thậm chí vượt qua quầy, túm lấy Hyoyeon, muốn đem cô lôi ra ngoài, một bạn nam sinh làm cùng nghĩa dũng ngăn cản trước mặt, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất, kính mắt đều bị vỡ nát .

Nghĩa dũng: anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa

"Này !" Tiffany hô lớn một tiếng, rút di động ra: "Cần tôi báo cảnh sát sao?"

Báo cảnh sát? Một đám người cười ngặt nghẽo , ông chủ đen mặt, Hyoyeon bối rối .

"Hoan nghênh cô báo cảnh sát."hắn phủi phủi quần áo, nói: "Thế nhưng trước tiên phải nhắc nhở cô, cục cảnh sát là nhà của chúng tôi , có lẽ cô nên cân nhắc cho kĩ, không giam được tôi, ngày mai sẽ đem nơi này đập phá hết."

"Anh đây là đe dọa tôi?" Tiffany bình tĩnh hỏi.

"Phải, tôi đe dọa cô đấy. Cô dám báo cảnh sát trước tiên tôi đem cô ném vào bệnh viện, thuận tiện đem nơi này đạp nát . Dù sao cục cảnh sát là địa bàn của tôi, đi vào ở đó một đêm, cũng chỉ như hưởng thụ đãi ngộ khách sạn 5 sao."

Tiffany thản nhiên nhìn bọn họ liếc mắt một cái, chậm rãi ấn dãy số 110, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đưa điện thoại di động áp vào bên tai:

"Alo , cục cảnh sát phải không? Tôi bây giờ đang ở quán trà sữa thuộc khu XX đại học SM, có người gây chuyện đánh nhau..."

"Này ! Đồ đàn bà thối tha!"  một người quát lớn một tiếng, mấy người trong nhóm đều lập tức tĩnh ngộ, nhào về phía này muốn giựt lấy di động.

Tiffany nhanh nhẹn né qua, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo , nói: "Dù sao các người cũng không để ý chuyện báo cảnh sát, chắc cũng không ngại chờ cảnh sát tới đây."

Cô ta quả thật báo cảnh sát ư... Người bình thường không phải đều sẽ nuốt giận sao? Nhóm Bia Đỡ Đạn khó có thể tin, lúc này ngược lại là bọn hắn không biết được nên làm cái gì bây giờ , những lời vừa rồi chẳng qua là đánh lạc hướng...

Một đám người đối mặt nhìn nhau.

"Kháo! Chúng mày chẳng nhẽ sợ một con bé này ư !" Một tên từ nãy vẫn đứng ở phía sau, hung hăng đem một chiếc ghế tựa ném ra ngoài.

Tiffany nhớ rõ giọng của tên này chính là kẻ vừa rồi nói "Đàn bà thối tha", phỏng chừng hắn là tên đầu sỏ.

Quả nhiên, sau lời nói của tên này, nhóm Bia Đỡ Đạn như lũ ngựa non, tay chân bắt đầu ngứa ngáy .

Đến khi Taeyeon nhận được điện thoại, vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình có vấn đề về thính lực. Cô chưa từng tưởng tượng tới chính mình phải tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Tiffany, thậm chí lý do là gây chuyện đánh nhau...

Cho đến khi cô lo lắng hổn hển chạy tới cục cảnh sát, lại thấy Tiffany nhàn nhã thảnh thơi ngồi ở cục cảnh sát nghịch máy tính.

"Có bị làm sao không?" Ở bên ngoài không thấy có vết thương, không biết có bị nội thương gì đó hay không, Taeyeon vẫn không thể bớt lo lắng được.

Tiffany sửa lại mái tóc, lắc đầu, dây buộc tóc không cẩn thận bị rơi mất, cô bây giờ đành để tóc tai bù xù.

"Có lẽ nên giải thích nguyên nhân ?"Taeyeon chịu không nổi vẻ thản nhiên của Tiffany, trong lòng muốn phát điên! Thử hỏi đám luật sư cả nước, có ai nghĩ tới nhận được điện thoại cầu cứu của bà xã nhà mình, cấp tốc chạy tới cục cảnh sát hội ngộ là loại tình huống này hay không? Cô nghĩ muốn đóng vai thần tượng nữ cường nhân trong kịch sao?

Thứ lỗi cho Tiffany đang cố gắng thu hết bộ dạng chật vật của mình, không phát hiện lửa giận của người yêu, đem sự tình vừa trải qua đơn giản báo cáo một phen.

Taeyeon nghe xong, một lúc lâu sau hỏi: "Cho nên em tính muốn tố giác bọn họ? Tae đoán rằng, em đã thu thập đầy đủ chứng cớ rồi?"

"Đó là chuyện đương nhiên." Tiffany vẫy vẫy di động. Ngay từ đầu khi cô cảnh cáo bọn họ nói muốn báo cảnh sát, quả thật đã bắt đầu ghi âm , hơn nữa, ít nhiều các chú cảnh sát cũng không hạn chế cô dùng máy tính, cô lại lấy được đến một phần chứng cứ rất có lợi xuống —— bên cạnh quán trà sữa có một ngân hàng, trước cửa ngân hàng có trang bị máy quay, cô vừa mới tải xuống đây... Hừ, cục cảnh sát là nhà của các người thì thế nào? Cứ đợi mà ngồi ngục giam hưởng thụ đãi ngộ năm sao cao cấp đi nhé.

Taeyeon cũng thực dứt khoát, trực tiếp đi theo cảnh sát phụ trách giải quyết.

Sau đó, thân phận Taeyeon từ người nộp tiền bảo lãnh thăng cấp thành luật sư nguyên cáo...

"Chúng tôi quả thật thu được rất nhiều khiếu nại của quần chúng, nhưng mà vẫn không ai chịu đứng ra tố giác, cũng không có chứng cớ, chúng tôi cũng không tiện xuống tay." Cảnh sát nói với Taeyeon, "Hai người xem như lập được đại ân ."

"Nhưng bọn họ nói cục cảnh sát là nhà của bọn chúng." Tiffany thuận miệng nói.

Cô không có ý sâu sa gì, người cảnh sát lại sợ run cả người. Hắn còn nhớ rõ khi đuổi tới đại học SM quán trà sữa đã là một mảnh đống hỗn độn, trên mặt mỗi người đều tái mét, chỉ duy nhất có mình cô, một thân khí thế, hai mắt cứng cỏi như Báo, đem một nữ sinh bảo vệ ở sau người không chút sứt mẻ, thâm tàng bất lộ, khiến người ta phải hoảng sợ...

Đợi hơn nửa ngày, cảnh sát rốt cục lập án điều tra, ánh mắt nhóm Bia Đỡ Đạn nhìn Tiffany như kẻ thù lạnh lùng xa cách.

"Cô cẩn thận đừng để cho bọn tôi gặp lại!" Cái tên đầu sỏ phun ra một câu giận dữ.

Tiffany quay đầu nhìn hắn, không nói gì...

"Anh đây là đe dọa tôi sao?" Cô lần thứ hai trong ngày hỏi câu này.

Cái tên nam sinh kia nhất thời cứng họng, bây giờ đang ở cục cảnh sát, hắn có ngốc cũng không thể gật đầu.

Lúc này, có hai người bước vào, một người đàn ông trung niên cùng một vị trẻ tuổi nữa, bọn họ đầu tiên là hỏi một anh cảnh sát vài câu, sau đó hướng hai người nhìn tới.

Nhận thấy được ánh mắt, Tiffany vô ý nhìn thoáng qua, sau đó chợt ngây người. Taeyeon ở bên cạnh thấy khó hiểu, cũng theo tầm mắt của cô nhìn đến, cảm thấy sáng tỏ.

Mặc dù Tiffany chưa từng cho Taeyeon xem qua ảnh chụp của người đàn ông đó, có lẽ bản thân cô cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng là gương mặt kia đúng là rất quen thuộc.

Người đàn ông hiển nhiên là cũng ngẩn người, sau đó liền đi tới, nói: "Tôi là  cha của Lee Dong Wook , cha của Lee Tae Han có thể nói chuyện với các vị được không?"

Lee Dong Wook... Tiffany cúi đầu, giật giật, không tự giác nắm chặt tay bên người.

"Ngài muốn nói chuyện gì?" Taeyeon bình tĩnh hỏi. Thật sự là không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ, khuôn mặt này, ánh mắt này...

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."Lee Dong Wook nhìn con (chính là cái tên đầu sỏ kia ), lại nhìn Tiffany đang cúi đầu không nói gì, "Xin hỏi vị tiểu thư này họ gì?"

Trầm mặc rất lâu, Tiffany chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này, nói: "Tôi họ Hwang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #taeny