chap 38+39
Chương 38: Thái Độ Rõ Ràng.
Cuối tuần, Taeyeon nhận được điện thoại của chú Goo “taeyeon, đã lâu không chơi cờ với con, ngày mai tới đây chú cháu ta luận bàn mấy ván.”
Taeyeon xem ra không có cách nào từ chối được nên đành gật đầu đồng ý, kế hoạch xem xét một số văn kiện ban đầu coi như tạm thời gác lại. Vì thế, cả nhà họ Kim kéo đến nhà họ Goo, Nicole tất nhiên cũng được theo cùng. Không ngờ Nicole rốt cục lại được may mắn diện kiến dung nhan thực sự của bà chị Goo Hara mà dì cả thường xuyên nhắc tới.
Về thân thế của Goo Hara thì có thể nói là con gái kế thừa sự nghiệp của cha, mà chung quy lại có thể miêu tả nàng ta bằng mấy chữ sau: kỳ nữ có tiếng, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, muốn gia thế có gia thế, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, quả thực là mười phần toàn năng không có cái gì mà không tinh thông, có thể ví như một viên kim cương quý giá… Khụ khụ, nhưng dù cho có lợi hại thế nào thì nàng ta vẫn chỉ là giống như một viên kim cương, mà không phải kim cương a… Ai cũng biết, con gái cho dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì bên trong cũng đều có nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm của người con gái họ Goo này lại chính là Kim Taeyeon đây. Haizz chuyện này thật quả là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, vì một người mà nàng ta phải hạ mình, dùng hết mọi mưu kế, vậy mà cái người tên Kim Taeyeon kia vẫn cứ dửng dưng với nàng ta. Hai nhà đều đã có ý tứ từ trước, chỉ tiếc nhân vật chính là Taeyeon cho dù thế nào vẫn không bày tỏ thái độ, khiến cho tâm tư bọn họ hết lần này đến lần khác bập bềnh như sóng nước.
“Gần đây chú đã nghiên cứu khá lâu, tuyệt đối phải cho cháu thua một trận”, Ông Goo không chút che giấu sự đắc ý của bản thân, dường như ông đã bỏ ra khá nhiều công sức.
Taeyeon tay cầm quân đen, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt nói: “Cháu đây cần phải nâng cao tinh thần cảnh giác mới được.”
Ông Goo cười, trong lòng còn một chút tư vị khác. Đứa nhỏ họ Kim này bộ dạng thật sự tuấn tú, cũng khó trách con gái nhà mình đối với nó si mê không thay đổi, sống chết quấn quít lấy ta bắt ta mời bằng được Kim gia tới đây. Không phải ta khoe khoang gì, nhưng con gái ta quả thực rất xứng với Taeyeon , ai nhìn cũng đều nói chúng vô cùng đẹp đôi, thế mà con nhóc này thế nào lại… Nghe nói cũng vì chuyện này mà quan hệ giữa ông Kim và con gái càng ngày càng lạnh nhạt… Ai, đáng thương thay tấm lòng của các bậc làm cha làm mẹ trên đời này, ta cũng chỉ là vì bảo bối của mình thôi.
“Taeyeon, Tae không thể nhường appa em một chút hay sao? Lần nào cũng đều là Tae thắng, Tae có ý gì vậy Goo Hara ngồi một bên nói.
Ông Goo cười mắng: “Nhóc con này, nói bậy bạ gì thế?”
Goo Hara bất mãn nói: “Con là vì appa nên nói vài câu, không phải nói lung tung.”
“Chú Goo là một cao thủ.” Taeyeon nói ngay cả mặt cũng không ngẩng lên: “Tôi nhường cũng chính là không tôn trọng chú , đây là phẩm chất của những kỳ thủ.”
Goo Hara nghe thấy trong giọng nói của Taeyeon có ý phê bình tự nhiên im bặt. Các lão nhân ở đây trong lòng không tránh khỏi cùng thở dài, lại nữa rồi…
Không ngoài dự liệu, Taeyeon toàn thắng, ông Goo chỉ biết nắm tay khâm phục.
“Chơi cờ cháu là cao thủ, nhưng so chiêu thì cháu vẫn chưa chắc bằng đâu.” Ông vỗ vỗ bả vai Taeyeon, “Ông Kim công phu một đời, tiếc lại không có người nối nghiệp.” appa Kim đến bây giờ vẫn còn giận với con gái về chuyện không chịu đăng ký vào học viện quân sự, mà lại nhất quyết đi học cái nghề luật sư chẳng có chút tiền đồ gì kia.
Appa Kim hút thuốc không nói gì, còn Taeyeon cười cười nói: “Cháu không nối nghiệp được, chẳng phải còn có con cháu sao?”
“Đến lúc đó ai dạy nó? Lại để ông già ấy phải xuất mã sao?” Umma Kim trừng mắt liếc.
Taeyeon thuận miệng nói: “Vợ con dạy không được sao?”
Mọi người ngẩn ngơ, rồi lập tức tỉnh ngộ, Goo Hara lại cực kỳ vui vẻ, hiếm thấy nha, cây vạn tuế rốt cục nở hoa rồi? Cái đấy gọi là có công mài sắt có ngày nên kim… Không không không, phải nói là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lịch sử chẳng phải từ xưa đến nay vẫn vậy sao, Taeyeon chỉ là một người phàm tục làm sao có thể thoát được?
“Nói như vậy, đứa nhỏ sẽ nhất định kế thừa sự nghiệp võ thuật của ba.” Cô thẹn thùng mở to mắt nhìn Taeyeon liếc một cái.
Taeyeon lập tức trầm mặc xuống… cô có nói gì đó khiến cho người ta hiểu lầm à? Quả thật không có.
“Tae chưa nói đó là em.” Taeyeon không biết trên đời này còn có người có thể tự kỷ như cô nàng này không nữa, cô đã sớm tỏ thái độ là cô và cô ta trăm phần trăm không có khả năng, vì sao cô ta còn khư khư giữ cái ý niệm đó trong đầu vậy?
Goo Hara sửng sốt: “Không phải em thì là ai?” Taeyeon vừa rồi rõ ràng nói, để cho vợ mình dạy võ thuật cho đứa nhỏ cơ mà, người kia không phải cô thì là ai?
Taeyeon vẻ mặt kỳ quái, hỏi lại: “Cả thế giới chỉ có một mình em là nữ biết võ thuật thôi sao?”
Goo Hara nhất thời không nói được gì.
Cha mẹ hai bên lại thở dài lần nữa, hóa ra… Bọn họ lại thất vọng rồi… Thực tế lại lần nữa chứng minh, thân thể Taeyeon tuy rằng nơi nơi đều có điểm yếu, nhưng tinh thần lại là tường đồng vách sắt a.
Nicole kề sát Taeyeon nói: “Sư tỷ bây giờ còn chiến tranh lạnh với unnie cơ mà, chưa gì unnie đã nghĩ đến tương lai xa xôi? Sức tưởng tượng của unnie thật phong phú nha, còn không nhanh cầu xin tha thứ, bằng không unnie tự mình sinh đứa nhỏ đi?”
Taeyeon thản nhiên nhìn cô em họ đằng sau mình liếc mắt một cái, nói: “Tae làm việc luôn luôn theo kế hoạch, không dựa vào tưởng tượng.”
Taeyeon không tin, người mà cô đã đeo đuổi đến cùng, giống con vịt đã nấu chín ấy còn có thể vì một chút bất đồng này mà có thể bay mất. Tính cách của tiffany cô là nắm rõ nhất, cô ấy không để ý tới, cô liền quấn quýt lấy, cô ấy ngang ngạnh, cô sẽ mềm dẻo, xem cô ấy chống đỡ như thế nào.
Nicole bị ánh mắt hung dữ chợt lóe lên của Taeyeon dọa cho sợ chết khiếp, yên yên lặng lặng trốn đến phạm vi an toàn, lại yên yên lặng lặng mà đồng tình với Fany sư tỷ… Đắc tội với appa? Khóc khóc là xong. Đắc tội với momy? Tung chiêu làm nũng liền OK. Đắc tội với chú dì? Giả bộ đáng thương liền pass. Nhưng mà, đắc tội với chị họ… Từ trước đến nay, cô chưa từng thoát khỏi tay chị ấy lần nào, biện pháp an toàn duy nhất chính là —— đừng có mà bén mãn đi trêu chọc chị ấy.
Ở Goo gia không khí sau khi ăn xong có phần rất quái lạ, Taeyeon theo cha mẹ về nhà.
“Vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, mà con còn nhìn di động cả ngày, bộ con bận rộn lắm sao?” Umma Kim mất hứng nói.
Hôm nay vẫn chưa có tin nhắn hay cú điện thoại nào… Taeyeon yên lặng cất di động, giả bộ chăm chú nghe giáo huấn.
“Cái đứa nhỏ này, vì sao lại nói năng như vậy, con cũng không thèm cho chú Goo chút mặt mũi nào.” Umma Kim trong lòng tức giận, Taeyeon nói như vậy quả thật quá đáng, về sau còn mặt mũi nào mà sang nhà người ta nữa.
Taeyeon vô tình nói: “Cùng lắm thì về sau không tới nữa.”
“Con muốn làm phản sao, càng lớn càng hồ đồ có phải hay không? Nói như thế chẳng phải quá ư vô trách nhiệm sao, nhà chú Goo với nhà chúng ta là quan hệ gì hả, có thể nói không đi là sẽ không đi sao?” Umma càng nói càng giận, càng mắng càng hăng.
“Nhà chúng ta với nhà họ là quan hệ gì? Đời trước chúng ta thiếu bọn họ mấy mạng người, hay là đời này thiếu bọn họ mấy ngàn mấy triệu? Ba mẹ kiên quyết muốn ép con cưới Goo Hara là điều không thể.” Taeyeon quật cường hỏi, không phải chỉ một đáp án không thể, cô không muốn những ngày sau này còn vì những người không quan trọng mà hao tổn tâm trí, lại càng không muốn sau này những người thân của mình bị thương tổn.
Umma Kim nhất thời không nói nên lời.
Trầm mặc hồi lâu, appa Kim mới mở miệng nói: “Chú Goo trước kia đã cứu cha một mạng.” Ông không phải không biết con gái mình có bao nhiêu phản cảm với chuyện này, nhưng mà ông Goo không màng mặt mũi đến tận cửa nhờ, ông phải cự tuyệt như thế nào mới được đây? Hơn nữa ông cảm thấy cái đứa nhỏ Hara kia rất có khí chất, ở quân bộ cũng rất nổi tiếng, rất được lòng ông.
Một lúc lâu sau, Chu Vệ nói: “chạ nợ con trả, con không có ý kiến, coi như Kim Taeyeon con thiếu nhà họ Goo bọn họ một cái nhân tình, về sau sẽ dùng mạng báo đáp, nhưng mà muốn con lấy thân báo đáp, đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.”
Taeyeon nhìn cha mẹ, nghiêm túc nói: “Đây là lần cuối cùng con nói chuyện này, về sau con không muốn nghe bất cứ lời nào có liên quan đến chuyện này nữa. Khó khăn lắm mới có được một chuyến về nhà, cũng không để cho con được nghỉ ngơi, vậy còn về làm gì nữa?”
Umma Kim nhìn bóng dáng con, than ngắn thở dài, cùng bạn già nói: “Xem ra chuyện này không thể đùa được , anh nên đi thuyết phục chú Goo quay đầu lại thôi.” Giao tình dù sao thì cũng vẫn là người ngoài, không thể vì chuyện của người ngoài mà cha con trở mặt.
Appa Kim nửa ngày mới mở miệng nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.” Năm đó kiên quyết muốn con sửa lại nguyện vọng, quan hệ cha con vốn đã sức mẻ không ít, nếu lại ép nó quá, chỉ sợ về sau đến tình cha con cũng không còn mất.
“Ô ô…” Một bên Nicole đột nhiên khóc rất thê thảm.
“Con bị sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?” umma Kim lo lắng kéo cô lại hỏi.
“Ô ô…” Nicole khóc nói, “Dì cả, con rất sợ hai người ép chị họ… Như vậy, hai người cũng giống như trên tivi phá hỏng nhân duyên của nam nữ nhân vật chính, giống những bậc cha mẹ có ý xấu nhẫn tâm chia rẽ uyên ương… Ô ô… Chú dì con không muốn như vậy đâu…”
Hai vợ chồng họ hoàn toàn không biết phải nói gì… Bọn nhỏ các ngươi bây giờ sao mà khó nói chuyện đến vậy?
Chương 39: bắt buộc làm hoà 1
Tiffany gần đây có chút phiền toái…
Lee Dong Wook kia vẫn không ngừng điện thoại, hết lần này đến lần khác nói muốn cô tới công ty của ông ta thực tập, không chỉ thế, phu nhân lão ta cũng liên tục xuất hiện ở đại học SM, cùng cô hai người chơi trò mèo vờn chuột. Ai là chuột —— tất nhiên làTiffany, còn con mèo kia là người mà nàng chẳng bao giờ muốn thấy mặt? Cô thật hy vọng chính mình là chú chuột Jerry trong bộ phim hoạt hình Tom và Jerry, có thể tùy ý đem con mèo kia ra đùa bỡn, đương nhiên, cô chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện mơ mộng hão huyền mà thôi.
Nhưng đây cũng chỉ là một phần nguyên nhân làm cô phiền lòng, không phải không có cách giải quyết không muốn nghe điện thoại thì tắt máy là được, không muốn gặp người không ưa thì chẳng qua trốn là được. Điều quan trọng nhất với cô bây giờ là cái tên Kim Taeyeon kia vẫn không chịu gọi điện thoại đến… khiến lòng cô có chút khó chịu, cũng có chút mất mát.
“Ai nha nha… Một ngày không gặp tựa như cách ba thu, nhiều ngày nay đều không được diện kiến, Hoàng Thượng người xem, nô tì phải làm sao với chữ khổ trong lòng đây a?” Hayeon ôm ngực khoa trương nói với Sunny.
Sunny cố nhịn cười tưởng tượng tiến lên cùng cô vờ xúc động, hỏi: “Một chữ khổ không đủ, vậy nàng muốn mấy cái mới đủ đây, ái phi?”
“Nha! Nô tì muốn ít nhất phải ba cái a, nô tì không chiếm được sủng hạnh của Hoàng Thượng, trong lòng rất đau khổ a… Hoàng Thượng ~~~~” Hayeon xông lên ôm lấy Sunny xoay qua xoay lại.
Jessica liếc nhìn qua. Thiệt là hết chỗ nói rồi… Đành nhắm mắt làm ngơ.
Tiffany khóe miệng run run, cô đương nhiên biết người các cô nàng đang ám chỉ là cô… Mà các cô ấy nói cũng đúng! Tuy rằng không khoa trương đến mức “Một ngày không thấy, như cách tam thu”, nhưng quả thật cô có chút nhớ nhung Taeyeon, nhưng cô cũng có chính kiến của riêng mình, không thể dễ dàng buông xuôi được.
Nhớ tới ngày đó, Kwon Yuri về sau nghe kể lại, cười nhạt, nói: “Người như cô ta, em nói chia tay là chia tay thật không thấy luyến tiếc gì sao.”
Tiffany buồn bực lắm… Cô cũng đâu có nói gì đến việc chia tay, chỉ chiến tranh lạnh thôi mà
.
“Còn không có chia tay?” Yuri nhíu mày, “Chia tay đi chia tay đi, unnie sẽ giới thiệu cho em một cậu thanh niên tốt hơn, so với Kim Taeyeon kia còn cao hơn gấp trăm lần.” (Pon: hình như Yuri chê mình chưa đủ đên nên muốn đen them thì phải)
Tiffany càng thêm buồn bực… Không phải cổ nhân đã từng nói “Thà rằng dỡ đi một tòa miếu, còn hơn hủy một cuộc hôn nhân” sao? Tuy rằng cô và Taeyeon còn chưa có kết hôn, nhưng unnie cũng không cần phải thể hiện bộ mặt gian ác như vậy chớ?
Ai… Thật là tự dưng chiến tranh lạnh với người ta, chẳng lẽ không thể làm như chưa từng có chuyện gì mà làm hòa với cô sao? Di động của Taeyeon để làm gì mà không thèm liên lạc với cô lấy một lần… “Ding, bạn có tin nhắn”…
—— “Sư tỷ, em là Nicole. Buổi chiều khóa bọn em có một hoạt động, cần mượn Ginger một chút. Không biết tỷ có thể cho em mang Ginger lên sân khấu biểu diễn? Em cam đoan là sẽ không có bạo lực hay ngược đãi gì em nó đâu.”
Kỳ quái, mượn Ginger vì sao lại hỏi cô? Tiffany nhắn lại: “Có thể”. Ginger rất thích chỗ đông người, bình thường ở nhà cũng chỉ có một mình cô độc, ra ngoài đi dạo cũng tốt.
—— “Cám ơn sư tỷ, bây giờ tỷ có rảnh không?”
—— “Có, làm sao vậy?”
—— “Có thể giúp em đem Ginger đưa tới chỗ XXX được không, chị họ không ở nhà, mà em thì lại không có chìa khóa.”
… … Đang chiến tranh lạnh mà mình còn có thể đến nhà của đối phương? Tiffany nhìn con số trong thang máy không ngừng tăng lên, trong lòng tự hỏi.
Thang máy mở ra, cô nắm chặt chìa khóa trong tay, đi ra khỏi thang máy.
Phía trước một đôi vợ chồng đi tới, cô vô tình nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ ra là đã từng gặp ở nơi nào. Cô lại liếc mắt một cái, phát hiện đối phương cũng vừa hay nhìn qua, cảm thấy có chút thất lễ, đành ngượng ngùng hướng về phía bọn họ gật đầu, sau đó nghiêng người lướt qua.
Bên này chỉ có hai hộ gia đình, vậy mà đến giờ cô vẫn chưa bao giờ gặp qua hai người này, không biết họ có phải là vợ chồng không nữa. Vậy là cô lại tò mò quay lại liếc một cái, không ngờ ánh mắt bọn họ cũng đang mở to mắt nhìn về phía cô, khiến cô không khỏi mơ hồ có phải bản thân mình hoa mắt hay không, đúng lúc đó cửa thang máy lại đóng lại.
Sao bọn họ thấy mình lại kinh ngạc giống như thấy người ngoài hành tinh vậy? Mà có thể là nhìn lầm rồi. Cô mở cửa, mang Ginger theo.
Thang máy vừa vặn xuống lầu một, mở ra, cô một lần nữa lại sửng sốt, không phải chứ sao vẫn là hai vợ chồng kia, bọn họ không phải đã đi xuống sao? Cô nhìn họ cười cười, kỳ quái nghĩ, chẳng lẽ thang máy xảy ra vấn đề?
Ginger nhìn thấy họ dường như rất hưng phấn, vui mừng hướng về phía hai người sủa vài tiếng.
“Ginger , ngoan, không được kêu.” Cô trấn an Ginger, đem nó kéo sang một bên, ngượng ngùng quay sang xin lỗi hai người vẻ mặt đang vô cùng sửng sốt kia: “Thật ngại quá ạ, nó thật ra không có ác ý.”
Vị phu nhân kia lấy lại tinh thần trước, mỉm cười nói: “Ah, cái này chúng tôi biết.”
Thấy bà nói như vậy, Tiffany mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người sờ sờ cổ Ginger, giáo huấn nó: “Hôm nay vì sao con lại không ngoan ngoãn như vậy, làm dì và chú phải sợ hãi…”
Hai vợ chồng kia đẩy qua đẩy lại một chút rồi vị phu nhân kia lại hỏi: “Đây là chó của cháu sao? “
“Dạ…” Ginger coi như là của cô đi? Cô gật đầu.
“Chú chó dễ thương, nuôi nó chắc cháu vất vả lắm nhỉ? Nhất là với mấy cô gái độc thân như cháu, cháu còn chưa kết hôn đúng không?” Vị phu nhân kia lại nói.
Tiffany đỏ mặt cười cười, nói: “Con chó này thật ra không phải một mình cháu nuôi, nhưng mà nuôi nó quả thật không phiền lắm đâu ạ, nếu bác cảm thấy hứng thú, có thể tới bệnh viện thú cưng để được tư vấn tốt nhất.”
Đến dưới lầu, Tiffany cùng hai vợ chồng kia tạm biệt nhau, rồi lại chào hỏi bác bảo vệ tiểu khu của chung cư: “Bác Han, cháu đi trước.”
Ông Han gật đầu, cười nói: “Mang con đi tản bộ hả? Hôm nay không phải đi học sao?”
“Có vẻ như thế ạ.” Tiffany vẫy vẫy tay, lên xe đạp, ra hiệu cho Ginger đứng lên chạy.
“Ai, vợ chồng son thật là hạnh phúc a.” Ông Han cảm thán.
Hai vợ chồng kia ở bên cạnh nghe thấy, đều đờ người ra.
“Ông à, sao em lại thấy có chút choáng váng vậy?” Vị phu nhân kia cầm lấy tay vị tiên sinh nhà mình, hoảng hốt nói.
Người đàn ông dìu phu nhân nhà mình nói: “Đừng nói là em, anh cũng có một chút đây nè.”
Thật làm cho người ta chết khiếp mà… Thật là coi thường tấm lòng bọn họ luôn quan tâm lo lắng cho “cuộc sống độc thân” của con mình mà, không ngờ lại có lúc để bọn họ phát hiện ra cái chuyện đáng sợ này… Không biết Taeyeon đã gạt bọn họ qua lại với cô gái kia bao lâu?
Đạp xe, mang theo Ginger,Tiffany rất nhanh đã tới được chỗ Nicole nói. Ginger chiến tích huy hoàng, lần này cũng không ngoại lệ, dựa vào dễ thương hoạt bát này, cộng thêm bộ long mềm mại cùng với vẻ mặt thơ ngây, nó rất nhanh đã chiếm được phần lớn trái tim nữ sinh.
“Thật sự là ‘Chủ nào chó nấy’ a, ngay cả thú cưng cũng ưu tú như vậy, nhân phẩm của chị họ còn phải xét lại a ~~~” Nicole cảm thán, nhớ ngày đó cô cũng như những cô gái khác đều phải khốn đốn trước sự quyến rũ vô đối của Ginger á nha.
Tiffany câm nín… Ginger chẳng phải phần lớn đều là do cô chăm sóc sao? Cái này mà nói ra thì… Thôi cô cũng không tiện giải thích.
“Đúng rồi, sư tỷ, hoạt động lần này khoa chúng em lấy chủ đề là ‘Người đẹp và chó’ .” Nicole cười tủm tỉm nói.
Người đẹp và chó, người đẹp… Tim cô thịch một cái, không phải là Taeyeon sẽ đi chứ…
“Ah, tới đây.” Nicole hưng phấn mà vẫy tay, “sư tỷ, bên này bên này.”
Thì ra là Jessica nhà các cô… Tiffany thở phào nhẹ nhõm, sau lại tự hỏi, vì sao cô phải sợ? Cũng không phải cô làm điều gì sai…
Jessica nhẹ nhàng bước tới, thản nhiên nhìn lướt qua đám nữ sịnh đang vô cùng sủng ái Ginger, nói: “Fany, chú chó này tên là gì?”
“Kim Ginger.” Tiffany buồn bực trả lời, tại sao trước kia lại không nghĩ tới để Ginger mang họ của mình chứ… Nhưng mà dù sao Ginger hwang nghe cứ kì quái như thế nào ấy.
“Thân Gầy Gầy?” Jessica hỏi.
“Không phải.”
“Công Thụ Thụ?”Hayeon hỏi.
“… Không phải.”
“Cầm Thú Thú?” Sunny hỏi.
“… … Không phải, là Ginger…” Tiffany vô lực trả lời. Xem các cô đều nói là cái gì a…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com