Chương 30 - Đại Thử (VII)
Mọi người ở đây đều im phăng phắc.
Thi Hải trừng lớn mắt, chỉ trong một giây, tim hắn liền hoảng lên.
Ui, thế nào mà mày lại nói cái này? Làm sao bây giờ?
Hắn nhanh chóng xoay chuyển ánh mắt, quyết định đâm lao phải theo lao, nếu có thể mượn cơ hội này thoát khỏi Lục Mễ Tuyết càng tốt, chờ sau này xin lỗi Thái Anh vậy.
Ánh mắt hắn hàm chứa ý cầu khẩn mà nhìn Thái Anh.
Thái Anh hít thật sâu một hơi, nhịn xuống không nói gì.
Đinh nữ sĩ đau đầu mà day day cái trán. Trong nháy mắt khi bà định phá vỡ bầu không khí xấu hổ này thì liền có tiếng khóc thương tâm khổ sở vang lên.
Là Lục Mễ Tuyết đang che mặt khóc.
Mọi người lại lần nữa không nói gì.
Mẹ nàng Mã nữ sĩ lên tiếng đầu tiên: "Mễ Tuyết, không cần nhõng nhẽo như con nít vậy."
Mễ Tuyết không quan tâm cứ vẫn khóc huhu, đôi tay che mặt không cho ai thấy biểu tình của nàng.
"Hảo hảo, bé cưng à......" Đinh nữ sĩ cùng Mã nữ sĩ hai người bên trái bên phải ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Chị ta có cái gì tốt, vừa già hơn con, vừa lùn hơn con. Mấy người coi chị ta ăn mặc nghèo kiết bao nhiêu!"
"Ê! Lục Mễ Tuyết!" Thi Hải mới gọi tới tên thì hai người lớn đã nhắc nhở.
Đinh nữ sĩ: "Mễ Tuyết, nói như vậy không lễ phép."
Mã nữ sĩ: "Rút lại những lời này ngay, mau xin lỗi chị."
"Không! Con không thích chị ta. Con nói toàn là sự thật."
Mã nữ sĩ: "Hiện tại do cảm xúc nhất thời mà con mới nói thế. Chúng ta không thể như vậy được."
"Cậu đừng có làm bộ nữa, cậu cũng quá giả tạo rồi đó!" Thi Hải tức giận mà nói.
"Thi Hải!" Đinh nữ sĩ nhìn hắn lắc lắc đầu.
Hai người lớn khuyên Lục Mễ Tuyết hết nửa ngày, nàng vẫn như cũ mà khóc tu tu không ngừng.
Thi Hải cố chịu đựng không nói lại, bực bội mà vò tóc quay đầu lại: "Í? Thái Anh đâu?"
Bọn họ mới phát hiện không biết Thái Anh khi nào đã đi rồi.
Thi Hải đuổi theo tới cổng lớn nhìn xung quanh đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn chỉ có thể mở WeChat ra, quả nhiên Thái Anh có để lại một tin nhắn, "Tôi về trường trước."
Hắn chỉ có thể trở về, nói với hai người lớn: "Cậu ấy về rồi."
"Con xem con đó!" Mã nữ sĩ thở dài, "Thật không hiểu chuyện!"
"Con cũng không đi ăn nữa!" Thi Hải thở hừ hừ mà lên lầu.
Mã nữ sĩ nhìn Đinh nữ sĩ có điểm ngại ngùng.
"Không sao, không sao, đợi tí nữa nó sẽ xuống đi ăn." Đinh nữ sĩ cười nói.
Lúc này, Lục Mễ Tuyết mới bỏ tay xuống.
Trên mặt nàng sạch sẽ, đôi mắt cũng trong suốt rõ ràng, căn bản một chút dấu vết khóc thút thít đều không có.
Dưới đôi mắt trách cứ của hai người lớn, nàng cũng không ngại gì mà chỉ lè lưỡi.
"Không sao, không sao, con nít mà." Đinh nữ sĩ lại một lần trấn an bạn mình.
Bà để lại không gian phòng khách cho hai mẹ con, còn mình thì đến đình viện sau nhà nhận điện thoại.
"Đúng đúng đúng, giám đốc Lý, là tôi đặt. Vâng, thời gian không đổi, haha làm phiền anh rồi."
Sau khi đã đặt bàn xong, Đinh nữ sĩ suy nghĩ một lát thì gọi điện thoaị cho Lệ Sa.
Tới tiếng chuông thứ tư thì Lệ Sa nhấc máy, "Chuyện gì? Con đang trên đường về."
Đinh nữ sĩ nói mẹ con Lục Mễ Tuyết tới chơi, hỏi cô có về kịp để cùng đi ăn không.
"Còn cỡ nửa tiếng nữa là con về tới, lúc đó gặp." Lệ Sa nói.
Đinh nữ sĩ ờ một tiếng cũng không hề nói gì thêm, cũng không cúp máy. Bà nghe được tiếng ve kêu, liền đứng ở đó hóng gió.
Ba giây trôi qua.
Lệ Sa hỏi: "Thi Hải vẫn còn đang học hả? Vẫn lười đúng không?"
Ngữ khí Đinh nữ sĩ bình tĩnh, "Ờ, đang giận rồi."
"Nó sao vậy?"
Trong sự bình tĩnh của Đinh nữ sĩ tựa hồ có lẫn một chút bất đắc dĩ, "Ai biết được đàn ông thế nào, mỗi người có mấy ngày đều vậy."
"......" Lệ Sa im lặng một giây, "Có phải lại cãi nhau với Lục Mễ Tuyết không? Đinh nữ sĩ, việc học kèm của Thi Hải phải quản chặt đó, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi."
Đinh nữ sĩ thở dài nói: "Nó không chuyên tâm chẳng lẽ mẹ ép nó được sao?"
Cư nhiên còn vòng vo với bà? Bà liền cố tình không theo ý Lệ Sa, không kể tiếp cho cô nghe.
Vẻ mặt của Đinh nữ sĩ một chút cũng không giống ngữ khí của bà, bà rất thư thả. Bà nhìn dây thường xuân, nhìn dưa bà trồng.
Dù sao người đang gấp cũng không phải bà.
"Tiểu Anh đâu?" Lệ Sa rốt cuộc như bà mong muốn nói ra tên này.
Khoé miệng Đinh nữ sĩ cong lên một nụ cười "quả nhiên là vậy".
Buông điện thoại xuống, Đinh nữ sĩ không nói gì mà nhìn trời.
Bà còn tưởng rằng do bà nghĩ nhiều.
Xem ra ở đây người hiểu rõ mọi chuyện nhất đầu tiên chính là bà.
Thánh thần thiên địa ơi!
Thái Anh ra ngoài trong lúc rối loạn, nàng lẳng lặng đi. Có một chút thất thần, động tác dưới chân cũng không có chậm lại, rất nhanh đã đến trạm bus.
Ba giờ rưỡi, nắng nóng chiếu thẳng lên bắp chân không có gì che chắn của nàng, buồn bực mà thiêu nướng da nàng.
Chiếc váy hoa oải hương tím này đúng là rất rẻ, nàng mua ở Taobao, chỉ có 69 tệ.
Đối với nàng mà nói, một chút cũng không nghèo kiết.
Nàng kỳ thật cũng không ngại thái độ của Mễ Tuyết chút nào. Thái Anh biết cô bé không có ác ý gì, chỉ là cảm xúc nhất thời của con nít, huống chi còn chưa học xong cấp 3.
Đợi trong chốc lát vẫn chưa thấy xe tới.
Thái Anh đột nhiên bức bối, muốn đi đâu đó.
Nàng cũng không có đích đến, cứ như vậy chậm rãi đi dọc vành đai xanh trên con đường màu xám.
Thời gian này, người đi đường cũng không nhiều lắm, Thái Anh cúi đầu xách theo cái túi lớn.
Nàng có ba chiếc túi: Một cái túi đeo vai nhỏ màu nâu, một cái ba lô đeo hai vai màu đen, trong tay nàng còn cầm một cái bóp không có trang trí gì cả, là da tổng hợp, hơn nữa lại là da tổng hợp giá rẻ, mua cũng lâu rồi, có vài chỗ bị tróc bị mẻ, ngoài rìa cũng đã rách vài chỗ.
Nhìn qua như vậy có vẻ hơi bần hàn...
Thái Anh cảm nhận được trong lòng phảng phất có tí suy sụp, lắc đầu.
Nàng làm sao vậy?
Tình huống gặp người không biết khách sáo hay xấu hổ hay bất lực gì nàng cũng trải qua rồi. Vì sao đột nhiên lại đi để ý lời đánh giá từ một người xa lạ?
Sau hai năm ở cấp ba rồi học lại một năm, lúc đó nàng mới đích thực là lôi thôi lếch thếch. Tan học là liền vọt tới bệnh viện, trời gần tờ mờ sáng đã vội vội vàng vàng chạy nhanh tới trường. Quần áo tắm rửa cũng chỉ có đồng phục chính khoá, đồng phục thể dục. Ở bệnh viện, tắm rửa thay đồ cũng không tiện lắm. Có khi lúc tắm nàng cũng không thể giặt đồ hoặc là mệt đến mức chẳng nghĩ tới việc giặt giũ, ngồi ở ghế dựa đặt ngoài hành lang bệnh viện nàng cũng có thể ngủ ngay lập tức.
Vậy nên không có cách nào để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình mỗi ngày.
Vậy nên quên đi bề ngoài thường ngày của bản thân.
Vậy nên mơ mơ màng màng mỗi ngày vơ đại một bộ đồ chỉ cần không hôi lắm thì đều có thể mặc được.
Để ý hết cả rồi.
Thái Anh khẽ cắn môi, cúi đầu xem đôi giày dưới chân, nàng bất tri bất giác đi đến một con đường xa lạ.
Là một quán nhỏ, giống như là quán đồ nướng BBQ.
Là bếp sau quán.
Quán còn chưa mở. Một bác gái trung niên đứng rửa rau xanh, bên cạnh còn có một rổ đựng nấm kim châm, nấm đông cô, đậu hủ, ớt cay, món ăn rau hẹ.
Bác vừa rửa vừa hát ngâm nga: "Một ly kính ánh dương, một ly kính vầng trăng sáng, đánh thức khao khát của tôi......" (lời bài hát Tiêu Sầu của Mao Bất Dịch)
Thái Anh lập tức dừng bước, đi đến một tảng đá lớn ngồi xuống, nghe nghe khẽ mỉm cười.
Di động rung lên.
Thái Anh lấy ra vừa thấy tên, dừng một chút mới nghe "Cậu."
"Tiểu Anh" giọng cậu nghe già hơn một chút so với hồi trước. Ngữ khí thật ra nghe không nghiêm trọng mà lại thật dễ chịu, "Sinh nhật vui vẻ."
Thái Anh sửng sốt.
"Hôm nay đi làm về sớm chút đi con, đi đâu ăn ngon nè. Tiểu Anh của chúng ta 21 tuổi rồi."
Thái Anh vừa tìm lại được giọng của mình "...... Ah."
"Cậu đoán con lại quên mất......" Cậu thở dài.
Ánh mắt của Thái Anh không còn hoàn toàn chú ý trên mặt đất nữa. Nàng cong thân mình.
Cậu không nghe nàng trả lời, sau vài giây im lặng liền nói: "Cậu nhận được tiền con chuyển rồi. Vất vả con rồi con gái, đủ rồi. Còn dư cậu không lấy đâu."
Thái Anh hỏi: "Cậu, vậy tiền anh ba còn thiếu thì sao ạ?"
Cậu nói: "Mặt già này của cậu cũng còn có chỗ dùng. Cậu mượn tiền ở chỗ mấy bác mấy chú trong xóm rồi. Hơn nữa còn thêm tiền con gửi, nợ nào gấp sẽ trả được trước. Còn lại tiền cố định mỗi tháng thôi."
"Anh hai hay anh ba con đều đi làm. Anh ba cũng hối hận rồi, để cậu xem nó biểu hiện thế nào đã. Tiểu Anh, ở bên ngoài con chỉ có một thân một mình, trên người không thể không có tiền. Nghe cậu nói."
"Cậu... bạc đãi Tiểu Anh......"
Thái Anh cảm thấy mỗi một tiếng thở dài của cậu tựa như một cục đá đè nặng lên tim nàng, "...... Con không sao."
"Mợ con cũng đang ở cạnh, mợ nói không có mặt mũi nào nói chuyện với con. Cậu thay mợ nói tiếng xin lỗi với con."
Thái Anh biết mấy hôm nay cậu nàng cũng phải tới lui ngược xui mà lo chuyện tiền nong, căn bản cũng không có thời gian đâu mà lo đến tình huống hay cảm xúc của người trong nhà.
Tức thì nàng cũng không biết nói gì, giọng cậu xa xa microphone hình như đang nói chuyện với mợ, "Bà gây chuyện, bà còn muốn ra vẻ tới đâu, bà lại nói một lời với cháu đi."
Một hồi sau khi tiếng động hơi chói tai trong điện thoại qua đi, giọng mợ mới vang lên, "...... Tiểu Anh, vất vả con rồi...... Có thời gian về ăn cơm."
Thái Anh dừng một chút, mới khàn khàn nói: "Vâng......"
Sau khi cúp điện thoại, Thái Anh cầm di động ngây người một lúc mới bỏ vào trong túi.
Nàng xác thật quên hôm nay là sinh nhật nàng.
Hồi sinh nhật nàng lúc còn nhỏ, nàng rất hi vọng được ăn sinh nhật. Ba mẹ nàng mỗi năm đều sẽ cho nàng một niềm vui bất ngờ. Tiền lương hai người không cao, lại ở nhà thuê nhưng hai người đều cố gắng hết sức đáp ứng hết tất cả yêu cầu của nàng, sách nàng thích, quần áo nàng thích, đồ chơi nàng thích. Chỉ cần nàng muốn, ba mẹ liền sẽ mua cho nàng.
Ấn tượng sâu sắc nhất là lần nàng 12 tuổi, khi đó hàm răng của nàng mọc không đều, còn gặp vấn đề cắn răng vào không khớp. Ai cũng không để ý việc này, chỉ có ba quyết tâm dẫn nàng đi chỉnh răng. Ba đi làm thêm vài tháng. Vào sinh nhật của nàng năm đó, ba đặc biệt sắp xếp lại mấy tiết học, cầm tiền để dành đã lâu dẫn mẹ và nàng tới Nam Thành ăn bữa cơm Tây đầu tiên trong đời, sau đó dẫn nàng đi nha sĩ.
Sau này lớn lên, Thái Anh mới biết được đối với gia đình bọn họ khi ấy đó là một số tiền không nhỏ.
Nàng từng có rất nhiều rất nhiều sinh nhật khó quên.
Sinh nhật mười tám tuổi, khi đó nàng chỉ còn có mẹ. Mẹ khi đó nằm trên giường bệnh, nhờ người nhà của bệnh nhân kế bên mua cho nàng một cái bánh kem, cùng với người bệnh chung phòng cùng người nhà của họ bên nhau trải qua sinh nhật với nàng, một lễ thành niên nho nhỏ.
Từ đó về sau, nàng không đón sinh nhật nữa.
Nàng cố ý hay vô tình mà chôn sâu ký ức của chính mình.
Nhưng hôm nay vào giờ phút này nàng xa xỉ mà đem hồi ức và những ngày sinh nhật đã qua nhớ hết lại một lần. Hình ảnh trong trí nhớ của nàng, tất cả đều phủ ánh sáng ấm áp, ba mẹ vẫn trẻ trung khoẻ mạnh, tươi cười sáng ngời mà nàng cũng như cũ, thích cười tươi rạng rỡ. Một đứa trẻ có chút bướng bỉnh.
...
Lúc Lệ Sa về tới nhà, Đinh nữ sĩ, Mã nữ sĩ và Lục Mễ Tuyết vừa ra khỏi cửa, phía sau còn một cái mặt chù ụ ngượng ngùng không vui của Thi Hải.
"Chào dì Mã." Lệ Sa mỉm cười chào.
Ánh mắt dừng lại giữa Đinh nữ sĩ, Thi Hải cùng Lục Mễ Tuyết.
Lục Mễ Tuyết nhìn thấy Lệ Sa ngược lại rất ngoan, "Chào Lạp tỷ tỷ ạ."
Lệ Sa gật đầu.
Sau khi hàn huyên vài câu, Đinh nữ sĩ mở miệng: "Về đúng lúc lắm, đi ra ngoài ăn chung nha?"
"Mới bốn giờ mà ăn cái gì......" Thi Hải lầm bầm.
"Lái xe qua đó mất thời gian." Đinh nữ sĩ nói.
"Chúng ta cũng có thể đi dạo phố." Lục Mễ Tuyết lại ôm lấy bả vai Thi Hải, bị hắn phất đi.
"Mọi người đi đi, con không đi được." Lệ Sa xách túi đi vào phòng khách.
"Chị, chị không đi hả?" Thi Hải kêu lên.
Lệ Sa nhìn hắn một cái rồi mỉm cười. Biểu tình cử chỉ đều rất lễ phép, không ai tiếp tục thuyết phục nàng.
"Chị cậu vẫn cứ lạnh lùng như vậy." Lục Mễ Tuyết cười hì hì nói với Thi Hải.
Thi Hải trợn mắt liếc nàng một cái, căn bản không muốn nói tiếp.
"Vậy chúng ta đi thôi." Đinh nữ sĩ liếc nhìn vào trong một cái rồi cười dẫn mọi người đi.
Lệ Sa chỉ đi vào phòng khách, bỏ túi xuống, bắt đầu gọi điện thoại cho Thái Anh.
Đường dây bên kia bận.
Chắc là cô không cần lo lắng chứ?
Thái Anh là một đứa trẻ kiên cường độc lập.
Từ một câu đơn giản của Đinh nữ sĩ: "Bọn nhỏ náo loạn chút thôi", cô thật sự không nắm được manh mối gì cả.
Cô đi vào bếp rót ly nước uống.
Buông ly xuống, Lệ Sa không chần chờ nữa, cầm điện thoại ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com