Chương 57 - Đại Tuyết (I)
Mùa đông ở Nam Thành cực kỳ lạnh, hơn nữa mùa đông năm nay so với những năm trước được định là không giống nhau. Sau khi xác định quan hệ chính thức hai tuần, lịch sử trò chuyện WeChat giữa Thái Anh và Lệ Sa dần dần tăng nhiều thêm, càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống của nhau.
Lệ Sa thường thức dậy khoảng từ bảy giờ đến bảy giờ rưỡi, sau đó chạy bộ trên máy 10km. Không phải ngày nào cô cũng chạy, lúc thì tập Yoga, hôm thì tập HIIT (bài tập cường độ cao).
Nếu có lớp thì thời gian cô tập sẽ giảm lại. Cô ăn bữa sáng theo kiểu Tây, nhanh và tiện, dinh dưỡng, đơn giản. Thông thường cô sẽ ăn nhiều một chút.
Thời gian Thái Anh thức dậy cũng không khác cô mấy. Nàng sẽ đi canteen mua đồ ăn sáng rồi về học, sau đó tới trường.
Nếu ăn ở canteen thì thường sẽ là món Trung, Lệ Sa vốn không ăn món Trung. Sau khi Thái Anh biết thì khuyên cô một câu, "Vẫn là ăn một chút đi."
Lệ Sa nghĩ nghĩ, ăn chút salad hay trái cây, sau đó giáo sư Lạp liền chụp ảnh gửi cho bạn gái nhỏ của mình. Hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình giống như có ý nhõng nhẽo muốn được khen ngợi.
Thái Anh đáp: "Cô ăn ít quá à."
Lệ Sa cười gượng, bé chim nhỏ này, em thật sự nghĩ lượng cơm chị ăn giống em ăn sao?
Cũng không khen cô nữa.
"Phải ăn nhiều hơn một chút." Thái Anh lại nhắn tin tới.
Ban đầu đúng là cô không ăn nhưng hiện tại nghe Thái Anh bàn về ăn uống, cô nghĩ lại mình đã ăn rồi mà, hơn nữa rất nhiều lần cô bị Thái Anh dụ ăn nhiều tới mức kinh hãi.
Cô đã vì con chim nhỏ ngốc nghếch này phá bỏ rất nhiều quy tắc, vậy mà người ta không hay không biết, con chim nhỏ này một chút cảm giác đều không có sao!
Lệ Sa lòng có điểm buồn bã, không định trả lời.
Sau một lúc, Thái Anh lại nhắn một câu: "Cô không mập tí nào hết. Như thế nào thì cũng rất xinh đẹp."
Đôi mắt Lệ Sa tràn ra tia vui vẻ, môi cũng hé cười rạng rỡ, tay bất đắc dĩ mà gõ gõ trán.
"Vậy người xinh đẹp là chị đây có thể mời em đi ăn cơm tối nay được không?"
Tới nay lâu như vậy mà Lệ Sa chỉ mới dẫn Thái Anh ra ngoài ăn một bữa tối, chính là ăn Haidilao. Bản thân cô không ăn gì cả, chỉ nhìn Thái Anh ăn là thấy vui sướng rồi.
Nàng ăn cái gì trông cũng rất ngon, rất nghiêm túc, cũng rất vui vẻ, khoé môi lúc nào cũng cong cong. Lệ Sa rất thích nhìn Thái Anh ăn nhưng Thái Anh lại ít khi nhận lời ra ngoài với cô, luôn nói phải học bài.
Nàng nào biết trước giờ chỉ có Lệ Sa từ chối người khác chứ làm gì tới lượt người khác từ chối cô.
"Em phải làm bài tập" Thái Anh đáp, "Hơn nữa không phải hôm nay cô họp sao?"
Lại bị từ chối! Còn bị nhắc đi họp!
"......" Lệ Sa chán nản ôm đầu.
Thái Anh đúng thật là đang học. Đối với nàng của trước kia, dùng điện thoại riêng lúc đang học hay làm việc căn bản là không có khả năng.
Nàng biết Lệ Sa rất tốt với nàng, mà kiểu tốt này cùng trước kia thật sự không giống nhau. Lệ Sa cảm thấy cô lớn tuổi hơn, có năng lực tài chính hơn, theo lý thì nên giúp đỡ nàng.
Cô sẽ nói: "Đưa chị di động của em để chị liên kết WeChat của em với thẻ của chị nha?"
Cô là đang đau lòng cho nàng nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến nàng. Sự quan tâm săn sóc của Lệ Sa luôn suy xét tới tâm lý của nàng. Thái Anh trước nay đều biết chênh lệch giữa hai người rất lớn, sau này khi đã chấp nhận tình cảm của Lệ Sa, nàng đã rất cố gắng điều chỉnh tâm lý.
Nàng không có trực tiếp cự tuyệt, mà là nói với Lệ Sa: "Cuộc sống của em trước mắt không có gì đáng ngại." Nàng nói với Lệ Sa chuyện nhà của cậu, hiện tại đã không còn khó khăn như vậy nữa, nàng cũng có học bổng, trợ cấp, còn có mỗi tháng vừa học vừa làm, thật sự không cần xài thẻ của cô.
Nàng nói một hồi rất dài, Lệ Sa nghiêm túc nghe hết, tựa hồ còn muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói, chỉ là ôm lấy nàng, hôn hôn tóc nàng.
Trong lớp Anh nâng cao, giáo sư đang phân tích cú pháp của một đoạn văn, Thái Anh xem lại tin nhắn.
"Vậy người xinh đẹp là chị đây có thể mời em đi ăn cơm tối nay được không?"
"Em phải làm bài tập. Hơn nữa không phải hôm nay cô họp sao?"
Hình như...... Có vẻ rất gây mất hứng.
Có rất nhiều lần Lệ Sa muốn dẫn nàng đi ăn đều bị nàng khéo léo từ chối. Thái Anh cắn môi dưới, nghĩ tới gì đó, giáo sư trên bục quét mắt qua một lượt, gọi tên nàng.
Thái Anh: "......"
Trả lời câu hỏi xong, nàng cũng không dám làm việc riêng nữa cho đến khi tiết học kết thúc. Tiết sau là lớp Văn học Mỹ, nàng nhịn không được lại xem tin nhắn. Lệ Sa đang họp rồi, theo như cô nói thì sẽ chán lắm. Giảng viên trẻ thì không thể không họp, công tác giảng dạy rồi công tác của sinh viên.
Lệ Sa xem ra là thật sự nhàm chán lắm rồi, tin nhắn từng cái từng cái nhảy tới: "Chán quá à ~ Chị sắp ngủ rồi."
"Tăng cường xây dựng tư tưởng học sinh? Trường chúng ta dạy học sinh tiểu học sao?"
"Tăng cường quản lý chuyên cần sinh viên, một tiết phải điểm danh ba lần? Rảnh quá hả, lớp chị đông lắm đó!"
Thái Anh trộm cười hai tiếng.
"Chán quá đi a!"
"Không muốn làm giáo viên nữa!"
"Hay chị giả bệnh chạy lấy người thôi !"
Ấy? Làm vậy thì quá là...
Thái Anh cười một chút, sau đó lại bị giáo sư gọi tên......
Nàng tưởng tượng ra dáng vẻ Lệ Sa nhắn tin. Nhất định là hơi nhướng nhướng mày, không thèm để ý xung quanh, thậm chí có thể ngồi cũng không thẳng lưng mà lười biếng ngoắc ngoắc chân dài của mình. Kỳ thật bên trong thân xác trưởng thành tự tin kia còn có một phần nữa, đó là tính trẻ con, không muốn tuân thủ quy tắc, khá ương bướng.
Giống như một con ốc sên nhỏ, không thường ra ngoài, chỉ khi mưa to qua rồi mới thảnh thơi ngoi nửa người ra.
Có lẽ chỉ mình mới có thể nhìn thấy được một mặt này của cô.
Buổi chiều chỉ có hai tiết. Tan lớp rồi, Thái Anh vẫn ngồi ở phòng học ngây người một lúc, thu dọn đồ vật rồi chạy tới Khoa Quản Trị.
Nàng tìm một vòng, bị lạc đường, không biết văn phòng giảng viên nằm ở lầu nào.
Nàng nhắn WeChat cho Lệ Sa, "Cô họp xong chưa?"
"Họp xong rồi nhưng mà không đi nhanh được, bị một tiểu lão thái thái bám theo."
Tiểu lão thái thái?
"Cô ở lầu mấy?"
"Em đang làm gì?"
Hai tin nhắn này cơ hồ xuất hiện cùng lúc trên màn hình.
Thái Anh nhấp miệng cười một cái, lập tức gọi điện thoại, nghe được "Số máy quý khách liên lạc hiện đang bận......"
Nàng sửng sốt, cúp máy, đợi một hai phút cũng không có cuộc nào gọi lại, sau đó nàng gọi tiếp, vẫn là câu "...... đang bận."
Thái Anh chớp chớp mắt, đứng ở cầu thang bật cười.
Nàng mở WeChat ra, Lệ Sa đã gửi tin nhắn: "Ai, bảo bối PiPi, chúng ta đừng gọi điện thoại cho nhau nữa, em cứ lên thẳng đi. Chị ở lầu năm, em tìm theo tên đó. Văn phòng của chị không có khoá, em cứ vào thôi."
Thái Anh lên tầng năm, tìm được tên Lệ Sa, đẩy cửa bước vào. Văn phòng rất đơn giản, có mấy chậu cây xanh nho nhỏ, còn có bàn làm việc lớn và ghế da.
Trên bàn có một quyển tập san còn đang mở, có bút, kem thoa tay, còn có một thỏi son môi.
Thái Anh nổi lên tâm lý trẻ con, đi qua chỗ ghế dựa ngồi xuống, tựa chân xuống xoay tròn ghế, mím môi cười. Nàng cầm lấy son môi của cô xem thử, ngoại hình cổ điển độc đáo màu vàng đồng, Tom Ford 80 Impassioned.
Hành lang có tiếng bước chân qua lại, còn có tiếng nói chuyện loáng thoáng, dần dần rõ ràng. Là giọng Lệ Sa đang nói chuyện với người khác.
"Đã viết đơn xin quỹ chưa?"
"Em đang chuẩn bị."
"Nhanh lên nha, tháng ba hết hạn rồi đó."
"Lão thái thái, hiện tại mới tháng 12 thôi."
"Biết, cô chỉ nhắc nhở em một chút thôi, em đứng chắn ở cửa làm gì? Không cho cô vào hả?"
Thái Anh đang ngồi vội đứng lên, tim lập tức nhảy lên tới cổ họng.
"Cô từ từ." Cửa được đẩy vào, mặt Lệ Sa xuất hiện, nhìn thấy Thái Anh đang đứng thẳng tắp, cô cười nháy mắt một cái, lại lui ra ngoài, đóng cửa lại.
"Ai, em sao lại thế này? Em còn đóng cửa lại luôn?" Giọng nghe lớn hơn Lệ Sa khá nhiều tuổi. Nghe không tức giận gì nhưng có vẻ đặc biệt uy nghiêm.
"Ha hả, văn phòng quá bừa bộn, có phải cô còn việc chưa nói xong với em không. Cô với em tới văn phòng cô đi."
"Này...... Này bỏ gần tìm xa......"
Bên ngoài hành lang thanh âm dần dần xa, Thái Anh mới chậm rãi thở ra nhè nhẹ.
Hết cả hồn.
Nàng cũng không dám ngồi ở chỗ dễ thấy, nếu không thì tránh ở sau chậu cây kia? Hay là ở sau sô pha? Lại quá kích thích rồi......
Qua một lát, lại nghe tiếng bước chân rất nhỏ, cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Lệ Sa tiến vào nhìn thấy Thái Anh thật cẩn thận mà ngồi ở mép sô pha, bộ dạng hận bản thân không trốn đi được.
Cô cười, "PiPi."
Thái Anh nhìn thấy cô, biểu tình tức khắc dịu đi, tựa như con chim nhỏ xù lông bỗng xìu xuống, không dám kêu thành tiếng, chỉ biết nhìn chủ nhân mà chớp chớp đôi mắt.
Lệ Sa thấy nàng quá đáng yêu liền đi đến sô pha, cong lưng đem nàng ôm lấy, hôn lên gương mặt nàng.
Thái Anh được cưng yêu liền khẩn trương, mặt đỏ hết lên.
"Không sao, không có gì đâu. Chờ chị thu dọn chút rồi chúng ta đi về." Trong giọng Lệ Sa đều là sự vui vẻ, cũng không buông nàng ra mà cọ cọ đỉnh đầu nàng, "Em thật đáng yêu, còn lại đây tìm chị nữa. Chị vui lắm."
Nụ cười của cô rạng rỡ. Trên người toát ra mùi rất thơm. Mùi hương kia hình như là tới từ cổ áo sơ mi của cô, lại giống như hơi thở của cô, môi của cô. Ah, màu cherry hoá ra lại đẹp đến vậy trên môi cô, diễm lệ lại có một chút phục cổ.
Thái Anh ở trong lòng ngực cô có chút hoảng hốt, Lệ Sa cũng không vội vã, nhẹ cúi đầu nâng cằm nàng lên, màu nâu đỏ nhích lại gần nàng...
Cửa bất ngờ bị đẩy ra.
"Còn có chuyện, vừa nãy cô quên......"
Một người phụ nữ trung niên tóc đã điểm bạc, trí thức khéo léo, khí chất thực ưu nhã. Tay bà đang cầm chốt cửa, mau cùng các nàng hai mặt nhìn nhau.
Thái Anh hết hồn cứng đơ người lại.
"Khụ" Bà đi vào, giữ cửa sau lưng, gọi: "Lạp Lệ Sa."
"Aiz" Lệ Sa cũng bình tĩnh, "PiPi, đây là cô của chị, cũng là trưởng khoa - cô Lữ."
Thái Anh lập tức đứng lên, "Em chào cô Lữ ạ."
Lữ viện nhìn nàng cười tủm tỉm, vẻ mặt ôn hòa, "Là sinh viên khoa chúng ta hả?"
Thái Anh cứ như học sinh tiểu học bị gọi lên văn phòng, thân đứng thẳng tắp, không dám thở mạnh, có một câu trả lời một câu, "Không phải ạ, em ở khoa Ngoại ngữ, năm 3 ạ."
"À......" Lữ viện kéo dài thanh âm, cười tủm tỉm như cũ, "Rất tốt rất tốt."
Lệ Sa rất muốn cười. Con chim ngốc này thật thà quá đi, thậm chí nếu ở chung một khoa thì cũng có sao đâu. Lão thái thái này làm sao biết mặt từng sinh viên được, bất quá cũng không sao, không có gì phải giấu giếm cả.
"Không có gì, không có gì, em ngồi đi. Lệ Sa, em ra đây, vừa nãy cô còn chưa nói xong chuyện với em." Lữ viện nói xong liền đi ra ngoài.
"Được ạ!" Lệ Sa xoa xoa đầu Thái Anh, cũng đi theo ra cửa, tiện thể đóng cửa lại.
Sau lưng Thái Anh mồ hôi túa ra ròng ròng. Nàng hoang mang rối loạn mà ngồi xuống.
"Cô còn có chuyện gì?" Lệ Sa mỉm cười.
Lữ viện căng thẳng, "Người ta mới lớn được bao nhiêu, em không sợ tiêu hóa không trôi hả!"
"Cô lo lắng nhiều chi, dạ dày em tốt lắm." Vẻ mặt Lệ Sa bình tĩnh, nhàn nhã.
"Ban ngày ban mặt, ở văn phòng ảnh hưởng thật không tốt!"
"Biết rồi, sơ sót, em cứ tưởng gõ cửa là quy tắc lịch sự căn bản."
Lữ viện nghẹn họng, "......"
Bà trừng mắt Lệ Sa một cái, lại trầm tư, "...... Khoa ngoại ngữ, khoa ngoại ngữ, cô có nên đi chào hỏi trưởng khoa Hách một tí không?"
Lệ Sa cười, "Em cảm thấy không cần, không phải cùng khoa. Em với bé ấy không có quan hệ cô trò, em sẽ để ý hơn.
Lữ viện trưởng nghĩ nghĩ, gật đầu, lại nhìn cô, dù không cách nào có thể tin được Lệ Sa "để ý hơn" nhưng nhất thời lại tìm không được lý do thuyết phục khác, chỉ có thể trừng lại cô: "...... Thật là thói đời ngày sau, nhân tâm không cổ!"
Lệ Sa nghiêng đầu, "Lão thái thái, tiếng Trung của cô không tốt lắm đâu, thành ngữ này không phải dùng như vậy!"
Trưởng khoa Lữ cười lạnh hai tiếng, "Xem ra công tác của em chưa đủ nhiều nhỉ, tháng sau sẽ bắt em đi toạ đàm ở Thân Thành!"
Lệ Sa: "...... tháng trước em mới từ Bội Thành về mà."
Lữ viện trưởng hừ một tiếng, tỏ vẻ không thể thương lượng nữa, tay bà giơ lên chỉ chỉ về Lệ Sa, có ý cảnh cáo, sau đó bà chắp tay sau lưng rời đi.
Lệ Sa: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com