Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 36

Màn đêm buông xuống, vầng trăng tròn treo cao, mây đen như tấm lụa mỏng lướt qua.

Hai lon bia trên băng ghế dài xiêu vẹo hòa vào cùng một chỗ.

Thời gian tự mình chậm rãi trôi qua, để lại nhân loại chẳng biết gì.

Trịnh Đan Ny thở một hơi dài: "Thời gian trôi qua quá nhanh, mới chớp mắt mà đã đến Quốc khánh rồi." Nói rồi cô thuận tay thu dọn rác vào túi nilon. Trần Kha "Ừ" một tiếng, rất tự nhiên nhận lấy, đi đến thùng rác cách cô gần hơn.

Hai người đi về phía tòa nhà.

"Quốc khánh chị có ra ngoài du lịch không?" Trịnh Đan Ny hỏi.

"Không, đi đâu cũng đông người." Trần Kha bỗng dừng lại, hữu hảo hỏi lại một câu, "Em thì sao?"

"Có lẽ sẽ đi xung quanh một chút, em vẫn chưa quyết định. Bây giờ chỉ muốn ở trong nhà ngủ nướng, xem phim thôi." Trịnh Đan Ny cười than một tiếng.

Hai người im lặng đi một đoạn đường, đi vào trong tòa nhà và đợi thang máy.

"Đúng rồi, vừa rồi..." Trần Kha mấp máy môi, nói: "Uống bia của em..."

Trịnh Đan Ny cười ha ha, trêu ghẹo: "Cái đó mà chị cũng tính sao, vậy chị đưa em về không phải là được rồi à?"

Trong đầu Trần Kha có một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua, đợi đến lúc bắt được thì thang máy đã đến.

Hai người vào thang máy, Trần Kha nhìn con số trên thang máy nhảy từng số một, cảm giác trong lòng có điều gì đó hối thúc cảm xúc cô tiến lên. Cô nhọc nhằn mở miệng: "Trước đó không phải em đã tặng thanh mai cho tôi sao?"

Giọng cô quá quá nhỏ, nhỏ đến mức Trịnh Đan Ny không thể không ghé sát tai vào hỏi lại.

Đầu óc Trần Kha trống rỗng một giây, nhưng năng lực ngôn ngữ đã chiếm thượng phong: "Ăn không hết nên đã làm rượu thanh mai, em... Có muốn đến nhà tôi uống một ly không?"

Trịnh Đan Ny sững sờ nhìn nhìn cô, phải nghi ngờ cái lỗ tai mình. Trần Kha thậm chí còn không nhìn nàng, nên nàng chỉ thấy được sườn mặt xinh đẹp của cô.

Không ai nói chuyện, bầu không khí bỗng trở nên kỳ diệu.

Một tiếng "Ting", cửa thang máy mở ra. Đã đến tầng 15.

Trần Kha hơi dừng một chút rồi mới bước chân ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, mà Trịnh Đan Ny cảm thấy cô dùng đuôi mắt liếc nhìn mình, nàng định thần lại cũng đi ra theo.

Đồng thời, nàng cũng nhanh chóng liếc đồng hồ một cái.

9 giờ 45 phút.

Thời điểm này trong nhận thức của nàng đã thuộc về thời gian riêng tư.

Nhịp tim của nàng bắt đầu gia tốc đập bình bịch.

Thật ra chỉ là... Đến nhà bạn uống một ly thôi mà nhỉ?

Giống như đến nhà Hàn Khai Lượng thôi mà.

Trước kia khi Hàn Khai Lượng còn chưa sinh con, thỉnh thoảng các nàng ở chung tăng ca, nếu như quá muộn thì Hàn Khai Lượng còn có thể đến phòng cho khách ngủ chung với nàng.

Như vậy cũng không gì, cùng lắm thì...

Trịnh Đan Ny nhìn bóng lưng đang bấm mật khẩu của Trần Kha, thong thả từ tốn, nàng thầm thở một hơi dài, bình ổn tâm trí nhảy loạn của mình.

Cửa chính vang lên một tiếng "Tích" trong trẻo, mở ra.

Trần Kha nghiêng đầu liếc nhìn nàng, Trịnh Đan Ny phản xạ có điều kiện mỉm cười: "Khụ, chị còn biết ủ rượu thanh mai sao?"

"Ừm, lần trước ăn không hết." Trần Kha vào nhà. Cô quay đầu lại, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt trước huyền quan phủ lên gò má của cô, nửa sáng nửa tối, tạo ra cảm giác như một bức tranh sơn dầu xinh đẹp, "Em đã cho rất nhiều."

Sườn mặt người này đẹp quá đi, thật sự khiến cho người khác rất hâm mộ.

Trịnh Đan Ny thầm phỉ nhổ trong lòng một câu, sau đó tiếp lời cô: "Tốt thế, không lãng phí."

Trần Kha lấy ra một đôi dép trong nhà ở tủ trước cửa, đặt xuống cạnh chân nàng.

"Cảm ơn chị."

Hai người thay giày, đi vào trong.

"Ủ rượu bằng thanh mai Dư Diêu..." Trần Kha khẽ thở dài, "Ít nhiều vẫn hơi tiếc."

Trịnh Đan Ny nở nụ cười.

Hai cô đi vào phòng khách, bóng đèn cũng sáng lên.

Trịnh Đan Ny nhìn xung quanh một vòng, phát hiện căn nhà đã sạch sẽ và ngăn nắp hơn nhiều so với lần trước. Vẫn còn rất nhiều sách nhưng cũng có thể nhìn ra Trần Kha đã sắp xếp lại, dựa trên cách thức yêu thích của cô.

Nàng ngồi lên sofa.

Bình thủy tinh trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ thẫm, những viên đá nổi lên bên trên.

Bên cạnh có hai cái ly thủy tinh thấp.

Trần Kha rót hai ly.

Vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc nổi bật trên tay cô, da trắng như tuyết.

Hóa ra thật sự có người có ngón tay đẹp mắt như trong tiểu thuyết miêu tả. Trịnh Đan Ny cầm ly rượu lên uống một hớp, trong đầu hiện lên suy nghĩ đó.

Chất lỏng đỏ thẫm chua ngọt mát lạnh tràn vào đầu lưỡi nàng, khi lưỡi nhận được vị giác lại truyền đến bộ não, sau đó lại truyền đến vỏ nào một vị giác cao cấp hơn.

Nàng bật thốt: "Uống ngon thật."

Vị ngọt vừa đủ, hơi chua, sau chua ngọt lại có hậu vi khoan khoái nhẹ nhàng.

Sau khi được lời khen, trên mặt Trần Kha cũng hơi vui vẻ: "Hơi vội nên không có đồ nhắm rượu, nên không thể uống quá nhiều."

Trịnh Đan Ny cười: "Chị cảm thấy tửu lượng của em rất tốt sao?"

Trần Kha nhìn nàng: "Ý của tôi là không có đồ nhắm rượu thì sẽ ảnh hưởng đến dạ dày."

Trịnh Đan Ny: "...Ồ." Nàng cười lên, gò má cũng nhanh chóng ửng hồng theo.

Nàng cũng vô thức uống hết ba ly, ly tuy nhỏ nhưng rượu ủ lại là rượu đế, nồng độ cồn không thấp.

Trần Kha yên lặng địa kéo bình thủy tinh đến gần mình hơn.

"Haizz, mai lại phải đi làm, thật sự không muốn lên công ty!" Trịnh Đan Ny thở dài.

Trần Kha chưa từng phải "9 giờ đi 5 giờ về" hoặc là lúc cần thì phải tăng ca, cho nên không có quyền lên tiếng.

"À, chị chỉ cần làm việc ở trong nhà là được sao? Không cần đi làm đúng giờ? Cũng không cần gặp mặt tác giả, nhà xuất bản thảo luận..." Trịnh Đan Ny tò mò nhìn cô.

Trần Kha không trả lời ngay, lờ mờ nhớ là trước kia mình đã nói với cô ấy là công việc của cô không cần ra ngoài, ở nhà cũng được. Thế nên Trịnh Đan Ny mới đoán hẳn mình làm bên biên tập.

"Ừm." Trần Kha biết thời biết thế, "Tôi không giỏi giao tiếp với người khác, cho nên chỉ cần nói chuyện với con chữ là được rồi."

Trịnh Đan Ny đột nhiên im lặng, ánh mắt càng tập trung hơn.

Trần Kha hơi tránh né ánh mắt của nàng, cô đẩy kính, hỏi: "Sao vậy?"

"Có lẽ là cảm giác của em bị sai lệch." Trịnh Đan Ny vuốt cằm, "Em cảm thấy cụm từ 'nói chuyện với con chữ' rất đặc biệt."

" Đặc biệt... Ở đâu?"

"Ừm... Nói chung là một cảm giác," Trịnh Đan Ny cố gắng tìm từ ngữ biểu đạt nhưng lại phát hiện không thể, nàng vô ý cười rộ lên, "Có lẽ là do em thấy biên tập viên phải làm việc nhiều với các chữ viết nên đôi khi sẽ thấy phiền. Mà khi chị nói là nói chuyện với con chữ lại có cảm giác như chị xem con chữ như là bạn bè vậy."

Biểu cảm Trần Kha kinh ngạc sững lại trong giây lát.

Trịnh Đan Ny mở to mắt nhìn, cười nói: "Em nói đại thôi."

Trần Kha mấp máy khóe môi, khẽ mỉm cười, vẫn không nói gì.

Trịnh Đan Ny đứng lên, xem sách trên giá sách của cô: "...Thật sự... Rất nhiều đó nha."

"...Phòng ngủ cũng có một ít." Trần Kha đẩy kính mắt, hơi ngập ngừng, "Cả trong..."

Trịnh Đan Ny bỗng nghĩ đến gì đó, bất ngờ quay đầu lại: "Không phải là trong phòng tắm của chị cũng có kệ sách đấy chứ?"

"...Khụ." Sắc mặt Trần Kha hơi mất tự nhiên, "Có một ít."

"Ồ?" Trịnh Đan Ny cười rộ lên, "Em phải đi xem mới được, chờ đã, em có thể xem thử không?"

Trần Kha: "...Không hẳn là không được..."

Trịnh Đan Ny đứng dậy: "Phòng tắm là ở..."

Vào cửa trước quẹo vào thông đạo có mặt khác một bên là thông hướng phòng ngủ cùng phòng tắm.

Nàng đi qua nhìn thử, lập tức nở nụ cười.

Ngay cả hành lang cũng có kệ sách làm bằng gỗ ván, nàng cười cười đi đến phòng tắm.

Đa số đèn trong hành lang nhà Trần Kha là đèn cảm ứng, được ốp vào trần nhà và chân tường. Trần Kha nhìn nhìn bóng người nàng lướt qua, không gian sáng lên theo thứ tự, nàng nhìn vào trong nhà vệ sinh quan sát một vòng, sau đó lại nghiêng người nở nụ cười vui vẻ với cô.

"Rất đẹp."

Cả người nàng đắm chìm trong ánh đèn ấm áp dịu nhẹ trong lòng, lúm đồng tiền nhẹ nhàng, mỹ mạo gia thành.

Lúc này Trần Kha mới phát hiện năm đó mời nhà thiết kế lắp đặt hệ thống đèn đúng là đáng giá nhiều tiền đến vậy, cô nở một nụ cười nhạt.

"Em có nhất nhiều khách hàng nói là muốn thiết kế kệ sách trong phòng tắm, nhưng cuối cùng không một ai làm cả." Trịnh Đan Ny đi ra, cũng không dừng lại lâu lắm.

Mỗi một nơi trang trí trong nhà Trần Kha, đều phản ánh thực tế một cuộc sống độc thân, chỗ nào cũng có thể thấy được thói quen và sở thích của cô.

Quá là quá riêng tư, nàng không tiện xen vào nhiều hơn.

"Nếu có con nhỏ thì lúc lắp đặt thiết bị cần đặc biệt dành không gian cho trẻ con, nếu là người yêu thì lại phải cân nhắc đối phương, cũng phải thỏa hiệp đôi bên. Bình thường sẽ có một bên nhún nhường hơn..."

Một ít ký ức trong quá khứ cũng bị câu lên theo từng lời nói, Trịnh Đan Ny cảm giác trong lời mình nói có ý nghĩa sâu xa, tàn dư. Tuy nhiên, bây giờ khi nhớ lại chuyện tình lúc trước cùng Chu Yến thì nàng đã không còn dao động quá lớn.

Chỉ là kinh nghiệm khắc sâu trong một quãng đời mà thôi, lâu lâu nhớ lại cũng là chuyện bình thường.

Trần Kha nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Tuy nhiên, nếu mua nhà mới, cùng người thân hoặc người yêu vào ở chung thì thỏa hiệp lẫn nhau cũng là chuyện vui mà?"

"Ừm, vui thì vui đó, nhưng nếu có cãi nhau cũng sẽ gay gắt lắm." Trịnh Đan Ny nghĩ đến những chuyện phiền lòng trong quá khứ, bất lực thở một hơi dài, "Vẫn là thiết kế cho chủ độc thân đỡ lo hơn."

Khi Trần Kha nghe được từ "cãi nhau" biểu cảm có hơi cứng lại, muốn nói lại thôi, lại lần nữa chuyển chủ đề nói chuyện về phía bản thân mình, "Nếu gặp phải người giống như tôi, người vừa không biết nói chuyện lại yêu cầu cao."

Tầm mắt Trịnh Đan Ny dừng lại trên khuôn mặt cô: "Chị nói làm em hiếu kỳ quá, rốt cuộc khi đó chị đã làm khó cỡ nào? Nhà thiết kế có bị chị chọc tức tới khóc không?"

Lúc ấy Trần Kha đang viết [Bà nội], ngày đêm hỗn loạn, trạng thái tinh thần rất kém. Nhà thiết kế thường xuyên không thể liên lạc được, khó lắm với liên lạc được thì lại bị mình bác bỏ phương án. Năng lực biểu đạt của mình trước người lạ cũng kém, cũng không phải chọc tức nhà thiết kế đến khóc, nhưng đúng là rất tức giận.

Trần Kha tóm tắt bằng một câu: "Dù sao cũng rất vất vả cho nhà thiết kế."

Trịnh Đan Ny bật cười: "Đúng là chị có hơi ngại giao tiếp thật, nhưng thân rồi thì rất tốt đó nha."

Trần Kha nhìn nàng, bỗng dưng không nói gì, sau đó mới chậm rãi nói dưới ánh nhìn của Trịnh Đan Ny: "Gần như chưa từng có ai nói tôi như vậy."

"Ồ, thật à? Không thể nào?" Trịnh Đan Ny kinh ngạc.

Trần Kha gật gật đầu.

Hai người đối mặt nhìn nhau, đột nhiên không nói gì, phát hiện có một khoảng trống trong lúc trò chuyện, dường như trong khoảng trống đó có gì đó đang di chuyển.

Không thể nói rõ.

Hư vô mờ mịt, nhưng hai người thật sự lại cảm nhận được một cách chân thực.

Ánh mắt Trịnh Đan Ny rơi xuống chiếc bàn nhỏ, thân bình trong suốt, tay cầm xanh biếc, hai chiếc ly nhỏ gợn nước, như một bức tranh tĩnh vật trong lớp mỹ thuật trên trường.

Âm thầm lặng im nhưng lại không thể bỏ qua.

Trịnh Đan Ny bỗng nhiên có cảm giác khai sáng rung động. Nàng mỉm cười chăm chú nhìn Trần Kha, nháy mắt vài cái: "Vậy chứng tỏ chúng ta rất hợp nhau."

Trần Kha đẩy đẩy kính, đôi mắt khuất sau tròng kính cũng cong lên, cô lại gật đầu lần nữa: "Đúng thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com