Chap 54
Trịnh Đan Ny rõ ràng nghe hết những gì Trần Kha đã nói, nhưng cả người lại rơi vào trạng thái kỳ lạ, như một chiếc tàu hỏa chạy bằng hơi nước vậy. Bên trong rung chuyển ngập trời, bên bên ngoài vẫn bất động nhìn Trần Kha chằm chằm, nói không ra lời.
Hồi lâu mà nàng vẫn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô. Trần Kha nín thở, giơ tay đẩy gọng kính, bị nàng nhìn đến mức mất tự nhiên, tầm mắt hơi chếch đi.
Trịnh Đan Ny cẩn thận quan sát cô, tầm mắt quét qua cả người cô một lần, có một sự xúc động muốn ôm lấy cô. Nàng nương theo ý nguyện này, giang hai tay ra, nghiêng người, khi chạm vào thân thể mềm mại của Trần Kha, nàng vòng qua bả vai cô, cảm giác hài lòng lan tỏa trong lòng nàng.
Một cảm giác hài lòng sâu sắc.
Cơ thể Trần Kha run lên, biểu cảm đầu tiên là giật mình, sau đó rất nhanh đã nhận ra đây là một cái ôm.
Cô chớp chớp mắt, đầu óc hơi ngơ ngác, không nhớ nổi bao lâu rồi mình không được ôm.
Tay cô dừng ở không trung một chút, chậm rãi dừng trên lưng Trịnh Đan Ny, một giây sau, như thể để đáp lại động tác của cô, Trịnh Đan Ny nghiêng người gần hơn, kề mặt gần hõm vai của cô.
"Em cũng thích chị." Trịnh Đan Ny thì thầm.
Nàng cũng không dán sát vào da cô, nhưng như vậy cũng đã đủ thân mật. Trần Kha cảm giác hơi thở của mình trở nên nóng rực khi nàng nói những lời này.
"Ừm."
"Dù sao em cũng sẽ không dọn đi, chúng ta cứ dựa theo tiết tấu mà chị thích, từ từ tiến lên." Tóc Trịnh Đan Ny rơi trên ngực cô, Trần Kha nhẹ nhàng nhặt một sợi lên, vuốt ve.
"Được." Hốc mắt Trần Kha đau xót, gật gật đầu, "Cảm ơn em."
Hai người ôm nhau thật lâu, đầy bình yên.
Lời tỏ tình đột ngột này là cần thiết, nhưng cũng rất bốc đồng, bốc đồng đến mức khiến người ta trở tay không kịp, cũng có chút vui mừng và lãng mạn bốc phát không thể lường trước được.
Vui sướng, cảm động, kinh hỉ, cùng với bất an, cảm giác hòa quyện vào nhau rất phức tạp.
Cả hai tựa vào nhau không nói lời nào, nhưng có một sức mạnh thầm lặng thông qua cái ôm truyền đến trái tim của nhau.
Cuối cùng, vui sướng cùng cảm động chiếm cứ toàn bộ.
Trịnh Đan Ny cong cong môi, ngồi dậy quay lại nhìn Trần Kha, khi ánh mắt hai người chạm nhau đều là ý cười.
Đã lâu rồi nàng không yêu đương, Trần Kha lại càng lâu, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao để nhập vai nhân vật đang yêu đương được.
"A..." Trần Kha hơi kéo dài, hình như cũng không nghĩ ra ý kiến gì, "Vậy em muốn làm gì?"
"Không biết nữa, bây giờ là mấy giờ rồi?" Trịnh Đan Ny vừa nhìn đồng hồ, "Trời ơi, gần mười giờ rồi."
"Ngày mai em phải đi làm nhỉ?"
"Dạ phải." Trịnh Đan Ny thở dài, "Ngày mai mới thứ năm."
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, không cần nói cũng biết.
Trần Kha trầm mặc một giây, mới nói: "Chị về trước, em nghỉ ngơi sớm đi."
Trịnh Đan Ny do dự đáp lại: "Dạ được."
Trần Kha nhìn nhìn nàng rồi mới đứng dậy đi về phía huyền quan, Trịnh Đan Ny đi sau cô, từng bước một.
"Trưa mai em có về không?"
"...Có thể về." Công ty cách đây không xa, nhưng bình thường Trịnh Đan Ny không về, ăn trưa xong sẽ nghỉ trưa tại công ty luôn, lát nữa trực tiếp đi làm.
Trần Kha nghe vậy cũng nghĩ đến, cô nhẹ giọng nói: "Vậy tối chị nấu cơm chờ em về ăn nhé?"
"Được!" Trịnh Đan Ny nói, mặt nàng hơi đỏ một chút, nghĩ thầm hiện tại có thể quang minh chính đại ăn ké cơm rồi.
"Em muốn ăn gì?"
"Chị làm gì em ăn đó."
"Vậy được." Hai mắt Trần Kha cong cong, dừng bước quan sát nàng.
Khi Trịnh Đan Ny nghe thấy hai chữ này thì không khỏi buồn cười.
Hai người bước đến gần cửa, em nhìn chị, chị nhìn em, rồi ngây ngô vài giây.
Trần Kha mở cửa: "Chị đi đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, mai gặp."
"Mai gặp."
Hai người rõ ràng đã nói lời từ biệt rồi, rõ ràng một người đã ra khỏi cửa, một người đứng trong cánh cửa, nhưng lại không ai chịu rời đi trước.
Hai người bốn mắt nhìn chăm chú, khoảng cách rất gần tầm mắt Trịnh Đan Ny không tự chủ được dừng lại trên đôi môi Trần Kha. Chờ đến khi nàng phục hồi lại tinh thần, nhịp tim lại đập càng vội.
Bên ngoài nàng giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ cuồn cuộn, có lẽ, trực tiếp hôn một chút, trực tiếp nhập vai.
Chỉ những người yêu đương mới có thể hôn nhau đó!
Trần Kha cũng không đi, cô cũng đang nhìn nàng. Trịnh Đan Ny không biết tâm tình của cô, càng nghĩ mặt nàng càng đỏ, càng khẩn trương. Đôi mặt đằng sau tròng kính của cô thật đẹp, như một hồ nước trong, lấp lánh rạng rỡ.
Trịnh Đan Ny kiềm chế nhịp tim của mình, rõ ràng nàng đã nói là muốn từ từ đi theo tiết tấu của Trần Kha, Trần Kha cũng không... Phải ra vẻ nha, bản thân không nên quá chủ động.
Nàng vội tầm mắt dời đi, nhẹ nhàng đẩy Trần Kha một chút: "Đi mau, mau về ngủ đi"
"Ừ." Trần Kha nhìn nàng, cong cong môi, ý cười dịu dàng.
Trịnh Đan Ny cắn môi dưới, cười nói: "Em đóng cửa đây, đi mau đi mau."
Người này sao lại như thế, sao cứ bất động nhìn chằm chằm mình thế, cũng không chịu hành động. Trong sự ngượng ngùng và chút bực bội vô hại, nàng đóng cửa lại.
Nàng tựa vào cửa một lát, sau đó liếc mắt mèo một cái, phát hiện Trần Kha còn đứng ở cửa.
Trời ạ!
Người này sao lại như thế?
Nàng nhịn xuống, nhưng lại không nhịn được, lại mở cửa ra, cũng không nói lời nào.
Dường như Trần Kha không ngờ nàng lại mở cửa, tầm mắt vẫn còn chưa kịp thu hồi. Gương mặt cô lập tức nổi lên chút mây đỏ, vô thức đẩy mắt kính, nương theo động tác này bảo vệ suy nghĩ của mình.
Trịnh Đan Ny bị dáng vẻ người ta lúng túng lại mang theo vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ này chọc phải, đã làm là phải làm cho đến cùng, trực tiếp bước đến ôm chặt cô: "Được rồi, đại thi hào mau về nhà đi."
Nàng dụi dụi vào mặt Trần Kha, cũng không biết là mặt ai hồng hơn nữa, dù sao cũng nóng như nhau.
Ôm rồi dụi mặt, nàng nhanh chân chạy về phòng, đóng cửa.
Trần Kha nhìn cửa, chậm rãi thở ra một hơi, đáy mắt tràn đầy ý cười, lúc này mới đi vào thang máy.
Cô quay về nhà, trong chốc lát cũng không ngồi xuống, mà lại tựa vào bàn làm việc. Cô hơi ngửa đầu, hai má vẫn còn nóng, tiếng lòng vẫn còn vang dội.
Ngồi vào bàn sách của mình, mở máy tính lên, còn có cả tài liệu, bật đèn lên.
Thật ra cô không xác định được mình muốn viết gì, nhưng ngón tay vừa sờ lên bàn phím thì những con chữ liền chảy ra: "Trước kia không hề thấy mùa đông là mùa đẹp nhất, ban đêm đổ mưa, hơi nước ẩm ướt ngưng đọng lại, bám đầy cửa kính, lấp lánh lấp lánh, nhưng là tâm trạng của người dấu yêu, ướt át rực rỡ trong đêm..."
Gõ đoạn văn này xong, cô cẩn thận đọc lại một lần, sau đó dựa ra sau, cắn ngón cái...
Đây là do cô viết ra sao?
Cô đột nhiên không nhận ra những từ này.
Đôi mắt sánh nước của Trịnh Đan Ny, đuôi mắt khi cười rộ lên trông như trăng non, má lúm đồng tiền ngọt ngào. Cô vẫn chưa tiêu hóa hết mọi chuyện phát sinh vào tối nay, cả người cô như chìm vào dòng nước ấm, nổi lên, cả người có cảm giác như không trọng lượng.
Cái ôm của em ấy, hơi thở của em ấy, gương mặt em ấy, tất cả mọi thứ của em ấy. Mềm mại, lan trà thành gợn sóng trong lòng cô, dư vị vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com