Chap 55
Trịnh Đan Ny cả đêm không ngủ ngon được, sáng hôm sau khi đến công ty nàng đã uống cà phê để nâng cao tinh thần, rồi bấm vào Wechat.
9 giờ, hẳn Trần Kha đã rời giường rồi. Khi nàng đang muốn gửi Wechat, chợt ngón tay lướt xuống dưới, từng chút một xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, có cảm giác như thể đã cách nhau mấy đời.
"Em đến công ty rồi~"
Sau khi gửi Wechat đi, nàng chăm chú nhìn một lát.
Tuy rằng chỉ là mấy chữ ngắn ngủn, nhưng mà hiện tại thân phận hoàn toàn khác hẳn, nghĩ lại làm tim nàng nóng lên.
"Ừm chị vừa mới dậy, đang ăn bữa sáng." Cỡ chừng 5 phút sau Trần Kha đã nhắn lại.
Trịnh Đan Ny nhìn chằm chằm màn hình, không hiểu sao lại cười rộ lên.
Nàng hít một hơi, đặt điện thoại sang một bên, cố gắng tập trung tinh thần làm việc, còn đặc biệt đến công trường một chuyến, mới bốn giờ nàng đã về lại công ty.
Nàng quyết định sẽ tan làm.
Khi dọn dẹp đồ đạc quyết định về sớm, bỗng nhận được điện thoại của Trần Kha.
"Khi nào em tan làm."
"Em định tan làm đây." Trịnh Đan Ny cười.
"Em đừng vội, để chị đi đón em."
"A?" Trịnh Đan Ny kinh hỉ, "Em có lái xe mà."
"Đúng lúc chị đang ở bên ngoài mua đồ." Trần Kha khựng lại, "Chị tập lái hơn mười ngày rồi, chắc có thể lái được."
Trịnh Đan Ny không khỏi cười cười, lòng ngọt ngào vô cùng.
"Ny em, hôm nay mượn xe cưng nhé, xe chị đem đi bảo dưỡng rồi." Hàn Khai Lượng đi đến, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Đan Ny cười rộ lúm đồng tiền thật sâu.
Trịnh Đan Ny ném chìa khóa xe cho cô ấy, Hàn Khai Lượng vươn tay bắt được, cười như có như không đánh giá nàng: "Ỏ~"
"Chị lấy xe em đi đâu thế?"
Hàn Khai Lượng cười tươi liếc nhìn nàng, cố ý nói: "Em đi bộ về à?"
"Em à, chị ấy đến đón em."
"Chị ấy? Ai thế, có phải họ Trần không?"
Trịnh Đan Ny cắn môi, đôi mắt cười, dỗi cô ấy: "Chị này."
"Ok ok, chị đi ây." Hàn Khai Lượng liếc nàng một cái, "Không có việc gì thì về sớm đi nha!"
Trịnh Đan Ny che mặt cười, nhỏ giọng làm khẩu hình "Đã biết" với cô ấy, Hàn Khai Lượng giả vờ ghét bỏ "Đi thôi đi thôi".
"Đan Ny..."
"Dạ." Trịnh Đan Ny cười dịu dàng, nói, "Xe em đưa lão Hàn đi rồi, em ở dưới lầu chờ chị nhé?"
"Được, em gửi định vị cho chị đi."
"Dạ."
"Trời lạnh nên khi nào chị đến rồi gọi em ra là được, em không cần ra ngoài chờ đầu."
"Dạ."
Trịnh Đan Ny tạm thời tắt máy, không khỏi suy nghĩ là Trần Kha mua xe tập lái làm quen đường xá đều là vì mình ư?
Chị ấy quá ngọt ngào rồi nhỉ?
Đây là dáng vẻ khi chị ấy thích một người sao?
Trịnh Đan Ny cảm thấy trong lòng ngọt ngào, chỉ là bất chợt nàng thu nụ cười lại, một suy nghĩ khác hiện ra.
Nói vậy thì khi còn niên thiếu, Trần Kha lại càng vì Chương Ni Tư làm nhiều hơn đúng không?
Nàng suy ngẫm vài giây, thở dài một hơi, lắc đầu, tốt nhất là không nên đào sâu ý tưởng này.
Trịnh Đan Ny, tập trung tinh lực ở trước mắt, không cần vướng mắc quá khứ.
Điện thoại hơi rung lên, Trần Kha gửi đến: "Chị đến rồi." Còn viết biển số xe cô.
Trịnh Đan Ny cầm túi, bước nhanh đi xuống.
Một chiếc BMW i5 màu đen đỗ ở kia, nàng chạy nhanh tới, mở cửa ghế phụ ngồi xuống.
"Hi~" Nàng cười thắt chặt dây an toàn.
Trần Kha cười nhẹ với nàng, cài định vị, lái xe.
"Chị đi siêu thị à?" Trịnh Đan Ny liếc thấy túi mua hàng ở băng ghế sau.
"Ừ." Trần Kha gật gật đầu, ánh mắt tập trung nhìn đường phía trước, dáng vẻ tập trung cẩn thận của cô thật đáng yêu.
Trịnh Đan Ny nhìn cô, lòng dâng lên chút ý ngọt, "Chẳng lẽ hôm nay chị định làm ba bốn món ăn luôn sao? Hai người chúng ta thì hai món là đủ rồi!"
Trần Kha nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Hai món, một điểm tâm ngọt, được chứ?"
"Được ạ. Điểm tâm gì thế chị?"
"Chè đậu đỏ khoai sọ, thế nào?"
"Nghe có vẻ rất ngon."
"Ừ, tối hôm qua chị mới xem thực đơn, rất đơn giản. Sáng nay chị đã ngâm đậu đỏ, nấu khoai sọ trước, sau đó lại bỏ đậu đỏ vào, cuối cùng là bỏ sữa và đường phèn, hẳn là có thể thêm chút hoa quế."
"Dạ dạ." Trịnh Đan Ny chăm chú nhìn cô, cười, biết rõ cố hỏi, "...Trước kia không phải chị không làm món có khoai sọ sao?"
Tầm mắt Trần Kha vẫn tập trung về phía trước, long mi chớp chớp, không di chuyển nhìn nàng mà chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Trịnh Đan Ny mím môi cười, tranh thủ phía trước đang đèn đỏ, bèn đến gần cô, dựa vào bả vai Trần Kha.
Ánh mắt Trần Kha dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều chứa ý cười ngọt ngào nhẹ nhàng.
"Chị đừng khẩn trương, chị lái xe rất tốt, từ từ lái là được~" Trịnh Đan Ny bóp bóp bả vai cô.
"Ừm." Trần Kha hít một hơi, giải thích, "Thật ra khi chị lái một mình không hề khẩn trương chút nào."
Trịnh Đan Ny tươi cười nhìn cô, làm gì bây giờ? Muốn hôn lên đôi môi căng thẳng của cô ấy ghê.
Tim nàng đập thình thịch, cũng nhanh chóng để ý đường xá,
20 phút sau, hai người xách đồ về nhà Trần Kha.
"Chị làm là được, em chơi đi." Trần Kha nói.
"Em có thể làm trợ thủ giúp chị mà?" Trịnh Đan Ny cười nói.
"Không cần, em làm việc cả ngày rồi, mệt mỏi. Đến sofa nằm nghỉ một chút đi." Trần Kha kiên trì, "Những việc này chị làm là được."
"Dạ..." Trịnh Đan Ny cong cong mắt, "Vậy cần gì chị cứ gọi em."
Trần Kha cười cười với nàng rồi xoay người bước vội, cô lấy đồ trong túi ra đặt trên đài, sau đó muốn đi lấy tạp dề.
Đôi mắt Trịnh Đan Ny chợt lóe lên: "Để em."
Trần Kha dừng bước.
Trịnh Đan Ny lấy tạp dề, giũ ra rồi luồn cổ áo tạp dề vào cổ Trần Kha, cô giật mình ngẩn người, thuận tay vén mái tóc ra.
"À, có dây buộc tóc đây." Trịnh Đan Ny lấy ra một sợi dây buộc tóc màu đen từ chiếc túi nơi eo của tạp dề — có hình gấu trúc kia đưa cho cô. "Thiết kế dễ thương quá."
"Ừ." Trần Kha nhận lấy rồi buộc tóc lên, lộ ra cần cổ tinh xảo trắng mịn của mình.
Trịnh Đan Ny đi ra sau lưng cô, vòng qua người Trần Kha, vòng qua dáng người yểu điệu của cô ấy thắt dây buộc tạp dề lại.
Eo cô vừa mềm lại vừa đẹp!
Những lời này thiếu chút nữa nàng đã nói ra miệng rồi, gương mặt Trịnh Đan Ny không khỏi nóng lên, lén nghiêng đầu thoáng qua Trần Kha, thấy cô nhìn chằm chằm bàn đảo, không hề chớp mắt chút nào.
Trịnh Đan Ny rất muốn cười, trông bộ dạng vừa căng thẳng vừa cẩn thận này của cô thì bản thân nàng rất muốn chọc, chủ động đùa bỡn cô.
Nếu hiện tại nàng ôm cô từ sau lưng, thì liệu Trần Kha có bị dọa không?
Có không?
Suy nghĩ hơi lay động, tầm mắt nàng như đứa trẻ chơi bi đảo quanh vòng eo cô hai lần, cuối cùng vẫn mím môi ngại ngùng đi ra.
Nàng ngồi xuống sofa phòng khách, chỉnh cho tần suất nhịp tim chậm lại, nhìn Trần Kha trong phòng bếp bận rộn, nhìn một lúc mới lấy điện thoại ra.
Trong WeChat có voice chat Hàn Khai Lượng gửi cho nàng.
Nàng nhấp vào.
"Chúc mừng chúc mừng nha," Tiếng cười giòn tan Hàn Khai Lượng hòa với giọng nói của cô ấy, "Có rảnh thì nói chị nghe quen nhau như thế nào nha, rồi ai tỏ tình trước, hahahaha. Chị muốn nghe lắm!"
Có hai voice chat.
"Còn nữa, ngày mai em khỏi đi làm, dù sao, haha, chị hiểu mà. Mới vừa ở bên nhau thì sao xuống giường được..." Trịnh Đan Ny không dám nghe hết mà ấn nút back rời khỏi Wechat. Nàng chột dạ nhìn về phía phòng bếp, cách khá xa, lại còn có cửa kính, chắc chắn là Trần Kha không nghe thấy. Nhưng lòng nàng hoảng loạn, mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng lên.
Bình tĩnh lại, nàng hạ nhỏ âm lượng, đưa điện thoại lên tai nghe tin cuối cùng.
"Em có thể tranh thủ chút nha, tranh thủ đốn ngã cô ấy, sau đó ha ha ha ha ha ha nói cho chị..."
Hàn Khai Lượng cười đến mức màng nhĩ nàng phát đau.
Trịnh Đan Ny đỏ mặt, chậm rãi thở ra, ánh mắt lại lần nữa im lặng nhìn về phía Trần Kha đang bận rộn.
Nàng nói cứ từ từ tiến đến, là vì khi Trần Kha tỏ tình với nàng, nàng hiểu băn khoăn của cô. Nếu là bản thân phải trải qua một mối tình rối ren trong nhiều năm, cần phải cần một thời gian để bản thân bước vào một mối tình mới, từ trong tim đến cơ thể đều cần một quá trình.
Trịnh Đan Ny có thể hiểu được.
Đối lớp với bản thân, nàng và Chu Yến khi kết thúc lại càng khó chịu, càng dứt khoát và cũng càng quyết liệt hơn, cho nên nàng cũng dễ dàng hơn.
Chỉ là, hai người lưỡng tình tương duyệt, thân mật với nhau cũng là hết sức bình thường.
Trịnh Đan Ny biết chính mình rất muốn thân mật với Trần Kha, chỉ là cảm giác dường như Trần Kha có hơi phai nhạt với mình.
Lông mi nàng rủ xuống, da đầu tê rần.
Có lẽ chỉ là Trần Kha quen một mình, cô ấy không thích mình đến như vậy.
Có lẽ... Bản thân chưa đủ lực hấp dẫn với cô ấy chăng? Năm đó Trần Kha khi yêu đương với Chương Ni Tư, có lẽ sẽ nồng nhiệt hơn?
Rốt cuộc... Chương Ni Tư xinh đẹp hơn mình quá nhiều.
Tư duy Trịnh Đan Ny trì trệ, có một sự chua xót dồn dập chạy qua tim nàng, đến nỗi nàng hít thở không thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com