Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 54

Rất nhanh mang nước tẩy trang cùng với khăn ấm tới, Trần Kha đem vật gì đó trong tay đặt lên khay trà, nghiêng người ngồi ở trên ghế sa lông, "A, em hơi nâng người lên một chút được không ?" Cẩn thận ôm đầu Trịnh Đan Ny, làm cho nàng có thể thoải mái nằm ở trên đùi mình, đại khái là cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người kia, nữ vương đại nhân đã ngủ say này tựa như chú mèo nhỏ ôm lấy eo Trần Kha, rúc rúc vào bụng Trần Kha.

"Cố gắng đợi chị một chút là có thể ngủ thoải mái rồi." Trần Kha cười, nhẹ nhàng giữ chặt khuôn mặt của nữ vương nhà mình, vuốt tóc của Trịnh Đan Ny gọn gàng ra phía sau, sau đó dùng bông tẩy trang cẩn thận tẩy trang cho Trịnh Đan Ny, tuy rằng không tiện dùng sữa rửa mặt, nhưng nàng cũng cảm thấy may mắn vì nữ vương nhà mình hôm nay không trang điểm quá đậm, Trần Kha cố gắng nhẹ nhàng từng chút một để không quấy rầy giấc ngủ của người kia.

Trần Kha tẩy trang xong một lượt, lại dùng khăn ấm lau lau một lần nữa, sau khi hoàn thành tất cả các bước này, cô vừa định thở ra một hơi, mới chợt phát hiện, Trịnh Đan Ny nằm nghiêng nên cổ áo sơ mi bị kéo xệch sang một bên, hẳn là mặc như thế này đi ngủ chẳng thoải mái chút nào, Trần Kha cau mày, quần áo ngủ của Trịnh Đan Ny để trong phòng ngủ của em ấy, cho dù có tìm được chìa khóa, Trần Kha cũng cảm thấy xông vào phòng ngủ của người khác là hành vi rất bất lịch sự, suy nghĩ một hồi, con mắt của cô sáng lên, tới gần Trịnh Đan Ny, thì thầm nói: "Mặc quần áo ngủ của chị có được hay không ?"

"Ừm..." Mặc dù biết nàng vào giờ phút này ý thức không tỉnh táo, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng, cẩn thận đứng lên, Trần Kha rất nhanh mang một bộ quần áo ngủ trong phòng mình tới, bộ quần áo ngủ phổ thông nhưng rất thoải mái. Đỡ Trịnh Đan Ny ngồi dậy, tựa người nàng ấy lên ghế sa lông, Trần Kha liếm liếm cái môi khô của mình.

"Ngoan... Để chị giúp em thay quần áo..."

Hồi lâu không nghe thấy Trịnh Đan Ny trả lời, Trần Kha giương mắt nhìn lên, Trịnh Đan Ny đang rất mệt mỏi, lúc này liên tục gật đầu, không kịp do dự, tay Trần Kha chạm đến khuy áo đầu tiên của Trịnh Đan Ny, tay hơi run rẩy, nhưng rồi cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, hơi dùng sức một chút, thật không dễ dàng để mở mấy cái khuy cứng đầu này, quần áo dần được cởi, từ từ lộ ra xương quai xanh chữ "bát" đẹp mê người của nàng, "Mình thật là..." Trần Kha không tự chủ vỗ vỗ đầu mình, không biết tại sao lại không nghĩ ra từ trước, quần áo của Trịnh Đan Ny là bộ liền a....

Cố gắng gạt bỏ những tư tưởng không trong sáng trong đầu mình ra, ngón tay thon dài của Trần Kha rất nhanh cởi xuống áo sơ mi của Trịnh Đan Ny, "Chị thay quần áo cho em nha" Dặn dò lại một phen, sau đó cẩn thận thay quần áo cho nữ vương đại nhân, hai tay hơi hơi dùng sức làm cho tóc tai Trịnh Đan Ny hơi rối xù một chút, nhìn thấy Trịnh Đan Ny đáng yêu như vậy, Trần Kha không kìm lòng được khẽ hôn lên trán Đan Ny một cái. Tuy rằng thay quần áo cho Trịnh Đan Ny có hơi mất sức một chút, thở ra một hơi, cũng may Trần Kha xưa nay là người tỉ mỉ, thay xong quần áo cho nàng, cô cẩn thận chỉnh lại, đỡ vai nữ thần nhà mình xuống, hài lòng đánh giá một phen.

Quần áo ngủ của cô đều là size to, mặc trên người của Trịnh Đan Ny, làm cho nàng trông thật bé nhỏ, càng làm cho Trần Kha có cảm giác như muốn bảo hộ nàng cả đời, bởi vì quần áo sẫm màu, càng làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài của Trịnh Đan Ny, sau khi thu dọn sạch sẽ, Trần Kha đưa nàng vào phòng: "Thất lễ." Trần Kha nhẹ giọng lầm bầm vài câu, nghiêng đầu đỡ Trịnh Đan Ny nằm xuống, sau đó thẹn thùng giúp nàng đắp chăn.

Lúc này quả thực không còn sớm, Trần Kha đi tắm qua một chút, cô lau lau mái tóc ướt nhẹp của mình, cẩn thận nằm một bên giường còn lại. Gối đầu lên cánh tay, hong tóc mình trước quạt, gió mát phả vào mặt giúp cho Trần Kha tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt của cô bị khối nam châm nằm trên giường kia hút chặt, cơ hồ muốn rút ra cũng không được. Trịnh Đan Ny lúc này đang rúc trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của mình, thật giống như chú mèo nhỏ. Trong lòng Trần Kha ngọt như rót mật, rốt cuộc là cô có bao nhiêu may mắn mới có cơ hội ôm nàng vào lòng.

"Ngủ ngon."

Trần Kha cười, quay sang người bên cạnh nho nhỏ nói, nhìn ngắm Trịnh Đan Ny một chút, mới an tâm nhắm hai mắt lại, ngủ say.

Trần Kha có thói quen dậy sớm, sáng sớm ngày hôm sau cô đã tỉnh lại, Trần Kha khẽ mở mắt, giật giật ngón tay, cảm giác giống như có gì đó đè lên người, mở mắt ra, trên tay cô có cái đầu nhỏ đang nằm lên, Trần Kha có chút bất đắc dĩ, nhìn người kia không biết từ lúc nào đã rúc vào mình, người khác nhìn vào, hẳn sẽ thấy tư thế này vô cùng thân mật, bất quá nếu nghĩ về cánh tay của mình, cô quả thực hảo hảo thương nó a...

Trần Kha ôm chặt Trịnh Đan Ny vào lòng, nàng ngủ quả nhiên rất đáng yêu, giật giật mũi, kìm lòng không được hít lấy mội hơi, ừm, là hương thơm cô vô cùng yêu thích, lén lút hôn lên gò má Trịnh Đan Ny, Trần Kha cẩn thận rút tay ra, vuốt lại mái tóc rối xù của mình, phải thức dậy thôi, còn chuẩn bị bữa sáng cho nữ vương nữa...

Cũng vào buổi sáng ngày hôm ấy, đối với Lô Tĩnh mà nói thì không tốt đẹp như vậy, trên thực tế, ngày hôm qua sau khi tiễn Trịnh Đan Ny về, nàng cả đêm đó đều ở công ty không về, quản lý liên tục gọi cho nàng, khiến cho lỗ tai của nàng cũng muốn rụng xuống rồi, "Lô Tĩnh, hay là trong công ty mấy ngày gần đây có người theo dõi." Là giọng nói của người đàn ông đã gần 50 tuổi, thường ngày vẫn luôn là người khá là hiền hòa, quan hệ với cấp dưới cũng vô cùng tốt, nhưng vào lúc này đây vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Lô Tĩnh gật gù ngồi xuống, chuyện này mấy ngày gần đây kỳ thực nàng vẫn có chút hoài nghi, từ vụ việc bức ảnh kia bị tung trên mạng, đến vụ việc Tiểu Hoa Đán thanh thuần luôn được lòng khán giả cả nước bỗng chốc bị tung tin sử dụng ma túy, thậm chí mấy ngày gần đây cơ hồ là nhắm vào Trịnh Đan Ny, giống như là được sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ vậy, chỉ trong vòng mấy tháng, nhiều nghệ sĩ trực thuộc công ty bắt đầu đòi hỏi yêu sách, thậm chí một số nghệ sĩ mất đi số lượng lớn fan hâm mộ, hình tượng xây dựng bấy lâu trong lòng công chúng trượt dốc không phanh, trực tiếp ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của công ty.

"Thật không giống như trùng hợp." Lô Tĩnh liếc mắt nhìn tài liệu, nói ra suy nghĩ của mình, "Phần lớn là tung tin trên mạng, sau đó là lượng lớn người ở phía sau ra sức khuấy động, dùng dư luận để bôi xấu hình ảnh của nghệ sĩ, cuối cùng nghệ sĩ phải đứng ra xin lỗi." Trong mắt Lô Tĩnh ánh lên một tia lạnh lẽo, thủ pháp thuần thục như vậy, đúng là khiến cho người ta không thể không hoài nghi.

"Cố gắng hết sức bảo vệ hình tượng cho Trịnh Đan Ny cùng Trương Nhuận, đặc biệt là Trịnh Đan Ny, nhất định không được để chuyện này phát sinh lần thứ hai." Trong mắt Cao Tầng tràn đầy thâm ý, Lô Tĩnh gật gật đầu, trong ngành công nghiệp âm nhạc hiện nay, để xây dựng một tượng đài âm nhạc như Trịnh Đan Ny hiện nay vô cùng khó khăn, mặc dù mới 24 tuổi, nhưng Trịnh Đan Ny hiện tại đang là con gà đẻ trứng vàng của công ty, bọn họ thường đùa giỡn với nhau, chỉ cần Trịnh Đan Ny không ngã, công ty này nhất định đứng vững, vì lẽ đó, nhất định phải bảo đảm hình tượng Trịnh Đan Ny trong lòng công chúng.

"Đúng rồi, còn phải chú ý những nghệ sĩ mới vào công ty, nếu như muốn tách khỏi công ty, liền ngàn vạn lần không thể để tài liệu đen của công ty lộ ra ngoài." Trên mạng mấy ngày gần đây xôn xao về scandal của một nữ nghệ sĩ, khổ nỗi nữ nghệ sĩ kia trước đây từng là thực tập sinh của công ty, thế nhưng vào lúc này tự dưng bị người ta đào bới ra, đối với hình tượng công ty đương nhiên cũng bị đả kích không nhỏ.

Thực tập sinh sao? Lô Tĩnh ngẩng đầu nhìn sếp của mình đang đóng thùng đóng hộp trong bộ comple, A!!! Đúng là đã quên mất, người ngồi ở vị trí này so với 7 năm trước cũng không khác biệt là bao, nói như vậy, những người này đều là hung thủ gián tiếp của những vụ việc kia đi, nàng cúi đầu cười tự giễu, chính mình cũng khác gì những người đó, bảy năm trước nàng là một kẻ ích kỷ nhát gan.

"Vì lẽ đó, Thời gian này chúng ta làm việc phải cẩn thận một chút."

Lô Tĩnh nhắm mắt trước tập văn kiện, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, dáng dấp rất cung kính, trong giọng nói cơ hồ có thể nghe ra chút trào phúng, so với người nghệ sĩ, những người quản lí, đại diện trong phòng này, lẽ nào càng dễ dàng trở thành mục tiêu công kích?

"Chúng ta chỉ cần cố gắng làm tốt việc của mình." Quan hệ của Cao Tầng kia đối với Lô Tĩnh cũng không tệ lắm, nhìn bầu không khí có gì đó không đúng, vội vàng đến công ty hòa giải, nội bộ công ty đương nhiên dăm ba câu không thể nói rõ, làm gì có ai nói mình ở trong bùn mà lại không hôi tanh mùi bùn đây?

"Cộp, cộp, cộp." Tiếng bước chân dồn dập từ cuối hành lang truyền tới, tóc dài của Lô Tĩnh được cẩn thận búi ở phía sau, càng làm cho khí thế của nàng càng thêm bức người, bởi vì là rạng sáng, tuy rằng đèn đuốc sáng choang, nhưng trong công ty cũng không có quá nhiều người.

"Khóc cái gì ? Đây là mong muốn của cả hai bên, và cũng chỉ là một lần đầu tư..."

Nhíu nhíu mày, Lô Tĩnh nhìn về phía phòng tập luyện bên cạnh, mới sáng ra sao lại có người? Tựa như nhớ tới cái gì, nàng đi tới, giơ tay muốn gõ cửa. Âm thanh trong phòng đột nhiên biến mất, truyền đến tai lúc này chỉ còn tiếng bước chân lộn xộn cùng với tiếng khóc thút thít nho nhỏ.

"Ai vậy?" Lô Tĩnh nhíu mày, là một người đại diện dưới cấp của nàng, "Ta, Lô Tĩnh." Cửa đột nhiên mở ra, xuất hiện trước mặt nàng chính là thủ hạ dưới cấp của nàng, vẻ mặt của hắn hơi lúng túng, "Làm sao vậy? Muộn như vậy chẳng lẽ còn ở công ty luyện tập sao?" Lô Tĩnh nghiêng người đi vào, tùy ý nhìn lướt qua phòng tập luyện này, cách chỗ nàng không xa chính là một cô gái ôm đầu ngồi dựa vào tường, có lẽ là đang khóc nên không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

"Không, không có chuyện gì, chỉ là đang dạy nàng một ít quy tắc vào nghề."

Cô gái đang dựa vào tường kia tuổi cũng không lớn, vẫn còn dáng dấp của thiếu nữ, lúc này cơ hồ là hoàn toàn cúi đầu. "Quy tắc vào nghề ? Ta nghe ra sao lại là cái gì đầu tư..." Lô Tĩnh đi lên phía trước, dựa vào ánh sáng có chút mập mờ trong phòng, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cô gái này, đúng là có chút ấn tượng, hình như là một trong ba thực tập sinh trúng tuyển vào công ty, chừng 20 tuổi, ngoại hình không tệ, cũng có thực lực, cũng để lại cho Lô Tĩnh chút ấn tượng.

"Gần đây tại sao không thấy nàng hoạt động gì?" Lô Tĩnh quay đầu nhìn người đại diện phía sau, xem ra công ty không có dự định đầu tư nhiều cho cô gái này, có điều, mặc dù không có đầu tư gì, nhưng theo lý cũng nên cho nàng một ít cơ hội xuất hiện ở ngoài, cẩn thận nhìn hai người đối diện một chút, Lô Tĩnh có chút hiếu kì.

"Ta cũng đã tìm kiếm, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội tốt nào, gần đây mới phát hiện một cơ hội tốt." Người đại diện kia có chút ấp úng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sếp của mình, "Quy tắc ngầm, thật sao ?" Người đại diện kia hơi do dự, bởi vì không muốn làm cô gái kia khóc, Lô Tĩnh cười cợt, nhiều năm như vậy, quả nhiên vẫn là như thế a.

"Không có, ta chỉ là có một kiến nghị." Người đại diện kia có chút sợ hãi, Lô Tĩnh mặc dù là người đại diện đứng đầu trong công ty, đối với người khác xử sự cũng khá là khiêm nhường, duy nhất chỉ có vảy ngược của nàng không thể chạm đến, đó chính là "Quy tắc ngầm." Một khi có người không cẩn thận chạm vào, cơ hồ chính là mất đi sự nghiệp của mình, hắn sẽ bị cô lập, cuối cùng là bị toàn bộ làng giải trí lãng quên.

"Gần đây đang có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào công ty." Trầm mặc rất lâu, Lô Tĩnh thở dài, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. "Chính mình quyết định đi, tôi làm gì có tư cách quyết định cuộc đời của mấy người." Lời nói nhiều phần giễu cợt, nàng đứng lên, đi ra khỏi phòng tập luyện, ở ngoài gió hơi lớn, Lô Tĩnh châm một điếu thuốc, nhìn ánh lửa nhỏ lập lòe cháy trong đêm mà có chút thất thần, nếu như lúc ấy nàng dũng cảm hơn một chút, có phải mọi chuyện sẽ không tệ như vậy?

"Tinh----Tinh." Nhíu nhíu mày, nàng cầm điện thoại di động lên, mở màn hình, "Tỷ, em đã về đến nhà nha [mặt cười] tỷ cũng phải ngủ sớm một chút, cho phép tỷ đêm nay mơ đến em [trái tim]" là Lô Tĩnh nhắn tin, đã trễ thế này rồi còn chưa ngủ sao? Tâm tình khá lên không ít, Lô Tĩnh cười mỉm, dập tắt điếu thuốc trên tay, hít sâu một hơi, mặc kệ như thế nào, điều mà nàng đang muốn làm, chính là toàn lực bảo vệ nghệ sĩ của mình.

Sáng sớm, Trần Kha mặc áo thun, bước vào căn hộ của mình với những nguyên liệu nấu ăn vừa mua bên ngoài, ngoài trời lúc này đang mưa lất phất, Trần Kha phủi phủi mũ của mình, chăm chú đi vào thang máy, cũng không có để ý tới hành lang hơi khác thường.

"Hi, tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt." Bị giọng nói của người lạ làm cho hết hồn, Trần Kha ổn định lại bước chân, có chút kinh ngạc nhìn về hướng giọng nói truyền tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com