CHƯƠNG I
Sóng biển xào xạc vỗ vào bãi tuyết khô giòn, dẻ cứng chạy dọc bên lề con đường gập ghềnh. Băng qua chiếc cầu vượt bắc ngang xa lộ, Lalisa Manoban cảm thấy rộn lên một nỗi hoài niệm khi vừa nhìn lại ngôi làng thơ mộng nép mình giữa lòng thung lũng. Một chòm mái ngói hiện ra phía trước, tuyết đã tan đi ở những nơi nhô lên các ống khói lò sưởi.
Tháp chuông màu trắng của giáo đường gần như chìm khuất vào trong phông nền của những ngọn núi và những cánh đồng tuyết phủ. Các vòng hoa tuyết choàng khắp cây cối, cả những loại cây thường xanh sum xuê lẫn những cành nhánh trơ trụi của chòm cây thích.
Khi xe của cô chạy đến đỉnh đồi đằng trước thành phố thì đèn hiệu giao thông chuyển sang màu đỏ. Chiếc xe rung lên vì cú thắng gấp trên sườn dốc của con đường đầy tuyết, Lisa cau mày.
Đèn đường chuyển sang màu xanh, nhưng mấy bánh xe cứ quay tại chỗ một lúc lâu, không thể đi tới hoặc đi lui. Cô gài số một và chiếc xe có đủ sức kéo để leo qua đỉnh đồi. Một chút hoài nghi điểm trên cái cười nửa miệng của cô.
Chẳng có gì thay đổi cả. Ít ra là nhìn qua vẻ bề ngoài. Mười năm trước, khi cô ra đi, Busan cũng phủ đầy tuyết như thế này đây. Mọi thứ trong làng có vẻ vẫn như cũ.
Nhưng không thể như cũ được, Lisa nghĩ. Không thể như cũ sau mười năm trời, cho dù trông nó thật giống như trong một bưu ảnh.
Trở vào con đường lớn chạy xuống thành phố, Lisa lái xe chầm chậm qua chiếc cầu đi vào khu thương mại, cô thoáng thấy một vài gương mặt quen quen trong số những người chen chúc trên vệ đường.
Cô tự hỏi vì sao mình trở về đây, rồi nhẩm câu trả lời trong trí. Bởi vì cô cần có một nơi để tránh xa cuộc sống thị thành cùng những yêu cầu của bệnh viện, nơi cô đang hoàn tất thời gian thực tập nội trú của mình với những ca kíp dài đằng đẵng. Từ khi đăng ký vào đây cô đã biết là chuyện gì sẽ đến, và chắc chắn là cô đã làm hết sức mình - nhưng giờ đây Lisa sắp kiệt lực. Điều này có lẽ là ai cũng thấy. Cô cần một thời gian nghỉ ngơi mà chẳng có ai thắc mắc gì nhiều.
Lisa nhìn thấy một bãi đậu xe trống nên cho chiếc xe của mình vào đấy. Cô đã bảo với Kim Jisoo và Park Chaeyoung là cô sẽ đến vào ngày thứ sáu, và đã đến sớm. Có lẽ họ nghĩ là chiều cô mới đến. Cô có nhiều thời gian để đi dạo chơi trong phố.
Tuyết đã được cào lại thành đống cạnh lề đường. Cô phải đẩy mạnh cửa xe mới bước ra ngoài được, và sải dài hai cái chân tê cứng sau bốn tiếng đồng hồ chạy xe. Hơi thở tạo thành đám mây hơi nước khi Lisa bước vào trong không khí lạnh, cô trở lại xe để lấy áo khoác ngắn lót lông cừu nằm ở ghế sau.
Mặc chiếc áo vào, cô đóng sầm cánh cửa xe và bước lên trên đống tuyết để đi ra lề đường. Cô chẳng thèm cài nút chiếc áo mà chỉ thọc hai bàn tay vào hai túi để khép kín đằng trước và bước vào trong phố.
Dửng dưng với nhiệt độ cóng lạnh và bầu trời u ám, cô đi không chủ đích gì qua các cửa hàng, chăm chăm nhìn vào hàng hóa trưng bày và những người cô gặp. Lisa nhận ra nhiều người nhưng không có ý bắt chuyện với ai.
Một bông tuyết lớn long lanh bồng bềnh trước mặt, và cô đưa tay ra bắt lấy theo thói quen đã bị quên mất từ lâu, một công việc mà cô thường làm cùng với Jennie ngày xưa. Cô đột ngột dừng lại, nghiến chặt hàm răng nhìn vào bông tuyết trắng tan ra trong lòng bàn tay mình.
Hãy đối diện với sự thật đi, cô tự nhủ, mình trở về đây là bởi vì nàng. Mình đang lang thang trên phố với chút hi vọng mong manh được gặp lại nàng. Hai bàn tay cô nắm thật chặt lại, như muốn nghiền nát bông tuyết và những ký ức mà nó gợi ra.
Cô lại bước đi, chậm rãi hơn trước, hai bàn tay siết chặt bên trong túi áo. Suốt trong mười năm xa cách Busan, cô đã không tìm cách liên lạc trở lại, sau khi Jisoo viết thư trong năm đầu tiên ấy để báo cho cô biết một tin chẳng vui là Jennie đã lấy chồng.
Thật là hoàn toàn tình cờ mà Lisa đã gặp Jisoo và vợ cậu ta ở Seoul không lâu trước lễ Giáng sinh. Cây thông lớn tại trung tâm Seoul năm ấy đã được lấy từ Busan rồi chở về trên một chiếc xe rờ-móoc đáy bằng, nó đã đến đây với những kèn trống và những bản tin rôm rả như thường lệ. Vợ chồng Jisoo đã quyết định có mặt tại đây vào thời điểm trọng đại, khi cây thông được thắp sáng, chính thức báo hiệu sự bắt đầu của mùa lễ hội mừng năm mới. Khi ấy Lisa đang vội vã băng qua quảng trường lộng gió, nhưng cô đã phải chen lách qua những đám người đứng dọc lề đường. Thế rồi một bàn tay đeo găng nắm giữ lấy cô, và một tiếng reo mừng vui vẻ của Chaeyoung chận đứng cô lại ở giữa đường. Ba người sau đó kéo vào trong phố ăn tối, họ ngồi ở một khung cửa nhấp nháy ánh đèn đêm Seoul.
Hôm ấy là một cuộc họp mặt ngắn ngủi, và Lisa không thành thật hứa là sẽ đến nhà họ chơi. Cô đã không hề có ý định đó. Những tháng mười hai, tháng giêng và tháng hai trôi qua với một đám đông bệnh nhân và những rắc rối... rồi đến tháng ba, và ý định của cô đã yếu dần đi. Cô phải chịu áp lực quá nhiều của công việc. Một bác sĩ đàn anh khuyên cô nên nghỉ ngơi và Lisa đã không tranh luận.
Đi không được, mà về cũng không xong. Cô mỉm miệng cười về cái cách mình tự đánh lừa mình để tin rằng lý do duy nhất của việc mình trở về Busan là để nghỉ ngơi thư giãn. Tuần vừa qua, khi liên lạc với Jisoo để báo cho cô ấy biết cô nhận lời mời, Lisa đã đẩy sự đánh lừa mình đi xa hơn khi khăng khăng bảo là đừng để cho ai biết việc đến chơi của cô. Và cô đặc biệt yêu cầu là đừng tổ chức một bữa tiệc đón chào ngày về nào cả.
“Tệ thật!”, Lisa lẩm bẩm một mình. Cô không phải bài bác tiệc tùng, nhưng cô không muốn có cơ hội gặp lại Jennie giữa đám đông, và đặc biệt không muốn khi một vài ly rượu đắt tiền nổi tiếng của Jisoo đã làm đờ đẫn đầu óc của cô. Nhưng đây chính là lý do cô trở về đây - để được gặp lại Jennie. Chán nản, cô âm thầm tự nguyền rủa và căm ghét sự yếu đuối đã đưa mình trở về đây.
Dừng chân trước một quầy hàng, Lisa nhìn hình phản chiếu của mình trên mặt khung kính bị phủ mờ bởi hơi nước. Các nhà thơ thường nói gì nhỉ? Người ta không bao giờ quên được mối tình đầu của mình? Có thể là mình đã về đây để đối diện với sự thất bại của bản thân, cô lí luận, hoặc ít ra là để nhìn thấy những gì đã xảy đến với nàng. Lẽ ra lúc này, mình chẳng nên bận tâm đến chuyện ấy nữa.
Từ khi nghe tin nàng đã lấy chồng trong năm sau khi cô ra đi, Lisa cố hình dung ra nàng với những đứa con tay bồng tay bế, mập thêm khoảng một chục ký, và với một ông chồng... nhưng Lisa không biết gì về người đàn ông mà nàng đã kết hôn. Thậm chí cô còn muốn xóa bỏ cả cái tên người đàn ông ấy khỏi trí nhớ của mình. Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông lạ kia đang nằm bên cạnh Jennie, vuốt ve làn da mịn màng của nàng, cũng đủ khiến cho cô thấy vô cùng đau khổ. Một làn sương lạnh bay vào trong đôi mắt Lisa.
Một bàn tay chạm vào vai cô.
“Xin lỗi, có phải cô là...”.
Lisa quay đi. “Chắc bà nhầm rồi”, cô đáp cáu kỉnh mà không giành ra một giây để nhìn người phụ nữ cao tuổi.
Xấu hổ vì sự thô bạo của mình, cô bước đi thật nhanh. Những bước chân dài nóng nảy đưa cô đến cuối dãy phố. Thay vì băng qua, cô quẹo vào một con đường bên hông vì muốn tránh dòng xe cộ, người quen, và cái cơ nguy bị một ai đó nhận ra mình.
Đi chậm bước lại, Lisa đưa bàn tay lên vuốt mái tóc dày, nâu của mình. Cô thở thật sâu, vừa hít đầy buồng phổi bằng không khí lạnh vừa cố kìm nén dòng cảm xúc chạy qua người mình. Thần kinh và các cơ của cô đang bị căng thẳng.
Nhìn quanh để xác định mình đang ở đâu, cô liếc mắt vào cửa hàng gần nhất nơi đó. Như bị sức hút nam châm, cái nhìn ấy bỗng dán chặt vào một ánh tóc màu hạt dẻ phía bên kia ô kính. Trong phút chốc, cô như ngưng thở vì giật mình nhận ra người ấy.
Đó là Jennie Kim.
Ở nơi đâu cô cũng nhận ra khuôn mặt nàng, vóc dáng nàng, dù hình ảnh đó có bị nhòa đi sau tấm kính mù sương. Lisa những tưởng rằng khi gặp lại nàng sau mười năm, cô sẽ cảm thấy nỗi tò mò và có thể là những khát khao của ngày trước. Nay gặp lại nàng thực, cô như bị giật mình. Lisa đã không dự đoán được một phản ứng cơ thể mạnh mẽ đến như vậy, hoặc những xúc cảm cháy bỏng như thế này. Chỉ một cái nhìn thoáng qua về nàng cũng đủ gợi lại những kí ức êm đềm và mãnh liệt.
Nàng bước đi, biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Lisa biết rằng mình phải thấy nàng gần hơn thế nữa mà không có sự mờ nhạt sau tấm kính mờ sương. Qua tấm kính này nàng có vẻ như không thay đổi, chẳng khác gì với lúc cô ra đi mười năm trước đây. Cô không muốn thế. Coi muốn Jennie biến thành một con người mà cô đã không còn yêu nữa.
Một tiếng chuông leng keng trên đầu khi cô mở cánh cửa bước vào bên trong. Jennie xoay lưng về phía cánh cửa, nhưng nàng đã không quay mặt đi. Lisa dừng lại bên trong gian hàng, chăm chú nhìn nàng và cảm thấy sự trôi qua của năm tháng.
Một chiếc áo len chui đầu dày màu xanh lá cây tạo ra cái cảm giác nặng nề, mãi cho đến khi cái nhìn của cô lướt qua chiếc quần len trắng ôm sát vào người nàng đang mặc. Cô không thể ngăn được sự ngưỡng mộ cặp đùi thon thả và cặp mông căng tròn chắc nịch của nàng.
Gương mặt nàng đã không thay đổi nhiều sau mười năm. Nàng đứng hơi nghiêng người và Lisa phải thay đổi những cảm nhận của cô. Cả đến chiếc áo chui đầu nặng nề cồng kềnh cũng không che khuất được sự căng tròn gợi cảm của đôi ngực nàng dưới lớp len dày.
Mạch máu toàn thân bừng bừng bốc nóng và cô không thể kìm nén nỗi niềm khao khát đang khơi dậy khi nhìn thấy nàng. Đây không phải là cảm giác mà cô muốn có. Cô muốn mình phải dửng dưng, thích thú một cách xa xôi rằng mình đã có một thời bị nàng cuốn hút. Lisa thôi không nhìn khuôn mặt trái xoan của nàng nữa và quyết tâm cưỡng lại nét đẹp kinh điển của nó.
Sắc mặt nàng có vẻ xanh xao hơn, nét ngây thơ đã mất, chỉ còn lại sự tươi tắn. Trên môi nàng có một vẻ gì căng thẳng, một đường cong gượng gạo hiện ra khi nàng cười với người đàn bà trước mặt. Lisa còn nhớ lại nét lấp lánh trên đôi mắt màu nâu của nàng. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô thấy chúng long lanh sáng nhưng vẫn thiếu một điều gì đó.
Phải một lúc lâu rồi cô mới nhận ra rằng Jennie không còn nhìn vào người đàn bà đứng trước mặt nàng mà đang chăm chú nhìn vào một cái gì khác. Cô chuyển cái nhìn mình qua đối tượng của sự quan tâm mạnh mẽ của nàng và bắt gặp hình ảnh của nàng trong một tấm gương đặt ở một góc để cho người bán hàng có thể luôn nhìn thấy ai đang vào tiệm.
Lisa nhận ra rằng Jennie đã nhìn thấy cô gần như từ khi cô bước vào trong tiệm. Khi cô nhìn hình của nàng trong gương thì Jennie cũng nhìn thấy hình của cô, tấm gương làm đôi mắt họ chạm vào nhau cho đến khi nàng đột ngột né tránh cái nhìn của cô.
Lisa trông đợi nàng nhìn cô với ánh mắt tha thiết. Nhưng nàng chẳng hề tỏ chút dấu hiệu cho thấy rằng nàng thậm chí đã biết cô đang ở trong cửa hàng. Tất cả sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào người đàn bà đối diện. Giọng nói trầm trầm, ngân vang của nàng mà cô nhớ rất rõ ấy không phải là đang dành cho cô.
Sự thôi thúc đi tới giờ phút đối chất sục sôi trong cô, nhưng cô kìm nén để cố tình chờ đợi. Lisa cau trán khi nhìn thấy Jennie đi vào phía sau quầy thu tiền, ghi sổ rồi gói nhiều cuộn chỉ cho người đàn bà kia. Đến khi đó cô mới nhận ra là nàng đang làm việc trong cửa hàng này.
“Nhớ gọi cho tôi khi có thứ chỉ bóng ấy về nhé, Jennie”, người phụ nữ kia nhắc nàng khi bà cầm lấy cái túi và quay ra ngoài cửa.
“Vâng, tôi sẽ nhớ”.
Đến phút cuối cùng cô mới nhận ra là mình đang đứng chắn lối ra và bước sang một bên, gật đầu chào người đàn bà kia khi bà ta đi qua trước chàng. Bà ta nhìn cô một cách tò mò mà cô chẳng hiểu vì sao, cho đến khi nhận ra rằng cửa hàng kim chỉ thường không có nhiều người trẻ tuổi ra vào. Cái chuông bên trên cánh cửa leng keng một tiếng ngắn và người phụ nữ kia đã đi khỏi.
Mọi ý nghĩ cho rằng Jennie làm công trong cửa hàng này tan biến khi cô thấy rằng chỉ có hai người họ với nhau ở đây thôi. Không có khách hàng nào khác. Họ chỉ có một mình, và Jennie không thể làm ngơ với cô thêm nữa.
“Chào chị, Lisa”.
Thật lạnh lùng, thật bình thản. Lisa thấy bực tức vì sự trầm tĩnh của nàng. Có vẻ như nàng đang chào một người quen biết hờ hững chứ không phải là một người mà nàng đã từng thề ước không bao giờ hết thương yêu. Nhưng dĩ nhiên, Jennie đã hết yêu cô.
Điều đó được thấy rõ qua chiếc nhẫn cưới bằng vàng trên ngón tay đeo nhẫn của nàng. Lisa có một cảm giác lạnh lẽo dù rằng thậm chí cô chẳng biết gì về người đàn ông đã đeo chiếc nhẫn này cho nàng. Nhưng con người xa lạ ấy đã được trao cho một số quyền hạn đối với Jennie mà Lisa không thể đòi hỏi.
“Chào em, Jennie”. Cô bước vào nơi nàng đang đứng trong quầy.
“Trông chị khỏe đấy nhỉ”, nàng nói lịch sự mà chẳng đưa bàn tay ra để chào mừng thân thiện.
Nhưng nghĩ lại, Lisa thấy như thế lại là tốt hơn. Một cái bắt tay có lẽ sẽ là một cử chỉ lố bịch xét trên mối quan hệ trước đây của họ. Cô giữ hai tay bên trong túi áo, một sự căng thẳng truyền khắp người.
“Em cũng vậy”, cô khen đáp lại, đưa mắt liếc qua khuôn mặt của nàng. Dò xem nàng đang nghĩ gì - cuộc gặp gỡ này có gây xúc động cho nàng nhiều như mình hay không? - cô thấy nàng cứng đơ đôi chút trước cái nhìn thân mật của mình. Nhanh chóng qua cơn căng thẳng, nàng nghiêng đầu hỏi gần như chất vấn.
“Chij trở về Busan có chuyện gì không?”.
Cô nhìn vào đôi môi nàng thốt ra những lời nói này và nét cong cuối cùng của nó để biến thành một nụ cười quan tâm lịch sự trước câu trả lời đã được mong đợi của cô. Lisa nhớ lại sự mềm mại, rung rẩy của đôi môi ấy khi cô áp môi mình vào. Bên dưới cái vẻ bề ngoài trầm tĩnh kia là niềm đam mê mà cô biết làm sao để khơi dậy.
Chẳng phải cô là người đã từng đánh thức Jennie theo kiểu ấy sao? Và chẳng phải là nàng đã đáp lại theo cách của một cô gái đó sao? Trong thâm tâm, cô phải thú nhận rằng nàng chính là nguyên nhân sự trở về của mình. Đúng vào lúc ấy, cô cũng nhớ ra rằng một người đàn ông khác đã là người đầu tiên trong cuộc đời nàng.
“Lissa về thăm Jisoo dịp cuối tuần”, cô giải thích.
“Kim Jisoo hả? Phải, chị ấy nói là có gặp chị hôm trước lễ Giáng sinh”. Jennie gật đầu, mái tóc hạt dẻ của nàng ánh lên một màu vàng óng dưới ánh sáng từ trên rọi xuống. “Chi ấy nói rằng chị hứa sẽ đến chơi, nhưng em không nghĩ là chị sẽ đến thật”.
“Em không nghĩ vậy ư? Tại sao?”. Lisa vặn lại, cô không thích cái ẩn ý mà cô cảm thấy đằng sau câu nói. Bất chấp sự ngờ ngợ của cô, các việc diễn ra chứng tỏ cô đã làm đúng khi rời khỏi nơi này mười năm trước.
Tiếng chuông trên cửa khua to một lần nữa và một người nào đó đóng sầm cánh cửa lại khiến cho tấm kính rung lên. Lisa quay nhìn về phía tiếng động, giật mình vì sự cắt ngang, nhưng chỉ có hai bé gái hào hển chạy qua trước mặt cô mà chẳng để ý đến ai.
“Mẹ ơi, con qua nhà Vicki chơi được không mẹ?”. Đứa bé nhỏ hơn trong hai đứa hỏi.
Lisa cau mày, cô chăm chú nhìn vào con bé má hồng đang khẩn khoản nhìn Jennie. Một chòm tóc đỏ nâu ló ra khỏi chiếc mũ kẻ sọc trên đầu, đuôi tóc xõa dài bám quanh cổ nó.
Chiếc mũ này có vẻ như được Jennie đan bằng những sợi len nâu ấm áp rất hợp với màu tóc của con nàng. Lisa hiểu rằng trong thời khắc này, sự gắn bó giữa hai mẹ con nàng hẳn là vô cùng mạnh mẽ - và cô cảm thấy tội lỗi vì đã quay về cuộc tình đã mất của mình. Cô không có quyền được ở đây. Cô không có cái quyền nào cả. Nàng đã có một đứa con, có thể là nhiều đứa, và cả một cuộc sống mà cô chẳng biết gì về nó cả. Cô lại nhìn vào đứa con gái của nàng.
Mái tóc màu nâu của con bé hơi sáng hơn tóc của Jennie, nhưng nó cũng có những nét kinh điển giống y như nàng, với đôi mắt màu hạt dẻ và cũng sự mảnh mai như thế. Nó là con của Jennie, chứ không nhất thiết là một hình ảnh thu nhỏ của nàng, nhưng sự giống nhau thật là rõ ràng.
“Kìa, Linie, con không có bài tập ở nhà hay sao?”.
“Không, con làm xong cả rồi”.
“Được, vậy nếu mẹ của Vicki bằng lòng thì mẹ cũng bằng lòng”. Sự cho phép của Jennie được đáp lại bằng tiếng cười rúc rích hân hoan và sự đảm bảo sốt sắng của đứa con gái kia rằng mẹ nó sẽ không phiền đâu”. Hơn năm giờ một tí mẹ sẽ đón con ở nhà Vicki. Chờ mẹ ở đó nhé”.
“Vâng, thưa mẹ”. Lời hứa của con bé được thốt lên một cách vui vẻ và thanh thản.
Khi hai đứa bé quay lưng đi ra, chúng mới để ý đến sự hiện diện của Lisa và cùng dừng lại. Cặp mắt hạt dẻ của Linie nhìn cô chăm chú. Lisa cũng nhìn nó, tìm xem nó còn giống với một người nào khác... cha nó. Sau cùng con bé ngập ngừng nhìn qua Jennie.
“Linie, mẹ muốn con gặp một người bạn cũ của mẹ, cô Lalisa Manoban”, lời giới thiệu có vẻ thật miễn cưỡng. “Lisa, đây là Linie, con gái tôi, và bạn của nó là Vicki Son ”.
“À, chào Linie, Vicki”. Cô gật đầu cộc lốc, vì một lý do nào đó không muốn cho mình nói thêm.
“Chào cô ạ”. Tiếng chào vội vã của Linie được con bé kia bẽn lẽn hùa theo.
“Thôi hai đứa đi đi”. Jennie mỉm cười, và hai đứa bé phóng nhanh qua trước Lisa để ra ngoài cửa, cũng với sự hớn hở như lúc chạy vào.
Lisa nhìn theo Linie cho đến khi nó đi khuất rồi mới nhìn trở lại Jennie.
“Trông nó rất giống với em”, cô bình phẩm một cách dửng dưng.
“Em...”. Có một sự tắc nghẹn trong giọng nói của nàng, và Jennie ngượng nghịu cười xòa. “Em xem câu ấy như một lời khen”.
“Ý chị là thế”, cô xác nhận. “Nó được mấy tuổi rồi?”.
“Tám tuổi. Tất nhiên Linie muốn nói rõ rằng nó đã gần được chín tuổi. Thật buồn cười là khi người ta còn nhỏ tuổi thì lại cứ muốn cho mình già đi”.
Jennie đưa bàn tay lên để hất nhẹ mái tóc dài chấm vai ra khỏi cổ áo hình tròn của mình, cử chỉ bối rối đầu tiên mà Lisa ghi nhận ở nàng. Một chút thỏa mãn khi thấy rằng nàng không phải điềm tĩnh và thản nhiên như cái vẻ bề ngoài của nàng.
Cô nghĩ là mình đang khiến cho nàng bối rối. Cô biết những gì nàng đã gây ra cho mình, cô biết rõ mà! Cô dúi hai tay sâu hơn vào trong túi áo.
“Em còn đứa con nào nữa không?”. Đó là câu hỏi đương nhiên, nhưng cô cứ nhẩm lại nhiều lần trong trí rằng lẽ ra Linie đã là đứa con của họ.
“Chỉ có Linie thôi. Nó sống hạnh phúc, khỏe mạnh, và em thấy mãn nguyện”. Jennie cố nở một nụ cười, hai khóe miệng nàng run run gắng gượng.
Lisa tự hỏi không biết nàng có nghĩ rằng Linie lẽ ra là con của họ hay không, nhưng có lẽ nàng không nghĩ thế. Một người đàn ông khác đã là cha của nó, và Lisa cảm thấy nhói buốt một nỗi ghen tuông không nhầm vào đâu được.
“Ba mẹ em dạo này ra sao?”. Cô đột ngột thay đổi đề tài.
“Họ đang làm ăn lớn”. Nàng trả lời mà đôi mắt màu hạt dẻ không đáp lại cái nhìn của cô. “Bây giờ là mùa bận rộn của họ vì nhựa cây đang chảy. Chắc chị không còn nhớ đến rừng cây thích. Giờ đây ba có nhiều đường ống dẫn đi khắp nơi. Như thế hiệu quả hơn là giao hàng bằng xe trượt tuyết như cách thường làm trước đây. Nhưng ba phải mất một thời gian mới lắp đặt được một hệ thống ống dẫn tân tiến hiện đại. Giờ đây ông ấy tự hỏi sao mình phải chờ lâu đến thế”.
“Xi rô cây thích Busan chính hiệu”. Đó là một đề tài an toàn. Lisa nghiêng đầu về phía sau, nhớ lại. “Đã nhiều năm rồi mình không được nếm một tí nào”.
Không phải mười năm. Lisa đang nhớ về mười một năm trước. Coi đã tình nguyện giúp Jennie và cha nàng thu hứng nhựa cây vào dịp cuối tuần. Một khi nhựa bắt đầu chảy thì sẽ bận rộn suốt ngày và cô đã từng có lần tham dự vào công việc ấy.
Lisa nhớ lại mình đã lặn lội qua vùng tuyết lạnh để đến các chòm cây thích lớn trong trang trại cùng với Jennie đi bên cạnh, bàn tay đeo găng của nàng nắm chặt trong bàn tay cô. Cha nàng đi theo sau cái xe trượt tuyết do con ngựa Morgan kéo, tiếng lục lạc trên cổ nó khua rổn rang trong bầu không khí khô lạnh.
Bầu trời xanh biếc, mặt trời chói chang và những nhánh cằn cỗi của cây thích in hình chằng chịt trên nền tuyết. Cảnh vật này thật mới mẻ trong trí cô như là vừa mới hôm qua.
“Để xem Lisa nhớ có đúng không nhé. Những cây thích vào khoảng bốn mươi năm tuổi, và phải lấy bốn cây mới đủ một thùng nhựa”. Rồi Lisa nhắc lại những bài học mà ba của Jennie đã giảng trở lại cho cô như thể cô là một đứa con thành phố. “Và phải một thùng nhựa mới làm ra được một ga-lông xi-rô cây thích. Không phải búng đầu ngón tay một cái là có xi-rô đâu nhé. Không, phải đun sôi cho nó quánh đặc lại, xem thử nhiều lần cho đến khi có sự cô đặc đúng mức. Sau đó phải lọc, phải phân loại, vào lọ và dán nhãn. Cả một công trình đấy”.
“ Chị nói nghe giống ba em quá”.
“Như vậy là tốt hay là xấu?”.
“Em chẳng biết”, nàng lẩm bẩm. “Dù sao nó cũng khiến em nhớ lại ngày xưa”.
Cô nhìn Jennie, một nụ cười nhẹ làm dịu mềm vành môi rắn rỏi của cô. “Em còn nhớ ngày ấy hay sao?”.
“Làm sao em quên được?”. Ánh sáng long lanh lại trở về trong đôi mắt nàng, nhảy múa, cười vui, tất cả như chìm trong cái ma lực huyền bí của hồi ức. “ Chị đã ném những quả cầu tuyết vào người em”.
“Chỉ là để tự vệ thôi. Tại em cứ nhét tuyết vào cổ áo Lisa”. Lisa nhắc cho nàng nhớ lại.
Đôi môi nàng nhoẻn một nụ cười hối tiếc, nhớ lại cách nàng đã chọc ghẹo cô mấy năm trước. Những quả cầu tuyết chỉ là một phần trong sự trả đũa của cô. Những gì còn lại đã xảy ra với Jennie khi nàng bị lọt bàn chân trong tuyết và ngã xuống khi cố trốn chạy khỏi cô.
Nàng cười rũ rượi nằm yên ở đó, không còn sức để vùng vẫy, và Lisa đã cùng nằm với nàng trên chiếc giường tuyết, chỉ cốt làm cho nàng phải im lặng bằng một cái hôn. Không, sự thật không chỉ là thế. Cô đã muốn làm tình với Jennie tại đây, xa khuất hẳn con mắt của cha nàng hay bất cứ ai khác. Cô đã sắp xếp cho một cái hôn. Một cái hôn khá kỳ lạ.
Nhưng cái hôn ấy vẫn còn là ngây thơ cho đến khi Jennie cảm nhận được cái nhìn ngầu đục trong đôi mắt cô và đã có một tiếng rên tùng phục gần như không nghe được. Sau đó cô còn gặp riêng Jennie một lần nữa trong một chòi nhỏ thật xa nhà của ba mẹ nàng, sau khi nàng đã lẻn ra để đến với cô. Không còn vẻ ngây thơ trong nụ hôn thứ hai này, và trong các nụ hôn thứ ba, thứ tư. Lisa nhớ lại là mình đã len lách qua những lớp áo ngoài mùa đông dày mo của nàng để đến được với tấm thân thể mảnh dẻ, mềm mại bên trong.
Nhưng không phải để tìm sự thỏa mãn ở đây. Cô muốn được cảm thấy sự mềm mại ấm áp của da thịt nàng, và nàng để mặc cho cô làm theo ý thích... chừng nào cả hai cùng thấy ham muốn. Có lần Lisa đã muốn dừng lại, tưởng chừng như nghe tiếng ba nàng đang đi tìm họ, tiếng lục lạc rổn rang của con ngựa báo cho họ biết ông đang đến gần.
Chính Lisa cũng e ngại vì cô yêu nàng quá nhiều. Nhưng cô không thể kiềm chế mình được, không thể tin là mình yêu nàng đến thế. Sau đêm hôm ấy, cô có cảm giác là ba nàng đã biết chuyện gì xảy ra, đã biết là họ đã đi xa hơn là sự nô đùa trong tuyết, nhưng ông ta đã không nói gì.
Cuộc hẹn hò trong căn lều nhỏ là cuộc hẹn đầu tiên trong nhiều cuộc hẹn khác mà Jennie đã đưa Lisa từ từ và thích thú ra ngoài sự tự chủ của cô. Có những giờ phút mà cô biết chắc rằng nàng thích thú vì đã làm cho cô cuồng dại vì ham muốn nàng.
Đó chỉ mới là sự khởi đầu. Nhưng đã có khởi đầu thì cũng phải có kết thúc. Cho đến giờ đây, Lisa nghĩ là giờ phút ấy đã kết thúc, vào lúc mà cô thấy ham muốn nàng hơn bao giờ hết từ trước đến nay.
Giằng kéo cái nhìn chằm chặp của mình ra khỏi cặp môi run rẩy của nàng, cô thấy rằng Jennie cũng cảm nhận được điều đó. Điều đó được thấy nơi cái góc sầm tối trong đôi mắt màu hạt dẻ của nàng, sự dằn vặt ngọt ngào của những ham muốn thể xác.
“Jennie”. Giọng nói khàn khàn của cô gọi tên nàng với sự khát khao tha thiết.
Nàng nhìn đi nơi khác, hít một hơi sâu và rùng mình thở ra. “Chuyện ấy đã xa xưa rồi, Liss ạ”.
“Xa xưa à?”. Cô nói cộc cằn, không hiểu làm sao nàng lại có thể kiềm chế cảm xúc của mình trong khi cô lại không kiềm chế được.
“Em... Ồ, xin lỗi, có ai trước cửa”. Muôn nghìn cám ơn Jang Micha, Jennie nghĩ. Micha tạt vào bất cứ nơi đâu bà thích và ngồi lên xe của bất cứ ai mời. “Xin lỗi, người giao hàng của em”. Ngoại trừ giây phút ngập ngừng ấy, Jennie trở lại lạnh lùng và điềm tĩnh như trước.
Liếc nhìn bực bội về phía cửa, Lisa thấy một bà già với bím tóc xám dày, khoác một chiếc áo màu sặc sỡ, rủ mềm, chân đi đôi giày ống và mang những túi vải bạt căng đầy các cuộn chỉ len. Bà ta chỉ còn cách cửa vào một bước. Cô tức thời quay trở lại phía Jennie với cái nhìn cứng cỏi và nghiêm khắc.
“Đuổi bà ấy đi đi”, cô ra lệnh. “Bảo với bà ấy là hôm nay em đóng cửa sớm”.
Nét bướng bỉnh trên cái cằm của nàng đã cho cô câu trả lời trước khi nàng nói.
“Em không nên làm thế, Lisa”, nàng bình tĩnh. “Không phải là không thể, mà là không nên”.
Cánh cửa gian hàng mở ra rồi đóng lại với tiếng leng keng của cái chuông phía trên.
“Chào bà Micha”, Jennie nói.
“Xin chào”. Bà lão liếc nhìn Lisa, rồi quay sang Jennie.
Chỉ một cái nhìn ngắn của bà nhưng cô có cảm giác rằng mình đã bị bắt bài trong chớp nhoáng. Lisa cảm thấy một sự khôn ngoan sắc sảo ở bà Micha trái ngược với cách ăn mặc xốc xếch khó coi của bà.
“Cô có nghe bản tin thời tiết không?”. Bà hỏi Jennie.
“Không, tôi không nghe”.
“Này nhé, tôi không thể ở đây lâu. Sắp có tuyết rơi rồi đó”, bà lão nói lớn, rồi bâng quơ nhìn quanh gian hàng. “Mấy con cừu đã cho tôi biết. Chúng không chịu rời khỏi chuồng”.
Lisa thở dài một mình. Giây phút trọng đại của cô đã bị cắt ngang bởi một bà già nói về chuyện đàn cừu. Busan vẫn còn đầy rẫy những con người kỳ quặc và lập dị như thế. Cô nhìn trở lại Jennie, nàng đang tập trung chú ý vào người đàn bà tóc bím.
“Cô xem đây”, bà lão nói và đưa lên một túi vải bạt căng đầy những cuộn len. “Tất cả cùng một lô nhuộm, cho nên màu sắc rất hợp với nhau”.
“Tốt quá, rất cám ơn bà”. Jennie cầm quai nhấc chiếc túi lên và nhìn vào bên trong. “Ôi chao, tuyệt vời. Bà dùng thuốc nhuộm thiên nhiên đấy chứ, phải không?”.
“Phải”
“Tất cả các thứ này có thể bán ngay được đây”.
“Tốt. Tôi đang cần tiền”, bà Micha nhanh nhảu. “Người khách ấy là ai vậy? Ở gần đây à?”.
Phải mất một giây Lisa mới nhận ra rằng bà ta không phải ám chỉ cô. Bà ta chỉ muốn hỏi xem lô hàng len thủ công của bà được bán cho ai, chỉ có vậy thôi. Cô quên mất rằng một thành phố ở Busan vốn rất nhỏ. Ở đây ý thức cộng đồng vẫn còn rất mạnh mẽ, khác với sự lạnh lùng, hờ hững của Seoul.
“Không phải”, Jennie nói. “Một bà ở tận Gyeongsang, miền bắc. Bà ta muốn may một tấm chăn cho hợp với các tấm trải giường của bà và đã gởi mẫu cho tôi. Một màu lục nhạt phơn phớt như thế này hẳn là tuyệt vời”.
Bà Jang Micha cau mày. “Ý tôi thì tôi gọi đó là màu rêu. Hoặc có thể là ngọc bích”.
“Sao cũng được. Miễn là bà ta chịu mua”.
Người đàn bà kia gật đầu. “À, nhân tiện tôi muốn lấy một ít sợi đay. Cô để ở đâu vậy?”.
Lisa đâm ra bực bội. Cô muốn bà ta lẹ lẹ rồi đi. Cô quan sát gương mặt Jennie trong khi nàng rõ ràng là không để ý đến cô. Nàng là chủ tiệm này hay chỉ là người làm công? Phần nào cái vẻ thành thạo, đảm đang của nàng ở đây khiến cô nghĩ rằng nàng là bà chủ. Cô nhìn vào cái kệ đóng theo yêu cầu. Một người thợ mộc - chồng nàng? - khéo tay đã làm ra cái kệ này. Những món hàng trưng bày khá hấp dẫn kia nhất định là những tác phẩm của nàng. Lisa tình cờ nhìn vào các tấm danh thiếp nơi cái hộc nhỏ gần bên quầy thu tiền và thấy một danh thiếp của nàng. Nàng là chủ gian hàng này. Cô muốn hỏi rõ thêm nữa, nhưng bà lão với bím tóc bạc có vẻ như muốn chiếm độc quyền sự chú ý của Jennie.
“Ở trên cái kệ gần bên chỗ bày cây đan ấy, nhưng có nhiều loại. Bà muốn tìm loại nào?”, Jennie hỏi.
Lisa nghiến răng. Kiểu nói chuyện cà kê ấy bà già có thể kéo dài đến bất tận. Gian hàng ấm cúng này có những chiếc kệ và thùng hàng đầy những len sợi, vải vóc cùng những vật liệu khác để thêu đan cho hết thì giờ suốt những mùa đông đằng đẵng.
“Tôi không biết nữa”. Bà kia nhún vai, thò tay vào trong túi áo để tìm một mẩu giấy nhỏ. “Tôi lấy giùm cho cô em tôi. MiJeon đã viết ra đây những gì nó cần. Hừm, thứ gì không phải từ con cừu mà ra thì tôi chẳng biết là thứ gì. Tôi chỉ biết len thôi. Cô ấy nói về vật liệu trang trí”.
Lisa muốn trợn mắt lên nhưng rồi lại thôi. Thêu đan không phải là nghề của cô.
“Để tôi lấy giúp cho bà”. Jennie từ sau quầy bước tới trong khi người đàn bà kia hướng về cái kệ mà nàng đã chỉ.
Một cơ hội cuối cùng. Bà lão Micha không thể thấy họ. Lisa quay người lại để chắn lối Jennie, cô ôm lấy đôi vai để giữ nàng lại trong khi nàng định lách qua trước cô. Jennie cương quyết kháng cự, quắc mắt nhìn cô bực tức.
“Tối nay đi ăn với chị nhé”. Lời mời có vẻ lưng chừng giữa một mệnh lệnh và một sự van xin. Mấy ngón tay cô ve vuốt trên vai nàng. “Hãy vì chuyện ngày xưa”.
Một sự thôi thúc bảo cô kéo nàng vào trong ngực mình và hôn nàng, nhưng Lisa không thể làm thế được, không thể được sau mười năm trời, và không thể được sau cái tình huống ra đi của cô, bất chấp những gì xảy ra trong thời gian ấy.
“Không được đâu, Lisa”. Jennie cương quyết nhấc hai bàn tay cô ra khỏi vai mình. Lạnh lùng, nàng còn nói thêm, “Chúc chị chơi vui dịp cuối tuần này. Em biết Jisoo và Chaeyoung sẽ rất mừng khi chị đến”.
Với sự từ chối sau cùng, nàng lách qua bên cạnh cô. Chiếc nhẫn cưới bằng vàng lấp lánh trên bàn tay trái của nàng, và Lisa tự trách mình đã quên mất sự hiện diện của nó. Cô dõi theo khi nàng mất hút đằng sau vách ngăn mà không liếc mắt nhìn trở lại.
Cô đã tự biến mình thành một kẻ ngốc. Lẽ ra không nên quay lại. Đã nhiều năm từ khi cô ra đi, và tro đã lạnh. Giờ đây đã quá muộn để thổi lên ngọn lửa tình yêu. Nàng đã có chồng. Một người đàn ông khác đã thế chỗ của cô.
Lisa lao nhanh ra khỏi gian hàng mà không liếc nhìn trở lại. Đi nửa đường tới chiếc xe thì không khí miền núi đã làm nguôi đi tâm trạng của cô và làm cho bước chân cô chậm lại. cầm chiếc chìa khóa trên tay, vừa chạm vào cánh cửa xe thì cô liếc thấy tấm ván trượt tuyết trên mui.
Quyết định thật nhanh, cô quay đi để bước vào một tiệm thuốc tây. Cô không có số điện thoại của vợ chồng Jisoo trong máy di động của mình, nhưng dám chắc gia đình Jisoo thế nào cũng có tên trong danh bạ điện thoại địa phương. Cái quầy cũ kỹ với cánh cửa xếp nằm ở phía sau tiệm thuốc. Ngộ thật. Máy điện thoại ở đây còn dùng số quay. Lisa hi vọng là nó còn hữu ích cho mình. Cô lục lọi một hồi lâu trong cuốn sách mỏng cho đến khi tìm được con số mình cần. Bỏ đồng tiền vào khe, cô quay số rồi chờ đợi.
Một giọng nói trả lời và Lisa nói ngay. “A lô, chào Jisoo, Lisa đây”.
“Lisa! Cậu đấy ư? Chaeyoung đã dành sẵn một phòng cho cậu và đang làm bữa ăn tối chờ cậu đây”. Ngưng lại một lát rồi cô ấy nói thêm, “Chaeyoung không muốn nghe chuyện xe hỏng của cậu đâu nhé. Không thể lấy lý do gì để bỏ bữa ăn tối hôm nay đấy”.
“Này, Jisoo, mình xin lỗi”, Lisa vội nói ngay, “nhưng có một chuyện xảy ra. Mình không thể làm khác được”.
“Bạn không bảo tôi tin vào chuyện ấy đây chứ?”, Jisoo cười. “Nàng là ai? Tóc vàng hay tóc nâu?”.
Lisa không khẳng định mà cũng không bác bỏ rằng quyết định của cô có liên quan đến một người phụ nữ. “Cho tôi khất lại lời mời của cậu, Jisoo, một lần khác tôi sẽ đến chơi”, Lisa nói dối.
“ Cậu đến lúc nào cũng được hết, cậu biết mà”.
“ Tôi đã cho cậu số điện thoại của tôi rồi phải không? Và số nơi làm việc nữa?”.
“Có rồi”.
“À, vậy thì khi nào trở lại Seoul, hãy gọi cho mình nhé”, cô lịch sự mời.
“Có thể là tháng tới. Chaeyoung đã nói về chuyện trở lại đấy từ chuyến đi hồi tháng chạp của chúng tôi. Nàng muốn mua sắm vài thứ quan trọng ở đây”.
“Seoul đúng là nơi để mua sắm như thế”.
Jisoo rền rỉ. “Thế mà mình chẳng biết. Thôi được, Lisa. Rất tiếc là vợ chồng mình không được gặp bạn. Hãy cẩn thận và đừng làm điều gì mà mình lẽ ra đã không nên làm”.
Vài phút sau, Lisa đã ngồi sau tay lái chạy ra khỏi thành phố này. Có lẽ khi về mình sẽ gọi cho Mina, cô nghĩ một cách hờ hững. Cô đã không gặp cô ta một thời gian rồi, không phải là từ trước lễ Giáng sinh. Gặp phải vợ chồng Jisoo tại Seoul có nghĩa là kí ức về Jennie đang sống dậy trong cô như trước đây vậy.
“Chán thật!”. Lisa bực tức đấm mạnh trên tay lái và nhăn mặt.
Khi đã bắt đầu nói chuyện thì bà Micha chẳng hề ngừng lại, Jennie nghĩ. Nàng lơ đãng nghe trong khi vừa lật nhanh cuốn danh mục các nguồn hàng thủ công. Bà Micha chỉ vào thành phố trong mùa đông khi được mấy người hàng xóm cho đi nhờ xe. Chiếc xe tải nhỏ của bà thường không chạy được khi trời lạnh.
Mấy chị em nhà họ Jang sống một mình trong một trang trại đổ nát mà họ không có tiền để sửa chữa lại. Thỉnh thoảng họ bán vài thửa đất cho những người từ xa muốn tìm nơi xây thêm một ngôi nhà thứ hai ở vùng Busan thơ mộng, họ sống qua ngày nhờ vào đó và vào khoản thu nhập của bà Micha qua việc xe sợi và nhuộm len lấy từ đàn cừu khó tính của bà. Bà là một con người thật thà, nhưng khách ở cửa hàng sẵn lòng trả giá cao hơn cho các cuộn len của bà.
Jennie thầm cám ơn khi sự xuất hiện đột ngột của bà đã cắt ngang cuộc viếng thăm ngắn của Lisa.
Lalisa Manoban. Một trong những người từ nhiều nơi khác đến đây. Vì sao cô đến và đến bằng cách nào, thậm chí nàng chẳng buồn suy đoán nữa. Cô ta đã nhìn vào nàng quá mãnh liệt, như đang uống lấy nàng sau bấy nhiêu năm xa cách. Giữ sự bình tĩnh và phải cố gắng lắm, Jennie hi vọng là mình đã tỏ ra thờ ơ. Đừng nên để cho cô biết rằng việc gặp lại cô đã khiến cho tim nàng đập nhanh như hồi mười chín tuổi và cô đã trao cho nàng nụ hôn đầu tiên. Rồi mọi việc xảy ra sau đó... nàng không muốn nhắc tới nữa. Chuyện ngày xưa là ngày xưa. Chuyện bây giờ là bây giờ. Nàng đã có cuộc sống riêng, nàng đã có một đứa con. Lisa dứt khoát không phải là một phần trong cuộc đời nàng.
Phải chăng cô đã tìm nàng trên mạng, thấy được trang web của nàng, nên đến đây? Nàng đã không hỏi và cũng chẳng có cơ hội để nói. Jennie nhìn quanh gian hàng thân yêu của mình, gian hàng mà nàng đã gầy dựng thành cơ sở thịnh vượng để nhận đơn đặt hàng từ khắp mọi miền đất nước.
Những người thêu đan chuyên nghiệp đã loan truyền rộng về các loại len của nàng, và công việc vẽ mẫu chăn mền cho khách hàng mà nàng thêm vào đã làm gia tăng lợi nhuận, đến mức hiện nay nàng đang có cuộc sống vững vàng và không phải lệ thuộc vào ba mẹ mình. Năm nay thậm chí nàng còn thuê thêm người phụ việc, dù lúc này chẳng thấy bà Hanin đâu.
Có lẽ bà qua quán bên cạnh để nhâm nhi cốc cà phê với miếng bánh ngọt. Jennie không thể trách bà. Mùa đông dài đang kết thúc và những người dân Busan đang thức dậy sau giấc ngủ mùa đông. Nàng thở dài vì thấy mình vẫn còn nghĩ về Lisa. Với sự có mặt của bà Micha, Jennie đã không muốn giải thích cô là ai hoặc bộc lộ cho thấy sự hiện diện của cô đã tác động đến nàng về mặt tình cảm ra sao.
Rồi khi Molly chạy vào và nhìn hai người họ bên nhau - gần như nàng không chịu nổi. Lẽ ra Jennie đã bảo Molly qua nhà Vicki chơi nếu Molly không xin. May mắn thay giây phút gặp nhau của họ chỉ ngắn ngủi thôi.
Jennie liếc nhìn bà cụ già đang lang thang các nơi trong gian hàng, có lẽ muốn tìm một việc gì đó để làm mà quên mất trận mưa tuyết sắp đến. Thêm vài người vào trong cửa hàng khiến Jennie khuây khỏa được một lúc những ý nghĩ rối beng về Lisa.
Nếu không phải vì những mùa đông dài đằng đẵng, nàng đã không bao giờ bước vào cái nghề này, Jennie vừa bán hàng cho khách vừa suy nghĩ. Dĩ nhiên với việc ai ai cũng mở mạng vi tính như ngày nay, họ đang làm tốt hơn là Jennie mong đợi. Thực vậy, đôi khi nàng cảm thấy muốn ngưng công việc này, nhưng không được. Nàng đã quyết không làm việc với e-mail vào những dịp cuối tuần - nhưng ma lực của màn hình vi tính khiến nàng cứ ngồi rịt trên chiếc ghế quay, nhưng ngay sau đó Jennie đã đi ra ngoài cùng với Molly để đi bộ hoặc cưỡi ngựa qua các cánh rừng xung quanh khu đất nhà họ. Đứa con gái của nàng đang lớn quá nhanh.
Đó có thể là do con bé không có người cha bên cạnh. Nhưng gian hàng giúp cho Jennie có những thời gian dành cho Molly. Nó thường lưu lại đây sau giờ học và thích tự mình có những kế hoạch riêng. Họ đang cùng may một bộ mền mẹ-con, mỗi tháng xong một bộ. Jennie thực hiện những hoa văn theo hình vẽ của Molly. Đến nay họ đã làm xong được ba bộ: một bộ bông tuyết đơn giản cho tháng giêng, một bộ quả tim cho tháng hai, và cây nghệ tây màu nhạt cho tháng ba. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ và tự trấn an rằng có những cụm hoa bên dưới lớp tuyết, đang chờ tuyết tan... và sự ẩm ướt không sao tránh khỏi của một mùa xuân Busan.
Jennie nhìn lên đồng hồ. Năm giờ kém năm. Gần đến giờ đi đón Molly. Bà Hanin hối hả bước vào, đôi tay đeo găng ôm những túi hàng.
“Xin lỗi nghe cưng. Họ đang bán xúp cà chua và em cũng biết là ông ấy thích món này như thế...”. Bà vừa nói lắp bắp vừa giấu cái túi hàng đàng sau quầy, cởi bộ đồ ấm ra và vẫy tay với các khách hàng. “Xin chào, có phải Micha đó không?”.
Người đàn bà với bím tóc bạc nghe gọi tên mình liền bươn bả đi tới, tiếng áo soàn soạt và tiếng giày ống nện thình thịch. Jennie rời khỏi chiếc ghế và tìm chiếc áo choàng cho mình, nàng mừng rỡ để mặc cho bà HanIn tán gẫu với bà Micha một lát. Nếu người đã đưa bà Micha ra phố không thấy xuất hiện thì bà HanIn cuối cùng sẽ chở bà già này về nhà. Ở đây người ta sống thật quan tâm và chân thành với nhau.
Nàng lái xe đi đón Linie bên nhà bạn của nó, vừa đi vừa nghĩ đến Lisa. Đậu xe bên lề đường và bằng một cuộc gọi di động, nàng khỏi phải băng qua đống tuyết và bấm chuông. Linie chạy ào ra, nhảy vào xe, đặt một nụ hôn thơm mùi kẹo dưa lên má của mẹ nó.
“Chào bảo bối”. Nàng chưa cho xe chạy vội mà muốn xem chắc chắn là con mình đã cài dây an toàn rồi mới cho xe rời khỏi lề đường. Linie thường hay quên những chuyện như thế, nhưng Jennie thì không. Nàng chỉ có một đứa con và không thể có thêm một đứa nữa.
Không nghe tiếng cài đánh tách, “Mẹ đang đợi con đấy”, Jennie nói lạnh lùng.
“Ồ, mẹ”, Linie nói. Nhưng nó đã phải tuân lời, xếp hai bàn tay trước bụng sau khi dây đai đã được cài nút. “Con và Vicki đã thêu xong cây nghệ tây”.
“Vicki và con chứ”, Jennie chỉnh lại.
Linie gật đầu. “Thì con đã nói thế. Con và Vicki. Nhưng có một vài mũi khâu trông không đẹp cho lắm”.
“Các con có thể sửa lại. Có sai thì mới học được chứ”.
Trong cuộc đời mình chắc chắn là nàng đã có vài sự sai lầm, và khi ấy nàng đã lớn tuổi hơn Linie nhiều, Jennie nghĩ. Nàng tự cho phép mình nở một nụ cười hối tiếc mà trong bóng tối lờ mờ, Linie không thể nhìn thấy được.
“Con không muốn sửa đâu. Trông cũng khá đẹp mà. Mình có thể bắt đầu một bộ mền mới cho tháng tư được không mẹ?”.
“Được chứ. Con muốn thêu hình gì?.
Linie đắn đo suy nghĩ. “Mưa. Tháng tư đầy mưa mẹ à”.
Jennie bật cười khi cho xe chạy khỏi nhà Vicki.
“Thế còn những quả trứng tô màu, những con thỏ sô-cô-la và những chú gà con búp len thì sao?”.
“À phải. Con quên mất lễ Phục sinh nhỉ”.
Jennie xốc vào tóc nó. “Mẹ thì không quên. Mùa xuân đang đến đó con. Hãy đợi rồi xem”.
End Chương I
*************************************************
Hố mới đây mọi người ới .
Bình chọn cho tui đi mọi người
Hơn 8k chữ đây 😵
Mỗi ngày 1 Chap cũng có thể 2,3 chap nếu nhận được sự ủng hộ của mọi người 😎
Enjoy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com