Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 113: "Tôi hiểu lầm cô ấy"



Lâm Vỹ Dạ chớp mắt một cái, còn cho rằng bản thân mình bị ảo giác



"Cô nói cái gì?"



Nụ cười của Lan Ngọc không thay đổi, lạnh nhạt lại trào phúng, thanh âm khàn khàn lại rõ ràng, "Em lo lắng cho tôi như vậy,còn Dương Lâm thì làm sao bây giờ?"



Lâm Vỹ Dạ mê mang, ngơ ngác mà nằm ở kia. Lan Ngọc cũng không chớp mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào nàng, từ đáy mắt thanh triệt của cô, nàng thấy được chính mình.



Bạn trai, Dương Lâm



Lâm Vỹ Dạ chậm rãi phản ứng lại, không dám tin tưởng, "Cô đang nói cái gì?"



Hai mắt nàng trợn to, đáy mắt gợn sóng liễm diễm, bộ dáng phá lệ động lòng người.



Một tay Lan Ngọc gắt gao chống xuống đất, một tay lại nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhẹ đến nỗi giống như không tồn tại, chậm rãi dán ở sườn mặt của nàng, từ trên trượt xuống, nắm lấy cằm của nàng



Dưới cằm truyền tới độ ấm.



Lâm Vỹ Dạ lúc này mới hiểu ra những lời Lan Ngọc vừa nói, cảm thấy buồn cười cực kỳ, buồn cười đến máu trong người đều rét run.



"Buông tôi ra." - Nàng thật sự không muốn ở đây thêm chút nào nữa, "Cô buông tôi ra...."

Nàng quay mặt đi, né tránh tay cô, một bàn tay đẩy vai của cô



Lan Ngọc lại không hề tránh ra.



Lâm Vỹ Dạ tránh không thoát cũng không tiếp tục cố sức nữa, nằm xuống trên sàn nhà, "Cônđang làm gì vậy?"



Hàm răng Lan Ngọc căng thẳng, "Em nói rõ ràng đi."



Lâm Vỹ Dạ lôi kéo khóe miệng, "Không phải cô đã cho rằng như vậy à?"



Nghĩ đến những gì cô vừa mới nói, cả người nàng đều rét run đến phát đau.




"Ở trong lòng cô, tôi chính là người rõ ràng đã có bạn trai còn cùng cô mập mờ không rõ."



Nàng gập đầu gối lên, cũng không sợ làm cô bị thương, ra sức đẩy ra. Lan Ngọc thấy nàng như vậy, lo lắng nàng lại làm đau chính mình, liền vội vã tránh ra.



Lâm Vỹ Dạ thoát được ra, lập tức từ trên mặt đất đứng lên.



Lan Ngọc thấy nàng không nói hai lời quay đầu liền muốn đi, lập tức đem nàng kéo trở về,: "Những lời em vừa mới nói là có ý gì?"



Lâm Vỹ Dạ không muốn nói thêm một câu nào với Lan Ngọc nữa, chỉ nghĩ rời khỏi nơi này, "Cô buông tôi ra."



Nàng muốn thoát khỏi tay cô, nhưng dù sao sức lực hai người cũng chênh lệch rất lớn, dùng bao nhiêu sức cũng chỉ tốn công vô ích.



Lâm Vỹ Dạ không biết là bởi vì dùng quá nhiều sức hay vẫn là tức giận, mặt nghẹn đến đỏ lên.



"Tôi nói vậy có ý gì?" - Nàng hoàn toàn bất động, thẳng tắp nhìn cô, "Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi với Dương Lâm là quan hệ nam nữ?"



Lan Ngọc khàn khàn mở miệng: "Hai người...... Không phải?"



Lâm Vỹ Dạ tự giễu cười cười, "Vẫn luôn là như vậy...... Lan Ngọc, cô bây giờ cùng với bảy năm trước không có gì khác biệt cả. Bảy năm trước cho rằng tôi không đủ thích cô mới vứt bỏ cô, bảy năm sau như cũ cho rằng tôi không đủ thích cô, thậm chí còn cho rằng tôi ngoại tình cùng cô chơi trò mập mờ."



Thanh âm của nàng khô khốc, "Tôi cũng không biết cô đang sỉ nhục tôi, hay là tự sỉ nhục bản thân cô nữa."



Nàng vung tay, lần này rất dễ dàng tránh thoát khỏi tay cô



Cổ họng Lan Ngọc đắng ngắt, trong đầu chỉ có giọng nói của nàng xoay đi chuyển lại.



"Bảy năm sau như cũ cho rằng tôi không đủ thích cô, thậm chí còn cho rằng tôi ngoại tình cùng cô chơi trò mập mờ."



Lâm Vỹ Dạ gắt gao nhìn chằm chằm Lan Ngọc, nhìn đến nỗi đôi mắt đỏ lên, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.



Cô không tin nàng. Không tin tình cảm của nàng dành cho cô,không tin bảy năm thương nhớ, không tin bảy năm đợi chờ của nàng



Độ ấm trong tay rời đi, đầu óc Lan Ngọc loạn thành một đoàn, muốn giữ nàng lại, nhưng làm thế nàp cũng không mở miệng được.



Cô lại làm tổn thương nàng...



Thân ảnh mảnh khảnh đi xa, tiếng bước chân rốt cuộc cũng không nghe thấy.



Lan Ngọc bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, cô ôm đầu ngồi xổm xuống, hít thở dồn dập.



"Lan..."



Leon từ trong máy theo dõi đã biết được mọi chuyện vừa xảy ra trong phòng, thấy Lan Ngọc nửa ngày không đứng lên, mới lo lắng chạy vào.



Anh ta lắc lắc vai cô, "Không có việc gì chứ?"



Cô nhắm lại hai mắt, "Tôi hiểu lầm cô ấy......"




Leon nhìn ra trạng thái của cô không quá kém, thở phào nhẹ nhõm, có lẽ gọi Lâm Vỹ Dạ tới là việc làm đúng đắn.



"Lan Ngọc, bây giờ cô trả lời tôi một chuyện. Lúc Lâm Vỹ Dạ vừa tới, cô còn tưởng rằng cô ấy là "vứt bỏ cô nói chuyện yêu đương", cô có đánh cô ấy hay không?"



Lan Ngọc ngồi trên mặt đất, lắc đầu.



Leon: "Nếu cô nhìn thấy cô ấy cùng người đàn ông khác hôn môi, cô sẽ đánh cô ấy sao?"



Lan Ngọc vừa được lời này, thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, nắm chặt tay.



Leon nhướng mày, "Cô nắm chặt tay như vậy là muốn đánh cô ấy à?"



Lan Ngọc gằn từng chữ một, "Tôi vĩnh viễn không có khả năng đánh cô ấy, nếu có thể, tôi một chút cũng không nghĩ thương tổn Dạ Dạ...."



Leon chậm rãi cong môi, "Chuyện vừa rồi của hai người tôi đều nghe hết rồi. Suy nghĩ của cô quá tiêu cực, tính chiếm hữu cũng rất mạnh, nhưng cô đã có thể tự khống chế được chính mình, ít nhất, cô không làm tổn thương người vô tội."



"Lúc đánh nhau với Dương Lâm cô cũng biết dừng tay lại, bằng không với kỹ thuật quyền anh bao nhiêu năm của cô, tuyệt đối có thể đem cậu ta đánh đến nỗi vào phòng cấp cứu."



Leon vỗ vỗ vai Lan Ngọc, "Không cần lúc nào cũng nghĩ mình là quái vật, chỉ cần không làm bị thương người vô tội, không tự tổn thương chính mình, không nhiễu loạn trật tự xã hội, thì cô đều có quyền đam mê cùng yêu thích. Tôi cảm thấy tính chiếm hữu cũng không có sai, cái này là do di truyền cùng hoàn cảnh trưởng thành tạo nên,dù có trải qua trị liệu cũng không thể diệt tận gốc, nhưng chắc chắn sau khi chữa trị nó sẽ không còn đáng sợ nữa."



"Việc quan trọng nhất hiện giờ, đối với tính chiếm hữu mãnh liệt của cô cần được cô ấy tiếp thu, hai người các cô cần thiết là ngươi tình ta nguyện, mà cô ấy cũng phải thích sự chiếm hữu của cô. Nếu cô ấy không thích, cô có cưỡng chế đem cô ấy buộc lại bên người cũng không có tác dụng gì."



"Nhưng mà, cô đối với Lâm Vỹ Dạ rất ôn nhu, cô không dám làm tổn thương cô ấy, cho nên cô cũng đừng quá áp lực chính mình, cô đang nỗ lực sắm vai người "bình thường" mà tính chiếm hữu lại tái phát, cô sẽ cảm thấy bản thân giống quái vật, cảm thấy ai cũng đều sợ cô"



"Lan Ngọc, đừng tiếp tục sắm vai để tự lừa gạt chính mình nữa. Tôi nhìn ra được, Lâm Vỹ Dạ thực sự rất lo lắng cho cô, lúc nào cũng vì tâm trạng của cô mà suy nghĩ, cô ấy thật ra hiểu rất rõ con người của cô, cũng hiểu rõ sự chiếm hữu của cô, nhưng cô ấy không có rời đi, tôi nghĩ cô ấy có thể tiếp thu."



Lan Ngọc nhấc lên mi mắt, vốn dĩ muốn nói "năm đó cô ấy bỏ rơi tôi", nhưng cô đột nhiên nghĩ đến những lời nàng vừa nói



"Bảy năm trước cho rằng tôi không đủ thích cô, vứt bỏ cô, bảy năm sau vẫn như cũ cho rằng em không đủ thích cô."



Bảy năm trước nàng không vứt bỏ cô



Lan Ngọc ngẩn ra.



Lại là hiểu lầm......



"Leon, tôi lại hiểu lầm cô ấy, bảy năm trước cô ấy không hề vứt bỏ tôi......"



"Vậy hiện tại cô quyết định lùi bước từ bỏ cô ấy hay vẫn là tiếp tục theo đuổi?"



Lan Ngọc không chút suy nghĩ, trực tiếp nói hai chữ, "Theo đuổi."



Cô trước nay chưa hề nghĩ tới việc từ bỏ nàng, cũng từ bỏ không được...... cả đời này đều làm không được......



Leon: "Vậy giữ cô ấy lại, khiến cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên cô"



Leon rời khỏi phòng.



Lan Ngọc nằm ngã trên mặt đất, trước mắt hiện ra đôi mắt ướt át của nàng trước khi rời đi.



"Dạ Dạ...."



Cô che lại mặt, một lần lại một lần thấp giọng gọi tên nàng



Sau một lúc lâu, bỗng nhiên ngồi dậy.



Lan Ngọc gọi điện cho Huỳnh Lập, sau khi biết được cái gọi là "chân tướng", liền bật cười.



Từ trước đến nay cô đều cho rằng người đáng thương nhất chính là mình, nhưng thực tế, người đáng giận nhất cũng chính là cô



"Trợ lý Mạc...."



Mạc Văn Khoa lập tức đi vào phòng.



Lan Ngọc từ trên mặt đất đứng lên, mặt mày lãnh đạm, "Đến công ty. Mặc kệ như thế nào, nhất định phải phá đổ Lê thị."



Chìa khoá xe Mạc Văn Khoa cũng đã chuẩn bị tốt, "Chị không đi tìm cô Lâm sao?"



Lan Ngọc mím môi, "Bây giờ cô ấy khẳng định không muốn nhìn thấy tôi. Gọi cho bạn cùng phòng của cô ấy, bảo cô ta chú ý cô ấy nhiều một chút."



Mạc Văn Khoa gật đầu, "Vâng."

------

Lâm Vỹ Dạ nghẹn một cổ cảm xúc, biểu tình tự nhiên mà gọi xe về nhà. Nhưng vừa đi lên trên cầu thang, nàng liền nhịn không được nữa. Tựa hồ mỗi một bước đi đều khiến tim gan trong người phát đau.



Nàng móc ra khóa mở ra cửa nhà, trong phòng khách truyền đến thanh âm Hari cùng Dương Lâm tranh luận.



Nàng thay dép lê, không có sức lực chào hỏi bọn họ, đi thẳng vào trong phòng.



Hari cùng Dương Lâm phát hiện tâm trạng của nàng không tốt, lập tức liền biết ý ngậm miệng.



Hari: "Cục cưng, vừa mới đi đâu vậy?"




Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, đẩy ra cửa phòng của mình.



Không khí trong phòng ngủ an tĩnh, Lâm Vỹ Dạ ngồi trên ghế sofa đơn, nước mắt bắt đầu quay cuồng rớt xuống.



Nàng che lại mặt, co rúm người, không cho chính mình khóc thành tiếng.



Ngoài cửa, Hari nhìn tin nhắn của Mạc Văn Khoa vừa gửi tới, lo lắng thở dài. Cô đem tình huống thuật lại cho anh ta, canh giữ ở cửa phòng của nàng

------

10 tiếng bận rộn công tác cuối cùng cũng kết thúc.



Thân thể mỏi mệt khiến thần kinh Lan Ngọc được thả lỏng, nhưng tre già măng mọc, cuối cùng vẫn là hư không cùng nhung nhớ.



Cô xoa xoa giữa chân mày, "Trợ lý Mạc......"



Mạc Văn Khoa mệt đến nỗi không mở được mắt ra, nỗ lực đứng thẳng, "Vâng."



"Cô ấy thế nào rồi?"



"Cô Hari nói, cô Lâm vẫn chưa ra khỏi phòng."



Lan Ngọc đứng lên, "Tôi đi tìm cô ấy, cậu trở về nghỉ ngơi đi."



Mạc Văn Khoa có chút lo lắng, "Tôi tìm cho chị tài xế nhé, chị chưa ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi."



Lan Ngọc gật đầu.



Cô rửa mặt, thay đổi một bộ quần áo vận động. Tài xế đã đợi sẵn trong xe.



Xe chạy không nhanh không chậm, không tốn quá nhiều gian đã đi đến dưới nhà Lâm Vỹ Dạ



Lan Ngọc ở dưới lầu đứng một hồi mới đi lên. Cô gửi cho Hari một tin nhắn.



Hari ở trên sofa ngủ một đêm. Tuy rằng biết Lâm Vỹ Dạ sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc, nhưng cô vẫn là không dám đi làm. Lúc nhận được tin nhắn của Lan Ngọc, cô đang nghĩ xem nên gọi cơm hộp của nhà hàng nào, Lâm Vỹ Dạ cơm sáng cơm trưa cũng chưa ăn.



【 Tôi là Lan Ngọc, bây giờ đang ở dưới lầu, có thể lên trên không? 】



Hari rối rắm. Lâm Vỹ Dạ bất thường như vậy tuyệt đối là có liên quan tới người này, Chính là...... người có thể gây ra ảnh hưởng không bình thường như vậy, hiện tại còn quan tâm Lâm Vỹ Dạ, có lẽ sẽ có biện pháp khiến nàng tốt lên một chút.



【 Cô đi lên đi. 】



Cửa phòng trộm ở lầu một được mở ra, Lan Ngọc trực tiếp đi vào.



Hari chặn lại cửa, cũng không để Lan Ngọc trực tiếp vào nhà, chất vấn: "Cô đã làm gì Dạ Dạ?"



Lan Ngọc mím môi, đúng sự thật nói: "Tôi cho rằng cô ấy cùng Dương Lâm là người yêu, nói một ít lời tổn thương cô ấy."



"Cô ấy cùng Dương Lâm?" - Hari không thể tin nổi, "Cô nghĩ cái gì vậy, quan hệ của bọn họ còn trong hơn cả nước, có ăn dấm cũng đừng ăn bậy như vậy chứ?!"



Lan Ngọc nhàn nhạt nói: "Phiền cô nhỏ giọng một chút, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi."



Hari: "......"



Quan tâm như vậy còn dám làm Dạ Dạ đau lòng.




Lan Ngọc đổi giày đi vào, "Cô ấy ăn cơm chưa?"



Hari nhún nhún vai, "Chưa, tôi vừa định gọi cơm hộp."



Lan Ngọc nhíu mày, "Trong nhà có cái gì có thể ăn không?"



Hari sửng sốt, đem Lan Ngọc từ trên xuống dưới nhìn một lượt, cảm thấy cô chẳng có chút gì giống một người biết nấu ăn.



"Cô muốn tự mình làm??"



Lan Ngọc nhàn nhạt gật đầu, đi vào phòng bếp.



Rau cần tây, xương sườn, củ từ.



Đủ rồi.



Lan Ngọc vén lên tay áo, dưới ánh mắt một lời khó nói hết của Hari mà đóng lại cửa phòng bếp.



Hari cảm thấy thật sự quỷ dị.



Nửa giờ sau, Lan Ngọc mở cửa phòng bếp ra, mùo thơm của đồ ăn chỉ một giây sau liền xâm chiếm không khí.



Hari ngửi ngửi, tò mò chạy tới, nhìn đến thức ăn hàng thật giá thật liền thổn thức: "Lợi hại quá, cô thật sự biết nấu ăn."



Ngay từ đầu còn lo lắng Lan Ngọc vì thể hiện mà đem phòng bếp làm nổ.



Rau cần tây bách hợp, thanh xào củ từ, sườn heo chua ngọt.



Ác..... đều là những món Dạ Dạ thích ăn.



Lan Ngọc chỉ chỉ nồi cơm điện, "Bên trong có cháo, cô đợi lát nữa để cô ấy uống một chén rồi mới được ăn cơm."



Hari gật gật đầu, "Không nghĩ tới cô lợi hại như vậy."



Lan Ngọc không đáp lời, rửa sạch tay sạch sẽ xong, đi ra phòng bếp.



Hari: "Cô sẽ không phải chỉ đến đây để nấu một bữa cơm thôi đấy chứ?."



Lan Ngọc rũ mắt, "Không phải."



...... Là muốn gặp nàng, điên cuồng nhớ nhung nàng. Sau khi tới liền biết, hiện tại nàng nhất định không muốn gặp cô



"Thức ăn cô làm ngon như vậy, nhưng chưa chắc Dạ Dạ sẽ ra ăn."



"Cô nói với cô ấy là mình làm phần của hai người, không ăn sẽ rất lãng phí."



Lan Ngọc dư quang nhìn đến tôm hùm đất trong thùng rác, nói: "Tôi đem túi rác này xách xuống cho."



Hari có chút "thụ sủng nhược kinh", đại tỷ này lại tốt như vậy cơ à?



"Cảm ơn cô."



Lan Ngọc xách theo túi rác, trước khi rời đi còn lưu luyến nhìn cửa phòng vẫn đang đóng chặt kia.

















Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com