Chap 2: "Cậu ổn chứ?"
Phía sau có âm thanh người chạy bộ.
"Mày làm gì vậy?" - Nam Thư một phen đẩy mạnh Lâm Vỹ Dạ ra.
Lâm Vỹ Dạ vốn đang định đứng dậy, lại bị cô đẩy mạnh như vậy, thình lình mất trọng tâm, liền ngã ra đất. Lòng bàn tay ma sát với mảnh vụn nhỏ của đá, nàng đau đến nỗi nhăn mi.
Nhìn lại lòng bàn tay, còn tốt, không bị nặng lắm.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc, đối phương mặt đối diện với nàng, đôi mắt giấu sau tóc, nhìn không ra cảm xúc. Nàng di chuyển tầm mắt đến những vết thương trên người cô
Không biết cô có đau hay không?
Nam Thư nhìn Lâm Vỹ Dạ ngã trên mặt đất, nhíu mày: "Không sao chứ?"
Đứng dậy phủi phủi quần áo, Lâm Vỹ Dạ rũ mắt: "Em không sao."
Nam Thư bĩu môi, lôi ra một túi nhỏ, lấy thuốc sát trùng ra băng bó cho Lan Ngọc
Lan Ngọc thờ ơ dựa người vào cây đại thụ, lại quay trở lại với bộ dáng cúi đầu như cũ.
Cô không có bất kỳ phản ứng gì, giống như không biết đau đớn mà chỉ ngồi im lặng. Động tác của Nam Thư cũng rất nhẹ nhàng.
Lâm Vỹ Dạ ngẩn người nhìn động tác của Nam Thư. Lúc này Nam Thư mới băng bó cho Lan Ngọc lần đầu tiên, vẫn còn hơi vụng về.
Máu loãng từng giọt rơi xuống mặt đất, nàng cảm thấy đau hộ cô, âm thầm hít một hơi.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy Lan Ngọc nhìn mình.
Xuyên qua khe hở của tóc cô, nàng thấy đôi mắt cô đen trắng rõ ràng, thẳng tắp nhìn nàng
Ánh mắt của cô vô cùng trống rỗng.
Nàng chuyển tầm mắt.
Thời gian nghỉ trưa sắp hết, động tác của Nam Thư nhanh hơn. Khi hai người rời đi, Lan Ngọc vẫn ngồi dưới tàng cây.
Vào lớp gần 20 phút, cửa sau của lớp bị đẩy ra. Cả lớp đồng thời quay đầu lại nhìn, bao gồm cả Lâm Vỹ Dạ
Thời điểm nhìn thấy Lan Ngọc, Lâm Vỹ Dạ có chút hoảng hốt.
Giống như ngạc nhiên mà cũng giống như tất cả đều đã nằm trong dự tính.
Như nàng dự đoán, cô đi đến chỗ ngồi bên cạnh nàng, toàn bộ hành trình đều không liếc mắt tới nàng, kéo ghế ra ngồi xuống rồi úp mặt xuống bàn ngủ. Như thể không nhìn thấy bên cạnh mình nhiều thêm một người.
Các học sinh khác đã sớm thu hồi ánh mắt, giáo viên dừng một chút rồi lại tiếp tục.
Giống như thói quen.
Lâm Vỹ Dạ cắn bút, ổn định tinh thần bắt đầu chuyên tâm nghe giảng.
Chuông hết tiết vừa vang lên, lớp học cũng không có nhiều ồn ào, tất cả học sinh đều ngồi tại chỗ nghiên cứu đề thi giáo viên đưa.
Lâm Vỹ Dạ cũng ở lại, nhưng nàng giải đề rất nhanh, thoáng cái liền bắt đầu thu dọn sách vở.
Cửa sau truyền đến tiếng động. Mấy nam sinh của lớp khác hùng hùng hổ hổ đi tới, đồng phục ăn mặc không chỉnh tề, tóc tai quái dị. Đi về phía Lâm Vỹ Dạ, sau đó dừng lại trước bàn của Lan Ngọc, nhấc chân đạp mạnh vào bàn của cô
Cái bàn bị đá lệch đi, Lan Ngọc đứng dậy, cô cúi mặt, không nhìn bất kỳ người nào.
Lâm Vỹ Dạ bị hành động này doạ sợ, trong đó có một nam sinh đạp vào người cô khiến cô ngã ra đất. (Au: nhân vật của bà Ngọc trong truyện gốc vốn là nam. Nên... Cứ cho nam sinh đánh bả đi 😌😌😌 *con Au tàn nhẫn*)
Lâm Vỹ Dạ để ý băng gạc trên tay cô đã nhiễm màu đỏ tươi.
Mặc kệ các nam sinh cười nhạo, học sinh trong lớp vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, đầu cũng không ngẩng tiếp tục làm chuyện của mình.
Lâm Vỹ Dạ đứng lên, muốn ngăn cản.
Một nam sinh nắm lấy cổ áo Lan Ngọc, ném cô ra xa.
Lan Ngọc lảo đảo như muốn ngã vào người Lâm Vỹ Dạ, nhưng cô cũng không đụng vào người nàng, thay vào đó cô đỡ lấy cạnh bàn.
Lan Ngọc bây giờ mới để ý tới chỗ ngồi bên cạnh mình, trên sách của nàng còn dính máu do cô cọ vào.
Mấy nam sinh kia lúc này mới chú ý tới Lâm Vỹ Dạ
"Úi chà, tiểu mĩ nhân này nhìn lạ quá."
Có nam sinh khác lên tiếng trêu chọc: "Tiểu mĩ nữ này nhìn rất quen mắt, có phải chúng ta đã gặp qua rồi không?"
Một nam sinh khác đẩy vai hắn: "Mẹ nó, thời đại nào rồi còn dùng phương thức làm quen cũ rích như vậy?"
Lâm Vỹ Dạ một chút cũng không nghe lọt tai những lời bọn họ nói.
Người trước mặt thân hình khẽ lay động rồi đứng thẳng người.
Mấy nam sinh kia nhìn thấy, lại đạp cô ngã xuống đất, kiêu ngạo hừ mấy tiếng: "Mày muốn làm gì?"
Hô hấp Lâm Vỹ Dạ như cứng lại, hoàn toàn đã quên mất tiếp theo phải làm gì.
Đời trước trên người Lan Ngọc thường xuyên có vết thương, nàng chỉ nghĩ rằng cô là bị người khác bắt nạt, nhưng sau sự kiện xảy ra ở trường học kia, thì lại cảm thấy những vết thương này là do cùng người khác đánh nhau.
Ai mà biết...
Đời này của nàng sau khi sống lại, lại tận mắt thấy cô bị ức hiếp, còn nghe được cả âm thanh va chạm nặng nề của xương cốt.
Cô cùng với người oanh tạc trường học, hại chết bao nhiêu người kia, trong tưởng tượng của nàng cô muốn sống được yên ổn cũng khó...
Ngã xuống làm tóc mái của cô lệch sang một bên, lộ rõ mặt mày.
Biểu cảm của cô đạm mạc, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Giống như không để ý mọi chuyện, không để ý vết thương đã bị nứt ra.
Tiếng chuông vào lớp lúc này mới vang lên.
Mấy nam sinh kia trước khi đi còn tranh thủ đá cô mấy cái rồi mới nghênh ngang rời khỏi lớp học.
Cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Vỹ Dạ rụt rè hỏi Lan Ngọc "Cậu ổn chứ?"
Cô không trả lời.
Chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào quyển vở đã dính máu của nàng
-------
Buổi sáng hôm sau, Lan Ngọc lầm lũi đi vào lớp học.
Cô đã đem băng gạc Nam Thư băng bó cho tháo hết đi, lộ ra miệng vết thương. Có lẽ cô thích tắm rửa, vết thương tiếp xúc với nước tới nỗi trắng bệch.
Lâm Vỹ Dạ không dám nhìn thẳng những vết thương ấy.
Vậy mà, Lan Ngọc chủ động tới tìm nàng
Hôm nay Lan Ngọc mang cặp sách, cô đứng trước mép bàn nàng, mở rộng cặp.
Lâm Vỹ Dạ thoáng giật mình, lại lén lút nhìn vào cặp sách của cô
Mấy quyển vở ghi, bìa sách cùng độ dày rất giống quyển vở của nàng đã bị dính máu của cô vào hôm qua.
Nàng ngầng đầu, muốn nhìn vào mắt cô, nhưng cô lại rũ mắt, tóc che đi hoàn toàn khiến nàng không thấy gì cả.
"Cho tôi sao?" - Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Cô không trả lời.
Đợi một hồi lâu vẫn không có động tĩnh, nàng rụt rè rút một quyển, nhẹ giọng: "Cảm ơn..."
Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Thúy Ngân vừa quay đầu lại, đã bị cảnh tượng này doạ cho thiếu chút nữa rơi cằm.
Học sinh trong lớp cũng ngây người, bắt đầu sôi nổi bàn tán. Người từ trước tới nay không nói chuyện với ai hôm nay lại chủ động giao tiếp với người khác.
Dưới bao nhiêu con mắt tò mò, Lâm Vỹ Dạ lại duỗi tay rút một quyển nữa.
Lan Ngọc vẫn không rời đi.
Mỗi một quyển đều có độ dày giống nhau, nhưng bìa sách lại khác.
Cô không biết bìa của nàng có hình gì nên đã mua hết tất cả.
Lâm Vỹ Dạ nhận ra được điểm này, liền rút một quyển giống hệt với quyển vở của nàng ngày hôm qua. Trong đầu cũng đã loạn một đoàn.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com