Chap 42
Bass sa mạc.
Đây là khu vực phía Đông, gần Nam bộ, nơi có một mảnh hoang mạc.
Khu vực này dường như không có điểm dừng vì có rất nhiều sinh vật độc hại vượt qua khả năng chịu đựng của con người, như bạch lân nhện, hồng mao thằn lằn và kim bò cạp đuôi dài. Do đó, nơi đây đã không còn người cư trú từ lâu và thậm chí còn trở thành vùng cấm cách đây nhiều năm.
Người thường một khi vào đây sẽ rất dễ gặp nguy hiểm do địa hình, không đảm bảo được nguồn nước và thực phẩm, cũng như bị nhiễm độc mà không thể sống sót.
Địa điểm này đối với những khu vực khác của phía Đông không được xem là nổi bật, và chắc chắn không phải là nơi khó khăn cho cuộc thi. Tuy nhiên, nếu muốn vượt qua nơi này một cách an toàn thì cũng không phải là điều đơn giản.
Điều này có thể không làm cho người ta cảm thấy quá mức, nhưng lại gây ra chút đau đầu trong việc lựa chọn...
—— rất có phong cách của Khổng Hữu Hi.
Lạp Lệ Sa mỉm cười một chút.
“Hảo, trò chơi kết thúc.”cô vỗ nhẹ tay, nhìn về phía Phác Thái Anh.
“Nếu như ngươi phỏng đoán như vậy——”
Nhưng Phác Thái Anh không có ý định kết thúc, nàng dựa lưng vào ghế, ấn trán mình một chút và tiếp tục nói,
“Như vậy năm nay đề mục đầu tiên là đề tài sinh tồn, vẫn là về sa mạc...”
Cái gọi là đề tài sinh tồn, thực ra chính là huấn luyện dã ngoại.
Nó yêu cầu tuyển thủ leo núi lội suối, vượt qua muôn vàn khó khăn để đến được địa điểm đã định, đề tài này kiểm nghiệm sức chịu đựng của tuyển thủ và yêu cầu đội ngũ phải có khả năng tập hợp một cách nghiêm ngặt.
Trong khi đó, bản đồ của Bắc bộ có đầy đủ mọi loại địa hình, từ tuyết rơi đến những nơi hiểm trở, chỉ thiếu một thứ là sa mạc.
Điều này có nghĩa là, sinh tồn trong sa mạc có thể không khó khăn với các trường học khác, nhưng đối với học sinh Bắc bộ quân học viện thì lại là một thách thức lớn.
“Ta cảm thấy rất có khả năng, nhưng mà sao...” Lạp Lệ Sa chống cằm nhìn vào mắt Phác Thái Anh, cười không hề để ý, “Tin hay không thì phải tùy vào ngươi.”Phác Thái Anh dựa vào ghế, ôm tay và nhìn vào bản đồ nơi có vòng tròn đánh dấu Bass sa mạc...
“Ta tin.” Phác Thái Anh nhìn thẳng vào mắt Lạp Lệ Sa, giọng nói kiên quyết, không hề do dự.
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa bất ngờ cảm thấy Omega này thật khó đoán trong một số tình huống.
“Trưởng quan, ngươi cứ như vậy tin tưởng ta sao?”
Lạp Lệ Sa mỉm cười nhìn vào mắt Phác Thái Anh.
Cô vốn định châm chọc để người này ngượng ngùng, nhưng Phác Thái Anh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng,
“Tuy rằng ngươi có chút vấn đề trong tính cách và cách xử sự, nhưng ngươi là đội viên mà ta đã chọn, đương nhiên ta sẽ tin ngươi.”
Thấy người này hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào, thậm chí còn thẳng thắn lật xem tài liệu, Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, đứng dậy.
—— Nếu người này có thể đối xử với ta như vậy trong những tình huống khác bên ngoài cuộc thi...
Cô nhìn chăm chú vào Phác Thái Anh, bỗng muốn cắn nhẹ vào tai nàng, nhưng cảm giác như một động vật có vú sẽ nổi trận lôi đình nên cô không làm như vậy.
Phác Thái Anh căn cứ vào những gì Lạp Lệ Sa đã phân tích, bắt đầu chăm chú lật xem tài liệu về Bass sa mạc.
Nhưng việc nàng chăm chú làm này khiến Lạp Lệ Sa thở dài một hơi từ vị trí của mình.
Cô đứng phía sau Phác Thái Anh, đưa tay lấy tài liệu trước mặt Phác Thái Anh, “Được rồi, không cần tra cứu nữa.”
Vừa mới vào phòng họp, Lạp Lệ Sa đã thấy tài liệu mà Phác Thái Anh đang xem.
Cô cũng đã xem qua tài liệu này, Phác Thái Anh đã phân tích rất nhiều thứ một cách toàn diện, từ tình trạng đội viên đến thông tin địa lý, tất cả đều được sắp xếp rất tỉ mỉ, có thể nói là một giáo trình mẫu mực.
Cô nhìn ra được Phác Thái Anh có vẻ thực sự lo lắng.
Điều này không thể tránh khỏi, sự chuẩn bị cho cuộc thi, những lời đồn đãi ồn ào trong trường học, áp lực đè nặng lên nàng, cộng thêm tình trạng cơ thể: trong bụng đang chứa một đứa bé.
Người này hiện tại đang gấp gáp muốn có được thành tích quán quân, nên mới cố gắng hết sức như vậy.
—— Nhưng càng vội vàng thì càng dễ không kiên nhẫn.
Lạp Lệ Sa đưa tay chạm vào ngón út của Phác Thái Anh,
“Vừa rồi trò chơi ta thắng, trưởng quan.”
Cô kiên nhẫn nhắc nhở.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phác Thái Anh, cười.
“Ta biết trưởng quan không phải là kiểu người thua thì không nhận thua.”
“...... Ngươi muốn làm gì?”
Phác Thái Anh cảnh giác nhìn vào tay Lạp Lệ Sa.
“Ta vừa rồi không phải đã nói sao? Muốn ngươi nghỉ ngơi một ngày.”
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng tháo mũ của Phác Thái Anh, quay ghế của nàng lại để đối mặt với mình,
“Ngươi nên nghỉ ngơi.”
“......”
Nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, ánh mắt Phác Thái Anh vẫn không ngừng di
chuyên về phía tài liệu, hiện tại nàng vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa xử lý xong, tình hình đối thủ cũng đang không ngừng thay đổi, chỉ còn chín giờ trước khi khóa hoàn toàn kết thúc, công việc của nàng chồng chất như núi...
Nàng yêu cầu cấp dưới trong vòng thời gian này phân tích hết tất cả mọi thứ cho các đồng đội khác.
Hiện tại, Lạp Lệ Sa lại nói về thông tin của Bass sa mạc, nàng tin rằng thông tin này là chính xác, điều đó có nghĩa là các nàng còn cần phải tiến hành nhiều huấn luyện hơn nữa...
Nghĩ đến việc còn nhiều việc chưa xử lý xong như vậy, Phác Thái Anh bỗng cảm thấy sốt ruột, nàng thật sự không muốn lãng phí thời gian để nghỉ ngơi,
“Ta——”
“Này không phải lãng phí thời gian.”
Lạp Lệ Sa biết nàng suy nghĩ cái gì, lập tức vươn ngón trỏ ấn một chút nàng nhăn giữa mày,
“Trưởng quan, ngươi gần nhất tưởng sự tình có chút quá nhiều, xử lý sự tình cũng quá nhiều, ta thực lo lắng thân thể của ngươi, ngươi không có như thế nào ngủ đi? Ta cảm thấy ngươi nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
“......”
Phác Thái Anh đang muốn phản bác cô, Lạp Lệ Sa trực tiếp kéo nàng từ ghế xoay lên,
“Ta xem sô pha trong phòng họp này rất thích hợp cho ngươi nghỉ ngơi, ngươi cứ nằm ngủ một giấc đi.”
“Ta nghe nói có một số tuyển thủ, trong khi league bắt đầu vào giây cuối cùng còn đang ngủ, ngươi hẳn nên học hỏi một chút về tinh thần thư giãn của những tuyển thủ này.”
Lạp Lệ Sa cười một chút.
“Loại người này không thể trở thành quán quân.”
Phác Thái Anh hừ một tiếng, thực khinh thường.
—— ví dụ sống sờ sờ thì đang ở trước mặt nàng đấy...
Lạp Lệ Sa bĩu môi, có chút không vui mà nhìn Phác Thái Anh, “Ta cảm thấy loại tuyển thủ này ít nhất có xác suất thắng lợi cao hơn ngươi bây giờ 180 lần.”
Phác Thái Anh đối với những lời này của cô rất bất mãn, trực tiếp lạnh lùng trừng mắt nhìn.
Lạp Lệ Sa cảm giác nàng giống như đang giận, vì thế cười một chút, “Thôi được, 180 lần có chút quá mức rồi, chỉ cần gấp hai gấp ba thôi.”
Nghe Lạp Lệ Sa nói không hề hay ho, Phác Thái Anh biểu tình càng bất mãn.
Nhưng Lạp Lệ Sa vẫn như không có việc gì mà cười, “Nhưng mà, trưởng quan, ngay cả chim ưng có lúc cũng sẽ giấu móng vuốt trên cây ngủ, ngươi thì sao?”
Phác Thái Anh bỗng cảm thấy Lạp Lệ Sa nói có lý, nàng nhớ trước kia có người từng nói với nàng tương tự:
Cùng với việc gắt gao banh thần kinh, không bằng thả lỏng một chút...
Lạp Lệ Sa làm Phác Thái Anh ngồi trên sô pha,
“Chỉ cần nghỉ ngơi một chút đi, trưởng quan, ta có thể kêu ngươi dậy.”
Sau khi Lạp Lệ Sa nói như vậy, Phác Thái Anh bỗng cảm thấy vai mình có chút nặng, nàng nhận ra cơ thể mình thực sự mệt mỏi.
—— có thể yêu cầu nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ vậy, Phác Thái Anh cẩn thận cho bản thân đặt ra một thời hạn,
“Vậy ngươi kêu ta dậy vào tiết thứ sáu.”
“Hảo, đến lúc đó ta sẽ kêu ngươi dậy.”
Lạp Lệ Sa cười che cho Phác Thái Anh một chiếc thảm lông.
Nhìn nàng nhắm mắt lại, Lạp Lệ Sa tiếp theo lật xem những tài liệu đặt trên bàn trong phòng hội nghị,
“Cưỡng bách chứng a... thật mệt nàng có thể như vậy sắp xếp ra.”
Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ nhìn những tài liệu, bắt đầu giúp Phác Thái Anh sắp xếp lại.
Mặc dù những việc này là chỉ huy công tác, nhưng Lạp Lệ Sa cũng có thể làm một số quy nạp, chỉ cần không cần làm tỉ mỉ như Phác Thái Anh là được.
Chỉ là, Phác Thái Anh muốn quy nạp quá nhiều, Lạp Lệ Sa vốn nghĩ giúp Omega này sắp xếp một chút, giảm bớt áp lực cho nàng là không vấn đề, nhưng mà, nhìn những tài liệu dày cộm, sau khi xem lâu cô bắt đầu đau đầu.
Sắp xếp được 30 phút, Lạp Lệ Sa trực tiếp đầu hàng, ném tài liệu sang một bên.
Cô nhận ra loại công việc ngồi trong phòng lật xem tài liệu vụn vặt này không
phải là điều cô thích , cẩn thận nghĩ lại thì giống như đóng cửa làm xe không khác gì .
“ Không để ý tới . ”
Lạp Lệ Sa xoa nhẹ đầu mình .
—— làm cái gì ốc đồng cô nương a , bằng không trực tiếp từ bỏ , đi tìm Tạ Phi Ngư cùng Khâu Tân Vũ chơi bài ? Gần đây đã lâu không cùng các nàng chơi , nếu không đi tìm các nàng thì chắc các nàng đều quên cô mất .
Cô lập tức cầm mũ cùng điện thoại cuối cùng muốn ra ngoài ... Kết quả , đi được vài bước , thì thấy Phác Thái Anh đang ngủ ngon lành trên sô pha .
Người này ngủ rất yên bình và nhẹ nhàng ...
—— khi ngủ thì thực ngoan .
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, rồi lại do dự nhìn đống tài liệu bên kia .
Nhớ đến Phác Thái Anh khen mình , Lạp Lệ Sa nhẹ khụ một tiếng , từ từ ngồi trở lại .
Nếu Phác Thái Anh có thể giống như vừa rồi khen cô một hai câu , cô cảm thấy thỉnh thoảng làm ốc đồng cô nương cũng
không tồi...
Nghĩ vậy, cô thở dài một hơi, lại bắt đầu chăm chú giúp người này sắp xếp tài liệu.
Khi tỉnh dậy, Phác Thái Anh phát hiện bên ngoài cửa sổ đã là một mảnh đen nhánh.
Nàng trong khoảng thời gian ngắn vì ngủ nên mơ hồ không phân biệt được hiện tại là buổi sáng hay buổi tối.
Nhìn trần nhà và cái bàn trong phòng họp, nàng mới từ từ nhớ ra vừa rồi Lạp Lệ Sa dùng lời lẽ lừa mình nằm xuống...
Phác Thái Anh trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức duỗi tay nhìn đồng hồ, kết quả phát hiện thứ sáu tiết khóa đã qua.
—— Lạp Lệ Sa! Rõ ràng hứa hẹn đến thời gian sẽ kêu mình dậy, sao nàng không tới gọi mình?
Nàng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thực hối hận, không nên tin tưởng cái Alpha này... Nàng cau mày, động một chút thân thể, kết quả vừa động, thì thấy Lạp Lệ Sa đang dựa trên sô pha ngủ...
Lạp Lệ Sa một bàn tay chống mặt nằm trên sô pha, tay còn lại nắm tài liệu, có vẻ là lúc xem tài liệu thì ngủ.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, yết hầu hơi động đậy, hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất gần.
Vốn dĩ, Phác Thái Anh không hề nghĩ muốn lãng phí thời gian, nhưng nhìn gương mặt của Lạp Lệ Sa, nàng bỗng cảm thấy mình thật sự cần nghỉ ngơi...
Nàng cảm thấy mình nhất định bị Lạp Lệ Sa lây bệnh không cầu tiến, không có tinh thần...
—— như vậy thật không tốt, cần cải tiến.
Phác Thái Anh nhăn lại mi, nghĩ lại.
—— nhưng ta cảm thấy mình hiện tại thật sự cần nghỉ ngơi một chút, cải tiến thì để ngày mai hãy nói đi.
Phác Thái Anh tiếp tục nhìn về phía gương mặt Lạp Lệ Sa, người này dưới mắt trái còn có dấu cắn...
Bỗng nhiên nhớ đến quá trình mình cắn người này ngày hôm qua, Phác Thái Anh cảm thấy hơi khát nước, nàng nhìn môi Lạp Lệ Sa, trầm tư một chút.
Môi cô có mùi bạc hà cùng cây kim ngân...
—— hẳn còn có mùi ngọt ngào gì đó, nhưng mà, đó là cái gì?
Phác Thái Anh nghĩ một hồi, bỗng nhiên rất muốn xác định một chút môi Lạp Lệ Sa rốt cuộc là mùi gì...
Nàng đưa mặt lại gần Lạp Lệ Sa, an tĩnh mà hít một hơi.
Có lẽ là tóc nàng chạm qua da Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa hơi nhúc nhích cái mũi, không cẩn thận nhỏ giọng mà hắt xì.
Phác Thái Anh bả vai cứng đờ, dừng lại một chút, tạm dừng thật lâu, thấy Lạp Lệ Sa không có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng từ từ rút tay về thảm lông bên trong, dựa vào sô pha, tiếp tục nhắm mắt lại không nhúc nhích...
Chỉ là, nàng nhắm mắt chưa đầy mười giây, một bàn tay đột nhiên lấn vào trong thảm lông của nàng, chế trụ tay nàng...
Người dựa trên sô pha phát ra một tiếng thở dài thật dài,
"Như thế nào không tiếp tục, trưởng quan."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com