Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 29: ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH!

[Buổi sáng tại biệt thự nhà Manoban]

LISA: Chào buổi sáng, bố mẹ!

Bà Manoban: Hôm nay cô nấu phở ngon lắm, hai đứa ăn nhiều vào nhé!

LISA: Vâng ạ!




Sau bữa ăn sáng, mọi người ai về việc nấy. Vẫn như thường lệ, Lisa đưa Chaeyoung đến cửa hàng, dặn dò vài thứ, tạm biệt Chaeyoung rồi về lại công ty.

LISA: Bố, bố cần gặp con ạ?

Ông Manoban: Ừ, con ngồi đi.

LISA: Vâng.

Ông Manoban: Hôm qua nghe nói là Ông Park' đến gặp con à?

LISA: Vâng bố.

Ông Manoban: Ông ta có gọi cho bố, nhưng bố nói đã giao toàn quyền lại cho con. Sao? Con và ông ta đã trao đổi được gì chưa?

LISA: Chưa bố ạ! Ông ta ngang ngược, bảo thủ, đang tự mãn cho rằng mình hoàn toàn đúng. Càng nói càng thấy thái độ ông ta không muốn hợp tác với chúng ta nữa.

Ông Manoban: Vậy à? Ông Park' này đang ấp ủ chuyện gì đây. Cứ như quả bom đang được châm ngòi nhỉ?

LISA: Ông ta nói bao năm qua đều thua bố, bây giờ muốn tự mình chứng mình không cần đến bố nữa vẫn có thể gầy dựng được tất cả.

Ông Manoban: Cái ông này, tính tình vẫn như ngày nào, đã nói bao nhiêu lần vẫn không chịu hiểu hay là cố tình không hiểu đây?

LISA: Hai người ngày xưa đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?

Ông Manoban: À, bố và ông ấy học cùng từ cấp 3, đến năm cuối cấp, nhà trường có suất học bổng đi du học nhưng duy nhất chỉ dành cho người đứng nhất.

LISA: Sao nữa hả bố?

Ông Manoban: Bố là người nhận được suất đó.

LISA: Tại sao?

Ông Manoban: Ngày đó bố cũng chẳng hiểu, vì điểm số của bố và ông ấy luôn ngang bằng nhau, không hơn không kém. Đến mãi sau này khi đi họp lớp, gặp lại cô giáo chủ nhiệm năm 12, cô kể rằng khi tham gia hoạt động mùa hè, cả lớp đi dã ngoại thì gặp một người ăn xin, Ông Park' đi ngang đã tỏ thái độ coi thường, còn bố thì dừng lại, dùng hết tiền bà nội cho để đưa cho người ăn xin đấy.

LISA: Thì ra là như thế.

Ông Manoban: Từ đó ông ấy có mối thù riêng với bố, luôn cho rằng bố cướp mất cơ hội của ông ấy. Sau này khi CELINE đã có chỗ đứng nhất định trên thị trường rồi thì ông ấy mới bắt đầu muốn lập nghiệp, bố vì tình bạn tình năm xưa mà giúp ông ấy, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa thể thay đổi được cái suy nghĩ tiêu cực ấy.

LISA: Con hiểu vấn đề rồi.

Ông Manoban: Hãy giải quyết việc này nhanh nhất có thể đi!

LISA: Vâng bố!




[Giờ nghỉ trưa] Hôm nay xong việc muộn, đang loay hoay thu dọn giấy tờ thì điện thoại Lisa báo tin nhắn.

Chaeyoung: "Này!"

Lisa lại không trả lời mà gọi hẵn lại.

LISA: Em đây, vừa lúc đang định gọi cho Chaeng.

CHAEYOUNG: Bây giờ mới nghỉ trưa?

LISA: Ừm. Hôm nay hơi nhiều việc một tí.

CHAEYOUNG: Dạo này công việc có gì bất ổn à? Hôm qua trông cậu có vẻ mệt mỏi lắm.

LISA: Chaeng... đang quan tâm em sao?

CHAEYOUNG: Ơ... tất nhiên là không! Ai mà quan tâm cơ chứ?

LISA: Công việc của em đang gặp chút vấn đề thôi, em đang cố xử lý nhanh đây.

CHAEYOUNG: Cậu... có muốn... đi đâu đó không? Ngày mai cũng là ngày nghỉ mà.

LISA: Em có, Chaeng muốn đi đâu? Em sẽ đưa Chaeng đi! – Lisa mừng rỡ.

CHAEYOUNG: Hiện tại chưa nghĩ ra. Chiều gặp rồi tính. Cúp máy đây!

LISA: Tạm biệt Chaeng. Chiều gặp nhé!

Vừa nhấn kết thúc cuộc gọi, một bên thì ngượng ngùng đến đỏ mặt, một bên thì ôm điện thoại cười mãn nguyện.




[Chiều tối giờ tan làm] Lisa rời khỏi công ty liền đến cửa hàng đón Chaeyoung, hôm nay đơn nhiều nên Chaeyoung ở lại làm giúp nhân viên một tay, Lisa vui vẻ chờ mặc dù từ bé đến lớn Lisa ghét nhất là phải trông ngóng một ai đó, ấy mà Lisa đã đợi Chaeyoung mà không chút khó chịu.

CHAEYOUNG: Đợi lâu không?

LISA: Không, một chút thôi.

CHAEYOUNG: Gì đây?

LISA: Trà sữa em mua cho Chaeng đấy!

Quả đang mệt mà uống ly này hợp lý thật. – Chaeyoung hứng thú, nhưng lập tức định hình lại và làm mặt lạnh.

Hôm nay Chaeng làm có mệt không? – Lisa hỏi khi đánh lái xe đi.

Gói hàng mỏi nhừ cả vai đây! – Chaeyoung vỗ vỗ bờ vai của mình.

Thế mai Chaeng muốn đi đâu chơi cho hết mệt? – Lisa hồ hởi.

CHAEYOUNG: À. Đi về nhà nội của cậu đi.

LISA: Nhà nội của em?

CHAEYOUNG: Đúng vậy.

LISA: Sao không phải là đi biển hay là đi đâu đó?

CHAEYOUNG: Đây là mệnh lệnh!

LISA: Sao chứ?

CHAEYOUNG: Mệnh lệnh nghĩa là chỉ được làm theo, không được từ chối, không được thắc mắc!

Nay lại có vậy nữa? – Lisa bật cười.

CHAEYOUNG: Mà này! Cậu là cháu kiểu gì mà lâu như vậy rồi không về thăm bà nội vậy hả? Có biết bà nhớ cậu lắm không?

LISA: Em biết chứ.

CHAEYOUNG: Chiều nay bà gọi cho tôi để nhắc cậu đấy.

LISA: Vậy à? Bà nói sao?

CHAEYOUNG: Bà bảo cậu đưa tôi về chơi với bà. Mai chúng ta về đó đi. Nghĩ cũng tốt mà. Vừa được đi chơi, vừa được gặp bà nội.

LISA: Và gặp cả cô Năm nữa. Chaeyoung không sợ sao? Hôm trước đã xảy ra chuyện ở nhà mình một lần rồi.

Ừ... thì... cũng hơi sợ. – Chaeyoung rụt rè e dè.

Thế làm sao đây? Hay em gọi nói với dượng Năm đưa cô Năm đi đâu đó một ngày có được không? – Lisa trêu.

CHAEYOUNG: Không, không được làm như thế đâu. Mình phải đối mặt chứ, làm sao tránh mãi được?

LISA: Nhất trí, vậy quyết định mai về nội chơi nhé!




[tại Biệt thự nhà Manoban] Về đến nhà Chaeyoung xông xáo vào phòng tắm.

Mọi hôm là bảo em tắm trước để Chaeng làm việc này việc kia rồi mới tắm mà. Sao hôm nay lại dành trước vậy? – Lisa hỏi khi Chaeyoung bước ra.

CHAEYOUNG: Có lí do riêng! Cậu vào tắm đi rồi xuống ăn cơm.

Lisa nhún vai khó hiểu, nhưng không sao, Chaeyoung muốn gì cũng được. Lisa mĩm cười nhìn dáng vẻ Chaeyoung vội vàng buộc tóc, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

30 phút sau...

Bà Manoban: Lisa xuống rồi à? Con xem hôm nay vợ con có giỏi không? Từ nãy đến giờ hì hục cùng mẹ và cô để nấu bữa tối đấy.

Sao cơ? – Lisa bất ngờ.

CGV: Cô Chaeyoung bảo muốn học nấu ăn nên giờ tôi và bà chủ hướng dẫn. Cô Lisa ăn thử món đầu tay của cô Chaeyoung xem.

LISA: *ặc* ngon... ngon lắm. Chaeyoung hẳn là có năng khiếu nấu ăn sẵn trong người rồi đúng không?

Bà Manoban: Đâu để mẹ nếm thử xem.

.

.

.

Bà Manoban: Ôi sao mặn chát thế này?

CHAEYOUNG: Thật ạ?

Bà Manoban: Con dâu tôi chắc là nhầm lọ muối với đường rồi.

CHAEYOUNG: Dạ... con... con...

LISA: Sao vậy? Con thấy ăn cũng được mà.

Được sao mà được. Cô ơi, phiền cô nêm lại giúp cháu nhé! Xin lỗi cả nhà ạ! – Chaeyoung ngại đến muốn khóc.

Không sao, lần đầu như vậy đã là tốt rồi, rút kinh nghiệm lần sau là ngon ngay! – Lisa an ủi.




Để cháu giúp cô! - Chaeyoung xông pha sau khi ăn tối xong.

CGV: Ôi không được đâu, Chaeyoung để đấy cô rửa bát.

CHAEYOUNG: Thì cháu giúp cho nhanh.

Cô giúp việc quay sang nhìn mẹ Lisa với vẻ mặt khó hiểu, mẹ Lisa chỉ biết nhìn cô con dâu mà cười, hôm nay trông Chaeyoung cứ đáng yêu làm sao.

Cô để đấy cho cháu! – Chaeyoung dành phần gọt hoa quả.

CGV: Chaeyoung ra xem tivi đi, để cô làm được rồi.

Cô cho cháu làm đi mà! – Chaeyoung năn nỉ.

CGV: Thôi được rồi, vậy cẩn thận nhé!

Lisa vừa rửa tay xong, bước ra từ nhà vệ sinh bất ngờ nhìn thấy Chaeyoung đang run rẩy cầm dao.

LISA: Ôi Chaeng, làm gì thế?

CGV: Chaeyoung muốn gọt hoa quả, cô đã cản nhưng Chaeyoung kiên quyết không chịu.

LISA: Chaeng để cô làm đi, động vào dao nguy hiểm lắm, không phải Chaeng rất sợ sao?

CHAEYOUNG: Muốn vượt qua nỗi sợ thì phải đối mặt chứ!

Lisa không dám nói gì thêm, hồi hộp nhìn từng đường dao của Chaeyoung mà toát hết cả mồ hôi.

Sau 20 phút cuối cùng cũng xong, Lisa thở phào nhẹ nhỏm, nhìn đĩa trái cây hơi không đẹp mắt nhưng bàn tay lành lạnh của Chaeyoung là thành công rồi.




Mọi người cùng nhau ăn hoa quả, xem tivi rồi vợ chồng nào về phòng nấy.

LISA: Hôm nay đột nhiên Chaeng muốn làm nội trợ vậy?

CHAEYOUNG: Mai về nhà bà nội, không thể để mất mặt như lần trước nữa.

LISA: À, ra là vậy.

CHAEYOUNG: Ngày mai khi ở trước mặt bà nội, các cô và thím, nhất định không được nói câu: "Vợ cháu không làm được đâu/vợ cháu không biết làm cái này đâu, đừng để vợ cháu làm, cứ để đấy cháu làm cho!" biết chưa?

LISA: Tại sao?

CHAEYOUNG: Đây là mệnh lệnh!

Rồi rồi, tuân lệnh! - Lisa bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com