Chương 45
Hỏi y tá, xác định phòng bệnh, Châu Thi Vũ lo lắng chạy tới gõ cửa, ngay sau đó cửa bị mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là một người phụ nữ mặc áo gió sọc đen, bên trong là áo sơ mi trắng, mở hai hàng cúc ở cổ, ưu nhã mà gợi cảm. Nhìn qua là gương mặt của người phương Đông, mái tóc dài uốn nhẹ, rất có khí chất. Khi nhìn thấy Châu Thi Vũ, trên mặt thanh tú lộ ra một chút dò hỏi, hơn nữa gương mặt này có phần quen thuộc.
Nhưng lúc này Châu Thi Vũ không muốn tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, chỉ áp xuống cảm xúc lạnh giọng nói:
"Vương Dịch ở đây sao?"
Quả nhiên, đối phương có thể hiểu được tiếng Trung, sau khi kinh ngạc tan đi liền nghiêng người tránh ra:
"Đúng vậy, cô là người nhà..."
Châu Thi Vũ không muốn nghe cô ấy nói, lập tức mở cửa đi vào, bước nhanh đến bên giường bệnh.
Đây là phòng bệnh một người, môi trường rất tốt. Vương Dịch nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng vải trắng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Cô nhíu mày tựa hồ không thoải mái.
Châu Thi Vũ đánh giá, trên đầu quấn băng, tay áo xắn lên, trên khuỷu tay còn có băng gạc. Nàng chịu đựng đau nhức trong mắt, mở chăn bông ra xem xét cẩn thận, trên chân còn có vết thương, nàng nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn nữ nhân có phần quen thuộc, trầm giọng nói:
"Xin hỏi cô là ai? Sao lại ở đây?"
Nữ nhân vừa mới bị nàng xem nhẹ nhìn thấy trước đó bộ dáng của nàng vội vàng đau lòng, cũng biết người kia đối với nàng rất quan trọng. Cô ấy xoa lông mày nhẹ giọng nói:
"Thực xin lỗi, là tôi lái xe không chú ý đụng phải Vương tiểu thư, cho nên làm cô ấy ngã."
Thần sắc Châu Thi Vũ áp lực, khi nhìn nữ nhân kia ánh mắt lạnh như dao:
"Ở trong trường học còn lái xe xảy ra tai nạn. Phó tiểu thư nên ngẫm lại, đừng coi tính mạng của người khác như trò đùa."
Phó Thư Nghiên sửng sốt:
"Cô biết tôi sao?"
Châu Thi Vũ nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, không để ý đến cô ấy, chỉ cẩn thận nhìn Vương Dịch:
"Ngoài đầu bị thương, em ấy còn có thương tích ở nơi nào không? Chụp CT chưa, có gì không? Có nghiêm trọng không?"
Ngón tay nàng chạm nhẹ vào mép gạc cũng không dám chạm quá mạnh, khi nghĩ đến việc đụng phải một nơi quan trọng như ở đầu, trái tim nàng lại căng thẳng, không có tâm tư trả lời Phó Thư Nghiên.
Châu Thi Vũ vừa nhìn chính là loại người lạnh lùng ít nói, nhìn thấy nàng hỏi một loạt câu hỏi, Phó Thư Nghiên có chút buồn cười vừa có chút cảm động:
"Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bị chấn động não vừa phải, còn có một số mô mềm bị bầm, trước mắt không có phát hiện xuất huyết trong. Cô ấy đã tỉnh một lần, nói chóng mặt buồn nôn, vừa mới ngủ."
Châu Thi Vũ nghe thấy liền nhíu mày, nàng ngồi bên cạnh giường, thấy tay phải của Vương Dịch đang truyền dịch, phòng bệnh có mở điều hòa nhưng tay cô vẫn lạnh như băng. Cẩn thận đặt tay của Vương Dịch vào lòng bàn tay, Châu Thi Vũ nhìn người đang ngủ, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Rõ ràng trước đó vẫn còn tốt, mới qua hai ba ngày đã trở thành như vậy, lần cuối cùng nhìn thấy cô nằm truyền dịch là đợt cúm hồi cao trung. Vốn dĩ lần đó đã để lại di chứng đau đầu, hiện tại lại bị thương ở đầu, càng nghĩ Châu Thi Vũ càng khó chịu, không khỏi lạnh lùng liếc nhìn Phó Thư Nghiên.
Phó Thư Nghiên xem như đã từng nhìn thấy nhiều tình huống, đã sống hơn 30 năm, nhìn thấy đủ loại người, nhưng chỉ vừa mới bị Châu Thi Vũ liếc qua như vậy cô ấy thực sự cảm thấy chột dạ phát lạnh. Nghĩ đến vừa rồi đối phương nói ra họ của mình lại càng thêm tò mò.
Tuy có chút danh tiếng trong giới thiết kế, nhưng cô ấy không phải là đại minh tinh tai to mặt lớn, ngoại trừ người trong ngành cùng một ít fans, thật sự không ai có thể nhận ra cô ấy.
Về biểu hiện của cô gái này, nói là fans cô ấy còn không bằng nói là fans của người tên Vương Dịch trên giường. Như vậy nói cách khác là đã từng giao lưu với cô ấy, cô ấy nhìn chằm chằm Châu Thi Vũ nửa ngày nhưng vẫn không nhớ ra.
Nhưng mà, nhìn biểu hiện của Châu Thi Vũ với Vương Dịch, cô gái này thích người kia a, cô ấy làm người trong lòng của người ta thành bộ dáng này, đông lạnh cô ấy vài lần cũng đáng.
Tai nạn xe lúc ấy điện thoại của Vương Dịch đã bị xe nghiền hỏng rồi, sau khi tỉnh dậy, cô đã gọi điện đến trường để xin nghỉ nhưng lại từ chối liên lạc với gia đình và bạn bè.
Ra nước ngoài Phó Thư Nghiên cũng có thể hiểu được, cho nên cô ấy liền nghĩ ở bệnh viện chiếu cố cô, cũng sắp xếp người chăm sóc cho cô, nhưng hiện tại bạn gái đã tới, vậy cô ấy có thể đi trước.
"Xin lỗi, tôi còn có việc phải giải quyết, tôi sẽ trả khoản bồi thường nên phải trả, cũng để lại số điện thoại cho cô, có bất kỳ chuyện gì đều có thể liên lạc với tôi, tôi bận xong sẽ đến thăm cô ấy."
"Em ấy không cần cô đến thăm, tôi ở đây là được rồi."
Châu Thi Vũ không quay đầu lại, lạnh lùng nói, làm Phó Thư Nghiên dở khóc dở cười.
Cô ấy lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Vương Dịch ở bên kia thấp giọng thì thào "Châu Châu", khiến Châu Thi Vũ hoàn toàn cả kinh thay đổi bộ dáng, cúi người về phía trước ôn nhu nói:
"Nhất Nhất, em tỉnh rồi sao? Em đừng sợ, chị ở đây, chị ở đây."
Vương Dịch đau đầu như muốn nứt ra, chỉ cảm thấy não đều chấn động, cô mơ mơ màng màng ngủ rồi nằm mơ, trong mơ biểu cảm Châu Thi Vũ lãnh đạm, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí thổ lộ, nhưng đối phương lại cười lạnh nói:
"Năm đó chị thích em như vậy, em lại nhất quyết không chấp nhận, hiện tại chị đã thích người khác rồi."
Khí thế của nàng cường đại lạnh băng, không hề bớt vì cô, áp chế đến khiến trong lòng Vương Dịch đau lòng. Làm cho cô khó chịu chính là nàng cùng Lục Vũ trên ảnh kia thân mật dựa vào nhau, thần sắc ôn nhu ngọt ngào, làm cô lập tức tỉnh dậy.
Vô thức gọi tên Châu Thi Vũ, nhưng lập tức nghe thấy thanh âm của nàng, Vương Dịch miễn cưỡng chịu đựng cơn đau đầu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Nàng đối mặt với mình vẫn rất dịu dàng, không có lạnh nhạt sắc bén như trong mơ, tuy rất đau đầu choáng váng nhưng cũng không khỏi nở nụ cười.
Châu Thi Vũ thấy cô mở mắt, vội vàng hỏi:
"Đau đầu sao, có phải hơi chóng mặt không, muốn uống nước không?"
Vương Dịch bị giọng nói vội vàng quan tâm của nàng làm ấm lên, mở mắt ra theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, sau đó không kìm chế được cảm giác buồn nôn, lập tức há miệng ho khan.
Châu Thi Vũ thấy cô chật vật muốn ngồi dậy, vội vàng ôm cô:
"Không sao, muốn nôn thì nôn đi, em đừng nhúc nhích."
Sau đó nàng nhanh chóng đưa tay phải lên miệng cô, lại luống cuống lấy giấy ra.
Phó Thư Nghiên đang định đi ra ngoài vội vàng đưa hộp giấy, lại đưa thùng rác tới, Vương Dịch cúi đầu nôn ra.
Cô chưa ăn gì cả, trước đó tỉnh dậy có nôn một lần, hiện tại chỉ có thể nôn ra một ít axit.
Châu Thi Vũ nghe thấy tiếng nôn thống khổ của cô, trong lòng đau đến tột độ.
Phó Thư Nghiên thấy mắt nàng đỏ hoe nhưng lại nghẹn xuống. Trong mắt có chút cảm động, vừa định mở miệng thì người đang vỗ lưng Vương Dịch đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng chữ:
"Làm phiền, Phó thiết kế, gọi bác sĩ!"
Phó Thư Nghiên theo bản năng nhấc chân lên, rồi lại cảm thấy rất mất mặt, muốn nói cái gì đó thì đối phương đã cúi đầu dỗ người:
"Thoải mái chút nào chưa, còn buồn nôn không? Em đừng dùng sức, chị đỡ em."
Cô gái nhỏ này xuất thân từ diễn viên sao? Này trở mặt cũng quá nhanh đi.
Vương Dịch nôn đến chóng mặt, toàn thân suy nhược, mềm nhũn trong vòng tay của Châu Thi Vũ.
Châu Thi Vũ cẩn thận cho cô nằm xuống, Vương Dịch yếu ớt nói:
"Bẩn, chị đi rửa tay đi."
Châu Thi Vũ lấy khăn giấy lau mặt cho cô, ôn nhu nói:
"Em không nôn vào tay chị, không bẩn."
Vương Dịch đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Lúc mất đi ý thức cô vẫn còn rất sợ hãi, cô vừa định thổ lộ tâm tư của mình, nếu chết như vậy nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Châu Thi Vũ lạnh nhạt trong mơ và Châu Thi Vũ ôn nhu cực độ trong hiện thực làm cô cảm thấy ủy khuất.
Cô mở đôi mắt đỏ hoe nhìn Châu Thi Vũ, sau đó nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
"Em không muốn nhìn chị, nhìn sẽ choáng váng."
Vương Dịch khi bị bệnh phá lệ mềm mại đáng yêu mang tính trẻ con. Châu Thi Vũ đã rất hiểu, cong môi nhẹ dỗ cô:
"Được, vậy đừng nhìn nữa. Bác sĩ tới kiểm tra cho em."
Phó Thư Nghiên đưa bác sĩ tới kiểm tra, đơn giản dò hỏi triệu chứng của Vương Dịch, sau đó cẩn thận xem đồng tử. Huyết áp và nhịp tim đều bình thường, bác sĩ khẽ cười trấn an Châu Thi Vũ và Vương Dịch:
"Là chấn động não để lại di chứng, có chút vất vả nhưng không có biểu hiện xuất huyết hay vấn đề nghiêm trọng, cho nên xin yên tâm. Quan sát hai ngày, bảo đảm không có xuất huyết liền có thể trở về tịnh dưỡng."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Đây là danh thiếp của tôi, có việc gì thì liên hệ với tôi, tôi thật sự cần phải đi."
Phó Thư Nghiên đưa danh thiếp từ trong túi cho nàng.
Châu Thi Vũ nhận lấy danh thiếp nhưng không thèm nhìn cô ấy, chỉ ném ra bốn chữ:
"Lái xe cẩn thận."
Phó Thư Nghiên tức giận đến cắn răng, sao lại có nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Hôm nay cô ấy đụng người cũng chấn kinh không nhỏ, cũng chưa nhìn điện thoại, nghĩ đến nguyên nhân mình phân tâm, mắt cô ấy tối sầm lại. Mở máy lên, đằng sau tên người kia có một chấm đỏ, tim cô ấy đập nhanh một chút, do dự bấm vào.
"Chị làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Điện thoại chị gọi không được, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, tâm tình hạ xuống của Phó Thư Nghiên đột nhiên tốt lên, một lúc sau mới trả lời:
"Xảy ra tai nạn, đang ở bệnh viện."
Sau khi Phó Thư Nghiên rời đi, Châu Thi Vũ vội vàng rót một cốc nước ấm, đỡ Vương Dịch dậy:
"Súc miệng trước đi."
Nàng cẩn thận đút nước:
"Chậm một chút."
Vương Dịch nhắm mắt dựa vào trong ngực nàng, dựa vào người phía sau ôm ấp hương thơm mềm mại, động tác nhẹ nhàng lau miệng cho cô, tuy vẫn còn chóng mặt buồn nôn nhưng lại vô cùng an tâm.
Nghĩ đến đối thoại vừa rồi của Lâm Thanh Hàm và Phó Thư Nghiên, khóe môi Vương Dịch cong lên:
"Chị có nhận ra cô ấy không?"
Động tác trên tay Châu Thi Vũ dừng lại. Vương Dịch hỏi câu này làm nàng không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, một mình nàng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại người mà nàng vô cùng khát vọng đang trong vòng tay của nàng, lập tức có chút loạn, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt:
"Ừm."
"Chị vừa mới dùng ngữ khí không tốt nói chuyện với cô ấy."
Vương Dịch đau đầu phân tán lực chú ý, cũng không chú ý nhịp tim đập nhanh ở phía sau.
Lâm Thanh Hàm mím môi, thanh âm lạnh lùng u ám:
"Chính là cô ta đụng phải em, hại đầu em bị thương, chị không đánh người là tốt rồi, còn muốn chị dùng vẻ mặt ôn hòa sao?"
Vương Dịch nghe xong ngây người nở nụ cười, rồi lại lập tức hít một hơi.
Châu Thi Vũ lo lắng cúi đầu:
"Đau đầu sao?"
Vương Dịch lắc đầu:
"Không có."
Châu Thi Vũ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngón tay sờ soạng dọc theo eo của Vương Dịch. Vương dịch chỉ mặc đồ bệnh nhân bị sờ vào liền ngứa ngáy, nhịn không được xoay người lại rồi bị đau "Tsk" một tiếng.
"Trên người còn có vết thương sao?"
Châu Thi Vũ hít vào một hơi, cũng không chờ cô trả lời đã vén áo to rộng lên, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại.
"Không có, chị đừng..."
Vương Dịch đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, duỗi tay kéo áo lại bị Châu Thi Vũ ngăn chặn.
Da bụng và eo của Vương Dịch rất trắng, vòng eo tinh tế, vén lên như vậy mang theo một chút phong lưu dụ hoặc, chỉ là ý nghĩ dụ hoặc đã bị vết bầm tím xua tan. Bên phải eo của Vương Dịch có một vết bầm tím, còn có một số vết xây xát trên da.
Châu Thi Vũ nhìn đến trong lòng chua xót, không nói lời nào.
Vương Dịch cảm nhận được nàng trầm mặc, bất đắc dĩ quay đầu lại vỗ về nàng:
"Nơi đó bầm phải không, có chút đau, bác sĩ nói chỉ là bầm, không thương tổn đến xương, nhưng khi cười lại có chút đau."
Châu Thi Vũ vẫn không lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh vết bầm, cẩn thận sờ sờ, ai cũng đều có thể cảm giác được động tác của nàng là đau lòng:
"Hẳn là lúc đó rất đau."
Vương Dịch cảm thấy ngón tay nàng lướt qua mang theo một chút run rẩy, cô có chút hoảng loạn, theo bản năng nói:
"Còn tốt, kỳ thực lúc đó lập tức mất ý thức, cũng không cảm thấy đau nhiều."
Vốn dĩ cô muốn an ủi Châu Thi Vũ, nhưng cô không biết câu nói này đối với Châu Thi Vũ ảnh hưởng như thế nào, ngón tay nàng trong nháy mắt siết chặt, tim thắt lại đau đớn, nhất thời có chút nghĩ mà sợ. Cho dù hiện tại Vương Dịch vẫn còn tốt ở trong vòng tay của nàng, nhưng nàng vẫn không thể xóa bỏ nỗi sợ hãi này.
Nàng hít một hơi thật sâu nhịn nước mắt xuống, sau khi buông Vương Dịch ra, nàng chậm rãi ngồi xuống ghế, vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên, nàng cúi đầu nhìn xuống khẽ cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com