Chương 8: Say rồi làm loạn. Ai say? Ai làm loạn?
Đưa Minjeong tới phòng tranh rồi Jimin mới bắt xe về công ty.
Ngồi vào bàn làm việc, Minjeong coi lại lịch hẹn của mình hôm nay. Không có gì phải ra ngoài. Buổi tối, hẹn ký hợp đồng với Thomas.
Nói về con người này thì Minjeong không có hảo cảm là mấy. Nhưng làm ăn mà, khách hàng có như thế nào cũng không được bày tỏ thái độ.
"JoE! Em chuẩn bị dùm chị tài liệu cho tối hôm nay nha."
"Dạ! Em biết rồi chị. Em đã chuẩn bị để sẵn rồi đây ạ."
"Cảm ơn em!"
"Mà chị này! Chị có cảm thấy hình như ông Thomas này có tình ý với chị không."
"Hả! Sao em nghĩ vậy."
"Cần gì suy nghĩ? Chỉ cần nhìn ánh mắt mỗi lần ông ta nhìn chị là em biết. Chắc chắn là mê chị rồi!"
Nghe JoE nói mà Minjeong thấy ngán ngẩm nàng không thích thịt mỡ đâu mà!
Ngoắc JoE lại gần dụ dỗ. "JoE nè! Hay là tối nay em đi dùm chị có được không?"
"A! Cái này không được rồi. Tối nay em có hẹn với người yêu. Bọn em đã lâu lắm không gặp mặt nhau."
"Oh... Vậy! Chị tự lo liệu vậy." Làm vẻ mặt buồn thiu cầu lòng thương hại.
"Em xin lỗi! Không giúp được chị." JoE vẻ mặt áy náy.
"Mà chuyện tình cảm phải tự mình giải quyết chị ạ! Sao chị không cho Thomas một cơ hội. Dù sao chị cũng chưa có người yêu mà."
"Nhìn anh ta chị không ưa!"
"Haizzz chị đừng khó tính quá như vậy, khó quá sẽ không ai dám lại gần á. "
"Ừ. Thôi em làm việc của mình đi."
Minjeong thở dài, bị yêu cũng khổ lắm chứ bộ.
-----
"Cảm ơn anh Thomas! Mong là từ đây về sau chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
"Phải! Phải! Chẳng những là hợp tác vui vẻ. Tôi hi vọng sau đêm nay, quan hệ của chúng ta cũng sẽ tiến thêm một bước mới."
Thomas dùng cả hai bàn tay để giữ lấy tay Minjeong khi nàng đưa tay ra để bắt tay. Minjeong muốn rút tay về nhưng hắn lại không muốn buông, rõ ràng là có tà ý.
Ánh mắt của hắn nhìn Minjeong làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Có ý định ra về.
"Bây giờ cũng đã muộn rồi, vậy tôi xin phép về trước. Nếu không người nhà sẽ lo lắng."
"Khoan đã! Em có thể ngồi lại với tôi thêm chút nữa không. Tôi có việc riêng muốn nói với Minjeong."
"Chỉ một chút thôi." Thomas nhìn Minjeong khẩn cầu, thái độ rất chân thành.
"Vậy tôi ngồi lại một lát nữa vậy! Mà... Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát."
"Em cứ tự nhiên."
Minjeong vừa đi khuất, Thomas gọi phục vụ lại bàn nói nhỏ vào tai:
"Đổi cho tôi rượu Everclear*."
* Một loại rượu mạnh nó không mùi, không màu và không vị nên nên khi uống sẽ khó nhận ra đang uống rượu mạnh, nên nạn nhân có "ngoắc" lúc nào cũng không hay.
Khoảng năm phút sau Minjeong quay lại, nàng chỉ muốn lánh mặt một lát để chuẩn bị tinh thần, lựa đường từ chối mà rút quân. Minjeong có thể dự đoán được Thomas muốn nói gì với nàng.
"Thật xin lỗi đã để anh đợi!" Minjeong ngồi lại ghế của mình.
"Không sao cả. Nếu là Minjeong, có đợi cả đời tôi cũng bằng lòng."
Thomas chồm người tới nắm lấy tay Minjeong giữ chặt. Nàng bị hành động này làm cho bối rối.
"Minjeong, ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã trót lỡ yêu em rồi. Không biết... em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em."
"Thomas! Anh giữ tự trọng có được không."
Minjeong cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay Thomas, nhưng với sức lực của một người con gái thì không thể làm gì được.
"Em đừng vội từ chối anh. Có được không. Cho anh một cơ hội thôi. Anh tin bằng tình yêu chân thành của mình, anh sẽ đen lại hạnh phúc cho em. Chỉ cần em cho anh một cơ hội."
"Thomas! Anh làm tôi đau! Anh bỏ tay tôi ra rồi mình nói chuyện." Minjeong nhăn mặt vì tay mình bị nắm tới đỏ luôn.
"Anh xin lỗi!"
"Vậy, em đồng ý với anh đúng không?" Thomas cũng đã buông tay Minjeong ra.
"Tôi rất tiếc! Nhưng mà... tôi có người yêu rồi." Xoay xoay cái cổ tay vẫn còn cảm thấy đau.
"Em đã có người yêu?" Thomas chưng hửng trước câu trả lời này
"Phải! Tôi có người yêu rồi!" Minjeong lặp lại một lần nữa để khẳng định và dập tắt hi vọng của Thomas.
"Vậy tôi là người đến sau rồi."
Thomas hiện rõ sự thất vọng trên nét mặt, ngồi dựa vào lưng ghế. Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì hắn còn một kế hoạch khác.
"Anh đừng buồn, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt hơn tôi mà. Hiện tại cũng muộn, nói cũng đã nói xong rồi, vậy tôi xin phép được về trước." Minjeong tìm đường rút lui.
"Em chán ghét anh đến vậy sao?" Thomas đứng lên chủ động bưng ly rượu lên đưa cho Minjeong.
"Coi như chúng ta không có duyên vậy. Em có thể cùng anh cạn ly này xem như an ủi tình yêu chưa chớm nở đã vội ra đi của anh không."
"Ok! Coi như đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho anh."
Cầm ly rượu trên tay cũng hơi nhiều so với bình thường, Minjeong thầm nghĩ uống một ly này chắc cũng không sao, giải quyết sớm về nhà sớm.
"Chúc anh sớm tìm thấy nữa còn lại của mình."
"Cảm ơn em! Uống cạn nhé."
Rồi cả hai cùng nâng ly một lượt trút cạn.
Minjeong cảm thấy vị rượu khác vị lúc nãy mà nàng uống, nhưng thôi! Không quan tâm là rượu gì. Cứ thế mà uống cạn. Vừa đặt ly xuống bàn Minjeong thoáng thấy chao đảo.
"Trời cũng tối rồi. Em có cần anh đưa em về không?" Thomas cố tình hỏi thêm để kéo dài thời gian, cho chất rượu ngấm vào cơ thể.
Minjeong xua tay từ chối"Cảm ơn! Tôi tự về được."
Rồi quơ tay tìm kiếm túi xách, vừa định bước đi thì trời đất bỗng tối sầm lại.
Thấy Minjeong sắp ngã, Thomas vội chạy tới đỡ vào lòng mình.
"Em say rồi. Để anh đưa em về." Rồi hắn dìu Minjeong ra xe chở đi. Điện thoại của nàng từ nãy đến giờ vẫn đang reo liên tục.
-----
"Em làm gì mà không nghe máy vậy chứ. Sao giờ này còn chưa về, không phải là đi ký hợp đồng thôi sao?"
Gần mười giờ khuya mà Minjeong vẫn chưa về, Jisoo sốt ruột đứng ngồi không yên. Gọi điện thoại lại không nghe máy, càng làm cho cô bực bội trong lòng.
Quay số gọi liện tục, vừa chờ bắt máy Jimin vừa đi đi lại lại trong phòng khách, vừa thầm trách mắng Minjeong đi quên cả đường về, để cô phải lo lắng thế này.
Hoàn cảnh nhìn thật giống hệt như một ông cụ non hay một ông chồng nhỏ đang ghen tuông?
"Nini nói đi ký hợp đồng, vậy chắc JoE sẽ biết là đi đâu."
Nghĩ rồi liền gọi cho JoE. Đầu bên kia vừa có tín hiệu bắt máy, Jimin đã hỏi ngay
"Cô có biết Minjeong đang ký hợp đồng ở đâu không."
"Dạ biết. Là ở nhà hàng Alain, mà chị Minjeong vẫn chưa về sao?"
"Vẫn chưa."
"Vậy chắc là chị ấy đi hẹn hò luôn rồi ha ha."
Jimin nghe câu này thấy lùng bùng lỗ tai, bực tức mà gác máy. Lập tức láy xe lao thẳng tới nhà hàng Alain.
Tới nơi, vừa xuống xe đang bước vào nhà hàng thì từ một khoảng không xa, Minjeong cũng được Thomas đưa vào xe chở đi. Lúc chạy ngang qua, Jimin đã nhìn ra được người trong xe là ai, vội vã lấy xe đuổi theo.
Bám sát theo sao được một đoạn thì Jimin bị kẹt đèn đỏ phải dừng lại, nên để chiếc xe đó chạy mất. Cô đập tay vào vô lăng mắng.
"Khốn kiếp! Đèn giao thông sinh ra trên đời này để làm gì."
Jimin bị mất dấu! Cô cảm thấy mình như sắp phát điên. Cô sợ hãi, lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra với Minjeong thì sao? Nếu cô mất Minjeong mãi thì cô sẽ sống thế nào?
Cố trấn tĩnh mình cầm chắc vô lăng, Jimin lái xe tìm kiếm khắp các đoạn đường. Nhìn tất cả các biển số xe mình vượt qua.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được!
Trong lúc gần như tuyệt vọng, Jimin nhìn thấy chiếc xe ô tô màu xanh dương với biển số 52B-2244 đang đậu trước cửa một khách sạn. Chính là chiếc xe đã chở Minjeong đi lúc nãy.
Vội vã tấp xe vào, bỏ cả việc tắt máy xe hay rút chìa khoá, Jimin lao thẳng vào quầy lễ tân.
"Cho tôi hỏi vừa rồi có phải có một người đàn ông, đưa một người phụ nữ hình như đã say rượu vào đây đúng không."
"Dạ phải."
"Họ ở phòng bao nhiêu?"
"Xin lỗi! Đây là quyền riêng tư của khách chúng tôi không cho chị biết được."
"Các người không nói, người phụ nữ kia mà có chuyện gì là các người đóng cửa khách sạn luôn có biết không." Jimin tức giận quát vào mặt cô lễ tân, tuổi đời trông vẫn còn non nớt.
"Tôi hỏi lần nữa. Họ ở phòng nào?"
Jimin dùng khí thế mà bức người. Có ai mà không sợ.
"Phòng... phòng 302." Cô lễ tân lắp bắp trả lời.
"Đi hướng nào."
"Lầu ba, phòng thứ hai bên trái."
Nghe xong, Jimin vội vã chạy lên lầu theo cầu thang bộ, sải hai bậc thang mỗi bước chân.
-----
Đặt Minjeong nằm lên giường, Thomas hưởng thụ mùi hương thoang thoảng từ cơ thể nàng.
"Em thật đẹp! Đêm nay, Anh sẽ cho em tận hưởng hạnh phúc trần gian! Chỉ cầm chiếm được em rồi, thì em có muốn không yêu anh cũng không được."
Để Minjeong trên giường, Thomas cởi bỏ bộ vest nặng nề bên ngoài.
Rồi cũng nhanh chóng nằm đè lên cơ thể nóng ran vì say rượu của Minjeong. Hắn dúi đầu vào cổ Minjeong mà hôn lấy hôn để, mùi hương cơ thể của nàng làm cho hắn đê mê. Hắn từ từ di chuyên lên đôi môi đỏ mọng. Bàn tay lần cởi đi hàng cúc áo của chiếc áo sơ mi để lộ ra phần ngực đầy đặn đang phập phồng lên xuống. Hắn di chuyển những nụ hôn dần xuống để bắt đầu khám phá.
Chợt có tiếng động rất lớn làm cho Thomas giật bắn người,
"Khốn nạn! Tên nào dám phá đám chuyện quan trọng của ông."
Jimin đạp tung cánh cửa phòng xông vào trong. Là người học võ, nên mấy cái việc lẻ tẻ như cánh cửa nhỏ nhoi này không làm khó được cô.
Đập vào mắt Jimin là tên đàn ông đang giở trò đồi bại, máu sôi lên.
Cô điên tiết lao vào nắm đầu tên đó tay trái một cước, chân phải một đạp. Tay phải một đấm, chân trái một gối.
Hắn ngã lăn xuống đất bất động khi chưa kịp nhận biết được chuyện gì đang xảy ra với mình. Chắc sau này hắn phải xin clip ghi hình về, tua chậm lại mà coi thì mới biết được mọi việc đã diễn ra như thế nào.
Bỏ mặc tên kia nằm dưới đất, Jimin lại chỗ Minjeong coi tình hình của nàng như thế nào. Thở phào nhẹ nhõm khi chưa có chuyện gì xảy ra. Jimin cài lại áo cho nàng, lấy áo khoác choàng lên người nàng.
"Minjeong! Em có sao không."
"Tỉnh dậy đi chị đưa em về nhà."
Minjeong đã quá say không còn nhận thức được chuyện gì đàng xảy ra.
Nhìn Minjeong như vậy, lửa giận của Jimin lại bốc lên ngùn ngụt. Tiếp tục quay sang cái tên khốn đang lê lết trên sàn nhà. Jimin thẳng chân đá hắn thêm vài cái nữa, cuối cùng là đá thẳng vào phần đàn ông của hắn.
"Hạ bộ hạ bệ nhà người. Cho nhà ngươi tuyệt đường sinh sản, coi như thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác. Là cứu mạng bao nhiêu cô gái."
Thomas gom chút hơi tàn vừa nhúc nhích thân người, lại ăn thêm một đòn chí mạng này của Jimin . Cuộc đời hắn coi như lụi tàn, chỉ kịp ứ lên một tiếng, cũng an ủi là hắn còn được một lớp vải mỏng manh bảo vệ, ngăn lại phần nào sự tổn thương.
(Từ ấy chim xanh không còn cất tiếng hót. :>)
"Ta sẽ vì người trong thiên hạ mà dạy dỗ ngươi."
Sau khi đã trói Thomas tòn ten lùng lẳng trước cửa phòng tắm, Jimin còn hào phóng làm tặng hắn một tấm bảng treo trước ngực "Tôi là tên biếи ŧɦái".
"Có phải lúc nãy anh muốn cởi cái này ra không? Hay để tôi giúp anh nha. Anh không cần cảm ơn."
Nói rồi, Jimin tuột luôn phần vải cuối cùng của hắn xuống. Người ta cũng rất lịch sự lấy ta che mắt lại chứ không nhìn nha. Sáng hôm sau có ai nhìn thì nhìn.
"Minjeong! Chúng ta về nhà thôi nào!"
Jimin bế Minjeong lên trong vòng tay, đưa nàng ra khỏi phòng rồi khép cửa lại. Lúc đi ngang qua lễ tân, Jimin ghé lại dặn dò:
"Bạn tôi còn ngủ ở trên phòng! Nhờ cô sáng hôm sau lên gọi anh ta dậy dùm. Cảm ơn cô."
-----
Đặt Minjeong lên giường, Jimin lấy khăn nóng lau mặt, lau tay cho nàng. Bị người khác đụng chạm, Minjeong khó chịu nên trở người.
"Jimin! Đừng làm phiền em mà." Giọng lè nhè của người say rượu, mắt vẫn không mở ra.
"Em còn nhận ra chị sao! Chịu tỉnh rồi sao!"
Dù là trong cơn say như Minjeong vẫn gọi tên của mình điều này làm cho Jimin cảm thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc. Điều này chứng tỏ trong lòng Minjeong cô cũng có một vị trí quan trọng.
"Minjeong!" Thử gọi một lần nữa, nhưng Minjeong không trả lời.
"Thì ra vẫn còn say rất say. Chỉ say rượu thôi mà, sao em lại đáng yêu đến thế."
Tầm mắt Jimin không tự chủ dừng lại, làn môi này rất xinh đẹp và hoàn mỹ, hơi cong lên, ngọt ngào non nớt như muốn mời người ta hôn.
Jimin hôn rồi!
Chơi ngu rồi! Vì khi hôn rồi cô lại không muốn ngừng lại, cứ tiếp tục, tiếp tục mãi. Chắc là hơi mem từ người Minjeong đã truyền sang làm cho Jimin say luôn rồi. Đâu óc cũng mụ mị hết cả.
Nếu đã say rồi thì Jimin cũng không muốn tỉnh lại để làm gì. Cứ thế cô tiếp tục.
"A. Em đúng là uống rượu mạnh quá rồi!"
Jimin hiện tại cũng đã say quá say. Say đến không biết đâu là trời, đâu là đất. Chỉ biết đây là giường và Minjeong là tất cả.
Cô cảm thấy hôn nàng cảm giác tuyệt, cũng cảm thấy đôi môi của nàng có thể mang đến cho cô bao nhiêu là kɦoáı ƈảʍ.
Đáng chết, nghĩ tới đây, thân thể Jimin nóng lên như thế sắp bị thiêu hủy, hô hấp dồn dập. Cô giống như có chút không nhịn được, bàn tay ở trong chăn từ từ lục lọi, ôm trọn lấy ngực nàng.
Jimin yêu cực kỳ thứ mềm mại này của nàng, quyến luyến vuốt ve, lòng bàn tay khẽ nắn vuốt khiến nụ hoa của nàng nhạy cảm mà đứng thẳng đâm vào lòng bàn tay cô. Jimin thở gấp kéo chăn ra cúi xuống ngậm nó vào miệng, đầu lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại, bàn tay ôm trọn phần nhũ thịt trắng như tuyết đưa vào thật sâu trong miệng tận tình mút.
"Ưm!" Nàng uốn éo, không thoải mái khẽ giãy giụa.
Jimin hưng phấn không thể tưởng tượng nổi, thở hổn hển, đem áo của nàng cởi ra, ôm chặt lấy nàng, hôn, liếm khắp bộ ngực thỏa thuê.
Bàn tay trượt đến chỗ kín của nàng, nhẹ nhàng sờ nắn, thuần thục tìm được nơi nhạy cảm châu ngọc, dùng cường độ thích hợp nhất xoa nắn. Nghe tiếng hô hấp của nàng ngày càng gấp gáp cô liền biết nàng đã có cảm giác. Ngón giữa đi xuống quả nhiên thấy ẩm ướt, nàng dù không tỉnh cũng đã động tình. Thật không thể nào tốt hơn, Jimin hơi cười đưa đầu gối đẩy một chân Minjeong ra, nâng chân lên và chầm chậm đưa hai ngón tay vào.
Minjeong mở mắt mông lung nhìn thấy cái đầu đen bóng trước ngực mà ngực thì sưng lên đau đau lại bị cô đang ngậm cắn. Chỗ kín còn thấy tiếng nước và còn bị cọ xát với tốc độ nhanh rõ ràng nói cho nàng biết người này đang làm gì.
"Ưʍ... Jimin làm gì?... Để em ngủ."
Jimin ngẩng đầu, nước miếng trên môi cũng như trên ngực nàng sáng như bạc:
"Làm gì? Em nói xem đang làm gì? Hửm?"
Trừ ăn nàng, còn có thể làm gì?
"A.. Chậm một chút..."
Nàng rêи ɾỉ, cơn say cùng với cơn động tình khiến nàng chỉ biết thuận theo Jimin.
Jimin cố tình muốn đi vào chỗ sâu nhất khiến cho nàng bị kɦoáı ƈảʍ như điện giật ập xuống. Dường như cô đã kích động đến mất lý trí. Cứ ở trên vai cắи ʍút̼ khiến nàng run rẩy càng dữ dội hơn, dịch ra càng nhiều hơn mà động tác của cô càng thêm kịch liệt.
Thân thể nóng đến muốn nổi giận, trong mắt cô chỉ có hai gò má bánh bao sáng rỡ của nàng, cặp mắt hơi khép lại, xuân tình nhộn nhạo, hơi men nồng nàn, đôi môi ướŧ áŧ đỏ tươi hết sức quyến rũ, hấp dẫn đến tận xương tủy.
Cô cật lực đưa tay luật động ở đó, cảm giác ngay được nơi đó của Minjeong xoắn thật chặt, thủy dịch ở bên trong không ngừng chảy ra theo động tác của ngón tay cô, lại bị cô gắt gao chặn lại khiến cho nàng vừa đau lại vừa trướng, thở dốc, bản thân bất lực mà khóc lên.
Liều chết triền miên, tận hứng hưởng thụ, thân thể của nàng đã nói cho cô biết nàng sắp lên đến cực điểm rồi. Jimin không ngừng ra tăng tốc độ của ngón tay.
Jimin giống như là mãnh thú bị đói bụng lâu năm , tất cả lý trí đều biến mất , con ngươi đỏ lên như chỉ muốn cứ như vậy mà nuốt hết nàng vào bụng, ngay cả xương cốt cũng không chừa
Cơ thể nàng có rút lâm vào cao triều, nhưng Jimin vẫn không chịu buông tha nàng, hưng phấn thở dốc, cô kéo chân nàng đặt lên vai mình áp hoa huyệt ướŧ áŧ của cả hai vào với nhau điên cuồng đưa đẩy. Cứ tiếp tục như vậy chắc xương cốt nàng sẽ tan hết, vì thế nàng ôm lấy cổ cô, nhẹ hôn lên đôi môi ướŧ áŧ, đưa lưỡi ra mặc cho Jimin liều mạng mút lấy.
Minjeong bị cô ép tới không thở nổi, đưa tay lên chụp bờ vai của cô. Jimin đem Minjeong ôm sát vào. Giữa chân mày, đuôi mắt đều tràn đầy thỏa mãn, giống hệt như con sói vừa được ăn uống no say.
Jimin dùng miệng che kín môi nàng, cả hai người cùng một lúc mà đạt cao triều ái dịch chảy ra hòa lẫn vào nhau.
-----
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com