Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tea

Khi ánh mặt trời vụt tắt

Ánh mắt thấu lòng chiếu xuống cõi nhân gian.

Đêm Thanh trừng bắt đầu và những linh hồn tội lỗi

Sám hối

Lựa chọn duy nhất cho ngươi.

Huyết thanh màu máu nhiễu sắc trời

Lưỡi gươm khắc tên chúa đóng dấu vào ngực

Và những tiếng hét vô vọng chìm vào hư vô.

Cơ, con ngươi Người nhìn đi đâu?

Những con quỷ màu đen màu đỏ

Những quái vật màu trắng màu xanh

Những thợ săn bi ai thống khổ(?!)

Tất cả.

Màu sắc của một bức tranh.

Những khúc cầu hồn ngân trong vũ bão

Bông hoa thứ bảy đâm trồi trong mưa sa

Kẻ chạy trốn lại phải đi kiếm tìm.

Giờ sửa lại ván bài bị lật đổ.

Gã sẽ không qua loa.

Cái miệng lớn gào thét lời phán xét

Phù thuỷ Quạ với chiếc chổi khói đen.

Ta chào đón hắn như một người bạn già.

Hắn nhìn ta và cô bé của hắn.

Bạn già.

Hỏi ta xem với 3 mắt có thấy

Trái tim ai từ lâu đã rỉ hoen.

Ta cười

"Nhưng ngươi cũng 3 mắt

Tim con người một cái dễ đổi thay

Hoen rỉ trong lớp sơn vẫn bóng bẩy

Thời gian cũng đâu minh chứng được gì 

Nhưng có lẽ, ta chỉ biết

Một câu chuyện

Kể lúc này, chắc chết cũng không hay

Nhưng khi không còn gặp, hãy nhớ

Nhớ về một cánh đồng hoa.

Oải hương, chắc vậy.

Và chúng ta sẽ hội tụ ở đó.

Uống chén trà, tán ngẫu chuyện tương lai

Khi huỷ diệt thế giới không còn trong tầm với.

Như những người bạn gia."

Hắn cười, lông óng màu than thâm

Cô bé của hắn nhìn ta khó hiểu

Nhưng cuộc chiến vẫn diễn ra ngoài kia

Và cuộc thanh trừng vẫn chưa kết thúc.

Cúc của ta vẫn tự ngắt từng cánh một.

Âm thầm.

Chắc sắp chuyển màu tím.

Còn lũ con của ta hoá kiếp rồi.

Còn lũ bạn của ta sám hối rồi.

Còn lũ bạn của ta vẫn đi tìm. 

Nhưng ta già rồi, tâm hồn đâu còn nhiệt huyết.

Bao nhiêu năm đi nâng đỡ khuyên răn.

Giờ chắc móc mắt, đi nghỉ lão.

Cùng với hắn-phù thuỷ Qụa với chiếc chổi khói đen.

Zalgo sẽ không tha thứ-ta biết.

Nhưng ta làm gì có thuộc về đâu.

Ta vẫn cứ tìm tới cánh đồng tím

Chạy bạt mạng 

Rồi chết.

Nên dù ta nằm xuống đây

Nên dù mất xác ở đây

Nên dù ngừng thở ở đây.

Đưa ta về với cánh đồng.

Oải hương, chắc vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com