Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

ngày tôi trở về thật chẳng vui như tôi nghĩ.

WARNING
SELFHARM

eunchae 6 tuổi, sakura 15 tuổi.

hôm nay là ngày con út nhà họ miyawaki vào lớp một. như mọi đứa trẻ khác, eunchae rất nhút nhát luôn bám sakura và bà miyawaki không rời.

đứa nhỏ bước vào trong lớp, các bạn trong lớp đều nhìn em với ánh mắt kì lạ khiến cho eunchae có chút sợ hãi.

"eunchae ngoan, không sợ nha. các bạn và cô giáo rất hiền, không có chuyện gì đâu. eunchae của mẹ hôm nay đi học phải ngoan nha, chiều mẹ tớ đón" bà miyawaki hạ người xuống nói chuyện với em, tay không quên nhéo cặp má búng ra sữa. bà giao eunchae lại cho giáo viên chủ nhiệm rồi đến tập đoàn tiếp tục công việc của mình.

nhìn thấy bóng dáng của mẹ ngày càng xa dần, hong eunchae cảm thấy tủi thân trong lòng. nơi đây thật lạ lẫm, eunchae chẳng quen biết ai ở đây cả.

"em là miyawaki eunchae đúng không nhỉ? chỗ ngồi của em cạnh jang kyujin, cô dẫn em xuống nhé." cô giáo dắt tay em xuống chỗ đã chỉ, bên cạnh là một cô nhóc trạc tuổi em nhưng so với em thì có phần nghịch ngợm hơn. hong eunchae nhút nhát ngồi vào chỗ của mình, bàn tay tự lấy sách vở lên trên mặt bàn hai tay khoanh lại vô cùng ngoan ngoãn.

cô giáo nhìn thấy một loạt hành động như vậy thầm đánh giá hong eunchae là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt tuy là con nhà giàu, có gia thế. thật chẳng bù cho mấy đứa còn lại, nghĩ rằng gia đình mình có quyền rồi thích làm gì thì làm.

"chào cậu, mình là kyujin. chúng ta làm quen được chứ?" jang kyujin với điểm mạnh là người hướng ngoại bắt chuyện eunchae không chút ngại ngùng dù đây là lần đầu hai đứa trẻ gặp nhau. kyujin đưa tay ra chào hỏi nhưng có vẻ không ổn.

"chào cậu..." em lí nhí hai chữ trả lời kyujin, bàn tay ngần ngại đưa ra chấp nhận lời chào hỏi đối phương một cách chậm rãi.

"mình biết gia đình cậu mà. không cần phải ngại, mình hiểu mà. nhưng mà cậu nhát quá đó." kyujin đặt tay lên trán thở dài khi thấy cô bạn cùng bàn hóa ra lại là một cô mèo nhút nhát.

gia đình jang và gia đình miyawaki vốn là anh em trong giới tài phiệt lâu đời, ông bà miyawaki lo sợ rằng đứa con út tới trường sẽ bị cô lập nên đã kể mọi chuyện cho kyujin nghe và nhờ vả con bé hãy để ý tới hong eunchae. dù eunchae và kyujin bằng tuổi nhau nhưng kyujin rất trưởng thành.

sau màn chào hỏi làm quen đầy cam go của hai nàng mèo là tiết học bắt đầu ngày hôm nay. sau buổi học ngày hôm ấy, hong eunchae chẳng hiểu vì sao các bạn trong lớp lại nhìn như muốn nuốt sống mình như vậy. đó là điều bắt đầu cho chuỗi ngày sống trong địa ngục của đứa nhỏ chỉ mới chập chững vào tiểu học.

"eunchae của mẹ đây rồi, hôm nay đi học có vui không hả con?" bà miyawaki vừa ôm con gái vừa thủ thỉ hỏi đứa bé vài câu về ngày đi học đầu tiên. tiếc thay trả lời bà chỉ là sự im lặng cùng cái lắc đầu cùa eunchae.

ông bà miyawaki chẳng thể ngờ được rằng sau này ông bà đều hối hận vì đã không để tâm đến sự kì lạ của con bé. sakura đã để ý những biểu hiện bất thường của con bé ngay từ nhỏ tuy nhiên việc học quá bận rộn để chị có thể quan tâm em nhiều hơn. đến khi sau này phát hiện thì cũng đã muộn rồi.

eunchae 9 tuổi, sakura 18 tuổi.

hôm nay là ngày con gái lớn của gia đình miyawaki đi sang anh quốc du học. tất cả mọi người trong họ đều có mặt ở đây để tiễn sakura trừ một người.

"eunchae đâu rồi mẹ? mẹ không đưa em ấy tới đây sao." sakura thắc mắc hỏi bà miyawaki dù tối hôm qua đã nói chuyện với eunchae rất nhiều vì sẽ rất lâu để chị có thể gặp lại em.

"mẹ xin lỗi, con bé sốt nặng quá nên mẹ không dám đưa con bé đi xa. con cứ yên tâm sang đó học hành, một năm mẹ sẽ đưa eunchae sang chơi với con một lần." bà miyawaki hiểu được con gái rất quý mến hong eunchae, bà cũng không phản đối gì nhưng hong eunchae đang ốm. vả lại, bà muốn sakura tập trung vào việc học để sau này xây dựng tập đoàn giàu mạnh hơn.

sau khi tiễn sakura lên máy bay, bà miyawaki về nhà nghe được tin tình hình hong eunchae chẳng hề thuyên giảm mà còn trầm trọng hơn buổi sáng rất nhiều. ông bà lập tức đưa em đến bệnh viện, kết quả bác sĩ đưa ra khiến khuôn mặt của hai người trở tái xanh, tím ngắt.

dòng chữ bệnh nhân miyawaki eunchae sốt cao độ uống thuốc ngủ quá liều đập thẳng vào mắt bà miyawaki. ông bà không thể ngờ rằng đứa con gái út chỉ mới năm đầu trung học đã tìm đến thứ thuốc nguy hiểm để giải toả áp lực. ông bà thấy vô cùng hối hận vì đã không quan tâm đến tâm lý hong eunchae.

từ ngày hôm ấy, bà maruka luôn quan tâm sức khỏe tinh thần tâm lý của em. nhưng thật muộn rằng chỉ cách đó mấy tháng kết luận khám bệnh định kì cho maruka một kết quả đau lòng hơn. hong eunchae mắc phải bệnh trầm cảm. tuy đã cố gắng hỏi han con bé nhưng thứ đáp trả lại hai người chỉ là cái lắc đầu của eunchae. kyujin cũng không nói gì với maruka về điều này bởi vì cô bé hiểu nếu nói cho người lớn thì eunchae sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.

sakura 20 tuổi tại anh quốc.

việc học sakura rất tốt dù cách gia đình nửa vòng trái đất. bằng trí thông minh thừa hưởng từ ba mẹ, chị luôn là người đạt học bổng và đứng đầu mỗi học kì.

ở bên vương quốc anh xa xôi, sakura không khi nào không ngừng nghĩ đến đứa em gái ở quê nhà xa xôi. buổi tối cuối chị ở hàn quốc trước ngày đi xa, sakura đã ở bên giường em túc trực chăm sóc em cả đêm. sakura hết xoa đầu rồi véo má bé gái, chị cứ lẩm bẩm một mình rằng "không biết em ấy có nhớ mình không? ở hàn không có chị em có bị mấy thằng nhóc họ hàng bắt nạt không? không có chị em có ăn đầy đủ không? chị đi em có nhớ chị không? còn chị thì chị sẽ rất nhớ em đấy. ngày nào cũng bám chị ngay cả lúc ngủ cũng ôm chị chẳng rời nửa bước. chị đi rồi ở nhà phải nghe lời ba mẹ, ăn đúng bữa. không được bỏ nhà đi chơi, nghe chưa?" và muôn vàn câu hỏi chị chẳng thể nói ra.

thoát khỏi kí ức đẹp của bản thân về đứa em, sakura lấy bức ảnh của cả gia đình miyawaki và ngắm nhìn nó.

"hy vọng ngày chị về em vẫn luôn bình an như lúc trước."

nhưng hiện thực lại chẳng phải màu hồng trong giấc mơ của sakura.

hàn quốc, eunchae 13 tuổi sakura 22 tuổi.

"đúng là không khí này. nhớ quá đi mất." sakura vươn vai một chút sau khi đáp xuống sân bay incheon.

sakura trở về mà không một thông báo tới gia đình nhằm tạo bất ngờ cho mọi người. nhưng chị không ngờ tới, người bất ngờ ở đây chính là mình.

"eunchae, con ơi con làm sao thế này? con đừng doạ mẹ sợ mà. con tỉnh dậy đi mà." bà miyawaki hốt hoảng lay người eunchae nhưng không có kết quả. maruka muốn gọi cô con gái út dậy ăn trưa nhưng khi mở cửa phòng bà không tin vào mắt mình. trước mắt bà bây giờ là viễn cảnh con gái út của gia đình miyawaki hôn mê sâu, một tay cầm con dao rọc giấy tay còn lại đắm chìm trong biển máu.

"bác kim, gọi cấp cứu mau lên" maruka lớn tiếng yêu cầu người giúp việc gọi cấp cứu, bà ôm đứa con gái lớn trong lòng mà xót xa.

"m-mẹ con về rồi đây...." sakura lặng thinh khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt. mẹ chị đang ôm hong eunchae hôn mê trong lòng, cánh tay phải cứ túa máu không ngừng.

"eunchae, em sao thế này? mẹ, con bé xảy ra chuyện gì?" sakura quỳ xuống hỏi chuyện, chị nhìn em xót xa vô cùng. bàn tay không kìm được muốn ôm em vào lòng.

"mẹ không biết nữa. khi bước vào phòng, mẹ đã thấy con bé như vậy rồi." maruka tường thuật mọi việc cho sakura.

sau khi xe cấp cứu đưa hong eunchae tới bệnh viện, gia đình mới chợt nhận ra sự có mặt của sakura.

"không phải con còn ở bên anh sao? sao hôm nay lại về đây." bà miyawaki đưa ánh mắt thất thần về phía sakura.

"con đã hoàn tất việc tốt nghiệp rồi nhưng đó không phải chuyện quan trọng. mẹ à, sao eunchae lại bị thế? 4 năm nay hai người đã giấu con bao nhiêu chuyện rồi?" chị không nhịn nổi cơn tức giận mà hỏi thẳng maruka.

từ 3 năm trước, sakura đã không thấy ba mẹ đưa em sang anh chơi như lúc đầu. hai người luôn lấy lí do là eunchae ốm nhưng chị hỏi thì nói không có gì.

nghe thấy câu hỏi của con gái hai người chỉ biết cúi đầu im lặng, sakura cũng đã hoàn tất việc học đến lúc phải cho con bé biết sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com